- Ông là ai!
- Cậu hỏi tôi? – Ông già nhìn tôi ánh nhìn vui vẻ rồi nói tiếp – Tôi là cậu – Kèm một nụ cười khó hiểu
- Đừng đùa! Tôi đang hỏi ông là ai? Sao lại ở nơi này một mình? – Tôi không kiên nhẫn được với cách nói của ông lão ấy.
- Tôi bảo rồi! Tôi là cậu. – Ông lão lắc đầu nói ánh mắt không rời khỏi tôi một giây kèm theo một nụ cười mà tôi không mấy thiện cảm.
- Thôi được rồi, tôi có thể cho rằng ông là một lão già gàn dở sống một mình trong rừng này, việc cấp bách hơn, ông có thể giúp bạn tôi không. – Tôi phớt lờ câu trả lời ông ấy và tập trung vào Minh, cậu ấy bị rắn cắn và đang sốt mê man.
- Được chứ, cậu cứ để cậu Minh nằm đây, tôi sẽ đi hái ít thuốc. – Ông già thủng thẳng nói làm tôi không khỏi sốt ruột vì tình trạng của bạn mình.
Tôi bất chợt hoảng hốt lui ra ba bước nhìn ông lão từ đầu đến chân, tôi chưa hề nói tên bạn mình cho ông ấy biết.
- Ông … ông là ai! Tại sao ông biết tên cậu ấy! – Tôi thật sự hoảng, ông già có bộ râu và mái tóc muối tiêu tua tủa, xồm xoàm khá bẩn và cổ quái này không bình thường chút nào.
- Bình tĩnh đi cậu thanh niên! Tôi biết hết mọi thứ về cậu vì tôi là cậu, giúp tôi bỏ thêm củi vào lò đi, đêm nay sẽ lạnh lắm đấy. Tôi đi hái thuốc, nọc độc rắn lục mây không gây chết người đâu.
- Ông còn chưa xem qua vết thương, làm sao biết đây là vết thương từ rắn lục mây. Ông … đùa tôi à. – Tôi nói với tâm trạng vừa khẩn trương vừa dò xét.
Ông lão lắc đầu cười không trả lời, quay lưng lấy một cái liềm nhỏ trên gác mái thủng thẳng đi, trước khi khuất vào bụi rậm bên lều ông còn quay lại nhắc tôi.
- Nhớ bỏ thêm củi vào lò, chứ không bếp tắt rồi thì khó mồi lại lắm, tí nữa có mưa đấy.
Thật sự tôi không thoải mái gì với ông già gàn dở này cả, nhưng bây giờ tất cả đều phải dựa vào ông ấy.
Chúng tôi sáu người đang đi cắm trại bên một bờ suối trong rừng, nhưng vì chúng tôi đi sai đường nên sau khi ăn trưa bên bờ suối tôi cùng Minh xem xét xung quanh vị trí suối có nơi nào bằng phẳng thích hợp cho việc cắm trại hơn không. Thật không may là bạn đi cùng với tôi bị rắn cắn, tôi vì quá hoảng nên đã mất phương hướng để quay về vị trí suối ban đầu dù tôi biết rằng chúng tôi không ở quá xa nhóm. Đang bất lực vì tình trạng bạn tôi ngày càng tồi tệ thì tôi phát hiện thấy một căn lều nhỏ ở giữa rừng tôi đã dìu cậu ấy đến đây, có thể là may mắn khi có người đang ở đây, nhưng thật sự ngay từ những tiếp xúc đầu tiên với lão già này tôi đã không thấy thoải mái rồi, ông ấy mang cho tôi một sự bực bội hoang mang không thể tả được.
