Tôi! Trần Ngọc Linh, là sinh viên đại học năm cuối. Sở thích của tôi là đọc truyện đêm khuya. Vừa mới học thêm ở trường về, lại bị cô bạn thân kéo đi nhậu.
"Sao thế Hân Hân, thất tình hả? Sao nay lại kéo tớ đi nhậu thế này? Có chuyện gì kể tớ nghe nào"
Chưa kịp nghe rõ đầu đuôi, cô bạn thân liền đưa cho tôi một chai bia Hanoi. Tôi cầm lấy chai bia cười gượng, mở ra cho có lệ. Vì tôi đâu biết uống bia đâu trời ơi. Cái tửu lượng 2 đô đó, thì nhậu nhẹt gì chứ? Thôi thì bỏ đi! Tôi chơi cùng Hân Hân từ nhỏ, tôi cũng hiểu rõ cậu ấy. Hân Hân cũng chẳng khá khẩm hơn gì tôi, cũng là kẻ không biết nhậu.
"Zo! Đàn ông đều là những kẻ tồi!"
Hả? Vậy ra là bạn thân tôi bị thất tình rồi? Là dạng cắm sừng sao? Tôi cũng chẳng mấy khi nghe cậu ấy nhắc về chuyện tình cảm.
"Hân Hân, ông Hùng lớp bên cạnh hả? Hay ông hàng xóm kế bên vậy?"
"Ừm! ông Hùng! cơ mà là kẻ tồi, huhu...hắn ta chẳng qua chỉ là trêu đùa tình cảm của mình, thật đáng ghét mà huhu"
"Đúng là tồi thật, thôi đừng khóc nữa ha" - Tôi ôm lấy Hân Hân đang mít ướt dỗ dành.
Chậc, vậy mà lại đúng thật, Lão Hùng ấy nói đúng ra thì cũng chẳng đẹp trai gì. Học hành thì lười mà suốt ngày thấy đi trêu ghẹo học sinh nữ lớp khác. Bà vẫn yêu nổi nó tôi mới vái bà đó. Chả hiểu sao vì cái loại người đó mà lụy tình. Đúng là hết cứu haizz..
"Yêu đương làm chi rồi để khổ vậy? Tình yêu mà, ai yêu nhiều thì người đó thua thôi!" -Bất giác ngồi lẩm bẩm 1 mình.
Nói xong tôi liền lấy tai nghe trong balo ra để nghe truyện tiếp. Thấy bạn thân uống cũng say say rồi....
"Uống ít thôi" - Tôi giật lấy chai bia còn đang uống dở trong tay bạn thân.
Đang tới khúc gây cấn thì cô ả bạn thân cũng say mềm, nói lảm nhảm miết, thậm chí còn nôn cả lên người tôi.
"Trần Hân Hân!!Mai tôi mới tính sổ với bà sau"
Khuyên rồi mà không chịu nghe! Tí nữa về kiểu gì bố mẹ bả cũng mắng bả cho xem hẹ hẹ. Nói xong tôi liền bắt taxi đưa Hân Hân về. Tiện gọi luôn cho mẹ bạn thân xuống dìu bả lên luôn.
"Xong việc, quả là 1 ngày mệt mỏi mà"
Về tới nhà tôi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ. Rồi thì lăn lên giường "đọc truyện tiếp thôi". Đang tới khúc gây cấn...
Lục Mặc Uyên, kẻ vô tình, tàn bạo này có sở thích giết người trong bóng tối. 4 vương phi đã chết 1 cách bí ẩn sau khi thành thân. Người thứ 5 lại là 1 kẻ ngốc!
Đáng thương thật, đã ngốc còn gặp phải tên vương gia chó má đó. Nếu là tôi, tôi đã sớm...
Mà khoan! Sao tên Vương Phi ngốc thứ 5 này...
"Gì trời? tên vương phi ngốc lại trùng họ trùng tên với tôi luôn ư? Lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?"
Một luồng ánh sáng huyền bí hút tôi vào trong.
