[ BangQuy ] Lời Thì Thầm Dưới Ánh Trăng
#mùa gió tháng ba.
Gió thổi qua khoảng sân rộng của ngôi trường, mang theo mùi nắng phơi và tiếng lá bàng xào xạc.
Lá vẫn còn xanh, chỉ hơi ngả màu ở đầu mép, báo hiệu mùa thay lá sắp tới.
Bang đặt cằm lên cánh tay, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Cậu không giỏi diễn tả cảm xúc của mình bằng lời.
Cậu chỉ biết.. có những ngày bình yên đến mức khiến tim mình thấy chật chội.
Đa Nhân Vật
Ê Bâng, bảng đen chưa lau hết kìa.
Thóng Lai Bâng
// nhún vai //
Thóng Lai Bâng
Kệ đi, chút gió thổi bụi bay hết.
Thấy vậy chứ cậu cũng chẳng mảy may quan tâm.
Ánh mắt vẫn dõi ra ngoài, nơi ánh nắng lấp lánh trên mái tôn.
Gió cứ liên tục cuộn lấy những giọt mồ hôi mỏng trên trán học sinh sau giờ thể dục.
Ngày nào cũng trôi tuột đi như thế — bình thường, nhàm chán, phẳng lặng.
Bỗng cửa lớp mở, một người bước vào..
Cậu ấy đeo một chiếc balo màu đen, tóc hơi rũ xuống trán cùng bộ đồng phục trắng phẳng phiu đến từng chi tiết nhỏ.
Nguyễn Ngọc Quý
Chào mọi người, mình là Quý, vừa chuyển về từ trường khác.
Nguyễn Ngọc Quý
Mong rằng cả lớp giúp đỡ mình trong thời gian sắp tới.
Giáo Viên Chủ Nhiệm
// nghiêng đầu, mỉm cười đáp lại //
Giáo Viên Chủ Nhiệm
Em xuống ngồi bàn cuối, cạnh cửa sổ, bên cạnh bạn Bâng nhé.
Nguyễn Ngọc Quý
Vâng ạ. // bước xuống //
Nguyễn Ngọc Quý
// kéo ghế ra, tiếng cót két vang lên //
Nguyễn Ngọc Quý
// nhẹ nhàng đặt bút và vở trên bàn //
Nguyễn Ngọc Quý
Chào cậu, Bâng.
Thóng Lai Bâng
*ngẩn người*
Thóng Lai Bâng
Sao cậu biết tên mình ?
Nguyễn Ngọc Quý
Tên cậu dán ngay trên góc bàn đây thây.
Nguyễn Ngọc Quý
Cậu nói làm mình cứ tưởng… cậu thích được nhớ tên lắm.
Thóng Lai Bâng
"Chết tiệt.."
Thóng Lai Bâng
B-bộ cậu thích nói chuyện kiểu đâm xuyên tim người ta vậy hả?
Nguyễn Ngọc Quý
Không. // lắc đầu //
Nguyễn Ngọc Quý
Mình chỉ nói sự thật.
Lúc nãy, Bâng định lườm lại, nhưng trong tích tắc ấy, cậu thấy một điều lạ.
Gió ngoài cửa bỗng.. ngừng lại.
Như thời gian cũng đứng im vài giây chỉ để ghi lại khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau.
i luv u sweetheart.
Xin chào xin chàoo.
i luv u sweetheart.
Tuoi Tuonq Van nàa <3
i luv u sweetheart.
Truyện Lời Hứa Tuổi 17 do tuoi lỡ bấm xóa nên giờ nó mất luon roi..
i luv u sweetheart.
Vì vậy, tuoi sẽ viết truyện này để thay thế cho truyện đã mất nhenn.
i luv u sweetheart.
Mong mọi người ủng hộ 🥹
#vài lời nho nhỏ.
Trong tích tắc, cô giáo đã bắt đầu giảng bài.
Bâng - mặc dù cố tập trung lắng nghe nhưng không thể.
Do tâm trí cậu bây giờ đang chạy theo từng tiếng bút của Quý lướt trên trang giấy.
