Anh Trai Say Hi Mùa 1: Hào Quang
Chương 1
Học viện Âm nhạc Huế vào những năm 2015 vẫn còn mang vẻ trầm mặc, cổ kính.
Khu vực cũ kỹ nhất là tầng hầm B, nơi lưu giữ những phòng tập nhỏ, ẩm thấp, thường bị sinh viên khóa trên gọi đùa là “nhà giam của những giấc mơ”.
Đây là nơi ánh sáng mặt trời hiếm khi lọt tới, nhưng lại là nơi Lê Quang Hùng, khi đó là một chàng sinh viên năm nhất gầy gò, tìm thấy sự an toàn tuyệt đối cho đam mê của mình.
Hùng không học chuyên ngành thanh nhạc chính thống, mà theo học lý luận và sáng tác. Tuy nhiên, tình yêu với cây đàn guitar cũ kỹ và khát khao được hát lấn át mọi giáo trình khô khan.
Anh thường trốn vào phòng B3 – nơi có chiếc đàn piano cũ bị hư một vài phím và cách âm gần như tuyệt đối – để tự do thử nghiệm những giai điệu mới và tập luyện cover.
Chiều hôm đó, Hùng đang vật lộn với ý tưởng thực hiện một bản mashup V-pop tổng hợp, một thứ gì đó chưa từng có trên thị trường cover lúc bấy giờ.
Anh muốn kết hợp khoảng 30 bài hát nổi tiếng, từ ballad buồn thảm đến pop-dance sôi động, tạo thành một mạch cảm xúc liền lạc.
(Trong đó P_i(t) là cường độ và nhịp điệu của bài hát thứ i tại thời điểm t; H_i là hòa âm chủ đạo của bài đó. Hùng muốn P_i(t) chuyển tiếp mượt mà).
Tiếng đàn guitar thùng của Hùng vang lên lúc mạnh mẽ, lúc lại yếu ớt. Đoạn chuyển bài là thử thách lớn nhất.
Anh vừa kết thúc phần dạo đầu của 'Anh Cứ Đi Đi' bằng một hợp âm Cmaj7 buông lơi, và cần một cú bẻ hòa âm đột ngột để nhảy sang bài tiếp theo, 'Nơi Tình Yêu Bắt Đầu'.
Hùng thử: Cmaj7 \rightarrow Am7 \rightarrow G. Thất bại.
Quá khô cứng. Mất đi tính lãng mạn. Anh gãi đầu bứt tóc, bực bội đến mức muốn ném cây đàn.
Trần Ánh Dương _ 97
Khó khăn là ở cái khoảng lặng đó, anh bạn ạ.
Trần Ánh Dương _ 97
Âm nhạc là sự im lặng giữa các nốt nhạc.
Giọng nói ấy không lớn, nhưng rõ ràng, vang lên trong không gian kín của phòng B3. Hùng giật mình ngước lên.
Đứng ở ngưỡng cửa, nơi duy nhất ánh sáng mờ nhạt từ hành lang lọt vào, là một cô gái.
Cô mặc chiếc áo phông trắng giản dị, quần jean bạc màu, vai đeo chiếc balo canvas lớn, và mái tóc đen dài được buộc hờ. Điều đặc biệt là nụ cười của cô: nó rạng rỡ đến mức gần như vô lý trong căn phòng u tối này.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Cậu... cậu là ai?
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Sao lại vào đây?
Hùng lắp bắp, che vội cuốn sổ ghi chép hòa âm của mình.
Trần Ánh Dương _ 97
À, xin lỗi.
Trần Ánh Dương _ 97
Tôi là Ánh Dương.
Trần Ánh Dương _ 97
Tôi học Thiết kế Mỹ thuật ở tòa nhà bên cạnh.
Trần Ánh Dương _ 97
Tôi xuống đây tìm bạn, nhưng hình như nhầm phòng. Nhưng mà...
Cô bước vào, ánh mắt tò mò dừng lại ở cây đàn.
Trần Ánh Dương _ 97
Tôi nghe thấy tiếng đàn.