Tôi đang lo lắng không yên, bạn tôi thì mê man bất tỉnh, những người khác thì chắc đang hoảng lắm khi không thấy bọn tôi về, bây giờ đã năm giờ chiều rồi, nếu tôi vẫn chưa biết được chính xác vị trí mình ở đâu thì chắc chắn tối nay tôi sẽ phải ở lại đây, nhờ sự cưu mang của lão già kỳ lạ đó. Lấy điện thoại ra tôi tìm mọi cách để có được chút sóng nào đó để gọi điện cho mọi người nhưng thật bất lực. Thật sự tôi không tin lão già này lắm, nếu như bạn tôi có mệnh hệ nào tôi sẽ hối hận cả đời mất.
Đang miên man suy nghĩ, vừa thăm chừng Minh vừa tìm mọi cách để liên lạc thì ông lão ấy về.
- Quên bỏ thêm củi vào bếp rồi đúng không? – Ông ấy cười như biết trước.
- Tôi quên rồi, tôi không có tâm trạng cho việc đó, bạn tôi sắp chết rồi. – Tôi cáu bẩn.
- Nó không chết đâu, ra vại nước lấy cho tôi một gáo nước, tôi giã thuốc cho nó uống, tối nay hai người ở lại đây, sáng mai bạn cậu sẽ tự tìm đến. – Ông lão nói.
Tôi lại ngạc nhiên hết mức, đứng im nhìn dò xét ông ấy trong vài giây rồi nói:
- Sao ông biết chúng tôi có bạn? Sao biết là sáng mai họ sẽ đến đây?
Ông lão định nói gì đó nhưng khựng lại một chút rồi lắc đầu cười, ông lấy một cái cối bằng gỗ ra rồi bỏ lá vào giã không quan tâm đến tôi. Tôi đứng nhìn ông ấy một lúc với tâm trạng rối bời rồi cũng thở dài đi múc nước. Tôi phải làm gì bây giờ, việc duy nhất tôi có thể làm là làm theo mọi yêu cầu của ông ấy và hi vọng thôi, hi vọng Minh không sao.
Thật sự mọi việc hôm nay khá tồi tệ, chúng tôi đã dự tính cho một buổi dã ngoại rất vui vẻ với những người bạn nhưng lại gặp tình trạng tệ nhất tôi có thể nghĩ đến. Đang bâng quơ suy nghĩ múc nước quay vào nhà thì mọi thứ xung quanh tôi thay đổi, à không phải nói chính xác hơn là quang cảnh xung quanh tôi đang bị méo mó, cái trại nhỏ của ông lão ấy có vẻ như đang nhảy múa, cây cối xung quanh đang uốn lượn như những con rắn. Tôi hoảng hốt làm rơi chum nước vỡ tan và té bật ngửa ra sau: “Cái ... cái gì vậy!?”, sau một thoáng hoàn hồn lại thì mọi thứ trước mắt lại như cũ, đây là điều gì, không lẽ vì quá mệt mỏi nên tôi hoa mắt chăng. Tôi nhìn kỹ lại mọi thứ, một khoảng sân nhỏ, căn trại bằng tre khá nhỏ của ông lão với một mái hiên lụp xụp, mọi thứ đều rất bình thường, chỗ vại nước chỉ cách căn trại tầm 10 bước chân. Tôi cố dụi mắt, quay lại rửa mặt cho tỉnh táo rồi múc chum nước khác đi vào, có vẻ như tôi đang mệt.
…
- Bạn tôi có sao không? – Tôi hỏi trống không sau khi ông lão mớm cho Minh ít thuốc trong tình trạng mê man – Tôi không nghĩ cậu ấy uống được trong tình trạng bất tỉnh đó, làm sao để tôi có thể liên hệ với bên ngoài đây ông già.
- Nó không sao đâu, rắn lục mây cắn chỉ gây sốt thôi, uống thuốc và nghỉ ngơi xong sẽ khỏe lại.
- Làm sao ông biết đó là rắn lục mây, với ông cho cậu ấy uống gì đấy, dù rằng gặp ông trong tình trạng này tôi khá vui nhưng thật sự tôi không tin tưởng vào khả năng của ông lắm đâu. – Tôi nói thật lòng cảm nghĩ của mình.
