Trong cánh rừng già dường như vô tận từng cây đại thụ cao lớn vươn ra những đoạn cành thô to giống như hàng ngàn cánh tay quái dị đang cố gắng che phủ bầu trời, bọn chúng khát khao ánh sáng, khát khao hơi ấm như cách con người khát khao sự sống, từng tia nắng ấm áp xuyên qua khe lá chiếu sáng gương mặt góc cạnh mang đậm nét châu á của người thợ săn trẻ tuổi, anh có mái tóc xoăn nhẹ màu nâu sẫm được buộc gọn gàng ra phía sau thoảng nhìn qua đuôi tóc giống của anh giống như hình dạng của một chiếc đuôi ngựa.
Anh đang hạ thấp người nấp sau một thân cây đã ngã trên mặt đất, thân cây bị bao phủ bởi những sợi dây leo rậm rạp tạo thành một điểm phục kích lý tưởng, trên trán anh lấm tấm mồ hôi tay trái anh siết chặt thân cung còn tay phải thì kéo căng dây cung giữ chặt mũi tên, anh cố giữ hơi thở ổn định cùng tâm thái sẵn sàng, chỉ chờ đợi thời cơ thích hợp để kết liễu sinh mệnh của con Hươu ở không xa phía trước, con Hươu có hình dáng kỳ dị khác với miêu tả trong sử sách, nó có bốn con mắt cùng cặp sừng phân ra nhiều nhánh, dưới ánh sáng cặp sừng trở nên óng ánh gần như trong suốt, cặp sừng của nó có thể phóng ra dòng điện cao áp làm tê liệt thẫm chí kết liễu bất kỳ kẻ nào mang ý đồ xấu dám bén mảng tiến đến gần nó, đây là hệ quả từ quá trình tiến hoá xuyên suốt hơn tám trăm năm của loài Hươu để có thể sinh tồn trên mặt đất sau khi siêu bão mặt trời càn quét đại địa năm xưa.
Con Hươu nhỏ vẫn vô tư gặm cỏ mà không hề hay biết ở phía xa kia tử thần vẫn đang rình rập nó, thời gian dần chín muồi, con Hươu vẫn thư thả gặm cỏ, tưởng chừng như người thanh niên kia sẽ dễ dàng gặt hái được sinh mệnh của con mồi thì bất chợt một cơn gió thổi qua làm gãy một cành cây đã mục nát ở phía trên cao, cành cây nhanh chóng rơi xuống tạo ra một chấn động không quá mạnh mẽ nhưng linh tính của động vật vốn vô cùng nhạy bén, con Hươu nhanh chóng có động thái bỏ chạy, thấy biến số xuất hiện, không hề chần chừ, anh thanh niên lập tức bắn tên, mũi tên lao đi trong không khí để lại một tiếng rít êm tai rồi nó cắm sâu vào phần xương sườn ngay cạnh chân trước của con Hươu, đây là vị trí của trái tim, một vết thương chí mạng.
Chỉ là xui xẻo thay, chấn động từ cành cây vừa rồi đã khiến con Hươu khẽ xê dịch vị trí làm cho mũi tên không thể chính xác cắm vào trái tim để kết liễu nó ngay lập tức, con Hươu Khập khiễng bỏ chạy, nhưng cũng không quan trọng, mũi tên vẫn trúng vào phổi của nó, dòng máu nâu sẫm đầy bọt khí rơi trên mặt đất chứng tỏ đây là vết thương chí mạng gây ra do phổi bị tổn thương, nó vẫn sẽ chết vì mất máu và tràn dịch màng phổi không lâu sau đó.
Người thợ săn trẻ tuổi kia tên là Dương Khang, anh là một trong những thợ săn xuất sắc nhất của bộ lạc Sâm Lâm sinh sống gần đây, bộ lạc có chưa đến năm mươi người, đại đa số những người trong bộ lạc điều là họ hàng với nhau, còn cha mẹ của Dương Khang lại là hai người lưu lạc, bọn họ dẫn theo anh chạy trốn khỏi tuyến di cư của quái thú, khó khăn lắm mới vượt qua được Đại Hoang Nguyên rồi đến được nơi này sau đó gia nhập bộ lạc Sâm Lâm, tưởng chừng như bọn họ sẽ có một cuộc sống êm đềm thì điều không may lại xảy ra, cha mẹ của Dương Khang lần lượt qua đời do vết thương cũ từ bọn quái thú lúc gây ra trong lúc trốn chạy, may thay Dương Khang lúc đó đã mười bốn tuổi anh đã có đủ năng lực tự bảo vệ bản thân, nên cha mẹ của anh mới có thể nói là đã ra đi thanh thản, dù sau thì ở thời đại này còn sống đã là tốt lắm rồi.
Thấm thoát cũng đã đã sáu năm trôi qua, cậu bé ngày nào giờ đã thật sự trưởng thành.
