Huỳnh Hữu Niên ngồi trong lòng bà nội cùng xem bộ phim nhóc yêu thích, cái miệng nhỏ bi ba bi bô nói bên tai bà
"Bà nội ơi, mẹ kìa mẹ kìa, mẹ Chi kìa bà nội."
Âu Diệp Sương nhìn theo tay nhóc con chỉ, thấy diễn viên đóng vai mẹ Chi trên màn hình, bà biết cô bé này, là người của công ty giải trí Dương Quang, mới cầm trên tay một cúp Ảnh Hậu của giải Cánh Sen Vàng.
Một ảnh hậu đóng vai người mẹ đơn thân quá dễ, bà không muốn cháu trai sau khi gặp mẹ Chi thì bị lừa như một đứa ngốc.
Bà Sương thở dài thườn thượt, không nghĩ ra biến cố lớn năm đó lại mang đến nhiều hậu quả nặng nề như vậy.
Năm 18 tuổi con trai bà bị bắt cóc, khi vợ chồng bà đến cứu con, chân trái của Huỳnh Nhật Vũ đã không cứu được nữa.
Nhật Vũ đi Mỹ chữa trị mất ba năm, mối tình đầu của con cũng tan vỡ.
Đến năm 24 tuổi, hắn mang về cho bà một cô gái, có khuôn mặt gần giống với mối tình đầu của nó. Nhất định muốn Huỳnh phu nhân phải cưới cho được.
Bà Sương biết con trai mình chỉ coi cô gái này là người thay thế. Nhưng biết làm sao được khi con trai cứ khăng khăng làm theo ý mình, bà và chồng chỉ có thể làm theo ý con trai.
Đến khi nhận ra người con gái này không giống với người nó yêu. Nhật Vũ từ đó lao đầu vào công việc, vợ nó không chịu nổi tình yêu lạnh nhạt của chồng nên đã li hôn sau khi Niên Niên nhà bà được một tuổi, bây giờ cô gái đó cũng đã có gia đình mới, chưa từng quay lại nhìn bé con dù chỉ một lần.
Bà Sương thở dài thêm một lần nữa, cúi đầu nhìn Niên Niên cứ bên tai bà nội khoe mẹ Chi tốt thế này, tốt thế kia.
"Bà nội, bà nội mang mẹ về cho con được không? Con rất thích mẹ Chi!”
Bà Sương nhìn cháu trai một lúc lâu rồi nói
"Đợi nội nhé!”
Sau đó bà lấy điện thoại gọi cho thư ký
"Tìm hiểu thông tin giúp tôi nhân vật đóng vai người mẹ đơn thân tên Chi trong phim [Một mảng yêu thương], tên thật là Bảo Hân, người của Dương Quang, gửi vào email cho tôi.”
15 phút sau, bà Sương đọc thông tin cô gái bên trong điện thoại
[*Tên: Trịnh Hoàng Bảo Hân
*Tuổi: 24
*Nghề nghiệp: Diễn viên của công ty giải trí Dương Quang (Kí hợp đồng với Dương Quang từ năm 18 tuổi).
*Kí hợp đồng với vai trò ca sĩ nhưng sau 3 năm lấn sân sang diễn viên.
*Có 6 bộ phim, giành được 1 giải diễn viên mới xuất sắc nhất, 1 giải diễn viên phụ xuất sắc nhất và 1 giải nữ chính xuất sắc nhất.
*Mẹ: Hoàng Việt Mỹ; Giáo viên cấp 3 trường THPT Thăng Long
*Ba: Trịnh Thế Cường; Phó giám đốc Công ty THHH thực phẩm An Việt
*Chị gái: Trịnh Hoàng Mỹ An; Thư ký tổng giám đốc tập đoàn Xuất Nhập Khẩu Vĩnh Phát.]
Bà Sương càng đọc thông tin gia đình của Bảo Hân càng thấy vừa ý, không phải con cháu thế gia nhưng gia đình có thể coi là có ăn có học, mặt mũi xinh đẹp.
Chỉ mới vào nghề sáu năm đã ôm giải Ảnh Hậu trong khi đã có ba năm làm ca sĩ. Kỹ năng diễn xuất như vậy có thể tính là có thiên phú.
