[ ĐN Harry Potter ] Hội Chứng Bác Học
Sinh mệnh nhỏ nhoi
Mùa thu nước Anh luôn có một vẻ u buồn dịu nhẹ, bầu trời xám tro, gió mang theo hơi ẩm của sương sớm, và tiếng bánh xe lăn đều trên nền đá của sân ga Ngã Tư Vua
Người ta vội vàng bước qua nhau, tiếng gọi, tiếng cười, tiếng còi tàu hòa thành một thứ ồn ào hỗn độn - một thứ hỗn độn mà Luca Potter luôn thấy khó thở
Cậu đứng nép sau lưng Harry, hai tay siết chặt quai ba lô. Tóc đỏ của cậu lòa xòa trước trán, ánh lên chút sắc vàng khi mặt trời sáng chạm đến, khiến nó ánh lên như đồng thau
Trông cậu giống Lily hơn bất kỳ ai khác từng được gặp bà, nhưng đôi mắt xanh lơ đãng và những chuyển động lặp lại của ngón tay thì lại hoàn toàn thuộc về thế giới riêng của cậu
Harry Potter
( quay đầu lại nhìn )
Harry Potter
Ổn chứ, Luca?
Luca Potter
( khẽ gật đầu )
Cậu im lặng, mắt nhìn xuống mặt đất, nơi có những viên gạch lát sàn có sự sắp xếp rất lạ: mười hai viên vàng, ba viên đỏ, hai viên nâu. Một chu kỳ nhỏ khiến Luca phải lẩm bẩm tính toán cho đến khi bước chân của Harry kéo cậu đi ra khỏi dòng số trong đầu
Năm học thứ ba sắp bắt đầu, và Luca vẫn vậy
Ga 9 3/4 đông đúc hơn thường lệ. Những chiếc lồng cú bịt kín bằng vải, những bộ áo choàng vẫy lên như sóng, những tiếng gọi nhau lanh lảng vang vọng
Ron thò đầu ra khỏi đám người, ngoắc tay lia lịa khi thấy hai anh em
Ron Weasley
Nhanh lên! Tàu sắp chạy rồi!
Hermione đứng cạnh Ron, ánh mắt vẫn luôn dịu dàng khi nhìn Luca. Cô bé hiểu rằng cậu không phải "kỳ lạ", cậu chỉ xử lý thế giới theo một cách mà phần lớn người ta không nhìn thấy được
Luca bước qua bức tường dẫn đến sân ga phép thuật, và tiếng ồn đập vào cậu lập tức như một trận cuồng phong vô hình. Tai cậu nóng lên, mạch đập ở động mạch cổ tăng tốc chóng mặt
Luca Potter
( cúi gằm mặt xuống )
Harry nhận ra ngay, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu như để trấn an
Harry Potter
Sắp lên tàu rồi, vào trong sẽ yên hơn
Sự tiếp xúc làm Luca giật nhẹ, nhưng đó là Harry - người duy nhất cậu cho phép chạm vào mà không thấy khó chịu
Khoang tàu số 6 có ánh sáng ấm áp, cửa sổ mở ra vùng trời ảm đạm. Khi Luca ngồi xuống, mọi âm thanh ngoài kia bỗng như bị chặn lại nhờ lớp kính, và cậu có thể thả mình vào dòng suy nghĩ quen thuộc
Trong đầu cậu là những hình khối trôi qua như đám bụi ngoài không gian, những phép tính xác suất tự động xếp chồng trong não như một trò chơi không có hồi kết
Harry và Ron đang gây ồn ào với những cây kẹo Sô-cô-la ếch, còn Hermione mở to sách "Pháp thuật bảo vệ cơ bản". Nhưng tất cả đều chẳng lọt vào tai Luca
Một người đàn ông nằm tựa vào ghế, mặc áo choàng nâu đơn giản, gương mặt hơi hốc hác nhưng dịu dàng. Tấm bảng nhỏ gắn trên va li ghi: R.J. Lupin
