Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Forsaken] [TimeAzure] Tâm Thần

Chap 1. Nụ cười

NovelToon
Ryuu (tg)
Ryuu (tg)
Cảm ơn vì đã móc ý tưởng để t ra đc cái truyện này:))
_______
Trời đổ mưa từ chiều, mưa không lớn nhưng dai dẳng, dội xuống mái tôn cũ của khu bệnh viện nằm chênh vênh giữa vùng ngoại ô xám xịt
Azure dừng xe trước cánh cổng sắt rỉ sét, nhìn tấm biển mờ chữ “Bệnh viện Tâm thần Saint Meridian”. Mưa đọng trên chữ “Saint” loang như vệt máu bị nước rửa nhòe
Cậu siết chặt tay cầm vali, bước qua cánh cổng. Người gác cổng liếc cậu bằng ánh mắt không thân thiện
Vai j cx đc
Vai j cx đc
Bác sĩ mới à? Tội nghiệp thật
Azure
Azure
Sao ông nói vậy?
Vai j cx đc
Vai j cx đc
Cậu sắp gặp nó đấy
Azure chưa kịp hỏi thêm, tiếng cổng sắt đóng rầm lại sau lưng, khóa lại bằng sợi xích to gấp đôi cổ tay
Trong phòng giám đốc, mùi thuốc lá và cà phê cũ trộn lẫn nhau. Vị giám đốc nhìn cậu qua cặp kính mờ đục, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn
Giám đốc
Giám đốc
Bác sĩ Azure, cậu đến đúng lúc. Có một bệnh nhân cần người theo dõi đặc biệt
Azure
Azure
Tôi có thể xem hồ sơ bệnh án trước chứ?
Giám đốc
Giám đốc
Không cần. Chỉ một điều cậu phải nhớ
Giám đốc
Giám đốc
Không lại gần quá hai mét
Azure
Azure
/Khẽ cau mày/ Vì sao?
Giám đốc
Giám đốc
Vì hắn có thể giết cậu trước khi cậu kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra
Giám đốc đẩy về phía cậu một tập hồ sơ dày. Trang đầu là dòng chữ đỏ chói: Two Time — nguy cơ tuyệt đối
Bên dưới là vài dòng ngắn gọn: Tội danh: giết người Phương thức: dao găm Ghi chú: luôn biết cách giấu vũ khí, kể cả trong phòng biệt giam trống rỗng Không xác định giới tính Không phản ứng với thuốc an thần. Không sợ đau
Azure
Azure
/Lặng người vài giây/ Tôi… sẽ là người phụ trách trực tiếp?
Giám đốc
Giám đốc
Phải, không ai khác chịu làm. Cậu nên coi đó là vinh dự, hoặc… lời tiễn biệt
Tầng hầm C của Saint Meridian lạnh buốt như mồ
Ánh đèn nhấp nháy, hắt ánh sáng nhợt nhạt lên những bức tường loang lổ. Azure bước xuống, mỗi bước vang vọng như tiếng tim đập trong lồng ngực
Ở cuối hành lang, một cánh cửa sắt nặng nề, trên đó là dòng cảnh báo đỏ: “Không mở khi không có lệnh trực tiếp"
Nhưng cậu đã có lệnh. Người lính gác cạnh cửa liếc Azure, lẩm bẩm
Vai j cx đc
Vai j cx đc
“Cầu Chúa phù hộ cho cậu”
Cánh cửa mở ra. Một làn khí lạnh tràn ra, mùi kim loại, thuốc sát trùng và… máu khô
Bên trong tối đen. Azure bật đèn pin. Ánh sáng quét qua căn phòng trống rỗng, ngoại trừ một chiếc ghế xích sắt giữa phòng. Trên đó là hắn — Two Time
Mắt hắn mở, nhưng không phải là ánh nhìn của người bình thường. Đó là hai hố đen sâu, lạnh, không cảm xúc
Cổ tay và chân hắn bị trói chặt bằng xích, song ánh sáng chiếu xuống vẫn lóe lên thứ gì đó — lưỡi dao nhỏ giấu giữa ngón tay
Azure
Azure
/Khựng lại/ Tôi là bác sĩ Azure. Tôi đến để—
Two time
Two time
Chăm sóc tôi à? /Giọng cất lên, khàn, méo, kéo dài như tiếng cười bị bẻ gãy/
Two time
Two time
Tôi không cần bác sĩ. Tôi cần máu
Lưỡi dao trượt khỏi tay hắn, cắm “keng” xuống sàn thép, chỉ cách mũi giày Azure vài phân. Người lính bên ngoài giật cửa, hét lên
Vai j cx đc
Vai j cx đc
Rút ra! Rút ra ngay!