Trần Ánh Dương _ 97
Tôi thường nghe thấy cậu chơi ở đây vào buổi chiều, lần này có vẻ căng thẳng hơn mọi khi.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Tôi... tôi đang tập... Cái này hơi phức tạp
Hùng nói, giọng vẫn còn chút đề phòng.
Ánh Dương tiến lại gần hơn, không có vẻ gì là sợ hãi hay e dè. Cô dừng lại cách Hùng một khoảng, chỉ vào trang giấy chép nhạc của cậu, nơi Hùng đã gạch xóa hàng chục lần.
Trần Ánh Dương _ 97
Cái đoạn chuyển từ bài ballad buồn sang bài lãng mạn này, cậu đang cố gắng nối hai cảm xúc đối lập bằng logic hòa âm, nhưng âm nhạc không phải là toán học.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Nó là Cmaj7 về Am7 rồi G!
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Một vòng hòa âm cơ bản, chỉ là tôi cần một cái gì đó để...
Trần Ánh Dương _ 97
Đúng là Cmaj7 về G, nhưng cái nốt nối quan trọng hơn cả hợp âm.
Trần Ánh Dương _ 97
Cậu vừa chơi Cmaj7 (Đô trưởng 7) ở thế tay mở, nghe rất thoáng đãng.
Trần Ánh Dương _ 97
Nếu cậu muốn chuyển sang G (Son trưởng) để tạo cảm giác 'bắt đầu', hãy dùng một nốt luyến đơn giản từ bậc 5 của Cmaj7 (nốt G) đến bậc 1 của hợp âm G (nốt G).
Cô đưa ngón tay lên không trung, như đang gảy dây đàn.
Trần Ánh Dương _ 97
Nghĩa là, sau khi gảy xong Cmaj7, anh hãy làm một khoảng glissando (vuốt dây) cực kỳ ngắn, khoảng 0.2 { giây}, hoặc chỉ một nốt luyến từ G (Sol) lên A (La) sau đó rơi xuống G của hợp âm Son trưởng.
Trần Ánh Dương _ 97
Khoảng lặng không cần dài, chỉ cần t \approx 0.5 { giây} để tai người nghe kịp 'reset'.
!!Có tham khảo kiến thức mạng, có thể không đúng hết, mong các cậu thông cảm.!!
Hùng im lặng. Anh không học thanh nhạc, nhưng anh hiểu rõ về cảm thụ âm thanh. Cái cô gái học thiết kế này vừa chỉ ra một giải pháp âm nhạc mà các sinh viên chuyên ngành của anh còn chưa nghĩ tới.
Anh nhấc cây đàn lên, làm theo đúng lời cô nói: Cmaj7 \rightarrow Nốt Luyến \rightarrow G.
Lần này, âm thanh không còn khô cứng nữa. Nó mềm mại, tinh tế, như một hơi thở nhẹ nhàng được thêm vào giữa hai câu hát. Mạch cảm xúc từ tiếc nuối chuyển sang hy vọng một cách hoàn hảo.
Trần Ánh Dương _ 97
Hay quá!
Ánh Dương vỗ tay một cái.
Trần Ánh Dương _ 97
Đó chính là nốt luyến định mệnh, nó không thay đổi cấu trúc, nhưng thay đổi linh hồn của bản nhạc.
Hùng đặt đàn xuống, cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường. Cảm xúc này không phải vì thành công của bản nhạc, mà vì sự kết nối bất ngờ với người lạ mặt này.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Cảm ơn cậu... Ánh Dương.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Cậu thực sự là một thiên tài cảm thụ âm thanh.
Trần Ánh Dương _ 97
Không có đâu.
Cô cười, nụ cười làm đôi mắt cô cong lên thành hình trăng khuyết.
Trần Ánh Dương _ 97
Tôi chỉ là người thích lắng nghe thôi.
Trần Ánh Dương _ 97
Vả lại em trai tôi, nó cũng rất thích âm nhạc, nên tôi đã học nhiều một chút để hỗ trợ nó.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Ồ..ra vậy, cậu đúng là một người chị tốt.
Trần Ánh Dương _ 97
Cậu tên Hùng, đúng không? Lê Quang Hùng?
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Sao cậu biết!?