- Tôi hiểu chính xác suy nghĩ của cậu, nhưng giờ cậu biết tin ai ngoài tin tôi đúng không – Ông ấy cười. – Bếp tắt rồi, cậu mồi lửa đi.
- Tôi không mang theo quẹt – Tôi nói cụt lủn.
- Bên trong ba lô của cậu có con dao đi rừng, chuôi con dao đó có thể vặn ra được một que đánh lửa đấy – Ông ấy nói thản nhiên
- Ông lục ba lô tôi hả - Tôi cảm thấy khó chịu cáu gắt.
- Không, tôi chỉ biết vậy thôi, tôi là cậu mà, ha ha – Ông ấy cười lớn.
- Tôi không tin tưởng ông được, tôi còn không biết chuôi con dao ấy có thể tạo lửa, tại sao ông biết chứ.
- Được tặng đúng không? Hàng Mỹ chính hiệu. – Ông ấy lại cười
- Sao ông biết? – Tôi lại tròn mắt, người đàn ông này quá kỳ lạ, khiến tôi có chút bất an và luôn ở tâm thế thụ động.
- Được rồi! bình tĩnh đi, nhóm lửa xong tôi sẽ giải thích cho cậu, tối nay mưa lớn cậu giúp tôi đem củi ngoài sân vào chứ sẽ lạnh lắm đấy, cậu đừng lo, nhóm bạn cậu cũng về huyện cả rồi, mai họ sẽ dẫn người lên đây tìm hai cậu, buổi cắm trại xem như thất bại rồi. – Ông ấy cười lớn.
Dù tôi không muốn nhưng tôi làm theo lời ông ấy vì thấy bầu trời sụp tối khá nhanh mà có vẻ sẽ mưa thật, thôi đành ở đây một đêm vậy.
Ông lão ấy pha một bình trà để lên bàn bên ngoài hàng hiên nhà rồi ngồi đó xem tôi vác củi và nhóm lửa, ông ấy cứ nhìn chăm chăm tôi lâu lâu lại cười một mình làm tôi khó chịu và bực mình, nhưng biết làm sao được, mình đang ở ké nhà người ta đấy, tôi hục hặc nói:
- Ông không có việc gì làm à? Nhìn tôi hoài vậy.
- Tôi nhìn cậu để nhớ về mình cách đây bảy mươi năm. – Ông lão hớp một ly trà rồi nói.
- Bảy mươi năm? Tôi đang hai mươi chín tuổi đấy, cộng bảy mươi năm của ông nữa thì giờ ông gần một trăm tuổi à? – Tôi cười tỏ vẻ không tin.
- Chính xác là bảy mươi sáu năm, tôi bây giờ một trăm lẻ năm tuổi. – Ông lão nhìn ra sân.
- Đùa à! Tôi nghĩ ông chỉ khoảng hơn sáu mươi tuổi thôi. – Tôi cười bực mình và tiện tay quăng một thanh củi vào lò lửa.
Ông ấy nhìn tôi rồi lại nhìn ra sân cười nói.
- Lại đây ngồi uống ly nước đi, tôi sẽ nói cho cậu nghe vài điều.
Tôi cởi áo đầy mồ hôi của mình ra quăng lên giường bên cạnh chỗ nằm của thằng Minh, ngồi thoải mái xuống chiếc ghế tre bên cạnh bàn trà ông ấy rồi nói.
- Tôi cũng định hỏi ông vài điều đây, thật sự ông khá là kỳ lạ đấy.
- Hỏi đi! – Ông ấy cười cứ như biết trước câu hỏi của tôi vậy.
Trước thái độ đó tôi cảm thấy mình đơ ra một phút rồi nghiêm túc hỏi.
- Ông ở đây một mình à?
- Cậu thấy, có ai nữa đâu, nhưng thật sự trong nhà tôi còn có người khác nữa. – Ông ấy cười tinh quái.
- Ông nói làm tôi thấy nổi da gà đấy, ở đây còn ai ngoài tôi và bạn tôi sao?
