Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ RhyCap ] Thanh Âm

Dạ Âm Ấn

🧚🏻‍♀️🪄
Thế giới này được dệt nên từ “âm thanh” . Mỗi ngôi sao là một nốt nhạc đã ngủ quên , mỗi làn gió là hơi thở của khúc ca cổ mà thần linh bỏ lại
Khi trái tim biết mở ra để lắng nghe, âm thanh hóa thành diệu thuật
Từ sự nhiệm màu ấy, Âm Giới hình thành một thế giới nơi bản nhạc không chỉ vang vọng, mà kiến tạo cả tồn tại
Ở đó, những kẻ mang “dòng máu hòa âm” có thể điều khiển vật chất bằng nhịp, gọi mưa bằng giai điệu, dựng gió bằng tiếng trống
Ở đó, những kẻ mang “dòng máu hòa âm” có thể điều khiển vật chất bằng nhịp , gọi mưa bằng giai điệu, dựng gió bằng tiếng trống
Và chữa lành bằng lời ca , người ta gọi họ là Nhạc linh sư , những pháp sư của thế giới thanh âm
“…”
Vào buổi hoàng hôn thứ bảy sau kỳ trăng mở, giai điệu đầu tiên vang lên một âm sắc mảnh như làn khói bạc, nhưng đủ mạnh để làm rung những vì sao đang ngủ. Những ai sở hữu “dạ âm ấn” đều cảm nhận được
“Âm Giới đang cần họ”
Người giữ nhịp cuối cùng của âm giới , Nhạc Thủ Tinh Vệ đã biến mất
Nếu nhịp chính không được giữ , Âm Giới sẽ “lệch pha”, và khi đó… những giai điệu dệt nên hiện thực sẽ - bung tách mọi thứ.. thành hư vô
Những kẻ mang dạ âm ấn buộc phải bước vào, mỗi người sở hữu một loại Ma Âm riêng kẻ nghe được tiếng nói của sao , kẻ có thể điều khiển gió, kẻ đọc được cảm xúc ẩn trong nhịp tim hoà vũ ..và một người đặc biệt… chỉ nghe thấy sự “im lặng”
Nhưng ở Âm Giới, im lặng lại là âm thanh nguy hiểm nhất . Bởi im lặng không chỉ nuốt âm thanh ..nó có thể nuốt chửng cả thế giới
——————
Tại Học viện Ma Pháp Thanh Âm Lưu Quang , giữa mái vòm pha lê ngân vang như phím đàn khổng lồ
Quang Anh mở mắt
Dạ Âm Ấn trên cổ tay cậu , dấu hiệu mà chỉ những học viên xuất sắc nhất mới sở hữu
Đang.. phát sáng một cách bất thường?
Anh sáng tím trầm, mỏng như sương đêm, nhưng run rẩy như sợi dây đàn bị chạm mạnh
Quang Anh nhíu mày
Quang Anh
Quang Anh
“Là.. phản ứng đồng điệu?”
Quang Anh
Quang Anh
“Tần số lệch ư? Hay lại nhiễu phép?”
Cậu thì thầm
Quang Anh
Quang Anh
“Không thể nào ..mình chưa từng mở phép”
Quang Anh quen với việc Ấn của mình quá nhạy , nhưng nó chưa bao giờ… tự kết nối với ai khác
Bởi Dạ Âm Ấn là loại ấn hiếm, chỉ cộng hưởng với những linh hồn mang cùng tầng âm , điều kiện gần như không thể xảy ra với người ngoài học viện
Thế nhưng hôm nay , luồng cộng hưởng ấy mạnh đến mức giật ngược cả dòng phép trong cơ thể cậu
Quang Anh
Quang Anh
“Không hợp lý… ai lại có tần số giống mình đến vậy?”
