Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[NgocVu] Luxury Of Tears

GIỚI THIỆU NỘI DUNG

Trong thành phố nơi ánh đèn đêm phản chiếu lên mặt kính như những mảnh kim cương vỡ
Bùi Duy Ngọc sống cuộc đời tưởng như hoàn hảo: áo sơ mi trắng thẳng thớm, xe đen sang trọng, công việc ổn định trong công ty gia đình. Ai nhìn vào cũng nghĩ cuộc sống của anh là điều mà người khác phải mơ ước
Nhưng bên trong lớp vỏ sang trọng ấy, Ngọc là người im lặng, quen giấu cảm xúc. Anh như một chiếc đồng hồ đắt tiền: đẹp, tinh tế, nhưng không ai biết bên trong là những bánh răng đang mòn dần.
Một ngày, trong một buổi triển lãm ảnh nhỏ trong con hẻm vắng, Ngọc vô tình dừng lại trước bức ảnh về cơn mưa — sắc xám, lạnh nhưng đầy cảm xúc. Tên tác giả ghi phía dưới là: Phạm Khôi Vũ.
Phạm Khôi Vũ là kiểu người mà chỉ cần đứng cạnh cũng cảm nhận được sự ấm áp dịu nhẹ tỏa ra từ anh—không ồn ào, không áp lực, chỉ là một sự hiện diện khiến người khác dễ dàng mở lòng. Anh yêu nghệ thuật như yêu nhịp thở của chính mình; từng nét cọ, từng mảng màu đều là cách anh kể câu chuyện mà lời nói đôi khi không đủ sức chạm tới.
Vũ là tác giả của một bức tranh từng được trưng bày tại triển lãm, nổi tiếng không phải vì kỹ thuật phức tạp, mà vì cảm xúc được giấu rất khéo bên dưới bề mặt yên bình. Ai nhìn cũng thấy đẹp, nhưng chỉ những người tinh ý mới nhận ra sự chân thật mà anh đã gửi vào đó.
Anh là người nhìn thấu Duy Ngọc theo một cách nhẹ nhàng, không ép buộc, không phán xét. Chỉ cần Ngọc đổi một nhịp thở, một ánh nhìn nhỏ, Vũ đã hiểu. Điều đặc biệt ở anh là: dù biết nhiều, anh chưa bao giờ dùng sự thấu hiểu đó để làm người khác sợ hãi—ngược lại, anh dùng nó để lắng nghe tốt hơn, nói vừa đủ, và khiến người đối diện cảm giác được an toàn.
Khôi Vũ thích trò chuyện, nhưng không nói chuyện cho vui. Anh thích những câu chuyện có chiều sâu, thích nghe người khác kể về thế giới của họ, và cũng sẵn sàng mở cửa thế giới của mình cho ai đủ tinh tế để bước vào.
Vũ là một người đúng nghĩa: trưởng thành, tinh tế, biết lắng nghe, biết hiểu – và biết yêu theo cách dịu dàng nhưng bền bỉ.
______
Vũ xuất hiện sau lưng anh, không sang trọng, không bóng bẩy, chỉ là một chàng trai với chiếc máy ảnh cũ và nụ cười dịu nhẹ. Nhưng ánh mắt Vũ lại khiến Ngọc phải quay đi, vì nó nhìn thẳng vào anh như thể nhìn thấu tất cả những điều anh cố che giấu.
Từ hôm đó, hai người bước vào cuộc sống của nhau một cách đơn giản mà tự nhiên.
Ngọc đưa Vũ đi dạo qua những con đường anh từng quen đi một mình.
Vũ chụp những khoảnh khắc rất nhỏ của Ngọc: ánh mắt mệt mỏi lúc chiều, bàn tay run nhẹ khi cầm ly cà phê nóng, nụ cười hiếm hoi khi gió thổi qua mái tóc.
Mỗi bức ảnh Vũ chụp đều khiến Ngọc cảm giác như… cuối cùng cũng có người nhìn thấy mình thật sự.
Nhưng giữa sự bình yên đó vẫn có một nỗi buồn lặng lẽ — một thứ “xa xỉ” đến mức ngay cả nước mắt cũng trở nên đẹp đẽ.
Ngọc sợ tiến lại gần. Còn Vũ sợ một ngày nào đó mình chỉ còn là người đứng sau ống kính nhìn Ngọc rời đi.
Và vậy, tình cảm giữa họ không ồn ào. Nó không phải là tình yêu bùng nổ hay dữ dội. Nó là những khoảnh khắc lấp lánh mà buồn, như một giọt nước mắt trong ánh đèn vàng — sang nhưng mong manh, đẹp nhưng khiến tim thắt lại.
Dù đơn giản, nhưng tình cảm đó lại mang cảm giác… khó mà đánh đổi. Tựa như một món “xa xỉ” mà trái tim chỉ dám chạm đến thật nhẹ, vì sợ làm vỡ.
____
tg nè
tg nè
Và nội dung của truyện cũng được tg lấy ý tưởng từ tên của truyện: Luxury of tears (sự xa xỉ của nước mắt)
tg nè
tg nè
tui viết có sai xót gì thì mong mọi người góp ý ạ

