[EXSH] [Lyhanyeolan]Vũ Trụ Mắt Lé
chap 1
hồi còn nhỏ,nhỏ xíu,tôi không có bạn gái suốt ngày chỉ chơi với mẹ tôi và bà nội tôi. mẹ tôi rất thương tôi như vì mẹ sợ ba nên ít khi mẹ che chở được tôi trước những trận đòn của ba tôi. bà tôi thì lại khác. mà sinh ra ba nên ba phải sợ bà. điều đó thật may mắn đối với tôi.
hồi nhỏ tôi rất nghịch,ăn đòn khá thường xuyên. đó buộc đầu óc non nớt của tôi phải tìm cách đối phó với những trận đòn trừng phạt của ba tôi. mỗi lần phạm lỗi, thể thấy ba tôi dợm đút cây roi mây ra khỏi vách là tôi vội vàng chạy qua nhà bà tôi. bà tôi thường nằm trên cái ghế sập gỗ lim đen bóng, bên dưới là những ngăn kéo đựng thuốc bắc của ông tôi. bà nằm đó, miệng bỏm bẻm nhai trầu,tay khoe phải chiếc quạt mo cao với một dáng điệu thong thả.
tôi chạy đến bên chiếc sập hỗn hển kêu.
tranthaolinh
ba đánh cháu!
bà nội
cháu đừng lo! lên đây nằm với bà!
bà tôi dịu dàng trấn an tôi và đưa tay kéo tôi lên sập, chọc tôi nằm khuất sau lưng bà, phía sát tường. xong, mà tôi quay người lại,nằm quay mặt ra ngoài.
lát sau ba tôi bước qua,tay vung vẩy cây roi dài,miệng hỏi
ba
mẹ có thấy con Linh chạy qua đây không?
mà tôi thản nhiên đáp lại và tiếp tục nhai trầu. tôi nằm sau lưng bà, tim thót lại vì lo âu. tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhỏm khi nghe tiếng bước chân ba tôi xa dần.
Những lúc đó,tôi không dám về nhà ngay bao giờ tôi cũng nằm lại chơi với bà. tôi nằm sấp trên sập, nũng nịu
tranthaolinh
bà ơi,bà gãi lưng cho cháu đi!
bà tôi không bao giờ từ chối yêu cầu của tôi.bà vừa gãi cho tôi vừa thủ trỉ kể chuyện cho tôi nghe. những câu chuyện thời xưa của bà tôi đã nghe đến thuộc lòng.
bà không có nhiều chuyện.có bao nhiêu chuyện bà đã kể sạch sành sanh. do đó, mà cứ kể đi kể lại mãi những câu chuyện cũ. tuy vậy,mỗi lần khi nghe bà kể chuyện, tôi luôn luôn nằm nghe với cảm giác hứng thú hệt như những lần đầu tiên, có lẽ do giọng kể dịu dàng và âu yếm của bà, bao giờ nó cũng toát ra một tình cảm Trìu mến đặc biệt dành cho tôi khiến trái tim tôi run lên trong một nỗi cảm xúc hân hoan khó tả. mà tôi ngủ tiếp đi lúc nào không hay, với trái tim không ngừng thổn thức.
chap 2
lớn lên một chút,ngoài mẹ tôi và bà tôi, tôi có thêm ba người bạn gái. đó là hai người trẻ con bác tôi.chị my lớn hơn tôi 4 tuổi,và chị duyên bằng tuổi tôi người thứ ba là cô Mỹ, con út của bà tôi. lớn hơn chị my 1 tuổi.
Khi bác tôi sinh ra con gái đầu lòng thì bà tôi xin con gái út. trẻ con quê tôi không có lắm trò chơi nhưng trẻ con thành phố, suốt ngày chỉ nghịch đất.
dạo ấy,ông tôi định xây một dãy nhà ngang phía sau nên đổ một đống cát bao nghệu ngay trước sân.suốt một thời gian dài, đống cát nó là sân chơi lý tưởng của bốn cô cháu tôi. chúng tôi suốt ngày bò lê trên cát.
thi nhau đào những đường hầm sâu hút hoặc hoài công xây những tòa nhà cứ chốc chốc lại đổ sập.
xây nhà hoài chán chúng tôi lại vốc cát ném nhau
tôi với chị duyên một phe,chị My với cô Mỹ một phe. chúng tôi nếm hăng đến nỗi cát bay mù trời và chui này cả tai,mũi,miệng. tôi sợ cát bay mù mắt,cứ đứng xa xa một tay che mặt một tay vốc cát ném tới.
chị Duyên gan lì hơn tôi nhiều. hai tay nắm cát,mắt nhắm tịt, chị xông lên phía trước ném liên hồi kỳ trận. chị My và cô Mỹ bị cát ném rác mặt mà liền kêu thét lên và bỏ chạy.