Trần Ánh Dương _ 97
À, cậu nổi tiếng trong giới cover ở đây mà.
Trần Ánh Dương _ 97
'Thánh MasterD' với những bản remix tự chế trong phòng B3 này, em tôi cũng hay nghe đó.
Trần Ánh Dương _ 97
Tôi hay ngồi ở bãi cỏ trên kia, và nghe tiếng đàn vọng lên, cậu có một giọng hát rất đặc biệt, rất... thành thật.
Cậu đỏ mặt ngại ngùng, MasterD - một biệt danh mà anh dùng tâm huyết để đặt, anh không nghĩ có người lại để ý tới nó ngay từ lúc này.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Đó chỉ là cái tên tự xưng thôi...
Trần Ánh Dương _ 97
Không, đừng khiêm tốn.
Trần Ánh Dương _ 97
Cậu thực sự là 'Master of the Mix' đấy," Ánh Dương khẳng định, tôi thích cách cậu dám kết hợp mọi thứ.
Trần Ánh Dương _ 97
Rất dũng cảm, rất... thiết kế.
Hai người nhìn nhau. Hùng cảm thấy mình không còn ở trong căn phòng tập ẩm thấp nữa, mà như đang đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ mà tên cô mang lại.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Vậy... tại sao cậu lại xuống đây hôm nay, Ánh Dương? Ngoài việc tìm bạn và vô tình cứu bản mashup của tôi?
Cô bỗng nhớ ra lý do, mở chiếc balo to, lấy ra một tập giấy vẽ.
Trần Ánh Dương _ 97
Tôi đang cần tìm một góc tĩnh lặng để phác thảo cho dự án mới.
Trần Ánh Dương _ 97
Tôi muốn thiết kế một bộ sưu tập thời trang mang cảm hứng từ... âm nhạc truyền thống Huế và Pop hiện đại, tôi cần một nơi mà tôi có thể nghe thấy cả hai.
Cô chỉ vào chiếc đàn piano cũ kỹ hỏng phím góc phòng.
Trần Ánh Dương _ 97
Tôi tưởng phòng này sẽ có người đang tập nhạc cụ truyền thống, hóa ra lại có một MasterD đang tạo ra tương lai âm nhạc.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Vậy thì..
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Phòng B3 này từ nay sẽ là Studio chung của chúng ta. Anh bạn MasterD này rất vinh dự được làm nhạc nền cho các thiết kế của cậu Ánh Dương.
Trần Ánh Dương _ 97
Rất sẵn lòng!
Ánh Dương đáp, đặt chiếc balo xuống góc phòng. Cô lấy ra cuốn sổ tay cũ, không phải để vẽ, mà để ghi chép.
Trần Ánh Dương _ 97
Cậu cứ tiếp tục bản mashup đi. Tôi sẽ ngồi đây, vẽ và lắng nghe.
Trần Ánh Dương _ 97
À, và nhân tiện.
Trần Ánh Dương _ 97
Cậu có biết quán bánh mì chả cá nào ngon gần đây không?
Trần Ánh Dương _ 97
Mỗi lần thiết kế xong tôi hơi đói.
Hùng đứng dậy, lòng rộn ràng.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Để MasterD bao cậu, coi như là thù lao cho nốt luyến tuyệt vời ban nãy.
Ánh Dương mỉm cười. Nụ cười ấy đã thực sự "thắp sáng" cả tầng hầm B. Nốt Luyến Định Mệnh không chỉ nối hai hợp âm, mà đã nối hai con người xa lạ, mở ra một chương đầu tiên của một bản tình ca tươi đẹp.
Chương 2
Kể từ ngày định mệnh ở phòng B3, Studio Tầng Hầm của Học viện Âm nhạc trở thành nơi chốn quen thuộc của Hùng và Ánh Dương.
Hùng tập đàn, tập hát, chỉnh sửa từng đoạn chuyển bài phức tạp trong bản mashup tham vọng của mình.
Ánh Dương ngồi ở góc phòng, chiếc bút chì lướt nhẹ trên giấy, phác thảo những đường cắt may phóng khoáng lấy cảm hứng từ nhịp điệu.
