Lâm Gia Nhiên là con trai duy nhất của một gia đình bình thường không mấy trọn vẹn, bởi ngay từ lúc cậu còn nhỏ đã ra ngoài kiếm tiền bằng một công việc có tính đặc thù đã khiến biết bao nhiêu gia đình tan vỡ.
Không chỉ có mẹ cậu mà còn có cả ba của cậu cũng thuộc kiểu người không mấy hoàn hảo vì ông có tính cách nhu nhược yếu đuối khiến biết bao nhiêu người cậy quyền bắt nạt sai khiến ông làm này làm kia cũng không giám phản kháng hay chống đối.
Gia đình của Lâm Gia Nhiên bởi vì xuất thân từ nông thôn vừa lạc hậu còn tương đối nghèo nàn nằm gần phía tây thành phố A cho nên gia đình của cậu phải chuyển đến thành phố để nhập học lớp một cho cậu , nào ngờ ngày đầu tiên cậu được ba mẹ đưa đi học ngày đầu tiên đã không khỏi đối mặt với biết bao nhiêu lời châm chọc kèm theo sự khinh bỉ xa lánh không khó dấu diếm từ phụ huynh và bạn bè ở trước cổng trường.
Từ ngày đầu tiên đó cậu đã phải đối mặt với sự xa lánh và chê bai từ những đứa trẻ cùng trang lứa chỉ có điều thái độ của bọn họ có tệ đến đâu cũng không hề tác động đến tâm trạng của cậu.
Bởi vì từ khi vừa bước vào lớp Lâm Gia Nhiên cũng không hẳn có khoảng thời gian học tập rất tăm tối trong bầu không khí ngột ngạt khi bên cạnh vị trí ngồi của cậu có một bạn nữ cùng bàn rất năng động đáng yêu tự tin với gương mặt vô cùng xinh xắn có tên là Lưu Á Hân được cô giáo phân ngồi chung với cậu.
Lưu Á Hân vì xuất thân trong một gia đình thuộc giới hào môn hơn nữa cô lại còn là con gái duy nhất của một ảnh hậu cùng với một thương nhân nổi tiếng bậc nhất nhất nước Mỹ, sau khi được năm tuổi cô đã được ông bà ngoại xin phép cha cô đưa cô theo mẹ dọn về quê ngoại sinh sống học tập cho nên ngay từ khi hiểu chuyện cô đã được giáo dục đàng hoàng, ba mẹ của cô cũng dọn về ở với cô vài năm nên tên của cô sẽ được phiên dịch sang Tiếng Trung .
Cũng chính vì vậy vừa nhìn thấy Lâm Gia Nhiên bị mọi người bắt nạt hay xa lánh thật sự cô không thích nhìn nữa mà móc trong túi áo ra một viên kẹo sữa rồi đưa cho cậu
Lưu Á Hân: " Cho cậu nè"
Lâm Gia Nhiên nhìn bàn tay nhỏ nhắn mang một làn da trắng nõn như tuyết đang xòe tay kèm theo một viên kẹo nhỏ của bé gái bên cạnh hướng về phía mình liền không khỏi ngạc nhiên
Lâm Gia Nhiên nhìn sang cô bé bên cạnh lười biếng lên tiếng: " Cậu cho tôi"
Cô bé nhỏ nhắn nghe thấy câu hỏi của cậu liền nhoẻn miệng nở ra một nụ cười rất tươi rói với chiếc răng khểnh duyên dáng sau đó khẽ gật đầu
Lâm Gia Nhiên dù sao cũng đang là một đứa trẻ năm tuổi lại còn sống trong một gia đình thiếu thốn nên ngay khi vừa được tặng cho một viên kẹo lạ mắt đang đưa đến tận tay liền không khỏi lóe lên một tia sáng, chỉ là sau đó cậu vẫn không giám nhận lấy
Lưu Á Hân nhìn cậu bé mãi không chịu nhận viên kẹo ở trong tay bèn ngơ ngác nhìn cậu bé Lâm Gia Nhiên : " Cậu không thích ăn kẹo hả "
Đáp lại câu hỏi của cô bé chỉ là một sự thờ ơ quay mặt sang hướng khác đầy lạnh lùng, Lưu Á Hân nhìn cậu bé bên cạnh không quan tâm đến mình hay chịu ăn kẹo nữa liền bĩu môi cũng quay mặt đi chăm chỉ nghe giảng.
