[HùngCap] Far Away Then Close To You
Sân khấu như ngừng thở
Hậu trường lễ trao giải luôn ồn ã như một cơn bão được gói trong bốn bức tường sáng đèn. Tiếng bước chân vội, tiếng máy sấy tóc, tiếng nhân viên gọi nhau. Không khí đặc quánh bởi những hơi thở hồi hộp và mùi phấn trang điểm.
Quang Hùng đứng hơi tách khỏi đám đông, tựa vai vào tường, đôi mắt nhìn vào gương như thể đang cố giấu sự mệt mỏi sau lịch trình dài. Ánh đèn vàng trong phòng soi lên đường nét sắc lạnh của anh. Tóc chải gọn, suit đen ôm dáng, mọi thứ đều hoàn hảo đến mức khiến người khác khó đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Make-up Artist
Anh Hùng, sắp ra diễn rồi đó
Quang Hùng
Ừ, chờ tôi một chút
Giọng anh trầm khàn nhưng chắc chắn
Cùng lúc đó, cửa phòng bật mở.
Đức Duy bước vào, dáng người thon gọn trong bộ suit trắng khiến cả phòng như sáng lên thêm một bậc. Cậu vừa tháo khẩu trang, hơi thở còn vương chút gấp gáp sau chạy lịch trình. Đôi mắt sáng của Duy đảo một vòng, rồi dừng lại nơi Hùng đang đứng.
Quang Hùng khẽ nhướng mắt
Quang Hùng
Thấy trên mạng người ta bảo em chạy lịch trình như chạy deadline
Đức Duy bật cười, tiếng cười nhẹ như gió
Đức Duy
Có mình anh nói vậy thôi đó
Hùng im lặng nửa giây, rồi nhếch môi rất nhẹ
Quang Hùng
Nói vậy cho em đỡ căng thẳng
Duy hơi khựng. Cậu không ngờ anh lại để ý
Nhưng chưa kịp đáp thì quản lý của Duy xen vào
Quản lý
Lát nữa collab khúc mở màn, cả hai nhớ đứng gần nhau, camera sẽ lia một vòng
Nhưng ngay khi quản lý rời đi, Đức Duy chép miệng nhỏ
Đức Duy
Em lo cái cảnh phải đứng sát nhau trước đám đông lắm
Đức Duy
Fan hai bên..căng lắm anh
Quang Hùng
Anh cũng đâu thoải mái hơn
Hùng đáp mà mắt vẫn nhìn ra hành lang
Quang Hùng
Nhưng mình là idol, chỉ có một việc phải làm cho tốt
Duy nhìn anh lâu hơn một chút
Đức Duy
Anh nói nghe đơn giản ghê
Quang Hùng
Thì cứ nghĩ vậy cho nhẹ đầu
Quang Hùng quay sang, bắt gặp ánh mắt Đức Duy đang nhìn mình hơi lâu
Quang Hùng
Nhìn anh làm gì?
Duy bối rối nhưng cố giữ bình tĩnh
Đức Duy
Không..em xem anh có lo lắng không
Quang Hùng
Không phải kiểu lo em nghĩ
Quang Hùng
Chỉ là sân khấu đêm nay sẽ trở thành cái gì
Giọng Đức Duy hạ xuống rất nhỏ
Đức Duy
Em cũng không biết..
Tiếng MC từ sân khấu chính vang lên khiến cả hậu trường rung nhẹ
MC
Ngay bây giờ xin chào đón hai nghệ sĩ trẻ đình đám nhất năm nay
Nhân viên ra hiệu cho họ vào vị trí. Đèn hậu trường tắt dần, ánh sáng sân khấu lọt qua khe cửa, trắng đến chói mắt.
Quang Hùng
Em chuẩn bị chưa?
Quang Hùng
Chắc rồi nghĩa là chưa
Hùng nói, giọng thấp, mang chút trêu chọc nhẹ.
Đức Duy quay phắt sang anh, mắt mở lớn một chút
Đức Duy
Anh chọc em làm gì ngay lúc này?
Hùng đáp rất tự nhiên, như một thói quen mà chính anh cũng không nhận thấy.
Tim cậu đập lệch một nhịp nhỏ, ngắn nhưng rất thật.
Quang Hùng
Dù gì cũng không lùi được
Biển lightstick sáng rực ập vào mắt. Tiếng fan hò hét đến mức nền sàn rung lên. Camera nhắm thẳng vào họ
Quang Hùng bước ra trước nửa bước. Bóng anh sẫm lại dưới ánh đèn, rồi bừng sáng khi tia chiếu chính quét qua. Đức Duy theo sau, nụ cười hệt ánh sáng nhẹ nhàng trải lên sân khấu.
