Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tổng Tài Bá Đạo và Phu Nhân Cứng Đầu!

Chap 1:

Cả thành phố S này ai mà chẳng biết đến người đàn ông tên Hoắc Ôn Vũ này, hắn ta nổi tiếng thông minh từ khi mới lên 3, 5 tuổi thì đã hack thành công dữ liệu của kẻ thù, khiến họ thân bại danh liệt, lên 7 thì thông thạo nhiều ngôn ngữ. Và bây giờ đây, tiền tài, danh vọng và quyền lực hắn đều có trong tay khi mới ở độ tuổi 25.

Lục Uyển Ương vừa nghe vừa buồn cười, đám bạn của cô bàn chuyện về tên đàn ông danh bất hư truyền kia cũng hài hước thật đấy! Làm gì có kẻ nào trên thế gian này lại tài giỏi đến như vậy cơ chứ! Chắc chỉ có trong truyện ngôn tình cho thiếu nữ mới lớn thôi nhé.

Đang cắn bút, suy nghĩ vẫn vơ thì đột nhiên có một giọng nói vang lên trước mặt cô.

“Thiên Tình, bộ "Lão Đại Sủng Vợ!" của cậu hay thật đấy!” Lục Uyển Ương ngước mắt lên nhìn.

Cô bạn Ý Ý này là người bạn thân chí cốt thời còn cởi chuồng tắm mưa với cô, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã. Vẻ ngoài ngọt ngào trong sáng với đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh như những ánh sao ở trên bầu trời vũ trụ kia và cũng là ước mơ của bao chàng trai lớp bên muốn gạ gẫm làm quen.

Lục Uyển Ương, năm nay 20 tuổi, là nữ tác giả chuyên viết truyện ngôn tình được các bạn trẻ mến mộ với nick name là LuLu. Hiện giờ số fan của cô cũng là lên tới hàng trăm nghìn người rồi. Nhưng mà chuyện này chỉ có một vài người biết thôi, riêng gia đình, dòng họ đều không hay biết về việc này cả. Nếu biết chắc họ sẽ cấm cản cô đến với đam mê này mất thôi.

“Ngày mai tớ sẽ đăng truyện mới, cậu nhớ đón đọc nha!”

Lục Uyển Ương mỉm cười tự hào, đây có lẽ là cô bạn fan đầu tiên của cô khi mới tập tành viết truyện. Tương lai cô nhất định sẽ cố gắng trở thành một tác giả xuất sắc, với hàng vạn đầu sách được xuất bản.

Rời trường học, cô nhanh chóng đi đến tập đoàn Hoắc Thị để gặp anh trai của mình. Anh trai cô là Lục Tuấn Khải, đang làm bên bộ phận nhân sự của tập đoàn.

“Anh! Anh ơi! Em ở đây!” Lục Uyển Ương hớn hở vẫy vẫy tay.

Dừng chân ở quán cafe trong tập đoàn, cô mừng rỡ khi thấy anh mình. Lâu lắm rồi mới được gặp anh, mục đích cô đến đây là bắt anh về cho mẹ trị tội vì việc tham công tiếc việc, đến giờ đã gần 30 mà chưa vợ, chưa con gì hết, làm mẹ lo sợ giống nòi tổ tông sẽ bị tuyệt chủng luôn mất, như thế thì có lỗi với tổ tiên, ông bà lắm.

“ Sao em lại đến đây nữa! Không phải anh đã nói rất rõ ràng vào hôm trước rồi hay sao?”

“Xì! Mẹ bảo em đến để đưa cho anh đồ ăn trưa này.”

Lục Uyển Ương đưa cho Lục Tuấn Khải bữa trưa tình yêu của mẹ dành cho anh. Lục Tuấn Khải có vẻ không thích mấy, gương mặt xám xịt trông có vẻ khó chịu lắm.

“Anh lớn rồi, có thể tự lo cho bản thân mà! Không cần mẹ phải hao tâm tổn sức như vậy đâu.”

Lục Tuấn Khải lắc đầu có vẻ chán nản.

“Mẹ còn bảo anh cuối tuần này đi xem mắt nữa. Nghe bảo con gái của tập đoàn nào đó danh giá lắm, còn xinh như minh tinh điện ảnh nữa cơ.”