Sự hiện diện của Ánh Dương không chỉ là nguồn cảm hứng mà còn là một trợ lý âm nhạc không chính thức, một tai nghe "kiểm âm" hoàn hảo.
Trần Ánh Dương _ 97
Tempo 120 { BPM} đoạn này hơi nhanh.
Trần Ánh Dương _ 97
Cậu đang cố đưa quá nhiều kỹ thuật vào. Giảm xuống 115 { BPM} và thêm một chút reverb sâu hơn, nó sẽ tạo cảm giác 'lạc trôi' thật sự."
Hùng luôn kinh ngạc trước sự nhạy bén của cô.
Anh chỉ là MasterD, còn cô là Master of Vibe (Chủ nhân của Cảm xúc).
Đổi lại, Hùng cũng là nguồn năng lượng không cạn của Ánh Dương.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Bộ sưu tập này cần một cái tên thật pop, Dương ạ.
Hùng góp ý khi nhìn thấy bản vẽ bộ váy dạ hội có những đường cắt bất đối xứng.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Nó mang lại cảm giác mạnh mẽ nhưng vẫn buồn man mác. Hay là... 'Dòng Chảy Thủy Triều'?
Trần Ánh Dương _ 97
Thủy Triều...?
Ánh Dương lặp lại, ánh mắt sáng lên.
Trần Ánh Dương _ 97
Tuyệt vời, Hùng, nó vừa là nước sông Hương, vừa là cảm xúc dâng trào trong thiết kế.
Mối quan hệ của họ phát triển tự nhiên như một vòng hòa âm hoàn hảo.
Những buổi trưa họ đạp xe quanh cầu Trường Tiền, Hùng hát ngẫu hứng những giai điệu mới và Ánh Dương ghi lại bằng giọng nói trong điện thoại.
Những tối mưa rả rích, họ ngồi trong quán cà phê cũ kỹ, Hùng kể về giấc mơ trở thành nhà sản xuất âm nhạc chuyên nghiệp, còn Ánh Dương kể về dự định mở một xưởng thiết kế nhỏ xinh ở phố cổ.
Vào giữa năm đó, sau hàng trăm giờ lao động miệt mài trong phòng B3, bản mashup 30 bài hit V-pop của Quang Hùng cùng cậu bạn Rum đã hoàn thành.
Hùng quyết định quay video tại chính căn phòng tập quen thuộc.
Thiết bị thô sơ: một chiếc điện thoại cũ, một cây đàn guitar thùng, và ánh sáng tự nhiên duy nhất lọt vào từ cửa sổ nhỏ.
Ánh Dương là người quay phim, đạo diễn ánh sáng và khán giả duy nhất. Cô thậm chí còn tự tay thiết kế và cắt logo "MasterD" đơn giản để dán lên cây đàn của anh.
Trần Ánh Dương _ 97
Cậu không cần phải cố gắng làm mọi thứ trở nên hoàn hảo, Hùng. Cứ để cảm xúc dẫn lối.
Ánh Dương dặn dò trước khi bấm nút quay.
Bản nhạc dài hơn 6 phút, là sự kết hợp điêu luyện của kỹ thuật guitar, giọng hát mộc mạc và những cú chuyển bài bất ngờ, đầy cảm xúc.
Đặc biệt, nốt luyến E\{b} \rightarrow F mà Ánh Dương đã chỉ ra trong lần đầu gặp gỡ đã tạo nên một khoảnh khắc "dừng" tuyệt vời, khiến người nghe phải nổi da gà.
Video được đăng tải lên YouTube vào một đêm thứ Bảy yên tĩnh.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Cậu nghĩ nó sẽ viral chứ?
Trần Ánh Dương _ 97
Tôi cá là có.
Trần Ánh Dương _ 97
Vì MasterD của tôi rất giỏi mà.
Trần Ánh Dương _ 97
Đúng không?
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Ừm!
Sau đó, Hùng và Ánh Dương trở thành cặp bài trùng không thể tách rời của Học viện.
Hùng vẫn là MasterD cần mẫn trong phòng B3, còn Ánh Dương luôn là "tai nghe vàng" và "nhà phê bình" trung thực nhất của anh. Họ chia sẻ mọi điều trong cuộc sống.
