Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RHYCAP] Vết Cắt Không Lành

GIỚI THIỆU!

Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy vợ của Quang Anh, một người hiền lành, dễ gần, và đặc biệt là mê cừu đến mức nhìn thấy là mắt sáng như đèn pha.22 Tuổi
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
Quang Anh cậu con trai cọc cằn, lạnh lùng, nói ít đến mức tưởng không biết nói, lúc nào cũng giả vờ ghét em nhưng ánh mắt thì lại luôn dõi theo em từng chút một,Là mafia Top1 .24 tuổi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng kiểu người ngoài thì nghịch ngợm ồn ào, trong thì tốt bụng bất ngờ; luôn làm cả đám cười ầm nhưng lúc cần nghiêm túc thì lại cực kỳ đáng tin.24 tuổi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương điềm tĩnh, sâu sắc, ít nói nhưng mỗi câu đều có trọng lượng; nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra rất tinh tế và quan tâm đến những người xung quanh.24 tuổi
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp trầm ổn, suy nghĩ chín chắn, nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng câu nào chắc câu nấy; nhìn thì tưởng lạnh nhưng thực ra là kiểu âm thầm để ý và quan tâm mọi người.22 tuổi
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đặng Thành An năng động, hòa đồng, luôn là người mang lại không khí vui vẻ cho nhóm; dễ gần, thích giúp đỡ người khác và đôi khi cũng hơi bướng bỉnh nhưng rất đáng tin.22 tuổi
___
Su
Su
Hello Mn nha
Su
Su
Đây là Bộ truyện Cringe😘
Su
Su
ủa giỡn
Su
Su
Bộ truyện Ngược cực nặng nhé!
Su
Su
Ngược Trước Ngọt sau
Su
Su
Mn thông cảm Truyện tớ sẽ Ko có H+,H++,H+++
Su
Su
tớ 13t Mn cứ gọi mình là Su
Su
Su
Truyện tớ sẽ nhận Bông=2 chap
Su
Su
cứ thế nhân lên nha
Su
Su
Mèo Con Của Trùm Trường~[RHYAP]
Su
Su
Mn qua đó ủng Hộ bạn tớ nhaa😏
Su
Su
Thề ko nhận tiền Quảng cáo🤗
Su
Su
ok Bai bai
Su
Su
Mn ủng hộ Truyện vợ mình nha🤗🤓🤓👍😄👍😱😭🙂🤤🙂🤤🙂🤫🤪🤤🤨😆😄😆😆😅🙂🙀🤡👾💀😓👻
____
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
Đi về Nhanh,Tao ko có thời gian/mắt chán ghét nhìn em/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
D-dạ.../mở cửa lên xe/

Chậm chạp!

___
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
Đi về nhanh,Tao ko có thời gian/mắt chán ghét nhìn em/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
D-dạ.../mở cửa lên xe/
Chiếc xe lao vun vút trên con đường tối tăm, gầm rú như một cơn thịnh nộ sống, bánh xe bắn lên những mảnh sỏi nhỏ, tạo ra tiếng lách cách vang rền.
Tới nhà.
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
Xuống!
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
...Dạ/mở cửa bước xuống/
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
chậm chạp!/đạp thẳng em ra khỏi xe/
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn và đau đớn: anh đẩy em xuống giữa sân, thân hình va vào mặt đất với một tiếng “rầm” giòn vang, bụi đất bắn lên quanh người. Máu bắt đầu rỉ ra từ vết thương, loang lổ trên da, nóng rát và nhói lên từng nhịp tim. Tiếng thở hổn hển, tiếng trái tim đập dồn dập xen lẫn với âm thanh rít của gió, tạo nên một không gian vừa căng thẳng vừa thấm đẫm nỗi đau. Mỗi cử động nhỏ của em đều khiến máu chảy nhiều hơn, loang ra trên nền sân, như báo hiệu sự tổn thương không chỉ thể xác mà còn cả tinh thần.
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
/té/ Aa.. em xin lỗi
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
/phóng xe đi,Mặc kệ em/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
/cố nén cơn khóc/...Ko sao ko sao..ko khóc/tự an ủi bản thân,đi vào nhà/
Em tự an ủi mình, bàn tay vẫn còn dính máu, từng bước lê vào trong căn nhà rộng lớn nơi yên tĩnh đến mức tiếng thở của em cũng trở nên nặng nề và rõ ràng. Căn nhà trống trải, mỗi bức tường, mỗi góc phòng như phản chiếu nỗi em đơn của em. Ánh sáng mờ ảo len qua cửa sổ, chiếu lên sàn nhà lạnh lẽo, nơi máu vẫn còn rỉ ra, nhắc nhở về sự tổn thương vừa trải qua. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm nhận rõ rệt sự trống rỗng: không một tiếng cười, không một bóng người, chỉ còn lại hơi thở dồn dập của chính mình và nỗi cô đơn đang lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn.
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
/đang tự vệ sinh vết thương/
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/đạp của đi vào/ HÚUUU
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
/đi theo sau/ Khỉ hả con?/phán xét an/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
Mn qua chơi hả/cười nhẹ/
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ko Qua ăn ké
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
có gì ăn ko/lục tủ lạnh nhà em/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
Bộ Anh Dương bỏ đói Mẹ hả...?
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Ê!/lườm em/
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ê có kẹo nè Kiều/lấy kẹo của em ra/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
Ơ kẹo của Duy
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Suỵt! để Mẹ ăn tý/bóc kẹo ăn/
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Lại đây ăn đi ko thôi hết đó/ngậm kẹo/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
"ham ăn"/nói nhỏ/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Gì Gì ai ham ăn/liếc "NHẸ" em/
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/Lườm em/Sao mình xinh mà mình kì quá
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
hihi/cười/
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
/mở cửa Bước vào/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
A-anh về rồi /đi ra chỗ anh/
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
Mù hay gì ko thấy?/bỏ đi lên phòng/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
.../hơi hụt hẫng/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Thôi duy...đừng buồn nhé
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Kệ nó đi..Mày ở với nó ko được thì về với bọn tao/xoa nhẹ má em/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
...ừm,tao biết rồi/gượng cười/
Em cắn môi, cố nén cơn đau và cười gượng, mặc dù lời của anh như mũi dao cứa vào lòng. “Mù hay gì không thấy vậy mà vẫn cố cười…” câu nói vang lên rõ ràng trong đầu, nhắc nhở em về khoảng cách giữa sự ngây thơ và sự thực khắc nghiệt. Tiếng cười nhỏ của em vang lên trong không gian trống trải, vừa mềm yếu vừa kiên cường, như muốn nói rằng dù bị thương, dù bị trêu chọc, em vẫn giữ được chút bình tĩnh. Nhưng rồi câu nói “người ngoan thường không có kẹo” cứ lặp lại trong đầu, như một nhát cắt tinh thần, nhắc nhở rằng thế giới không phải lúc nào cũng thưởng cho sự ngoan ngoãn, rằng đôi khi sự chịu đựng và hiểu chuyện lại không mang lại phần thưởng nào ngoài nỗi cô đơn và đau đớn. Em vẫn cười, nhưng nụ cười ấy chứa cả sự nhẫn nhịn và một chút cay đắng sâu thẳm.

