Ở giữa căn phòng trắng toát rộng lớn có một thanh niên khuôn mặt anh tuấn, khoé miệng vẫn vô thức nhếch lên như đang cười.
Dáng người hắn cao gần hai mét, cơ bắp đầy đặn, đang được đặt trong một bể thuỷ tinh trong suốt, bên trong là dịch nhầy trắng đục có tác dụng nuôi cơ thể.
Tứ chi người này cắm đầy các loại thiết bị có chức năng kích điện vào cơ bắp, cứ mỗi ba mươi phút sẽ được máy móc bên ngoài kích điện một lần để cơ bắp không bị yếu đi.
Mái tóc trắng, đặc trưng của dị năng giả cấp Z, đang theo sự chuyển động của dịch bên trong bể mà không ngừng chuyển động lên xuống.
Nam nhân này có biệt danh Phoenix, là phó viện trưởng của viện nghiên cứu Động Thực vật A&P, cấp bậc Trung tướng, cũng là dị năng giả hệ Mộc Chữa Thương mạnh nhất tinh cầu Samani.
Người dân Samani có tuổi thọ trung bình là ba trăm tuổi, hắn năm nay chỉ mới năm mươi tuổi đã đạt được chức vụ cao trong quân đội, hiển nhiên cả năng lực và trí tuệ đều vượt trội so với người cùng lứa tuổi.
Hắn đang làm nhiệm vụ của mình, xuyên về thời kì Cổ Đại để lấy hạt giống của những loài thực vật sống trong thời kì này.
Chuyện này phải kể đến một năm trước, Chính phủ Liên Bang bắt đầu dự án “Tái tạo Địa Cầu Cổ”, trong dự án này, bước quan trọng nhất là lấy được hạt giống của những loại thực vật đã từng sống trong quá khứ.
Vì vậy các dị năng giả Thời Gian đã nghĩ ra một cách, đem thần thức của người được chọn đẩy về Địa Cầu Cổ giai đoạn những năm 18xx, nói cho dễ hiểu là xuyên về quá khứ như trong các bộ tiểu thuyết hay có.
Phoenix là dị năng giả hệ Mộc, lại có không gian Mộc biến dị. Dù không có cái gọi là suối Linh Tuyền gì đó mà tiểu thuyết luôn có thì dịch nhầy màu xanh lam có tác dụng Chữa Thương của hắn cũng đủ dùng rồi.
Hơn nữa, để trụ được ở quá khứ thời gian dài, đòi hỏi người được chọn phải có biển tinh thần lực khổng lồ.
Phoenix khi được chọn chỉ có hai điều kiện, cho hắn thật nhiều thịt và thật nhiều tiền bạc của thời đó.
Trong lúc Chính Phủ chuẩn bị, Phoenix nghiên cứu tất cả tài liệu về thời đại mình sẽ xuyên về, chữ cổ cũng học thành thạo mười ngàn chữ.
Đến khi nhìn thấy một trăm hai mươi rương chất đầy bạc nén xếp đầy sân, cùng với ba mươi tấn thịt các loại. Phoenix biết mình phải đi rồi.
Hắn thu dọn tất cả đồ đạc trên bàn, tấm hình hắn chụp chung với một người đồng đội bị Phoenix ụp xuống bàn.
Con đường thường ngày vẫn luôn đông đúc người mặc quân phục xen kẽ với người mặc áo blouse giờ đây chỉ còn rải rác những binh lính trang bị đầy đủ vũ khí đứng canh gác.
Thấy hắn, tất cả đồng loạt đưa tay lên thực hiện nghi thức chào kiểu quân đội. Theo bước chân của hắn đến căn phòng Thời Gian, từng người lính kiên nhẫn đợi hắn đi qua rồi mới hạ tay xuống.
Bên trong căn phòng Thời Gian, một người đàn ông đã đợi sẵn, thấy hắn, gã thở dài
“Thực sự không đợi thêm ba ngày nữa sao?”
