[All Hạo-T.O.P] Các Đoản Ngắn Về Bạn Nhỏ Họ Tô!!
[极皓/ Cực Hạo] Tàng Hạ
Tình yêu của Tô Tân Hạo và Trương Cực là định nghĩa của ấm áp và ngọt ngào. Nó không cuồng nhiệt như lửa, mà dịu dàng như một khúc nhạc piano trong buổi chiều tà.
Căn hộ nhỏ của cả hai luôn tràn ngập ánh nắng và mùi hương của bạc hà.
Trương Cực là người thích bày bừa, Tô Tân Hạo là người kiên nhẫn dọn dẹp và tỉ mỉ chăm sóc. Những buổi sáng, Trương Cực sẽ được đánh thức bởi những nụ hôn nè và lời thì thầm.
" Dậy thôi, đồ lười biếng của tớ "
Trương Cực yêu sự quan tâm tuyệt đối của Tô Tân Hạo. Những lần gã bị ốm, cậu thức trắng đêm đắp khăn, những lần gã đứt tay, cậu luôn là người băng bó.
Cả hai cùng nhau vẽ vời tương lai bằng những nét bút chì ngây ngô trên tờ giấy trắng. Mọi khoảng khắc bên nhau đều là mật ngọt, không hề có sóng gió.
Họ tin rằng họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Một buổi sáng thứ bảy, ánh nắng vàng rải đều trên sàn nhà.
Tô Tân Hạo đang nấu bữa sáng thì Trương Cực từ phía sau ôm chầm lấy cậu, dụi đầu vào vai cậu như một chú cún lớn.
Trương Cực ( gã )
Hạo Hạo, thơm quá // lười biếng nói //
Tô Tân Hạo ( cậu )
// cười nhẹ //
Cậu dùng tay đẩy gã ra một chút.
Tô Tân Hạo ( cậu )
Cậu mau đi đánh răng đi, còn thơm gì nữa, nhưng mà sao hôm nay cậu dậy sớm thế
Trương Cực ( gã )
Thiếu cậu nên không ngủ được nữa. Hạo Hạo thơm quá, thơm hơn cả bánh mì nướng // vùi mặt vào hõm vai cậu //
Tô Tân Hạo ( cậu )
Miệng lưỡi dẻo quẹo // trách yêu //
Tô Tân Hạo ( cậu )
Mau đánh răng rồi ra đây ăn sáng, lát nữa dọn dẹp phòng khách cho tớ, cậu bày bừa quá rồi đó
Trương Cực ( gã )
Nếu cậu muốn tớ dọn, hôn một cái đi, nếu không hôn tớ sẽ không có năng lượng làm gì cả
Tô Tân Hạo ( cậu )
// thở dài //
Tô Tân Hạo quay lại, nhẹ nhàng đặt lên môi Trương Cực một nụ hôn thật sâu, đủ để khiến mọi sự mệt mỏi tan biến.
Tô Tân Hạo ( cậu )
Rồi, đi nhanh lên
Những khoảng khắc như thế trôi qua êm đềm. Mỗi tối, họ sẽ cùng nhau ngồi bên cửa sổ nhỏ, kể cho nhau nghe về những ước mơ lớn lao.
Trương Cực luôn vẽ vời về một ngôi nhà lớn có sân vườn, nơi họ có thể cùng nhau trồng hoa hồng.
Tô Tân Hạo chỉ im lặng lắng nghe, rồi lại mỉm cười dịu dàng.
Vào những đêm như thế, Tô Tân Hạo luôn lén lút ghi chép vào cuốn sổ tay nhỏ màu cam của mình. Cậu ghi lại chi tiết từng lời nói của Trương Cực, từng cử chỉ, từng nụ hôn.
–Ngày 15/03: Tiểu Cực đã thức dậy rất sớm, pha cho mình một ly cà phê. Ly cà phê hơi đắng, nhưng tim mình ngọt lịm. Cậu ấy nói ' Cậu đừng lo, tương lai của chúng ta, tớ sẽ gánh vác '. Ước gì mình có thể giữ mãi khoảnh khắc này.
