[OtisNus] Zootopia
#1 — Thành phố không ngủ.
Nguyễn Tuấn Duy - [OgeNus]
Nguyễn Tuấn Duy - [OgeNus] — Thỏ con.
Tuổi: 24.
Chiều cao: 1m72.
Nghề nghiệp: Cảnh sát tân binh, tốt nghiệp Học viện Cảnh sát Muôn Loài.
Tính cách: Gan lì, nhiệt huyết, cực kỳ nguyên tắc. Bề ngoài mềm yếu, ngoan ngoãn nhưng thật ra rất bướng, khó chịu với bất công và luôn muốn chứng minh bản thân.
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Đỗ Nhật Trường - [Otis] — Cáo bạc hà.
Tuổi: 27
Chiều cao: 1m83.
Nghề nghiệp: Thanh tra ngầm của Cục Điều tra Thành phố Muôn Loài, chuyên phục trách các vụ liên quan đến chất độc sinh học và tội phạm lai.
Tính cách: Mỉa mai, lười biếng, giỏi che giấu cảm xúc. Tưởng như chẳng coi ai ra gì nhưng lại âm thầm bảo vệ người khác.
Lê Hồng Sơn - [Sơn.K]
Lê Hồng Sơn - [Sơn.K] — Sư tử "già".
Tuổi: 26
Chức vụ: Trưởng Cục Cảnh sát Thành Phố Muôn Loài.
Tính cách: Quyết đoán, công tâm, nhưng cực kỳ kín tiếng. Có vẻ tin tưởng Trường, song lại luôn giấu cậu khỏi một sự thật lớn.
Ngô Nguyên Bình - [Vương Bình]
Ngô Nguyên Bình - [Vương Bình] — Cú tinh quái.
Tuổi: 29
Nghề nghiệp: Chuyên gia pháp y — Giải phẫu thú lai.
Tính cách: Kỳ quái, nghiện cà phê, có sở thích hù người khác bằng mấy câu triết lý rợn gáy.
Võ Đình Nam - [Cody Nam Võ]
Võ Đình Nam - [Cody Nam Võ] — Sói ranh mãnh.
Tuổi: 30
Nghề nghiệp: Đội trưởng đội hành động đặc biệt.
Lê Hồ Phước Thịnh - [Jeysonlei]
Lê Hồ Phước Thịnh - [Jeysonlei] — Phóng viên mèo đen.
Tuổi: 25
Nghề nghiệp: Phóng viên của kênh Muôn Tin.
Tính cách: Tò mò, lắm lời, thỉnh thoảng "green tea" đúng nghĩa.
Trần Thiện Thanh Bảo - [Bray]
Trần Thiện Thanh Bảo - [Bray] — Bảo "gấu trúc".
Tuổi: 22
Nghề nghiệp: Tin tặc tự do.
Tính cách: Tinh nghịch, chuyên nói đùa, giỏi hack nhưng ghét bạo lực.
???
??? - Phản diện
Tuổi: Không rõ
Chủng loài: Rắn biến dị, có thể "hoá" thành nhiều hình thái lai giữa người và thú.
Tính cách: Lạnh lùng, thông minh, luôn nói bằng giọng nhẹ nhàng đến rợn người.
//abc// → Hành động, biểu cảm.
*abc* → Suy nghĩ.
"abc" → Nói thầm.
💬 → Nhắn tin.
📞 → Gọi thường.
📱 → Call video.
Thành phố Muôn Loài về đêm luôn sáng rực — Nhưng ánh sáng này không bao giờ chiếu xuống được đến mặt đất.
Tầng trên lấp lánh của những toà nhà cao tầng, dòng xe bay, biển quảng cáo rực rỡ.
Tầng dưới thì ẩm thấp, loang lổ, nơi ánh đèn mờ đi như sợ phải chứng kiến điều gì đó.
Nguyễn Tuấn Duy kéo cổ áo lại, bước giữa dòng người hỗn tạp.
Cậu vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát, được phân về Cục Thành phố Muôn Loài — nơi ai cũng bảo là "chỉ tồn tại để giữ hoà bình..trên giấy tờ".
Một thỏ — loài động vật ăn cỏ như cậu. Lại ở trong một đội toàn động vật ăn thịt.
Nghe thôi cũng đủ để người ta bật cười.
???
Tân binh, đừng có nhìn quanh như chú thỏ con đi lạc chứ.
Giọng nói vang lên từ sau lưng — trầm, kéo dài, mang chút khinh khỉnh.
Cậu quay lại. Người đàn ông đứng đó tựa vai vào lan can kim loại, ánh đèn vàng rọi qua mái tóc đỏ sẫm, đôi mắt hổ phách nửa cười nửa lười.
Đỗ Nhật Trường. Thanh tra ngầm nổi tiếng — và cũng là lý do cậu bị điều về đội đặc vụ điều tra lai.
Nguyễn Tuấn Duy - [OgeNus]
Anh là..người sẽ hướng dẫn tôi?
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Hướng dẫn thì nghe 'hợp pháp' quá.
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Cứ gọi là 'theo dõi' thì đúng hơn.
Hắn nhếch môi, rồi đưa que kẹo bạc hà lên cắn, tiếng vỡ "rắc" vang lên nghe cả lạnh sống lưng.
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Nhiệm vụ đầu tiên của cậu, thỏ con, là theo tôi.
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Không hỏi, không sợ, và nếu thấy tôi chạy trước thì..phải chạy vượt qua tôi.
Nguyễn Tuấn Duy - [OgeNus]
Anh tưởng tôi yếu lắm sao?
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Không yếu..chỉ là đáng yêu thôi.
