[ Pangbowen X Liujialiang ] Lời Nguyền Trên Bức Tranh
Chap 1: Gặp nhau và bức tranh ám ảnh
[Học viện nghệ thuật ven biển, chiều mưa lất phất. Tiếng bước chân trên sàn gỗ, mùi sơn và mực in lan tỏa.]
Bàng Bác Văn
//nhìn quanh phòng triển lãm// học viện này... lúc nào cũng lạnh quá
Lưu Giai Lương
//đang chỉnh ánh sáng cho tranh// anh... đang tìm ai à?
Bàng Bác Văn
//ngẩng lên - khẽ cười// không anh chỉ đến xem tranh thôi
Bàng Bác Văn
//ngập ngừng// ánh mắt em... trầm quá
Lưu Giai Lương
//mỉm cười// trầm... hay anh nhìn thấy điều gì khác trong đó?
Bàng Bác Văn
//bối rối// chỉ là... lạ thôi
Bàng Bác Văn
như thể...nó biết anh đang nghĩ gì
Lưu Giai Lương
//cười khẽ - ánh mắt xa xăm// mỗi bức tranh đều có linh hồn của nó
Lưu Giai Lương
còn ai dám nói... họ thật sự hiểu được linh hồn ấy đâu?
Bàng Bác Văn
//bước đến - ánh mắt sáng// cho anh hỏi... em có thể làm mẫu cho anh vẽ được không?
Lưu Giai Lương
//ngạc nhiên// vẽ... em sao?
Bàng Bác Văn
anh muốn tạo ra một bức chân dung sống động
Bàng Bác Văn
một bức... có thể giữ lại linh hồn của người trong tranh
Lưu Giai Lương
//mỉm cười nhạt// nghe nguy hiểm đấy, anh có biết... lời đồn ở học viện này không?
Bàng Bác Văn
//ngẩng lên// lời đồn gì?
Lưu Giai Lương
nếu vẽ chân dung người mình yêu trong đêm trăng máu... và dùng chính máu của mình để tô màu
Lưu Giai Lương
bức tranh sẽ sống, nhưng người trong đó sẽ không bao giờ rời khỏi khung
Bàng Bác Văn
//siết chặt bút - ánh mắt rực lên// máu sao...?
Lưu Giai Lương
//khẽ lắc đầu// đừng thử, anh
Lưu Giai Lương
người trước từng làm thế... và biến mất mãi mãi
Bàng Bác Văn
//ngẫm// cho anh...vẽ em được không?
Lưu Giai Lương
//ngạc nhiên - run giọng// anh điên à?
Lưu Giai Lương
chúng ta chỉ mới gặp thôi?
Bàng Bác Văn
//ánh mắt rối loạn - run run// anh biết...nhưng em khiến anh cảm thấy như...đã từng quen em từ rất lâu
Bàng Bác Văn
//ngập ngừng// ánh mắt ấy...giọng nói ấy...giống hệt người mà anh đã đánh mất
Lưu Giai Lương
//bối rối// anh nói gì vậy?
Bàng Bác Văn
anh chỉ sợ...nếu buông tay...em sẽ biến mất như em ấy
Bàng Bác Văn
vì thế...anh phải giữ em lại, dù chỉ trong tranh
[Đêm trăng đỏ. Trong phòng vẽ, anh cắt ngón tay, nhỏ từng giọt máu vào màu đỏ.]
Bàng Bác Văn
//khẽ nói// chỉ cần bức tranh sống động, chỉ cần em... ở lại với anh
Lưu Giai Lương
//lùi lại - giọng run// anh...em sợ...
Bàng Bác Văn
//nhìn em - mỉm cười// đừng sợ, anh sẽ giữ em lại... mãi mãi
[Ánh trăng rọi xuống bức tranh. Ánh mắt Giai Lương trong tranh sáng lên, như đang nhìn thẳng vào anh.]
Chap 2: Hậu quả và sự biến đổi
[Sáng hôm sau. Ánh nắng mờ xuyên qua cửa sổ. Bác Văn ngồi đối diện bức tranh.]
Bàng Bác Văn
//thì thầm// ánh mắt em... nó vừa... động sao?
Lưu Giai Lương
//giọng khẽ vọng ra từ tranh// anh nhìn em mà quên mất gì rồi sao?
Bàng Bác Văn
//hoảng hốt// em...sao em lại ở trong đó?
Lưu Giai Lương
//mỉm cười buồn// vì anh muốn em sống mãi... nên em phải ở trong đây
Bàng Bác Văn
//vò đầu - lùi lại// không... anh không muốn giam em... anh chỉ muốn... giữ em ở bên mình...
Lưu Giai Lương
//ánh mắt buồn// anh đã dùng máu của anh để vẽ, lĩnh hồn em... bị giữ lại trong tranh
Lưu Giai Lương
đó là cái giá
[Đêm. Bác Văn mơ thấy Giai Lương khóc, tay chạm vào mặt kính khung tranh.]
Lưu Giai Lương
anh đừng quên... em ở đây... nhưng không thể bước ra
Bàng Bác Văn
//khóc// anh xin lỗi... anh sai rồi
[Ngày hôm sau, thư viện học viện.]