Azure vẫn đứng yên. Tim đập loạn, nhưng ánh mắt cậu không rời khỏi kẻ trước mặt. Two Time mỉm cười — nụ cười không hề có cảm xúc, chỉ là co giật của cơ mặt
Two time
Two time
Cậu sợ à, bác sĩ?
Azure
Azure
Không
Two time
Two time
Tốt, tôi ghét mùi sợ hãi. Nó khiến tôi muốn… cắt sâu hơn
Azure lùi lại. Cánh cửa sắt đóng sầm sau lưng, khóa chặt. Trong khoảnh khắc ấy, hắn nghiêng đầu, nói nhỏ vừa đủ để cậu nghe qua lớp kính dày
Two time
Two time
Chúng ta sẽ gặp lại. Lần tới… tôi không trượt đâu
Khi Azure trở lại mặt đất, tay cậu vẫn còn run. Bên ngoài trời đã tạnh, nhưng trong đầu, âm thanh lưỡi dao chạm sàn vẫn vang vọng không dứt
Cậu không biết, từ giây phút ấy, Two Time đã khắc tên cậu vào danh sách của hắn
Buổi sáng ở Saint Meridian không bao giờ có nắng. Sương mù phủ dày quanh dãy nhà cũ, khiến cả bệnh viện trông như một cơ thể đang thoi thóp trong bóng xám. Tiếng loa thông báo rè rè, không ai chú ý nghe. Người ta đi qua nhau, mặt vô cảm, mắt mệt mỏi, như thể mọi người ở đây đều đã quên mình đến để làm gì
Azure đứng trong phòng y tá, tay lật lại tập hồ sơ của Two Time
Từng dòng chữ nghiêng lệch như bị viết vội: Không phản ứng với liệu pháp tâm lý. Cười trong khi bị thương. Ghi nhớ mọi gương mặt từng gặp. Ghi nhớ và nhại lại giọng họ sau đó
Cậu gấp lại hồ sơ. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng
Vai j cx đc
Vai j cx đc
Cậu thật sự định xuống đó lần nữa à? /Y tá trưởng hỏi, giọng run nhẹ/
Azure
Azure
Lệnh giám đốc. Tôi phải theo dõi phản ứng
Vai j cx đc
Vai j cx đc
Thế thì đừng đưa lưng về phía nó. Dù chỉ một giây
Tầng hầm C vẫn thế — mùi ẩm, tối và ngột ngạt
Azure đi xuống, tay siết chặt chiếc cặp da, trong đó chỉ có giấy bút và một bộ thuốc an thần
Vai j cx đc
Vai j cx đc
/thấy cậu thì thở dài, như nhìn một kẻ đi vào chỗ chết/ Tôi sẽ đứng ngoài. Cửa khóa điện, nếu có chuyện gì, cậu chỉ cần lùi lại hai bước, tôi kích khóa
Azure
Azure
Hiểu rồi
Cửa mở. Hơi lạnh từ trong tràn ra, mùi sát trùng pha lẫn thứ gì đó kim loại và máu cũ, có thể là vậy
Two Time vẫn ngồi đó, trên chiếc ghế xích sắt. Không nhúc nhích, không rên, không nhìn. Chỉ khi Azure bước vào, ánh mắt hắn chậm rãi chuyển hướng
Two time
Two time
Bác sĩ /Giọng êm, gần như thì thầm, nhưng vang dội cả căn phòng/
Two time
Two time
Cậu vẫn còn sống
Azure
Azure
/Bình tĩnh, lấy sổ ghi chép ra/ Tôi đến để trò chuyện. Không điều trị, chỉ là trò chuyện
Two time
Two time
Trò chuyện?