Lời hắn khẽ hạ, gần như là một lời trêu thật.
Cậu khựng lại, mặt đỏ ửng, tai cụp xuống, nhưng chưa kịp đáp thì còi báo động hú lên từ trung tâm.
Một vụ tấn công ở Khu Tầng Dưới.
Nạn nhân: Một nhân viên vận chuyển, mất tích khi đang giao hàng. Tại hiện trường chỉ còn một ít bùn, mùi đất..và những tiếng hét như còn đọng lại nơi đây.
Nhật Trường leo lên mô-tô, quay lại liếc cậu.
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Còn đứng đó làm gì, tân binh?
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Cậu muốn chứng minh điều gì đó, phải không? Tốt thôi.
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Cơ hội đây.
Duy không trả lời. Cậu nhảy lên yên sau, tay bấu vào áo hắn. Trong khoảnh khắc, Trường cảm nhận rõ nhịp tim của cậu thỏ kia..nhanh, nhưng không run.
Hắn bật cười lớn, rịn tay ga, chiếc mô-tô liền phóng đi giữa mưa.
Khu Tầng Dưới mở ra như một thế giới khác, ẩn trong bóng đèn chập chờn là những ánh nhìn lạnh, rình rập.
Cậu bước theo hắn, cố giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt anh cáo kia khiến cậu vừa khó chịu..mà cũng có một chút cảm giác an toàn.
Nguyễn Tuấn Duy - [OgeNus]
Anh có vẻ quen thuộc nơi này nhỉ?
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Quen đến mức chán. Ở đây tôi từng..—
Hắn dừng lại ở giữa câu, ngón tay khẽ run, rồi nhanh chóng giấu đi.
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Từng làm việc, đại loại như thế.
Cánh cửa kho hàng cũ trước mặt phát ra tiếng rít. Mùi sắt nặng trĩu, mùi máu đã khô xen lẫn thứ gì đó ngọt hăng.
Ánh mắt hắn lia đến vũng chất lỏng còn dính trên tường. Nhật Trường vươn tay, quệt một ít rồi đưa lên mũi ngửi. Ánh mắt hắn thoáng ánh lên.
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Thuốc dã thú.
Nguyễn Tuấn Duy - [OgeNus]
Cái đó..vẫn còn tồn tại sao?
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Nếu tôi nói, nó chưa bao giờ biến mất thì sao?
Duy định hỏi thêm, nhưng một tiếng động khiến cả hai cùng quay lại.
Một bóng đen phóng ra — con báo đen khổng lồ, mắt đục, bọt mép sủi trắng quanh miệng.
Duy Và Trường cùng lùi lại, cậu vào thế còn hắn thì lấy ra cây súng điện.
Con báo đen không lao vào vội mà đi vòng để xác nhận điều gì. Duy nuốt khan, dù đã được huấn luyện rất chỉn chu nhưng mới vào đơn vị đã gặp phải tình huống này..cậu có hơi sợ hãi.
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Bình tĩnh, con báo chưa động thủ, chúng ta cũng đừng tốn sức.
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Hiểu ý tôi chứ?
Trường dơ súng, nghiêng đầu nhìn Duy. Mồ hôi đã rịn trên trán, nhưng cậu vẫn nuốt khan, gật đầu.
Trường cười, quay lại đối diện với con báo đen, khiêu khích.
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Có gan thì lao vào đây.
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Chứng minh mình mạnh hơn chúng tôi đi nào, đồ ngu ngốc.
Con báo đen gầm lớn, nhảy lên đến chỗ hai người. Duy bật lùi về sau, còn Trường nhảy ra sau lưng con báo. Cả hai người chặn hai đầu của nó.
Duy xoay người, tung một cước vào mặt con báo, nhưng nó lại dùng chân trước chặn lại cú đá. Trường ở phía bên kia cũng nhanh tay bắn súng, nhưng con báo lại nhảy lên, khiến tia điện suýt trúng Duy, cậu nhanh nhạy lách người thoát nạn.
Trường lao tới, dùng một đòn mạnh móc từ dưới lên mặt con báo. Con báo đen loạng choạng, người lùi lại. Duy chống hai tay xuống đất, đẩy người lên, sử dụng hai chân đá mạnh xuống đầu báo đen. Rồi xoay người, lại dùng chân quật ngã con báo.
Nhắm mục tiêu, chuẩn xác. Trường nổ súng, lần này đạn không bị lạc. Con báo nằm đó, cơ thể bắt đầu co giật.
Duy tiến đến, cúi xuống. Con báo nhìn cậu. Duy thoáng sững lại, cậu nhận ra..trong ánh mắt nó. Ngoài sự điên dại từ tác dụng của thuốc, còn là một nỗi đau. Nỗi đau bị điều khiển, nỗi đau khi bị thí nghiệm lên thân thể nhỏ bé này.
Nguyễn Tuấn Duy - [OgeNus]
"Bị như thế..mà vẫn còn sống được sao?"
Nguyễn Tuấn Duy - [OgeNus]
Anh Trường, hắn ta còn sống!
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Cậu nghĩ tôi không biết?
Giọng anh cáo trầm xuống, nghẹn lại.
Đỗ Nhật Trường - [Otis]
Thứ thuốc này, tôi..từng thấy rồi.
Duy im, không nói gì. Nhìn Trường siết chặt tay, mím môi thật chặt.
.
Hẹ hẹ, mắc viết truyện lắm ời.
.
Hông viết là cảm thấy đau lưng dữ lắm luôn.
.
Ít thấy ai đu OTP này nhỏ. Kệ mình nhắm mắt viết luôn.
.
Cả nhà iu đọc truyện zui zẻ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play