Dương Khang nhanh chóng đuổi theo con Hươu, giống như anh đã dự đoán, do vết thương chí mạng nên không lâu sau con Hươu liền trở nên yếu ớt, nó chạy chậm dần rồi rẽ vào một hang động không xa ở phía trước, hang động này Dương Khang cũng biết nhưng anh chưa từng đi sâu vào bên trong do trong hang có kha khá độc vật cũng như lúc trước cũng không có gì đáng để anh mạo hiểm tiến sâu vào nhưng lần này thì khác, Thiểm Điện Hưu là một loài quái thú khá quý giá, máu của nó khi pha trộn cùng một số loại thảo dược sẽ tạo thành Huyết Hươu Phấn có khả năng sát trùng cùng tăng tốc chữa nội thương lẫn ngoại thương, thịt của nó còn có khả năng tăng cường sức mạnh cơ bắp, cặp sừng có thể chế tạo vũ khí tự mang khả năng làm tê liệt đối thủ, bộ da lại có thể làm thành nhiều thứ hữu ích…, con mồi tầm cỡ này đáng để anh mạo hiểm.
Dương Khang ngồi xuống trước miệng hang, anh thường chuẩn bị kỹ lưỡng mỗi khi hành động đương nhiên lần này cũng không phải là ngoại lệ, đây là bài học mà anh đã học được sau những lần hành động thất bại, phải cẩn thận mọi lúc nếu không sẽ dẫn đến yếu tố bất ngờ gây nguy hiểm tính mạng.
Dương Khang nhanh chóng đặt chiếc túi đeo sau lưng xuống sau đó từ bên trong anh lấy ra hai ống kim loại có độ dài khoảng chừng năm tấc, dựa vào răng xoắn ở hai đầu của ống kim loại anh dễ dàng lắp chúng lại thành một ống loại dài khoảng một thước, sau đó anh lại lấy ra một con dao găm từ thắt lưng rồi lắp vào đầu phía trên của ống kim loại để tạo thành một cây đoản mâu đơn giản, hai ống kim loại này anh may mắn tìm thấy trong một khu phế tích cổ đại, sau khi có được chúng anh liền nghĩ ra cách sử dụng.
Cây đoản mâu này khá tiện lợi, anh có thể dùng nó để nhanh chóng xua đuổi những con rắn ở dưới chân cũng như xung quanh, đồng thời có thể xem nó như một ngọn lao để ném về phía kẻ thù, chuẩn bị xong vũ khí, anh lại lấy ra một ống tre chứa đựng loại bột đặc chế có khả năng xua đuổi côn trùng, anh rải điều thứ bột đặc chế lên người rồi đeo túi lên sau đó lần theo vết máu do con Hươu để lại đi sâu vào trong hang, còn về ánh sáng thì không cần quan tâm vì bên trong hang bám đầy rễ của cây Nguyệt Quang, trong bóng tối bọn chúng phát ra ánh sáng màu xanh lam dịu mắt.
Dương Khang chậm rãi di chuyển, thỉnh thoảng anh lại dùng đoản mâu đâm chết vài con rắn rồi bỏ vào trong túi đeo sau lưng, tài nguyên là thứ không nên lãng phí, thịt rắn cũng rất bổ dưỡng nhất là khi mùa đông sắp đến càng khó tìm thấy rắn ở bên ngoài. Đi được một lúc anh bỗng dừng lại, trước mắt anh là khoảng mười vật thể kỳ lạ có hình dạng như những cỗ quan tài, mỗi vật thể bên trong điều nằm lấy một bộ xương người óng ánh như được đúc ra từ bạc chứ không phải là xương, Dương Khang bị một loại cảm giác kỳ quái xông lên não nhưng anh cũng không nghĩ nhiều vì trên thế giới này nhiều nhất chắc là người chết, nhiều thứ hai chính là hài cốt, anh nhiều lắm cũng chỉ thấy những bộ xương này có chút kỳ quái mà thôi.
Không dừng lại quá lâu anh tiếp tục tiến lên, thỉnh thoảng anh lại trông thấy vài bộ hài cốt màu bạc tương tự nằm rải rác khắp nơi có vẻ như đã bị dã thú làm xáo trộn, nhưng anh cũng không có dừng lại, anh chỉ nghĩ chắc hẳn bản thân vừa tìm thấy một khu tàn tích mới, sau khi trở về bộ lạc anh nhất định sẽ tìm một vị trưởng lão để xin tổ kiến một nhóm người đi khám phá kỹ lưỡng hang động này một lần để xem có thứ gì hữu dụng hay không.
Không lâu sau anh đã nhìn thấy con Hươu, nó ngã gục bên cạnh một chiếc quan tài kỳ lạ, máu tươi từ nó chảy ra loang lổ xung quanh bốc lên một mùi tanh nồng khó chịu nhưng Dương Khang lại không mấy để ý, ánh mắt của anh đang hướng về chiếc quan tài nằm bên cạnh con Hươu.
Khác với những chiếc quan tài đã bị tàn phá mà anh nhìn thấy trên đường đi, chiếc quan tài này vẫn còn nguyên vẹn, phần nắp dường như làm từ một loại đá trong suốt giống như loại đá mà anh từng nghe cha mẹ nói, anh nhớ nó được gọi là thủy tinh, là tàn dư của nền văn minh cổ xưa, loại đá thuỷ tinh này thường xuất hiện nhiều bên trong các tàn tích cổ đại, không thể cưỡng lại cảm giác tò mò, Dương Khang cẩn trọng tiến đến thử chạm vào phần nắp bị phủ bụi kia, thấy không có vấn đề gì phát sinh anh liền nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bên trên, lớp bụi được phủi sạch sẽ để lộ ra một tấm kính đen truyền, tại thời điểm anh chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu thì bỗng nhiên bên trên tấm kính xuất hiện những ký tự kỳ quái phát sáng.