Two time
Two time
/Một nụ cười nhỏ, méo, hiện trên môi/ Tôi thích những cuộc trò chuyện. Nhất là khi đối phương nghĩ mình an toàn
Cậu ngồi xuống chiếc ghế cách hắn đúng hai mét. Giữa họ là lớp kính dày và song sắt
Azure
Azure
Tôi muốn biết. Vì sao họ gọi cậu là Two Time?
Hắn im lặng hồi lâu. Rồi bật cười, tiếng cười rời rạc, ngắt quãng, như thể cổ họng bị ai đó siết chặt
Two time
Two time
Bởi vì tôi giết họ… hai lần
Azure
Azure
Cậu nói rõ hơn đi
Two time
Two time
Lần đầu… bằng dao. Lần sau… trong đầu họ. Họ chết rồi, nhưng tôi vẫn ở lại. Ở trong tiếng thở, trong giấc mơ
Azure ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt hắn — sâu và tối như nước đọng trong hố
Two time
Two time
Cậu tin vào linh hồn không, bác sĩ?
Azure
Azure
Tôi tin vào bệnh lý tâm thần
Two time
Two time
Sai rồi, thứ trong tôi không phải bệnh. Nó là… sự tỉnh táo hơn cả lý trí của cậu
Một tiếng cạch vang lên. Azure giật mình. Lưỡi dao găm lóe sáng trong tay hắn không hiểu từ đâu mà ra
Người lính bên ngoài lập tức đưa tay về công tắc điện
Azure
Azure
/Giơ tay chặn/ Không! Khoan!
Two Time xoay nhẹ con dao, ánh sáng phản chiếu lên mắt hắn, rất đẹp
Two time
Two time
Sao? Không sợ à?
Azure
Azure
Sợ, nhưng nếu tôi chạy, cậu sẽ càng muốn đuổi
Two time
Two time
/Ngả đầu ra sau, cười / Thông minh hơn tôi nghĩ. Có lẽ tôi sẽ… để cậu sống thêm chút nữa
Lưỡi dao biến mất. Hắn ném nó xuống đất, im lặng như chưa từng có gì xảy ra. Azure đứng dậy, lùi lại. Cửa khóa tự động đóng, ánh đèn trong phòng nhấp nháy
Trước khi rời đi, cậu nghe hắn nói vọng ra, giọng thì thầm như gió rít qua khe sắt
Two time
Two time
Ngày mai, tôi sẽ kể cho cậu nghe về người bác sĩ trước. Hắn cũng từng đứng ở đúng chỗ đó
Lên đến hành lang, Azure tựa lưng vào tường, hít mạnh. Tay cậu vẫn run, tim vẫn đập dồn dập. Cậu mở sổ, ghi vội vài dòng: Không nên đánh giá hắn theo tiêu chuẩn người bình thường. Two Time hiểu rõ nỗi sợ của người khác, và thích bóp nó ra như một trò chơi
Cậu khép sổ lại, nhìn xuống cầu thang hầm. Tối đen. Tĩnh lặng. Nhưng trong bóng tối ấy, cậu có thể cảm nhận rõ ràng ai đó vẫn đang nhìn lên, và mỉm cười
*・༓☾ END CHAP 1 ☽༓・*

Chap 2. Dấu ấn

Ryuu (tg)
Ryuu (tg)
thèm otp nên vt, chứ 1 tuần sau ms định ra chap ms
____________
Đêm thứ ba ở Saint Meridian. Mưa trở lại. Lạnh đến mức hơi thở của Azure bám thành lớp mờ trên mặt kính. Cậu ngồi trong văn phòng, xem lại đoạn ghi hình tầng hầm, nơi Two Time bị giam
Tất cả đều bình thường: hắn ngồi im, đầu hơi cúi, không nói, không nhúc nhích. Nhưng rồi, ở giây thứ ba mươi tám, một khung hình bị nhiễu
Khi hình ảnh trở lại, chiếc ghế xích sắt trống không
Azure dừng lại. Cậu tua lại. Vẫn nhiễu, vẫn trống. Không một bóng người, không một âm thanh
Azure
Azure
Không thể nào…
Cậu bật dậy, lao ra hành lang. Cả khu bệnh viện im phăng phắc, im đến mức nghe được tiếng kim đồng hồ chậm chạp gõ từng nhịp
Người lính gác ca trực đêm không thấy đâu. Cửa tầng hầm mở toang
Không khí trong tầng hầm đặc quánh, mùi sắt rỉ và hơi lạnh như trộn lẫn vào nhau. Azure cầm đèn pin, bước từng bước một. Ánh sáng hắt lên tường, chiếu những vệt loang như máu
Azure
Azure
Two Time?
