[Văn Hàm] Sống Chung Ký Túc Cùng Người Cũ, Anh Ta Đã Biết Được Bí Mật Của Tôi?
Tập 1: Phòng 204
Tôi (em) kéo vali đến trước cửa phòng 204, lòng nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng được nhận phòng sau ngày nhập học đầy hỗn loạn. Ký túc xá nam chỗ gần bạn tôi đều kín chỗ nên trường tạm bố trí tôi chỗ gần với những tên trùm trường, một buổi rồi mai sẽ cố gắng kiếm một chỗ khác.
Tả Kỳ Hàm_em
" Một đêm thôi, không sao đâu. "
Cửa mở ra, Và người đứng trước mặt tôi... Khiến máu tôi như đông lại!
Bốn năm. Tôi đã nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại anh ta nữa. Vậy mà giờ đây, anh đang đứng trước cửa phòng ký túc xá, áo phông đen, tóc ướt sau khi tắm, từng giọt nước chảy xuống cổ. Gương mặt ấy vẫn đẹp đến mức đáng sợ. Ánh mắt thì càng nguy hiểm hơn.
Tả Kỳ Hàm_em
Tôi..tôi xin lỗi, tôi nhầm phòng / định mở cửa chạy /
Anh nhướn mày, tay đưa lên chặn cửa lại.
Dương Bác Văn_anh
Không nhầm, tên em ghi trong danh sách kia mà?❄️
Tả Kỳ Hàm_em
Sao..sao lại—
Dương Bác Văn_anh
Anh làm❄️
Giọng anh trầm thấp, bình thản đến mức lạnh sống lưng:
Dương Bác Văn_anh
Có vấn đề gì à?❄️
Tả Kỳ Hàm_em
Tôi— phải đổi phòng.
Dương Bác Văn_anh
Không kịp đâu❄️
Anh nói, lùi người vào trong:
Dương Bác Văn_anh
Trời sắp mưa, mang vali vào❄️
Tôi siết chặt dây kéo vali, ngực nghẹn lại. Dương Bác Văn của bốn năm trước dịu dàng và cưng chiều. Nhưng người đàn ông trước mặt— là một biên bản sắc lạnh, trưởng thành, và nguy hiểm hơn gấp bội.!
Tôi đẩy vali vào phòng, cố giữ khoản cách. Nhưng vừa cúi xuống xếp đồ, tôi cảm nhận rõ ràng mắt anh dán chặt lên gáy tôi
Dương Bác Văn_anh
Tả Kỳ Hàm
Anh gọi tên tôi bằng giọng cũ, mềm nhưng đầy kìm nén:
Dương Bác Văn_anh
Bốn năm rồi, em chẳng định nói gì với tôi sao..?
Tả Kỳ Hàm_em
Chẳng có gì để nói cả.
Dương Bác Văn bước đến gần, đến mức hơi thở của anh phả lên tai tôi:
Dương Bác Văn_anh
Anh có nhiều chuyện rất muốn hỏi. Ví dụ như... Tại sao em biến mất không một lời nói, cx chẳng giải thích.
Tả Kỳ Hàm_em
Chuyện cũ rồi, đừng nhắc nữa.
Anh bật cười khẽ nhưng nụ cười ấy không hề vui:
Dương Bác Văn_anh
Không đâu. Nhất là khi anh vừa tìm được một thứ... Thú vị~.
Dương Bác Văn cúi xuống, kéo nhẹ tay áo tôi, để lộ ra dấu vết mờ trên cổ tay— thứ mà tôi cố giấu suốt bốn năm.
Dương Bác Văn_anh
Bí mật của em... Tôi đã biết rồi.
Và đêm đó, tôi biết... Mình không chạy được nữa.
Yurimm
Chứ Rim thấy nó hơi xàm ạa
Yurimm
Nhớ like cho Rim có động lực ra tiếp nhaa
Tập 2: Anh ta không cho tôi trốn?
Tập 2: Anh ta không cho tôi trốn?
Tôi giật tay lại như bị bỏng, kéo tay áo che dấu vết kia.
Tả Kỳ Hàm_em
Anh không có quyền xem.
Dương Bác Văn dựa một tay lên tủ, chặn đường tôi.