[ Xác nhận dấu hiệu sinh học khỏe mạnh của nam giới nhân loại giai đoạn trưởng thành, thỏa mãn điều kiện cho mục đích sinh sản, chuẩn bị đếm ngược để mở khoang ngủ đông của Bio-robot tính trạng nữ số hiệu V701 (Biological Robots), 10…9…8…7]
*Bão mặt trời: cơn bão điện từ có nhiều cường độ mạnh yếu khác nhau sinh ra từ quá trình phun trào của vật chất bên trong mặt trời, cơn bão này sinh ra nhiều hiệu ứng tiêu cực khác nhau cho sinh vật sống, nhưng tác hại lớn nhất của nó là phá hủy mọi thiết bị điện tử mà nó quét qua, từ trường của trái đất có thể ngăn chặn một phần năng lượng của cơn bão này, nhưng nếu cơn bão đủ mạnh thì nó sẽ kết thúc nền văn minh khoa học kỹ thuật của nhân loại.
*Đơn vị đo lường: một tấc bằng 10cm, một phân bằng 1cm, một thước bằng 1m.
Đếm ngược nhanh chóng tiến về số không, ngay sau đó nắp của khoang ngủ đông dần trở nên trong suốt rồi biến mất để lộ ra một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc màu bạch kim xen lẫn sắc lam đang nằm bên trong, đôi mắt cô nhắm nghiền vẻ mặt thư thái như thật sự đang trong một giấc ngủ, trên người cô mặc một bộ đồ bó sát màu trắng làm từ chất liệu không rõ nhưng nhìn rất đẹp mắt, rất khoa huyễn, nếu lắng nghe kỹ Dương Khang còn có thể nghe được tiếng thở của cô, anh kinh ngạc khẽ thốt lên.
“Vậy mà còn có người sống nằm bên trong, cô ta là ai?, người từ kỷ nguyên cũ sao ?, không thể nào”
Dương Khang nhanh chóng lùi lại chuẩn bị chiến đấu, dù cho thiếu nữ kia có xinh đẹp đến nhường nào đi chăng nữa cũng thì cũng không thể khiến anh buông lỏng cảnh giác, ở thế giới này, chỉ cần hơi lơ là liền sẽ đánh rơi sinh mệnh.
Anh nín thở chờ đợi dị biến, từng giây từng phút trôi qua trong căng thẳng, đột nhiên thiếu nữ bên trong khoang chứa bỗng hít một hơi thật sâu, cô ấy mở mắt ra chống tay lên vách khoang ngủ rồi từ từ ngồi dậy, cô quay đầu dùng đôi mắt màu xanh sapphire nhìn sang Dương Khang, ánh mắt của họ chạm vào nhau, thời gian dường như ngưng đọng, cho đến khi cô cất giọng nói đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, cô nói bằng một loại ngôn ngữ xa lạ mà Dương Khang không hiểu được, thấy Dương Khang có vẻ không hiểu, cô lại đổi ngôn ngữ thêm vài lần nữa, cuối cùng Dương Khang đã nghe hiểu.
“Xin chào, tôi là V701, là ngài đánh thức tôi sao ?”
Dương Khang bối rối, tình huống này anh chưa từng gặp phải bao giờ nên nhất thời không biết ứng phó như thế nào, anh suy nghĩ một lúc rồi đáp.
“Tôi chỉ chạm vào thứ cô đang nằm thì đột nhiên mọi chuyện cứ thế diễn ra, tôi cũng không rõ lắm”
V701 nhìn ngắm xung quanh một lúc, viên đá quý màu xanh lá ở giữa ngực của cô cứ phát ra ánh sáng rồi chợt vụt tắt cứ thế vài lần, cô đang rất hoang mang, cô đã thử kết nối với máy chủ nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, hầu hết chức năng của khoang ngủ cũng không thể sử dụng, cô là một robot hệ chức năng chứ không phải robot hệ chiến đấu nên khoang chứa cũng không có món vũ khí nào, hoàn cảnh xung quanh cũng rất khác so với lúc cô chìm vào giấc ngủ, mắt cô thoáng hiện lên vẻ hoang mang rồi nhanh chóng biến mất, cô quay sang hỏi Dương Khang.
“Ngài có thể cho tôi biết hiện tại đã là năm bao nhiêu không”
Dương Khang hơi thả lỏng, anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời cô.
“Hiện tại đã là năm 812 sau Đại Tai Biến, nơi đây là Đại Sâm Lâm, một khu rừng nằm ở phía đông Nam của đại Lục Châu Á cổ đại, còn cô là ai, là người của kỷ nguyên cũ sau ?”