Dạ Âm Ấn bỗng rung lên , một luồng sáng mảnh như sợi chỉ mảnh kéo về phía Đông thành phố , xuyên qua các lớp bóng tối và tường âm , hòa vào đêm như đang reo gọi một linh hồn xa xôi chưa từng gặp
Ở cách đó hàng ngàn dặm , trong một căn gác gỗ cũ kỹ chẳng có chút ma pháp nào
Đức Duy , một cậu trai chưa từng bước vào Học viện
Đang vô thức gảy lên bản nhạc mà cậu không hề nhớ mình đã từng học
Mỗi dây đàn rung lên , Dạ Âm Ấn vốn ngủ yên trên cổ Duy khẽ phát sáng , anh sáng mảnh mai đó đồng điệu với luồng sáng đang bùng lên trên cổ tay Quang Anh
Hai luồng sáng một thuộc về học viên ưu tú của Thanh Âm Viện , một thuộc về một người ngoài vùng không chút danh phận , giao nhau giữa bầu trời đen như mực
Rồi khóa vào nhau
Ngẫu nhiên
Không báo trước
Và hoàn toàn… trái quy tắc
Trong đại sảnh Học viện, các pháp sư lớn nhất kinh ngạc nhìn đồ hình dao động
“Không thể nào… Dạ Âm Song Ấn?”
“Một ấn ghép đôi .. và lại là với người ngoài học viện?”
“Phá luật. Phản tự nhiên. Không thể chấp nhận.”
Nhưng dù họ phủ nhận , sợi tần số ma thuật nối hai người đã trở nên không thể tách rời
“…”
Ở phía đông thành phố, ánh sáng từ Dạ Âm Ấn trên tim Đức Duy vẫn đập theo nhịp dây đàn mà cậu đang gảy
Nhưng khác với Quang Anh , người đã được đào tạo nhiều năm, biết từng tầng phép, từng quy tắc của Ấn , Duy chỉ ngồi đó, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt bình thản như thể chuyện phép thuật rung chuyển Âm Giới chỉ là… “tiếng xe máy chạy ngoài ngõ”
Một luồng âm lực nhẹ như hơi thở lan ra từ cậu , chạm vào tường gỗ, chạm vào nền nhà , chạm vào chính bầu không khí trong phòng và mọi thứ im lặng một cách lạ lùng , im lặng không phải vì bị nuốt mất , mà vì quy phục
Đó là dấu hiệu của một năng lực Ma Âm cực mạnh . Một loại cộng hưởng mà chỉ những người mang Dạ Âm Ấn cấp cổ mới sở hữu
Đức Duy
Đức Duy
“Ủa… lại cái tiếng ù ù này hả? Thôi kệ đi”
Cậu xoay xoay cần đàn, vô tình chỉnh đúng tần số khiến không gian chao nhẹ , gây một cú rung đủ mạnh để xuyên qua vài lớp âm giới , đập thẳng vào trung tâm Học viện
- Trong Học viện Ma Pháp Thanh Âm -
Các pháp sư đang nhìn đồ hình phép thuật, thì bỗng nhiên
- “Khoan…! Ai vừa tạo sóng nghịch âm cấp 4?!”
- “Không phải học viên!”
- “Cấp 4? Ở ngoài vùng?!”
Riêng Quang Anh đứng lặng
Quang Anh
Quang Anh
“…”
Dạ Âm Ấn của cậu giật mạnh đến nỗi cậu phải chống tay vào tường
Quang Anh
Quang Anh
“Là người đó… người vừa được ghép ấn với mình”
Quang Anh
Quang Anh
“Không thể nào”
Quang Anh thì thầm
Quang Anh
Quang Anh
“Lực cộng hưởng còn mạnh hơn cả giáo quan cấp thượng…?”
Quang Anh đã từng tin mình là người được chọn
Người giỏi nhất chuyên ngành Thanh Âm và dạ âm ấn của học viện
Nhưng tần số vọng lại từ Duy hoàn toàn khác
trầm lắng , sâu thẳm , cổ đại..