Ron Weasley
Thầy giáo mới à? ( thì thầm )
Luca nghiêng đầu, quan sát người đàn ông xa lạ ấy. Không phải bằng đôi mắt bình thường, mà bằng cảm giác sâu hơn: nhịp thở ổn định, dáng ngồi thả lỏng, hơi ấm rất nhẹ như của người đã quen ngủ trên tàu nhiều hơn trên giường
Luca thầm nghĩ trong lòng, người này có gì đó… đáng tin
Tàu chạy được chừng nửa đường thì mây đen bắt đầu kéo đến. Gió rít qua thành tàu như lời cảnh báo, và tiếng mưa lộp bộp trên mái đổ xuống vô số âm sắc khác nhau, khiến Luca bất giác bị hút vào việc đếm chúng
Một tiếng rít lớn khiến tàu khựng lại, đèn trên trần vụt tắt
Cái lạnh thấm qua áo choàng như một dòng nước ngầm đen tối. Hermione nắm chặt lấy tay Ron, Harry như bị đông cứng, còn Luca cảm giác tim mình đập mạnh một tiếng, như một lời cảnh báo mơ hồ
Rồi cửa khoang bật mở, một thứ đen ngòm bước vào
Sự hiện diện của nó không phải là hình dáng mà là sự trống rỗng - một khoảng chân không hút sạch ánh sáng, ấm áp, ký ức. Giám Ngục trôi qua như bóng tối có hình dạng, từng chuyển động kéo lê sự sống ra khỏi không gian
Trong khoảng khắc đó: Harry đổ gục xuống sàn. Ron bật ra tiếng kêu nghèn nghẹn. Hermione run rẩy, mặt trắng bệch. Còn Luca đứng bất động
Không phải vì cậu dũng cảm hơn mọi người, mà là vì nỗi sợ bên trong cậu không phát ra theo cách Giám Ngục Azkaban có thể cảm nhận. Cảm xúc trong Luca không hiện lên như lửa cháy
Chúng đến như những đợt sóng âm thầm, nhẹ nhàng, khó nắm bắt, khiến Giám Ngục nghiêng đầu như bối rối
Trong khoảnh khắc ấy, đầu Luca xoay cuồng trong những con số, những đường xoáy ma lực chạy quanh cơ thể thực thể kia
Luca Potter
…Năng lượng tiêu cực phát tán theo vòng xoay ngược… trọng tâm nghiêng về trái… chuyển động cho thấy- ( lẩm bẩm )
Remus Lupin
Expecto Patronum!
Giọng nào đó vang lên như một nhát kiếm chém ngang bầu không khí. Ánh sáng bạc tràn vào khoang, đẩy lùi cái bóng đen. Giám Ngục biến mất như một mảng sương bị cuốn đi
Lupin đứng giữa khoang, tay vẫn giơ cao cây đũa phép, hơi thở ổn định và đôi mắt sáng đáng tin cậy
Remus Lupin
Các em không sao chứ?
Harry vẫn ngất xỉu, Ron ú ớ không hiểu gì, Hermione im thin thít
Chỉ Luca là vẫn nhìn theo cửa khoang vừa đóng, như thể vẫn thấy những đường xoáy năng lượng còn sót lại trong không khí
Lupin nhìn cậu lâu hơn những đứa khác, ánh mắt không phải nghi ngờ, mà là một thứ thấu hiểu xa xăm. Như thể thầy cảm nhận được thứ gì đó ở Luca mà ngay cả cậu cũng không hoàn toàn biết
Harry tỉnh lại một lúc sau. Khi mở mắt, anh thấy Luca ngồi ngay bên cạnh, hai tay đặt lên đầu gối, mắt vẫn dán vào cửa khoang
Harry Potter
Luca… em ổn không?
Harry Potter
Có bị thương không?