“Thôi được rồi, em về bảo mẹ anh sẽ đi coi mắt, nhưng đây là lần cuối cùng.”

“Thật sao! Nhưng mà còn chuyện của anh và chị…”

“Đói chưa? Để anh đi gọi đồ ăn.” Chưa kịp dứt câu đã bị Lục Tuấn Khải chặn đường, Lục Uyển Ương có chút giận dỗi.

Lục Uyển Ương làm bộ đáng thương, ánh mắt cún con nhìn anh trai mình. Hắn chỉ biết thở dài, thì ra tính trẻ con cũng lây từ đường mẹ sang con.

Lục Tuấn Khải xoa xoa đầu cô, rồi dặn dò ngồi yên ở đây đợi anh đi gọi đồ ăn. Cô nàng cũng vui vẻ gật đầu.

Lâu lắm rồi mới có dịp anh em ăn cơm chung như vậy. Từ hồi bà mất, anh ấy dọn ra ngoài sống riêng, mặc cho Lục Thị nhà cô vẫn để cho ba cô gánh vác, giờ đây tuổi già sức cũng đã yếu nhưng anh ấy nhất quyết không chịu về, đòi phải có kinh nghiệm rồi mới dám điều hành cơ ngơi lớn như thế. Nhưng mà cô không nghĩ như thế, có lẽ một phần nguyên do cũng đến từ chị Mộc Mộc.

May mà cô sinh ra là con gái nên chuyện hệ trọng đó cô cũng không phải nặng lòng phải suy nghĩ chi cho nhức đầu.

“Nước của quý khách đây!”

Đang ngẩn ngơ thì một cô phục vụ đặt ly nước lên bàn, nhìn có vẻ lạ lắm, Lục Uyển Ương nhớ mình đâu có gọi đâu. Mà chắc là anh trai cô gọi rồi.

“Cảm ơn chị!”

Đang đúng lúc khát nước, thời tiết dạo này nắng oi ả nên cô uống một lần hết cả ly nước.

Công nhận là sảng khoái thật. Anh trai cô cũng thật tâm lí mà! Biết lo cho em gái như vậy mà lại để người khác phải lo lắng ngược lại cho mình. Tình yêu của người lớn thật kì lạ mà. Lục Uyển Ương thở dài rồi lại suy nghĩ vẩn vơ tiếp.

Mà sao nãy giờ Lục Tuấn Khải đi gọi đồ ăn bên Mĩ hay sao mà lâu thế không biết. Cô thật sự có chút nản, kiên nhẫn cũng đã sắp chạm đến giới hạn mất rồi.

Nhưng mà, sao đột nhiên lại cảm thấy...chóng mặt thế này. Ly nước trước mắt cứ lắc lư qua lại rất nhiều lần mà cô không thể đếm nổi. Cô vội nghiêng đầu qua trái rồi lại qua phải đều nhìn thấy sự vật hiện diện trước mặt Lục Uyển Ương đều rất mơ hồ. Tại..tại sao mọi thứ lại cứ xoay vòng vòng một cách kì lạ đến như vậy nhỉ?

“Sao đầu óc lại quay cuồng như thế này? Có phải do trời nắng quá khiến cơ thể suy nhược không?” Cô dụi dụi mắt cố trấn an bản thân nhưng vô dụng, nó không hề có tác dụng gì cả. Chết thật! Tại sao anh cô lại đi lâu đến như thế chứ, mau mau về gọi xe cấp cứu cho cô em gái sắp tụt đường huyết gần về gặp tổ tiên rồi đây này!

“Cứu…cứu…tôi!”

Giọng nói Lục Uyển Ương thều thào rồi tầm 3, 4 giây sau ngất lịm đi rồi gục xuống dưới bàn.

Chap 2:

Chương 2: Hoắc Ôn Vũ!

[...]

Khách sạn Diamond tọa lạc giữa trung tâm thành phố S phồn hoa. Nơi đây được mệnh danh là ngã ba vàng của đất nước, bởi vì giao thông buôn bán của thành phố D, thành phố K và đất nước Muntio láng giếng đều đổ về đây. Hàng năm thuyền xe cộ ra vào tấp nập vận chuyện liên tục hàng ngàn tấn hàng hóa từ khắp nơi trên thế giới.