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng nhỏ giọt của nước rơi xuống sàn thép, đều đặn
Một bóng người vụt qua cuối hành lang. Cậu xoay đèn pin, tim đập thình thịch. Không có ai
Nhưng giọng nói thì vang lên, rất gần
Two time
Two time
Bác sĩ…
Âm thanh ấy không vang vọng như trước. Nó ở ngay sau lưng
Azure quay lại. Hắn đứng đó. Không xiềng xích, không ràng buộc. Đôi mắt trống rỗng như hai vết thương sâu hoắm. Lưỡi dao găm nhỏ lấp ló trong tay
Two time
Two time
Sao cậu xuống đây, Azure?
Azure
Azure
Tôi— tôi nghe báo động. Tôi phải kiểm tra
Two time
Two time
Là vì tôi
Two time
Two time
/Giọng rất nhẹ, nhưng mỗi chữ như trượt qua da cậu, lạnh như thép/ Cậu tò mò, hay cậu lo?
Azure
Azure
Tôi có trách nhiệm
Two time
Two time
Trách nhiệm… một từ đẹp
Two time
Two time
Đẹp đến mức tôi muốn xé nó ra
Two Time bước lên một bước. Azure lùi lại, nhưng sàn thép kêu cạch, ánh sáng chao đảo
Một nhịp sau, hắn đã ở ngay trước mặt cậu. Không có tiếng bước chân nào, như thể hắn trượt qua không khí
Con dao trong tay hắn xoay nhẹ, rồi rơi xuống sàn keng một tiếng
Two time
Two time
Tôi không giết cậu
Azure
Azure
Vì sao?
Two time
Two time
Vì cậu nhìn tôi như thể tôi… vẫn là người
Câu nói khiến tim Azure khựng lại. Hơi thở nghẹn. Trong đôi mắt Two Time, lần đầu tiên cậu thấy thoáng qua một thứ gì đó không phải điên, không phải hận, mà như một vệt ký ức rất xa
Two time
Two time
Tôi từng là bác sĩ giống cậu
Azure
Azure
Tôi không tin
Two time
Two time
Không cần. Cậu chỉ cần nhớ… rằng ai ở đây lâu cũng sẽ giống tôi
Hắn giơ tay lên, chậm rãi. Azure đứng yên, không thể nhúc nhích. Ngón tay lạnh buốt chạm lên trán cậu. Một cái chạm nhẹ, rất nhẹ, như vệt mưa rơi
Two time
Two time
Một dấu để nhớ
Azure
Azure
Đừng—
Two time
Two time
Suỵt
Ngón tay hắn kéo xuống, để lại một đường mảnh, không phải máu, chỉ là vệt bụi đen, nhưng Azure cảm nhận rõ nó như lửa đốt
Two time
Two time
/Khẽ cúi đầu, nói gần sát tai cậu/ Lần tới, tôi sẽ gọi tên cậu từ trong mơ
Two time
Two time
Đừng trả lời, nếu cậu còn muốn tỉnh dậy
Rồi hắn lùi lại. Ánh sáng nhấp nháy. Một cơn gió lạnh thốc qua, và hắn biến mất, không tiếng bước, không bóng dáng, chỉ còn lưỡi dao nằm im trên sàn
Khi đội bảo vệ tìm đến, Azure vẫn đứng đó, trán lạnh toát mồ hôi. Cậu đưa tay lên vệt bụi đen đã biến mất, nhưng cảm giác lạnh vẫn in sâu
Vai j cx đc
Vai j cx đc
Hắn đâu rồi?