#1. Mưa trên mặt kính, và tiếng tim rơi nhẹ

Bùi Duy Ngọc bước vào căn phòng triển lãm nhỏ như thể thế giới ngoài kia vừa khép lại sau lưng anh. Thành phố hôm ấy có mưa — loại mưa không đủ lớn để người ta co ro, nhưng đủ để ánh đèn vàng hắt lên vũng nước thành những vệt sáng mềm như lụa. Trên những tấm kính treo dọc tường, những khoảnh khắc của cơn mưa được giữ lại — tĩnh lặng, đẹp đẽ và buồn đúng cách.
Ngọc đứng trước bức ảnh mà sau này anh sẽ nhớ mãi:
-Một ô cửa kính phủ hơi nước. -Một giọt mưa đang lăn xuống, mảnh như sợi chỉ bạc, -Và bên ngoài là những bóng người nhoà đi như ký ức bị xé nhẹ.
Tên tác giả nằm khiêm tốn dưới góc ảnh: “Phạm Khôi Vũ.”
Cái tên ấy vừa mềm mại, vừa lạnh, vừa có một nốt gì đó như kim loại va vào đá - rất nhỏ, rất vang
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
Anh nhìn lâu vậy... hẳn là anh thích bức tranh này thật hả?
Giong nói phía sau khiến Duy Ngọc giật mình quay lại
Không áo sơ mi trắng tinh, không đồng hồ sang trọng, không có phong thái của một người trong giới văn phòng lịch sự
Chỉ một chàng trai trẻ với chiếc máy ảnh đã cũ sờn mép, áo khoác tối màu, đôi mắt trong như mặt nước sau mưa — và một nụ cười khiến người đối diện không biết nên nhìn bao lâu là đủ.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Bức này đẹp //khẽ gật đầu//
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
Đẹp kiểu buồn? //nghiêng đầu, nụ cười nhẹ như làn gió//
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//im lặng//
Không hiểu sao, anh lại thấy khó trả lời đến vậy.
Có lẽ đúng là đẹp - nhưng đẹp theo cách mà người ta muốn chạm vào song lại không dám
Giống như chính anh
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
//bước lại gần hơn// Anh thích những thứ buồn nhẹ à?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//quay mặt đi một chút// Không hẳn. Tôi..chỉ thấy nó thật
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
Thật như chính anh?
Vũ hỏi nhỏ đến mức khiến Ngọc tưởng chừng như mình đang nghe nhầm
Và thế là — một sự im lặng mỏng như tia khói trùm lên họ. Không nặng nề. Chỉ buồn sang, vừa đủ để tim khẽ giật mình.
____
Tối hôm đó, giữa thành phố đang hong khô những vệt mưa cuối cùng, họ nói chuyện với nhau lần đầu… qua chat.
**📱 CHAT LOG – 22:47 PM
Vũ -> Ngọc
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Anh về nhà chưa?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
📱Rồi. Còn cậu?
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Vẫn còn đang ở phòng triển lãm
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Bức ảnh hồi nảy anh nhìn lâu.. Anh thật sự thấy nó đẹp à?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
📱Nếu tôi nói tôi thấy mình trong đó, thì cậu có cười không?
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Tôi chỉ muốn hỏi
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Anh nhìn thấy mình ở phần nào?
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Giọt mưa, hay những con người đang nhoè đi phía sau?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
📱Có lẽ cả 2
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Tôi đã nghĩ vậy trước khi anh trả lời rồi
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
📱cậu nhìn nguời hay thật
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Không
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Chỉ là.. tôi nhìn anh lâu hơn mức cần thiết
____
Hết chap 1
tg nè
tg nè
ô mai gót
tg nè
tg nè
Tui bị bí idea=))
tg nè
tg nè
Cần người giúp tui nghĩ idea với để tui viết truyệnn

#2 Mưa trên mặt kính, và tiếng tim rơi nhẹ (tt)