Hai người đứng cạnh nhau ở tâm sân khấu.
Nhưng Duy lại thì thầm đủ để chỉ Hùng nghe
Đức Duy
Anh Hùng..nếu em lỡ làm không tốt..
Quang Hùng
Không có chuyện đó
Quang Hùng
Vì anh ở ngay đây
Đức Duy chớp mắt. Tim cậu lại lệch thêm một nhịp
Ánh đèn chuyển sang màu vàng kim.
Giây tiếp theo, giai điệu đầu tiên của bài collab vang lên, bao trọn lấy hai người giữa một biển hò reo cuồng nhiệt.
Không ai ngờ, khoảnh khắc này sẽ mở ra tất cả những điều mà họ chưa kịp gọi tên.
Hiểu lầm và bước chân sai nhịp
Buổi sáng hôm sau, phòng tập lớn của công ty sáng hẳn lên bởi dãy đèn LED trắng lạnh. Gương soi trải dài suốt hai bức tường, phản chiếu lại những chuyển động còn lộn xộn của dàn dancer đang khởi động cho buổi tổng duyệt collab.
Quang Hùng có mặt từ sớm. Anh buộc dây giày rồi đứng yên vài phút, nhìn ánh đèn phản chiếu trên sàn gỗ. Gương mặt anh vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng trong lòng lại vương một chút khó hiểu từ sáng đến giờ.
Đức Duy vừa bước vào thì cúi chào mọi người một lượt. Nhưng khác với hôm qua, nụ cười nhẹ thường thấy của cậu biến mất. Khi đi ngang chỗ Hùng, Duy chỉ nói một câu rất nhỏ, rất lịch sự
Không giống Duy hôm qua chút nào.
Quang Hùng nhìn theo, một thoáng nhíu mày
Quang Hùng
Không lẽ..cậu giận thật?
Buổi tập bắt đầu. Nhạc nổi lên, cả nhóm vào nhịp. Trong gương, Hùng thấy Duy đứng cách mình xa hơn thường lệ, dù vị trí đội hình yêu cầu hai người đứng gần.
Biên đạo
Move qua phải chút!
Duy giật nhẹ mình, rướn bước, nhưng lại né sang trái
Biên đạo
Duy, em làm gì vậy?
Biên đạo
Đứng sát Hùng, không sát là lệch đội hình đó
Hùng bước tới một bước, cúi xuống nói đủ để hai người nghe
Quang Hùng
Em có chuyện gì à?
Ba giây đủ để anh hiểu có chuyện thật.
Lúc nghỉ giữa buổi, không khí càng rõ ràng hơn. Duy chẳng nhìn Hùng lấy một lần. Staff đưa nước, cậu cảm ơn rồi quay lưng đi thẳng. Còn Hùng thì đứng nhìn theo như bị bỏ rơi ở sân ga.
Quản lý đi ngang, lỡ miệng nói với một nhân viên khác
Quản lý
Chắc Duy nghe vụ phỏng vấn sáng nay
Quản lý
Fan đang bảo Hùng không hứng thú hợp tác
Hùng nghe tới đó thì thở ra một hơi dài
Quang Hùng
Vậy ra là chuyện này
Trong buổi phỏng vấn ngắn lúc sáng, anh chỉ nói
Quang Hùng
Tôi không quen làm việc với nghệ sĩ lạ nên sẽ cố gắng thích nghi
Một câu bị cắt mất nửa sau khi lên mạng.
Bị ghép caption kiểu Quang Hùng không thoải mái khi collab với Đức Duy.
Duy nhìn thấy, hiểu sai cũng đúng.
Hùng xoa thái dương. Anh không giỏi ăn nói, lại càng không giỏi giải thích. Nhưng để Duy hiểu lầm thế này, trong lòng anh cũng khó chịu một cách lạ lùng.
Buổi tổng duyệt buổi chiều diễn ra trên sân khấu thực tế, nơi mọi thứ lớn gấp mười lần phòng tập. Ánh đèn chói hơn, loa bass mạnh hơn, giàn đạo cụ treo trên cao chất đầy những phụ kiện chờ được thử.
Duy vẫn giữ khoảng cách như sáng.
Thậm chí khi biên đạo cho họ đứng cạnh nhau, cậu còn ngước mặt nhìn về hướng khác.
Quang Hùng cuối cùng lên tiếng trước khi nhạc bắt đầu
Quang Hùng
Em giận anh thật hả?
Đức Duy
Em chỉ không muốn làm phiền anh
Đức Duy
Anh không thích hợp tác với em..