Azure
Azure
/Nhìn quanh, mắt trống rỗng/ …Không biết. Nhưng hắn bảo… sẽ quay lại
Ngoài kia, mưa lại rơi. Từng giọt đập vào cửa kính, nghe như tiếng dao găm gõ nhịp trên kim loại
‧*・༓☾ END CHAP 2 ☽༓・*

Chap 3. Vực sâu nhìn lại

_______
Đêm thứ năm. Bệnh viện chìm trong im lặng. Không tiếng loa, không tiếng bước chân. Chỉ còn tiếng quạt thông gió rền rĩ ở cuối hành lang, quay chậm như sắp tắt
Azure ngồi một mình trong văn phòng, ánh đèn bàn soi lên tập hồ sơ cũ đã ố vàng, những trang bệnh án bị xé góc, chữ viết chồng chéo
Tên người phụ trách trước cậu: Dr. Morgan. Ghi chú cuối cùng trước khi ông ta biến mất: “Hắn không chỉ nói chuyện. Hắn khiến anh tin vào điều hắn nói”
Azure khẽ siết chặt bút. Cậu đã không ngủ suốt hai ngày. Từ sau đêm Two Time biến mất, mỗi lần cậu nhắm mắt, đều thấy bóng ai đó đứng ở cuối giường im lặng, nhìn cậu như thể đang mỉm cười
Vai j cx đc
Vai j cx đc
Đừng để hắn ở lại trong đầu cậu
Giọng y tá trưởng buổi sáng vẫn văng vẳng bên tai
Vai j cx đc
Vai j cx đc
Một khi hắn nói chuyện, hắn sẽ khiến cậu tin hắn vô tội
Azure
Azure
/Hít sâu/ Tôi không tin
Một giọng khác đáp lại từ phía sau
Two time
Two time
Nhưng cậu vẫn nghe
Cậu quay lại. Two Time đứng đó, ngay trong phòng, như thể hắn chưa từng rời khỏi nơi này. Ánh đèn bàn hắt lên khuôn mặt hắn, chia nó làm hai nửa: một bên sáng, một bên chìm trong bóng tối
Azure
Azure
Cậu phá luật
Two time
Two time
Còn cậu? /nghiêng đầu/
Two time
Two time
Cậu đang nói chuyện với bệnh nhân tâm thần trốn trại. Lẽ ra cậu phải chạy
Azure
Azure
Tôi không chạy
Two time
Two time
Vì sao?
Azure
Azure
Vì tôi cần biết… tại sao cậu trở thành như thế này
Một khoảng lặng kéo dài. Rồi hắn bật cười khẽ, tiếng cười như gió lướt qua những thanh sắt cũ
Two time
Two time
Tò mò là điểm yếu của bác sĩ
Hắn bước lại gần. Không còn kính. Azure không lùi, dù khoảng cách giữa hai người chỉ còn đủ để nghe rõ hơi thở của nhau
Two time
Two time
Tôi từng tin vào chữa lành /hạ thấp giọng/
Two time
Two time
Tôi từng là người như cậu. Áo blouse trắng, hồ sơ bệnh án, bệnh nhân… và nụ cười tin tưởng
Azure
Azure
Rồi chuyện gì đã xảy ra?
Two time
Two time
Tôi bắt đầu nghe họ nói
Azure
Azure
/Cau mày/ Họ?