V701 nhanh chóng suy nghĩ, cô bắt đầu ngủ đông vào ngày 27/12/2726, thời điểm đó hầu hết con người đã chuyển sang sinh sống ở các boongke nằm sâu trong lòng đất để tránh khỏi môi trường khắc nghiệt bên trên trái đất, lúc đó đã là sáu năm sau khi ngày tận thế chính thức bắt đầu, vậy là bản thân cô đã ngủ hơn 800 năm, cô khẽ thở dài nhưng cái thở dài này không mang theo bao nhiêu cảm xúc, cô nhanh chóng trả lời câu hỏi của Dương Khang.
“Tôi không phải con người, tôi là một dạng sống do con người tạo ra với sứ mệnh hỗ trợ nhân loạI khôi phục nền văn minh sau ngày Mạt Nhật, số hiệu của tôi là V701, thuộc loại Bio-robot được chế tạo vào 800 năm trước, theo một nghĩa nào đó, tôi là người của kỷ nguyên cũ mà ngài vừa nhắc tới”
Dương Khang thoáng sửng sốt, anh chưa bao giờ nghe về việc người của kỷ nguyên cũ có thể sống đến hiện tại, đây có thể xem như thần tích, sự việc này khiến anh có thể hình dung được một chút về sức mạnh của con người cổ đại, ở kỷ nguyên cũ kia, con người vô cùng mạnh mẽ, anh từng nhìn thấy những loại vũ khí kỳ quái được tìm thấy bên trong những tàn tích, bọn chúng muôn hình vạn trạng, có đủ loại năng lực kinh khủng, anh biết có một người đàn ông sở hữu món vũ khí cổ đại tên là Railgun dùng sừng của Thiểm Điện Hưu để làm đạn, khẩu Railgun đó có sức sát thương kinh người, chỉ với một phát bắn đã có thể bắn chết Kim Giáp Tê là cấp 3 quái thú thiên về phòng ngự.
Dương Khang nhanh chóng trấn tĩnh trở lại, nếu cô gái trước mắt thật sự là người của kỷ nguyên cũ thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hay đơn giản sẽ còn tùy thuộc vào lựa chọn của anh, đầu óc anh vận chuyển cực độ, anh thầm tính toán.
“Phải làm sao bây giờ, nhất định phải giữ cho cô ta sống sót, càng không thể để ai biết đến cô ta, cũng không được dẫn cô ta về bộ lạc, nếu để người khác biết mình tìm thấy người của kỷ nguyên cũ thì sẽ rắc rối lắm, hơn hết cô ra chắc chắn còn có nhiều giá trị để khai thác càng không thể để kẻ khác biết được, sau cuộc trò chuyện vừa rồi có lẽ cô ta không mang theo địch ý, có lẽ mình sẽ thử câu thông rồi từ từ tính toán sau, trước hết phải làm rõ tình hình rồi tìm chỗ giấu cô ta đi”
Dương Khang hít một hơi thật sâu, anh cẩn trọng cất lời.
“Tôi nghĩ cô sẽ cần tôi giúp đỡ, cô vừa mới tỉnh lại chắc sẽ không rõ tình hình xung quanh, mà ngoài kia cũng rất nguy hiểm, hơn nữa cô cũng cần phải che giấu thân phận của mình, nếu để người khác biết được cô là người của kỷ nguyên cũ thì có lẽ sẽ dẫn đến một số rắc rối không đáng có, hiện tại nếu cô có kế hoạch gì thì chắc hẳn tôi cũng có thể giúp đỡ một chút”
Dương Khang vừa nói xong thì V701 lập tức trả lời, bằng giọng điệu máy móc giống như được lập trình.
“Kính thưa ngài, theo điều luật số 16 của bộ luật mạt nhật được liên minh Utopia thông qua, nhiệm vụ và vai trò của Bio-robot là hỗ trợ nhân loại khôi phục nền văn minh, sau khi Bio-robot được đánh thức, quyền sở hữu Bio-robot sẽ được liên minh Utopia trao cho người đánh thức Bio-robot, mà trong trường hợp này người đánh thức tôi chính là ngài, và quyền sở hữu tôi sẽ thuộc về ngài, hiện tại mọi mệnh lệnh của ngài chính là mong muốn của tôi, tôi chỉ là công cụ, là tôi tớ của ngài, tôi nguyện nghe theo mọi sắp xếp mà ngài đưa ra”
Sau khi nghe V701 nói xong, biểu cảm của Dương Khang liền trở nên kỳ quái, hầu hết những lời mà V701 nói anh điều không thể hiểu rõ, anh chỉ đại khái nghe được có vẻ như cô gái trước mắt sẽ nghe lời của anh, mọi thứ diễn biến tốt hơn những gì anh mong đợi, anh sắp xếp từ ngữ rồi đưa ra yêu cầu.
“Vậy cô có thể đi theo tôi rời khỏi chỗ này được không, ở đây cũng không an toàn lắm”
V701 lập tức đáp lại.
“Tất nhiên thưa ngài”
Nghe vậy Dương Khang chậm rãi quay người, anh bước đi theo hướng trở về, tất nhiên anh cũng không quên quan sát động tĩnh phía sau, đi được một lúc thì bầu không khí tĩnh mịch khiến Dương Khang có chút bức bối, anh đi chậm lại giữ ở vị trí song song so với V701, không nhịn được nữa, anh liền tò mò hỏi.
