Một ngày chủ nhật đã đến, Quân lại bắt đầu tận hưởng những ngày yên bình ngắn ngủi.
Từ khi chuyển đến thành phố này, cậu đã chẳng thể chậm lại để cảm nhận cuộc sống nữa rồi. Cái vội vàng, tấp nập ở đây đã cuốn cậu chạy theo lúc nào không hay.
Cậu đi xuống giường, lấy chai nước lọc trong tủ lạnh rồi làm một hơi dài. Rảo bước đến bên cửa sổ, nơi dưới lầu đang lúc nào cũng có mấy bà cô đang cãi vã - một âm thanh quen thuộc của nơi đây.
Cậu kê ghế rồi ngồi nghe chuyện phiếm xung quanh đây. Chuyện này có thể coi như là thói quen sống hằng ngày của cậu.
"Trời đất ơi! Bà nghe tin gì chưa." Một bà cô nói
"Tin gì cơ?"
"Là chiến tranh đó, thành phố bên lại tiếp tục phát động chiến tranh rồi."
"Thật hả trời, lần thứ bao nhiêu rồi. Bao giờ nó mới kết thúc được đây hả trời. Gần đây giá lương thực đã tăng cao lắm rồi đấy!"
"Không biết được nhưng hình như là do ảnh hưởng của cuộc chiến nên giá lương thực sẽ tiếp tục tăng mạnh nữa đấy. Bởi trên cánh đồng lúa mì và ngô vừa bị oanh tạc nát hết cả rồi."
"Giá lương thực đang rõ cao rồi mà lại tăng nữa á, có định để ai sống nữa không vậy?"
"Chắc tôi cũng phải đi mua lương thực trước đây, chứ không thì lại tăng cao quá thì lại chết." Nói xong thì một bà cô đứng dậy rời đi.
"Giá lương thực lại lên nữa hả, với cái đồng lương ít ỏi này thì mình sống sao trời!" Quân thầm nghĩ
"Thôi thì nhà cũng hết gạo rồi, đi mua nhanh vậy kẻo tăng giá mất."
Quân vứt chai nước đã uống hết vào máy vận chuyển rác của căn hộ, máy phát ra những tiếng lục cục liên tục.
"Chậc, lại tắc rồi!"
Anh vừa nói vừa đập vào cạnh của máy cho đến khi không còn tiếng đập ở bên trong máy nữa.
Đi qua phòng khách nhét một gói hàng nhỏ vào túi quần. Ra đến cửa anh vớ lấy chiếc áo khoác gió rồi mặc nhanh. Xỏ đôi giày thể thao rồi ra khỏi nhà.
Rảo bước nhanh trên con đường rộng lớn, anh vừa đi vừa ngân nga bài hát anh hay nghe. Chạy qua khu Sương Mai, rồi vòng qua khu Chạng Vạng là đến chợ lương thực.
Bỗng có tiếng động lạ phát ra từ trong con hẻm anh vừa đi qua. Anh ngước nhìn vào, trong hẻm chẳng có gì ngoài những bịch rác người ta bỏ lại.
Mùi hôi thối của xác chuột chết và đồ ăn phân huỷ càng khiến anh không muốn nán lại lâu.
Đi vội đến chợ lương thực, nơi đây đã chật kín người từ lâu. Anh phải chen lấn để vào được cửa hàng bán gạo - nơi đang tập trung hầu hết người ở đây.
Giữa nhiều tiếng ồn lớn nhỏ, anh vẫy tay với ông chủ từ đằng sau hàng người. Ông ấy gật đầu rồi để cho hai người nhân viên tiếp tục bán rồi đi về phía sau quầy.
Anh cũng đi vòng đến đằng sau quầy. Rồi anh mở lời:
"Chào ông Ivan, lâu không gặp nhỉ."
"Thằng nhóc nhà cậu cũng biết là đã lâu rồi mới đến đấy hả! Mà gần đây có hàng tốt gì không?"
"Có đấy, tôi đang mang theo đây. Ông xem cái này đổi được bao nhiêu?"
Vừa nói anh vừa lấy từ túi quần ra một gói hàng. Mở ra bên trong là 3 viên đá trong suốt màu xanh dương.
