Trùng Sinh Về Bên Người Từng Chờ Tôi-rhycap-
gtnhv
Quang Anh
Nguyễn Quang Anh 26tuổi — tổng tài lạnh lùng, quyền lực nhất thế giới. Kiêu ngạo, im lặng, nhưng từng yêu đến đau lòng. Bị phản bội bởi chính người mình bảo vệ.
Đức Duy
Hoàng Đức Duy 20tuổi— người từng vì tình mà mù quáng, yêu sai, hại đúng người. Chết trong hối hận và được trùng sinh. Kiếp này, cậu chỉ muốn bù đắp cho người từng chờ mình
/hiphop/ : Hành động
*hiphop* : suy nghĩ
'Hiphop': nói nhỏ
HIPHOP: nói tao hoặc quát lớn, nhấn mạnh
Hiphop~: dẹo,rên
Hiphop❄️:lạnh lùng
💬hiphop: nhắn tin
📲hiphop: gọi điện
Kiếp trước, Đức Duy vì mù quáng tin vào lời ngon ngọt của Lục Minh mà phản bội người chồng thật lòng với mình là Quang Anh, tổng tài lạnh lùng, quyền lực nhất thế giới. Cậu chuyển nhượng tài sản của anh, khiến Quang Anh trắng tay, còn bản thân lại bị phản bội, chết trong tuyệt vọng và hối hận.
Khi mở mắt ra, Đức Duy phát hiện mình trùng sinh về ba năm trước, khi mọi bi kịch vẫn chưa bắt đầu. Cậu mang trong tim ký ức của cái chết, thề sẽ không để Quang Anh phải đau thêm lần nào nữa.
Nhưng Quang Anh nay đã khác. Anh không còn tin người từng phản bội mình, ánh mắt anh lạnh lẽo, lời nói sắc như dao. Đức Duy biết mình không thể xin tha thứ bằng vài câu hối lỗi, chỉ có thể lặng lẽ ở bên, âm thầm bảo vệ, lấy hành động thay cho lời nói.
Một người chuộc lỗi bằng cả sinh mệnh, một người yêu lại trong tổn thương.
Khi mọi âm mưu bị bóc trần, Đức Duy lựa chọn cứu Quang Anh bằng mạng sống của mình.
Và đến giây phút cuối cùng, anh mới siết lấy cậu, khẽ nói:
“Nếu có kiếp sau, em đừng để anh chờ thêm nữa.
khi tôi mở mắt lần nữa
Ánh sáng len qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt quen thuộc trong gương.
Đức Duy nín thở.
Mọi thứ đều quá thật — từ mùi trà đen thoang thoảng cho đến tiếng bước chân ngoài hành lang
Cậu nhớ rõ, mình đã chết.
Cái chết lạnh lẽo, đau đớn, trong tay Lục Minh, người cậu từng tin là tình yêu duy nhất.
Còn Quang Anh, người bị cậu phản bội, chỉ đứng nhìn trong im lặng, để rồi biến mất cùng tất cả những gì từng là của anh
Giờ đây, mọi thứ quay lại — ba năm trước, khi chưa ai mất gì, chưa ai đau.
Cậu run rẩy, nắm chặt chăn, nước mắt rơi không kịp ngăn
Cánh cửa mở ra.
Quang Anh bước vào, cao lớn, lạnh lùng, ánh mắt không chút ấm áp.
Giọng anh trầm, đều, như không hề quen biết
Quang Anh
Dậy đi, ăn sáng rồi chuẩn bị họp
Chỉ vài từ, mà tim Đức Duy nhói buốt.
Cậu muốn gọi anh, muốn nói lời xin lỗi, nhưng cổ họng nghẹn lại, chẳng thể cất thành tiếng.
Khi Quang Anh quay đi, nắng rọi lên vai anh, hắt qua căn phòng im ắng.Đức Duy siết chặt tay, khẽ thì thầm
Đức Duy
Kiếp này, em không để anh phải mất thêm lần nào nữa.
Bên ngoài, gió thổi qua khung cửa, nhẹ như tiếng thở dài của định mệnh
Cậu bước xuống giường, bàn chân trần chạm vào nền lạnh.