Quay lại căn gác gỗ
Duy đang treo đàn lên, tính đi uống nước, thì sợi dây ánh sáng nối cậu với Quang Anh bỗng siết lại
Những ký tự âm nhạc cổ xưa hiện lên trong không khí, xoáy quanh cậu như những nốt nhạc sống
Duy nhìn vài giây rồi… nhún vai
Đức Duy
Đức Duy
“Lạ thật.. nhưng phiền quá ,để mai tính vậy”
Cậu phẩy tay một cái, và toàn bộ ký tự lập tức tan ra, như thể chưa từng tồn tại
Dạ Âm Ấn rung lên lần nữa
Ở phía xa, Quang Anh cứng đờ
- “Ai đó… vừa phá phong ấn cổ?” - “Không thể nào! Không ai bên trong viện làm hết!” - “Hướng đông… là học viện ngoại khu? Hay là-” - “Là kẻ ngoài?”
Quang Anh nhìn về phía thành phố, Dạ Âm Ấn trên tay rực lên như lửa tím
Đó là người đã bị ghép với mình . Người mà mình chưa biết mặt. Người có thể mạnh hơn cả mình ..mà lại chẳng biết gì về phép
Một cảm giác khó nói dâng lên trong lòng
hơi lo , hơi giận , hơi tò mò , và… hơi sợ
Và đêm ấy
hai người không hề quen biết - Quang Anh và Duy , đã vô tình được ràng buộc vào nhau , bằng chính nền móng của Âm Giới.

Cổ Linh Âm

Ánh sáng trên cổ tay Quang Anh đã tắt, nhưng nó để lại một cảm giác tê nóng như thể một nốt nhạc vô hình đang nằm im dưới da
Cậu ngồi trong phòng nghiên cứu của học viện, mở từng cuốn tài liệu về Dạ Âm Ấn mà cậu đã học suốt nhiều năm
Là học viên thuộc nhóm ưu tú của phân ngành Dạ Âm Ấn - Thanh Âm, Quang Anh quen thuộc với mọi quy luật, mọi dạng cộng hưởng, mọi loại tần số , không gì liên quan đến Ấn mà cậu chưa từng đọc hoặc thực hành
Nhưng hiện tượng đêm qua... lại hoàn toàn không nằm trong bất kỳ ghi chép nào
Cậu cau mày, lật nhanh một sách ghi chép đã cũ
"Dạ Âm Ấn chỉ phản ứng khi chủ sở hữu chủ động kích hoạt."
"Không tồn tại cộng hưởng tự phát với tần số lạ."
"Dạ Âm Ấn không thể tự tạo liên kết nếu hai chủ thể chưa từng gặp nhau."
Tất cả những gì Quanh Anh vừa trải qua đều...chỉ là phạm vi kiến thức cơ bản
Quang Anh đóng sách lại, tựa người vào ghế
Đầu óc cậu quay cuồng, mặc dù cậu đã học gần như mọi kiến thức về Dạ Âm Ấn - Thanh Âm, đã luyện đến từng tần số, từng cộng hưởng...
Nhưng hiện tượng vừa xảy ra đêm qua hoàn toàn trái với mọi quy luật cậu từng biết, cậu không thể giải thích, không thể phân loại, và càng không thể dự đoán
Ảnh sáng đêm qua không xuất phát từ học viện
Không từ trung tâm thành phố
Mà lại đến từ... phía Đông
Một vùng ngoại thành yên bình, chẳng có học viện, chẳng có pháp sư, chẳng có thiết bị Ma Âm
Chỉ có đồng ruộng, làng mạc, và những con đường thưa vắng dẫn ra khỏi thành phố
Quang Anh lẩm bẩm, giọng đầy nghi ngờ
Cậu đã học, đã luyện, đã ghi nhớ mọi lý thuyết về Dạ Âm Ấn
Mọi khả năng cộng hưởng đều nằm trong sách phép, sách pháp thuật, trong các mô phỏng thực hành...