-
-
Áaaaaa....
"Tích tắc, tích tắc...."
Hiện đang quay về quá khứ 1000 năm trước. Xin kí chủ vui lòng chờ đợi!
"1000 năm gì chứ, tôi muốn vềeeee"
Xin lỗi kí chủ, hệ thống đang khởi động lại
"Hệ thống chó má gì đây??
"Áaaa"
Chào mừng kí chủ tới với chuyên mục "xuyên sách"
"Gì? tôi xuyên sách rồi?"
Đúng vậy, thưa kí chủ
"Tôi muốn về nhà"
Xin lỗi kí chủ, trừ khi cô có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ mới có thể khởi động trở về. Bằng không, cô sẽ bị nhốt trong thế giới sách này mãi mãi
"Đồ chó má..."
Đừng mắng tôi vội, còn có thưởng vô cùng hấp dẫn sau khi hoàn thành nhiệm vụ nữa cơ
Tính đòi về...nhưng nghe tới thưởng mắt tôi lại sáng rực hơn bao giờ hết.
"Thưởng gì vậy?"
Nếu cô có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về thế giới hiện đại, cô sẽ được nhận 100 tỷ
"100 tỷ á...waoo"
Nghe thấy tiền, trong tôi như tràn đầy sinh lực. +1000%
"Chốt kèo! Tiền ơi ta tới đây hehe"
Được, vậy đi thôi! Chúc cô nàng sớm ngày thành công nhận 100 tỷ nhé! Tới giờ xuất phát rồi! Khởi động hệ thống
"Áaaaaa....vì túi tiền đầy ắp tôi tạm tha cho mi đấyyyy"
-
-
Bỗng nhiên tôi rơi từ trên trời xuống!
"Tõm"
Rơi đúng vào bồn tắm của 1 nam nhân, thật nhục nhã. Nhưng mà...tên nam nhân này quả thật..cũng đẹp trai quá. Aaa, ta cũng không có thiệt. Nói xong cô liền đặt tay lên cằm hắn rồi trêu trọc
"Này tiểu mỹ nam, ta thấy ngươi cũng được! Nếu ngươi không chê...thì làm người của ta đi!"
Cả căn phòng đều chìm trong đen tối. Mặt Lục Mặc Uyên tối sầm! thị vệ lẫn người hầu đứng bên cạnh ai cũng thì thầm "quả này nàng ta chết chắc rồi".
Cô chưa biết bản thân mình đã chọc phải ổ kiến lửa. Một lúc sau, Lục Mặc Uyên túm lấy cổ cô mà bóp chặt.
"Những kẻ có hành động như ngươi, đều bị ta băm ra cho chó ăn rồi. Sao? có muốn là người tiếp theo không?"
Ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cô, da cũng sởn hết lên vì lạnh. Cả người cô run lẩy bẩy! Lúc này hệ thống mới hiện lên nói:
Kí chủ! Đây là Lục Mặc Uyên, cô nên cẩn thận một chút đừng có chọc vào hắn!
"Cái gì? Lục Mặc Uyên? chẳng phải là cuốn truyện mình mới đọc sao? Tên vương gia tàn bạo này...hắn sẽ không giết ta đó chứ? Sao ngươi không nói sớm hả huhu?" - Ngọc Linh nghe xong giật bắn người, tay chân toát mồ hôi lạnh. Miệng không ngừng lẩm bẩm trách móc hệ thống.
"Sớm biết vậy ta có chết cũng không đồng ý xuyên tới đây. Đồ hệ thống chó má. Ngươi đợi đấy cho taaa!"
Ngọc Linh nhìn hắn gượng cười,..ánh mắt của Lục Mặc Uyên càng lúc càng dữ tợn. Đúng lúc độc trong cơ thể hẳn phát tác, cả căn phòng như bùng nổ. Tất cả đều chạy toán loạn ra ngoài. Chỉ riêng Ngọc Linh vẫn ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Thì hắn liền đưa tay kéo cô lại gần hôn 1 cách mãnh liệt, mặc cho cô vùng vẫy.