Two time
Two time
Những người tôi cứu. Những người tôi thất bại
Two time
Two time
Họ không im. Họ ở lại trong đầu tôi, từng tiếng một
Two time
Two time
/Chạm nhẹ vào thái dương mình, ánh mắt trống rỗng/ Ban đầu là tiếng thở. Sau đó là tiếng kêu. Cuối cùng, chỉ còn lại dao
Căn phòng lạnh đi
Azure
Azure
/Nuốt khan, cố giữ giọng bình tĩnh/ Cậu nghĩ… giết họ là cách để im lặng những tiếng nói đó?
Two time
Two time
/Khẽ cười, nghiêng đầu nhìn cậu/ Không, giết là để họ không biến mất. Khi họ chết, tôi mới giữ được họ mãi mãi
Một tia sáng lóe qua mắt Azure, kinh hoàng và thương hại
Azure
Azure
Cậu gọi đó là giữ à? Đó là giam cầm
Two time
Two time
Vậy cậu khác gì tôi?
Azure
Azure
Tôi không làm tổn thương ai
Two time
Two time
Cậu giữ họ trong đầu, trong hồ sơ, trong những bản chẩn đoán không bao giờ dứt
Two time
Two time
Cậu cũng giam họ chỉ là bằng giấy
Azure
Azure
/Nghẹn lại/
Two Time bước thêm một bước, gần đến mức cậu có thể thấy những vết sẹo nhỏ dọc cổ tay hắn — mảnh, đan xen như mạng nhện
Two time
Two time
Cậu nhìn tôi, bác sĩ. Cậu thấy một kẻ điên
Two time
Two time
Nhưng biết không? Ở Saint Meridian, điên là cách duy nhất để nhớ mình từng tồn tại
Two time
Two time
/Cúi đầu, giọng trầm xuống, khàn và mệt mỏi/ Tôi từng có một người tin tôi có thể được cứu
Two time
Two time
Hắn chạm vào vai tôi, nói rằng "anh chỉ cần ngủ một giấc dài, khi dậy mọi thứ sẽ ổn"
Azure
Azure
Dr. Morgan?
Two time
Two time
Phải
Azure
Azure
Và cậu… đã giết ông ấy
Two time
Two time
Tôi không giết. Tôi chỉ cho ông ta thấy thế nào là tỉnh dậy sai giấc
Căn phòng im phăng phắc. Azure nhìn vào mắt hắn, nơi phản chiếu bóng chính mình, méo mó và nhỏ bé
Two time
Two time
Nếu cậu ở lại đây, tôi có thể giúp cậu. Nhưng…
Hắn ngừng lại, ánh nhìn dịu đi thoáng qua như một đốm sáng giữa vực sâu
Two time
Two time
Tôi có thể giúp cậu hiểu. Rằng Saint Meridian không chỉ giam bệnh nhân
Two time
Two time
Nó giam luôn những kẻ tin rằng mình tỉnh táo
Một tiếng động vang lên ngoài hành lang, tiếng giày, tiếng kim loại
Two time
Two time
/Ngẩng đầu/ Họ đến rồi
Azure
Azure
Đừng đi
Two time
Two time
Tôi không đi. Tôi chỉ rẽ sang nơi họ không tìm thấy
Hắn lùi dần vào bóng tối. Trước khi biến mất hoàn toàn, giọng hắn vang lên
Two time
Two time
Lần tới tôi sẽ kể cậu nghe phần còn lại. Về đêm đầu tiên Saint Meridian mở cửa…
Two time
Two time
Và lý do tại sao tất cả chúng ta đều bị nhốt ở đây
Khi cửa mở, lính bảo vệ xông vào, đèn pin quét khắp phòng, không có ai cả. Azure vẫn đứng đó, mắt dán vào khoảng tối nơi hắn vừa biến mất
Azure
Azure
/Mở sổ ghi chép, viết dòng đầu tiên sau năm phút im lặng/
“Hắn không nói dối”
*・༓☾ END CHAP 3 ☽༓・*

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play