“V701 là tên của cô à, cô thật sự không phải con người ?, cái tên đó cũng quá khó phát âm rồi”
V701 từ tốn trả lời.
“V701 không phải là tên của tôi, và tôi không phải con người, tôi chỉ là một robot sinh học mang hình dáng, cấu tạo cùng ADN mô phỏng theo loài người, và theo bộ luật của liên minh Utopia từng đưa ra thì những robot sinh học như tôi không thể được xem là con người, chúng tôi cũng không có quyền con người”
Dương Khang không khỏi thấy kỳ lạ, một sinh vật giống con người gần như hoàn toàn lại không được công nhận là con người, suy nghĩ của những người cổ đại thật kỳ quái, nhưng cũng không quan trọng, bọn họ hẳn là đã chết hết rồi, nghĩ vậy anh liền cẩn trọng hỏi tiếp, anh muốn mạo hiểm xác nhận một vài thông tin, anh cũng không sợ cô gái trước mắt dù sao cô ta trông như cũng khá yếu đuối.
“Vậy cô thật sự sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh mà tôi đưa ra, nếu tôi bắt cô tự sát thì sao”
Khuôn mặt xinh đẹp của V701 khẽ hiện lên một chút bối rối nhưng rồi cô nhanh chóng trấn tĩnh lại trở nên vô cảm như thường, cô đáp lại theo thông lệ.
“Vâng đúng vậy, tôi thật sự sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của ngài nhưng tôi không thể tự sát vì lập trình không cho phép tôi tự tổn thương chính mình cũng như không được tổn thương nhân loại khác, tuy nhiên tôi có thể buông bỏ phản kháng để ngài kết liễu tôi”
Nói xong V701 liền nhìn vào mắt Dương Khang khiến anh cảm thấy một chút hổ thẹn, anh cố nở một nụ cười để làm dịu đi bầu không khí.
“Haha, tôi chỉ đùa thôi, sao tôi có thể bắt cô tự sát được, huống chi cô còn xinh đẹp như vậy”
Nghe Dương Khang nói xong, V701 đột nhiên thay đổi biểu cảm, cô trở nên tươi tắn hơn, gương mặt cô ửng hồng nhìn tràn đầy sinh lực, bỗng nhiên cô cất giọng đầy gợi cảm không còn âm tiết cứng ngắc lạnh lẽo như trước, những lời cô nói sau đó lại khiến Dương Khang phải đứng hình.
“Tôi được thiết kế theo tỉ lệ vàng về sắc đẹp của phụ nữ nhân loại nhằm đạt được mục đích gợi lên ham muốn tình dục của đối tượng khác giới, để phục vụ cho một trong hai nhiệm vụ quan trọng mà tôi được giao phó, nhiệm vụ thứ nhất giúp nhân loại duy trì bộ gen tốt nhất sau thời gian dài thoái hoá do phải sống trong môi trường khắc nghiệt, bộ gen của tôi là một trong những bộ gen xuất sắc nhất mà nhân loại tạo ra, nếu ngài sinh con với tôi, đứa bé sẽ là cá thể ưu việt nhất sau hơn 800 năm tận thế xảy ra, thưa ngài, ngài có muốn mở khoá giao thức sinh sản hay không”
Vừa nói cô vừa tiến lại gần Dương Khang, bộ quần áo bó sát trên người của cô nhanh chóng hoà làm một với da thịt, trong nháy mắt nó biến mất để lộ ra làn da trắng hồng không tì vết, những đường cong hiện ra ánh sáng khiến cho mọi tên đàn ông nhìn vào điều phải ngã gục, một hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí khiến cho cơ thể Dương Khang trở nên nóng rực, anh có cảm giác như mình đã không thể khống chế một số bộ phận trên cơ thể nữa anh nín thở nhanh chóng lấy lại thanh tỉnh, anh nhìn sang hướng khác rồi cố dùng lời nói của mình dừng lại hành động của V701.
“Không cần đâu, hiện tại không thích hợp, không cần thiết lắm, cô mau trở lại bình thường đi”
Nghe Dương Khang nói vậy, vẻ mặt của V701 hiện ra một chút xíu vẻ thất vọng, cô chậm rãi đừng lại, bộ quần áo bó sát trên người cô xuất hiện ra che phủ những vùng da thịt trắng nõn nà kia, mùi hương trong không khí cũng biến mất, vẻ mặt của cô cũng nhanh chóng trở nên băng lãnh không hề mang theo chút cảm xúc nào.
Thấy V701 đã trở lại bình thường, Dương Khang thở phào nhẹ nhõm, anh suýt chút nữa thì đã không thể kiểm soát nổi bản thân, thật là nguy hiểm, chiêu này nếu mà áp dụng đúng thời điểm cũng có thể sẽ trở thành một đòn chí mạng.
“Này, cô có muốn lấy một cái tên không ?, số hiệu gì đó khó nghe quá”
Nghe Dương Khang hỏi, V701 suy nghĩ một chút rồi đáp lại.
“Tôi không cần tên, nhưng nếu Ngài muốn thì có thể cho tôi một cái tên, gọi tên của bạn tình trong lúc quan hệ cũng có thể tăng thêm kích thích”
Khóe miệng của Dương Khang khẽ co giật, anh thở dài.