Nhưng hiện tượng này, không hề nằm trong bất kỳ quy tắc nào
Cậu càng cố suy nghĩ càng thấy bất lực, một trường hợp hoàn toàn lệch pha, trái tự nhiên, mà trí tuệ ưu tú cũng bất lực
Phía Đông , nơi ánh trăng chạm đất
Trong một căn gác gỗ cũ, Duy ngồi tựa lưng vào tường, tay chạm nhẹ lên sau cổ
Ngay chỗ ấy, Dạ Ẩm Ấn của cậu, thứ vốn nên ngủ im mãi mãi từ ngày sư phụ mất..vẫn còn âm ấm như tro tàn chưa tắt
Duy không hiểu vì sao nó lại sáng lên đêm qua
Không hiểu vì sao nó lại kéo về hướng thành phố
Không hiểu vì sao nó lại đau như thể có ai đó chạm vào chính linh hồn mình
Duy nhắm mắt, ngồi yên một lát, ký ức ngày bé bỗng tràn về như một tiếng hát xa
"Cổ Linh Âm"
Vị pháp sư từng dạy Duy, bà không phải con người
Bà là một yêu tinh cổ, sinh ra từ tàn dư của những bản nhac thi khai thiên
Bất lão, tồn tại cùng nhịp điệu của Âm Giới suốt hàng trăm năm
Đôi mắt bà có màu xanh tro, như nhìn xuyên qua mọi âm thanh đang ẩn dưới mặt đất. Giọng nói bà mỏng như tiếng chuông gió nhưng vang đến tận xương
Không ai biết bà từ đâu đến
Người dân làng chỉ truyền nhau rằng đôi khi, trong buổi chiều sương mỏng ở rìa đồng, có một người phụ nữ tóc trắng đứng lắng nghe gió như nghe một khúc nhạc thất lạc
Bà gặp Duy khi cha mẹ cậu đã mất từ lâu
Cậu khi ấy chỉ là một đứa trẻ bình thường ..hoặc trông có vẻ bình thường
Một đứa trẻ sống một mình trong ngôi làng nhỏ, tự lớn lên giữa tiếng gió và mùi đất ẩm. Không ai tin khi cậu nói rằng mình nghe được "tiếng khóc của trời"
Chỉ có bà
Hôm đó, bà cúi xuống nhìn cậu, hỏi
"Cậu bé, con nghe thấy gì vậy?"
"Gió... đang đau."
Bà đã im lặng thật lâu ..rồi mỉm cười
Một nụ cười vừa buồn, vừa hiển, vừa như nhìn thấy trong đứa trẻ ấy thứ mà cuộc đời bà khao khát
Vì yêu tinh không thể có tình cảm và không hiểu được tình yêu
Họ cống hiến sức mạnh cho Âm Giới, và đổi lại là sự cô độc kéo dài đến vô tận
Nhưng với Duy, bà thấy được tương lai mà bà không thể có
Một linh hồn có thể nghe được thế giới đúng cách
"Con tên là Đức Duy phải không?, con đi cùng ta nhé"
Vậy là bà nhận cậu làm đệ tử, dạy cậu tất cả những gì một con người bình thường không bao giờ học nổi
Cách lắng nghe nhịp đất, cách hiểu tiếng thở của sao trời, cách chạm vào âm sắc đang ngủ trong từng giọt sương
Bà từng nhìn Duy rất lâu, rồi khẽ nói
"Thật may mắn nếu con được sinh ra ở học viện, người ta sẽ gọi con là thiên tài"
"Nhưng con sinh ra ở thế giới này... nên ta chỉ có thể gọi con là mối nguy hại."