"Hàng tốt đấy" ông Ivan nói
"Tất nhiên rồi hàng của tôi lấy ra thì chắc chắc không thể tệ được. Nhưng rồi ông định giá bao nhiêu cho đống này đây?"
"Tuy là hàng tốt, ít tạp chất nhưng lại hơi bé nên tôi chỉ ra giá được nhiêu đây thôi."
Ông ta vừa nói vừa giơ bàn tay phải chỉ có 4 ngón lên.
"40P thì thế nào?"
"Ông định bịp tôi à, đống này dù mang đi chợ đen thì ít cũng bán được 50P rồi."
"Thế thì 45P với 50kg gạo nhé, coi như là nể tình bạn giữa chúng ta."
"Thế cũng được, nể tình ông từng giúp tôi nhiều lần rồi thì tôi bán cho ông giá đấy vậy."
"Thế để tôi vào lấy đồ cho."
Ông Ivan xoay người đi vào trong quầy hàng, Quân đứng đấy, lưng dựa vào tường. Chẳng mấy chốc mà ông ta đã mang đồ ra.
"Đây nhé 45P đã vào tài khoản của cậu rồi. Còn gạo của cậu đây nhé, cầm cho cẩn thận."
Anh nhận lấy tất cả rồi kiểm tra lại một lượt. Rồi anh chào tạm biệt rồi đi đến các cửa hàng khác.
Tổng cộng anh đã mua thêm 10kg thịt cùng nhiều loại rau củ, gia vị, nhu yếu phẩm hết tổng cộng 16P.
Nửa tiếng sau thì anh cũng đã về đến nhà. Lúc này mới 8h30 sáng. Sau khi cất đồ xong thì Quân lấy thêm một chai nước rồi ra ngoài ban công hóng gió.
Anh nằm xuống chiếc ghế đẩu, mở kênh thông tin rồi kết nối với tai nghe.
"Sau đây là thông tin mới nhất từ cuộc chiến giữa thành phố Twin và Star.
Tính đến nay đây là cuộc phát động chiến tranh lần thứ 3 trong tháng này. Diễn biến của cuộc chiến này vẫn đang tiếp diễn theo chiều hướng tồi tệ hơn và đang đem đến những tác hại rất lớn cho nền kinh tế của các thành phố lân cận.
Đặc biệt ở chiến trường, các loại vũ khí mới đang được đưa vào sử dụng đem đến thương vong nặng nề cho cả hai bên. Sau đây là hình ảnh trực tiếp của phóng viên của chúng tôi đang ở chiến tuyến."
"Chào mọi người tôi là phóng viên của đài IN, đây là hình ảnh trực tiếp ở khu vực diễn ra cuộc chiến giữa hai thành phố.
Được biết mới đây thôi thành phố Twin đã gieo xuống đây hàng loạt quả bom khí phát nổ ở trên không khiến nó phân tán khắp khu vực đóng quân của thành phố Star.
Bây giờ mọi chuyện đã phát triển theo một tình huống cực kỳ tồi tệ khi binh sĩ của thành phố Star bắt đầu xuất hiện các triệu trứng như đau đầu, ảo giác và mất quyền kiểm soát cơ thể.
Hiện đã đưa một nhóm lớn thương binh về trung tâm thành phố để chữa trị.
... ..."
Quân cứ nghe các tin tức và nằm ngoài ban công, thiếp đi giữa những cơn gió nhẹ và nắng nhạt của mùa thu.
Đột nhiên có tiếng động lớn cùng làn xung kích khiến anh tỉnh dậy từ giấc ngủ.
Trên bàn chiếc máy vẫn chưa tắt.
"Rè .. Rè ..
Đây là tin tức mới nhất từ chiến trường, thành phố Twin đã oanh tạc chiến trường bằng quả bom sinh học vừa được phát triển.
Được biết sóng xung kích của nó đã ảnh hưởng đến hàng loạt các thành phố lân cận và tàn phá một phần lớn ngoại ô thành phố Star.
Giờ đây mọi người ở chiến trường đang bị ảnh hưởng bởi nó và đang dần ngã gục xuống không biết nguyên do và khôi ai biế... ..."
