Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Rorasa ]Hoa Nở Trong Đêm

Chương 1

Trời đổ mưa. Mưa mỏng như tơ, rơi trên mặt đường loang ánh đèn vàng. Giữa màn đêm đặc quánh, một chiếc xe mui trần đen bóng lướt qua, tiếng động cơ như một tiếng gầm trầm thấp, lạnh lẽo.
Rora người phụ nữ mà cả giới hắc đạo phía Nam chỉ dám gọi bằng một danh xưng duy nhất: “Chủ nhân.”
Cô đẹp, đẹp đến mức lạnh lùng, đẹp đến mức khiến người ta run rẩy. Tóc đen dài buông nhẹ sau vai, từng sợi ướt nước mưa nhưng không hề làm giảm đi vẻ uy nghiêm; ngược lại, nó khiến cô trông như một vị nữ thần bước ra từ địa ngục.
Người trong quán bar lặng đi, ánh mắt vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ. Không ai dám cười, không ai dám nói cho đến khi cô ngồi xuống chiếc ghế da ở quầy rượu.
Rora
Rora
Rượu mạnh, không đá
Giọng cô trầm thấp, đủ khiến một người đàn ông cao to cũng phải khom lưng.
Người pha chế vội vàng chuẩn bị, nhưng hôm nay, không phải anh ta. Một cô gái khác thay anh đứng quầy.
vai trần mảnh khảnh, làn da trắng đến mức ánh đèn neon phản chiếu lên cũng thành sắc lạnh. Mái tóc nâu mềm rũ xuống, che đi nửa khuôn mặt.
Khi cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào Rora trong veo, yên tĩnh, không một chút sợ hãi.
Asa
Asa
Chị muốn rượu gì
Rora
Rora
Em là người mới ?
Asa
Asa
Phải. Thay ca hôm nay
Rora
Rora
Tên
Asa
Asa
Asa
Rora cười nhẹ nụ cười không mang hơi ấm
Rora
Rora
Asa Cái tên nghe mềm quá. Không hợp với nơi này
Asa
Asa
Có lẽ vì tôi chưa từng nghĩ mình thuộc về nơi nào cả
Rora im lặng. Lời nói của cô gái không hề là phản kháng, nhưng lại khiến cô cảm thấy một thứ gì đó lạ lùng như bị thách thức, như có ai đang nhìn thấu lớp băng lạnh cô tự dựng lên.
Khi ly rượu được đặt xuống, Asa khẽ nghiêng người
Asa
Asa
Chị có muốn thử thêm một chút vị cay? Loại rượu này chỉ hợp với người đủ gan uống đến đáy
Rora
Rora
Em Đang thử tôi?
Asa
Asa
không. tôi chỉ muốn biết giới hạn của chị
Không khí chợt đông cứng. Rora nâng ly, uống cạn một hơi. Cổ họng cô nóng rát, vị rượu nồng đượm hòa cùng mùi khói thuốc. Cô đặt ly xuống bàn, cười nhạt
Lời nói ấy, đáng ra phải khiến bất cứ ai run rẩy. Nhưng Asa lại chỉ khẽ cúi đầu, môi cong lên một đường cong nhẹ như tơ.
Asa
Asa
Thật ra, tôi chỉ muốn xem… liệu chị có đáng sợ như người ta đồn không
Rora
Rora
Em thấy sao
Asa
Asa
Vẫn chưa đủ
Rora im lặng một nhịp. Đôi mắt cô, sâu như vực thẳm, nhìn xoáy vào đôi mắt trong trẻo kia — không sợ hãi, không run rẩy, chỉ có ánh nhìn điềm nhiên, như thể đã quen với bóng tối từ lâu.
Một cảm giác rất lạ thoáng qua trong lòng Rora. Không phải thích thú, cũng không phải giận dữ — mà là cảm giác muốn chiếm hữu. Không phải vì Asa đẹp. Mà vì cô ta bình thản trước quyền lực.
Rora
Rora
Từ mai em không cần thay ca nữa
Rora
Rora
làm ở đây, tôi muốn thấy em mỗi đêm
Asa cười, cuối đầu đáp
Asa
Asa
nếu tôi từ chối
Rora
Rora
Không ai từng từ chối tôi mà còn tồn tại quá ba ngày
Giọng nói của Rora không có chút đe dọa, chỉ như đang nói về thời tiết. Nhưng nó khiến cả quán bar chìm trong im lặng.
