Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Rhycap] Chàng Vợ Hồ Ly?!

cuộc gặp gỡ?!

𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
hi
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
mấy bộ kia tui đã rút kinh nghiệm rồi
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
nên tui quyết định ngày hôm nay RA MẮT truyện MỚI
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
mong mọi người ủng hộ
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
lâu mới viết lại nên hơi sai sót chính tả nên mọi người thông cảm dùm tuii
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
thoi ko tốn thời gian nữa tui vào truyện nhé
giới thiệu nhân vật
Hoàng Đức Duy – chàng hồ ly nghìn năm tuổi, mang dung mạo tuyệt mỹ nhưng ánh mắt lại ẩn giấu nỗi cô đơn khôn cùng. Sinh ra giữa linh giới, Duy vốn là linh hồ hiền lành, yêu tự do và có trái tim mềm yếu hơn bất cứ loài yêu nào khác. Thế nhưng, sau biến cố bị loài người truy đuổi vì viên ngọc hồ tâm quý giá, Duy mang thương tích nặng và lưu lạc xuống nhân gian. Bên ngoài, Duy mang vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo và có phần xa cách; nhưng sâu trong tâm hồn lại là một hồ ly khao khát được yêu, được thấu hiểu. Vẻ đẹp của Duy vừa như tuyết sớm, vừa như lửa âm ỉ cháy – khó chạm tới nhưng một khi đã chạm vào, lại khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Quang Anh – chàng tiều phu sống giữa núi rừng tĩnh lặng, thân hình rắn rỏi, đôi tay chai sạn vì lao động nhưng ánh mắt lại trong sáng và ấm áp đến lạ. Anh là người phàm giản dị, ngày ngày lên rừng đốn củi, sống thanh bần nhưng hiền hậu, luôn sẵn lòng giúp đỡ kẻ khác. Dưới lớp vẻ ngoài bình thường ấy là một trái tim mạnh mẽ, kiên định và chứa đựng tình thương bao la với vạn vật quanh mình.
mở đầu
Trong một lần dạo trong rừng, Duy bất ngờ bị mũi tên của thợ săn bắn trúng chân. Máu chảy thấm đỏ lớp lông trắng, cơn đau buốt khiến cậu ngã quỵ bên gốc cây, hơi thở dồn dập. Rừng chiều tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá xào xạc và tiếng rên khẽ của chàng hồ ly đang cố lê mình trốn vào bụi rậm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Á... đau quá...
Duy khẽ rên, bàn tay run run nắm lấy vết thương
Tiếng bước chân người vang lên từ xa, Duy hoảng hốt thì thầm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không được… không để họ thấy mình…
Cậu cố lê thân vào bụi rậm, hơi thở gấp gáp, đôi tai cụp xuống, cầu mong bóng người kia không tiến lại gần.
Từ xa, Quang Anh – chàng tiều phu đang gánh củi – khựng lại khi thấy bóng ai đó gục dưới gốc cây.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ể! Có người bị thương à?
anh gọi lớn, vội đặt bó củi xuống, chạy tới.
Duy hoảng hốt, lùi lại trong sợ hãi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng lại gần… ta không phải con người...
Quang Anh khựng lại, đôi mày chau nhẹ khi nghe giọng nói run rẩy kia.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải con người thì là gì? Ta không hại đâu, để ta xem vết thương của cậu
Anh bước chậm lại, giọng trầm ấm như muốn xoa dịu nỗi sợ. Duy cố lùi sâu hơn, nhưng chân đau khiến cậu chỉ biết siết chặt mép áo, lông trắng loang máu run rẩy trong gió
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta… ta là hồ ly… nếu ngươi biết, ngươi sẽ giết ta mất…
Duy khẽ nói, ánh mắt đẫm nước
Quang Anh nhìn cậu thật lâu, rồi nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hồ ly thì sao? Dù là hồ ly hay người, đã bị thương thì ta vẫn phải giúp
Câu nói ấy khiến tim Duy lỡ một nhịp. Giữa rừng chiều, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu lên gương mặt Quang Anh – hiền hòa, chân thật đến lạ
𝙀𝙉𝘿
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
hãy chờ tập sau nhéee
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
giờ thì mình xin chúc các bợn có một buổi tối vui vẻ hạnh phúc với gia đình 💓