Không còn tiếng nói, màn hình đổ gục xuống và tắt lịm. Đầu của Quân bắt đầu đau nhức kinh khủng cùng tiếng ù ù bên tai. Cảm giác không khí xung quanh như đặc lại làm anh nghẹt thở. Cơn nhức lan từ thái dương rồi đến cổ. Mọi thứ trước mắt anh chao đảo trước khi hoàn toàn gục xuống ban công.
Cùng lúc đó những người bị ảnh hưởng bởi quả bom ở các thành phố khác cũng bắt đầu đổ gục hàng loạt mà không rõ nguyên do.
- giải thích -
P : là đơn vị tiền tệ ở đây. Đây vốn là một đồng tiền ảo nhưng sau này được sử dụng vô cùng rộng rãi. Được kiểm soát bởi hệ thống AI tiên tiến nên tỷ lệ lạm phát luôn dưới 1% . 1P có giá trị dao động khoảng 50K
Sau một khoảng thời gian như rất dài nhưng lại không lâu. Từ ngoài ban công bỗng có tiếng động. Quân từ từ ngồi dậy, lưng vẫn còn hơi tê và lệch do nằm sai tư thế.
Đầu anh vẫn còn loáng thoáng mấy đoạn gân xanh nhưng rất nhanh đã biến mất. Trên đầu vẫn còn hơi ong ong vì choáng.
"Đau thế! Không biết mai còn đi làm nổi không đây!" - anh thầm nghĩ với vẻ mệt mỏi
Anh đứng lên, lười biếng lấy tay phủi phủi trên chiếc áo phông đen. Đưa mắt nhìn xuống dưới lòng đường.
Nơi đấy giờ đã bị bao trùm bởi một màu u tối thêm sương khuya càng làm cho tầm nhìn vốn đã hạn hẹp trở lên chẳng thể nhìn thấy.
Dưới đó không có ai cả, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày khi sẽ có các quầy hàng đêm được mở bán cùng lác đác mấy đôi tình nhân âu yếm nhau.
"Chắc là do vụ nổ hồi chiều nên giờ ai cũng ở trong nhà thôi. Mà đói quá, vào kiếm gì ăn mới được."
Anh quay người vào phòng, đóng cửa ban công và kéo rèm lại. Nhưng đâu biết rằng dưới kia mọi người vẫn đang nằm đấy bất động. Nhưng cái màu đen quá độ của màn đêm đã che lấp điều đó.
"Muộn thế này rồi cơ à! Ăn nhanh rồi tắm rửa đi ngủ mai còn đi làm việc."
Anh cắm sạc rồi bỏ lại điện thoại trên bàn, xoay người đi vào bếp. Trên bàn, những tin nhắn liên tiếp xuất hiện, như muốn che lấp cả số 11:58 phía trên đó.
Sau khi húp tạp ly mì rồi tắm rửa qua loa thì đặt lưng xuống giường. Ngước nhìn lên trần nhà và nhắm mắt lại.
Lúc này dưới lòng đường bắt đầu có những tiếng lục cục, một số người đã từ từ đứng dậy nhưng lạ lắm.
Mở mắt ra đã là sáng hôm sau, báo thức vẫn kêu đúng lúc 6:00. Nhưng kỳ lạ thay lại không thấy tiếng mấy bà cô buôn chuyện dưới lầu.
Anh đi đến bên cửa sổ, kinh hoàng tột độ khi trước mắt mình là thế giới đã quay phắt 180 độ. Đường phố không còn những chiếc xe cơ giới, mô tô hay những người đi bộ.
Giờ đây nó bị vấy bẩn bởi mùi máu thịt tanh tưởi. Dưới đất còn rơi vãi hàng loạt linh kiện, thực phẩm và cả x.á.c người. Điều đấy làm anh buồn nôn tột cùng, cảm giác khó chịu tràn lan trong cổ họng.
Một lúc sau anh mới quen dần với cảnh tượng kinh dị và mùi hôi thối rữa này. Đưa tầm mắt ra xa, thậm chí có cả những toà nhà đã đổ xập và những cửa hàng đang cháy hay đã bị cướp phá. Chỉ còn một vài khu là còn tương đối nguyên vẹn.
Bên dưới lòng đường còn có những người với dáng đi kì dị từ khắp các nẻo đường. Đột nhiên có tiếng động phát ra từ bên kia phố. Bọn chúng đều chạy đến đó như ong vỡ tổ.