Luca Potter
Anh nên lo cho mình trước
Cậu quay sang nhìn chằm chằm Harry, đôi mắt xanh lá ánh lên sắc sáng mờ mờ như rêu trong bóng tối
Luca Potter
Hồi nãy, em không sợ, nhưng… đáng lẽ em phải sợ. Có gì đó không đúng với em
Harry khẽ mỉm cười, nắm lấy tay em trai. Luca cứng người lại trong chốc lát, rồi thả lỏng - một trong những biểu hiện hiếm hoi cậu dành cho Harry
Harry Potter
Mọi thứ ổn rồi. Anh ở đây
Luca không đáp. Nhưng cậu để Harry nắm tay mình một lúc lâu, và ánh sáng ngoài cửa sổ lướt qua mái tóc đỏ đồng của cậu, khiến vẻ xinh đẹp mong manh ấy càng rõ nét hơn
Ngoài kia, mưa vẫn rơi, và chiếc tàu đỏ thẫm tiếp tục lăn bánh qua khung cảnh mùa thu ẩm lạnh
Không ai trong khoang biết rằng ngày hôm đó, Giám Ngục không chỉ đến tìm Harry Potter
Nó đến vì khoảng trống kỳ lạ trong tâm hồn Luca Potter - một cõi tĩnh lặng mà ngay cả bóng tối cũng phải dừng lại để lắng nghe
Họ tên: Luca James Potter
Ngày sinh: 31/07/1980 (sinh đôi cùng Harry, ra sau vài phút)
Luca có vẻ ngoài giống người mẹ Lily đến khó tin. Vì thế nên dù là sinh đôi, Luca lại có đường nét thanh tú, mềm mại hơn Harry
Cậu có chiều cao trung bình, mái tóc đỏ rực luôn lòa xòa rối tung, đôi mắt xanh lá lúc nào cũng lơ đễnh như đang lạc vào thế giới khác
Mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ và Hội chứng bác học
IQ: 185 nhưng EQ thấp và không có kỹ năng xã hội
Bình yên nhưng không bình yên
Buổi sáng ở Hogwarts luôn bắt đầu bằng hương bánh nướng còn nóng từ bếp của gia tinh, tiếng chim cú rít nhẹ ngoài cửa sổ tháp Gryffindor, và ánh nắng mỏng xuyên qua lớp sương mờ quấn quanh những ngọn tháp cổ kính
Với hầu hết học sinh, đó là khoảnh khắc dễ chịu, nhưng với Luca Potter, sáng sớm luôn là bài kiểm tra đầu tiên của ngày
Phòng ngủ nam sinh năm ba ồn ào hơn cậu mong muốn: tiếng bước chân, tiếng kéo rương, tiếng Ron than vãn vì không tìm thấy đôi tất, tiếng Harry gọi Neville dậy. Những âm thanh ấy đổ xuống như những con chim đập cánh trong đầu Luca
Cậu co đầu lại dưới lớp trải giường, tay vô thức vuốt viền chăn - một hành động lặp lại để xoa dịu
Harry ngồi xuống cạnh giường, giọng dịu dàng và nhỏ hơn giọng anh dùng với bất kỳ ai khác
Harry Potter
Luca, dậy đi. Phải xuống Đại sảnh đường ăn sáng trước khi đông chứ
Luca Potter
Ít tiếng ồn hơn
Harry Potter
Ừ, đúng rồi. Anh dẫn em đi
Luca ngồi dậy, mái tóc đỏ rối bung như một tia lửa vừa bật khỏi đống than. Cậu khoác áo chậm rãi, tránh ánh mắt người khác, nhưng những bước chân của Harry bên cạnh như một hàng rào vô hình ngăn thế giới chạm vào cậu quá mạnh
Ở Đại sảnh đường, trần nhà đã nhuộm màu trời sáng sớm, xanh lơ, nhạt như nước pha sương. Đèn nến lơ lửng vẫn cháy, nhưng ánh sáng dịu hơn bình thường
Harry Potter
Ăn cháo đi ( đẩy bát cháo sang Luca )
Harry Potter
Hôm qua em đói mà không nói
Hermione Granger
Không đói cũng phải ăn chút
Hermione ngồi xuống đối diện, giọng xen lẫn chút cương quyết hiền lành mà chỉ cô mới có khiến Luca đành ngậm ngùi nghe lời
