Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Khi Hoa Nở Lại,Em Cũng Trở Về

Chap 1

Ở thành phố nọ
Đêm rơi chậm xuống thành phố, nhẹ như tấm khăn voan phủ lên bầu trời.
Ánh đèn đường đổ dài trên mặt hồ, khiến từng gợn sóng nhỏ cũng ánh lên sắc vàng run rẩy.
Một cơn gió từ đâu lướt qua, lạnh như chạm thẳng vào tim người.
Ở đó,
trên bậc đá dẫn xuống bờ hồ, Quang Anh đứng lặng lẽ.
Anh vẫn như mọi khi đôi mắt xám lạnh, sống mũi cao, hàng mi dài ướt sương
Tóc khẽ rung theo gió, tạo nên cảm giác vừa bí ẩn vừa xa cách
Không ai biết anh đã đứng ở đây bao lâu
Chỉ biết rằng ánh mắt ấy vẫn dán vào mặt nước, như thể đang chờ điều gì mà chính bản thân anh cũng không dám tin.
Cho đến khi…
Lạch tạch
Một bó hoa tím trôi lững lờ từ xa về phía bờ.
Trong đêm yên ắng, màu tím ấy nổi bật đến mức… đau tim.
Quang Anh khẽ nghiêng đầu, rồi bước xuống bậc đá, đưa tay vớt lên
Những cánh hoa chuông tím mềm mại, mang mùi thơm nhẹ đến mức giống như… ký ức.
Ký ức của Đức Duy
Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào hoa, lòng ngực anh như thắt lại.
Anh gọi tên người đó trong im lặng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Đức Duy…”
Hình ảnh Đức Duy hiện lên trong đầu anh mái tóc mền mại, nụ cười ấm áp, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng mà không ai khác có được
Ngày Đức Duy rời đi, trời cũng mưa giống thế này
Không một tin nhắn.
Không một lời giải thích.
Chỉ một bó hoa tím giống hệt đang nằm trong tay Quang Anh.
Ngày đó, tim anh vỡ thành hàng ngàn mảnh.
Anh nhìn bó hoa, giọng khàn đến mức khó nhận ra:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“…em muốn nói gì với anh?”
Một tiếng bước chân phá tan sự tĩnh lặng…
Một người đàn ông cao lớn đứng trong bóng tối
Đó là Đăng Dương
Dương xuất hiện từ bóng tối áo khoác đen, gương mặt góc cạnh, đôi mắt sắc như lưỡi dao
Ánh nhìn của Dương dừng trên bó hoa, rồi nhìn lên gương mặt của Quang Anh.
Đăng Dương
Đăng Dương
Lại là hoa chuông?
Không đợi anh đáp
Lại có một dáng người nghiêm và đầy bí ẩn
Không ai khác là Quang Hùng
Dáng cao to, sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại ẩn giấu điều gì đó sâu hơn
Hùng đặt tay lên vai Quang Anh:
Quang Hùng
Quang Hùng
Tam tuần rồi…
Quang Hùng
Quang Hùng
Đức Duy lại gửi dấu.
Quang Anh vẫn im lặng, gió làm vạt áo anh phấp phới
Sự im lặng ấy không phải khó chịu mà là nặng nề, đến mức người đứng cạnh cũng cảm nhận được.
Từ phía đối diện, một giọng nói tinh nghịch vang lên:
“Mấy người tụ lại đông thế?”
Cả ba điều quay lại nhìn
Là Pháp Kiều người thông minh nhất nhóm xuất hiện
Cô nhai kẹo, mái tóc hơi rối, mắt sáng sắc bén
Đi cạnh cô là An, luôn mang nụ cười khiến người ta cảm thấy nhẹ lòng.
An nhìn bó hoa trong tay Quang Anh và cau mày:
Thành An
Thành An
Không thể nào…
Thành An
Thành An
Đức Duy thực sự để lại cái này.