"Ưm..." -Ngọc Linh ra sức lấy tay đánh vào người hắn. Nhưng lực của hắn quá mạnh hoàn toàn khống thế cô. Cô đành bất lực để cho hắn làm bậy. Cho tới khi xong việc, người Ngọc Linh như không còn miếng sức nào, mặt xị xuống mệt mỏi.
Lục Mặc Uyên cũng cảm thấy sau khi chạm vào cô, độc tính cũng thuyên giảm không ít. Gượng gạo dò hỏi...
"Ngươi...là con cái phủ nào?"
Chưa kịp nghe câu trả lời, Ngọc Linh sợ hãi ngất đi. Cứ vậy tựa vào nồng ngực hắn yên tĩnh 1 lúc.
"Sao tim ta...lại đập nhanh bất thường khi ở cùng nàng?"
Mặc Uyên liền bế Ngọc Linh lên đưa về tẩm điện của mình. Cho tới khi cô tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường liền giật mình. Hắn ta...sẽ không thật sự muốn giết ta đâu nhỉ, ta chưa muốn chết đâuu -Lòng ai oán, sao ta lại khổ thế này? Đều là vì ngươi, tên hệ thống chết tiệt kia. Do ngươi không nói sớm đó là Lục Mặc Uyên hic.
Còn chưa ai oán đủ, Lục Mặc Uyên bước vào. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường.
"Ừm...ngươi thấy trong người thế nào rồi?"
Trời ạ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao? Sao hắn lại tới hỏi thăm ta vậy trời. Ta không chịu nổi nữa. Tim muốn nhảy ra ngoài rồi...hic. Hệ thống liền xuất hiện.
Nhiệm vụ của kí chủ có rồi đây!
"Là gì? Mau nói ta nghe xem"
Nhiệm vụ của kí chủ, đó chính là thúc đẩy tình cảm giữa cô và Lục Mặc Uyên.
Nghe xong nhiệm vụ cô suýt nữa thì ngất. Gì cơ tên hệ thống kia? Mi nói ta phải thúc đẩy tình cảm với ai cơ? Lục Mặc Uyên? Cái tên người đá, lạnh lùng, giết người không chớp mắt này. Ngươi bảo ta phải thúc đẩy sao? Ngươi thà phán ta nhiệm vụ thất bại, giết ta đi cho rồi.
Kí chủ đừng vội, phải có niềm tin chứ. 100 tỷ còn đang chờ kí chủ lấy nữa đấy!
Nghe tới đây cô lại tràn đầy sinh lực. Dù sao cũng chết, thôi thì liều vậy.
"Ừm thì...ta cũng đỡ rồi" - Ngọc Linh gượng gạo nói!
Sau khi điều tra thì Lục Mặc Uyên mới biết. Ngọc Linh chính là vương phi thứ 5 mới cưới về phủ của mình mấy hôm trước. Nhưng hắn chưa 1 lần tới đó, càng chưa bao giờ chạm vào thân thể của nàng dù chỉ 1 chút!
Cùng lúc đó Ngọc Linh cũng nhận được tin từ hệ thống.
Dữ liệu mới đã được tải, kí chủ chính là vương phi thứ 5 của Lục Mặc Uyên. Chúc kí chủ may mắn!
Nói xong tên hệ thống chó má này liền biến mất tiêu. Đúng là chả được cái tích sự gì. Cô cười gượng 1 hơi, rồi giả vờ nằm xuống đi ngủ. Lúc bấy Lục Mặc Uyên nhìn thấu trò vãnh của cô, liền cúi xuống tính hôn. Ngọc Linh liền đỏ mặt...Ngươi ngươi...ngươi lại gần ta thế làm gì?
"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta qua phòng sách ngủ"
Ngọc Linh thở dài. Làm sao để thúc đẩy tình cảm với Lục Mặc Uyên giờ ta. À có rồi..