Dương Bác Văn_anh
Không có quyền? Em sống chung phòng với anh, em nghĩ em dấu được gì?
Tôi nhìn ra cửa, muốn bước ra ngoài để tránh anh, nhưng vừa quay đi thì tiếng cạch vang lên.
Tả Kỳ Hàm_em
Anh làm gì vậy?
Dương Bác Văn bỏ chìa khóa vào túi quần, bước chầm chậm về phía tôi.
Dương Bác Văn_anh
Em căng thẳng vậy làm gì? Chúng ta chỉ… nói chuyện.
Giọng anh mềm xuống, nhưng ánh mắt thì như khóa chặt tôi vào tường.
Tôi lùi một bước. Sai lầm. Anh cũng tiến một bước. Chỉ vài giây, khoảng cách giữa chúng tôi biến mất.
Tả Kỳ Hàm_em
Buông tôi ra!
Anh nghiêng đầu, đôi mắt sâu hoắm:
Dương Bác Văn_anh
Anh chạm vào em lúc nào?
Đúng. Anh không hề chạm. Nhưng sự tồn tại của anh gần đến mức khiến tôi nghẹt thở.
Tôi hít mạnh, cố lấy bình tĩnh:
Tả Kỳ Hàm_em
Chuyện bốn năm trước đã kết thúc rồi.
Dương Bác Văn_anh
Với em thì có thể. Nhưng anh thì không.
Tả Kỳ Hàm_em
Anh là người nói chia tay trước.
Anh dừng lại một giây, rồi bật cười rất nhỏ—một tiếng cười lạnh sống lưng.
Dương Bác Văn_anh
Anh nói chia tay…
Dương Bác Văn tiến đến sát tai tôi.
Dương Bác Văn_anh
…nhưng em lại biến mất trước khi anh kịp tìm em.
Tim tôi đập mạnh như muốn vỡ.
Tôi cắn môi, muốn phản bác thì anh bỗng nói tiếp, giọng thấp và trầm đến mức da tôi nổi gai:.
Dương Bác Văn_anh
Bốn năm trước… em bỏ anh mà đi, để lại đúng một thứ.
Anh nhìn thẳng vào cổ tay tôi.
Dương Bác Văn_anh
Vết đó. Anh biết nó từ đâu mà ra.
Tôi nắm tay lại đến mức run lên:
Tả Kỳ Hàm_em
Không phải lỗi của anh. Đừng tự trách.
Dương Bác Văn_anh
Anh không tự trách.
Ánh mắt anh lạnh đến mức trái tim tôi co lại.
Dương Bác Văn_anh
Anh đang trách người đã làm điều đó với em.
Tả Kỳ Hàm_em
Tôi không muốn nhắc tới nữa.
anh đáp, giọng gần như êm dịu.
Dương Bác Văn_anh
Nhưng em không che giấu chuyện đó được trong phòng này đâu.
Dương Bác Văn_anh
Chúng ta ở chung. Em ngủ, anh ở đây. Em thức, anh cũng ở đây. Anh sẽ thấy hết.
Tả Kỳ Hàm_em
Anh điên rồi!
Dương Bác Văn_anh
Điên thì sao?
Anh tiến lại gần, cúi xuống ngang tầm mắt tôi.
Dương Bác Văn_anh
Bốn năm qua anh điên vì em. Sống chung phòng… là điều tối thiểu.
Tôi lùi đến sát tường.
Văn Hàm đặt tay lên tường bên tai tôi, khóa tôi lại.
Dương Bác Văn_anh
Tả Kỳ Hàm
Giọng anh trầm, chậm, và đầy nguy hiểm.
Dương Bác Văn_anh
Từ giờ… em không chạy được nữa. Anh sẽ lấy lại tất cả những gì em nợ anh.
Và tôi biết—đêm nay, tôi phải sống chung với cơn bão mang tên Dương Bác Văn
Yurimm
Rim thấy là chx xh mà coi Rim viết để mai mốt đồ này nọ đăng nè:))
Yurimm
tới chap mười mấy òi đó
Yurimm
Thấy Rim siêng chưaa, siêng thì like cho Rim nhoaaa
Tập 3: Đêm đầu tiên ở chung
Tập 3: Đêm đầu tiên ở chung
Sau lời tuyên bố khiến tim tôi đập hỗn loạn, Dương Bác Văn xoay người đi bật đèn bàn, ánh sáng dịu hẳn xuống. Tôi tưởng anh sẽ tiếp tục ép tôi nói chuyện… nhưng anh chỉ ngồi xuống giường, cúi đầu sấy tóc, im lặng đến lạ.