- Có vài linh hồn lính chết trận đang ở nhà tôi, họ chưa đầu thai vì muốn ở với tôi một thời gian nữa.
- Đùa à! – Tôi tròn mắt giật mình, khẽ nhìn xung quanh.
- Tôi ở đây được sáu mươi năm rồi, ban đầu thì chỉ một mình tôi thôi, nhưng tôi gặp họ và họ tình nguyện ở cùng tôi để nghe tôi thuyết pháp, tôi khuyên họ đi đầu thai nhưng họ nói là sẽ ở lại để bảo vệ tôi, có bốn linh hồn trong nhà tôi đấy. – Ông lão nói về những con ma trong nhà hết sức tự nhiên khiến tôi dựng cả tóc gáy
- Tôi hỏi lại nhé, ông là ai? Khi tôi dìu bạn tôi đến nhà ông, tôi đã thấy ông đứng sẵn ở hàng hiên này cứ như đợi tôi đến vậy, hành động và lời nói của ông quá kỳ quái, tôi nói thật là tôi cảm thấy sợ ông, nếu không phải vì bạn tôi đang sốt mê man trong kia thì có cho tiền tôi cũng không dám nói chuyện với ông quá ba câu đâu.
Ông lão cười lớn rồi nhìn tôi giải thích.
- Chắc chắn tôi nói ra cậu không tin đâu, tôi là cậu sau bảy mươi sáu năm. Cậu sợ tôi vì trong cậu còn tâm ma, cậu không thể đối diện với phật tâm của mình.
- Đừng đùa tôi chứ, mọi thứ về ông đã đủ kỳ quái rồi, làm ơn nói chuyện thế nào cho tôi có thể tin được đi.
- Được thôi, để tôi nói về cậu cho cậu nghe nhé. Cậu đang là một kỹ sư ra trường sau năm năm vẫn chưa có được thành quả nào đáng kể. Làm việc thì bỏ bê không ổn định công việc nào cả, hiện tại cậu đang có người yêu nhưng sau hai tháng nữa cậu sẽ chia tay. Thậm chí cậu còn đang quen một cô em gái nuôi khác tên Lan, nhưng thật ra trong lòng cậu đầy dục vọng về cô em gái nuôi đó. Cậu đang góp vốn cùng bạn cậu mở một quán cafe, nhưng vì lòng tham lợi nhuận từ nó cậu luôn tìm cách đẩy người bạn làm chung đó ra khỏi mọi quyết định của quán. Cậu cho rằng mình nhiều tiền hơn người đó, nên cậu sẵn sàng chi trả nhiều hơn cho những quyết định lớn của quán dần dần cổ phần cậu sẽ lớn hơn khiến người kia thoái chí mà rút lui. Tôi nói có đúng không.
- Ông … đây là những suy nghĩ của riêng tôi làm sao ông biết được, cả những mối quan hệ của tôi nữa. – Tôi tròn mắt.
- Đừng ngạc nhiên nữa, bộ mặt ngạc nhiên của cậu từ nãy đến giờ đủ rồi, giờ hãy nghe thôi. Trong cậu hiện giờ đầy rẫy tham, sân, si, vô thần vô thánh, cậu cho rằng cậu chỉ sống một đời và cậu đang muốn sống cho trọn vẹn, hưởng thụ cuộc đời này mà không nghĩ đến hậu quả. Cậu không hề tin nhân quả, cái đó sẽ giết chết tương lai của cậu.
Tôi thở dài, cười nhạt rồi hỏi lại.
- Nếu ông là tương lai của tôi, ông nghĩ tôi muốn sống ở nơi khỉ ho cò gáy này mấy chục năm à?
- Tôi là cậu, nhưng tôi không phải là tương lai của cậu, tương lai của cậu do cậu quyết định. – Ông già bình tĩnh nói đôi mắt như xoáy vào tâm trí tôi.