Quang Anh chậm rãi ngước lên:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bọn mày biết điều gì mà tao không biết?
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Người gửi bó hoa…
Pháp Kiều
Pháp Kiều
không phải vô tình mà là cố ý.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Đức Duy muốn anh tìm thấy.
Không khí đông cứng.
Đăng Dương
Đăng Dương
Đức Duy vẫn đang bị theo dõi
Đăng Dương
Đăng Dương
Duy không thể trực tiếp gặp mày
Đăng Dương
Đăng Dương
Nhưng vẫn tìm cách nhắn tin… bằng hoa.
Quang Hùng
Quang Hùng
Và chỉ có một lý do khiến Duy phải lẩn trốn như vậy.
Kiều ngước mắt lên, đôi mắt nâu sáng trong bóng tối, nhìn thẳng vào Quang Anh:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Hắn ta chưa bỏ cuộc sao?
Không khí như bị gió rít qua, lạnh thấu xương.
Kẻ mang thù với gia đình anh.
Kẻ từng truy lùng anh suốt một năm.
Kẻ gần như giết anh chỉ bằng một cái búng tay.
Nhưng điều khiến Quang Anh siết chặt tay nhất là:
Hắn thầm thích “người anh yêu”
Và hắn muốn chiếm lấy cậu.
Quang Anh cắn răng, giọng thấp đến mức như gầm:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hắn vẫn theo dõi em ấy?
An nhẹ gật đầu:
Thành An
Thành An
Không chỉ hắn ta mà còn…
Kiều khoát áo, đứng sát cạnh Dương vô tình khiến Dương đỏ nhẹ tai:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Kẻ đứng sau tất cả… là còn một người nữa
Quang Hùng
Quang Hùng
Tên đó mới thật sự đáng sợ.
Kiều chậm rãi:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Hắn nắm toàn bộ bí mật.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Hắn điều khiển chỉ bằng một câu nói
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Đức Duy biết điều đó…
Pháp Kiều
Pháp Kiều
nên mới rời bỏ anh.
Quang Anh nhắm mắt. Gió thổi mạnh khiến tóc anh rối tung.
Nỗi đau dồn nén nhiều tháng như tràn lên trong lòng ngực.
Dương bước tới một bước, giọng sắc như đá:
Đăng Dương
Đăng Dương
Duy không bỏ mày
Đăng Dương
Đăng Dương
Duy chỉ chọn gánh nỗi đau một mình
Quang Hùng
Quang Hùng
Nếu hôm nay mày tìm thấy hoa ở đây…
Quang Hùng
Quang Hùng
nghĩa là Duy muốn chúng ta bắt đầu.
Kiều khoanh tay, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Bắt đầu hành trình tìm lại Duy
An mỉm cười, nhưng là nụ cười buồn:
Thành An
Thành An
Đức Duy chắc chắn đang ở nơi rất gần
Thành An
Thành An
Và Nguy Hiểm
Quang Anh mở mắt.Đôi mắt xám không còn lạnh nữa mà là một cơn bão.
Anh đứng thẳng, giọng rõ ràng, mạnh mẽ, như một lưỡi kiếm:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đưa tao đến nơi cuối cùng em ấy xuất hiện.
Kiều bật cười nhẹ:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Biết ngay anh sẽ nói câu đó.
Cả nhóm quay người, bước vào con hẻm tối phía sau hồ, nơi ánh đèn không chạm tới.
Phía sau, mặt hồ khẽ gợn.
Quang Anh đi giữa họ, tay vẫn nắm chặt bó hoa tím như nắm lấy sợi dây duy nhất nối anh với Đức Duy.
Một mảnh giấy bé xíu mắc trong cánh hoa rơi xuống nước, dòng chữ mờ đi trong đêm:
“Đừng đến đây, Quang Anh… Em không muốn anh chết.”