Nhưng chính sự nguy hại ấy... làm bà mỉm cười
Bà chọn Duy, một đứa trẻ từ đồng bằng phía Đông, làm đệ tử duy nhất của mình
Nhưng cho đến ba năm trước , Cổ Linh Ẩm biến mất mãi mãi
Không một lời từ biệt
Không để lại thân xác
Chỉ còn dư âm của một cơn gió lạnh xé qua rừng trúc, như thể chính không gian cũng bị rút đi một phần linh hồn
Đêm ấy, Duy chỉ tìm thấy bộ đồ trắng tinh xảo mà bà thường mặc, loại vải không thuộc về thế giới con người
Vấn nguyên vẹn, không vết rách, không dấu vết một trận chiến
Và một sợi tóc bạch kim vướng trên cổ áo. Sợi tóc dài, óng ánh như ánh trăng đọng lại thành hình, nhưng vừa chạm vào tay đã tan thành bụi sáng
Bản chất yêu tinh cổ vốn bất lão, mãi không già. Cũng không có tình ái hay ràng buộc trần thế, trái tim họ không thuộc về những điều nhân loại gọi là ấm áp và tình yêu
Cổ Linh Âm đẹp theo một cách khiến người ta phải lùi lại một vẻ đẹp thanh tĩnh đến mức... không ai dám chạm vào
Duy luôn biết bà không phải người. Nhưng chỉ đến khi bà biến mất, cậu mới nhận ra bà cũng không hoàn toàn thuộc về thế giới này
Thứ bà để lại cho cậu là câu nói
"Khi ấn sau cổ con phát sáng, đừng trốn nữa, lúc đó thế giới cần con"
Ngày ấy, cậu còn quá nhỏ để hiểu , chỉ biết ghét câu "thế giới cần con". Thế giới đã từng lấy đi mọi thứ của cậu, cha mẹ, tuổi thơ, và giờ đến cả người duy nhất dạy cậu sống
Duy chưa bao giờ muốn trở thành bất kỳ thứ gì ngoài một người "bình thường"
Nhưng đêm qua Dạ Âm Ấn lại sáng
Như một lời triệu hồi
Có một điều mà Duy chưa từng quên, một điều khiến mỗi bước tiến về phía thành phố đều nặng hơn cả nghìn lớp gió
Cổ Linh Ẩm đã cấm cậu đặt chân vào nơi đó
"Đức Duy , nghe ta con không bao giờ được phép bước vào thành phố phía Nam nơi có học viện ma pháp"
Không phải vì bà sợ cậu gặp nguy hiểm. Mà vì bà biết rõ hơn bất kỳ ai
"Học viện Ma Pháp, nơi ấy đầy những ánh mắt nhìn xuyên vào tâm hồn kẻ khác."
"Con mạnh, nhưng con chưa biết cách che giấu sức mạnh của mình."
Ngày ấy, khi cậu mới mười hai tuổi, bà đã đặt vào tay cậu một vật mà cậu luôn giữ bên cạnh mình
Một chiếc dây chuyền màu bạc tro, ánh lên vệt lam nhạt khi chạm vào da Duy
"Sư phụ ơi, cái dây chuyền này đẹp quá"
Không phải trang sức. Không phải bùa bảo hộ tầm thường
Bà đã nói, bằng giọng dịu mà buồn
"Khi con cảm thấy không an toàn, hãy đeo nó lên"
Duy không hỏi tại sao
Cũng không hỏi vì sao ngay khi giao nó cho cậu, Cổ Linh Ẩm lại trông già đi một khoảnh khắc , điều vốn không thể xảy ra với một yêu tinh bất lão
Chỉ có một lần, bà thì thầm
"Có những kẻ trong Học viện... sẽ làm mọi cách để sở hữu một đứa như con."
Từ ngày đó, Duy hiểu rằng
Thành phố là vùng cấm
Học viện càng là tử địa
Thế nhưng..