Nhưng cậu biết, tương lai luôn có những ngã rẽ tàn nhẫn. Cơ hội học bổng nghiên cứu mà cậu đạt được là độc nhất vô nhị, nhưng nó đồng nghĩa với việc cậu phải rời xa đất nước, rời xa Trương Cực trong nhiều năm.
Trương Cực, với trách nhiệm gia đình, không thể đi cùng.
Tô Tân Hạo không hề muốn nói sự thật. Cậu không muốn phá hủy sự vô tư và ngọt ngào của Trương Cực bằng sự lựa chọn đau đớn của mình. Cậu chỉ có thể âm thầm thu nhập những kỷ niệm cuối cùng.
Trương Cực ( gã )
Cậu ổn không, Hạo Hạo? // lo lắng //
Trương Cực ( gã )
Dạo này cậu cứ nhìn tớ mãi, như thể muốn ghi nhớ tớ vậy
Tô Tân Hạo ( cậu )
// ôm chặt Trương Cực //
Tô Tân Hạo ( cậu )
Tớ chỉ là... thấy cuộc sống của chúng ta yên bình quá, nên tớ sợ. Sợ một ngày nào đó, tớ sẽ rời đi
Trương Cực ( gã )
// xoa nhẹ lưng cậu //
Trương Cực ( gã )
Ngốc, tớ sẽ không bao giờ để cậu đi mất. Tớ sẽ luôn giữ cậu lại
Lời hứa đó, ngọt ngào đến mức tan nát.
Một tuần sau, Trương Cực đi công tác đột xuất theo yêu cầu của gia đình. Khi gã trở về, căn hộ đã trống rỗng.
Trên bàn, là một chiếc hộp nhỏ. Bên trong, là một chiếc nhẫn đính ước, một lá thư ngắn, và cuốn sổ tay nhỏ màu cam quen thuộc.
Lá thư chỉ có hai câu: Tớ phải đi. Đừng tìm tớ, Tiểu Cực. Đây là điều tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trương Cực gục xuống. Sự ngọt ngào đã tan chảy, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và nỗi đau phản bội.
Một tháng trôi qua trông sự giận dữ và tuyệt vọng.
Cuối cùng, Trương Cực cũng cầm lấy cuốn sổ tay màu cam. Gã đã không có can đảm để mở nó trước đó, nhưng giờ đây, gã cần một lý do để ghét Tô Tân Hạo.
Trương Cực ( gã )
// run rẩy //
Trương Cực run rẩy mở trang đầu tiên, nhưng thay vì những lời cay nghiệt, gã chỉ thấy tình yêu thuần khiết của Tô Tân Hạo.
Từng lời đối thoại, từng hành động yêu thương của gã được ghi lại cẩn thận, chi tiết đến mức đau lòng.
–Ngày 28/7: Trương Cực vẽ một bức tranh về ngôi nhà có sân vườn. Mình biết mình không thể ở đó cùng cậu ấy. Nhưng nhìn cậu ấy hạnh phúc, mình không hối hận.
Trương Cực đọc, lần đầu tiên trong cuộc tình này gã khóc, nước mắt gã làm nhòe đi những dòng chữ ngọt ngào.
Gã nhận ra, Tô Tân Hạo không phản bội, cậu chỉ hy sinh hạnh phúc của mình để bảo vệ tương lai của gã.
Trương Cực ( gã )
// lật đến trang cuối cùng //
Gã lật đến trang cuối cùng. Trang giấy trống trơn, không có ghi chép gì, chỉ có hai dòng chữ viết bằng nét bút chì run rẩy.
Đó là lời chúc phúc cuối cùng mà Tô Tân Hạo dành riêng cho gã, được cất giữ kỹ lưỡng trong cuốn nhật ký của chính mình:
" Dù không thể cùng cậu đi tiếp, tớ mong cậu luôn được hạnh phúc "
Trương Cực cuối đầu, nước mắt rơi xuống trang giấy.