Hùng nghe mà muốn cười nhưng cũng muốn thở dài
Quang Hùng
Anh không nói vậy
Đức Duy
Em thấy báo đăng rồi
Quang Hùng
Em nghe báo hơn nghe anh hả?
Câu đó làm Đức Duy nghẹn lại trong một nhịp.
Lần đầu tiên từ sáng, cậu nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong đôi mắt ấy có chút gì đó không phải trách móc.
Quang Hùng
Ý anh là anh chưa quen làm việc với người lạ
Quang Hùng
Không phải không thích em
Quang Hùng
Anh nói thiếu câu sau
Quang Hùng
Xin lỗi vì để em hiểu sai
Một khoảng lặng nhẹ trôi qua giữa ánh đèn.
Và rồi âm thanh rắc nhẹ rất nhỏ vang lên phía trên.
Hùng nghe đầu tiên, anh ngẩn lên
Một thanh phụ kiện trên giàn treo bị lỏng, đang rơi thẳng xuống đúng vị trí Đức Duy đứng.
Hùng phản xạ nhanh như điện giật.
Anh lao tới, vòng tay siết lấy eo cậu, kéo mạnh sang bên trái.
Trong tích tắc, cả hai ngã xuống sàn gỗ, Duy nằm gọn trong vòng tay anh, thanh kim loại rơi xuống ngay vị trí cậu vừa đứng một giây trước.
Giàn đèn rung chuyển nhẹ.
Đức Duy vẫn đang nằm trong cánh tay Quang Hùng, hơi thở gấp gáp, tim đập mạnh đến mức Hùng cảm nhận được qua ngực cậu.
Quang Hùng
Em có sao không?
Hùng hỏi, giọng trầm nhưng run một chút.
Duy đáp nhỏ, gần như thì thầm.
Quang Hùng
Đứng đó thêm hai giây nữa là nguy hiểm rồi
Quang Hùng
Em không được làm anh sợ vậy
Câu sau buột miệng thoát ra, đến chính anh cũng hơi khựng.
Hùng nhùn thẳng, không né, rất thật.
Duy chớp mắt, hơi thở chưa kịp ổn
Đức Duy
Em hứa không đứng xa anh nữa
Quang Hùng
Đúng gần anh là an toàn nhất nhỉ
Còn Hùng thì chỉ im lặng đỡ cậu đứng dậy, tay không buông ra ngay lập tức.
Khoảnh khắc đó..không fan nào thấy, không camera nào quay, nhưng giữa hai người, điều gì đó đã đổi khác.
Nhịp thở gần sát nhau
Buổi tối hôm đó, thành phố sáng như một mặt hồ phủ đầy ánh đèn, còn trong ký túc xá, Duy lại ngồi bó gối bên cửa kính, đôi mắt không rời khỏi những dòng bình luận đang cuộn lên vô tận trên màn hình.
Hình ảnh Hùng kéo cậu tránh khỏi vật rơi đã lan khắp mạng. Fan zoom từng khung hình, phân tích từng cái chạm, từng hơi thở.
Đức Duy
Mình làm phiền anh rồi..
Ý nghĩ ấy cứ quay mãi trong đầu như một sợi dây mảnh siết chặt ngực cậu.
Duy bật dậy, định tắt hết điện thoại nhưng không hiểu sao ngón tay lại mở danh bạ và dừng ngay ở cái tên Hùng.
Ngập ngừng một hồi lâu, cậu nhắn một tin rất ngắn
Đức Duy
Anh còn thức không?
Chưa đầy ba phút sau, chuông cửa vang lên
Duy giật thót, tim vọt lên tận cổ
Hùng đứng đó, áo hoodie đen, tóc hơi rối do đội mũ, hơi thở còn phả mùi gió đêm.
Không nói gì, anh chỉ đưa điện thoại lên cho Duy thấy trên màn hình vẫn còn tin nhắn cậu vừa gửi.
Quang Hùng
Em bảo anh còn thức không thì anh tới
Hùng nói nhẹ, nhưng ánh mắt lại đầy sự quan tâm khó giấu
Một phần vì gần anh thế này, tim cậu đập như trống trận.
Hùng bước vào phòng, khóa cửa lại cho an toàn rồi quay sang
Quang Hùng
Em đang hoảng chuyện clip đúng không?
Đức Duy
Em sợ fan hiểu nhầm
Đức Duy
Sợ người ta nói anh ôm em là staged, là gây chú ý..
Giọng cậu cứ nhỏ dần, nghèn nghẹn
Đức Duy
Sợ ảnh hưởng tới anh
Rồi anh tiến lại gần, rất gần, đến mức Duy có thể nghe rõ nhịp thở trầm và ổn định của anh.