Kéo rèm lại và đi vào nhà. Anh đi đến bên điện thoại, mở lên thì thấy hàng loạt thông báo 99+.
Chúng đều là từ những người đã tỉnh lại từ đêm qua cầu cứu hay kêu gọi giúp đỡ. Lướt đến thời gian gần đây thì bắt đầu thay đổi khi chúng đều là tin của chính phủ trong việc nỗ lực kêu gọi người dân ở yên trong nhà, tích trữ lương thực và chờ đợi cứu hộ.
Vừa lướt xem anh vừa bật ti vi lên. Dòng chữ cảnh báo đỏ chót hiện ra. Sau đó là thông báo dày đặc màn hình.
"Thông báo khẩn cấp.
Đây là thông báo khẩn cấp đến từ chính phủ.
Dưới tác dụng của quả bom sinh học ngày hôm qua đã dẫn đến hiện tượng bất tỉnh hàng loạt của người dân các thành phố lân cận khu vực chiến tranh.
Những người tỉnh lại sớm đã được điều trị và chẩn đoán cho thấy không có dấu hiệu bất thường.
Nhưng những người tỉnh lại từ đêm hôm qua đã phát sinh ra các dấu hiệu bất thường như mất lý trí, ăn thịt đồng loại, không cảm nhận được đau đớn.
Đặc biệt sẽ liên tục tấn công người sống và di chuyển dựa vào thính giác và khứu giác.
Vì vậy chúng tôi sẽ gọi tên chung cho những người bị nhiễm bệnh là Zombie.
Qua nghiên cứu sơ bộ đây là do tác dụng của virus trong quả bom sinh học gây ra. Hiện chưa có thuốc hay vaccine nào có thể chữa trị.
..."
"Trời ơi khác gì trong film đâu trời. Sao mà số mình max nhọ thế này." - anh nghĩ trong khi tay vẫn tiếp tục lướt tin nhắn.
"Đặc biệt chú ý xem cơ thể có những dấu hiệu như vết cắt hay vết thương chảy mủ xanh hay không
Bởi virus zombie có thể lây nhiễm qua đường tiếp xúc, miệng vết thương và máu. Đặc biệt có thể lây qua đường không khí nếu ở khu vực đó tập hợp cực nhiều xác zombie.
Yêu cầu người dân ở yên trong nhà hoặc khu vực sinh sống. Không gây ra tiếng động quá to và chờ đợi đội cứu hộ đến giải cứu.
Chính phủ sẽ phát các gói tiếp tế và cử quân đội đến giải cứu trong thời gian nhanh nhất có thể.
Thông báo này sẽ lặp lại mỗi 5 phút ở tất cả mọi kênh phát sóng."
Giữa những dòng tin nhắn cầu cứu vội vã. Anh bỗng nhận được một tin nhắn mới.
- Cứu tao với-
Tin nhắn đến từ Kcaj, một người bạn của anh - vừa gửi 1s trước.
Tiếp đó là những dòng tin nhắn vội vã nối tiếp nhau.
- Nhanh lên nhé-
- Tao đang ở dưới bãi đỗ xe ngầm của toà nhà B1-
- Dưới này có mấy thứ kì dị lắm, không giống zombie-
Anh lạnh toát sống lưng khi thấy những dòng chữ này. Bởi Kcaj không đơn thuần là bạn bè mà giống như là huynh đệ vào sinh ra tử với anh.
Tên này dù hơi cợt nhả nhưng lúc quan trọng sẽ không bao giờ nói dối. Huống chi anh còn đang mang ơn nó.
Anh không thể bỏ mặc cậu ấy lại một mình được. Dù khẩn trương nhưng cũng không thể vội vã. Anh cần phải chuẩn bị đồ trước khi xuống đó.
Quân men theo cầu thang xuống dưới tầng hầm của toà nhà. Nơi anh đang sống là toà D2, cách tầng hầm của nhà B1 một khoảng khá xa. Điều này khiến cho công cuộc giải cứu Kcaj cũng nguy hiểm hơn khá nhiều.