Dạ Âm Ấn lại "níu" cậu về chính nơi bà từng cấm tới
Như thể định mệnh đang giật cậu vào trò chơi mà cậu chưa từng muốn tham gia
Duy cầm lấy chiếc dây chuyền
Lạnh
Nhẹ
Và lần đầu tiên ,nó tự phát sáng
Ánh sáng ấy lan qua từng ngón tay cậu, hòa vào nhịp đập của Ấn sau cổ
Duy sững lại
Nói rồi cậu nắm chặt dây chuyền, giấu nó vào lớp áo
Bất kế lời dặn
Mặc cho nguy hiểm
Đức Duy
Đức Duy
"Sư phụ.. xin người hãy thứ lỗi cho con"
Bởi lẽ...
Lần đầu tiên trong đời, Dạ Âm Ấn đang chọn cho cậu một hướng đi khác với lời của bà
Và hướng đó
Dẫn đến Quang Anh...

Đồng Điệu

Học viện Ma Pháp Thanh Âm vào đêm khuya giống như một chiếc đàn khổng lồ đang say giấc
Những hành lang thủy tinh phản chiếu ánh sáng xanh nhạt từ các phòng thực nghiệm, tạo cảm giác như toàn bộ tòa nhà đang thở bằng âm thanh vô hình
Trong phòng thực nghiệm số 11 , căn phòng dành riêng cho những học viên ưu tú
Quang Anh ngồi trước một mặt bàn phủ đầy ấn đồ, tinh thể cộng hưởng và bản chép tay cổ
Cậu đặt cổ tay mình dưới kính ma thuật
Dạ Âm Ấn của Quang Anh.. vẫn không thay đổi gì kể từ hôm đó
Y hệt như chưa từng xảy ra bất cứ điều gì vào đêm hôm đó
Quang Anh
Quang Anh
“Vô lý quá…”
Quang Anh thì thầm
Quanh Anh đổi sang màn hình phân tách sóng, thử đo tần số lần nữa
Bầu khí quanh cổ tay khẽ dao động, ánh sáng xanh nhạt lan ra như làn hơi nước, rồi hiện lên một đường sóng cộng hưởng mượt mà đều đặn, chuẩn xác như trong giáo trình
Nhưng , có một chi tiết sai vô cùng
Một điểm đen nằm lệch hẳn sang bên phải
Nó không nên tồn tại
Không có mẫu nào từng được ghi nhận như vậy
Quang Anh nhìn chằm chằm
Quang Anh
Quang Anh
“Đây là… nhiễu phép? Hay… một dạng tần số khác?”
Quang Anh thử chạm vào nó
Đầu ngón tay vừa chạm đến mép màn hình , điểm đen run nhẹ
Rồi lan rộng như vệt mực thấm vào nước
Quang Anh giật tay ra
Quang Anh
Quang Anh
“Không phải do lỗi phép.. đây là sự thật”
Quang Anh hít sâu , bất lực nhìn màn hình phân tách sóng
Một ấn pháp giỏi đến mấy cũng không thể che giấu sự thật
Quang Anh đã cộng hưởng với thứ gì đó từ phía Đông
Một thứ… không hề có trong tài liệu của học viện
Không thuộc bất kỳ cấp độ ấn nào đã được phân loại
Quang Anh nhíu mày, mở quyển Bản đồ Cộng Hưởng Tự Nhiên ở trang cuối
Đó là trang liên quan đến những cộng hưởng bất thường từng xuất hiện trong lịch sử, nhưng..