Phoenix nhếch môi cười đắng
“Ba ngày nữa hay hôm nay đều không khác nhau.”
Người kia nhìn hắn, mãi mới nói
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
Phoenix cởi hết đồ của mình, xếp gọn gàng vuông vức đặt lên bàn, sau đó hắn bước vào bể dịch rồi ngâm mình xuống. Dịch nhầy nhanh chóng bao lấy cơ thể rắn chắc của hắn, da thịt màu lúa mạch của hắn đẹp mắt vô cùng.
Libra mím môi, dùng đủ các loại kim tiêm đâm vào cơ thể hắn, đợi đến khi đâm lên huyệt trên đỉnh đầu, Phoenix đã mất hẳn ý thức.
Nhưng giọt nước mắt rơi trên khóe mắt hắn, cách biệt hoàn toàn với dịch trắng xung quanh.
Libra thở dài, bắt đầu vận dị năng, là một dị năng giả hệ Thời Gian, gã như một Đấng Cứu Thế, có thể thay đổi nhiều thứ đã qua, nhưng đưa người về quá khứ như thế này, là lần đầu tiên!
Gã tập trung tinh thần, một ánh sáng vàng loé lên khắp căn phòng trắng xoá, thần thức của Phoenix bị sức mạnh Thời Gian đẩy thẳng vào Thời Không.
Ngay sau đó, cửa phòng Thời Gian bị ai đó thô bạo đạp ra.
Libra liếc mắt nhìn người đang đứng sững sờ ngay cửa, cố gắng tập trung tiến hành những bước tiếp theo, đem tinh thần lực của Phoenix nối vào nút thắt Thời Không, như vậy mới duy trì kết nối của hệ thống 017 với máy chủ được.
Ngay khi kết nối thành công, người trong bể dịch giật nảy lên một cái, tín hiệu truyền về tuy yếu ớt nhưng không bị đứt quãng.
Người kia biết mình đến trễ, sự tức giận lên đến đỉnh điểm, y hùng hổ đi vào nắm cổ áo Libra, gầm lên như một con chó hoang.
“Chẳng phải nói là ba ngày nữa anh ấy mới đi hay sao? Vì sao lại thay đổi kế hoạch?”
Libra nhún vai, hờ hững nói
“Đi mà hỏi anh ấy.”
Aries nhìn người nằm trong bể dịch, nhìn những kim tiêm đâm sâu vào huyệt người kia, tim đau thắt như bị ai dùng dao cùi để khứa.
Cơn tức giận trong bụng xông lên đầu, Aries quay người, giơ lên đôi chân giày đạp vào bức tường.
Sức mạnh của dị năng giả hệ Sức Mạnh không đùa được, một đạp thôi đã khiến bức tường thủng một lỗ lớn.
Ngay sau đó, mười người mặc tây trang cũng đuổi kịp Aries, nhìn hiện trường liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Tất cả cùng im lặng nhìn Aries, vũ khí trên tay đã trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần gã có động thái gì, cả người sẽ biến thành cái tổ ong.
Người đến tiếp theo là một nam nhân mặc tây trang màu trắng, trên trán có nốt chu sa đỏ rực, cậu ta xinh đẹp như một vương tử bước ra từ truyện tranh.
Người kia vội vàng chạy vào ôm lấy tay Aries, nước mắt rưng rưng trông rất tủi hờn
“Chồng…”
Còn chưa kịp nói, Aries đã chỉ mặt cậu ta, đôi mắt đỏ như máu
“Cút ngay, cút trước khi tôi chặt đầu cậu ra như đầu lũ Trùng Tộc, đừng có cho rằng tôi không biết cái trò hèn cậu làm sau lưng tôi, cậu dùng quyền của cha ép một người không thân không thế phải thực hiện cái nhiệm vụ chết tiệt này. Khá lắm, xem ra mắt tôi mù lâu nay mới nghĩ cậu là người ngây thơ đơn thuần.”