———
Theaa🌷
Theaa🌷
Thử đọc và cho mình xin ý kiến nháaaaa

Chap 2

Con hẻm phía sau hồ dẫn vào khu phố cũ.
Nơi ánh đèn không chiếu tới, nơi mà sự im lặng còn đậm hơn cả bóng đêm.
Quang Anh đi ở giữa, một tay giữ bó hoa tím
ánh mắt sắc như muốn xé toạc màn đêm để tìm ra người anh yêu
Hùng đi ngay sau anh bước chân chậm nhưng ổn định
ánh mắt liên tục quét xung quanh như một người đã quá quen với nguy hiểm
Dương đi bên trái, tay để trong túi áo khoác, dáng vẻ bình thản nhưng từng bước đều căng như dây đàn.
Phía sau chút nữa là Kiều và An một cặp trái ngược:
Kiều trầm hơn mức bình thường, còn An vẫn cười nhưng nụ cười ấy… mờ nhạt hơn mọi ngày.
Cả nhóm dừng lại khi ánh đèn đường cuối cùng tắt sau lưng họ.
Kiều nhìn lên tấm bảng đã mờ chữ:
“KHU PHỐ D2 – cấm vào sau 23h.”
Kiều giọng trầm nói:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Đức Duy lần cuối xuất hiện ở khu này.
Quang Anh quay đầu nhìn Kiều
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lý do?
Thành An
Thành An
Nơi này từng là chỗ ẩn náu tạm của Duy
Thành An
Thành An
Chỉ có bọn em biết, nhưng…
An ngập ngừng…
Thành An
Thành An
ai đó đã phát hiện ra trước khi chúng tôi kịp đến
Hùng cúi xuống, ngó xét mặt đường:
Quang Hùng
Quang Hùng
Có dấu xô xát… chưa quá 48 giờ
Đăng Dương
Đăng Dương
Mày phân tích nhanh thật
Quang Hùng
Quang Hùng
Tao nắm bí mật của nhiều người…
Quang Hùng
Quang Hùng
và nhiều thứ hơn bọn mày nghĩ.
Ánh mắt của Hùng vô tình lia qua An đủ để Kiều nhướng mày tinh ý.
Nhưng An thì vẫn chẳng nhận ra.
Quang Anh là người bước lên trước.
Anh đẩy cửa gỗ vào, nó phát ra âm thanh rít dài, như đã lâu không có ai chạm vào.
Bên trong chỉ có:
Một chiếc ghế gãy
Một tấm rèm rách
Và… một chiếc khăn cổ màu cam
Ngay khi thấy nó, tim anh nhói mạnh.
Đó là khăn của Đức Duy.
Quang Anh cầm khăn lên, lòng bàn tay run run.
Hình ảnh Đức Duy mỉm cười, cột khăn quanh cổ anh, thì thầm:
“Em đeo cho anh nhé”
Cơn đau bùng lên trong tim anh như một lưỡi dao.
Dương nhìn thấy sự thay đổi đó, đứng gần hơn, giọng trầm và rất nhỏ:
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu ấy rõ ràng từng ở đây.
Đăng Dương
Đăng Dương
Và rời đi trong vội vã.
Kiều lặng lẽ bước vào, mắt quét căn phòng. Chỉ vài giây sau, cậu khựng lại.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
…đợi đã.
Kiều cúi xuống, nhặt một mảnh giấy dưới gầm bàn
Giấy bị xé dở, nhưng đủ để đọc:
“Nếu anh tìm thấy cái này… đừng bước tiếp… họ đang nhìn…”
Nét chữ nhẹ, mềm, run chính là của Đức Duy
Quang Anh đọc xong, tay siết đến mức mạch máu nổi lên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“…em vẫn đang bị đe dọa.”
Dương đập nhẹ tường:
Đăng Dương
Đăng Dương
Chỉ hắn mới biết cách ép Đức Duy viết kiểu này.