Không có một từ nào khớp với những gì cậu trải qua
Quang Anh
Quang Anh
“Mình.. đã gặp phải những gì thế này-”
Quang Anh bật ma trận định vị
Một quả cầu ánh sáng xuất hiện trên bàn, mô phỏng toàn bộ khu vực quanh học viện.Những điểm cộng hưởng thông thường hiện lên như sao mờ
Kể từ khi có thể nhận thức được , Quang Anh chưa từng gặp một ấn pháp nào.. “kỳ lạ” như vậy
Quang Anh học rất giỏi , là học viên ưu tú nhất của học viên chuyên nghành dạ âm ấn - thanh âm
Nhưng.. trường hợp này Quang Anh không thể nào lý giải được
Mọi thứ không theo bất kỳ quy tắc nào và.. trái với tự nhiên
Một dao động trầm quét qua căn phòng, như ai đó vừa gõ nhẹ vào lòng đất . Không phải tiếng lớn, nhưng đủ để khiến da Quang Anh “nổi gai”
Quang Anh vẫn cảm nhận được một phản ứng mơ hồ ngay dưới da, nơi Dạ Âm Ấn từng phản ứng mạnh mẽ
Cậu ngẩng đầu quay phắt ra cửa sổ
Ngoài xa ở phương Đông , một đốm sáng cực yếu nháy lên rồi vụt tắt
Và đúng lúc đó, điểm đen trong ấn đồ trên bàn co giật mạnh
Cùng lúc đó , phía Đông xa thành phố
Tuyết bắt đầu rơi thưa, trải một lớp bông trắng lên mặt đất và những tảng đá lạnh
Duy khép cửa gỗ sau lưng, hơi thở phả ra thành một vệt mỏng trong không khí. Cậu kéo áo choàng đen từ tay ra, giũ nhẹ. Chất vải lướt qua ngón tay, lạnh đến mức gần như không có trọng lượng
Duy khoác nó lên vai
Ngay lập tức, bóng cậu hòa vào bóng tối như nước thấm vào đất
Duy kéo mũ áo lên, chỉnh lại sợi dây rủ trước ngực
Đức Duy
Đức Duy
“Ổn rồi..”
Giọng Duy khẽ, như tự trấn an
Trước mặt cậu là con đường duy nhất dẫn đến thành phố
Và về phía học viện ma pháp
Một luồng gió lướt qua, mang theo mùi tuyết đêm lạnh
Duy bước một vài bước một cách chậm rãi
Rồi bỗng dừng lại
Trong ngực bỗng Duy nhoi nhẹ, như có ai chạm vào bên trong da thịt
Duy không thấy đau , cũng chẳng cảm thấy sự nguy hiểm
Chỉ là.. Duy nhận thấy một cái gì đó rất lạ
Duy đặt tay lên sau cổ
Da vẫn bình thường, không sáng , dạ âm ấn cũng không có gì lạ
Đức Duy
Đức Duy
“Không phải… do mình đâu.. chắc chỉ là cảm giác thôi”
Duy tự nhủ
Duy cố gắng bước tiếp
Gió lạnh quét ngang lần nữa , và lần này, chiếc dây chuyền trước ngực Duy khẽ rung, chỉ một thoáng rất nhỏ
Nhưng đúng lúc đó, chiếc dây chuyền trước ngực bừng sáng
Ánh sáng không ấm áp, mà sắc như lưỡi dao, lạnh buốt xuyên qua da thịt. Duy giật mình, cơ thể run rẩy, hơi thở rối loạn
Từng nhịp ánh sáng tuôn ra từ dây chuyền, lan xuống vai, cổ, hòa cùng Dạ Âm Ấn
Các nốt nhạc hiện lên rõ ràng, uốn lượn quanh cổ, phát sáng nhạt, hòa cùng ánh sáng trắng tinh khôi của đêm tuyết
Ánh sáng trắng và bóng đen giao thoa, nhịp điệu của Ấn vượt ra ngoài khả năng điều khiển của Duy, kéo cậu vào trạng thái mất kiểm soát , cho đến khi cậu gục xuống nền tuyết , và.. bất tỉnh
Hồi ức – Nhiều năm trước
Trời chiều nhuộm vàng mái nhà gỗ, nơi Duy từng sống với sư phụ
Cổ Linh Âm, yêu tinh cổ với mái tóc bạch kim và bộ đồ trắng tinh xảo, đứng trước cậu, bà nhìn Duy bằng ánh mắt vừa dịu dàng vừa sắc bén, nhận thấy sức mạnh tiềm ẩn trong cậu
“Sai rồi , làm lại từ đầu”
Bà nói, giọng nhẹ bỗng
“Dạ.. con xin lỗi sư phụ”
Duy đặt tay lên đàn đá, cố gắng điều chỉnh lại nhịp điệu
Nhưng.. bỗng dưng
Ấn trong cơ thể Duy bùng lên bất ngờ, các nốt nhạc lan ra khắp cổ, chiếu sáng từng đường vân mảnh như sợi nhạc bạc.