"Chờ đã!!"
Cô xuống khỏi giường, liền kéo hắn lại gần giường ngủ. Ngươi cứ ngủ ở đây đi! Ta thề, sẽ không động chạm gì tới ngươi!. Mặc Uyên hết sức khó hiểu, sao nàng có thể mời mình ngủ chung giường. Chắc chắn là có âm mưu. Hắn đứng dậy tính đi thì bị Ngọc Linh Kéo tay lại, đẩy mạnh xuống giường. 2 tay nắm chặt lấy tay hắn. Sao mình lại giống kẻ lưu manh thế nhỉ? - Ngọc Linh nghĩ!
Lục Mặc Uyên cứng đơ người. Lật lại tình thế liền đè úp cô xuống giường. Không cần cô cho phép liền cưỡng hôn ngay tại chỗ! Cô vùng vẫy, sau đó lại thôi.
Nhìn hắn cơ bụng 8 múi, còn đẹp trai ngời ngời, Dù sao bổn tiểu thư cũng không lỗ. Thế là cô thuận theo hắn cứ vậy cả 2 vặn lộn kịch liệt trên giường tới khuya. Cả người cô mỏi rã rời như muốn rụng ra, liền ôm hắn ngủ ngon lành, cái tên Lục Mặc Uyên đó, quá hời cho hắn rồi!
Cho tới sáng hôm sau, Ngọc Linh khẽ lấy tay sờ trộm vào cơ bụng của hắn và bị Lục Mặc Uyên phát hiện. Cô ngại ngùng ngồi bật dậy, hắn cũng không tha cho cô!
Chúc mừng kí chủ! Mức độ thiện cảm của Lục Mặc Uyên dành cho cô là 10%. Tiếp tục phát huy nhé!
"Tên hệ chống chó má này chỉ được cái nhiều lời. Haiz. Mới có 10% thôi sao? làm sao để tăng độ thiện cảm nhanh hơn ta"
Kí chủ, kích mở nhiệm vụ phụ. Trong tay Liễu Đích Thị đang cất giấu kỉ vật của mẫu thân ruột ngươi. Hãy lấy lại nó!
"Giờ ta đang ở trong thân thể này thì đương nhiên ta sẽ thay nàng đòi lại. Cô yên tâm! Những gì vốn thuộc về cô, ta sẽ giúp cô lấy lại tất cả! Ta, từ giờ sẽ là đích nữ Hầu Phủ. Đi, về Trần Gia!" - Nàng nói 1 cách dõng dạc, nghiêm túc
Cứ vậy Ngọc Linh để mặc Cho Lục Mặc Uyên ngủ. Còn nàng thì dẫn theo Hoàn Nhi, nô tì thân cận cùng về Trần Gia đòi lại những gì đã mất.
Tại Trần Gia, chưa bước tới cửa đã thấy mụ gì ghẻ lẫn ả trà xanh tới gây chuyện luôn rồi. "Ayzo, đây không phải là đại tiểu thư của chúng ta sao? Cũng biết đường mò về rồi cơ đấy. Ta còn tưởng ngươi theo trai, quên luôn nối về rồi chứ? haha" -Trần Ngọc Như cười điên cuồng, chế diễu thậm tệ.
Nhưng ả ta không ngờ đã động vào nhầm người. Ta của bây giờ không còn là Trần Ngọc Linh của trước kia nữa. Lập tức cho ả 1, 2, 3 bạt tay, mạnh tới nỗi in cả hình bàn tay của cô lên mặt.
"Ôi...! ngươi xem! Người làm tỷ tỷ như ta thật có phước báu. Được Ngọc Như muội muội giữ "món quà" ta tặng kĩ thế này...ta thật sự có chút cảm động đấy!"
"Ngươi..ngươi...!" -Khiến ả không còn mặt mũi nào ở lại, liền cùng mụ dì ghẻ chạy đi mất.
Lục Mặc Uyên cũng có mặt tại hiện trường. "Vương Phi này của ta không giống như lời đồn nhỉ? cũng khá thú vị đấy!"