Khoảng một khoảng thời gian trôi qua những tiết học dài dằng dặc thì cuối cùng cũng đã đến giờ ăn cơm trưa, viễn tưởng mọi chuyện sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng đến giờ ăn cơm trưa thì biến cố bắt đầu xảy ra
Trong lúc tất cả những cậu bé và cô bé được giáo viên trong lớp hướng dẫn cùng nhau đi xuống căn tin để nhận lấy thức ăn thì có một nhóm nhỏ có vài cậu bé xuất thân là thiếu gia nhà giàu đến trước mặt của Lâm Gia Nhiên
Vừa đến nơi bọn chúng liền hất đổ đồ ăn của cậu không quên buông lời châm chọc rồi cười phá lên : " Các bạn mau nhìn tên học sinh nghèo mới từ quê xuống thành phố đã mặt dày đến quán ăn của giới hào môn mua cơm kìa , không biết sẽ nợ hay là ăn xin ha "
Lâm Gia Nhiên nhìn khay cơm bị hất đổ cũng không thèm nhấc ánh mắt mà chỉ xoay người chuyển bị đi thẳng lên sân thượng nhưng nào ngờ ngay sau đó có một loạt cánh tay vươn tới chặn cậu lại
Vài cậu bé: " Muốn đi dễ vậy à "
Lâm Gia Nhiên đột nhiên bị chặn lại liền rũ mắt lạnh lẽo quay lại nhìn đám học sinh xấu xa trước mặt : " Rốt cuộc các cậu vẫn còn muốn làm gì tôi nữa "
Đám cậu bé đang đứng trước mặt cậu với gương mặt sợ hãi cùng nhau dương ánh nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Gia Nhiên không khỏi rùng mình đang muốn tiếp tục tranh cãi thì chợt có một bóng dáng mảnh khảnh chạy đến che cho cậu
Lưu Á Hân bĩu môi: "Các cậu bắt nạt người khác không thấy có lỗi hả "
Mấy cậu bé kia nhìn thấy Lưu Á Hân hoa khôi trong lòng của bọn họ đã xuất hiện còn đến che chở cho Lâm Gia Nhiên liền không thèm kiếm chuyện nữa mà liếc cậu một cái rồi cũng nhanh chóng bỏ đi
Lưu Á Hân nhìn thấy tất cả mọi người đã rời đi mới quay sang kéo tay cậu bé bên cạnh " Chắc vừa nãy các bạn ấy đổ thức ăn của cậu đi nên giờ cậu có cảm thấy không, để tớ mời cậu ăn nhé "
Dứt lời Lâm Gia Nhiên đã được cô bé ngồi cùng bàn kéo đi mua thêm một phần ăn mới
Cứ như vậy hàng ngày Lưu Á Hân đều thường xuyên nói chuyện rồi còn đem đồ ăn vặt đến cùng ăn cùng chơi cậu, mặc dù ban đầu Lâm Gia Nhiên cũng không thèm để tâm đến còn luôn cố tình ngó lơ sự thân thiện và thật lòng muốn kết bạn làm quen với cậu của Lưu Á Hân.
Thời gian cứ như thế trôi qua ngày một lâu dần dưới sự kiên trì và năng động của Lưu Á Hân đã bắt đầu phần nào tạo ra sự thay đổi tính cách của cậu bạn thân cùng bàn, tính cách của Lâm Gia Nhiên từ xưa đến giờ vốn rất lạnh lùng với người ngoài nhưng duy nhất lại chỉ âm thầm bao dung cho mọi hành động của cô.