Niên Niên từ nảy đến giờ vẫn ngồi đợi bà nội, nhóc gấp muốn chết, tay ú thịt cứ túm áo bà nội giật giật để bà chú ý tới mình, bà Sương dịu giọng nói
“Chó con, ngoan, nội gọi cho cô Nguyệt Anh một chút xíu nhé.”
Hữu Niên còn tưởng bà nội đã tìm ra mẹ cho mình, nhưng không phải liền buồn chán, mặt mũi rầu rĩ.
Bà Sương gọi cho con gái hơn 20 phút mới tắt máy, sau đó đi tới ôm cháu nội nựng má nhóc
“Ngoan, tối mai sinh nhật chó con, có bất ngờ cho con, được không?”
Niên Niên vẫn ỉu xìu không vui, đến tối Nhật Vũ về nhà nhóc vẫn cuộn tròn trên giường, không có dáng vẻ năng động như thường ngày nữa.
Nhật Vũ ôm con vào lòng hỏi nhóc
“Nhóc con, lại làm sao rồi?”
Niên Niên mặt mũi tèm lem nước mắt, mếu máo nói
“Ba ba, con muốn mẹ Chi, mẹ Chi hiền ơi là hiền, còn ôm bạn Bảo ngủ, ba ba cưới mẹ Chi được không?”
Nhật Vũ bất lực, con trai năm nay đã 4 tuổi, đã nhận thức được nhiều chuyện, việc nhóc không có mẹ bị bạn bè chọc ghẹo khiến Niên Niên ngày càng thèm khát được có mẹ, nhưng lần nào Nhật Vũ đi xem mắt cũng bị Niên Niên phá đám, nhóc con trước mặt người ta chê người ta không đẹp bằng mẹ Chi, không dịu dàng bằng mẹ Chi làm cho các cô gái tức đen mặt mũi.
Không hiểu vì lý do gì nhóc con lại cố chấp với mẹ Chi như vậy nữa, Nhật Vũ phải dỗ rất lâu Niên Niên mới chịu uống sữa rồi đi ngủ.
Hắn nhìn lên trần nhà mà thở dài, vết thương trong lòng hắn vẫn còn đau xót mỗi khi nghĩ tới. Người con gái năm đó cùng hắn lớn lên lại vì sự cố kia mà chia tay, giữa hai người vĩnh viễn không thể hàn gắn.
Năm đó Nhật Vũ và Nguyệt Anh được sáu tuổi, cũng chính là độ tuổi bước vào lớp 1.
Ngày nhập học Nhật Vũ để ý thấy trên một chiếc siêu xe bước xuống một cô bé có mái tóc nâu vàng, khác biệt hẳn so với mọi người. Ba của cô bé đó nắm tay cô đi thẳng đến chỗ gia đình Nhật Vũ đang đứng.
Ba cô bé và hai vợ chồng họ Huỳnh vui vẻ chào hỏi với nhau, Nhật Vũ và Nguyệt Anh cũng tranh thủ nhìn cô bạn mới thêm một chút.
Cô bé trông thật khác biệt với mọi người, là con lai Việt - Úc.
Nhật Vũ bị thu hút bởi đôi mắt xanh thăm thẳm kia, hắn cứ mãi mê ngắm quên rằng mình còn phải đi học.
Đến khi nhìn danh sách lớp, Nhật Vũ mới biết hắn, Nguyệt Anh và cô bạn mới học chung một lớp.
Vậy là trong suốt 12 năm đi học, Nhật Vũ cùng Khánh Ngọc lớn lên bên nhau, mọi khó khăn, vui buồn đều có nhau bên cạnh.
Cho đến khi hắn bị đối thủ cũ của mẹ bắt cóc, chân trái cũng không giữ lại được nữa. Nhật Vũ khi đó mới 18 tuổi, lòng tự trọng cao như núi, không thể chấp nhận được bản thân tật nguyền nên đã xin ba mẹ cho đi Mỹ.
Mối tình mới chớm nở của Nhật Vũ và Khánh Ngọc cũng vì thế mà kết thúc. Hắn vẫn còn nhớ người con gái có đôi mắt xanh ấy, đôi mắt đẹp như bầu trời vậy.