“Vậy từ nay cô sẽ tên là Lumia, không biết vì sao nhưng khi nhìn thấy cô, tôi lập tức nghĩ đến cái tên này, như thể có ai đó đưa nó vào trong đầu của tôi vậy, và cô cũng đừng gọi tôi là ngài nữa, tôi thấy không quen lắm, cô cứ gọi tôi là Khang, Dương Khang, hoặc anh là được rồi, ặc, cô gần ngàn tuổi rồi, nếu để cô gọi tôi bằng anh thì có hơi kỳ quặc thật, còn nữa, cười nhiều một chút, cô xinh đẹp như vậy mà”
Nghe Dương Khang nói xong, Lumia liền mỉm cười đáp lại, nụ cười tuy có chút cứng ngắc nhưng đã tốt hơn gương mặt băng lãnh lúc trước nhiều.
“Tuân lệnh ngài…., tuân lệnh anh”
Dương Khang cảm thấy giống như mình đã quên thứ gì đó, một thứ khá quan trọng.
“Chết tiệt”
Dương Khang, bất ngờ thốt lên, anh chợt nhớ ra mình quên mang theo con Hươu, không nghĩ nhiều anh vội quay lại, ở tại chỗ Lumia đang ngơ ngác nhìn theo hướng Dương Khang rời đi, cô thật sự không hiểu vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau Dương Khang mang theo con Hươu thở hỗn hểnh quay trở lại.
“Đi thôi, trước mắt để tôi dẫn cô đến nhà của tôi, nơi đó khá an toàn”
Nói xong Dương Khang liền bước đi, Lumia cũng lẽo đẽo theo sau, không lâu sau đó bọn họ đã rời khỏi hang, Lumia nhìn thấy thế giới bên ngoài, cô không khỏi sửng sốt, thế giới đã thay đổi quá nhiều, nó không còn khớp với cơ sở dữ liệu của cô nữa, mọi thứ thật lạ lẫm khiến cho Lumia có một chút cảm giác sợ hãi, nhưng mọi cảm xúc điều chỉ là thoáng qua.
Dương Khang sau đó liền dẫn Lumia đi đến căn nhà nhỏ trong rừng của mình, trên đường đi anh không ngừng nghĩ về kế hoạch cho tương lai nhưng sau đó anh lại thấy cũng không cần thiết lắm thế là liền ném những suy nghĩ kia ra sau đầu.
Anh bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, do sống một mình khá lâu nên anh rất thường hay nghĩ ngợi Lumia có đói không nhỉ, ngủ lâu như vậy chắc hẳn cũng sẽ đói, đột nhiên anh quay sang rồi hỏi Lumia.
“Lumia cô có đói không ?”
Lumia rơi vào trầm tư, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, là một robot sinh học cô sẽ dùng một loại dung dịch đặc biệt để truyền thẳng vào hệ thống ống mạch, loại dung dịch này chứa đủ những chất cần thiết để sửa chữa và cung cấp năng lượng định kỳ cho cô, mà hiện tại cô cũng không có điều kiện để bổ sung dung dịch năng lượng cũng như bảo trì định kỳ, cô nghĩ có lẽ mình cũng cần phải ăn thức ăn, dù sao thì trên người cô cũng có đủ các cơ quan cần thiết của một con người, ngoại trừ một vài tuyến nội tiết không cần thiết lắm, nghĩ đến đây Lumia nhanh chóng trả lời.
“Có lẽ tôi sẽ cần ăn một chút”
Nghe vậy Dương Khang thở dài, có lẽ khi nhìn thấy mặt bình thường của Lumia anh cũng yên tâm hơn một chút, dù sao anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô được, anh không dám chắc chắn những điều Lumia nói điều là sự thật hay còn giấu diếm điều gì nữa không.
Hai người họ cứ thế băng qua khu rừng trong yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có vài con thú nhỏ bị hai người kinh động mà chạy trốn, Dương Khang cũng không quan tâm đến bọn chúng, hôm nay anh săn được con Hươu này là đã đủ rồi. Mạt thế cũng có chỗ tốt, ở thời đại này rừng rậm chiếm lĩnh mặt đất cung cấp cho nhiều loài động vật nơi sinh sống, sự đa dạng sinh học phải hơn 800 năm về trước cả chục lần, có lẽ vì điều này nên cứ vài triệu năm thì lại có một cuộc đại tai ương quét qua đại địa sau đó mẹ thiên nhiên lại tạo ra những sinh mệnh mới.
Đi được một lúc thì cuối cùng cũng sắp đến căn nhà nhỏ của Dương Khang, anh đã chuyển ra khỏi bộ lạc một thời gian và đến sống ở đây, vì theo quy tắc của bộ lạc, người ngoại lai nếu không kết hôn với người trong bộ lạc thì sẽ không được phép ở lại bộ lạc, Dương Khang tuy rất được quý mến nhưng cũng không thể khiến mọi người thay đổi quy tắc vì anh, nhưng anh thấy như vậy cũng tốt, sống ở trong rừng anh rất tự do, hơn nữa ở đây cái gì cũng có chỉ là hơi buồn chán một chút mà thôi, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài người của bộ lạc đi qua nơi này rồi dừng lại thăm anh một chút, bọn họ cùng anh trao đổi một số nhu yếu phẩm hoặc là nhờ anh hợp tác săn giết loại quái thú nào đó, khu rừng này tuy lớn nhưng cũng không có bao nhiêu quái thú nguy hiểm, chủ yếu là quái thú nhị giai, tam giai, quái thú ngũ giai thì hẳn là ở sâu trong rừng nhưng bọn quái thú cấp lĩnh chủ này thường không bao giờ rời khỏi lãnh địa của mình.