Vương Tử Minh vội vàng ôm lấy cánh tay Aries, lại bị y không khách khí xách lên ném thẳng ra ngoài cửa. Leo nhanh tay đỡ kịp, nhưng vẫn bị mất đà lùi về sau mấy bước.
Người kia còn muốn giải thích, Aries đã đóng sầm cửa phòng lại, đứng nhìn cơ thể Phoenix chằm chằm, cả vị trí kia cũng không bỏ qua
Libra “...”
Người bên ngoài “...”
Rất nhanh, bên ngoài đã ập vào một đội lính mặc quân phục màu trắng, là lính Hoàng Cung.
Aries nhìn bọn họ, lại nhìn bể dịch, sau đó cởi áo vest ra, tung lên mặt bể, che đi vị trí nhạy cảm của người bên trong.
Y quay đầu nhìn đám lính, nhàn nhạt hỏi
“Muốn đấu sao? Được thôi, hôm nay hoặc tôi chết, hoặc là các người chết.”
Aries vận dị năng sức mạnh, vốn là sức mạnh vô ảnh, vậy mà bây giờ nó tụ lại thành một lớp găng tay đen đặc trên tay Aries.
Y đặt một tay lên bể kính, ngay lập tức, bể kính được bao phủ bởi một lớp màu đen đặc, chỉ cần bể kính còn gắn liền với tay y, người bên trong vẫn sẽ an toàn.
Hai con ngươi vốn nhạt màu, giờ phút này đã chuyển thành hai hòn than đỏ rực, y hoàn toàn ở trong trạng thái chiến đấu.
Tình huống lúc này càng lúc càng tệ, Aries nhất quyết không nhượng bộ, chỉ cần dám nhào tới chỗ y, xác cũng bị y đánh cho nổ tung, máu thịt văng khắp phòng.
Libra đang nằm trong phạm vi nguy hiểm nhất, gã chỉ biết đứng sát vào góc phòng để tránh ăn đạn lạc, gã cảm thấy nếu hôm nay chết ở chỗ này cũng quá ấm ức, gã chỉ làm theo lệnh cấp trên thôi mà, ai đó có thể cứu gã hay không?
Hai bên giằng co hồi lâu, không ai chịu nhường ai.
Cho tới khi bên ngoài chạy tới một người đàn ông có mái tóc bạc trắng, rất dài, người kia chỉ đứng bên ngoài nhìn vào bên trong, Aries gần như bị khống chế hành động.
Là một dng hệ Tinh Thần.
Libra thấy người kia, hai mắt ươn ướt, khổ sở kêu lên
“Lão Đại, cứu!”
Người kia chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Libra một cái rồi thôi. Nhưng Libra biết mình sẽ sống sót qua ngày hôm nay.
Lúc này, chỉ có những dng cấp bậc cao mới có thể thấy được bốn bức tường trong suốt đang vây kín tứ phía của Aries, không cho hắn đem sức mạnh đi giết người nữa.
Lão Đại mang theo khuôn mặt rất lạnh, giọng nói như quỷ vương từ âm phủ bò lên
“Ngươi làm như vậy, cậu ấy sẽ vui sao?”
Chỉ một câu nói, tâm trí Aries lập tức bị khống chế, đôi mắt đỏ như máu đã trở về màu nhạt nhẽo lúc trước.
Người bên ngoài búng tay một cái, cả cơ thể Aries lập tức đổ xuống.
“Đem hắn về Hoàng Cung đi, lần sau đừng để hắn chạy đến đây, nếu chuyện này còn tái phạm một lần nữa, ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận.”
Vương Tử Minh vội cho người đem Aries đi, lúc đi đến cửa thang máy, gã còn quay lại nhìn người đàn ông một cái, cả người run lên vì sợ hãi, cái danh Diêm Vương Sống quả thật không thể đùa được.
Libra nhìn căn phòng hoang tàn, chỉ biết thở dài nói với người trong bể
“Người có tình át tìm về được với nhau.”