Thóng Lai Bâng
Cậu viết cơ bản mà đẹp vậy ? // hỏi nhỏ //
Nguyễn Ngọc Quý
// không nhìn Bâng, chỉ đáp // Mình quen ghi nhật ký mỗi tối.
Thóng Lai Bâng
Ghi về gì ?
Nguyễn Ngọc Quý
Về.. những điều mà mình không muốn quên.
Cậu không biết tại sao câu ấy lại khiến tim mình.. đập mạnh hơn.
Như thể cậu đang nghe được một bí mật không dành cho mình.
Học sinh kéo nhau xuống căn tin.
Chỉ có Bâng còn ngồi lại, vì cậu ghét xếp hàng chờ mua đồ ăn.
Nguyễn Ngọc Quý
// đứng dậy, chuẩn bị rời đi //
Nguyễn Ngọc Quý
// bỗng dừng lại, nói không quay đầu //
Nguyễn Ngọc Quý
Tháng Ba gió đẹp nhỉ ?
Thóng Lai Bâng
// ngước lên //
Nguyễn Ngọc Quý
Gió giống cảm giác của tuổi mười bảy vậy.
Nguyễn Ngọc Quý
Đến bất ngờ, và.. không ai giữ lại được.
Nói xong, Quý rời khỏi lớp.
Thóng Lai Bâng
// nhìn theo, lòng mình hỗn loạn một cách kì lạ //
Cậu chưa từng tin vào định mệnh.
Nhưng khoảnh khắc đó, Bâng thầm nghĩ trong lòng rằng..
Thóng Lai Bâng
“Nếu tuổi 17 có định mệnh.. thì định mệnh vừa ngồi xuống cạnh mình.”
Thóng Lai Bâng
// nhìn quanh lớp, ánh mắt thoáng buồn một chút khi thấy Quý không ở đây //
Thóng Lai Bâng
"Cậu đi căn tin rồi.."
Thóng Lai Bâng
"Chắc chờ cậu ấy về vậy."
Thóng Lai Bâng
// dựa lưng vào ghế, thở dài //
Thóng Lai Bâng
"Ôi, cậu ấy xuất hiện đúng lúc !"
Thóng Lai Bâng
// đứng lên, nắm sẵn tay Quý, ánh mắt tinh nghịch nhưng đầy ấm áp //
Thóng Lai Bâng
Cậu đi đâu mà để mình ngồi một mình mãi vậy hả ?
Nguyễn Ngọc Quý
// cười khúc khích //
Nguyễn Ngọc Quý
Chỉ đi căn tin thôi mà..
Nguyễn Ngọc Quý
Thấy cậu cứ ngồi im thế cũng hơi sợ.
Thóng Lai Bâng
// nháy mắt, kéo Quý lại gần //
Thóng Lai Bâng
Sợ gì nào..
Thóng Lai Bâng
Mình chỉ đang chuẩn bị trêu cậu thôi.
Lá bàng đỏ rơi lác đác ngoài cửa, ánh nắng chiều xiên qua.
Và, lời hứa tuổi 17 vẫn âm thầm sống trong từng khoảnh khắc.
i luv u sweetheart.
Chap này hơi ngắn nhờ ?
i luv u sweetheart.
Nghĩ gi viết đó =))
#điều mà mình sợ quên nhất.
Một tuần sau khi Quý chuyển trường.
Dù Bâng — luôn tỏ ra bình thản, nhưng ngày nào cậu cũng để ý mọi chuyển động của người ngồi cạnh.
Quý luôn đến lớp sớm hơn mọi người.
Quý luôn lau bàn trước khi ngồi xuống, dù bàn chẳng có bụi gì.
Quý viết chữ đẹp đến mức.. Bâng muốn chụp lại để làm hình nền điện thoại.
Và, đặc biệt nhất — Quý luôn mang theo một cuốn sổ bìa da màu nâu.
Hôm đó, giờ Văn, cô giáo giao đề bài là..
Giáo Viên Ngữ Văn
Mỗi bạn viết một đoạn ngắn về điều mà mình sợ quên nhất của tuổi 17.