Căn nhà nhỏ của Dương Khang là một cái nhà cây, xây nhà trên cây có lợi ích lớn nhất là tránh được vài loại quái thú cấp thấp quấy rối, cũng yên tĩnh thoáng mát, ở bên cạnh nhà cây còn có một dòng suối nhỏ chảy xuôi dòng nước trong lành, anh mỗi khi săn được con mồi liền sẽ đưa chúng ra bờ suối xử lý, làm như vậy vừa sạch sẽ tiện lợi lại vừa không lưu lại mùi máu trách việc hấp dẫn thú săn.
Dương Khang dẫn Lumia đến gốc cây, anh thị phạm cách leo lên cho cô, bên trên thân cây anh khoét ra những lỗ nhỏ đủ để đặt nửa bàn chân, còn con mồi thì anh sẽ cột một sợi dây dài để khi leo lên trên nhà sẽ dùng sợi dây này kéo con mồi lên, sợi dây này dài khoảng 30m, anh tìm thấy nó bên trong một tàn tích, nó rất bền chắc và khó bị phá hủy, anh đã tốn rất nhiều công sức mới có thể cắt ra một đoạn ngắn để làm dây cung, hiệu quả kinh người.
Dương Khang xe nhẹ đường quen, chẳng mấy chốc anh đã leo lên đến nhà cây sau đó cũng kéo con mồi trở về, anh nhìn về Lumia ở phía dưới sau đó ra hiệu cho cô leo lên, anh nghĩ Lumia lần đầu tiên leo trèo chắc sẽ gặp phải chút khó khăn, nhưng những gì anh thấy sau đó lại khiến anh không thể tin được mà há hốc mồm, Lumia nhìn lên nhà cây, cô khẽ thì thầm.
“Bắt đầu quét cấu trúc sơ bộ, đã tối ưu hóa phương pháp đi lên, bắt đầu triển khai phương án”
Chỉ thấy Lumia lùi ra xa một chút sau đó cô hạ thấp trọng tâm bỗng nhiên bật nhảy, cô chỉ cần nhảy một lần đã nhảy cao gần 10m, cô còn dùng một tư thế đẹp mắt đáp lên một cành cây gần đó, Lumia lại nhảy một lần nữa thành công đến được phía trước nhà cây.
Cảnh tượng vừa rồi khiến Dương Khang phải há hốc mồm kinh ngạc, thực lực cỡ này ít nhất cũng có thể sánh ngang với quái thú tam giai hệ nhục thân mà lực lượng của anh cũng chỉ là tu sĩ nhị giai, có nghĩa là Lumia chỉ cần một cú đá là có thể hạ gục anh ngay lập tức, nghĩ đến đây Dương Khang không khỏi cảm thấy rét run, anh bỗng nhiên có cảm giác mình đang dẫn sói vào nhà.
Lumia tiến vào nhà cây, cô thấy bên trong tương đối rộng rãi nhưng bài trí lại khá đơn giản, Dương Khang là người thích thoáng mát nên ngôi nhà này có đến ba cái cửa sổ, vách bên trái và bên phải mỗi bên có một cái, phía trên trần nhà lại có một cái giếng trời, phía dưới giếng trời là bếp nấu ăn, nồi nấu ăn được treo lơ lửng, bếp nằm trên sàn nhà và được tạo ra từ nhiều viên đá xếp thành hình vuông, bếp còn được đổ cát vào giữa để ngăn cháy, phía bên trái cạnh cửa sổ là một chiếc giường nhỏ đủ cho một người ngủ, miễn cưỡng cũng có thể ngủ hai người, hai bên vách nhà còn lại có đóng nhiều móc nhỏ treo đầy thịt thú cùng quần áo và vài món đồ linh tinh, Dương Khang khá hài lòng với ngôi nhà, người trong bộ lạc cũng rất thích nơi đây, mỗi lần đến đây họ điều nhìn Dương Khang với ánh mắt hâm mộ, anh nhìn sang cất giọng tràn đầy tự hào mà hỏi Lumia.
“Cô thấy nhà của tôi thế nào, tuyệt lắm đúng không ?”
Lumia nghe xong thì trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời.
“Đây mà là nhà sao ?, không giống trong dữ liệu của tôi lắm, sống ở đây làm sau có thể sinh em bé được”
Nghe đến đây Dương Khang trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, sự khó chịu này đã khắc sâu vào gen của đàn ông trên địa cầu, dù ở thời đại nào đi nữa bọn họ cũng bị áp lực nhà xe đè nặng lên vai, ai cũng sẽ xấu hổ khi dẫn bạn gái về nhà nhưng lại bị bạn gái chê sống trong nhà này làm sao sinh em bé, Dương Khang nhíu mày đáp.