động lòng

𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
hello 👋👋
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
tại tui rảnh nên sẽ làm luôn chap 3 ạ
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
mai ko rảnh rùii
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
vào truyện nhee
Duy run rẩy, mùi máu lẫn mùi đất ẩm khiến cậu muốn co người lại, nhưng nỗi đau bắt buộc cậu phải nhờ đến con người
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta… ta không biết ngươi có giết ta không…
Duy thều thào, ánh mắt dõi theo bàn tay Quang Anh đang mở túi đồ sơ cứu
Quang Anh cười nhẹ, giọng trầm ấm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi có thể nghi ngờ, nhưng ta không hại cậu đâu. Giữ yên, ta chỉ băng vết thương thôi.
Chậm rãi, anh dùng khăn sạch ép lên mũi tên, cẩn thận rút ra từng chút một. Duy nghiến răng chịu đau, nhưng mắt không rời Quang Anh – một cảm giác lạ, vừa sợ vừa tin, bắt đầu len lỏi trong lòng chàng hồ ly
Khi mũi tên cuối cùng được rút ra, Quang Anh nhấc Duy lên, dìu vào chỗ râm mát
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngồi yên đây, để ta băng lại cho ngươi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không được chạy đâu hết
Duy lặng im, trái tim đập mạnh, nhận ra rằng mình đã gặp một người… định mệnh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu mà ở lại đây thì mất máu mất!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta phải đưa cậu về!
Duy giật mình, lùi lại nửa bước, đuôi xù lên vì cảnh giác
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Về… về nhà ngươi sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không… t-ta có thể tự-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu không đi nổi đâu!!
Quang Anh cắt lời, giọng dứt khoát nhưng vẫn dịu dàng. Rồi chẳng đợi Duy phản ứng, anh đưa tay luồn dưới thân hồ ly trắng, nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên như đang bế một thứ gì quý giá
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khoan! Ta… ta nặng lắm!
Duy hoảng hốt, vùng vẫy yếu ớt
Quang Anh bật cười, tiếng cười trầm ấm vang lên giữa rừng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhẹ như cục bông còn bày đặt nói nặng
Anh xoay người, để Duy nằm gọn trên lưng mình
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bám vào vai ta!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngã là đau thêm đấy!
Duy chậm rãi vòng tay quanh cổ anh, mặt nóng bừng, trái tim đập rộn ràng chẳng hiểu vì vết thương… hay vì anh ta
Quang Anh cõng Duy đi qua những lối rừng rợp lá, bước chân chắc chắn, giọng nói thấp khẽ vang bên tai Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Yên tâm! Từ giờ không ai làm hại cậu được đâu
Gió chiều lạnh, nhưng lòng Duy lại ấm áp… đến mức khiến cậu lần đầu tiên thấy an toàn trong vòng tay một con người
𝙀𝙉𝘿
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
hự hự
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
lười quáa
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
nhưng vẫn làm chap cho mọi người 💓
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
mà hoi tui đi ăng nên tối tuii sẽ ra tiếp
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
💓💓
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
byeee
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
ẹc ẹc 😥

rung động?

𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
hellooooo
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
mấy nay tui bị bận
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
nên ko có thời gian
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
nên tui ra chap nhéee
Đường rừng gồ ghề, nhưng mỗi bước chân của Quang Anh đều rất chắc, rất đều. Duy nằm trên lưng anh, cảm nhận rõ từng chuyển động—ấm áp, vững vàng, và lạ lùng đến mức khiến đôi tai hồ ly khẽ run
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi… thật sự không sợ ta sao?
Duy hỏi nhỏ, giọng nhỏ nhẹ như hạt mưa rơi trên lá
Quang Anh hơi nghiêng đầu, đáp
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu ta sợ thì đã bỏ chạy lúc thấy cậu mọc đuôi rồi
Duy cắn môi, mặt nóng bừng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta… ta không cố ý biến đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
bị thương thì cơ thể phản ứng vậy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ, ta hiểu
Quang Anh nói, giọng nhẹ như gió
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần cậu còn sống là được
Câu nói đơn giản ấy khiến Duy im lặng, trái tim đập loạn nhịp
Khi ra khỏi khu rừng, căn nhà nhỏ của Quang Anh hiện ra—mái lá đơn sơ, khói bếp tỏa nhẹ, bao quanh bởi mùi củi khô ấm áp. Anh cúi xuống một chút để Duy đỡ phải lắc lư quá mạnh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sắp đến rồi, chịu thêm chút nữa!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
…Cảm ơn
Anh đẩy cửa, bước vào căn nhà ấm cúng. Tiếng cửa cọt kẹt vang lên, và Quang Anh nhẹ nhàng đặt Duy xuống chiếc giường gỗ
Duy nhăn mặt vì đau, đuôi co lại, nhưng mắt lại dõi theo từng cử động của Quang Anh—từ việc anh lấy nước, nhóm bếp, đến việc chuẩn bị thuốc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta phải rửa vết thương cho cậu
Quang Anh nói khi ngồi xuống cạnh giường
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu đau thì kêu. Đừng cố chịu
Duy ngập ngừng, giọng nhỏ như gió thoảng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi… thật sự muốn chăm ta sao?
Quang Anh nhìn thẳng vào mắt Duy, giọng trầm ấm, dịu dàng lấp ló sau sự giản dị nhưng lại toát ra vẻ ân cần chăm sóc cho một con hồ ly bị thương
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu ta không chăm… ai sẽ làm?
Câu trả lời ấy khiến tim Duy như muốn tan chảy ngay tại chỗ
𝙀𝙉𝘿
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
uiiii
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
cho mình xin một cái đánh giá truyện đi ạaa
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
có j sai sót mong các cừu tia chớp thông cảm cho ahee ạ
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
mong các bạn chỉ cho ahee để bộ truyện có thể hoàn thiện hơn ạ
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
𝙰𝙷𝙴𝙴♡
byeee

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play