Huỳnh Nhật Vũ, tổng giám đống công ty thiết kế và sản xuất các thiết bị điện tử NHẬT VŨ đến bây giờ vẫn lẻ loi. Hắn để người con gái mình yêu rời xa, lại bước thêm một bước đi sai lầm là để người con gái giống Khánh Ngọc sinh con.
Vốn dĩ hắn không muốn cưới vợ mới nữa, nhưng nhìn con trai khổ sở vì không có mẹ như vậy, hắn cũng chỉ đành chiều theo ý con.
Tối đó Huỳnh Nhật Vũ đến tìm mẹ mình trao đổi, từ đó hắn biết được thông tin mẹ Chi của Niên Niên.
Mọi thông tin đều tốt, chỉ cần cô gái đó đồng ý, hắn sẽ không để người ta chịu thiệt thòi.
Huỳnh Hữu Niên biết hôm nay là sinh nhật nhóc cho nên dậy từ rất sớm để bà nội chuẩn bị quần áo, sau đó cả nhà sẽ đi ra đảo mà ba nhóc đã thuê người tổ chức sinh nhật cho mình.
Năm nào sinh nhật nhóc họ cũng tổ chức linh đình như thế, nhưng chỉ có năm nay nhóc đặc biệt mong đợi, bởi vì bà nội nói có bất ngờ dành cho nhóc.
Hữu Niên dùng cái đầu nhỏ của mình, đoán sinh nhật hôm nay nhất định mẹ Chi của nhóc sẽ xuất hiện.
Đang cùng bà nội mặc áo đẹp, bên dưới lầu có người hô lớn
"Niên Niên, nhóc mập ơi, con đâu rồi?"
Nguyệt Anh gào từ cửa nhà lên, âm thanh to đến mức tai muốn rụng cả ra ngoài
Trên lầu nhanh chóng có tiếng đáp trả
“A, cô Nguyệt Anh, Niên Niên ở đây, ở trên này nè.”
Nguyệt Anh nhìn nhóc con mặc cái quần nhỏ hình con voi, thân trên cởi trần, cái bụng trắng nhỏ tròn căng nhìn vô cùng đáng yêu. Bà Sương đi theo cháu trai ra ngoài, chống nạnh nhìn hai cô cháu cách một cái hành lang gào tướng lên với nhau.
Ông Nhật Minh đi từ phòng ra, miệng cười toe toét, ông đi xuống ôm lấy con gái, cưng chiều nói
"Bảo bối, về rồi hửm? Mệt không con?"
Nguyệt Anh mỉm cười, quay ra sau nhìn chồng còn đang xách đủ thứ va li. Bác quản gia thấy vậy vội nhanh chân bước ra ngoài giúp đỡ một chút, lúc này Nguyệt Anh mới yên tâm lết cái thân tròn xoe của mình vào nhà.
Nguyệt Anh nằm dài trên ghế salon, bụng bầu sáu tháng đã vượt mặt, cô rên rỉ với ba
"Trời ơi, mệt chết con rồi, để chuẩn bị niềm vui cho nhóc Niên Niên mà con năn nỉ người ta gãy lưỡi, cũng may là lính dưới trướng Minh Nguyệt nên cũng dễ nói chuyện đó ba.”
Không có ai đáp lời Nguyệt Anh, cô nằm trên ghế rống lớn
"Niên Niên, con ở đâu rồi?"
Nhóc mập chạy bịch bịch xuống cầu thang, thấy Nguyệt Anh nằm dài trên ghế liền lấy mền mỏng đắp lên chân cho cô, lại bày ra dáng vẻ nịnh nọt nói
"Cô Nguyệt Anh, con ở đây nè.”
Nguyệt Anh nhìn nhóc con hai má búng sữa, liền kéo nhóc vào ôm hôn mãi mới buông ra, nhóc con miệng bé tí hết hôn lên bụng Nguyệt Anh lại hôn má, miệng nhỏ lại hỏi
"Cô có mệt không? Em có ngoan không?"
Nguyệt Anh lắc lắc đầu, với tay cầm bộ đồ mẹ mình đưa, cẩn thận mặc cho nhóc con từng cái áo cái quần.
Nhật Vũ đi trên thư phòng xuống, thân trên mặc áo thun trắng, bên dưới mặc quần thể dục màu xám, tóc dài cột ra phía sau rồi búi lại. Nhìn vừa ngầu vừa cấm dục.