Đêm ấy, khi Rora rời đi, Asa vẫn đứng sau quầy, tay cầm ly rượu còn sót lại của cô. Ly rượu vẫn còn ấm, nhưng anh mắt nàng lại lạnh như băng.
Ánh mắt nàng lúc ấy không còn trong veo nữa, mà tối đi, sâu đến mức không ai đoán nổi đang ẩn sau đó là gì — đau thương, hay mưu tính.

Chương 2

Ngày hôm sau, bar vẫn còn mùi khói thuốc và rượu cũ. Rora bước vào, đôi giày cao gót gõ xuống nền gạch lạnh lẽo như tiếng gõ nhịp của kẻ sắp phát điên
Asa đã đứng đó, áo sơ mi trắng, tóc cột cao, mắt nhìn thẳng. Bình thản đến đáng ghét
Rora
Rora
Sớm thế
Asa
Asa
không ngủ được
Asa
Asa
Cứ nhắm mắt là thấy chị
một thoáng im lặng, Rồi Rora bật cười, tiếng cười khô khốc, méo mó, chẳng có chut vui vẻ
Rora
Rora
thấy tôi? em nên sợ chứ
Asa
Asa
Tôi sợ đấy
Asa
Asa
Nhưng sợ có nhiều loại. có loại khiến người ta chạy
Asa
Asa
có loại lại khiến người ta cảm thấy thú vị .... mún đến gần hơn
Rora tiến lại từng bước, mùi nước hoa hòa với khói thuốc ngột ngạt như một chiếc lồng
Rora
Rora
em đang đùa với kẻ điên Asa
Asa
Asa
chị không phải kẻ điên
Asa
Asa
chị là bí ẩn thú vị, tôi muốn khám phá
một thoáng gì đó lóe lên trong mắt Rora. có thể là thích thú. có thể là ánh mắt của kẻ điên
Cô vươn tay, ngón tay lạnh lẽo nâng cằm Asa
Rora
Rora
em biết không...tôi rất ghét những kẻ giống em
Rora
Rora
cứ tưởng mình có thể điều khiển trò chơi
Asa hơi nghiêng đầu, môi vẫn giữ nụ cười như thách thức
Asa
Asa
thế chị nghĩ ai đang điều khiển
khéo môi Rora khẽ nhếch, một nụ cười méo mó rợn người
Rora
Rora
tôi không điều khiển, tôi hủy diệt.
Rora
Rora
em có biết tại sao tôi luôn thắng không
Rora
Rora
vì tôi không có gì để mất
Asa im lặng nhìn điếu thuốc trên tay
rồi chậm rãi, đưa ngọn lửa ấy vào ngón tay mình, dập tắt nó
tiếng" xèo" nhỏ vang lên
mùi da cháy khét lan ra trong không khí
Asa rút tay lại, đầu ngón tay đỏ rực. nhưng nàng không nhăn mặt, chỉ nhìn vào Rora
bình thản đến đáng sợ
Asa
Asa
Vậy thì
Asa
Asa
chắc chị cũng hiểu, tôi đâu phải thứ dễ biến mất
ánh mắt hị giao nhau, hai cơn bão, sắp nổ tung
và ở khoảng khắc ấy, Rora biết ... cô đã tìm được một con mồi mà ngay cả khi nuốt chửng, vẫn không chắc mình sẽ sống sót
_Ngày hôm sau_
Rora không xuất hiện trên báo chí
không có tên trong danh sách cổ đông của tập đoàn lớn nào
không ai biết cô sỡ hữu những gì
chỉ biết những người nợ cô giàu lên bất thường hoặc biến mất không dấu vết
cái tên Rora một cái tên không tồn tại trên giấy tờ nhưng mỗi khi được nhắc đến, các ông lớn trong giới tài chính đều im lặng
Buổi chiều, tầng 46 công ty tài chính Đông Lạc
Năm người đàn ông mặc vest xám ngồi quanh bàn, gương mặt că thẳng như chờ tuyên án
cửa mở, Rora bước vào
Rora
Rora
Tôi cho các anh một tuần để dọn sạch nợ xấu
Rora
Rora
Ai không làm được, không cần quay về
giọng cô nhẹ như gió, nhưng từng chữ như lưỡi dao cắt vào da
Tam Phong
Tam Phong
Chị, chuyện này ... không dễ. Nếu bán tháo cổ phần, thị trường sẽ...