Gã nhìn vào dòng chữ cuối cùng, lời chúc mà Tô Tân Hạo đã dành cho tương lai mà không có cậu:
" Chúc cậu tương lai xán lạn, tiền đồ như gấm. "
_____________________________
Yanni ( t/g )
Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like🔪🔪🐧
[极皓/ Cực Hạo] Nhận Thua
// abc // : hành động
" abc " : suy nghĩ
' abc ' : nói nhỏ
ABC : nhấn mạnh, hét lên
Mối tình của Trương Cực và Tô Tân Hạo giống như một chiếc áo len dệt bằng những sợi len quá ngắn, ấm áp và dịu dàng đến mấy, cuối cùng cũng sẽ rách nát vì không đủ để ôm trọn.
Trương Cực yêu Tô Tân Hạo bằng tất cả sự kiêu ngạo, nhiệt huyết và thâm tình của tuổi 21.
Gã muốn gánh vác tương lai của cả hai, muốn che chắn cho Tô Tân Hạo khỏi mọi ánh mắt dòm ngó.
Nhưng chính sự " bảo vệ " trẻ con đó lại trở thành xiềng xích vô hình, bóp nghẹt cậu.
Tô Tân Hạo ( cậu )
Cậu đừng làm như vậy nữa, Tiểu Cực
Giọng Tô Tân Hạo nhẹ nhàng, nhưng lại mang một sự lạnh lùng chưa từng có.
Cậu đang cẩn thận cất lại tấm vé máy bay khứ hồi mà Trương Cực đã mua cho chuyến du lịch bí mật của họ.
Đã ba lần, kế hoạch của Trương Cực bị hoãn lại vì những " sợ cố bất ngờ " từ gia đình hoặc công ty của Tô Tân Hạo – Những sự cố mà anh luôn muốn giấu nhẹm.
Trương Cực ( gã )
Cậu lại sợ gì nữa? Sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy? Sợ ba mẹ cậu biết? Tớ đã nói rồi, tớ sẽ lo liệu!
Trương Cực ( gã )
Tớ không ngại công khai, chúng ta chỉ cần đi thôi! // gằn giọng //
Trương Cực gằn giọng, bàn tay siết chặt đến mức trắng bệch. Gã cảm thấy bị từ chối hoàn toàn.
Tô Tân Hạo ( cậu )
// đặt tấm vé vào ngăn kéo //
Ánh mắt cậu tràn ngập sự mệt mỏi không thể che giấu
Tô Tân Hạo ( cậu )
Không phải là tớ sợ, là tớ không muốn cậu phải hy sinh, cậu còn trẻ, cậu còn cả tương lai đang rộng mở, cậu không thể vì tớ mà đối đầu với tất cả
Tô Tân Hạo ( cậu )
Cậu nhìn xem, tình yêu của chúng ta, nó đẹp, nhưng nó quá nặng so với cậu, và quá mong manh so với thế giới này!
Trương Cực ( gã )
Tớ không thấy nặng! // cau mày //
Trương Cực bước tới, ôm chặt lấy Tô Tân Hạo từ phía sau, vùi mặt vào hõm vai cậu
Mùi hương quen thuộc của dầu gội và sự tĩnh lặng của cậu khiến Trương Cực cảm thấy hoảng loạn.
Trương Cực ( gã )
Tớ không thấy nặng! Tớ thấy bình yên, cậu là tất cả sự bình yên của tớ!
Trương Cực ( gã )
Cậu có thể để tớ gánh vác được không, Tô Tân Hạo? Cậu có thể tin tưởng tớ một lần được không?
Tô Tân Hạo nhắm mắt, giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài. Cậu yêu sự si tình này, nhưng cậu thể chấp nhận việc Trương Cực phải chịu đựng áp lực.
Cậu bằng tuổi với gã, nhưng cậu đã trải qua rất nhiều, và cậu biết, sự hy sinh trong tình yêu là con đường tàn khốc nhất.
