ĐN Boruto Lỡ Mất Nhau
Chương duy nhất
Sumire
Kawaki-kun, cậu còn đó không?
Sumire
Hôm nay mình lại gặp Boruto ngoài bìa rừng. Cậu ấy không dừng lại, chỉ đi ngang… giống như gió.
Sumire
Ổn theo kiểu thở được. Còn cậu?
Sumire
Mấy file cảm biến cậu nhờ mình chỉnh đã xong. Mai tớ để ở lab.
Kawaki
Tốt. Đừng thức khuya nữa.
Sumire
Tớ đang nhắn với cậu mà.
Sumire
Cậu có thể cáu kỉnh bớt không?
Sumire
Kawaki này… nếu một người cứ nhìn theo một người khác mãi, có mệt không?
Kawaki
Mệt. Nhưng quay đi còn mệt hơn.
Kawaki
Tớ đứng ngoài cổng lab.
Sumire
Xin lỗi, mình vừa lỡ hẹn Boruto để gửi lại sổ đo. Cậu đợi lâu chưa?
Sumire
Cậu nói “không” là bao lâu?
Kawaki
Đủ lâu để trời bớt lạnh.
Sumire
Cậu từng ghét mưa không?
Kawaki
Không thích. Nó nhắc tớ những vết loang không rửa được.
Sumire
Mình thì thích. Vì khi trời mưa, mọi người chẳng phân biệt ai đang khóc.
Sumire
Kawaki-kun… cậu có bao giờ thấy mình chỉ là chiếc bóng không?
Kawaki
Bóng cũng ngăn người ta vấp khi nắng quá gắt.
Sumire
Cậu nói gì vậy chứ…
Kawaki
Có thể tớ sẽ mất sóng vài ngày.
Sumire
Vậy… cẩn thận. Mình sẽ đợi.
Kawaki
Đừng đợi ở chỗ gió lùa.
Sau nhiệm vụ (tin nhắn không gửi của Sumire):
“Mình đã đứng trước cửa sổ đến khi trời sáng. Mọi con đường đều quay về chỗ cậu từng đứng. Sao tớ lại kể điều này bây giờ?”
Cô xóa.
Sumire
Kawaki, hôm nay mình làm rơi cốc. Nó vỡ thành những mảnh rất gọn. Lạ là mình ước gì trái tim cũng vỡ gọn như thế.
Kawaki
Đừng nhặt bằng tay trần.
Sumire
Cậu lúc nào cũng… vừa thô vừa hiền.
Sumire
Mình pha sẵn trà. Đừng bỏ bữa.
Kawaki
Nếu tớ không đến được thì sao?
Sumire
Mình vẫn giữ trà ấm.
Kawaki
Đừng để nguội vì tớ.
Sumire
Được. Nhưng mình sẽ hâm lại.
Sumire
Mình chợt nghĩ… có lẽ mình không yêu Boruto như ngày xưa nữa. Mình yêu cái bóng của kỷ niệm nhiều hơn.
Sumire
Còn bây giờ… có một người khiến mình yên lặng bớt đau khi đứng cạnh. Không cần nói gì nhiều.
Sumire
Cậu biết là ai không?
Kawaki
Mong người đó không để cậu khóc.
Sumire
Nếu mình nói là… cậu?
(Dòng “Tin nhắn đã gửi”. Không hồi đáp.)
Sumire
Xin lỗi, mình nói muộn quá phải không?
Sumire
Mình chỉ muốn nói rằng— mình thích cậu. Không phải vì cậu đứng sau lưng mình, mà vì mỗi lần mình quay lại, cậu vẫn ở đó, yên và thật.
Một tin nhắn duy nhất hiện ra.
Kawaki
Có việc. Nếu trời mưa, nhớ mang áo.
Tin nhắn hệ thống — 06:27
“Liên lạc tạm thời gián đoạn ở khu vực Bắc Thành.”
Sumire
Cậu đang ở đâu? Mình sẽ mang hộp sơ cứu. Mình… mình không muốn lỡ thêm điều gì nữa.
Có những thứ phải đứng giữa mới chặn được. Cậu đừng bước ra. Ở lại phía an toàn giúp tớ.
Sumire
Không có cậu, chỗ nào là an toàn?
Kawaki
Nơi cậu tự tha thứ cho mình.
Sumire đặt hộp cơm lên bàn lab. Cá hồi, như cậu từng chọn. Cô mở mục trò chuyện: những dòng chữ xám “Chưa xem” vẫn nằm im như hòn đá ở đáy sông.
Sumire
Mình hiểu rồi. Tình cảm đến muộn giống như tàu đến ga nhưng đường ray đã gãy. Cậu luôn dõi theo mình. Còn mình… học cách dõi theo bầu trời nơi cậu đã đi.
Sumire
Nếu có ngày cậu đọc được— mình sẽ kể rằng, hóa ra mình đã yêu cậu từ những im lặng. Và im lặng cũng là cách mình giữ cậu ở lại.
(Đã gửi. Không ai trả lời.)
Hậu cảnh 🌫️
Ở góc phòng, áo khoác Kawaki để quên trong một buổi tối mưa vẫn còn mùi khói nhẹ. Sumire gấp lại, đặt lên đó tờ giấy nhỏ: “8:12 — vẫn giữ đèn sáng.”
Ngoài hiên, mưa đổ xuống đều. Hôm nay, không ai nhận ra ai đang khóc.
Kawasumi
Kawaki đã hi sinh nhưng Kawaki sẽ sống mãi trong tim Sumire,1 sad ending
Download MangaToon APP on App Store and Google Play