Duy hoảng loạn nói
“Sư phụ ơi., con không kiểm soát được!”
“Sư phụ.. sư phụ Hàn Nguyệt Ảnh!”
Cổ Linh Âm cau mày, bước tới , bà nhận ra nếu Ấn thức trọn vẹn, Duy sẽ bị nuốt chửng bởi sức mạnh của chính mình
Không còn lựa chọn , bà vẽ ký hiệu bùa chú phong ấn lên cổ Duy
Ánh sáng trắng bùng lên, rực rỡ rồi co lại, các nốt nhạc tắt dần, chỉ còn lại dấu ấn nhỏ trên cổ Duy
Duy gục xuống, bất tỉnh, trong tay sư phụ , bà thở dài, lần đầu tiên hiện lên vẻ bất lực trước sức mạnh vượt ngoài kiểm soát của Đức Duy
“Đức Duy.. cho ta xin lỗi con.. ta không còn cách nào khác”
“Con sẽ không được bước chân ra khỏi nơi này… cho đến khi ta cho phép.”
Trở lại hiện tại
Hơi lạnh đầu tiên của tuyết chạm vào da khiến Duy khẽ rùng mình
Tuyết đã phủ một lớp mỏng lên vai áo choàng, chứng tỏ cậu ngất lâu hơn cậu tưởng
Cậu đẩy người lên, chống tay đứng dậy, hơi thở hóa thành những làn khói trắng mềm tan vào gió
Duy không cảm thấy đau đớn và thương tích nào
Chỉ còn lại âm vang lạ lùng , thứ âm thanh của Ấn pháp vừa rồi, như vẫn còn ong ong trong đầu Duy
Duy siết chặt chiếc dây chuyền trước ngực
Nó đã khiến cậu bất tỉnh… để bảo vệ cậu? Hay để ngăn cậu lại?
Duy tin rằng sư phụ sẽ không bao giờ làm hại Duy , cậu hoàn toàn tin tưởng vào sư phụ
Nhưng..
Ý nghĩ đó khiến cậu đứng im một lúc lâu
Phía trước, con đường dẫn về thành phố chỉ là dải tối nhòe dưới ánh trăng . Xa hơn nữa, ở nơi những tòa nhà thấp thoáng xung quanh đó
Duy cảm nhận được nguồn ma pháp rất yếu ớt ở thành phố phía Nam.. nhưng nó rất kỳ lạ
Một tần số lạ , và xa xăm nhưng hiện tại Duy không thể phất lờ bất cứ thứ gì
Duy cúi đầu, để tóc che đi Ấn sau cổ , dù nó không còn sáng , cảm giác nhói nhẹ vẫn âm ỉ như một lời cảnh báo
Đi tiếp?
Đi tiếp là trái lời dặn suốt bao năm
Đi tiếp là rời khỏi vùng an toàn
Đi tiếp là phạm lỗi với sư phụ
Nhưng.. nếu quay về
Duy sẽ không bao giờ hiểu được bản thân mình đang xảy ra chuyện gì , cậu sẽ không thể ngủ được nữa , cậu muốn biết rằng sự tồn tại của chúng đang báo hiệu cho điều gì
Duy nhìn con đường dài trước mặt, hơi thở kéo thành một đường trắng mềm mảnh
Rồi Duy bước 1 bước
Rồi lại thêm 1 bước nữa
Không nhanh , không vội, nhưng.. Duy sẽ không bao giờ quay đầu nữa

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play