Tôi ngó lơ đôi mắt đó vì cảm thấy sợ khi đối diện với nó, suy nghĩ một lúc tôi tạm chấp nhận những gì ông ấy nói với mình, nhìn ra sân cất lời hỏi.
- Giờ thì tôi tin ông là tôi dù điều này không dễ tin chút nào, nhưng ông xem, tôi là một thanh niên hai mươi chín tuổi khỏe mạnh đầy hoài bão, còn ông là một ông lão à ừ … cho là một trăm tuổi đi ông ở nơi này mấy chục năm để làm cái gì. Nhân quả là cái khỉ gì chứ, ai rồi cũng chết đúng không, thế sao mấy chục năm qua ông không chịu sống đi, sao ông cứ phải tồn tại như người rừng thế này. Ông xem kỹ bộ đồ ông đang mặc đi, nó tơi tả rồi ông không để ý à, hình như ông không có gương, ông nên xem lại gương mặt của ông, râu và tóc ông không khác người rừng là mấy, bộ ông nghĩ tôi muốn giống như ông à. – Tôi bất chợt thấy nổi nóng nên dùng lời lẽ không mấy kính trọng với người lớn tuổi.
Ông lão cười hề hề, hớp một ly trà nhìn ra sân rồi nói.
- Cậu đếm từ một đến mười đi.
Tôi không đếm bằng miệng nhưng vì tò mò nên tôi cũng thầm đếm thử xem có việc gì. Đúng khi tôi đếm đến mười định chửi ông lão dở hơi, thì mưa ào xuống, cứ như ai bất ngờ trút một xô nước xuống vậy, mới mười giây trước tôi còn không cảm thấy chút gì là sẽ mưa lớn. Tôi đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn ông lão lòng đầy thắc mắc, ông ấy nói.
- Cậu nghĩ rằng tôi ở đây cô độc sao? Không đâu,
tôi biết được nhiều thứ hơn cậu nghĩ, tôi có thể cảm nhận được hơi nước trong
gió, tôi có thể cảm nhận được tâm trí của mỗi người tôi tiếp xúc, tôi có thể
xem thiên tượng và địa lý biết được việc của một trăm năm trước và trăm năm
sau. Tôi biết được mọi sự trên đời mà không mấy người biết được chỉ bằng việc
ngồi một chỗ như thế này, tôi cảm nhận được mọi thứ đang diễn ra trong nhân thế.
Nói xem cậu có muốn biết được những điều đó không?
- Tôi … - Tôi không thể trả lời được vì tôi biết rằng
“tôi muốn”.
- Ai cũng muốn biết những điều đó, ai cũng có khả
năng biết những điều đó, nhưng không ai chấp nhận buông bỏ cả, chỉ có buông bỏ
mới có được những khả năng đó thôi cậu trai.
- Nhưng biết rồi để làm gì chứ, không phải ông vẫn
chỉ là một lão già sống một mình nơi rừng rú đây hay sao, nếu tôi có khả năng
đó tôi sẽ đi mua vế số. – Tôi cười.
- Có những điều tôi không thể giải thích cho cậu
được vì cậu với tôi không cùng một suy nghĩ. Làm sao cậu có thể giải thích một
bài toán tích phân cho một đứa trẻ học lớp một được đúng không.
- Tôi sẽ cố hiểu. – Tôi tò mò muốn biết thêm.
Ông lão nhìn tôi một lúc cố gắng
lựa lời giải thích.
- Thật sự tôi cũng không biết phải giải thích với
cậu thế nào cho đầy đủ dù tôi rất muốn.
- Được rồi! Tôi có cảm giác tin ông hơn rồi đấy,
tôi sẽ hỏi mong ông trả lời, những câu hỏi tôi có chút riêng tư, ông trả lời được
không.
- Được thôi!
- Tại sao mẹ tôi lại chết?