Những dòng chữ ấy khiến ngực Ngọc nóng lên một cách rất lạ — một cảm giác xa xỉ, như tiếng đàn piano chơi trong phòng kín lúc nửa đêm.
Anh đọc đi đọc lại câu cuối của Vũ.
> tôi nhìn anh lâu hơn mức cần thiết
Ngọc ngả người ra ghế sofa, ngước nhìn trần nhà. Đèn vàng trong phòng ném bóng anh xuống sàn — dài, mảnh, và mệt mỏi. Anh chợt nghĩ: từ bao giờ có người nói với anh những câu như vậy?
Không ai cả
Trong thế giới sang trọng và hoàn hảo mà anh đang mang trên vai, mọi thứ đều đi theo quỹ đạo giống nhau: lịch trình, lời chúc xã giao, những cái bắt tay nồng nhiệt nhưng trống rỗng. Không ai hỏi anh thấy gì. Không ai bảo họ nhìn anh lâu hơn.
Cho đến khi Vũ xuất hiện..
____
Ngày hôm sau, như một thói quen vừa sinh ra đã lớn nhanh đến mức đáng sợ, họ gặp nhau lần nữa.
Vũ kéo anh đi vào một con hẻm nhỏ nơi tiếng xe giảm dần và mùi cà phê lan nhẹ. Quán cà phê chỉ toàn ghế gỗ, không sang trọng, không đèn vàng lộng lẫy. Nhưng bằng cách nào đó, khi Ngọc ngồi xuống, anh cảm giác như mình vừa cởi bỏ được một tầng áo vô hình.
Vũ ngồi đối diện, đặt máy ảnh lên bàn, tay xoay xoay chiếc ly.
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
Anh lúc nào trông cũng chỉnh tề quá ha
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Không giống người hay để lộ cảm xúc à?
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
//cười// Không. Giống người che giấu mọi cảm xúc giỏi quá
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
//im lặng//
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
//nhẹ nhàng nói tiếp// Nhưng ánh mắt thì không thế giấu được
Một giây
Hai giây
Tim Ngọc như thể đang bị khựng lại
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Anh định nói là tôi buồn á hả?
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
Không. //lắc đầu// Tôi định nói… mắt anh giống bầu trời sau mưa. Không tối, không lạnh. Chỉ là có quá nhiều thứ chưa kịp hóa giải.”
Ngọc không biết phải đáp gì. Lời của Vũ rất nhẹ, nhưng lại làm lòng anh chộn rộn.
Vũ nhìn anh, ánh mắt như mặt nước sâu nhưng không lạnh
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
Ngọc! Cho tôi chụp anh một tấm được không?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Sao lại chụp tôi?
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
Vì..
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
//hơi cúi đầu, giọng chậm lại// Có những khoảnh khắc đẹp đến mức nếu tôi không giữ lại, tôi sẽ sợ nó biến mất.
Như thể ai đó vừa siết nhẹ trái tim Ngọc.
Anh không phải người dễ rung động.Nhưng sự chân thành của Vũ - thứ chân thành mềm, giản dị, không muốn chiếm lấy nhưng lại khiến người ta không thể không để ý - khiến anh phải thở chậm lại.
Và trong tiếng shutter đầu tiên vang lên, Ngọc hiểu một điều: Đôi mắt của Vũ nhìn anh như thể anh không phải một người đàn ông sống giữa những áp lực ồn ào… mà là một bí mật được chăm chú giữ gìn.
______
**📱 CHAT LOG – 01:12 AM
Vũ -> Ngọc
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Ảnh hôm nay tôi chụp anh, tôi gửi nhé?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
📱Ừ
5 giây trôi qua. Một tấm ảnh gửi đến.
Một bức ảnh đen trắng. Ngọc ngồi bên cửa sổ, tay cầm ly cà phê, gương mặt nghiêng nhẹ. Không nụ cười. Không tạo dáng. Chỉ là một khoảnh khắc thật đến mức khiến anh nghẹn lại.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
📱Tôi nhìn như thế này thật à?
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Ừ.
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Đẹp
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Buồn
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Nhưng đẹp theo cách khiến người ta muốn chạm vào
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
📱Anh nói như thể anh đang tán tôi
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Nếu tôi nói đúng là tôi đang tán…Anh có chặn tôi không?
Ngọc nhìn màn hình rất lâu. Chậm rãi..Như một sợi nước mắt không kịp rơi.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
📱Không
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
📱Tôi không chặn
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Ừ
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Tốt
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Vì tôi không thích đứng ngoài cửa sổ nhìn vào cuộc sống của anh.
Phạm Khôi Vũ
Phạm Khôi Vũ
📱Tôi muốn đứng cạnh anh
____
Và từ khoảnh khắc ấy, một điều rất nhỏ, rất mỏng, rất mong manh… như ánh sáng lướt qua giọt nước trên mặt kính, bắt đầu hình thành giữa họ
Một thứ tình cảm sang, nhưng buồn. Nhẹ, nhưng sắc. Xa xỉ, nhưng lại khiến người ta không nỡ buông tay.
Hết chap 2

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play