Dưới tầng hầm của toà nhà anh là những cái x.á.c người ngổn ngang dưới đất. Nhưng chúng có một điểm rất lạ. Chúng đều bị mất đi phần nội tạng.
Anh lại gần quan sát, cầm chiếc dùi cui gấp gọn chọc chọc vào. Da của những thi thể ấy đã chuyển sang màu xám xanh, tròng mắt màu đỏ chứng tỏ đã chuyển hoá thành zombie.
Nhưng tại sao chúng lại nằm đây với thân thể bị khoét rỗng.
"Phải chăng đã có thứ gì ở dưới này đang săn giết lũ zombie này ư?"
"Nhưng thứ gì lại có thể săn giết lượng lớn zombie như vậy chứ?"
Dù còn nhiều thắc mắc nhưng anh gác lại nghi vấn trong lòng rồi tiếp tục lên đường.
Ở dưới khu vực các căn hộ này là các bãi đỗ xe ngầm được liên kết với nhau. Vì thế mà anh đã lựa chọn con đường này thay thế cho việc đi lại trên mặt đất đang đầy rẫy zombie.
Nhưng có vẻ như nơi đây cũng không mấy an toàn. Tiếp tục đi theo đường thẳng và băng qua các bãi đỗ xe ngầm C2 và B2. Nơi đây cũng xảy ra tình trạng tương tự như ở D2.
Linh cảm cho anh cảm giác không mấy an toàn về chuyện này.
"Nhưng đi đến đây rồi chả nhẽ lại quay về?" - anh tự nhủ.
Bây giờ anh phải rẽ thẳng và đi qua khu vực có cổng dẫn lên mặt đất. Anh có hơi do dự khi đi qua nơi đấy. Bởi khi mọi người chịu ảnh hưởng bởi quả bom sinh học thì vẫn đang là buổi sáng.
Tức là cửa hầm để xe sẽ ở trạng thái mở. Nếu không cẩn thận gây ra tiếng động lớn sẽ kéo theo lũ zombie từ lòng đường tràn xuống đây. Như thế thì có 100 người như anh cũng chắc chắn phải chết.
Anh đi từng bước cẩn thận, đến gần hơn chỗ cửa hầm để xe. Đặt chiếc balo trên lưng xuống, lấy từ trong ra một chiếc gương nhỏ. Dùng vải quấn tạm vào đầu chiếc dùi cui.
Anh dùng nó để đứng từ trong quan sát ra bên ngoài. Có vẻ là không có con zombie nào gần cửa hầm.
"Có lẽ dưới này đã hết zombie nên nó chạy lên trên để săn giết chăng?"
"Thế thì càng tốt!"
Anh vừa nghĩ vừa đi qua cửa hầm để xe để tiến đến bên kia. Bầu trời hôm nay vẫn xanh trong, chỉ là mặt đất đã nhuộm thành màu máu, hoà với mùi thịt thối làm anh không muốn nán lại lâu.
Anh đi đến bên kia rồi dùng máy điện thoại để gửi tin nhắn cho Kcaj, mong nhận được hồi âm.
-mày đang ở đâu- Quân
-ta đang dưới bãi đỗ xe B1 rồi- Quân
Gần như ngay lập tức đã có tin nhắn phản hồi từ Kcaj.
-tao đang trốn ở trong kho đồ cạnh thang máy- Kacj
-cẩn thận đấy, ngoài kia không an toàn đâu- Kcaj
-được thôi, tao đang đến- Quân
Vứt chiếc điện thoại vào balo. Quân tiếp tục bước tiếp. Hành lang chỗ này không hiểu vì sao lại tăm tối lạ thường. Những vệt máu khô cùng những cái x.á.c chỉ còn lại xương khiến nó thêm phần kì lạ.
Nơi này yên tĩnh đến mức lạ thường, tiếng thở vang vọng như có cảm giác không chỉ kình anh đang thở. Tiếng bước chân vọng lại từng nhịp sắc lạnh như muốn tim Quân vỡ ra từng chút một.
Quãng đường dù chỉ 100m bình thường chỉ mất vài phút đồng hồ giờ kéo dàu như cả tiếng đồng hồ.
Chưa bao giờ anh cảm thấy hồi hộp như thế này. Từng bước tiến lại gần phòng kho. Tầm nhìn như càng tối dần.