Cũng nhờ những tâm tình thầm kín đấy đã khiến cho tình bạn của hai người đã có phần nào chuyển biến cực kỳ tốt khi cả hai lại tiếp tục bắt đầu một kỳ học cùng nhau bước vào lớp sáu tại ngôi trường Nhất Trung.
Cả hai người theo thời gian trưởng thành đều thay đổi dung mạo và nhan sắc một cách vô cùng tinh tế và sắc sảo, cũng từ ngày nhập học đó hai chỉ cần vừa bước vào trong trường một bước thôi đã khiến mọi người phải gưỡng mộ thốt lên một câu trời sinh một cặp, nam thanh nữ tú.
Lâm Gia Nhiên trưởng thành vô cùng hoàn hảo với gương mặt lạnh lùng sắc nét kèm theo đôi mắt màu hổ phách long lanh cộng thêm chiếc mũi cao thẳng tinh tế , thân hình ấn tượng bởi chiều cao mét chín cộng với bờ vai rộng tạo nên một mẫu người yêu lý tưởng dành cho phái nữ.
Lưu Á Hân thì khác với cậu bởi cô là nữ nên thuộc dáng người mảnh mai cân đối với làn da trắng nõn như sữa, gương mặt của cô vì kế thừa từ người mẹ ảnh hậu nên có một ngũ quan tương đối hài hòa với đôi mắt to long lanh bờ môi mọng nước màu anh đào rất đáng yêu .
Cũng bởi vì nhan sắc của hai người quá đối nổi bật thành ra năm học mới này đã khiến cho cả hai gặp phải không ít rắc rối, đáng tiếc nhất khi người chịu thiệt thòi luôn nghiêng về phía Lâm Gia Nhiên.
Cụ thể nhất trong suốt thời học sinh, Lâm Gia Nhiên đã luôn phải chịu thiệt thòi đối mặt với nhiều thái độ khó ưa, kiếm chuyện đến từ một đám học sinh cá biệt trong trường.
Chuyện cậy quyền thế bắt nạt Lâm Gia Nhiên đến từ nhiều nhóm người giàu nhất ở trong trường do bọn họ khinh miệt thân thế nghèo khó của cậu hầu như diễn ra gần như là thường xuyên ở khu vực đất trống sau trường, Khu vực sau trường là một nơi bị nhà trường ra thông báo nghiêm cấm toàn bộ học sinh dù là mới nhập học hay sắp tốt nghiệp cũng không ai được phép đặt chân đến hay trú ngụ thường xuyên dẫn đến nơi đó hầu như ngoài học sinh cá biệt ra, còn lại học sinh ít khi tụ tập ở đấy do khu vực này còn tương đối khuất camera và thiếu sự giám sát nghiêm túc của bảo vệ, giáo viên và hiệu trưởng .
Cuộc sống sau này của Lâm Gia Nhiên hầu như ngày nào cũng như ngày đầu tiên nhập học vào trường Trung học số 1, cứ sau khi tiếng chuông tan tầm vang lên báo hiệu cho giờ giải lao đã đến trước cửa lớp cậu đã từ bao giờ xuất hiện một nhóm học sinh cá biệt điều khiển bởi công tử nhà họ Cố.
