Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Văn Hàm] You Find Me Quietly!

1.

Buổi chiều hôm đó, trời mưa lất phất.
Không đủ để ướt áo, nhưng vừa đủ để khiến lòng người chậm lại một nhịp.
Tả Kỳ Hàm kéo cao cổ áo khoác, bước nhanh vào quán cà phê nhỏ nằm ở góc phố. Quán tên June, cũ kỹ mà ấm, tường gạch loang màu và mùi cà phê rang thoang thoảng trong không khí.
Cậu làm ở đây được gần hai tháng, ca chiều. Vẫn là công việc quen thuộc: pha chế, lau bàn, mỉm cười với khách.
Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác.
Ở chiếc bàn gần cửa sổ, nơi hiếm ai chọn vì ánh sáng quá gắt, có một người đàn ông ngồi một mình.
Anh ta không nhìn ra ngoài, cũng chẳng nhìn vào trong — chỉ ngồi lặng, như thể cả thế giới ngoài kia chẳng liên quan gì đến mình.
Ánh sáng mờ của buổi chiều mưa hắt lên gương mặt anh — đường nét sắc, lạnh, nhưng đôi mắt lại trống rỗng đến lạ.
Trước mặt anh là tách cà phê đen đã nguội, hơi nước tan biến từ lâu.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/ ngập ngừng một chút, rồi cầm khay bước đến/Anh ơi, cà phê của anh nguội rồi, em đổi tách mới nhé?
Người đàn ông khẽ ngẩng lên.
Ánh nhìn ấy khiến Kỳ Hàm bất giác nín thở — không phải vì anh ta đẹp, mà vì đôi mắt đó mệt mỏi đến mức khiến người ta thấy nhói lòng.
Một giây im lặng.
Rồi giọng anh trầm, khàn nhẹ:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không cần đâu. Tôi thích như vậy.
Câu trả lời khô khốc, dứt khoát.
Nhưng khi Kỳ Hàm định quay đi, anh lại khẽ nói thêm, như một lời xin lỗi nhỏ đến mức suýt bị chìm giữa tiếng mưa ngoài cửa.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/ dừng lại, quay đầu mỉm cười/Vâng, vậy chúc anh uống ngon miệng.
Rồi rời đi.
Khi bóng dáng cậu khuất sau quầy, Dương Bác Văn mới ngẩng nhìn tách cà phê nguội trước mặt.
Đôi môi anh khẽ mím lại — ánh mắt dừng trên dòng nước chảy ngoài khung kính.
Lần đầu tiên sau rất lâu, trong lòng anh có một chuyển động nhỏ.
Nhỏ thôi, nhưng là thật.
Bên ngoài, tiếng mưa vẫn rơi.
Và ở một góc quán nhỏ, có một người vừa lặng lẽ bước vào cuộc đời anh —chậm rãi, yên ắng, như chính cách mà cậu mỉm cười khi nói:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Anh có biết là ánh sáng buổi chiều chiếu lên gương mặt anh rất đẹp không?
_Hoàn_

2.

Trời vẫn còn mưa nhẹ.
Mưa của những ngày cuối thu, không lạnh đến buốt, nhưng đủ để người ta muốn tìm chút hơi ấm giữa lòng thành phố.
Tả Kỳ Hàm lại có ca chiều.
Cậu bước vào quán, buộc tạp dề, bật nhạc nhỏ. Tiếng đàn piano vang lên nhẹ như hơi thở, hòa với tiếng mưa ngoài cửa kính.
Cậu không mong đợi điều gì đặc biệt — chỉ là công việc, chỉ là những vị khách lạ đến rồi đi.
Nhưng khi cậu quay ra quầy, tim Kỳ Hàm khẽ khựng lại.
Vẫn là chiếc bàn ấy, vẫn là chỗ ngồi gần cửa sổ.
Và người đàn ông hôm qua… lại đến.
Ngón tay anh chạm lên trang giấy, nhưng không viết gì. Chỉ chạm như thể đang nhớ lại cảm giác nào đó đã mất từ lâu.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/ nhìn anh một lát, rồi lấy dũng khí bước đến/Anh lại gọi cà phê đen đúng không ạ?
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt vẫn lạnh nhưng đã không còn sắc như hôm qua.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng ít đắng hơn một chút.
Câu nói ấy, với người khác có lẽ chỉ là một yêu cầu bình thường.
Nhưng với Kỳ Hàm, nó giống như một khe sáng mỏng manh trong bức tường dày.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Dạ.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vậy em sẽ pha ngọt hơn một chút
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/ mỉm cười, xoay người đi về phía quầy/
Khi tách cà phê được đặt xuống bàn, hơi nước còn nghi ngút.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cà phê đen có thể đắng, nhưng nếu pha đúng, mùi nó lại ấm lắm.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Giống như... đôi khi mình chỉ cần thêm một chút dịu dàng thôi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/ im lặng, ngón tay chạm vào tách cà phê/
Nhiệt độ lan qua da, ấm đến lạ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu nói chuyện như người từng hiểu rõ vị đắng vậy.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Em á?/ khẽ cười, cúi xuống lau bàn/
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Em chỉ học cách không sợ nó thôi.
Một thoáng lặng giữa hai người.
Bác Văn nhìn cậu, lần đầu tiên thật sự nhìn ánh mắt cậu không rực rỡ, chỉ có thứ bình yên khiến người ta muốn dừng lại lâu hơn một chút.
Anh không đáp, chỉ gật nhẹ.
Nhưng khi Kỳ Hàm đi rồi, anh vẫn chưa uống.
Anh ngồi đó, ngón tay vẫn chạm lên miệng tách, và nhận ra lần đầu tiên, cà phê nóng lại khiến anh thấy tim mình ấm.
Một vệt nắng mỏng len qua ô kính, phản chiếu lên mặt bàn, chạm đúng vào cuốn sổ vẫn còn mở và trong đầu Dương Bác Văn vang lên một ý nghĩ mơ hồ
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
"Có lẽ, nếu ngày mai trời lại mưa… anh sẽ đến quán này một lần nữa."
_Hoàn_