Rora
Rora
Thị Trường?
cô cười , cắt lời
Rora
Rora
Anh nghĩ tôi thuộc về thị trường à? tôi là người tạo ra nó
không ai dám nói thêm
Rora đặt tập hồ sơ xuống bàn, xoay người nhìn ra cửa sổ
Thành phố phản chiếu trong kính, một mê cung khổng lồ, nơi mỗi con đường, mỗi công trình, đều ít nhiều chảy qua dòng tiền của cô
_Buổi tối_
cô đến quán Bar của mình Lac Room, nợi mọi giao dịch phi pháp đều bắt đầu bằng ly rượu
Asa đang ở đó, lau ly, ánh đèn hắt lên gương mặt nàng nửa sáng nửa tối
Asa
Asa
Lại bận giết ai sao
Asa
Asa
Asa giọng nửa đùa nửa thật
Rora
Rora
không cần giết
Rora
Rora
chỉ cần cho họ thấy tôi có thể
Asa cười, ánh mắt lạnh lẽo mà kêu ngạo
Asa
Asa
nghe như một nữ hoàng
Rora
Rora
Nữ hoàng? không
Rora
Rora
nữ hoàng cần ngai, tôi chỉ cần máu để vẽ đường
ánh đèn chớp nhẹ như linh cảm điều gì sắp xảy ra
Asa đặt ly xuống giọng nhẹ như hơi thở
Asa
Asa
nếu thế... chị sẽ làm gì khi có người không sợ chị nữa?
Rora nhìn cô anh mắt léo lên tia sáng lạ
Rora
Rora
Khi đó tôi sẽ khiến họ yêu tôi, yêu đến cùng nhau điên dại

Chương 3

Buổi sáng, thành phố ngập trong thứ ánh sáng xám bạc.
Rora đứng trong văn phòng tầng bốn mươi sáu, đôi mắt dõi xuống dòng xe đặc nghẹt dưới kia. Từ độ cao này, mọi thứ đều nhỏ bé: con người, danh tiếng, thậm chí cả nỗi sợ.
Chỉ có quyền lực là vẫn đứng thẳng – như chính cô.
Năm người đàn ông ngồi đối diện, im lặng chờ cô ra lệnh. Trên bàn là hồ sơ, tài khoản, và danh sách những kẻ đã phản.
Rora giở từng trang, giọng đều và lạnh
Rora
Rora
Bên Nam Phương có ba tỷ chưa chuyển. Cho họ 24 tiếng. Nếu không, xóa tên khỏi hệ thống.
Không ai dám phản đối.
Một người cố lấy lại giọng
A Vinh
A Vinh
Thưa chị… nếu họ đổ vỡ, chúng ta cũng
Rora
Rora
Chúng ta? là ai?
Rora
Rora
Rora ngẩng lên, ánh mắt khiến không khí trong phòng co lại.
Rora
Rora
Tôi không cùng phe với kẻ chần chừ
Cô đặt bút ký, mực thấm xuống giấy như vết máu nhỏ.
Buổi họp tan, chỉ còn lại mùi cà phê đắng và hơi lạnh của kính. Rora nhìn thành phố, khẽ nghĩ
Rora
Rora
Ở đây, tôi không cần thương hại ai. Chỉ cần người ta sợ.
Chiều xuống, Rora về Lac Room sớm hơn thường lệ.
Asa vẫn ở đó. Cô gái mặc sơ mi trắng, cổ áo cài hờ, tóc cột cao. Cử chỉ gọn gàng, ánh mắt trầm mà sáng.
Từ ngày Asa làm việc ở đây, quán bar dường như đổi nhịp
Khách đến đông hơn, nhưng tiếng ồn lại ít hơn. Cô nói ít, làm nhiều, và kỳ lạ nhất – luôn ở đúng nơi Rora nhìn tới.
Hôm nay cũng vậy. Khi Rora bước vào, Asa đang xếp chai rượu lên kệ, khẽ nghiêng đầu
Asa
Asa
Chị không nghỉ một hôm nào sao?