Các mặt hàng đều rất đa dạng và phong phú, ngoài ra còn là sự đầu tư mạnh đối với các dịch vụ vui chơi giải trí giành cho người dân tứ phương tụ hội, cho nên nới này được đề cử là những nơi đáng sống nhất địa cầu.

Những tia nắng ban mai dần dần chiếu rọi qua tấm rèm cửa mang nhãn hiệu của Pháp đầy đắt đỏ, nhìn màu vàng nhạt đầy quý phái hòa lẫn với sự chói rọi mà mẹ thiên nhiên đã ban cho loài người kia đã khiến Lục Uyển Ương phải rời cơn mê man mà về với thực tại.

 Lục Uyển Ương từ từ mở cặp mắt biếc, hai hàng mi cứ liên tiếp chạm vào nhau cứ thế vài lần. Cô vẫn cảm thấy đầu óc của mình vẫn còn quay cuồng lắm.

Cô nhìn lên trấn nhà rồi vội liếc tầm rèm cửa đầy thu hút ánh nhìn kia.

Cô nhớ rồi, bản thân mình bị say nắng nên ngất xỉu rồi….

Nhưng mà…

Thật kì lạ! Đây là bệnh viện sao? Sao trông khác khác vậy?

Hay đây là dưới địa phủ, cô chết rồi hay sao?

Không đúng…!

Lục Uyển Ương ngồi dậy. Đột nhiên cảm thấy phía dưới hạ thân đau buốt vô cùng. Lúc này cô mới phát hoảng khi thấy có một kẻ lạ mặt đang nằm kế bên mình.

Á!!!!!

Tiếng hét thất thanh khiến những chú chim đang đậu trên cành cây hoảng loạn mà bay đi một cách cuống cuồng sợ hãi.

Lúc này, người nam nhân kia mới bắt đầu tỉnh dậy, ánh mắt chim ưng đầy sắc sảo nhìn cô rồi lộ vẻ ngạc nhiên. Giọng hắn ta trầm ấm cất lên.

“Đêm qua không phải rất sung sướng lắm hay sao. Nhìn mặt cô thỏ non thật đấy, bảo bối ạ?”

Hắn nhếch môi cười ngạo mạn nhìn Lục Uyển Ương, rốt cuộc thì cái quái gì đã xảy ra vào đêm qua cơ chứ, hắn ta rốt cuộc là ai?

Ly nước? Đúng rồi! Không phải là cô bị say nắng mà là bị người ta chuốc thuốc và rồi bị đưa đến đây và cùng tên này…đêm qua…

“Anh là ai? Có phải anh hạ thuốc mê tôi đúng không?” Lục Uyển Ương sợ hài cảnh giác cao độ.

Tên đàn ông kia vuốt tóc mỉm cười rồi trả lời. Nhìn dáng vẻ khoan thai của hắn mà khiến cô phát bực thêm.

“Câu đó tôi nên hỏi cô mới đúng, tiểu yêu tinh à? Có phải cô đam mê Hoắc Ôn Vũ này, tìm đủ mọi cách để lên giường với tôi đúng không? Nói đi, muốn bao nhiêu?”

Muốn bao nhiêu sao? Hắn ta coi cô là gái gọi hay gì đây?

Lục Uyển Ương tức giận nhìn vệt máu dưới tấm ga giường mà cố nén cục tức, đời con gái của cô bị hắn hại thê thảm như vậy mà giờ đây hắn còn giở giọng bỉ ổi đến như thế, thật là rác rưởi mà.

“Chỉ có loại rác rưởi mới có những suy nghĩ như vậy, tôi sẽ coi như đêm qua bị một con chó điên cắn vậy.”

“Hay lắm, muốn thu hút sự chú ý của tôi chứ gì? Thế thì cô gây ấn tượng mạnh rồi đấy.” Lần đầu tiên có người chửi hắn là rác rưởi, để coi hắn rác rưởi đến cỡ nào đây!

Lục Uyển Ương cắn môi phải tự dặn lòng phải thật bình tĩnh, nóng vội chỉ sinh ra hỏng chuyện mà thôi.