Kiều lắc đầu:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Không
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Đây là chữ viết tự nhiên của Duy.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Không bị ép
Thành An
Thành An
Duy muốn cảnh báo anh… nhưng không muốn dọa anh.
Hùng bỗng bước đến bên cửa sổ, chỉ tay:
Quang Hùng
Quang Hùng
Có ai đó đứng ở đây theo dõi chúng ta trước khi chúng ta vào
Quang Anh lập tức xoay người:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hướng nào?
Hùng nheo mắt, phân tích:
Quang Hùng
Quang Hùng
Bóng đổ dài… nghĩa là họ đứng đó khi đèn đường vẫn còn sáng
Quang Hùng
Quang Hùng
Họ theo dõi căn phòng này ít nhất 15 phút
Kiều nghiêm túc:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Chỉ có thể là hắn
Nhưng An lại lắc đầu:
Thành An
Thành An
Không
Thành An
Thành An
Hắn không đứng nhìn xa như vậy…
Thành An
Thành An
hắn sẽ xuất hiện ngay lập tức
Cả nhóm im lặng một giây.
Và rồi Hùng nói ra điều khiến không khí lạnh ngắt:
Quang Hùng
Quang Hùng
vậy chỉ còn một người
Quang Hùng
Quang Hùng
Là Hiếu…
Cả nhóm im ngắt trong khoảng lặng
Hắn là người khiến Duy phải chạy trốn khỏi Quang Anh sao?
Một cánh cửa gỗ khác hé mở sau lưng họ.
An bật đèn pin
Trong phòng thứ hai có một bức ảnh cũ
Ảnh chụp Đức Duy đứng cạnh Quang Anh cả hai đang cười, ở bờ hồ, trong một buổi chiều nắng.
Dưới góc ảnh có ghi bằng bút mực đỏ:
“Cậu không nên ở bên hắn”-Hiếu
Kiều đập bàn:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Nó theo dõi hai người lâu đến vậy sao?
Quang Anh nhìn chằm chằm bức ảnh. Từng vết mực đỏ như đang đốt lên trong mắt anh.
Hùng bước đến gần.
Quang Hùng
Quang Hùng
Ổn chứ?
Giọng anh trầm đến mức đang sợ:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu hắn dám chạm vào Duy…
Dương hoàn tất câu anh còn dang dở:
Đăng Dương
Đăng Dương
…thì hắn sẽ phải hối hận.
Một âm thanh rắc rắc vang lên trên mái nhà.
Tất cả cùng ngẩng lên.
Kiều nói nhanh:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Có người!
Dương lập tức kéo Kiều lại phía sau, động tác nhanh đến mức khiến Kiều hơi chớp mắt
An thì túm tay áo Hùng phản xạ, nhưng lại khiến Hùng đỏ tai.
Bóng đen trên mái nhảy xuống, đáp đất nhẹ như mèo
Khi ánh sáng hắt vào, gương mặt hắn hiện ra.
Một nụ cười lạnh,đôi mắt sắc như dao.
Không ai khác là
ISAAC
Hắn nhìn thẳng vào Quang Anh, như thể chỉ có mình anh tồn tại.
Nhưng điều khiến Quang Anh siết chặt khăn cam… là lời hắn nói:
Isaac
Isaac
Đừng tìm Đức Duy nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày ở đâu?
Hắn nhếch môi khiêu khích
Isaac
Isaac
Không ở đâu mà mày có thể đến được.
Dương lao lên một bước, nhưng Issac không thèm nhìn. Hắn chỉ nói, ánh mắt xoáy sâu:
Đăng Dương
Đăng Dương
Bọn tao sẽ bảo vệ Đức Duy theo cách của bọn tao
Đăng Dương
Đăng Dương
Còn mày… chỉ làm em ấy gặp nguy hiểm.
Quang Anh nghiến răng, bước lên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy là của tôi.