Tôi hỏi một câu hỏi luôn nằm sâu
trong ký ức của mình, việc mẹ tôi chết khi tôi mười lăm tuổi đã định hình con
người tôi bây giờ, một người bất cần đời, không tôn trọng người cha giàu có
luôn có hàng tá cô gái trẻ xinh đẹp vây quanh. Tôi sống như cái bóng trong nhà,
tiền bạc đối với tôi không hề thiếu vì mỗi tháng ba tôi gởi vào tài khoản ba
mươi triệu, tôi không muốn nói chuyện với ba và đôi khi cả tháng trời hai cha
con còn không mở miệng nói với nhau một lời. Tôi từng xin đi làm lương tháng
tám triệu chỉ để giết thời gian, nhưng thái độ làm việc nhàn nhã bất cần của
tôi khiến chẳng có công ty nào tôi ở lại được quá hai tháng. Tôi có tiền, đẹp
trai, khi còn đi học tôi học rất giỏi nhưng thật sự tôi là một thằng thất bại.
Ngày mẹ tôi còn sống, tôi đã luôn nghe lời mẹ, đối với tôi lúc đó gia đình thật
sự là nơi hạnh phúc, mọi thứ đã thay đổi từ khi bà mất, nó là nỗi đau lớn mà
không có gì có thể bù đắp lại được.
Ông lão hớp một hớp trà bình thản
nói.
- Mẹ cậu đã trả hết nợ cho cậu rồi, ba cậu cũng đã
hết duyên với mẹ cậu bà ấy không còn lý do gì để ở lại cả.
- Thế tại sao sau mười bốn năm tôi vẫn đau khổ. -
Tôi lớn tiếng
- Kiếp trước cậu là người yêu của mẹ cậu, cậu đã
dành tình cảm, hi sinh cho bà ấy rất nhiều, kiếp này bà ấy chỉ đến để trả lại
tình cảm đó cho cậu, việc cậu còn đau khổ đó là sự lựa chọn của cậu không phải
của bà ấy, còn ba cậu chính là người chồng kiếp trước của bà ấy khi mối tình của
họ còn dang dở …
- Ông bị điên à? – Tôi hét lên ngắt lời. – Cái gì
mà loạn vậy chứ, làm sao tôi yêu mẹ tôi được.
Ông lão thoáng ngạc nhiên rồi
nói.
- Bởi thế! Không ai có thể nhớ kiếp trước của mình
là vì mọi mối quan hệ qua nhiều đời nhiều kiếp khó có thể chấp nhận được. Việc
mọi người không nhớ được tiền kiếp chính là sự bảo vệ của thiên thượng dành cho
họ. Có những người là kẻ thù giết cha giết mẹ nhưng kiếp này lại sống cùng nhau
phải cố yêu thương nhau như người thân nữa kia, cậu nghĩ nếu ai cũng nhớ ra tiền
kiếp thì xã hội loài người sẽ loạn như thế nào.
- Thế tại sao lại phải sống với sự ngu si, u mê này,
sống mà không biết mình là ai, chết không biết mình về đâu. Nói thật ông nói
thì tôi nghe nhưng tôi không tin vào nhân quả, tiền kiếp hậu kiếp gì đâu, chết
là hết thôi ông già. – Tôi hỏi giọng điệu gắt gỏng nhưng đầy sự tò mò.
- Để học hỏi! – Ông lão trả lời ngắn gọn
- Học điều gì?
- Mỗi linh hồn đều thăng tiến qua từng giai đoạn,
và khi chưa thoát ra được tham sân si thì linh hồn của mỗi người đều phải sống
với bức màn vô minh đó, sự u mê đó. Nếu cậu biết vợ cậu là người từng giết cha
cậu ở kiếp trước mà cậu vẫn thoải mái sống với điều đó thì chính là cậu không
còn sân, lòng vị tha của cậu đã vượt qua được bức màn u minh đó.
- Ai mà chịu được việc đó chứ! – Tôi nghi ngờ
- Đúng rồi! con người không thể chịu được điều đó
ha ha. – Ông lão cười lớn. – Nhưng ta thì chịu được.