"Xong chưa? Đã đi được chưa?" Nhật Vũ lạnh nhạt hỏi.
Mọi người đã quen với việc hắn lạnh lùng như vậy nên không nói gì cả, soạn xong đồ đạc liền ra xe đi đến sân bay.
Nhóc mập nghe bà nội nói cô Nguyệt Anh có bất ngờ nên trên xe ngồi không yên, cứ hí hoáy đầu này hí hoáy đầu kia, hai tay thịt nắm chặt thành đấm, cứ đập đập loạn những đồ vật xung quanh.
Nhật Vũ đưa tay xoa tóc con trai, nhéo má nhóc
"Có gì vui mà không ngồi yên thế chó con?"
Niên Niên mỉm cười, cả gương mặt bừng sáng
"Cô Nguyệt Anh nói có bất ngờ cho con đó ba ba.”
Nhìn nhóc con đáng yêu như vậy, gương mặt lạnh lùng của Nhật Vũ dịu dàng hơn, giọng nói mềm mại đi
"Ừ, chó con ngồi ngoan, coi chừng té ba không đỡ kịp.”
Nhóc con gật đầu nhưng vẫn đu lên cửa sổ xe thò mặt ra ngoài hóng gió.
Vừa bước chân xuống sân bay, Nguyệt Anh đã ôm Niên Niên lên tay, sau đó lấy tay che mắt nhóc lại.
Niên Niên biết bất ngờ sắp đến, hai tay nhỏ nắm lại thành đấm, phấn khích không thôi.
Tại sảnh đợi của khu VIP, Nhật Vũ thấy em gái và mẹ ôm con trai đến chỗ một cô gái, hắn cũng tò mò không biết mẹ Chi trong miệng nhóc con là như nào, không thấy thì thôi, thấy rồi liền vừa lòng.
Người ta nói tâm sinh tướng, chỉ cần nhìn mẹ Chi của nhóc Niên đã thấy được sự hiền lành, dịu dàng từ sâu trong con người cô, thêm nữa, vẻ ngoài xinh đẹp cũng khiến cho Nhật Vũ thêm để tâm.
Hèn gì nhóc mập thích mẹ Chi như vậy, nhóc là đứa nhỏ cực thích cái đẹp.
Ngay sau đó là tiếng hét kinh hoàng bạt vía của con trai hắn, nếu có may đo tông giọng ở đây, có khi phải ở quãng tám.
“A, mẹ Chi! Mẹ Chi! Mẹ Chi!”
Nhóc mập mở mắt ra nhìn người trước mặt, ba giây sau nhận ra người trước mặt là ai, nhóc hét rống lên làm cô gái giật cả mình.
Niên Niên tuột từ người cô Nguyệt Anh xuống, lao vào lòng Bảo Hân như một viên pháo, Bảo Hân đang đứng không để ý, nhóc mập lại phóng tới quá nhanh.
Ngay khi cô đón được nhóc vào lòng, cả người cũng bật ngửa ra phía sau.
Nhật Vũ chân dài, chạy hai bước tới đỡ cả cô gái và nhóc mập vào lòng. Mọi người hết hồn tưởng hai người té rồi. Thật may không sao cả.
Bảo Hân vẫn ôm Niên Niên trong lòng, ngại ngùng đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi vòng tay vững chãi của Nhật Vũ.
Đôi mắt xinh đẹp có hơi đỏ lên vì xấu hổ, và vì cú đâm vào bụng của nhóc con khiến bụng cô đau muốn chết.
Bảo Hân chủ động nói
"Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, chị Nguyệt Anh và chị Minh Nguyệt nói hôm nay sinh nhật Niên Niên, hai chị nói nhóc là fan bự của con nên chị Nguyệt Anh mời con đi sinh nhật nhóc.
Nguyệt Anh tươi cười đi đến chỗ Bảo Hân, có chút ngại mà nói
“Là gia đình chị phải xin lỗi em mới đúng, đang yên đang lành lại huỷ lịch trình làm việc của em, rồi kéo em đến tận đây, thiệt ngại quá nhưng mà nhóc con mê em lắm, cả ngày nhắc tới em, thành ra chị mới phải đi cửa sau như vậy.”