Lão Đại lặng lẽ nhìn người bên trong bể, môi mím chặt, không ai biết gã đang nghĩ gì, nhưng Libra đồng cam cộng khổ với gã lâu ngày, lúc này tốt hơn hết là tránh đi chỗ khác.
Libra mon men nhích từng bước về phía cửa phòng, cố gắng thu hẹp sự tồn tài của mình nhiều nhất có thể, thế nhưng, giọng nói lạnh lẽo kia lại một lần nữa vang lên
“Lib, lại đây!”
Libra lập tức đứng thẳng tắp, gã đi về hướng Lão Đại bằng động tác đi điều lệnh, lúc đứng đối diện người kia, gã còn giơ tay lên chào kiểu quân đội.
Lão Đại không buồn nhìn gã lấy một cái, chỉ tập trung nhìn vào màn hình điện tử trước mắt, giọng nói lạnh nhạt
“Kết quả như nào?”
Libra hiểu ý Lão Đại muốn hỏi gì, gã nghiêm túc nhìn vào màn hình hiển thị, còn đưa tay lên chỉ cho Lão Đại nhìn chỗ mình muốn cho người ta xem.
“Anh nhìn chỗ này, đây là vị trí hiển thị kết nối Tinh Thần Lực của Phoenix và cơ thể, mặc dù mỏng manh nhưng vẫn có thể kết nối với nhau.”
Lão Đại nhìn một chút rồi quay sang chỗ gã, Libra sợ đến cứng cả người, ban nãy không biết gã lấy đâu ra can đảm để cầu cứu người đối diện mình, nhưng bây giờ, có cho gã cơ hội làm lại một lần nữa, gã cũng không dám.
Mùi gỗ đàn hương trên người Lão Đại xông vào mũi Libra, là một Song Nhi, gã không có cách nào cưỡng lại được mùi hương nam tính này.
Libra không dám mở miệng nói gì, chỉ cúi thấp đầu để người đối diện không nhìn thấy mình, nhưng mọi chi tiết trên gương mặt gã đều không thể thoát khỏi ánh mắt như lang như sói của người kia.
Lão Đại dùng bàn tay to dày của mình nâng chiếc cằm thon gọn của Libra lên, dịu dàng đặt lên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn ngắn ngủi.
Cả gương mặt Libra lập tức đỏ bừng, hai chân run lẩy bẩy muốn xỉu, nhưng làm sao bây giờ, vừa được một người đẹp trai như vậy hôn, người kia còn là người đã được đính hôn với mình, Libra không có cách nào kháng cự.
Lão Đại nhìn phản ứng của vị hôn thê, môi mỏng hiếm khi mỉm cười, nhưng Libra lại vì quá sợ hãi mà không thấy được cảnh đẹp ý vui này.
Lão Đại biết mình dọa sợ người ta, giọng nói càng thêm dịu dàng
“Ngoan, đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Libra bị người kia dỗ cho vị ngọt lan đến tận tim, sự sợ hãi cũng bị ném đi hết, gã ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt dịu dàng của người kia.
Không biết gã lấy đâu ra can đảm, cứ thế chồm người, đặt lên má người kia một nụ hôn lướt qua, vì sợ người kia bắt lại sẽ có chuyện, Libra co chân ra khỏi phòng, không dám nhìn lại người bên trong.
Đợi cánh cửa phòng đóng lại, Lão Đại đã quay về trạng thái ban đầu, lạnh lùng đến mức muốn đóng băng mọi thứ xung quanh.
Phoenix hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, hắn đang phải chống chọi với những thứ bên trong Thời Không Vô Định.
Phoenix đã quá chủ quan, hắn vừa bị ném vào Thời Không Vô Định đã phải đối mặt với quả cầu lửa khổng lồ, tiếp đó phải chạy trốn khỏi lốc xoáy Thời Không.
Bọn hắn đã từng nghe nói lốc xoáy Thời Không có sức mạnh xé nát cả một tinh cầu, nhưng rất hiếm khi nó xuất hiện ngoài vũ trụ, còn bên trong Thời Không, có đến mấy trăm cơn lốc như thế lượn quanh, Phoenix không biết mình may mắn hay xui xẻo, chỉ biết cười khổ một tiếng rồi vội vàng… bỏ chạy!