Đám người này vừa nhìn thấy giáo viên đã ra khỏi lớp thì rất tự nhiên kéo Lâm Gia Nhiên ra ngoài trước sự thờ ơ của toàn bộ học sinh trong lớp sau đó cùng nhau đi thẳng một đường đến khu vực sau trường
Cố Nhất cười khẩy nhìn cậu : " Hình như tao có nghe mọi người đồn thổi nói mày là bạn thân của hoa khôi Á Hân học lớp số 1 "
Lâm Gia Nhiên bị nhiều người kéo đến nơi còn bất ngờ bị ghìm chặt ép buộc cậu phải hạ mình đứng cúi đầu trước Cố Nhất, sau khi đã nghe rõ xong câu này của cậu ta, Lâm Gia Nhiên không nhịn được bật cười lạnh lẽo liếc đám người ngông cuồng trước mặt
Lâm Gia Nhiên : "Liên quan gì đến các người "
Cố Nhất nhìn vẻ mặt thản nhiên không chịu khuất phục của cậu đối với cậu ta giống như bị chọc vào vảy ngược, bèn không nể nang đang ở trường học mà vung mạnh cánh tay đánh người với một lực không hề nhẹ nhàng một chút xíu nào.
Cố Nhất: " Mày nói hay lắm, chỉ có điều tao cảnh cáo mày hoa khôi là crush của tao sau này cậu ấy sẽ là bạn gái của tao nên khôn hồn đừng để tao thấy loại nghèo hèn như mày vấy bẩn cậu ấy"
Cố Nhất vừa nói dứt lời liền ra hiệu cho người giữ chặt cậu sau đó ép Lâm Gia Nhiên phải học thuộc cách cúi đầu và cung kính đối diện với những tất cả lời nói khiêu khích của hắn bằng sự tuyệt vọng cam chịu.
Ngược lại Lâm Gia Nhiên bị ép buộc ngước nhìn ánh mắt đang cảnh cáo của Cố Nhất không những không sợ ngược lại còn cảm thấy nực cười bèn không hề nể nang mà cười lớn
Lâm Gia Nhiên: " Cậu nghĩ bây giờ cậu có thể bắt nạt người khác bằng quyền lực nhưng sau này chưa chắc cậu còn tự hào nổi khi bắt nạt người khác bằng cách cậy quyền bằng gia thế chắc "
Cố Nhất càng lắng nghe lắng nghe càng bực bội cãi lại : " Sau này tao có thể dùng quyền lực uy hiếp được người khác hay không, không liên quan đến kẻ có thân thế nghèo hèn, thấp kém, dơ bẩn không có tiếng nói như mày đâu "
Lâm Gia Nhiên nhìn tên điên trước mặt liên tục dùng gia đình và xuất thân của cậu để Khiêu khích chợt làm cho những hình ảnh mà cậu luôn che giấu cứ thế lặp lại một cách rõ ràng
Trong lúc kích động nhất thời do bị ép vào đường cùng khiến cho Lâm Gia Nhiên ngay lập tức trả đũa đám học sinh cá biệt trước khi bọn chúng kịp phản ứng phải nhanh chóng quỳ xuống xin tha.
Lưu Á Hân khoanh tay nhìn Lâm Gia Nhiên: " Cậu đi đâu về vậy"
Xử lý xong đám người không biết điều kia xong thì cậu mới quay trở lại lớp học đã chạm phải ánh mắt thân thiện của Lưu Á Hân khi cô quay sang nhìn do bị tiếng động làm phiền khi đang cặm cụi giải bài tập.
" Tớ vừa xuống căn tin mua chút đồ ăn cho cậu một chút đồ ăn nhẹ thôi không có gì đâu thỏ trắng ": Lâm Gia Nhiên cười nhẹ vừa nói vừa không quên vươn tay đặt lên trên bàn một túi đồ lớn chữa rất nhiều bánh ngọt và nước uống đẩy sang trước mặt cô.