Tô Tân Hạo ( cậu )
Cậu đã tự mình trả lời rồi, Tiểu Cực // đẩy nhẹ gã ra //
Tô Tân Hạo ( cậu )
Nếu tớ là sự bình yên của cậu, thì tại sao cậu luôn giận dữ? Tại sao cậu luôn muốn kiểm soát tớ? Tình yêu của cậu, nó khiến tớ kiệt sức
Đó là lời buông xuôi tàn nhẫn nhất
Trương Cực ( gã )
// lùi lại //
Trương Cực lùi lại một bước, cảm giác như một con thú bị dồn vào đường cùng.
Trương Cực ( gã )
Cậu đang nói dối! // nghiến răng //
Trương Cực ( gã )
Cậu có người khác rồi đúng không? Cậu muốn chia tay vì cậu có người mới rồi đúng không?
Sự nghi ngờ độc đoán của Trương Cực như giọt nước làm tràn ly. Tô Tân Hạo nhìn vào trong gương, thấy một khuôn mặt đẹp đẽ đang méo mó vì giận dữ và tổn thương.
Cậu cảm thấy đau đớn, nhưng cũng thấy hoàn toàn giải thoát.
Tô Tân Hạo ( cậu )
Phải, Trương Cực
Tô Tân Hạo ( cậu )
Tớ mệt rồi
Tô Tân Hạo không tranh cãi, không giải thích. Cậu chấp nhận gánh lấy vai trò người xấu để kết thúc mọi chuyện
Tô Tân Hạo ( cậu )
Tớ cần một người khác, một người có thể cùng tớ đi đến hết chặng đường còn lại mà không cần gồng mình để chứng minh tình yêu
Tô Tân Hạo ( cậu )
Tớ không còn cần cậu nữa
Nói rồi, Tô Tân Hạo quay người, thu dọn đồ đạc một cách máy móc.
Cậu lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt lên bàn, bên trong là chiếc đồng hồ mà Trương Cực tặng.
Chiếc đồng hồ đã được tháo pin. Nó giống như biểu tượng cho thời gian của cả hai đã ngừng lại vĩnh viễn.
Tô Tân Hạo ( cậu )
Đừng tìm tớ nữa // thì thầm //
Tô Tân Hạo ( cậu )
Đây là lần cuối cùng tớ xin cậu. Hãy sống tốt, và quên tớ đi
Trương Cực đứng đó, cả cơ thể to lớn rung rẩy. Gã yêu cậu quá độc đoán, quá nhiều, và chẳng hiểu được gánh nặng mà cậu đang vác trên lưng.
Gã không đuổi theo, không níu kéo.
Gã chỉ đứng nhìn cánh cửa phòng đóng lại, âm thanh khô khốc đó như một nhát dao kết liễu tất cả hy vọng.
Trương Cực gục xuống, ôm lấy chiếc họp nhỏ lạnh lẽo.
Đã ba năm, ba năm trôi qua
Ba năm, ba năm Trương Cực sống trong một trạng thái lơ lửng giữa quá khứ và hiện tại, gã chuyển đến một căn nhà khác, tất cả mọi thứ đều được đổi, trừ những thứ đã từng gắn liền với cả hai.
Gã đi qua con phố quen thuộc từng ngày, tự tra tấn mình bằng những ký ức ngọt ngào.
Trương Cực của hai mươi tư đã trưởng thành hơn, điềm tĩnh hơn. Gã học được cách kiểm soát sự độc đoán, học được cách cân bằng giữa công việc và cuộc sống cá nhân.
Nhưng sự trưởng thành đó đến quá muộn, nó chỉ dùng để chấp niệm một người đã dứt khoát rời đi.
Trương Cực chưa bao giờ yêu ai khác. Gã tự huyễn hoặc mình rằng đó là sự trung thành, là lời không thể nói ra với Tô Tân Hạo.
