[Allisagi] Dây Thần Kinh Thứ Mười Bảy
Chapter 0 - Thesis
Một chuyên viên phân tích tâm lý tội phạm của Cục Điều tra Liên bang Muro, là người đứng sau hàng loạt vụ phá án lớn — nhưng chưa từng để lộ một cảm xúc thật nào.
Cậu trầm tĩnh, nói năng nhẹ nhàng, mắt luôn mỉm cười mà lạnh như nước mùa đông.
Trong những cuộc thẩm vấn, cậu không bao giờ đe dọa, chỉ dùng vài câu nói dịu dàng khiến kẻ giết người bật khóc, tự thú.
Họ gọi cậu là “Dây thần kinh thứ mười bảy” — vì cậu dường như có một giác quan vượt khỏi lý trí con người.
Một vụ khủng bố lớn khiến cậu bị ép trở lại chiến trường tâm lý — nơi những người đàn ông nguy hiểm nhất từng chạm vào cuộc đời cậu đều quay lại
•Kẻ sát nhân từng bị cậu cứu khỏi án tử.
•Người lính đặc nhiệm mang trong mình nỗi ám ảnh với đôi mắt của cậu.
•Bác sĩ tâm thần từng nghiên cứu tâm trí cậu suốt 3 năm.
•Và cả tên tội phạm trí tuệ siêu việt — người từng nói rằng chỉ muốn “xem kỳ tan rã từng lớp trong đầu”.
Mười sáu người, mười sáu mảnh ký ức, mười sáu nỗi ám ảnh…
Tất cả bị kéo vào một mạng lưới bí ẩn khi cậu phát hiện “cảm xúc của con người có thể bị lập trình.”
Giữa những tiếng súng, những cuộc truy đuổi, và những lời tỏ tình điên loạn,
Isagi Yoichi vẫn chỉ khẽ mỉm cười
Isagi Yoichi
“Anh đang yêu tôi, hay chỉ đang sợ chính mình?”
Michi
Một chiếc văn án nhỏ
Michi
Tôi khuyên thật đấy, bộ này hơi nặng đô nên ai không đọc được vui lòng out lập tức
Michi
Nói luôn, bình thương rể cưng của tôi là Kaiser Michael nhưng trong truyện này thì tôi sẽ đối xử bằng nhau, không ai hơn ai
Michi
Cuối cùng, chúc đọc truyện vui vẻ
SS1 : Emotional maze (Mê cung cảm xúc)
• Khi nhịp tim là chiếc chìa khóa mở ra sự thật
• Thế giới ảo giác – tâm lý – ký ức nơi những người đã từng được cậu cứu rồi ruồng bỏ xuất hiện và thể hiện bản chất thật.
• Khởi đầu mối dây ràng buộc giữa Isagi và những người khác
SS1: Emotion maze: Chapter 1 - The Sound of Fear
Phòng thẩm vấn số 3, Cục Điều tra Liên bang Muro.
Đèn huỳnh quang chớp liên hồi như tim người sắp ngừng đập.
Trên bàn là tập hồ sơ dày, dính vài vệt máu đã khô
Người đàn ông bị còng tay phía đối diện, vai run nhẹ, ánh mắt đỏ quạch vì thiếu ngủ. Anh ta từng là binh sĩ, bị nghi giết hại đồng đội trong một chiến dịch ngầm. Mọi bằng chứng đều hướng về anh — trừ một điều: anh không nhớ gì cả.
Cánh cửa mở ra, Isagi Yoichi bước vào
Không có tiếng gõ, không lời chào, chỉ có tiếng bước chân đều, nhẹ và rỗng
Ánh đèn phản chiếu lên khuôn mặt cậu: trắng nhạt, thanh tú, đôi mắt xanh saphire nhưng cảm giác đôi mắt ấy không có đồng tử
Cậu đặt tập hồ sơ xuống, kéo ghế ngồi. Không hỏi cung, không ra lệnh
Ba mươi giây trôi qua.Người lính bắt đầu toát mồ hôi.
Isagi Yoichi
Anh có nghe thấy gì không?
Isagi lên tiếng, giọng nhỏ đến mức âm thanh gần như hòa tan vào không khí.
Isagi Yoichi
Âm thanh. Trong đầu anh ấy. Khi anh nhắm mắt lại.
Người đàn ông do dự, rồi làm theo. Một giây sau, tay anh ta co giật
người binh sĩ
Tiếng... tiếng súng. Rồi... rồi có ai đó cười...
Cậu nghiêng đầu, mắt cậu hơi cong, như thể vừa nghe một bản nhạc thú vị
Isagi Yoichi
Không sao đâu. Tôi chỉ cần anh nghe tiếp. Tiếng đó đến từ đâu?
Giọng cậu nhẹ đến mức ru ngủ, nhưng từng chữ lại len sâu như mũi kim, chạm vào phần ký ức mà anh ta không muốn chạm tới.
Anh gào lên, đập đầu xuống bàn
người binh sĩ
Không phải tôi! Là hắn! Là kẻ... đứng sau tôi... hắn bảo... nếu tôi không làm, hắn sẽ xóa tôi khỏi hệ thống!
Cậu không phản ứng, chỉ khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn — ba lần, đều đặn.Ngay lập tức, điện trong phòng nhấp nháy. Hệ thống tự động ghi âm bị tắt.
Cậu nhìn lên camera, mỉm cười
Isagi Yoichi
Cảm ơn, tôi chỉ cần đến đây thôi.
Một giọng nói vang lên trong bộ đàm bên ngoài
???
Ngắt tín hiệu giám sát? Isagi, cậu làm gì đấy?!