Nguyệt Anh tươi cười như vậy làm sao Bảo Hân có thể nói thêm được gì nữa, đêm qua sếp cô đột nhiên gọi nói lịch trình của cô bị huỷ một tuần, sau đó nói sẽ cho xe đến đón cô ở điểm quay phim rồi đưa về nhà cho cô chuẩn bị hành lý.
Trên đường về nhà cô mới biết lý do, hoá ra cô bị huỷ lịch trình ngang vậy, là vì phải đi đón sinh nhật của fan.
Chuyện này lần đầu Bảo Hân đụng phải, cho nên cô có chút không vui, nhưng làm sao được bây giờ, cô đã bán mình cho Tư Bản mất rồi, lời của sếp là chân ái.
Niên Niên không hề biết mẹ Chi của nhóc là bị ép đến chỗ này, nhóc vui vẻ ôm cổ Bảo Hân, đôi chân nhỏ lắc lư, miệng cứ liên tục lẩm bẩm "mẹ Chi, mẹ Chi".
Bà Sương và ông Minh làm sao không biết nhóc này đang vui như thế nào.
Bảo Hân hết cách, đành bế Niên Niên ngồi xuống ghế đợi, nhóc này mập ú, bế một chút đã mỏi nhừ cả tay rồi.
Ngay khi Niên Niên ngẩng mặt lên, mọi người đều giật mình, hai mắt nhóc đỏ bừng, nước mắt chảy thành từng hàng xuống má.
Bảo Hân nhẹ giọng hỏi Niên Niên
"Sao thế con? Sao lại khóc?"
Cô cầm lấy khăn giấy từ Nguyệt Anh nhẹ tay lau cho Niên Niên, nhóc lấy tay dụi mắt, bộ dạng vẫn rất tủi thân, miệng mếu máo, nghẹn ngào nói
“Mẹ ở với con tới khi con lớn thiệt lớn luôn được không? Không phải chỉ có trong ngày hôm nay được không mẹ?"
Bảo Hân ngẩn ra, tất cả những người nhà họ Huỳnh ngây người. Niên Niên không nhận được câu trả lời càng khóc nhiều hơn, bộ dạng tủi thân đáng thương không chịu nổi.
Nhật Vũ mất kiên nhẫn túm Niên Niên từ Bảo Hân, nhưng nhóc nhanh hơn đã ôm cổ Bảo Hân bám riết không buông ra. Thấy Bảo Hân bị nhóc mập kéo trầy cả da cổ, Nguyệt Anh vội la lên
"Anh hai, thả ra, Niên Niên cào rách da Bảo Hân rồi.”
Nhật Vũ vội buông con ra. Niên Niên thuận lợi đu cứng lên người Bảo Hân. Nguyệt Anh vội vàng kêu chồng chạy đi mượn hộp sơ cứu băng bó vết thương cho Bảo Hân, cô đang lo lắng cho cục thịt trong lòng mình, nghe Nguyệt Anh sai chồng đi lấy đồ chỉ cười hiền
"Không sao, em không đau, chị Nguyệt Anh đừng lo ạ.”
Bảo Hân lấy thêm khăn giấy lau mặt mũi cho nhóc con, thật sự không để tâm đến vết thương trên cổ mình chút nào.
Nguyệt Anh nhìn nước mũi nước mắt của cháu mình dính đầy lên áo Bảo Hân thấy xấu hổ vô cùng.
"Hem đi thay áo đi, áo bị nhóc mập này làm bẩn mất rồi.”
Bảo Hân lắc đầu, miệng cười khổ
"Làm sao gỡ con gấu Koala này ra được chị, một lát lên máy bay em thay, chị lấy trong hành lý áo giúp em là được.”
Bà Sương thay con gái mở vali của Bảo Hân ra, Nhật Vũ mắt tinh, thấy trong vali xách tay của Bảo Hân có mấy thiết bị quay phim còn có một bộ đồ chơi xe đua mà Niên Niên thích nhất.