Hermione Granger
Cơ thể con người có giới hạn, Luca
Cậu chớp mắt nhìn cô, rồi nhìn bát cháo, cuối cùng vẫn cắm mặt ăn
Ron Weasley
Mình mà được người ta dỗ ăn dễ thương như vậy thì đời đẹp rồi
Hermione Granger
Im đi Ron, bồ có kén ăn như Luca đâu
Tiết đầu tiên là Biến Hình
Giáo sư McGonagall luôn có một sự nghiêm khắc rất hợp với Luca: rõ ràng, quy củ, không bất ngờ. Cậu thích những thứ có trật tự, còn cô McGonagall thì chính là định nghĩa của trật tự
Minerva McGonagall
Cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ thử biến chiếc lông chim thành ấm trà
Luca Potter
Tỉ lệ mở rộng vật chất không phù hợp ( lẩm bẩm )
Minerva McGonagall
Không cần mở rộng đâu, trò Potter nhỏ
Minerva McGonagall
Chỉ cần thay đổi cấu trúc là được
Mọi người trong lớp bắt đầu lật đật vẫy đũa phép với vẻ vụng về, trong lòng cầu mong cái lông chim biến thành thứ gì đó có tay cầm và vòi
Luca nhắm mắt lại. Trong đầu, những con số bật lên như những vì sao nhỏ: hình dạng, trọng lượng, tỷ lệ biến đổi, ma lực cần thiết. Cậu kết hợp chúng lại thành một đường xoắn ốc tinh tế
Lông chim biến thành chiếc ấm trà bạc, không phải ấm trà bình thường, mà là ấm trà bạc có chạm hoa văn phức tạp
Giáo sư McGonagall nhìn chiếc ấm, rồi nhìn Luca. Có một thoáng tự hào nhỏ sau cặp kính
Minerva McGonagall
Rất tốt, trò Potter nhỏ. Dù có… hơi quá
Luca cúi đầu, tay lại vô thức vuốt mép áo, không hiểu sao lời khen khiến tim cậu run nhẹ như vừa chạm tới lòng kiêu hãnh
Nhưng Hogwarts không chỉ có những khuôn mặt hiền lành
Trên đường đến lớp Thảo Dược, Luca bị nhóm Slytherin đứng chắn lối. Malfoy khoanh tay, nụ cười cong lên như lưỡi dao
Draco Malfoy
Ôi, xem ai đây. Potter bé bỏng
Nói rồi nó dí mắt nhìn Luca như nhìn một sinh vật kỳ lạ trong chuồng
Draco Malfoy
Làm sao rồi? Tính toán gì đấy? Một cộng một bằng… thiên thạch rơi xuống mặt đất hả?
Pansy Parkinson
( cười khẩy )
Pansy Parkinson
Nó làm gì mà trả lời được. Não nó toàn mấy thứ kì quái
Ron đứng bên cạnh nghe vậy liền bốc hỏa, định bụng xông lên làm một trận sống chết với Malfoy
Ron Weasley
Malfoy, coi chừng mồm mày—
Nhưng chính Harry lại bước lên trước, giọng trầm xuống như đang cảnh cáo
Draco Malfoy
( nhướng mày )
Draco Malfoy
Nếu tao không?
Luca đứng lùi lại nửa bước, tay siết lại. Cậu không thích xung đột, chúng làm thế giới trở nên quá ồn
Nhưng trong đầu, cậu vẫn đếm nhịp thở, cử động tay, góc đứng của Malfoy - những thông số có thể dùng để dự đoán tấn công
Đột nhiên, giọng thầy Snape vang lên từ đằng sau, làm cả bọn giật mình rợn tóc gáy
Severus Snape
Chuyện gì đây?
Malfoy lập tức im lặng như mèo bị giẫm đuôi. Harry lầm bầm chửi rủa, còn Ron đảo mắt đầy khó chịu
Snape nhìn một lượt, ánh mắt dừng lại nơi Luca lâu hơn bình thường. Không phải thương cảm, không phải thiện ý, mà là một loại… quan sát đặc biệt
Severus Snape
Đi học đi, đứng ở đây rảnh rỗi làm gì?