Thóng Lai Bâng
// nhìn trang giấy trắng, chẳng biết viết gì cả //
Nguyễn Ngọc Quý
// nghe xong lập tức viết đều mạch //
Thóng Lai Bâng
// liếc nhìn, nhưng không thấy chữ, chỉ thấy đầu bút lay nhẹ trên giấy //
Không hiểu sao lòng Bâng bỗng.. chênh vênh.
Thóng Lai Bâng
Này. // huých nhẹ tay áo Quý //
Thóng Lai Bâng
Cậu viết cái gì mà nghiêm túc dữ ?
Nguyễn Ngọc Quý
Mình viết về “những điều không muốn quên”.
Thóng Lai Bâng
// nghịch cây bút //
Thóng Lai Bâng
Vậy cậu không sợ ai đọc nhật ký sao ?
Nguyễn Ngọc Quý
Người không liên quan sẽ không hiểu.
Nguyễn Ngọc Quý
Người quan trọng.. sẽ không cần đọc.
Nguyễn Ngọc Quý
Chỉ cần ở lại.
Lời nói tưởng đơn giản, nhưng như rơi thẳng xuống ngực Bâng.
Thóng Lai Bâng
// lúng túng quay đi //
Thóng Lai Bâng
Cậu viết lãng mạn quá.
Thóng Lai Bâng
Nhiều khi người ta hiểu lầm cậu đang yêu ai đấy.
Nguyễn Ngọc Quý
// ngừng viết, nhìn Bâng //
Nguyễn Ngọc Quý
Thế nếu mình đang yêu thì sao ?
Thóng Lai Bâng
// suýt rơi cây bút //
Thóng Lai Bâng
Thì.. thì chúc may mắn ?
Nguyễn Ngọc Quý
// mỉm cười //
Khoảnh khắc ấy, cô giáo đi xuống từng bàn, thu bài viết.
Thóng Lai Bâng
// cúi xuống, viết vội vài chữ //
Thóng Lai Bâng
"Sợ quên cảm giác tim mình rung động.”
Bâng chưa từng nói câu đó ra miệng, nhưng bằng cách nào đó.. Quý đọc được.
Nguyễn Ngọc Quý
Cậu rung động với điều gì ? // hỏi nhỏ //
Thóng Lai Bâng
Với.. những điều không ngờ tới.
Quý không nói gì nữa.
Chỉ đặt cuốn nhật ký bìa nâu lên bàn giữa hai người.
Ở giữa trang giấy là một dòng chữ ngắn gọn :
“Ngày 18 tháng 3.
Lần đầu tiên, mình ngồi cạnh người khiến mình muốn viết nhiều hơn.”
Thóng Lai Bâng
*chết lặng*
Thóng Lai Bâng
Quý.. đây là..
Nguyễn Ngọc Quý
// lấy bút, viết thêm một câu ngay dưới //
Nguyễn Ngọc Quý
Nếu cậu muốn biết mình nghĩ gì — trao đổi nhật ký với mình không ?
Thóng Lai Bâng
// nhìn Quý //
Nguyễn Ngọc Quý
// ánh mắt mong chờ Bâng trả lời //
Thóng Lai Bâng
// gật đầu, rất chậm //
Thóng Lai Bâng
Nhưng, mình viết xấu lắm.
Nguyễn Ngọc Quý
// nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng //
Nguyễn Ngọc Quý
Mình đâu có chọn nhật ký vì chữ của cậu đâu.
Nguyễn Ngọc Quý
// đặt cuốn nhật ký của Bâng vào tay cậu //
Hai cuốn sổ — một của Quý, một của Bâng — đổi vị trí.
Thóng Lai Bâng
// viết dòng đầu trong nhật ký mới //
Thóng Lai Bâng
"Ngày đầu tiên,
Mình bắt đầu sợ.. nhớ cậu nhiều quá."
Nguyễn Ngọc Quý
// đọc, không nói gì //
Nguyễn Ngọc Quý
*ánh mắt dịu dàng, đáp lại*
Nguyễn Ngọc Quý
"Mình cũng vậy."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play