Niên Niên thấy không có ai có ý định gỡ nhóc ra mới buông đôi tay đã mỏi nhừ. Bảo Hân nhìn bàn tay u thịt bị cào rách có chút đau lòng, cô lấy bộ đồ sơ cứu ban nảy nhẹ nhàng bôi thuốc rồi băng bó tay cho Niên Niên
"Con tên là gì thế? từ nảy đến giờ cô quên chưa hỏi con rồi"
Niên Niên giọng ngọt như mía, lấy lòng nói
"Con tên Huỳnh Hữu Niên, ở nhà ai cũng gọi con là Niên Niên, năm nay con 4 tuổi"
Nói xong còn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp mấy cái, Nguyệt Anh gõ đầu nhóc
"Làm cô Hân bị thương rồi, còn không mau xin lỗi.
Nhóc con tròn mắt nhìn Bảo Hân rồi hỏi
"Không phải mẹ tên Chi ạ?"
Bảo Hân lắc đầu, ánh mắt dịu dàng, giọng nói càng thêm ôn hoà, kiên nhẫn giải thích với Hữu Niên
"Trên phim thì cô là tên Chi, còn thực tế ba mẹ cô gọi cô là Bảo Hân, ở nhà sẽ gọi là Xíu.”
Niên Niên há hốc mồm kinh ngạc
"Thế mẹ có thương em bé như con nữa không ạ? Con ngoan lắm, ngoan hơn bạn Bảo nữa ạ.”
Nhật Vũ có chút đau lòng, lỗi của hắn gây ra lại để con trai hèn mòn đi xin xỏ sự yêu thương của người khác.
Hắn không nỡ nhìn nữa, quay mặt đi chỗ khác. Mắt không thấy tim vẫn đau.
Bảo Hân nhìn Nguyệt Anh rồi trả lời Niên Niên
"Có, mọi đứa bé ngoan ai cũng sẽ thương hết, Niên Niên hay bé Bảo đều sẽ được mọi người thương.”
Niên Niên gục mặt vào lòng Bảo Hân, nước mắt lại chảy dài
"Thế mẹ có ở với Niên Niên tới lớn không ạ? Như bạn Bảo ấy, ở đến khi bạn Bảo có bạn gái, có vợ luôn ấy ạ.”
Bảo Hân cạn lời, đây là fan cuồng nhất là Bảo Hân gặp, nếu cô không phải là nhân viên dưới trướng sếp Nguyệt, mà sếp Nguyệt cực kì thân với chị Nguyệt Anh. có khi không bao giờ gặp được nhóc.
Cũng không đúng, Huỳnh gia là gia tộc lớn như nào ai cũng biết, dù Bảo Hân không làm việc ở Dương Quang thì Hữu Niên vẫn sẽ gặp được cô mà thôi.
Niên Niên bám dính trên người Bảo Hân đến tận lúc lên máy bay cũng không chịu buông ra, Bảo Hân đi đâu nhóc sẽ theo đến đó, thậm chí lúc cô đi thay áo, nhóc cũng đợi bên ngoài, người lớn khuyên như nào cũng không đi.
Nhật Vũ hết cách, đành về chỗ ngồi đợi.
Bảo Hân thay đồ xong tìm về ghế của mình, Nhật Vũ đứng lên để Bảo Hân bế Niên Niên vào trong ngồi. Ba người ngồi cùng một hàng. Niên Niên vui vẻ đưa nắm tay mập ú lên đầu, chỉ về Bảo Hân và Nhật Vũ mà la to
"A, ba ngồi bên trái, mẹ ngồi bên phải, Niên Niên ngồi ở giữa, Niên Niên có ba và có mẹ, sẽ không bị bạn bè chọc ghẹo nữa.”
Sống mũi Nhật Vũ chua xót, một cảm giác đau đớn nhói lên trong tim. Hắn biết chuyện này phải giải quyết từ sớm, không thể để Niên Niên chịu thiệt thòi hơn nữa.
Chuyến bay chỉ kéo dài 1 tiếng 30 phút, máy bay vừa cất cánh, Niên Niên đã ôm cứng tay Bảo Hân kể đủ thứ chuyện trên lớp, lâu lâu nhóc sẽ kể về chuyện bạn bè chọc nhóc không có mẹ.
Nhật Vũ nhìn gương mặt Bảo Hân tái xanh, hắn hỏi
"Bảo Hân, em không khỏe sao? Bị say mày bay sao?”
Bảo Hân gật đầu, mặt mày xanh như tàu lá chuối
"Dạ, em bị say máy bay.”