"Sao người quan tâm Vương Phi, lại không đi cùng nàng trực tiếp. Mà phải lén la lén lút như đi rình trộm vậy?" - Trầm Khiên hỏi
"Ta quả thật tới đây là để rình trộm!" -Hắn cười nhạt!
Trầm Khiên chưa hiểu chủ tử nhà mình lại tính dở trò gì. Nhưng hắn chắc chắn rằng Mặc Uyên tới đây là vì Ngọc Linh tiểu thư. Trầm Khiên đã nghĩ, phải chi...đây là vừa gặp đã yêu trong truyền thuyết? Vốn còn tưởng từ lần đầu gặp vương gia, người đã bị vương gia giết chết để thủ tiêu rồi. Trầm Khiên giật mình tỉnh lại trong cơn mộng...Vị Vương Phi lần này quả thật cũng quá...
"Đi" - Chưa kịp liên tưởng xong đã bị chủ tử cắt ngang.
-------
Bên trong, mụ gì ghẻ Liễu Đích Thị cùng cô con gái Trần Ngọc Như đang thì thầm chuyện gì đó. Thì ra, 2 mẹ con nhà này đang cùng nhau lên kế hoạch dạy cho nàng một bài học.
Giữa sân, trước mắt nàng là Liễu Như Các, phủ riêng của Trần Ngọc Như. Ngọc Linh chằng hề kiêng dè mà hùng hổ bước vào đá sập cánh cửa khiến 2 người họ giật bắn người sợ hãi. Nghĩ lại cái tát trên mặt vẫn còn sưng, nàng ta dãy nảy nên ăn vạ. Còn chạy tới mách phụ thân là Trần Khởi Thiên, muốn ông ta ra mặt thay cho ả dạy dỗ nàng 1 bài học. Trước lúc ả ta vào phòng đã cho nha hoàn của mình đi mời lão già phụ thân tới. Chỉ để diễn 1 màn khổ nhục kế. Chớp thời cơ đuổi nàng ra khỏi phủ để chiếm thân phận đích nữ của nàng.
Nàng đạp cửa ra, cùng lúc Trần Khởi Thiên cùng 1 đám nô tài đi tới. Ả Trần Ngọc Như thấy vậy liền chạy tới nắm lấy tay áo, ôm mặt khóc lóc thảm thiết.
"Phụ thân, con thấy tỷ tỷ về chỉ có lòng tốt tới hỏi han nàng ấy. Mà tỷ ấy lỡ ra tay với con nặng thế này. Người phải đòi lại công bằng cho Như Nhi" -Ả ta vừa khóc vừa ôm mặt diễn trò.
Ngọc Linh thấy vậy thở dài! nghĩ lại bao nhiêu năm qua ở Hầu Phủ, nàng cũng chỉ như cái gai trong mắt bọn họ. Để họ thích thì chửi, thích thì đánh mắng. Dù họ chỉ là mụ gì ghẻ và con riêng độc ác. Vẫn có thể dẫm đạp nàng dưới chân vì nàng ngốc nghếch. Chúng coi nàng như kẻ hầu người hạ, ngày ngày dẫm đạp...không vừa ý thì liền dùng roi đánh. Ngay cả bọn người hầu trong phủ cũng có thể tùy tiện bắt nạt nàng. Thật quá đáng ghét!
Mà Trần Khởi Thiên lại là phụ thân của nàng, lão ta còn đáng ghét hơn nữa. Hắn sủng thiếp diệt thê, vì Liễu Đích Thị mà ông ta không tiếc sát hại mẫu thân của nguyên chủ. Chỉ vì muốn độc chiếm của hồi môn, lẫn gia sản khổng lồ ấy. Thật độc ác! Vậy mà giờ đây trước mặt ta lão già này còn dám kênh kiệu, muốn bảo vệ cho 2 mẹ con ả. Đúng là trên dưới cái phủ chó má, rách nát này không có nổi 1 con người. Coi ta xử lý các ngươi ra trò đây! Giả vờ ai mà không giả vờ được, hừ!