Ánh mắt Hùng dịu đến mức cậu muốn né đi, nhưng không thể
Quang Hùng
Anh tự làm theo bản năng
Quang Hùng
Không vì concept
Hùng nói chậm, từng chữ chắc như đặt xuống.
Quang Hùng
Nếu lúc đó anh không kéo em, anh sẽ tự trách mình cả đời
Đức Duy
Anh nói..hơi quá rồi..
Hùng đáp, tiếp tục rút tay Duy ra khỏi túi áo.
Trên cổ tay vẫn còn vệt đỏ cũ
Quang Hùng
Em còn đau không?
Duy khẽ giật mình, định giấu đi nhưng Hùng giữ lại. Ngón tay anh lướt nhẹ qua chỗ sưng như thể từng centimet đều quan trọng.
Quang Hùng
Tại sao bị thương mà không nói?
Giọng anh nhỏ hơn, nhưng nghiêm hơn
Quang Hùng
Em nghĩ anh không cần biết sao?
Đức Duy
Em chỉ không muốn làm phiền anh nữa
Hùng thở một tiếng thật nhẹ như vừa thua trong một cuộc kiềm chế dài
Quang Hùng
Duy, nghe rõ này
Anh nói, ngón cái vô thức xoa lên vết thương của cậu
Quang Hùng
Em không làm phiền anh
Phòng yên đến mức nghe được tiếng mưa bắt đầu rơi ngoài cửa sổ.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một nửa bước chân.
Duy thấy rõ từng chi tiết trên gương mặt Hùng. Hàng mi dài, đôi mắt sâu, đường xương hàm sắc nhưng lại mềm hẳn khi nói chuyện với cậu.
Rồi như thể nhận ra mình đang giữ tay Duy quá lâu, Hùng hơi giật mình và buông ra một chút nhưng không hẳn buôn.
Bàn tay anh vẫn chạm vào cổ tay cậu, nhẹ nhưng dứt khoát
Hùng nói tiếp, giọng thấp
Quang Hùng
Em sợ người ta nghĩ gì?
Quang Hùng
Còn anh chỉ sợ một chuyện
Quang Hùng
Rằng em phải chịu áp lực một mình
Câu nói ấy khiến toàn thân Duy như mất thăng bằng trong giây lát.
Cậu định nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại.
Hùng thấy thế liền dịu giọng hơn
Quang Hùng
Nếu có gì lo, em nói anh
Quang Hùng
Không cần nhắn cũng được
Đức Duy
Nhưng tối nay..anh qua liền như vậy
Quang Hùng
Mưa to, em ở một mình
Quang Hùng
Anh không yên tâm
Quang Hùng
Đây không phải lần đầu anh làm vậy
Tim Duy khựng lại một nhịp
Hùng dừng một nhịp, như cân nhắc có nên nói không
Quang Hùng
Đêm hôm em sốt sau buổi tập comeback ba tháng trước
Quang Hùng
Em ngủ mê man, còn ngồi dưới sàn tựa vào lưng gương
Quang Hùng
Staff báo anh, anh chạy từ phòng tập khác qua xem, nhưng em ngủ mất rồi, nên anh để thuốc cạnh em rồi đi
Cậu nhớ buổi sáng hôm sau có hộp thuốc và chai nước điện giải, nhưng tưởng staff để.
Quang Hùng
Em không cần biết
Quang Hùng
Nhưng anh thì cần
Duy bối rối, tay khẽ run.
Hùng thấy vậy liền siết tay cậu một chút, một chút thôi nhưng đủ để Duy cảm nhận hơi ấm như lan vào tận tim.
Quang Hùng
Nếu em sợ, để anh ở lại đêm nay
Quang Hùng
Chỉ ngồi nói chuyện, anh không về khi em hoang mang như vậy
Duy ngẩng lên, mắt chạm mắt anh. Ánh đèn vàng trong phòng khiến gương mặt Hùng mềm hơn, gần hơn, chân thật hơn đến mức tim cậu như rơi khỏi lồng ngực.
Đức Duy
Anh muốn ở lại thật?
Quang Hùng
Miễn là em đỡ lo
Cậu mím môi, cố che nụ cười run run nơi khóe môi.
Mưa ngoài trời rơi dày hơn.
Trong căn phòng nhỏ, hai nhịp thở chậm dần, hoà vào nhau. Không ai nói gì nữa.
Nhưng khoảng cách ấy gần đến mức chỉ cần nghiêng đầu thêm một chút là môi sẽ chạm..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play