3.

Lần đầu tiên sau nhiều tuần, bầu trời không còn phủ màu xám.
Nắng trải lên mái nhà, lên những giọt nước còn đọng trên ô cửa kính.
Quán June mở cửa sớm hơn thường lệ, hương cà phê rang lan ra cùng gió, ấm và dịu.
Dương Bác Văn dừng lại bên vỉa hè.
Anh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu gỗ đã cũ, đôi tay trong túi áo khoác hơi siết lại.
Thật ra, sáng nay anh không định ra ngoài.
Không có lịch làm việc, không có cuộc hẹn, không có ai cần gặp.
Nhưng rồi, không hiểu vì sao, anh lại đứng ở đây.
Cửa mở, chuông leng keng.
Bên trong, Tả Kỳ Hàm đang sắp ly. Cậu ngẩng lên, ánh mắt chạm vào anh rồi khẽ nở nụ cười.
Nụ cười ấy không quá sáng, nhưng đủ khiến lòng người bình yên.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chào anh, hôm nay trời đẹp nhỉ?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đẹp thật.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
"Đẹp như nụ cười của em vậy!"
Kỳ Hàm rót cà phê, tiếng chất lỏng đổ vào ly hòa cùng bản nhạc jazz đang vang.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/ đặt tách trước mặt anh, rồi nghiêng đầu hỏi/Vẫn cà phê đen ít đắng chứ?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Lần nay để nguyên đi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ồ?/mỉm cười/
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Lại quay về với vị cũ sao?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Chỉ là muốn nhớ xem, vị đắng thật ra như thế nào.
Câu nói thoáng qua, nhưng khiến Kỳ Hàm khựng nhẹ.
Cậu không hỏi thêm chỉ yên lặng ngồi xuống bàn bên cạnh, tay khuấy ly cacao của mình.
Giữa hai người là khoảng lặng dịu.
Nắng tràn vào, chiếu lên mái tóc Kỳ Hàm, tạo thành viền sáng nhạt quanh khuôn mặt.
Bác Văn nhìn thấy hình ảnh ấy qua mặt bàn và trong khoảnh khắc, anh nhận ra thứ cảm giác đã rất lâu rồi mình không có
Bình yên.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu làm ở đây lâu chưa?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Gần ba tháng. Em làm thêm, buổi chiều là chính.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Sinh viên?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vâng. Em học thiết kế đồ họa, nhưng thích chụp ảnh nữa.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/tay khựng lại/Chụp ảnh?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Dạ./ cười, ánh mắt sáng/
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Em thích lưu lại những thứ nhỏ bé thôi. Ánh sáng qua tán cây, hay gương mặt ai đó khi họ đang nghĩ ngợi chẳng hạn.
Một khoảng im lặng khác.
Bác Văn nhìn ra cửa kính. Ánh nắng phản chiếu lên khung hình bên trong đầu anh hình ảnh quá khứ, những buổi chụp, những lần nhấn nút máy ảnh, và cả khoảnh khắc anh buông nó xuống lần cuối.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Anh cũng từng chụp ảnh sao?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/im lặng/
Một giây.Hai giây
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/gật đầu/
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng lâu rồi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tại sao anh là không chụp ảnh nữa vậy ạ?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vì… anh quên mất mình từng thấy gì đẹp
Giọng anh nhẹ, gần như tan vào không khí.
Kỳ Hàm không đáp. Cậu chỉ đưa tay, nhẹ đẩy tách cà phê về phía anh.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vậy thử nhìn lại đi. Biết đâu hôm nay, anh sẽ thấy một thứ gì đó đẹp hơn trước.
Ánh nắng chạm vào đôi mắt anh lúc ấy phản chiếu nụ cười hiền của cậu, thật khẽ nhưng thật thật
Bác Văn nhìn ly cà phê, rồi nhìn cậu.
Và lần đầu tiên, anh nghĩ rằng… có lẽ mình vừa nhìn thấy một thứ đẹp thật.
_Hoàn_

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play