Mọi vật quen thuộc đến lạ thường: tách trà trên bàn, áo khoác anh để quên, và cả khung ảnh chụp chung mà kiếp trước cậu từng ném đi trong cơn giận.
Giờ đây, nhìn lại, từng chi tiết đều khiến tim Duy nhói lên
Trong gương, phản chiếu một đôi mắt khác — không còn ngây thơ, mà là của kẻ từng chết đi và sống lại.Đức Duy khẽ cười, nụ cười pha giữa đau và kiên định
Đức Duy
Nếu ông trời cho tôi thêm một lần, vậy tôi sẽ làm đúng.
Ngoài kia, tiếng xe xa dần, báo hiệu buổi sáng của thế giới bắt đầu lại như chưa từng có gì xảy ra.Còn trong căn phòng nhỏ ấy, có một linh hồn vừa trỗi dậy, mang theo lời thề của hai kiếp người
gặp lại kẻ từng giết tôi
Buổi chiều, tầng bốn mươi bảy của tòa nhà Nguyễn thị ngập ánh sáng bạc.Trần kính phản chiếu cả bầu trời mờ đục, khiến căn phòng họp trông như đóng băng
Đức Duy ngồi cạnh Quang Anh, im lặng.
Bên ngoài cửa, tiếng giày đều đặn vang lên, kéo theo một cái tên mà cậu vừa nghe đã thấy lạnh sống lưng
Nhân viên
Lục tổng đến rồi!
Cánh cửa mở ra.
Lục Minh bước vào — vẫn là dáng vẻ lịch thiệp, nụ cười dịu dàng và ánh mắt như thể biết cách khiến người khác tin tưởng.
Kiếp trước, Đức Duy từng vì nụ cười đó mà phản bội chồng mình, khiến Quang Anh mất hết, khiến chính cậu rơi xuống vực thẳm.
Giờ đây, chỉ cần nhìn thôi, trái tim cậu đã nhói lên
giọng anh vang lên, trầm và ngắn gọn
Ánh sáng phản chiếu trên gọng kính của anh, che đi ánh mắt sâu khó lường.
Lục Minh ngồi xuống, cố tỏ vẻ thân thiện
Lục Minh
Không ngờ đã lâu như vậy mà Đức Duy vẫn còn làm việc ở đây.
Đức Duy khẽ ngẩng đầu, đôi mắt bình lặng, giọng điềm nhiên
Đức Duy
Phải, chỉ là giờ tôi biết mình nên làm gì và không nên làm gì thôi
Không khí trong phòng chợt căng lại.
Ánh nhìn Quang Anh khẽ lướt qua cậu — chỉ một thoáng, nhưng đủ khiến tim Duy siết lại
Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng.
Đức Duy chỉ ghi chép, không chen lời, nhưng từng câu nói của Quang Anh đều khắc sâu trong trí nhớ cậu.Cậu thấy rõ sự bình tĩnh nơi anh, nhưng cũng thấy rõ bức tường dày giữa hai người
Khi cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.
Lục Minh
Duy, chúng ta nói chuyện riêng chút được không?/nhìn em/
Cậu khựng lại.
Ánh mắt cậu chạm vào hắn, bình thản như nước hồ mùa đông
Đức Duy
Không cần. Mọi chuyện giữa chúng ta, đã kết thúc rồi.
Lục Minh thoáng sững người, nụ cười trên môi cứng lại
Đức Duy bước ra ngoài, để lại sau lưng cánh cửa khép hờ.
Trong khe cửa hẹp, Quang Anh vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng cậu, sâu như đáy biển.
Anh không nói gì, chỉ nhìn thật lâu, rồi khẽ cười — nụ cười nhẹ đến lạnh người
Quang Anh
Đức Duy, em thay đổi rồi/cười/
Ngoài hành lang, gió thổi mạnh.
Đức Duy dừng lại, bàn tay vô thức đặt lên ngực.
Nơi đó, trái tim cậu đập nhanh, xen giữa hối hận, sợ hãi và một chút ấm áp vừa le lói.
Lần này, cậu thề, dù phải trả giá bao nhiêu, cũng sẽ không để lịch sử lặp lại
Download MangaToon APP on App Store and Google Play