Rora
Rora
Quyền lực không có ngày nghỉ
Asa
Asa
Em nghĩ quyền lực là một căn bệnh
Asa
Asa
Thứ khiến người ta quên mất mình đang sống hay đã chết
Rora hơi khựng lại. Câu nói ấy nghe như được ném ra thản nhiên, nhưng rơi xuống lại nặng như đá.
Cô chống tay lên quầy, mỉm cười
Rora
Rora
Và em nghĩ chị nhiễm bệnh đó à?
Asa
Asa
Chị không nhiễm. Chị chính là nguồn lây.
Câu đáp khiến Rora bật cười – một tiếng cười hiếm hoi, thấp và trầm. Lần đầu tiên trong ngày, cô không thấy mệt.
Từ tối đó, Rora nhận ra Asa không hỏi về tiền, không xin thêm việc, cũng không tìm cách lấy lòng.
Chỉ ở gần – vừa đủ để Rora luôn nhận thấy, nhưng không bao giờ quá sát để Rora phải đề phòng.
Khi Rora đứng trên tầng, Asa sẽ có mặt dưới sảnh.
Khi Rora hút thuốc, nàng sẽ xuất hiện với chiếc bật lửa.
Và khi Rora im lặng, nàng cũng không nói gì – chỉ để lại ánh nhìn như tấm gương phản chiếu lại chính sự cô đơn mà Rora giấu kỹ.
cứ như thế kéo dài 3 tháng
Asa bắt đầu được giao những việc mà không ai khác được phép chạm vào.
Một buổi chiều, Rora đưa cô tập hồ sơ dày, giọng khẽ nhưng uy nghiêm
Rora
Rora
Cổ phần của Nam Phương. Em xử lý
Asa
Asa
Một mình?
Rora
Rora
Không. Với tên em ký dưới cùng. Để họ biết em là của ai
Cô nói câu đó như thói quen, nhưng khi ánh mắt Asa khẽ lay động, Rora nhận ra mình vừa nói điều không cần nói.
Sau khi nàng đi, Rora đứng lại nhìn tờ hợp đồng.
Tên “Asa” nằm ngay dưới chữ ký của cô – gọn, sắc, như một vết dao song hành.
Trong lòng Rora dấy lên cảm giác vừa lạ, vừa nguy hiểm – giống như nhìn thấy ai đó bước thẳng vào phòng kín mà mình từng khóa cả đời.
Tối đó, Rora quay lại bar. Cô thấy Asa đang nói gì đó với một nhân viên. Cử chỉ nhẹ, ánh mắt nghiêng, giọng cười nhỏ như hạt mưa.
Rora không nghe được lời, chỉ thấy hơi ấm ấy lan vào không khí – thứ ấm mà cô đã lâu không chạm tới.
Rora
Rora
Em thân với mọi người nhanh thật
Asa
Asa
Chị ghen à
Rora
Rora
Không. Tôi chỉ nhắc, ở đây, mọi thứ đều có chủ
Asa
Asa
Vậy chị định đánh dấu em bằng gì?
Rora im lặng một lúc. Rồi cô đứng dậy, bước đến gần, đặt tay lên cổ Asa, giọng khẽ đến mức chỉ mình cô nghe được
Rora
Rora
Bằng nỗi sợ và quyền lực
Asa không tránh. Cô nhìn thẳng vào mắt Rora, mỉm cười – không run, không khiêu khích, chỉ nhẹ như một lời thách
Asa
Asa
Em nghĩ chị nên thử một thứ khác. Vì sợ… dễ phai lắm.
Rora buông tay. Trong lòng cô, một đốm lửa nhỏ nhen lên – thứ không đốt cháy người khác, mà đốt ngược vào trong.
Từ hôm đó, Asa bắt đầu xuất hiện cạnh Rora trong các cuộc họp. Không ai dám hỏi lý do
Nhưng ánh mắt họ đều đổi khác: nửa sợ, nửa tò mò.
Asa ít nói, nhưng mỗi khi Rora ra quyết định, cô thường thêm một câu nhỏ – sắc và đúng lúc đến mức người nghe ngỡ đó là lời Rora
Cô không chiếm chỗ. Cô chen vào khoảng trống – giữa lời và hành động, giữa quyền lực và mệt mỏi.
Và Rora, người luôn làm chủ mọi thứ, bắt đầu nhận ra… mình không hoàn toàn ở thế chủ nữa.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play