Nhưng thực ra, đó chỉ là sự kiêu ngạo không cho phép gã buông bỏ thất bại đầu tiên trong đời. Gã thua trong ván cờ tình yêu này, nhưng gã không chịu thừa nhận.
Hôm nay là một ngày cuối thu ẩm ướt. Mây đen kéo đến nhanh chóng, báo hiệu một cơn mưa lớn sẽ trút xuống thành phố vốn đã u buồn.
Trương Cực vừa kết thúc cuộc họp muộn. Gã đứng dưới mái hiên văn phòng, những hạt mưa nặng trĩu bắt đầu rơi xuống vỉa hè.
Gã rúc vào chiếc áo khoác dày mà Tô Tân Hạo tặng cho mình, bàn tay siết chặt chiếc ô đen. Đây cũng là món quà mà Tô Tân Hạo tặng gã vào lần sinh nhật thứ hai mươi.
Trương Cực bước ra, mở chiếc ô đen, và đi bộ về phía quán cà phê mà đã diễn ra làn gặp mặt đầu tiên của họ.
Gã muốn uống một cốc cà phê nóng ở đó, nơi cuối cùng gã cảm nhận được sự bình yên.
Đúng lúc đó, trên vỉa hè đối diện, một cảnh tượng như một bức tranh điện ảnh chạm rãi hiện ra, đóng băng mọi suy nghĩ trong đầu Trương Cực.
Cậu đang đi cạnh một người đàn ông khác, một người đàn ông có vẻ ngoài điển trai, cao ráo, mặc áo khoác màu be, với vẻ ngoài điềm tĩnh và trưởng thành. Họ đi dưới một chiếc ô màu kem nhẹ nhàng
Tô Tân Hạo đang nghiêng đầu, cười. Nụ cười đó thanh thản và mãn nguyện đến mức khiến Trương Cực cảm thấy xa lạ.
Đó là nụ cười gã đã cố gắng tìm bằng sự độc đoán của mình, nhưng chưa bao giờ có được.
Trương Cực ( gã )
// sững lại //
Trương Cực đứng sững lại, như một bức tượng dưới cơn mưa xối xả.
Chiếc ô đen của gã như một vết đen xấu xí giữa bức tranh thanh thản đó. Gã thấy nụ cười của Tô Tân Hạo – Một nụ cười không chút u sầu nào.
Tô Tân Hạo ( cậu )
// mỉm cười //
Chu Chí Hâm ( gã ta )
Em cẩn thận ướt mơ, xích vào anh này // nghiêng ô //
Tô Tân Hạo ( cậu )
Anh này, vai anh ướt hết rồi kìa // tươi cười //
Cả hai băng qua đường, tiếng cười nói của gã ta và cậu như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim sớm đã tan vỡ của Trương Cực.
Tô Tân Hạo ( cậu )
// lướt qua //
Hai chiếc ô lướt qua nhau, Tô Tân Hạo không hề nhìn thấy Trương Cực. Cậu hoàn toàn chú tâm vào người đi bên cạnh mình.
Trương Cực ( gã )
// quay đầu lại //
Trương Cực quay đầu nhìn về phía Tô Tân Hạo, nhưng nó đã trống rỗng, cậu đã đi khuất cùng với hạnh phúc mới.
Trương Cực ( gã )
" Tô Tân Hạo... tớ thua rồi "
Trương Cực ( gã )
" Tớ thua thật rồi.. "
Yanni ( t/g )
mọi người oder đi nhaaaa
Yanni ( t/g )
Seen mà kh rep là sao mấy con quỷ kia🥰🥰👿👿
Yanni ( t/g )
Mỗi đôi ta thôi💑💑💑
Yanni ( t/g )
thôi dài rồi
Yanni ( t/g )
bái baiiiiiii
Yanni ( t/g )
Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like🔪🔪🐧
[朱苏/ Chu Tô] Paris
Tình yêu của cả hai bắt đầu ở Paris, tình yêu của cả hai không ồn ào. Nó được xây dựng từ những điều bình dị, ngọt ngào và rất chân thật.