Cậu đáp nhỏ, vừa đủ để mic bắt được
Isagi Yoichi
Bắt đầu một cuộc chiến mới.
Cánh cửa phòng mở ra. Ánh sáng đỏ từ hành lang hắt vào
Ở đó — một người đàn ông khác đang đứng đợi.Bộ vest đen, ánh mắt sắc bén, môi nhếch lên nụ cười vừa nguy hiểm vừa thân thuộc.
Một trong những người đó.
Cậu khẽ nghiêng đầu, đôi môi cong nhẹ
Isagi Yoichi
Lâu rồi không gặp, Đại úy Itoshi Sae
Anh ta nhìn cậu, giọng trầm và khàn như khói thuốc
Itoshi Sae
Lần này, tôi sẽ không để cậu biến mất đâu... Isagi Yoichi.
Chapter 2 - False memory
Trời bắt đầu đổ mưa, từng giọt nước va lên mặt đường như những mảnh thủy tinh vỡ
Cục Điều tra vẫn sáng đèn. Trong căn phòng giám định tâm lý, Kỳ đứng trước tấm bảng cảm biến não bộ — những sợi dây dẫn mảnh như tơ quấn quanh cổ tay cậu.
Cậu không nhìn màn hình, chỉ nhìn ra ngoài cửa kính.
Dưới tầng, Itoshi Sae đang đứng tựa vào xe jeep quân sự, áo sơ mi đen ướt đẫm, điếu thuốc cháy dở giữa ngón tay
thư kí
Anh ta vẫn ở đó suốt bốn tiếng rồi
Isagi Yoichi
Tôi biết. Anh ấy sợ nếu rời đi, sẽ không còn nhìn thấy tôi nữa
Một khoảng lặng.Âm thanh của mưa xen giữa hơi thở đều đặn.
Trên màn hình, dữ liệu não bộ người lính vụ trước hiển thị hàng loạt xung bất thường
𝐓𝐫𝐢́ 𝐧𝐡𝐨̛́ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐚𝐧𝐡 𝐭𝐚 đ𝐚̃ 𝐛𝐢̣ 𝐜𝐚̂́𝐲 𝐠𝐡𝐞́𝐩
Không chỉ vậy, còn mang dấu tay của một lập trình viên thần kinh từng mất tích… bảy năm trước — Hiori Yo, một trong những người từng được cậu cứu mạng.
Cậu gỡ dây cảm biến ra, giọng vẫn nhẹ
Isagi Yoichi
Gọi Đội Đặc Nhiệm đến khu K-7. Cấm để bất kỳ ai ngoài cục biết vụ này
thư kí
K-7? Đó là khu tạm giam quân đội, không ai có quyền vào trừ khi...
Isagi Yoichi
Trừ khi có chữ ký của Đại úy Itoshi Sae.
Cậu ngắt lời, môi cong nhẹ
Isagi Yoichi
Và tôi nghĩ... anh ấy sẽ đồng ý
Phía dưới, anh ngẩng lên đúng lúc cậu bước ra khỏi tòa nhà.
Chiếc áo blouse trắng phần gấu dính nước, tóc rũ ướt, ánh đèn đường đổ bóng xuống gương mặt Kỳ khiến cậu trông vừa mong manh vừa nguy hiểm
Isagi Yoichi
Anh đứng chờ tôi làm gì?
Cậu hỏi, giọng khẽ như hơi thở.
Anh dụi điếu thuốc, ném vào vũng nước, mỉm cười
Itoshi Sae
Vì tôi biết cậu sẽ gọi tôi
Isagi Yoichi
Tôi không gọi. Tôi chỉ nghĩ đến anh
Một cơn gió lạnh lùa qua, mang theo mùi thuốc súng còn sót lại từ cuộc truy quét buổi chiều.Anh nhìn sâu vào mắt cậu
Itoshi Sae
Lại có người chết à?
Isagi Yoichi
Không. Nhưng có người sắp
Cậu nói, nhẹ như nói về thời tiết
Câu nói khiến Sae khựng lại nửa giây
Ánh mắt anh thay đổi — vừa tò mò, vừa cảnh giác, vừa… bị hút
Từ lần đầu gặp Kỳ, anh đã biết: cậu không nói dối, chỉ nói trước.
Đêm đó, họ cùng lên xe đến khu K-7.Bên trong, ánh đèn đỏ nhấp nháy, báo hiệu một cuộc xâm nhập trái phép.
Isagi Yoichi
Không cần. Anh bắn chậm hơn tôi
Trên tường, dòng máu loang thành ký hiệu hình xoắn ốc — biểu tượng của “Dự án M17”.Giọng nói phát ra từ hệ thống loa cũ kỹ, khàn khàn, biến dạng
Hiori Yo
Xin chào, Isagi. Đã lâu không gặp.
Cậu dừng lại, mắt ánh lên tia sáng mờ
Màn hình hành lang bật sáng, hiện lên hình ảnh người đàn ông với đôi mắt đã bị thay bằng thiết bị quang học
Anh siết cò súng, nhưng cậu chạm nhẹ lên tay anh, chỉ một cái lắc đầu
Isagi Yoichi
Anh sẽ không bắn được đâu. Hắn đang trong đầu anh rồi.
Trong tích tắc, tiếng súng nổ. Không ai biết ai bóp cò trước.
Ánh đèn vụt tắt. Chỉ còn giọng cậu vang trong bóng tối — trầm, chậm, và lạnh
Isagi Yoichi
Anh thấy chưa, Đại úy... trong bóng tối, mọi người đều giống nhau. Chỉ khác ở chỗ... ai biết mình đang sợ điều gì
Download MangaToon APP on App Store and Google Play