Malfoy nhanh chóng lựa chọn khôn ngoan mà rút lui, không quên liếc Luca như muốn cắn thêm một cái
Khi bóng đám Slytherin khuất dần, Harry quay sang em trai
Luca Potter
( nghiêng đầu )
Luca Potter
Malfoy đứng lệch… ba độ
Harry Potter
Ừ, lệch nhiều thứ lắm
Buổi chiều, thư viện Hogwarts tĩnh lặng, ánh sáng phủ vàng lên những cột sách cao quá tầm với, và tiếng gió nhẹ nhàng truyền hơi mát vào không trung
Luca ngồi ở chiếc bàn quen thuộc sát cửa sổ, dùng lông chim viết nhanh những công thức ma lực mà ngay cả Hermione đọc cũng phải cau mày
Harry Potter
Anh về phòng trước nhé. Em có muốn tụi anh chờ không?
Luca Potter
Em thích yên tĩnh
Harry Potter
Vậy nhớ về trước bảy giờ
Khi Luca trở về tháp Gryffindor lúc chập tối, cậu thấy Harry đang chờ trước lò sưởi, tay cầm sẵn hai ly sữa nóng
Harry Potter
Cho em nè ( chìa ly ra )
Harry Potter
Ngày hôm nay dài lắm rồi ha?
Luca chạm tay vào ly, hơi nóng lan vào tay như một lời chào dịu dàng. Cậu ngồi xuống cạnh anh trai, cả hai im lặng nhìn ngọn lửa nhảy múa
Trong ánh sáng vàng ấy, Luca Potter trông không còn như cậu bé lạc lõng trong chính thế giới của mình nữa
Cậu chỉ là một cậu bé mảnh khảnh, tóc đỏ, mắt xanh, dựa vào anh trai, trong một tối bình thường của Hogwarts
Một tối bình thường, nhưng với cậu, bình thường đã luôn là một điều hiếm có
Bóng dáng màu vàng
Hành lang tầng ba của Hogwarts buổi chiều thường vắng hơn những nơi khác. Ánh sáng từ cửa sổ hắt xuống nền đá như những dải lụa nhạt, và chỉ còn tiếng gió lùa qua những tấm rèm cũ
Luca thích góc hành lang này, nơi có ít học sinh qua lại, ít tiếng ồn, ít sự bất ngờ khiến cậu giật mình
Hôm nay cũng vậy, hoặc ít nhất cậu đã nghĩ thế
Luca đang đứng xem lại những công thức phép thuật mà cậu ghi nguệch ngoạc trên mảnh giấy, tâm trí hoàn toàn chìm vào bảng tính ma lực xoay quanh “trọng lượng trong phép biến hình”
Cậu mải mê đến mức không nhận ra tiếng chân từ phía sau, cho đến khi một giọng kéo dài đầy mỉa mai vang lên
Draco Malfoy
Ô kìa, Potter bé nhỏ lại đang tự nói chuyện một mình kìa
Và, như luôn luôn, Crabbe và Goyle phía sau như hai tảng đá biết đi
Luca ngẩng đầu lên, không tỏ vẻ sợ hãi cũng không tỏ vẻ bực bội. Khuôn mặt cậu vẫn lạnh tanh như mặt hồ vào sáng sớm
Draco Malfoy
( cười khẩy )
Draco Malfoy
Không thì sao?
Draco Malfoy
Tao chỉ đang tò mò thôi. Một thiên tài như mọi người nói mà lại sợ người khác chạm vào, sợ ồn ào, sợ nói chuyện…
Draco Malfoy
Potter, mày đúng là món quà của Hogwarts không ai yêu cầu
Crabbe và Goyle cười phá lên, tiếng vang dội trong hành lang trống. Luca khó chịu vì tiếng ồn, đôi tay cậu siết lại, không phải vì sợ mà vì sự hỗn loạn âm thanh khiến đầu cậu đau nhói
Malfoy tiến đến gần, cúi đầu xuống để mắt ngang tầm cậu
Draco Malfoy
Không có Harry ở đây bảo kê thì Potter bé bỏng tính làm gì? Tính toán cho tao xem cách chạy trốn hả?
Luca Potter
( nghiêng đầu )
Luca Potter
Cậu muốn nghe không?