Bàng Bác Văn
//đọc nhật ký cũ của một họa sĩ// "khi bức tranh sống dậy, người trong đó sẽ bị giam giữ vĩnh viện"
Bàng Bác Văn
"muốn giải thoát chỉ có một cách: đốt nó"
[Trở về phòng vẽ, bức tranh khẽ rung. Ánh mắt trong tranh nhìn anh - vừa đau vừa trách.]
Bàng Bác Văn
//nói khẽ// anh sẽ giải thoát cho em, dù có phải trả giá...
Lưu Giai Lương
//giọng vang vọng// anh..
có chắc không?
Lưu Giai Lương
một khi lửa cháy... sẽ không còn đường quay lại...
Bàng Bác Văn
//gật đầu// nếu được gặp em dù chỉ trong khoảnh khắc... anh chấp nhận
[Ánh trăng máu xuyên qua khung cửa. Bức chân dung Giai Lương nhấp nháy, ánh mắt đẫm lệ, cười khẽ nhưng xa xăm.]
Bàng Bác Văn
//thì thầm// anh sẽ cứu em
[Đêm khuya, bức tranh bỗng rung rinh dữ dội. Tiếng cười nhỏ vang vọng khắp phòng, như Giai Lương vừa thì thầm, vừa cảnh báo.]
Lưu Giai Lương
anh... hãy chuẩn bị... nghiệp sẽ quay lại với anh
Bàng Bác Văn
//nắm chặt tay vào bức tranh// anh sợ... nhưng không thể buông tay
[Không gian tối dần. Ánh sáng đỏ từ trăng máu nhuộm khắp phòng. Bác Văn ngồi im, ánh mắt căng thẳng, tim đập nhanh, mồ hôi lấm tấm trên trán. Mọi thứ yên lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi như báo hiệu bi kịch sắp tới.]
Chap 3: Cao trào và kết thúc
[Đêm. Phòng vẽ chỉ còn ánh nến, khói mù từ sơn khô. Bác Văn đứng trước bức tranh, tay run run cầm bật lửa. Bức tranh rung dữ dội, ánh mắt Giai Lương trong tranh sáng lên.]
Bàng Bác Văn
//giọng khàn khàn - run run// tha lỗi cho anh... anh phải... cứu em...
Lưu Giai Lương
//giọng trong tranh run rẩy// anh làm thế... sẽ mất cả hai
Bàng Bác Văn
//rưng rưng// anh biết... nhưng anh muốn... em tự do... dù chỉ một lần...
[Ngọn lửa bùng lên, ánh sáng đỏ bao trùm phòng. Trong khói lửa, hình ảnh Giai Lương bước ra, cơ thể trong suốt, ánh mắt dịu dàng nhưnh đau đớn.]
Lưu Giai Lương
//mỉm cười yếu ớt// anh... cuối cùng cũng chọn đúng rồi
Bàng Bác Văn
//bước tới - ôm lấy em// anh xin lỗi... vì đã để tình yêu biến thành xiềng xích...
Lưu Giai Lương
//khóc// không sao...chỉ cần... được ở trong vòng tay anh... là đủ
[Ngọn lửa lan nhanh. Mọi thứ bùng cháy dữ dội, khói đỏ bao trùm. Hai người ôm nhau, biến mất trong biển lửa. Tiếng gió rít, tiếng mưa rơi hòa với âm thanh crackling* của lửa.]
Bàng Bác Văn
//thì thầm// em... tự do rồi
Lưu Giai Lương
//mỉm cười// còn anh... mãi trong em
[Sau lửa, bức tranh cháy dở. Vệt tro hiện hình hai người ôm nhau, đôi mắt nhìn ra ngoài, nhắc nhở mọi người về nghiệp báo.]
[Nhiều năm sau, sinh viên mới truyền tay nhau về bức tranh nguyền rủa.]
sinh viên
nghe nói... nếu đến gần có thể nghe thấy tiếng họ gọi tên nhau trong gió
sinh viên
ánh mắt trong tranh... như vẫn nhìn ra ngoài... chở ai đó quay về
Và rồi, mọi thứ chìm trong tro tàn.
Hai linh hồn ôm nhau, lặng lẽ trôi giữa ranh giới của tình yêu và nghiệp báo.
Không ai biết họ sống hay mất… chỉ còn lại câu chuyện và ánh mắt nhìn ra ngoài khung tranh.
Đây là kết thúc… nhưng cũng là bắt đầu của một lời nguyền.
[Bức tranh cháy dở treo trong phòng cũ. Ánh sáng phản chiếu hình hai người mờ ảo. Một giọt sơn đỏ rơi xuống, loang như máu.]
“Tình yêu, khi bị nhuộm bằng tham vọng, sẽ biến thành nghiệp.
Và nghiệp ấy… chẳng bao giờ phai.”
Từ “crackling” trong tiếng Anh có nghĩa gốc là “tiếng nổ lách tách, nổ lộp độp”, thường dùng để miêu tả tiếng của lửa cháy.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play