Issac cười mỏng, ánh mắt sắc như muốn xé nát anh:
Isaac
Isaac
Thì sao?
Và rồi trước khi bất kỳ ai phản ứng Issac nhảy lên mái, biến mất.
Để lại câu nói cuối cùng vang trong đêm:
“Nếu mày tiếc tục tìm kiếm,thì mày sẽ mất em ấy”
Không ai nói lời nào.
Chỉ có bó khăn cam trong tay Quang Anh… bị anh siết chặt đến mức nhăn lại.
Kiều nhìn bóng đêm nơi Issac biến mất, thở dài:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Quang Anh…
Pháp Kiều
Pháp Kiều
chúng ta còn ít thời gian lắm.
An đặt tay lên vai Quang Anh, nhẹ mà kiên định:
Thành An
Thành An
Nhưng chúng ta sẽ tìm được Đức Duy.
Thành An
Thành An
Bằng mọi giá.
Quang Anh nhắm mắt lại một giây.Khi mở ra, đôi mắt xám ánh lên một sự quyết liệt chưa từng có.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bắt đầu đi
Gió thổi mạnh.Một cánh hoa tím rơi khỏi bó hoa, cuốn theo gió.
Và hành trình chính thức bước sang giai đoạn nguy hiểm hơn bao giờ hết.
——-

Chap 3

Gió từ khu phố cũ thổi ngược lại, lạnh và sắc như dao.
Cả nhóm rời căn phòng hoang, bước sâu vào con đường đá gập ghềnh dẫn đến khu chợ đã bị bỏ quên nhiều năm trước.
Quang Anh đi đầu
Mắt anh vẫn sắc, vẫn lạnh, nhưng phía sau sự trầm tĩnh là một mớ hỗn loạn khó giấu.
Anh cầm khăn của Đức Duy trong tay, ngón tay vô thức vuốt nhẹ góc khăn một thói quen anh từng có khi cạnh Đức Duy.
Hùng liếc thấy, nhưng không nói.
Dương thì nhìn sang Kiều đang nhai kẹo, rồi thở dài một tiếng như muốn nói nhưng không dám.
Trong lúc đi, Quang Anh bất ngờ khựng lại.
Một mùi hương nhẹ thoảng qua hệt như mùi trong phòng Đức Duy ngày xưa:
“mùi cam ngọt, pha chút hoa oải hương”
Hình ảnh tràn về như cơn sóng:
Đức Duy với mái tóc mềm rơi xuống mắt ngồi trên đúng bậc cầu thang này, nghiêng đầu cười với anh như ánh nắng đầu hè.
Giọng em nhẹ như gió:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh… nhìn em như vậy chi?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em ngại đó.
Quang Anh đứng phía dưới, tay đút túi, vẻ mặt lạnh nhưng trong tim đã mềm như kem tan.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhìn được không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhìn ít thôi…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh thích nhìn.
Đức Duy bật cười khẽ, nụ cười cong nhẹ nơi khóe môi nụ cười mà Quang Anh nhớ suốt bao nhiêu năm
Cậu nghiêng người xuống đưa một bông hoa tím:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em tặng anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không được quên em đó.
Cậu chớp mắt nhìn anh đầy tinh nghịch
“Nụ cười ấy… giờ chỉ còn lại trong ký ức.”
Tiếng Kiều vang lên kéo Quang Anh khỏi dòng hồi tưởng.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Đến rồi.
Ngay trước mặt họ, trên bậc cầu thang thứ ba…
một vệt nước nhỏ kéo dài đến mép tường như có ai vừa đứng đó trong mưa.
Và cạnh nó…
Một mảnh giấy ướt dính vào đá.
Quang Anh cúi xuống, tay run nhẹ khi bóc mảnh giấy ấy ra.