Ánh Dương kể về áp lực tạo ra một bộ sưu tập tốt nghiệp độc đáo, về những bản vẽ bị cô giáo chê là quá "Bay bổng, thiếu tính ứng dụng".
Hùng kể về những bản phối bị các nhạc sĩ khác chê là quá "mộc mạc, chưa đủ thời thượng".
Trần Ánh Dương _ 97
Họ nói tôi phải dùng màu sắc rực rỡ hơn.
Trần Ánh Dương _ 97
Nhưng tôi yêu sự tối giản, yêu những mảng màu grayscale như bức ảnh cũ.
Ánh Dương thở dài, dựa lưng vào bức tường ẩm thấp của phòng B3.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Vậy thì cứ là grayscale đi.
Hùng đặt cây đàn xuống, nói.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Thiết kế của cậu, giống như âm nhạc của tôi, không cần phải chạy theo số đông. Cái đẹp nằm ở sự thành thật.
Dưới ánh sáng mờ ảo của tầng hầm, đôi mắt Ánh Dương vẫn rực rỡ, nhưng ẩn chứa một nỗi buồn mà anh chưa từng thấy.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Cậu biết không, tôi luôn cố gắng thêm hiệu ứng âm thanh, thêm kỹ thuật, nhưng thứ tôi thích nhất khi tôi hát, là lúc tôi nhìn thấy Dương gật gù, mỉm cười.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Nụ cười của cậu là hòa âm đẹp nhất của tôi.
Ánh Dương mím môi, tránh ánh nhìn quá đỗi chân thành của anh. Cô sợ Hùng nhận ra thứ tình cảm đang lớn dần trong lòng mình.
Nó không chỉ là sự ngưỡng mộ tài năng, mà là tình yêu với sự chân thật, ấm áp của Hùng.
Chương 3
Hùng và Ánh Dương có một điểm hẹn bí mật khác: một chiếc ghế đá màu đỏ cũ kỹ, nằm khuất sau vườn hoa nhỏ ven sông Hương.
Đó là nơi họ thường ngồi sau buổi tập, ngắm nhìn ánh đèn thành phố phản chiếu xuống mặt sông.
Một tối, trời Huế trở lạnh đột ngột.
Ánh Dương chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng. Hùng, sau một hồi đàn và hát liên tục, người vẫn còn hơi ấm. Cậu cởi chiếc áo khoác denim cũ kỹ của mình, choàng lên vai cô.
Trần Ánh Dương _ 97
Cậu không lạnh à?
Ánh Dương hỏi, cảm nhận hơi ấm từ áo khoác của anh.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Tôi...tôi đang rất nóng.
Hùng nói, không phải vì thời tiết, mà vì sự gần gũi này. Anh lấy hết can đảm, chỉ vào cuốn sổ tay cô đang cầm.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Cậu vẽ cái gì đấy, Dương?
Ánh Dương ngần ngại mở sổ. Đó là một bức phác thảo đơn giản về Hùng: Anh đang ngồi ôm đàn, phía sau là một vầng hào quang nhẹ, và phía trên là một dòng chữ viết tay nhỏ xíu: "MasterD – Chủ nhân của Trái Tim."
Hùng nhìn bức vẽ, rồi nhìn cô. Không khí xung quanh như đặc lại. Giai điệu của bản mashup mà họ đang thực hiện bỗng quay lại trong đầu Hùng. Đó là đoạn chuyển từ bài 'Nơi Tình Yêu Bắt Đầu' sang 'Em Trong Mắt Tôi'.
Hùng không cần nốt luyến E\{b} \rightarrow F nữa.
Lúc này, anh chỉ cần một khoảnh khắc tĩnh lặng tuyệt đối.
Anh nghiêng người, nhẹ nhàng đưa tay lên gò má lạnh buốt của Ánh Dương. Anh không nói lời nào.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo hắt xuống, Hùng chậm rãi đặt lên môi cô một nụ hôn thật khẽ, thật run rẩy.