Không ngờ lại có loại đàn ông như thế này ư, khinh thường tấm thân của người phụ nữ không bằng một tấm séc tiền dơ bẩn của hắn.

“Thu hút? Anh nghĩ bổn tiểu thư cần tới sự chú ý của anh sao?”

“Chứ cô muốn gì? Cô tiểu thư kì lạ?”

“Tôi chẳng muốn gì cả, hi vọng sau này đừng gặp lại nữa, thể loại dơ bẩn như anh tôi thật sự không muốn thấy chút nào cả!”

“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?” Ánh mắt hắn có chút thay đổi, liên tục nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.

“Gặp? Anh nhầm rồi! Nếu có gặp hạng người như anh chỉ là mấy cô gái gọi thôi!”

“Cô! Rốt cuộc cô lằng nhằng như thế là chỉ muốn tiền của tôi thôi chứ gì!” Hắn nhoẻn miệng cười khinh rồi định vớ tay lấy tấm séc ghi tiền thì…

Lục Uyển Ương bất ngờ vung tay, tát mạnh vào gương mặt điển trai của hắn khiến hắn không khỏi bất ngờ, đứng hình một vài giây. Cô nhấn mạnh từng chữ rõ ràng nói:

“Tôi nói cho anh biết, tôi không biết anh tài giỏi hay nhiều tiền cỡ nào nhưng một khi đã dùng những đồng tiền dơ dáy đó sỉ nhục tôi thì anh sai rồi, tôi không cần.”

Lục Uyển Ương cố nuốt nước mắt ngược vào trong rồi chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng đó. Thế là tấm thân trinh trắng cô để dành cho chồng tương lai cũng bị hắn lấy mất, còn lên cái giọng khinh thường đó nữa, thật không thể chấp nhận được.

Cô mà biết kẻ nào dám hạ thuốc khiến cô lâm vào tình cảnh như này thì hắn nhất định sẽ phải bị phanh thây thành trăm mảnh, cứ chờ mà xem.

Hoắc Ôn Vũ vẫn còn bất động vì cú tát vừa nãy của cô, lòng hắn dấy lên một câu hỏi vô cùng nghi hoặc: “Tại sao cô gái này chạm vào mình nhưng mình lại không phát bệnh chứ? Đã thế gương mặt này lại còn có chút quen…”

Chap 3

Chương 3: Lục Uyển Ương muốn hủy bỏ hôn ước!

Hoắc Ôn Vũ mỉm cười khó tả, trong cuộc đời hắn chưa bao giờ gặp được nữ nhân nào như thế này cả, ngang nhiên tát vào khuôn mặt đẹp trai hắn như thế thì chỉ có duy nhất mình cô gái kì lạ này. Đã vậy đêm qua bọn họ còn tình tứ cả một đêm dài như thế mà đến sáng nay hắn không hề phát bệnh nữa, thật là một câu hỏi khó để trả lời mà. Nhưng mà…

“Cô gái này quả là thú vị!” Hắn cảm thấy có chút hứng thú với nữ nhân này.

Hắn nhanh tay với chiếc điện thoại rồi ấn một loạt số. Gương mặt chuyển về trạng thái điềm tĩnh, giọng nói vô cùng lạnh lẽo cất lên.

“Thư kí Kim, điều tra cho tôi một cô gái.”

Bọn họ trao đổi một lúc, bên đầu máy đối phương vâng, vâng, dạ, dạ liên tục. Chắc chắn chuyện này không thể nào ngẫu nhiên như vậy được. Vả lại bệnh của hắn, sao có thể cơ chứ?

Nói xong hắn dập máy rồi lấy ra một điếu thuốc châm lửa rồi hút phì phèo rồi nhàn nhạt tựa lưng vào chiếc ghế salon. Thân hình hắn vạm vỡ, chiếc áo sơ mi trắng kia sao có thể che hết được vẻ đẹp trên cơ thể của người đàn ông này chứ.

“Ngang nhiên dám tát Hoắc Ôn Vũ tôi thì em chết chắc rồi thỏ non. Rốt cuộc em là ai chứ?”

[...]

1 tháng sau.