Lưu Á Hân nhìn túi đồ rồi lại híp mắt nhìn chằm chằm vào cậu với một ánh mắt nghi ngờ : "Thật sự cậu chỉ xuống căn tin mà không đi đâu hay làm gì khác thật à "
Thấy một loạt lời chất vấn biểu hiện thái độ không tin tưởng vào mình, Lâm Gia Nhiên liền thở dài vươn tay khẽ bẹo má cô một cái đầy dịu dàng
Lâm Gia Nhiên dơ tay xin thề : "Tớ nói thật mà"
Lưu Á Hân nhìn vẻ mặt nghiêm túc giải thích chỉ gật đầu nhưng cũng không quên dơ tay gạt bỏ cánh tay đang bẹo má mình ra khỏi gương mặt trắng nõn: " được thôi, coi như tớ tạm tin cậu một lần vậy "
Lâm Gia Nhiên nhìn cô ngốc trước mặt mà trong lòng cậu liền hiện ra cảm xúc dở khóc dở cười nhưng đa phần là cưng chiều hết mực bởi sự trái ngược đáng yêu đang hiện rõ từng nét trên khuôn mặt tròn trĩnh trắng nõn.
Lâm Gia Nhiên khựng lại : " Về thôi thỏ trắng, để tớ đưa cậu ..... "
Lâm Gia Nhiên biết đã tan học bèn xách cặp của thỏ trắng nhà cậu lên vai của mình rồi chuyển bị đưa cô về nhà, nào ngờ đúng lúc cả hai người vừa ra đến cổng trường đã nhìn thấy một người phụ nữ trưng diện loè loẹt đang đứng chờ ai đó lâu lâu còn ngó nghiêng khắp nơi.
Ngay khi vừa nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ trước mặt là ác mộng của tuổi thơ cậu không bao giờ quên được, bước chân của Lâm Gia Nhiên bỗng chốc sững sờ không thể bước tiếp hay lùi lại, hành động nhỏ này không ngờ lại ảnh hưởng đến Lưu Á Hân đang đi bên cạnh khiến cho cô cũng rất hoang mang
Lưu Á Hân thắc mắc : " Cậu sao vậy Gia Nhiên???"
Lâm Gia Nhiên mỉm cười nhẹ, nói: " Hôm nay tớ còn có chút việc không chắc có thể đưa cậu về được nên cậu tự về cẩn thận nhé thỏ trắng"
Dứt lời còn chưa kịp để Lưu Á Hân kịp phản ứng, cậu đã dứt khoát quay lưng bình tĩnh nhấc chân rời đi ra khỏi cổng khác của trường học bằng một lối đi mới .
Lưu Á Hân đứng nhìn cậu đã rời đi mới chợt hoàn hồn lại mở miệng gọi lớn: " Gia Nhiên, cậu làm sao vậy đợi tớ với "
Lâm Gia Nhiên sau khi đã dứt khoát quay lưng lại với cô liền cứ như thế tiếp tục đi thẳng một mạch cho dù có bị cô gọi với lại cũng không dừng lại hay trả lời, cô nhìn bóng lưng cậu cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm nên hơi do dự không biết có thể đuổi theo hay không.
Đột nhiên ngay lúc này ở bên ngoài cổng trường trùng hợp có một chiếc xe hơi BMW đang dừng gần đó, Lưu Á Hân nghe thấy tiếng còi xe bèn nhìn về hướng tiếng động thành công thấy biển số quen thuộc của chiếc xe gia đình đành thở dài nhấc chân đi về phía chiếc xe mở lời chào hỏi.
Lưu Á Hân cười tươi :" Ba đến đón con ạ "
Ba cô gật đầu rồi mới nhẹ giọng nói : " Ba vừa cùng mẹ con trở về liền nghe giáo viên thông báo lịch nghỉ phép ngắn hạn vài ngày nên mẹ con kêu ba đến đón con về nhà ăn cơm đoàn viên "
Lưu Hiểu Đường vừa nói vừa quan sát đứa con gái trưởng thành, lớn lên xinh đẹp đáng yêu đã dọn ra ngoài kể từ ngày nhập học xin ông cho phép tự túc ở ký túc xá của trường ít khi trở về nhà liền không khỏi đỏ hoe vành mắt.