"Sao cảm giác như chỗ này tối thế nhỉ?"
Anh vừa nghĩ rồi lập tức lắc đầu.
"Chắc do mình hồi hộp quá mà tưởng tượng thôi. Tập trung vào việc chính nào."
50m, 20m rồi 10m. Từng bước từng bước lại gần phòng kho. Hơi thở dồn dập như át lấy tiếng bước chân của anh.
"Khoan đã, mình vẫn đang thở bình thường mà!"
Một luồng khí lạnh lẽo từ chân lan đến tận sau gáy, có một chút gió thổi nhẹ từ đằng sau càng khiến anh bất an.
Quân quay đầu lại nhìn, bóng đen đang ngọ nguậy. Chúng dần tách ra khỏi từng mảng tối trên tường. Tụ lại thành những bóng đen mang hình thù kì lạ. Nhìn giống thú nhưng lại không phải thú.
Xung quanh anh như bị bóng đen bao trùm, chỉ còn lờ mờ thấy được những thứ ở gần. Chúng lao đến chỗ anh từ trong bóng tối như bầy chó hoang phát điên khi thấy được mồi.
Bản năng sinh tồn thôi thúc anh chạy ngay đến phòng kho nhưng sức người sao chống lại được. Chỉ được hai bước anh đã bị chúng tóm lấy.
Anh nhanh chóng vung chiếc dùi cui vào chúng. Nhưng nó cho anh cảm giác cực kỳ không bình thường, như đang đánh vào một cục bông gòn vậy.
Anh rút lại cây dùi cui rồi chống nó xuống đất, mượn đà đá nó ra. Nhưng sức người có hạn mà chúng thì lại nhiều không kể siết được. Chúng đè anh xuống đất, cắn vào người anh.
Mặt anh nhăn lại vì cơn đau ập đến. Cố gắng chống trả lại trong tuyệt vọng. Như một con linh dương mà cố chống lại bầy sư tử.
Đang trong lúc giằng co nguy cấp thì từ đâu lại có tiếng rít chói tai vô cùng. Tiếng rít này ong ong, rè rè không thuộc về bất cứ sinh vật nào trên trái đất. Nó mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ khó chịu.
Bóng đen xung quanh anh như bị nó kích thích mà nhả anh ra, từ đầu mà hiện ra những đốn sáng đỏ lòm.
Chúng đồng loạt chạy lên trên mặt đất theo lối cửa hầm. Tuy chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nhưng anh cố đứng dậy, đầu nhìn về phía phòng kho.
Anh lật mình lại, thở hổn hển vì mệt. Chân tay đau nhức rã rời. Anh gượng ngồi dậy, ngửng mặt lên trời mà thở dốc. Rồi bật người đứng lên.
Khi đứng lên thì từ dưới chân anh truyền đến cảm giác đau nhói khó tả lan đến tận đỉnh đầu. Đưa mắt nhìn xuống thì bàn chân anh đã bị vặn hẳn sang một bên.
Anh ngồi xuống, dùng sức ở hai tay rồi vặn lại bàn chân về chỗ cũ.
"Đau thế!"
Cổ họng anh nghẹn lại bởi tiếng kêu gào vì đau nhưng không thể thốt ra.
"Đây là lần đầu tiên mình thực hành sơ cứu khẩn cấp cho người, không ngờ lại dùng lên chính bản thân."
"Cứ tưởng cả đời này cũng sẽ không dùng đến nữa, cảm thấy may mắn thật khi hôm đấy mình không trốn học."
Nhịn cơn đau ở chân mà đi đến cửa phòng kho. Tay nắm cửa đã khoá. Đưa tay lên gần cửa, anh vừa gõ nhẹ vừa nói.
"Kcaj, mày còn sống thì mở cửa cho tao."
"Nhanh lên đi, tao đang bị thương rồi."
Xoạch một tiếng, cánh cửa mở ra cùng một bóng người đổ gục xuống. Là Kcaj, sắc mặt anh ta xanh xao chưa từng có, làn da nhợt nhạt vì thiếu máu. Trên lưng là các vết cắt sâu hoắm vào trong thân có thể thấy được cả xương, máu thấm ra ướt đẫm cả chiếc áo.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play