- Ông? – Tôi nghi ngờ
- Cái ta đang dạy cậu là lòng từ bi, chỉ có lòng từ
bi mới giải thoát được con người thôi, ha ha, nãy giờ ta nói chuyện với cậu mà
xung quanh cậu có đủ cả 4 chiến sĩ đang cùng cậu nghe câu chuyện. – Ông ấy chuyển
chủ đề nhìn về sau lưng tôi.
Tự nhiên tôi cảm thấy rợn tóc gáy
khi nghĩ đến việc xung quanh tôi có 4 linh hồn đang ở bên cạnh.
- Đừng có nhát ma tôi.
- Cậu sợ sao? – Ông lão cười khiêu khích
- Tôi không sợ, tôi còn chẳng tin có ma. – Vừa nói
dứt lời tôi cảm nhận được một luồng hơi lạnh từ đâu thổi vào sau gáy làm da gà
da vịt tôi cứ nhảy dựng lên cả, lạnh đến thấu tim khiến tôi giật mình đứng phắt
dậy.
- Ha ha! Đừng chọc cậu ấy chứ mấy chú. – Ông lão
nói với ma trấn an tôi khiến tôi còn thấy sợ hơn. – Cậu yên tâm đi, họ đều là
những người lính chết trận trên ngọn núi này, họ theo ta học đạo đôi lúc có hơi
tinh nghịch nhưng không làm gì quá đáng đâu. Nãy giờ họ đang trông chừng cậu
Minh giúp chúng ta đấy.
Ông ấy nhắc đến Minh làm tôi nhớ
ra, liếc nhìn vào nhà thấy cậu ấy đang ngủ say có vẻ có giấc mơ đẹp nên miệng
khẽ cười.
- Làm sao ông biết bạn tôi tên Minh. – Tôi hỏi.
- Biết chứ, nếu nói như người đời thì ta có đủ cả sáu
thần thông trong cõi này không có gì là ta không biết cả, ta còn biết cậu đang
nghĩ gì nữa kia. – Ông ấy lại cười, chẳng hiểu sao ông ấy cứ luôn cười, lúc đầu
chính sự vui vẻ của ông ấy khiến tôi không cảm thấy thoải mái chút nào cả khi
mà lòng tôi nóng như lửa đốt vì lo cho Minh, nhưng giờ mọi việc có vẻ bình an
hơn thì nụ cười của ông ấy thật dễ chịu.
- Tôi nghĩ gì ông nói đi? – Tôi hỏi khiêu khích.
- Cậu đang nghĩ, nếu ta là cậu thì liệu cậu có thể
có thần thông hay không, có thể đọc suy nghĩ người khác hay không để cậu dễ tán
gái, có thể biết trước sổ số vietlot để cậu giàu to, có thể thấu hiểu vạn vật
hay không chủ yếu là để phục vụ cho bản thân cậu.
Tôi ngạc nhiên, đúng là suy nghĩ ấy
thoáng qua đầu tôi, tôi không trả lời nhưng đôi mắt tròn xoe của tôi đã tố cáo
tất cả.
- Tôi trả lời cho cậu luôn. – Ông lão ấy nói. – Không
thể! Tôi là cậu nhưng cậu không thể là tôi được, à tôi nói sai rồi, ngôn ngữ
con người thật tình hạn chế quá. – Ông ấy tự nói với mình khiến tôi hơi khó hiểu.
– Tôi là tất cả mọi người, tất cả vạn vật, cả cỏ cây, cả căn chòi lá này, cả bốn
anh lính kia, cả bạn cậu đang nằm trong kia, nhưng mỗi người trong số các cậu
không thể là tôi được trừ khi lòng từ bi của cậu có thể bao gồm cả tôi.
- Ông nói gì lằng nhằng khó hiểu quá, lòng từ bi
là cái khỉ gì chứ!?
- Thế này nhé, nếu tôi nhéo cậu thì cậu đau hay
tôi đau? – Ông ấy hỏi.