Họ gặp nhau tại một quán cà phê sách cũ. Chu Chí Hâm học thiết kế, còn Tô Tân Hạo theo đuổi hội họa.
Mỗi tối, sau giờ học, họ sẽ cùng nhau đi dạo. Không phải lúc nào cũng sẽ là sông Seine, đôi khi chỉ là những con phố nhỏ cũ kỹ gần khu nhà trọ.
Một buổi tối, cả hai đang ngồi trên chiếc ghế đá cũ kỹ ở công viên.
Ánh đèn đường mờ ảo hắt bóng.
Tô Tân Hạo ( cậu )
Chu Chu // ngả đầu vào vai gã ta //
Tô Tân Hạo ( cậu )
Em thích Paris, nhưng em thích góc phố này hơn, nó yên tĩnh, không bị du khách làm phiền
Chu Chí Hâm ( gã ta )
Anh cũng vậy // siết chặt vai cậu //
Chu Chí Hâm ( gã ta )
Paris cũng chỉ là cái tên thôi, quan trọng là người ở cạnh bên mình
Tô Tân Hạo ( cậu )
Anh nói đúng // ngẩng đầu lên nhìn vào gã ta //
Tô Tân Hạo ( cậu )
Em muốn thời gian dừng lại, ngay lúc này, để em không phải nộp bài tập nữa
Chu Chí Hâm ( gã ta )
// bật cười //
Chu Chí Hâm ( gã ta )
// đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cậu //
Chu Chí Hâm ( gã ta )
Ngốc, dù bài tập nhiều hay ít, thì anh vẫn ở đây
Chu Chí Hâm ( gã ta )
Mà này, em có nghĩ về tương lai không? Sau khi tốt nghiệp, em sẽ làm gì?
Tô Tân Hạo ( cậu )
Tương lai á?
Tô Tân Hạo ( cậu )
Em muốn mở một studio nhỏ ở đây, ngay gần tiệm bánh mì ngon nhất
Tô Tân Hạo ( cậu )
Anh thì sao, Chu Chu? Anh sẽ làm kiến trúc sư nổi tiếng, rồi quên em đi à?
Chu Chí Hâm ( gã ta )
Không bao giờ // chắc chắn //
Chu Chí Hâm ( gã ta )
Anh sẽ mở một văn phòng nhỏ, ngay dưới studio của em
Chu Chí Hâm ( gã ta )
Anh sẽ là khách hàng đầu tiên của tiệm bánh mì, mỗi sáng đều mua cho em một chiếc bánh sừng bò
Tô Tân Hạo ( cậu )
Thật chứ? // cười tít mắt //
Chu Chí Hâm ( gã ta )
Chân thật hơn cả Eiffel // thì thầm, hôn nhẹ lên thái dương cậu //
Họ cùng nhau xây dựng một căn gác mái nhỏ ấm áp. Mỗi sáng, Chu Chí Hâm sẽ làm cà phê và cùng Tô Tân Hạo xem bản phác thảo của cậu.
Họ cãi nhau nhỏ về việc chọn màu sơn tường, hay vị trí đặt kệ sách, nhưng sau đó mọi việc lại kết thúc bằng một nụ hôn hòa giải
Mọi thứ đều hoàn hảo, ngọt ngào và bình dị. Chân tình của họ, được xây dựng từ những ước mơ nhỏ và sự tin tưởng tuyệt đối, tưởng chừng không có gì có thể phá vỡ được.
Sự ngọt ngào trong căn gác mái nhỏ kéo dài đến tận một buổi chiều mưa tầm tã tháng mười một.
Chu Chí Hâm đang họp online thì nhận được cuộc gọi liên tục từ một số lạ. Khi gã ta bắt máy, giọng nói của người phụ nữ đầu dây bên kia đầy hoảng loạn.