Ồn ào!

___
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
/khẽ đi lên Phòng Anh/Anh ơi..ra ăn cơm đi,em vừa nấu đấy..
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
ừ/Giọng pha chút khó chịu/
Trên bàn ăn.
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
/đưa chén,đũa cho anh/
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
/gắp món gà khìa/ !!/phun ra/ MÁ MÀY NẤU ĐÉO GÌ VẬY!/Tát em/
từng câu chê bai như lưỡi dao sắc của anh, cứa vào lòng tự trọng của em, khiến tim nhói lên từng nhịp. Khi bàn tay anh giáng xuống tai em một cú tát mạnh, cơ thể em khựng lại, choáng váng, chân như mất lực, và em khụy xuống nền nhà lạnh lẽo.
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
aa.../ôm mặt/ Em xin lỗi! em xin lỗi!
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
em sẽ nấu lại cho anh
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
Anh đừng đánh em nữa/quỳ/
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
Mất cả hứng ăn!/đạp lên tay em rồi bỏ đi/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
/rơi nước mắt,lụm từng mảnh vỡ/
Từng vết cắt cứa nhẹ vào tay em, rát đến mấy cũng không đau bằng khoảnh khắc anh thở dài, buông một câu chê bai món ăn chính tay em nấu. Em đã cố gắng từng chút một, chỉ mong thấy anh vui, vậy mà lời anh nói lại buốt hơn bất kỳ vết thương nào trên da thịt.
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
/nhìn vết thương trên tay mình/Chảy máu à../cười gượng/
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
/đi vào nhà,tay cầm bánh kem/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
/nhìn anh/ Anh mua cho ai à,để em đi nấu đãi bạn anh nhé/mỉm cười hiền/
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
Ừ/ko nhìn mặt em/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
/dán băng cá nhân vào tay/haz.../đi vào bếp/
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
*đứt tay à?*/nhìn em/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
/chăm chỉ lặt rau/
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/Đạp cửa/ Hú anh em êyyy
Đặng Thành An
Đặng Thành An
cả nhà mình êy
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/nhảy hiphop/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
/đi vào,phán xét an/
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
/đi ra,cầm rổ rau/Mn qua chơi à,ngồi chơi đi Duy đi nấu cơm cho/cười/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Để tao phụ dớii
Đặng Thành An
Đặng Thành An
tao nữaaa
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
rồi rồi/cười tươi,đi vào bếp/
All nhóm em
All nhóm em
/đi theo em/
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
/đi xuống nhà/Ồn ào /quát em/
Anh đi xuống nhà, dừng lại trước mặt em, ánh mắt chạm nhau chỉ một giây mà tim em như thắt lại; anh nhìn sâu vào mắt em rồi khẽ nói: "ồn ào"câu nói nhẹ tênh nhưng rơi xuống tai lại nặng như cả bầu trời
Hoàng Đức Duy/Bông
Hoàng Đức Duy/Bông
à à em xin lỗi/cúi nhẹ đầu/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
này này ông kia
Đặng Thành An
Đặng Thành An
ai cho ông quát Duy/sắn tay áo lên/
Nguyễn Quang Anh/Bột
Nguyễn Quang Anh/Bột
Thì?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ông có tin tôi đấm ông ko/nhào lại chỗ anh/
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
/tát anh/Mày im cái miệng lại đi, nó ở cạnh mày mà sụt tận sáu ký, người lúc nào cũng đầy vết thương, vậy mà mày còn mở miệng chửi nó ồn ào hả? HẢ?/quát anh/
Đặng Thành An
Đặng Thành An
/đấm vào mặt anh 1 cái mạnh/Mày thử soi gương xem, có tư cách gì mà đổ lỗi, trong khi chính mày mới là thứ khiến nó sống không khác gì bị bóp nghẹt từng ngày
____

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play