Phoenix vật vã thoát khỏi cơn lốc xoáy tử thần liền đối mặt với bão tuyết, mặc dù đang ở dạng Tinh Thần Lực, nhưng hắn vẫn bị cơn bão này cướp đi nửa cái mạng.
Từng cơn rét buốt đánh thẳng vào huyết mạch, Phoenix lê đôi chân đã đóng băng đến tận đầu gối, cố sức đi về nơi phát ra ánh sáng.
Phoenix không dám dừng lại nghỉ dù chỉ một phút, hắn sợ ánh sáng nơi cuối con đường sẽ biến mất lúc nào không hay.
Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng nơi cuối con đường từ một chấm vàng, đã lớn hơn rất nhiều, có lẽ hắn sắp đi tới nơi rồi.
Nhưng sa mạc cát bên dưới quấn chặt lấy đôi chân đau nhức của hắn, mỗi bước đi một nặng nề, hơi thở ngày một yếu ớt.
Phoenix chỉ còn có thể dựa vào ý chí của mình để tiếp tục bước về phía trước, từng bước lê thân đến cánh cổng vàng rực ánh sáng kia.
“Chỉ một chút nữa thôi”
Phoenix thì thào nói với bản thân, hắn không còn bước đi nổi nữa, chỉ có thể nằm dài trên cát từng chút bò về cánh cửa, hai bàn tay bị cát nóng làm cho bỏng rát, hắn cũng mặc kệ.
Nhiệm vụ này, nhất định phải hoàn thành, nếu có thể trở về thì tốt, còn không, chỉ cần Libra nhận được báo cáo của hắn đưa về là được rồi.
Một bàn tay Phoenix vừa thò qua được cánh cửa Thời Không hắn đã ngất lịm đi, vậy nên không biết bản thân bị cánh cửa Thời Không hút mạnh vào bên trong.
Cánh cửa ánh sáng cũng đã khép lại, trong Thời Không Vô Định tối đen như mực, một mảnh tinh thần lực mỏng nhẹ bay lượn xung quanh cánh cổng Thời Không, lặng lẽ kết nối phần tinh thần và phần thể xác của Phoenix.
Phoenix từ từ mở mắt ra, vì bị thương nặng bên trong Thời Không Vô Định mà hắn thấy những thứ trong bụng đều bị xoay vòng vòng, không kìm nổi, Phoenix gạt người đang ngồi cạnh đầu mình qua một bên, cứ thế nôn thốc nôn tháo.
Mùi thối nồng nặc khiến hắn ghê tởm, cơ thể này đã ăn gì vậy? Làm sao lại kinh khủng như vậy, đừng nói ăn cá ươn nhé?
Một thanh niên thích ăn thịt ghét ăn cá như hắn vì trận ói này thề độc sẽ không bao giờ đụng vào một miếng cá nào nữa.
Bên tai ong ong, lúc nghe thấy lúc lại không, trong lúc hỗn loạn, Phoenix nghe ai đó vừa lay vừa gọi
“Thiện Thiện! Thiện Thiện!”
Hắn nôn xong thì được ai đó đỡ lên uống nước súc miệng. Mùi thối hoắc làm hắn ghê người mà phun toẹt ngụm nước ra.
Cả người hắn yếu ớt nằm vật ra, từ từ rơi vào hôn mê thêm một lần nữa.
Không biết qua bao lâu, trong lúc Phoenix bất tỉnh, kí ức của nguyên chủ đã ào ào chảy vào đầu hắn, đến khi tỉnh lại, hắn liền nhận ra trước mặt mình là đại ca của nguyên chủ - Triệu Quốc Huy, bên cạnh là đại tẩu của nguyên chủ - Đỗ Ngọc Khánh, là một Song Nhi, còn có một đứa nhỏ tầm tám tuổi, mắt to như hai hạt nhãn, trong sáng thuần khiết vô cùng, tên thằng nhóc là Triệu Quốc Bảo.