Sự im lặng này khiến tôi bất an hơn cả khi anh nói.
Tôi định tranh thủ mở cửa chạy ra ngoài thì giọng anh vang lên mà không cần nhìn:
Dương Bác Văn_anh
Em thử mở cửa đi. Xem được không.
Tay tôi cứng đờ.
Tên điên này… đã khóa cửa thật.
Tôi quay lại, cố giữ bình tĩnh:
Anh đặt máy sấy xuống, ánh mắt dán lên người tôi như đọc hết từng suy nghĩ:
Dương Bác Văn_anh
Anh chỉ muốn biết… em còn sợ anh như bốn năm trước không.
Dương Bác Văn đứng dậy, bước lại gần tôi, khoảng cách gần đến mức tôi phải ngửa mặt lên mới nhìn thấy anh.
Anh bật cười nhẹ, cúi xuống áp trán mình lên trán tôi. Hơi thở ấm nóng khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Dương Bác Văn_anh
Em run kìa, Hàm.
Tôi định đẩy anh ra thì anh bất ngờ hỏi:
Dương Bác Văn_anh
Bốn năm không gặp. Em sống kiểu gì?
Tả Kỳ Hàm_em
Chuyện đó… liên quan gì anh?
Dương Bác Văn_anh
Liên quan!.
Dương Bác Văn_anh
Em biến mất, anh tìm em gần như phát điên.
Dương Bác Văn nhìn tôi sâu đến mức tôi phải quay mặt đi. Anh đưa tay giữ cằm tôi lại, buộc tôi đối diện.
Dương Bác Văn_anh
Vết trên tay em… không tự nhiên mà có. Lúc em rời đi, vết đó còn rướm máu.
Dương Bác Văn_anh
Anh hỏi lần cuối,
Anh nói chậm rãi, từng chữ một như dao khắc vào không khí.
Dương Bác Văn_anh
Mau nói đi, Tả Kỳ Hàm. Ai làm?
Tôi bật lùi lại, tim loạn nhịp:
Tả Kỳ Hàm_em
Đó là chuyện cũ rồi!
Dương Bác Văn chặn tôi lại bằng cách dùng tay kéo nhẹ áo tôi ở sau gáy. Một hành động đơn giản nhưng khiến tôi nghẹt thở vì cảm giác bị giữ chặt.
Dương Bác Văn_anh
Anh không bỏ qua chuyện đó,
Dương Bác Văn_anh
Không bao giờ.
Tôi đẩy mạnh anh ra, ngực phập phồng.
Tả Kỳ Hàm_em
Tôi mệt rồi. Tôi… tôi đi ngủ.
Dương Bác Văn nhìn tôi vài giây, rồi bất ngờ nói:
Dương Bác Văn_anh
Ngủ ở giường nào?
Tả Kỳ Hàm_em
…Ý anh là sao?
Dương Bác Văn_anh
Phòng này một giường lớn, một giường nhỏ. Em chọn cái nào thì anh nằm cái còn lại.
Tôi chỉ vào giường nhỏ trong góc:
Anh nói, vẻ gì đó khó đoán.
Dương Bác Văn_anh
Đêm nay để đèn. Anh không muốn em lại giấu vết thương hay ác mộng.
Tả Kỳ Hàm_em
Tôi không có—!
Anh cắt lời, ánh mắt như cột chặt tôi xuống đất.
Dương Bác Văn_anh
Anh nói rồi. Ở chung phòng rồi… thì em trốn gì cũng vô ích.
Tôi chui vào chăn, quay lưng lại.
Và đêm đầu tiên trong phòng 204… tôi thức trắng.
Không phải vì sợ.
Mà vì mỗi cử động nhẹ của Dương Bác Văn, trên chiếc giường cách tôi chỉ vài bước, đều khiến tim tôi hỗn loạn không chịu nổi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play