Chữ mực tím mờ đi nhưng vẫn đọc được:
“Đừng tìm em,lssac đang rất gần anh.” #Đ.D
Ngay bên cạnh chữ ký nhỏ
Lồng ngực Quang Anh siết lại.Một cảm giác vừa đau vừa tức.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em nghĩ anh sợ Issac?
Giọng anh trầm xuống, lạnh như mặt nước tháng Chạp.
Dương nhìn quanh, tay đặt lên cán dao giấu trong áo khoác:
Đăng Dương
Đăng Dương
Có khả năng hắn vẫn quanh đây
An đứng bên, khẽ rùng mình:
Thành An
Thành An
Mảnh giấy còn ấm… chắc mới để lại không lâu.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Vậy là Đức Duy bị theo dõi
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Duy không muốn anh bị lôi vào
Quang Anh siết mảnh giấy đến nhăn nheo, ánh mắt sắc lạnh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ bị lôi vào…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
nếu đó là cách duy nhất đưa em về.
Bỗng Hùng nhảy bật lên bậc trên, giọng nghiêm:
Quang Hùng
Quang Hùng
Có người theo dõi!
Cả nhóm lập tức tản ra
Phía cuối cầu thang, một cái bóng cao, khoác áo đen dài… đứng im như tượng.
Là Isaac
Gương mặt hắn ẩn sau bóng tối, nhưng đôi mắt sáng lên như lưỡi dao.
Hắn nhìn thẳng vào Quang Anh. Lâu. Lạnh. Nguy hiểm.
Rồi hắn liếc nhẹ bó hoa trong tay anh. Khoé môi hắn cong lên một nụ cười không phải cười.
Isaac
Isaac
Cậu vẫn còn giữ thứ thuộc về em ấy.
Quang Anh bước lên một bậc, hoàn toàn không lùi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trả Đức Duy đây.
Issac bật cười nhẹ như gió lạnh lướt qua cổ:
Isaac
Isaac
Nếu tôi nói…
Isaac
Isaac
tôi thích em ấy thì sao?
Không khí lập tức đóng băng.
Dương rút dao.Hùng bước lên chắn phía trước. Kiều và An tựa lưng nhau thủ thế.
Issac đặt tay lên vách tường bê tông, giọng thấp:
Isaac
Isaac
Nếu không có mày…
Isaac
Isaac
Em ấy đã là của tao rồi
Con ngươi Quang Anh co lại.Cơ hàm anh giật mạnh.
Gió thổi, cánh hoa tím trong tay anh rơi xuống và trôi xuống bậc thang.
Quang Anh nói từng chữ, giọng lạnh đến mức cả cầu thang như lặng đi:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Người duy nhất Đức Duy chọn…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là Tôi
Issac nhìn anh một giây rồi cười.
Một tiếng xoẹt vang lên.Một lưỡi dao phóng ra từ đâu đó chém sượt qua vai Hùng.
Quang Hùng
Quang Hùng
Bẫy!!
Nhưng khi nhóm lao tới.Issac đã biến mất vào bóng tối.
Chỉ còn tiếng cười mơ hồ vang lại:
Isaac
Isaac
Quang Anh… thử xem cậu giữ được em ấy bao lâu.
Cơn mưa trở lại.Lạnh, nặng, và tối.
——-
Quang Anh đứng giữa cầu thang, tay nắm chặt mảnh giấy và bó hoa.
Tóc của anh ướt sũng, dính vào trán, đôi mắt xám sâu như vực.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
rốt cuộc em bị hắn nhốt ở đâu…
Kiều bước tới, đặt tay lên vai anh:
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Chúng ta sẽ tìm ra mà.
Thành An
Thành An
Dù phải lật tung cả thành phố.
Mưa rơi lên từng người, như phủ lên họ lời tuyên chiến.
Cuộc truy tìm Đức Duy — chính thức bắt đầu.
Theaa🌷
Theaa🌷
Chap này ngắn xíu nhá
Theaa🌷
Theaa🌷
Mọi người đọc nhaa

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play