"Phụ thân, con...con! con không cố ý đánh muội muội đâu. Có lí do cả phụ thân hãy nghe con giải thích..."
Trần Khởi Thiên bắt đầu lúng túng.
"Con còn có lí do gì? còn không mau xin lỗi muội muội con rồi chủ động nhường vị trí đại tiểu thư ra cho Như Nhi"
Hừ, thì ra đây mới là mục đích chính của ả trà xanh Trần Ngọc Như. Ta còn lâu mới để ả ta thành ý nguyện.
"Phụ thân, con biết vì cái chết của mẫu thân, người đã không còn yêu thương con nữa..hic. Con có thể đem vị trí đại tiểu thư hầu phủ này nhường cho muội muội. Nhưng mà..." -Nàng nói nửa vời rồi ngập ngừng.
"Nhưng mà sao?" - Trần Khởi Thiên hỏi.
Khiến Trần Ngọc Như và Liễu Đích Thị đứng bên cạnh tưởng bở, tưởng rằng nàng vẫn ngu ngốc dễ thao túng như xưa. Dễ dàng giao ra vị trí đại tiểu thư như vậy. Đúng là vừa ngu vừa đần, haha -2 mẹ con ả vẫn thản nhiên mỉa mai.
Nhưng nàng chẳng thèm để họ vào mắt. Liền nói tiếp không kiêng dè, khiến lão ta mắt chữ A mồm chữ O mà sợ hãi.
"Con có thể nhường vị trí đại tiểu thư này cho muội muội, nhưng mà..Nếu làm như vậy, con sợ bàn dân thiên hạ sẽ đồn đại rằng..." -Ngọc Linh nhéo mạnh tay mình giả vờ khóc lóc đáng thương rồi nói tiếp.
"Đồn rằng...Hầu Gia người, chỉ vì muốn nâng Liễu Di Nương lên làm chính phi và Ngọc Như, con riêng của người lên làm đại tiểu thư mà không tiếc sát hại chính thê quá cố...Thì e là cả cái kinh thành này sẽ rất náo nhiệt. Vì danh tiếng của người và cả Hầu Phủ, người phải suy nghĩ cho kĩ đó!!" -Từng lời nói sắc bén như dao găm, Ngọc Linh vừa nói vừa nhấn mạnh từng câu từng chữ khiến cho mặt mày của lão già Trần Khởi Thiên tái xanh mét. Câm nín không thể nói thêm được lời nào nữa.
Lão ta suy nghĩ lời Ngọc Linh nói hồi lâu, nghe vẻ lời nàng nói cũng có lý. Tuy cũng muốn cho Trần Ngọc Như lên làm đại tiểu thư, để ả ta có thể danh chính ngôn thuận làm thái tử phi. Nhưng đành tạm hoãn lại rồi nghĩ cách khác.
Không thể lúng túng rồi làm hỏng việc lớn -Lão già Trần Khởi Thiên nói nhỏ với 2 mẹ con Liễu Thị.
"Không ngờ bây giờ...con tiện nhân Trần Ngọc Linh này, mồm mép lại lanh lợi như vậy" - Trần Ngọc Như nghiến răng không cam tâm. Ả không dễ bỏ qua như vậy. Chỉ đành lùi kế sách, lấy lui làm tiến
Oa, kí chủ lợi hại! Nhìn sắc mặt 3 người họ quả nhiên đặc sắc! Thấy kí chủ làm quá tốt, liền +100 điểm tích lũy cho kí chủ. Tích lũy đủ điểm có thể đổi những vật phẩm vô cùng hấp dẫn trong cửa hàng của hệ thống. Đừng quên nhiệm vụ!
"Wao, còn có cả thế này nữa sao? quá tốt đi! Ngươi phải nghĩ xem ta là ai chứ!!" -Trên khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ mặt đắc ý.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play