Báo tin rằng gia đình Tô Tân Hạo ở quê nhà gặp sự cố khẩn cấp về tài chính và sức khỏe, đòi hỏi Tô Tân Hạo phải trở về ngay lập tức.
Cùng lúc đó, visa của Tô Tân Hạo, do một sự trục trặc hành chính, không thể gia hạn kịp thời để cậu ở lại hợp pháp.
Mọi thứ sụp đổ trong vòng chưa đầy một giờ.
Tô Tân Hạo trở về căn gác mái với đôi mắt sưng đỏ, chiếc vali nhỏ đã được xếp vội vàng.
Tô Tân Hạo ( cậu )
Chỉ còn hai tiếng nữa thôi, Chu Chu // nấc nghẹn //
Tô Tân Hạo ( cậu )
Ba mẹ em cần em. Em phải nay chuyến cuối
Chu Chí Hâm ôm chặt lấy cậu, sự điềm tĩnh thường thấy của gã ta hoàn toàn sụp đổ. Gã ta không trách móc, gã ta chỉ bất lực trước sự tàn nhẫn của thực tế.
Chu Chí Hâm ( gã ta )
Tại sao lại gấp gáp như vậy?
Chu Chí Hâm ( gã ta )
Anh sẽ xin nghỉ phép, anh sẽ đi cùng em! Ít nhất hãy để anh đưa em về // gằn giọng //
Bàn tay gã ta siết chặt lấy vai Tô Tân Hạo.
Tô Tân Hạo ( cậu )
Không được // lắc đầu nguầy nguậy //
Tô Tân Hạo ( cậu )
Anh không thể. Anh có dự án lớn vào tuần tới, có tương lai ở đây
Tô Tân Hạo ( cậu )
Em đi một mình. Em sẽ giải quyết mọi chuyện... rồi em sẽ quay lại. Em hứa!
Đó là lời hứa vô vọng, bởi cả hai đều hiểu, một khi đã rời Paris trong tình trạng này, sự trở lại là cực kỳ khó khăn, và tương lai của họ đang bị chia cắt bở hai bờ đại dương và vô vàn gánh nặng.
Họ hôn nhau lần cuối, nụ hôn đầy nước mắt và sự tuyệt vọng.
Trên đường ra sân bay, họ không nói được lời nào, chỉ nắm chặt tay nhau như sợ buông ra là mất nhau mãi mãi.
Tại cửa soát vé, Tô Tân Hạo quay lại. Cậu nhìn thẳng vào Chu Chí Hâm, cố gắng khắc sâu khuôn mặt anh, khắc sâu căn gác mái, khắc sâu cả Paris vào ký ức.
Tô Tân Hạo ( cậu )
Em phải đi rồi, Chí Hâm. Anh đừng quên em // rưng rưng //
Tô Tân Hạo ( cậu )
// xoay lưng rời đi //
Một người được nhận xét trầm tĩnh, lạnh lùng như Chu Chí Hâm giờ đây đang lặng lẽ rơi nước mắt, giọt nước mắt của gã rơi xuống nền đất sân bay lạnh lẽo rồi vỡ tan.
Tô Tân Hạo bước qua cánh cửa an ninh, hòa làm một với đám đông vội vã. Chu Chí Hâm đứng đó, nhìn theo bóng lưng cậu cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.
Anh biết, chiếc vali nhỏ của Tô Tân Hạo đã mang theo quần áo, sách vở, và cả những bức tranh còn dang dở.
Nhưng có một thứ quý giá nhất, cậu đã quên mang theo:
Ngày rời Paris, cậu để quên con tim mình ở lại.
__________________________
Yanni ( t/g )
Cũ quá nên thôi đào lại cho mới
Yanni ( t/g )
Trộm vía đhtt lần trước hay lần này anh Chu đều đè thằng bé nhà mình😋
Yanni ( t/g )
xem mà ấm lòng💑💑💑
Yanni ( t/g )
Like Like Like Like Like Like Like Like Like Like🔪🔪🐧
Download MangaToon APP on App Store and Google Play