Nói xong cô gỡ túi giấy ra bắt đầu ói, Niên Niên thôi nói, đứng lên ghế vuốt vuốt lưng cho Bảo Hân.
Nhật Vũ ấn nút gọi tiếp viên mang thuốc say máy bay đến, sau đó đưa cho Niên Niên. Hai cha con vậy mà ăn ý giúp Bảo Hân uống thuốc.
Khi cô thấy đỡ hơn rồi, Bảo Hân quay sang mỉm cười với Nhật Vũ
"Cám ơn anh" rồi lại xoa đầu Niên Niên
"Niên Niên giỏi quá, cám ơn con.”
Niên Niên bĩu môi, nhón chân hôn lên má Bảo Hân một cái thật kêu, sau đó nhí nhảnh nói
"Bà nội nói say máy bay thì ngồi yên sẽ hết, mẹ Hân cố lên nhé.”
Mọi người có chút ngạc nhiên, nhóc con tiếp nhận thân phận mới của mẹ nhanh như vậy sao? Vậy đâu phải nhóc thích mẹ Chi, nhóc thích một người mẹ đúng nghĩa mới đúng.
Bảo Hân say máy bay bẩm sinh, đi xe không sao nhưng cứ leo lên máy bay sẽ say rất dữ. Nhóc Niên Niên thấy mẹ Hân say máy bay thì ngồi im re không nhúc nhích, cũng không nói câu nào, bàn tay nhỏ chỉ lén nắm lấy một góc áo của mẹ.
Lúc hạ cánh Bảo Hân còn ói dữ hơn, cả người lả đi. Nguyệt Anh lúc này mới biết Bảo Hân say máy bay kinh khủng như vậy, cô ta chạy đến đỡ Bảo Hân, áy náy nói
"Xin lỗi em, cực khổ rồi!”
Bảo Hân cười không nói gì, cả người cô vẫn rất khó chịu. Nhật Vũ bế Niên Niên đi mua cho Bảo Hân một ly nước chanh, mọi người chưa vội lên xe nhà mà ngồi ở ghế chờ,đợi Bảo Hân nghỉ ngơi một lúc cho khoẻ hơn rồi mới di chuyển tiếp.
Bảo Hân có chút ngại ngùng, cô cười gượng
"Xin lỗi cả nhà, con để mọi người đợi rồi.”
Ông Minh luôn chỉ đặt sự quan tâm lên người vợ, lúc này mới chú ý một chút đến cô gái đi cùng nhà mình, ông khẽ lắc đầu, mỉm cười nhìn Bảo Hân
"Không sao, con say máy bay như vậy đi đóng phim làm sao?"
Bảo Hân che miệng ợ nhỏ một tiếng rồi nói
"Dạ đi trước một hai ngày ạ, đợi cơ thể ổn định rồi nhập đoàn đóng phim là được, cái này không chữa được á chú.”
Nguyệt Anh buồn cười, nói với Bảo Hân
"Chị không nghĩ ra nhé, em hát hay, võ giỏi, đu cáp càng kinh khủng, vậy mà bị một chiếc máy bay đánh gục sao?"
Bảo Hân bật cười, sắc mặt đã tốt hơn
"Em chịu thôi chị, mẹ nói lúc sinh em ra, mới bay tháng đi máy bay đã ói, ói đến bây giờ.”
Hai cô gái cười tươi với nhau, bà Sương từ đầu đến giờ vẫn luôn quan sát Bảo Hân, cả gương mặt cô toát lên nét đẹp dịu dàng, giọng nói cũng không lớn, vừa đủ nghe.
Biết Hữu Niêm yêu thích mình cũng không tìm cách lấy lòng nhóc hoặc xu nịnh gia đình bà.
Bà đã xem cảnh Bảo Hân đóng vai phản diện, đóng rất đạt. Bà nghĩ Bảo Hân sẽ có đôi mắt sắc bén, hoá ra bình thường sẽ dịu dàng như vậy.
Là một biên kịch nổi tiếng trong giới, bà đã tiếp xúc với bao nhiêu là diễn viên, chỉ cần nhìn lướt qua sẽ biết là diễn hay không, cô bé trước mặt này bà hài lòng lắm, là một cô bé dịu dàng, được ba mẹ nuôi dạy kĩ lưỡng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play