Lưu Á Hân ở phía đối diện nhìn đôi mắt đỏ hoe của ba mình mà trong lòng cũng buồn bã theo : " Ba vừa đến đón con tại sao lại khóc vậy ạ "
Lưu Hiểu Đường khẽ lau nước mắt: " Cũng lâu rồi ba và mẹ đã lâu chưa gặp lại con suốt một năm trời, cho đến ngày hôm qua ba mẹ nghe tin con đã được nghỉ lễ mới vui mừng vì gia đình chúng ta đã đoàn tụ kèm theo sự đau lòng và nhớ con"
Lưu Á Hân nhìn ba của mình giải bày cảm xúc với mái tóc bạc trắng đã già đi không ít liền xúc động vươn tay ôm ông an ủi.
Người phụ nữ đang đứng ở gần chỗ của hai người đang có vẻ chờ đón con trai ở trước cổng trường đã lâu mà không gặp được bèn tay trắng bực bội quay đi, chẳng ngờ ngay lúc bà ta vừa bước được hai bước liền khựng lại do nhìn thấy chiếc xe sang trọng đỗ bên cạnh chân cùng ánh mắt tham lam đến tiếp cận giả vờ như đang hỏi thăm.
Người phụ nữ niềm nở mở lời : " Xin lỗi vì đã làm phiền thể, hai người có thể cho tôi hỏi thăm một chút được không"
Hai ba con Lưu Hiểu Đường sau khi trò chuyện một chút rồi chuyển bị đi đến bãi đỗ xe gần đó lái xe trở về nhà ăn cơm, đột nhiên bị người lạ chặn đường hỏi thăm liền giật mình đứng sững lại nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ kia thấy mình đã được hai ba con chú ý bèn tiếp tục mặt dày mở lời giới thiệu về bản thân:
" Cô bé này chắc là học sinh của trường trung học số 1, nên không biết cô bé có nhìn thấy một nam sinh nào cao lớn và đẹp trai nhất có tên là Lâm Gia Nhiên không , tôi là dì của thằng bé hôm nay tôi thay ba mẹ thằng bé đến đón "
Lưu Hiểu Đường nhìn con gái đột nhiên bị người lạ chặn đường hỏi thăm bèn cau chặt hai hàng lông mày, tuy ông không muốn để ý nhưng ông cũng không kịp ngăn cản con gái của mình hiền lành đang chuyển bị giúp đỡ người khác.
Lưu Á Hân mỉm cười lễ phép trả lời : "Cậu ấy đã về rồi thưa dì "
Người phụ nữ kia chính là mẹ ruột của Lâm Gia Nhiên nhận được đáp án biết rất rõ con trai không muốn nhìn thấy mình liền giả tạo cười ngượng nhìn cô : " Cảm ơn con nhé cô bé"
Lưu Á Hân xua tay cười trừ: "Không có gì đâu ạ"
Lưu Hiểu Đường thấy đã trưa bèn mất kiên nhẫn kéo con gái đi thẳng một mạch lên xe :"Chúng ta mau về thôi con gái kẻo mẹ con đợi lâu sẽ buồn đấy"
Lưu Á Hân mỉm cười: " Vâng ạ"
Phía bên kia Lâm Gia Nhiên sau khi đã tạm thời chia tay với Lưu Á Hân vừa lúc tan học liền lập tức trở về nhà, chỉ có điều cậu vừa đi về đến trước cửa liền nhìn thấy trong nhà đã có một đám người không biết đến từ bao giờ với danh nghĩa họ hàng.
Cậu nhíu mày : " Các người là ai, đột nhiên các người xuất hiện ở đây với mục đích gì"
Mọi người đang ở trong nhà dương dương tự đắc với một loạt hành động tự cao tự đại ngày hôm nay nghe thấy giọng nói lạnh lùng liền lia mắt nhìn ra ngoài cửa.