Đó không phải là nụ hôn mãnh liệt của tuổi trẻ. Đó là nụ hôn của sự chân thành và lời khẳng định. Nó giống như một khoảng lặng dài (t \approx 3 \{ giây}) giữa hai bản nhạc, không có kỹ thuật, chỉ có cảm xúc thuần khiết.
Ánh Dương nhắm mắt lại. Nụ hôn đó đã xóa tan mọi nghi ngờ, mọi ranh giới giữa tình bạn và tình yêu.
Cô biết, Hùng không chỉ là MasterD trong âm nhạc, mà đã trở thành Master của trái tim cô.
Từ khoảnh khắc ấy, Hùng và Ánh Dương chính thức trở thành người yêu. Mối quan hệ của họ mang một sự đồng điệu hiếm có.
Sau nụ hôn định mệnh trên chiếc ghế đá đỏ ven sông Hương, mối quan hệ giữa Hùng và Ánh Dương chuyển từ tình bạn đồng điệu sang một tình yêu chớm nở, nhẹ nhàng và đầy e ấp.
Dù đã là người yêu, nhưng trong phòng B3, họ vẫn giữ thói quen xưng "cậu – tôi" một cách vô thức. Sự chuyên nghiệp trong âm nhạc và thiết kế đã ăn sâu vào cách họ tương tác.
Một buổi chiều cuối thu, Ánh Dương đợi Hùng trước cổng Học viện. Cô đã chuẩn bị một chiếc khăn len màu xám, tự tay đan trong suốt một tuần.
Trần Ánh Dương _ 97
Hùng này.
Cô gọi, giọng vẫn giữ sự khách sáo quen thuộc.
Trần Ánh Dương _ 97
Trời Huế lạnh lắm. Cậu cứ tập nhạc đến khuya, dễ bị cảm. Cậu... cậu quàng cái này vào đi.
Hùng ngước lên, đôi mắt sáng rỡ. Anh nhận chiếc khăn, mềm mại và ấm áp. Anh cảm nhận được sự tỉ mỉ, cẩn thận trong từng mũi đan, giống như cách cô tỉ mẩn chỉnh sửa từng nét vẽ trên giấy.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Cảm ơn cậu, Ánh Dương.
Hùng quàng chiếc khăn vào cổ. Anh cảm thấy ấm áp từ bên trong.
Trần Ánh Dương _ 97
Mà này, chúng ta đi ăn bánh mì chả cá ở quán cậu thích đi. Hôm nay tôi đãi.
Trên đường đi, Hùng cứ mãi nhìn vào chiếc khăn. Chiếc khăn này là của người yêu anh đan, tại sao anh vẫn xưng hô như người xa lạ?
Khi ngồi đối diện nhau trong quán ăn nhỏ, Hùng đặt chiếc bánh mì xuống.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Ánh Dương này.
Hùng bắt đầu, giọng hơi căng thẳng.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Từ giờ... từ giờ anh không muốn nghe thấy em gọi anh là cậu nữa. Và anh cũng sẽ không gọi em là tôi.
Ánh Dương ngạc nhiên, má cô hơi ửng hồng.
Trần Ánh Dương _ 97
Nhưng... tại sao? Chúng ta quen rồi mà.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Không. Không quen chút nào.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Mỗi lần em gọi cậu, anh lại thấy như có một bức tường vô hình giữa chúng ta. Anh muốn anh và em gần nhau hơn, không chỉ trong âm nhạc.
Anh đưa tay ra, nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên bàn.
Lê Quang Hùng _ Quang Hùng MasterD _ 97
Khi em gọi anh, anh muốn anh là MasterD của riêng em, không phải là MasterD của phòng B3.
Ánh Dương nhìn vào ánh mắt chân thành của Hùng. Lời thổ lộ của anh không hề hoa mỹ, nhưng lại có sức nặng của một câu lệnh hòa âm không thể cưỡng lại.
Trần Ánh Dương _ 97
Được rồi, anh MasterD.
Ánh Dương mỉm cười, nụ cười lúc này không còn e ấp nữa, mà đã mang chút tinh nghịch của tình yêu.
Trần Ánh Dương _ 97
Nếu anh đã muốn thế, thì em xin nghe theo. Và em cũng mong, anh sẽ luôn nhớ, em là Ánh Dương của anh.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play