Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Duyên Nợ Miền Tây[Revenged Love][Điền Lôi_Trịnh Bằng]

BẾN CÂY GỪA

Zii🌻
Zii🌻
Bộ mới bộ mới
Zii🌻
Zii🌻
Xóa hết mấy bộ truyện kia rồi vì Zii flop quá
Zii🌻
Zii🌻
Do dở quá không ai đọc:)
Zii🌻
Zii🌻
Chắc riêng Zii viết nhiều bộ truyện bị đại trà quá, nó bị chán, nên phải xóa hết
Zii🌻
Zii🌻
Chắc fic này chưa được một ngày cũng xóa luôn quá
______________
Giới thiệu một chút nhaa
Điền Lôi (Top, 28 tuổi) – nhà khá giả, trầm, rắn rỏi, ít nói nhưng thương sâu.
Trí Vĩ (Top, 28 tuổi) – bạn thân Lôi, vui vẻ, lanh lợi, giỏi nghề miệt vườn, cười lúm đồng tiền.
Trịnh Bằng (Bot, 23 tuổi) – nhà nghèo, mềm mại, lanh lợi, thương Lôi nhưng bị cấm cản.
Lưu Tranh (Bot, 21 tuổi) – nhà nghèo, hướng nội, hiền, bạn thân Bằng, cũng bị gia đình cấm ít hơn.
_ _ _ _
Chiều tắt nắng, bến Cây Gừa vắng hoe. Sóng sông lăn tăn theo gió, bập bềnh đuổi theo mấy con lục bình trôi. Tiếng máy xuồng đâu đó xa xa rền rĩ, xen lẫn tiếng ếch kêu từ mé rạch.
Điền Lôi đứng trên bến, mắt nhìn về phía dòng nước. Tay siết chặt bờ cọc gỗ, hít một hơi dài.
Điền Lôi
Điền Lôi
Bằng… tụi mình… tới đây thôi.
Một bóng người bước lên bến, dáng nhỏ nhắn nhưng cứng cáp, mắt đỏ hoe — Trịnh Bằng. Mắt cậu nhìn Lôi, lòng như nghẹn lại.
Trịnh Bằng
Trịnh Bằng
Anh… anh biết mà. Từ hôm hai bên biết chuyện… em biết rồi… chỉ là… em muốn nghe từ miệng anh.
Điền Lôi cúi xuống, giọng khàn khàn, trầm nhưng đầy đau đớn
Điền Lôi
Điền Lôi
Nếu tao nghèo như mày… tao dám kéo mày đi liền…
Trịnh Bằng
Trịnh Bằng
Em hổng trách anh.Tụi mình… khác nhau quá…giàu –nghèo…em…anh nghe cha mẹ… đúng rồi.
Cả bến sông im lặng. Chỉ còn tiếng sóng vỗ vào bờ, tiếng lục bình va vào cọc gỗ, và gió nhè nhẹ làm rối mái tóc.
Từ xa, Trí Vĩ và Lưu Tranh lén đứng dưới bóng cây, quan sát.
Trí Vĩ
Trí Vĩ
//thì thầm//Chờ đi… tụi mình sẽ giúp hai đứa quay lại. Không để chúng nó phải đau lâu đâu.
Lưu Tranh
Lưu Tranh
Ừ… tao biết… phải làm khéo… mà vẫn chân thật.
Điền Lôi hít một hơi dài, nhấc chân bước đi, còn Trịnh Bằng đứng im, đôi tay run run, ánh mắt nhìn theo bóng Lôi cho đến khi khuất sau con rạch.
Một bến sông, hai trái tim, một lời chia tay…
Nhưng gió sông như nhắc nhở: tình yêu chân thật, sẽ tìm về bên nhau…