“Tôi cũng không sinh được em bé”
Lumia ngay lập tức phản bác.
“Nhưng mà tôi sinh được”
Dương Khang lười tranh cãi, anh nói với Lumia từ từ làm quen với nơi này sau đó anh đi xuống bờ suối xử lý con Hươu, ở trên nhà cây đôi khi cũng gặp phải một số bất tiện, săn mồi xong nếu không xử lý ngay thì phải kéo con mồi lên cây, nếu không mùi máu sẽ thu hút thú dữ, Dương Khang cũng không sợ bọn chúng nhưng anh cũng ngại phiền phức, chỉ cần bọn chúng đến nơi này một lần, thì lần sau bọn chúng sẽ dẫn cả nhà đến để định cư luôn, có lần anh đi săn trở về nhưng do bị thương nên anh để lại một số dấu vết trên đường đi, kết quả là liền dẫn theo một đàn Liệt Sơn Tru trở về, lần đó anh phải đi cầu viện bộ lạc, Liệt Sơn Tru da dày thịt thô, trên đầu lại có một lớp xương ngoài phủ lên, tấn công chính diện hầu như chả làm bị thương nổi bọn chúng.
Dương Khang kéo theo con Hươu ra bờ suối sau đó anh thành thục treo ngược nó lên trên cành cây của một cây Thạch Lựu mọc gần đó rồi bắt đầu lột da Hươu, tấm da này còn rất nguyên vẹn, anh định kết hợp nó với phần giáp xương của Liệt Sơn Tru mà lúc trước săn được để chế tạo thành một bộ áo giáp dùng để bảo hộ điểm yếu hại, anh có linh cảm chuyện không may sắp xảy ra, linh cảm của anh không hẳn là vô căn cứ, lần trước anh cùng Hách Liên con trai của Tù Trưởng bộ lạc Sâm Lâm đi săn nhưng vì mải mê đuổi theo một con Viêm Thủ Hùng tam giai mà đã tiến sâu vào trong rừng, kết quả hai người liền đụng phải một con Bạo Thụ Xà ngũ giai đang đánh nhau với một con Tứ Vĩ Viên ngũ giai, con Tứ Vĩ Viên kia khí tức còn mới mẻ chắc hẳn chỉ vừa mới tấn thăng nhưng thực lực của nó vô cùng kinh người áp đảo luôn cả con Bạo Thụ Xà kia, tuy nhiên bọn nó vẫn bất phân thắng bại.
Dương Khang chỉ lo sợ con Bạo Thụ Xà kia sau khi mất đi lãnh địa sẽ chạy ra ngoại biên của khu rừng nên nhất định anh phải làm một số chuẩn bị.
Mài mò một lúc lâu Dương Khang mới lột xong bộ da của con Hươu, tiếp theo anh lấy cặp sừng của nó xuống để sang một bên rồi tiếp tục tìm tòi bên trong khoang ngực của nó, anh đang muốn tìm tim Hươu, ở thế giới này động vật nhờ vào nguồn năng lượng kỳ dị mà bão mặt trời khi xưa mang đến mà phát sinh dị biến sở hữu đủ loại năng lực, nhưng con người do thể chất yếu đuối chỉ biết trốn tránh nguồn năng lượng này, cho đến nhiều năm về trước bọn họ bắt đầu săn giết được quái thú cũng từ đó mà tìm ra biện pháp để có được lực lượng cường đại, mỗi con quái thú điều có một cơ quan chứa đựng năng lượng thuần túy, thường thấy nhất là quả tim, chỉ cần ăn những bộ phận này con người sẽ có nhất định khả năng kế thừa năng lực của bọn chúng hoặc kém cỏi hơn là tăng cường một điểm sức mạnh thể chất, nhân loại nhất giai cùng nhị giai là giai đoạn nhục thân thuế biến nhờ ăn thịt của quái thú, đỉnh phong nhị giai là lúc nhục thân đủ mạnh mẽ để chiếm đoạt dị năng của chúng, cho nên nhân loại gọi hai cảnh giới đầu tiên của tu sĩ là Luyện Nhục, tam giai là Khống Linh đã sở hữu dị năng.
Sau khi nhân loại lấy được dị năng của quái thú là có thể cảm nhận cùng hấp thu được dị lực của thiên địa để tiến hành cường hóa bản thân không ngừng thăng cấp, nghe nói cường giả tứ giai gọi là Ngự Linh có thể gọi ra quái thú hư ảnh tấn công kẻ địch, ngũ giai gọi là lĩnh chủ lúc đó dị năng có thể bao trùm cả một khu vực rộng lớn đồng thời còn có thể hợp nhất với quái thú hư ảnh để thực hiện thú hoá, lúc này nhục thân cũng đủ mạnh để tiếp nhận thêm một loại dị năng thứ hai thứ ba, Dương Khang cũng nghe nói còn có cường giả lục giai nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức nghe nói.
Trong lúc lơ đãng anh lại nhớ về những câu chuyện xưa ở kỷ nguyên trước mà cha anh thường kể, mỗi lần kể xong ông lại thở dài cảm thán một câu.
“Thiên địa thật biến sao ?”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play