sao những trò chơi ném cát thú vị đó,bao giờ tôi cũng bị ăn đòn. Ba tôi ba ban ngày đi làm không có nhà như tối về nghe mẹ tôi kể tội tôi, thế nào ba cũng đem tôi ra xét xử. thoạt đầu tôi phải đứng nghiêm, hai tay khoanh trước ngực và lí nhí trả lời những câu hỏi đầy đe dọa của ba tôi.
tiếp theo, tôi lại phải nghển cổ nghe ba tôi luận tội. thú thật, lúc đó tôi chẳng hề chú ý mảy may đến những lời răn dạy của ba tôi, đầu óc tôi mãi bận bịu vào việc đón xem lát nữa đây tôi sẽ bị đánh máy roi và thầm mong bà tôi đang đi chơi đâu đó trong làng sẽ kịp về trước khi xảy ra những chuyện đáng tiếc cho đứa cháu khốn khổ của bà.
nhưng đáng tiếc với những ông bục trong câu chuyện bà kể,bà tôi chẳng bao giờ nghe được những mong mỏi thầm kín của tôi.
ít khi bà về đúng lúc mà chỉ về khi mông tôi đã Hằn những vết roi khiến lòng tôi thêm hờn tủi và tôi giận dỗi chẳng thèm trò chuyện với bà.
không có bà tôi can thiệp, tôi đành phải buồn bã thực hiện nhốt phần cuối cùng của phim xét xử.
tôi lặng lẽ phủi chân leo lên bộ ván nằm sấp xuống, áp mặt vào phiến gỗ mát lạnh, kéo quần xuống khỏi mông.
thôi nằm im như thế,người căng ra,mắt nhắm nghiền.không hiểu sao tôi luôn luôn tin rằng khi bị đòn mắt nhắm lại sẽ ít đau hơn.
ba tôi vừa đánh vừa điếm mặc dù đã chuẩn bị tinh thần người tôi vẫn cứ bị giật nảy mỗi khi ngọn roi quất xuống.
ba tôi không học được cách đánh nhẹ tay như mẹ tôi. Ba đánh đau thấu xương.hai roi đầu, tôi nghiến chặt răng, cố không bật khóc. như đến rồi thứ ba thì tôi không kềm giữ nổi. bao giờ cũng vậy,đến rồi thứ ba là tôi òa khóc.
tôi vừa nức nở vừa leo xuống đất.
chân sờ soạng tìm dép.khi ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy một đôi mắt lấp ló ngoài khe cửa. đó là đôi mắt cô Mỹ. khi nãy,hẳn chị My và chị Duyên cũng đứng rình phía cửa ngoài.
nhưng đến khi thấy tôi leo lên ván ướp úp mặt chuẩn bị thọ hình, chắc hai chị em khiếp đảm bỏ chạy về nhà.
chap 3
làng tôi có một cái chợ tên là chợ đo đo.
từ lâu, tên chợ đã thành tên làng. lớn lên,tôi đi đâu xa, xưng là người làng đo đo,ai cũng biết.
người làng khác hay nói câu về"chén đo đo là chó đen đen"để ghẹo người làng tôi. mãi đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu câu đó có ý nghĩa gì hay chỉ là một câu nói chơi.
nhưng hồi nhỏ mỗi khi nghe ai nói như vậy, tôi tức lắm. tôi cứ nghĩ người ta bảo mình là chó.
chợ đô đô chỉ họp ban đêm. ban ngày chợ vắng ngắt, chỉ còn chơi lại cây bàng già ở chợ và những căn lều trống trải,ọp ẹp nay bọn trẻ con thường tụ tập chia phe đánh nhau.
sau những lần bị đòn, tôi thường ra đứng một mình ở đầu hè, nhìn xuống chợ. tôi đứng đó, buồn bã, cô đơn và run rẩy như một con chó con. tôi vừa xoa cặp mông mỏng ráng vừa cảm thấy mình là đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời.
và tôi cứ để mặc những giọt nước mắt lăn tròn trên má. những lúc đó, tôi thường ao ước mình đột ngột ch3t đi để ba tôi phải hối hận vì đã đánh tôi, để mẹ tôi phải hối hận vì không dám cản ba.
và cả bà tôi nữa, bà sẽ vô cùng khổ tâm vì đã trót đi dạo trong một buổi tối quan trọng như vậy. mọi người sẽ khóc sưng cả mắt. hãy đến cảnh mẹ tôi và bà tôi khóc than vất vả.
tóc xổ rối tung, quần áo sốc xếch, tự nhiên tôi thấy mũi lòng, không muốn ch3t nữa.
nhưng rồi tôi bắt lấy sờ tay xuống mông và kiên quyết cũng Nguyên ý đựng trừng phạt mọi người bằng cách ch3t đáng thương của mình. dĩ nhiên tôi không muốn ch3t hẵn.
Ch3t hả như chú hoàng đám ma tháng trước.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play