Luca Potter
Nếu tôi chạy, góc rẽ bên trái cách 2.5 mét. Cậu sẽ mất 1.2 giây phản ứng, Crabbe 3 giây, Goyle thì cỡ 4. Tôi sẽ đi mất trước khi cậu kịp mở miệng
Malfoy chớp mắt đầy nghi hoặc
Crabbe không hiểu gì hết
Goyle càng không
Và chính khoảnh khắc ngơ ngác ấy là lúc một giọng nói khác xuất hiện từ cuối hành lang, mang âm điệu ấm áp, rõ ràng, và lịch sự như ánh mặt trời giữa ngày
Cedric Diggory
Có chuyện gì ở đây vậy?
Tất cả đồng loạt quay lại
Một người cao, dáng người khỏe khoắn nhưng ánh mắt dịu dàng như gió sớm đang bước đến. Áo choàng vàng - đen của Hufflepuff khẽ bay khi anh dừng bước
Anh mỉm cười một cách điềm tĩnh mà lại có uy đến khó hiểu
Cedric Diggory
Thầy Snape đang tìm cậu đấy, nếu không nhanh thì thầy sẽ nổi giận cho xem
Malfoy khựng lại. Nó liếc Cedric, rồi liếc Luca, rồi lại Cedric, cuối cùng chọn rút lui
Nó ra vẻ gắt gỏng, kéo hai đứa to tướng theo, bỏ lại Luca giữa hành lang
Khi bóng áo xanh bạc khuất dần, hành lang trở lại yên tĩnh. Cedric nhìn Luca, mái tóc nâu sẫm của anh hứng ánh sáng trông như mật ong
Cedric Diggory
Anh là Cedric Diggory, còn em thì sao?
Cedric Diggory
Em không sao chứ?
Cedric Diggory
( nhướng mày )
Cedric Diggory
Anh thấy em bị ba người chặn đường. Với anh thì… đó khá là 'có sao' đấy
Luca Potter
Em không cần giúp
Luca Potter
Em tính được khả năng thoát trong bốn giây
Anh bật cười rất khẽ, một tiếng cười ấm áp, không hề mang giọng điệu chế nhạo thường thấy khi người ta nói chuyện với Luca
Cedric Diggory
Anh tin chứ. Nhưng dù vậy…
Cedric Diggory
…anh nghĩ một người không nên phải chạy trốn mỗi khi đi qua hành lang
Luca không biết đáp lại làm sao
Cậu nhìn Cedric lâu hơn bình thường. Quan sát cái cách anh đứng hơi nghiêng sang phải, dấu mực mờ trên ngón tay út, hơi thở đều đặn. Một sự dịu dàng rất giống Harry, nhưng khác một chút. Như phiên bản ánh sáng mặt trời so với ánh sáng từ lò sưởi
Luca Potter
Anh đến lớp sao?
Cedric Diggory
Ừ. Nhưng thấy em đứng một mình nên dừng lại chút
Cedric Diggory
Vì em là Luca Potter
Luca chớp mắt. Một, hai, ba giây
Anh lại mỉm cười, nụ cười khiến tất cả dễ chịu hơn
Cedric Diggory
Em không cần hiểu đâu, chỉ cần biết là anh muốn giúp em là được rồi
Luca quay mặt đi. Một cảm giác kỳ kỳ chảy qua ngực cậu, không hề đau, cũng không lạ lẫm, chỉ là… ấm quá. Như hơi nóng len vào một chỗ cậu chưa bao giờ để lộ ra ngoài
Cedric Diggory
Luca, em có cần anh đưa về không?
Cedric Diggory
Nếu Malfoy còn làm phiền, chỉ cần nói với anh. Hufflepuff không thích bắt nạt đâu
Luca im lặng vỏn vẻn từng ấy giây rồi nói
Cedric hơi bất ngờ vì cậu chủ động nói, nhưng rồi anh cười, hiền đến mức khiến hành lang dường như sáng hơn
Cedric Diggory
Anh vui vì em nói thế
Anh xoay người bước đi, áo choàng vàng đen phấp phới trong ánh chiều
Trong đầu cậu, những con số vẫn chạy, nhưng lần đầu tiên, chúng bị chen vào bởi một cảm giác khác: mềm mại, ấm áp, và không thể đo lường
Giống như sự dịu dàng của Harry
Nhưng khác
Rất khác
Download MangaToon APP on App Store and Google Play