Lúc này, tại dinh thự của Lục Gia. Chiếc xe hơi màu trắng đậu ở cổng sau một cách khép nép như thế đang lẩn trốn điều gì vậy. Lục Uyển Ương nhanh chóng xuống xe, áo quần thì xộc xệch, đầu tóc thì có chút bù xù. Cô ra hiệu cho cô bạn thân ở trong rằng mọi chuyện đã an toàn, cô ấy có thể về.

Ý Ý nhìn dáng vẻ lấp la lấp ló của cô mà không nhịn được cười: “Cẩn thận mẹ cậu lại đứng ở đằng sau hù đấy!”

“Xui cái miệng cậu đấy! Mau về đi! Cẩn thận có người thấy lại báo cáo mẹ mình giờ.” Lục Uyển Ương chỉnh lại mái tóc, rồi vội vã mặc chiếc áo hoodile kín đáo cùng chiếc quần dài để ngụy trang như mới đi học về.

Chẳng là đêm qua cô bị bọn họ chuốc say rồi ngủ ở nhà Ý Ý, đến sáng nay thì mới phát hiện quên báo cáo cho mẹ cô, dạo này bà Lục quản giáo gắt gao lắm. Đến Lục Tuấn Khải còn phải bỏ việc mà về tiếp quản tập đoàn mà. Bà đòi sống đòi chết nếu anh trai cô không chịu về nhà nữa, nhẹ thì giận dỗi mà nặng nữa thì từ mặt hẳn luôn.

Lục Tuấn Khải nghe thế cũng sợ hãi mà quấn khắn quấn áo về nhà.

Lục Uyển Ương mới bước chân vào cửa thì đã bị làm cho kinh động hồn vía, cô vuốt vuốt ngực trái rồi nhìn.

“Cả đêm qua chắc lại đi nhậu chứ gì?” Mẹ Lục đứng ở cửa từ lúc nào không hay, vừa thấy Lục Uyển Ương bước vào đã cất giọng hơi chua để hù dọa.

Bà Lục liếc cô rồi hét lớn.

"Hay lắm, hết anh rồi tới em, riết rồi cái nhà này sắp loạn lên mất rồi."

Lục Uyển Ương hiểu ý, nhanh trí, lẹ tay nhanh chân lại đấm bóp cho bà Lục, làm phần nào nguôi ngoai cơn giận của bà.

"Hừm! Chỉ giỏi nịnh nọt thôi!" Bà cau mày.

"Mẹ à! Con gái đã làm gì sai sao?"

"Không dám trách tội Lục tiểu thư!" Bà giận dỗi nói. Lục Uyển Ương chỉ biết cười trừ, xuống nước chịu tội. Ai chẳng biết bà Lục nổi giận cuồng phong sẽ như thế nào.

"Được rồi, là con gái làm sai. Lục phu nhân có thể tha thứ cho tiểu nữ được không ạ?"

"Hừ! Như vậy còn chấp nhận được!" Bà hạ hoả nhưng vẫn không quên liếc cô một cái.

"Nhưng mà có chuyện gì thế bà Lục? Tiểu nữ không biết mình đã làm gì sai cả!" Lục Uyển Ương đến giờ vẫn chưa biết có chuyện gì liên quan tới cô mà khiến mẹ cô nổi giận đến như thế. Hay là do anh cô không chịu đi xem mắt, hay là do bố cô không chịu dẫn bà đi mua túi xách, hay là sao đây? Người già thật khó chiều mà.

"Còn hỏi nữa! Không phải con đi đến nhà họ Hoắc đòi hủy hôn sao? Gan cũng bằng trời lắm!" Giọng bà chợt bật tông cao hơn ban nãy.

Lục Uyển Ương lúc này mới thấu rõ mọi chuyện. Ra là vậy! Vì chuyện cỏn con đó mà mẹ cô nổi giận.

Lục Uyển Ương cười cười: "Chuyện đó có gì đâu, thời đại nào rồi mà mẹ còn môn đăng hộ đối như thế chứ, thật không thể chấp nhận được mà!"