Nguyên chủ này tên Triệu Quốc Thiện, năm nay mười sáu tuổi.
Nói một chút về gia cảnh của nguyên chủ, cha mẹ mất sớm để lại cho ba anh em căn nhà lá ba gian và ba mẫu ruộng nước, thời này chỉ có chừng đó có nghĩa là nghèo, thời này ai cũng phải có ít nhất mười mẫu đất ruộng nước.
Hơn nữa, trong nhà có Song Nhi có nốt chu sa nhạt như của đại tẩu chính là minh chứng cho việc nhà họ thực sự nghèo.
Ở thời của hắn Song Nhi được xem như báu vật, nhưng ở thời này, chỉ nhà nghèo mới cưới Song Nhi có nốt chu sa nhạt như vậy. Những Song nhi có nốt chu sa đỏ rực và nữ nhi đều chọn gia đình có hoàn cảnh tốt mà gả vào.
Ba người thấy Quốc Thiện mãi không lên tiếng liền lo lắng, lão Triệu lại kêu khẽ, cứ như sợ kêu lớn khiến cho Quốc Thiện bể vụn vậy.
“Nhị đệ, đệ thấy sao rồi?”
Ừm… thời này xưng hô có chút khác thường, hắn quên mất chuyện này.
Quốc Thiện thì thào trách móc
“Đại ca, sau này không được cho đệ ăn cá ươn nữa, mùi hôi quá!”
Đại tẩu phụt cười thành tiếng
“Đệ dọa chết đại ca đệ rồi, không phải cá đâu, là thuốc của thần y đó.”
Quốc Thiện chậc lưỡi một cái, có chút không nhịn được mà nói
“Thần y cái rắm, tí thì đệ chết vì mùi thuốc của lão rồi.”
Quốc Huy “...”
Ngọc Khánh “...”
Quốc Bảo kinh ngạc mở lớn hai mắt, lần đầu tiên trong đời nhóc nghe thấy nhị ca nói bậy đó.
Lão Triệu cười khổ, có chút bất đắc dĩ mà nói
“Đệ xem, người có ăn có học như đệ sao lại mở miệng nói bậy rồi hả?”
Nhắc đến đây Quốc Thiện mới nhớ, nguyên chủ là sĩ tử, Triệu đại ca và đại tẩu dù nghèo khổ vẫn cố gắng gom góp cho nguyên chủ đi học.
Một năm nữa là thi Hương rồi, vậy mà sức khoẻ của nguyên chủ yếu ớt quá, nay bệnh mai ốm, khiến cho đại ca và đại tẩu đau lòng vô cùng.
Quốc Thiện chậc một cái trong đầu, đi học thôi mà, một tháng ở hiện đại hắn được học mười nghìn chữ cổ rồi, chẳng lẽ không đủ dùng?
Hắn thì thào, ánh mắt mang theo ý cười làm Triệu đại ca thả lỏng không ít
“Đại ca đừng lo, đệ thấy khoẻ rồi.”
Nghe thế Quốc Bảo vội vàng leo lên giường, bò đến cạnh người hắn nằm bịch xuống, miệng nhỏ chu lên
“Nhị ca, vậy khi nào chúng ta có thể học chữ tiếp?”
Quốc Thiện theo trí nhớ của nguyên chủ nhớ ra hắn và đứa nhỏ này thường xuyên cùng nhau học chữ, nhưng đứa nhỏ này có chút ham chơi, học mười chỉ nhớ ba, nhưng lúc tập trung vào học lại nhớ rất lâu.
Thằng nhóc được hai vị huynh trưởng thương nên cái gì ngon cũng nhường nhịn, đại tẩu cũng để dành cho Triệu Quốc Bảo không ít đồ ngon, thành ra nhà dù nghèo, mặt mũi thằng nhóc vẫn mập tròn đáng yêu vô cùng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play