NHỮNG NGÀY GIÁN CÁCH

Sáng hôm sau, bến Cây Gừa vắng hoe. Mặt trời vừa lên, chiếu những tia nắng vàng rực trên dòng nước lững lờ. Không gian bình yên, nhưng lòng người lại không yên.
Trịnh Bằng đứng dưới bóng cây, tay cầm chiếc lá khô, mắt nhìn theo con rạch vừa rồi Điền Lôi đi qua. Tim cậu vẫn còn nhói từng nhịp.
Trịnh Bằng
Trịnh Bằng
Sao… sao lại phải như vậy… anh… anh không hề muốn… mà sao…//thì thầm với chính mình//
Xa xa, Trí Vĩ đẩy chiếc xuồng nhỏ tới gần bến, đi cùng Lưu Tranh. Hai người trao nhau cái nhìn, không cần lời, hiểu rõ ý nhau.
Trí Vĩ
Trí Vĩ
Bằng… Bằng mà cứ đứng vậy, chỉ thương lắm thôi. Tao với Tranh phải nghĩ cách.
Lưu Tranh
Lưu Tranh
Ừ… để tao ra mặt giúp một chút. Nhưng phải khéo, không để gia đình họ phát hiện liền.
Trí Vĩ nhìn về phía bờ bên kia, nơi Điền Lôi đang lặng lẽ dắt ghe nhỏ ra đồng.
Trí Vĩ
Trí Vĩ
Xem… thằng Lôi vẫn vậy, trầm lặng, cứ như chẳng bị chuyện gì ảnh hưởng. Nhưng tao biết… thằng đó đau lắm.
Lưu Tranh
Lưu Tranh
Vậy mình làm sao để hai đứa nhận ra tình cảm vẫn còn, mà không bị gia đình cấm đoán nữa?
Hai người bàn bạc khẽ, giọng thì thầm, mắt dõi theo từng động tác của Điền Lôi và Trịnh Bằng.
__________
Chiều đến, Trịnh Bằng lang thang quanh bến, nhặt lục bình, thả xuống dòng sông như muốn gửi theo nỗi lòng. Ánh mắt cậu vô tình chạm vào ánh chiều, phản chiếu đôi mắt buồn của Điền Lôi trên bờ bên kia.
Điền Lôi
Điền Lôi
//lặng lẽ, tự nhủ//Bằng… tao vẫn thương mày… dù gia đình cấm… dù nghèo – giàu… tao vẫn muốn mày ở bên…
Trí Vĩ và Lưu Tranh quan sát từ xa, nở nụ cười nhỏ
Trí Vĩ
Trí Vĩ
Được rồi… từ giờ, mọi bước đi của tao với Tranh đều vì hai đứa.
Lưu Tranh
Lưu Tranh
Ừ… tao biết… cuối cùng, sông nước sẽ nối lại duyên nợ.
Chiều buông, ánh nắng vàng nhạt, sóng sông lặng, lục bình trôi… Một ngày nữa trôi qua, nhưng nỗi nhớ và tình cảm vẫn âm thầm lớn lên.
End

ÂM THẦM GIÚP ĐƯA HAI TRÁI TIM VỀ NHỮNG NGÀY CÙNG NHAU

Sáng hôm sau, bến Cây Gừa nhộn nhịp hơn thường ngày. Ghe xuồng đưa hàng ra chợ, tiếng cười nói vang vọng trên mặt nước. Nhưng ở một góc bến, Trí Vĩ và Lưu Tranh vẫn đứng lặng, mắt dõi theo từng chuyển động của hai người bạn thân.
Trí Vĩ
Trí Vĩ
Hôm nay tao sẽ tạo cơ hội cho hai đứa gặp nhau… nhẹ nhàng thôi, không để ai nghi ngờ.
Lưu Tranh
Lưu Tranh
Ừ… tao cũng nghĩ vậy. Chỉ cần một cơ hội… còn chuyện còn lại… để sông nước lo.
Trịnh Bằng đang cặm cụi dọn những chiếc xuồng nhỏ vừa kéo từ đồng lên bến. Ánh nắng chiếu lên mái tóc đen nhánh, khiến Điền Lôi không thể rời mắt.
Điền Lôi bước tới, giọng khẽ
Điền Lôi
Điền Lôi
Bằng… hôm nay… mình đi ra bờ rạch chút được không
Trịnh Bằng giật mình, nhịp tim như đập mạnh hơn. Cậu gật đầu, mắt nhìn Điền Lôi không chớp:
Trịnh Bằng
Trịnh Bằng
Được… anh dẫn đi… anh muốn nói gì sao?
Điền Lôi cười khẽ, bước xuống ghe, Trịnh Bằng theo sau. Trí Vĩ và Lưu Tranh đứng xa xa, nhìn hai người tiến lại gần nhau mà lòng ấm áp.
Trí Vĩ
Trí Vĩ
//thì thầm//Xem chưa… chỉ cần khéo một chút, họ sẽ tự nhận ra…
Lưu Tranh
Lưu Tranh
Ừ… tao biết… hai trái tim này không dễ bị chia cắt đâu.
Hai người bạn đi giữa sông nước, ánh nắng vàng phản chiếu lấp lánh. Điền Lôi ngồi xuống bờ cỏ, giọng trầm mà chắc:
Điền Lôi
Điền Lôi
Bằng… tao biết… gia đình tao cấm, tao biết mình giàu – mày nghèo… nhưng tao không muốn rời mày…
Trịnh Bằng nắm tay Lôi, giọng run run nhưng chân thành:
Trịnh Bằng
Trịnh Bằng
Em… em cũng vậy… dù sao đi nữa, em vẫn muốn bên anh… vẫn muốn giữ lấy tình cảm này…
Một thoáng im lặng, chỉ còn tiếng sóng và gió rì rào. Trí Vĩ và Lưu Tranh nhìn nhau, nụ cười hạnh phúc:
Trí Vĩ
Trí Vĩ
Thấy chưa… sông nước sẽ nối lại duyên nợ.
Lưu Tranh
Lưu Tranh
Ừ… cuối cùng, họ cũng tìm thấy nhau.
Chiều buông, bến Cây Gừa vẫn tĩnh lặng, nhưng trái tim hai người đã bắt đầu gần lại. Lần này, không còn chia ly, mà là một khởi đầu mới…

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play