Bà Lục đập mạnh vào lưng cô rồi răn dạy: "Chấp nhận gì mà chấp nhận, con có biết họ có ân tình lớn đối với chúng ta lắm không! Với lại vị hôn phu của con là Hoắc Ôn Vũ cao ngạo, tài giỏi xuất chúng, diện mạo thì anh tuấn, còn được rất nhiều tiểu thư theo đuổi nữa đấy!"

Cô bĩu môi, mặt vẻ chẳng mấy quan tâm đến những lời ong bướm kia lắm: "Rồi sao ạ?"

"Còn sao trăng gì nữa! Phải biết bắt trọn cơ hội chứ, con xinh đẹp như này chẳng thua kém bất cứ đứa con gái nào cả. Nếu mẹ được phép trẻ lại 20 tuổi mẹ cũng sẽ quyết giành giật con rể cho bằng được."

Hay lắm bà Lục! Người ta mặt mũi ra sao còn chẳng biết, giờ thành hai chữ "con rể" nghe nhẹ nhàng quá đi mất. Hoắc Ôn Vũ sao? Sao cái tên này lại nghe quen thuộc đến như vậy chứ? Đã từng nghe ở đâu rồi nhưng mãi chẳng thể nhớ được.

Lục Uyển Ương chán ghét đáp: "Vậy thì mẹ đi kết hôn với anh ta đi! Con đây đủ xinh đẹp và tài năng chẳng cần ai làm điểm tựa vững chắc nữa đâu!"

Nói xong Lục Uyển Ương nhanh chóng bước về phòng, mặc cho mẹ cô đang con mơ mộng những thứ sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Cô đã quyết rồi sẽ chẳng thay đổi nữa đâu, cô sẽ hủy bỏ hôn ước này.

Không còn là thời phong kiến cổ hủ, bắt buộc nữ nhi phải tam tòng tứ đức hay kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đó nữa mà giờ đây đã là thế kỉ 21 với nền khoa học công nghệ 4.0 vô cùng tiên tiến rồi, sao lại còn cái kiểu môn đăng hộ đối cổ lỗ sĩ như thế nữa chứ. Thật nhàm chán.

"Con! Đồ bướng bỉnh! Đồ cứng đầu! Lục Uyển Ương! Con mau đứng lại đó cho mẹ. Có nghe không hả?" Bà Lục tức sôi máu nhưng cũng chẳng thể làm được gì. Vội gọi điện thoại cho ông Lục chửi một tăng, nào là "Ông coi lại hai đứa con ông đi, sao lại cứng đầu như ông như thế hả?", "Cổ ngữ nói có sai đâu, con hư tại cha! Giờ ông sáng mắt chưa? Tụi nó hư là do ông nuông chiều quá đà đấy!" và chốt câu "Về đây biết tay tôi, đồ lão già thối chết tiệt."

Ông Lục hoàn toàn không có cơ hội để phản kháng lại luôn, việc ông làm được ngay bây giờ đó là ngồi im nghe bà Lục chửi xối xả và răm rắp lặp lại câu "Là lỗi của tôi." mà thôi.

Đây cũng không phải lần đầu nên ông Lục cũng không quá bất ngờ, nhưng mà lần này độ nóng giận của Lục phu nhân có hơn trước rất nhiều, phải chăng là có chuyện gì khiến bà nổi nóng đến như thế? Chính ông cũng cảm thấy tò mò muốn biết lắm đây!

*Nhạc chuông điện thoại*

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới liền luôn.

"Con gái, có phải con chính là nguyên nhân khiến bà Lục nổi cáu không!" Ông thở dài, mỗi lần thiếu gia với tiểu thư nhà này gây ra chuyện gì thì y như rằng Lục phu nhân sẽ kiếm ông đầu tiên để xả giận. Chỉ là lần này coi bộ tình hình nghiêm trọng à nha.

"Con gọi đến để thông báo cho ba về việc hủy bỏ hôn ước với nhà họ Hoắc!" Từng lời chắc nịch, Lục Uyển Ương nghiến răng nói với cha mình. Cô đã hạ quyết tâm rồi.

Chỉ là bên kia có phần im lặng do quá bất ngờ nhưng rồi cũng hét lên khiến cô xém chút nữa rớt mất chiếc điện thoại: "Cái gì? Con lặp lại lời vừa này cho ba nghe lần nữa xem!"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play