Ba của cậu đang bị bắt phải quỳ ở dưới đất cũng lắng nghe thấy một giọng nói trầm ấm lạnh lùng liền mỉm cười giả vờ bình thường ngượng ngạo hỏi thăm con trai
" Con về rồi sao tiểu Nhiên, mau vào trong ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi" Lâm Thanh ra hiệu cho con trai
Nhưng Lâm Gia Nhiên lại không nghe lời ba mình ngược lại chỉ đứng trừng mắt lạnh lùng khẽ liếc nhìn người đàn ông cầm đầu đang ngồi ở giữa ghế sofa một cái đầy khinh miệt sau đó lạnh lùng lên tiếng đuổi người.
Nhưng có vẻ đám người kia đã quá quen thuộc với vẻ mặt sợ sệt lúc trước của gia đình cậu nên bọn chúng nghĩ có lẽ bây giờ cậu cũng không khác gì lúc trước bèn cười khẩy đứng dậy tiến về phía cậu nhằm ra oai.
Nhưng mà có lẽ đám người này đã quá tự cao nên ngay khi vừa đến gần chưa kịp định thần đã bị Lãnh Gia Nhiên vung mạnh cây gậy vừa lấy ra do cậu che giấu trong balo, hành động bất ngờ của cậu rất nhanh khiến cho cả đám người ngay lập tức bị quật ngã xuống đất ôm lấy cơ thể la oai oái
Cậu vừa giành được thế chủ động liền thờ ơ nhìn họ: " Trả lại mọi thứ rồi sau đó....Cút "
Đám người kia nhăn nhó ôm những vết thương muốn phản kháng chợt khẽ chạm phải gương mặt lạnh lùng của Lâm Gia Nhiên biết rằng thời thế đã được thay đổi liền hốt hoảng trả lại mọi thứ đã cướp đi rồi chạy bán sống bán chết ra khỏi nhà cậu.
Ba của Lâm Gia Nhiên lặng người áy náy nhìn con trai của mình kể từ khi bước vào nhà rồi đứng ra phản kháng giành lại mọi thứ liền đau lòng lấy khăn ẩm lau nhẹ gương mặt bẩn thỉu giúp cho con trai
Ba Lâm : " Ba xin lỗi vì đã khiến cho con chịu đựng nhiều khổ sở như vậy"
Lâm Gia Nhiên : " Con không trách ba đâu , kể từ ngày hôm nay tuyệt đối con sẽ không cho phép bất kỳ một người nào khác kiếm chuyện với gia đình mình nữa đâu ba "
Hai cha con cùng nhau nắm tay ôn lại những câu chuyện cũ thêm một chút nữa mới bắt đầu dắt tay đi vào nhà bếp dùng bữa, ai dè vừa ngồi xuống chưa ấm chỗ thì cả hai người nhìn thấy một người phụ nữ nghênh ngang đi vào.
Mẹ Lâm: " Mọi người hôm nay có vẻ ăn cơm muộn vậy à "
mẹ của Lâm Gia Nhiên mang danh nghĩa có tên là Đinh Tuệ , bà ta vừa đi thẳng vào nhà liền lập tức không nể nang một điều gì mà thản nhiên nhẹ nhàng ngồi xuống bàn ăn vươn tay ra hiệu cho Lâm Thanh đi lấy thêm một bộ bát đũa mới.
Lâm Thanh đang ngồi cùng con trai nhìn vợ mình mới đến đã thản nhiên ra lệnh cho ông không quên tiện tay lấy điện thoại ra chụp ảnh bèn khẽ nhắc nhở một câu đầy lạnh lùng.
Lâm Thanh: " Hôm nay sao đột nhiên cô lại mặt dày đi đến đây, rõ ràng trước đây chúng ta đã ly hôn từ mấy chục năm trước cô tự nhiên đến đây như vậy thật sự không tốt một tý nào "
Download MangaToon APP on App Store and Google Play