- Tất nhiên là tôi đau rồi làm sao ông đau được. –
Tôi nóng lòng.
- Thế giờ nếu cậu có con tôi nhéo con cậu thì cậu
đau hay con cậu đau.
- Con tôi đau, nhưng tôi cũng không yên được, ai thấy
con mình bị nhéo mà thoải mái được. – Tôi nói thật suy nghĩ của mình.
- Đó đó! Lòng từ bi của cậu đã bao gồm con cậu rồi,
bất cứ điều gì xảy ra với đứa con cậu cũng không thể thờ ơ được. Bây giờ một
người có lòng từ bi bao trùm vạn vận, mọi thứ đều là con mình thì nếu một cái
cây bị đốn ngã, một người lính nằm xuống, một người trẻ bị tai nạn thì đều ảnh
hưởng đến người có lòng từ bi rộng lớn đó.
- Ông nói tiếp đi. – Tôi bắt đầu hiểu
- Thì tôi cũng vậy, tôi bao gồm tất cả mọi người, tôi
cảm thấy đau cho bạn cậu bị rắn cắn, tôi cảm thấy buồn cho sự vô minh của cậu,
tôi cảm thấy thương cho những anh lính xấu số, lòng từ bi của tôi đã bao gồm mọi
người, cái đau của cậu tôi có thể cảm nhận được, thậm chí là cha cậu đang rất
lo cho cậu ở nhà tôi cũng cảm nhận được. Cậu không thể ích kỷ muốn mọi thứ cho
mình nhưng lại muốn thần thông phục vụ cho bản thân cậu được, thần thông không
đến với cậu bằng cách đó.
- Từ từ! ông nói cha tôi đang lo cho tôi sao? – Tôi
cười khẩy.
- Ừ! Sau khi nghe tin cậu mất tích, ông ấy đang rất
lo lắng hiện đang ở đồn công an huyện.
- Đùa à, tôi với ông ấy một tháng nay còn không
nói chuyện với nhau câu nào! Chưa kể cứ gặp mặt là tôi và ông ấy lại cãi nhau,
tôi chết đi ông ta còn thoải mái hơn với mấy cô bồ nhí ấy chứ. - Tôi cười chua
chát.
Mưa có vẻ không hề ngớt đi mà
ngày càng nặng hạt hơn, tôi cứ cảm tưởng mái tranh đơn sơ này không thể trụ nổi
cơn mưa khủng khiếp thế này, nhưng lạ thay không hề có một nơi nào trong căn
nhà rỉ nước.
- Nhà ông có vẻ chắc chắn quá nhỉ.
- Ta đã chú ý đến từng cọng rơm để khi giọt nước
len qua kẽ trên rơi xuống kẽ dưới cũng sẽ được dẫn ra ngoài nhà, không có chuyện
bị dột đâu. – Ông ấy cười.
- Từng cọng? – Tôi hồ nghi
- Ừ từng cọng, tôi lợp mái chỉ hai lớp rơm thôi,
không như mọi người phải lợp đến ba lớp, mà một lớp của tôi cũng rất mỏng.
- Ừ! Giờ thì ông nói gì tôi cũng chẳng mấy ngạc
nhiên, ông đúng là không phải con người. – Chợt tôi khựng lại rồi nhìn ông ấy.
– Tôi vừa nói gì nhỉ.
- Cậu nói tôi không phải con người. – Rồi ông ấy
cười lớn.
- Ông có phải con người không?- Tôi chợt sợ hãi với
suy nghĩ ấy, ông ấy không phải con người thì là thứ gì chứ.
- Tôi từng là một con người cậu ạ. - Ông ấy lại cười
- Đùa nhau à, không lẽ ông là … ma? – Tôi lạnh hết
cả người khi nói ra từ đó, và nhìn ông ấy chằm chằm. Ánh sáng từ bếp lửa tôi
nhóm không đủ sáng cả căn chòi nhỏ, nhất là khi tôi đang ngồi ở hàng hiên ngoài
nhà.
- Tôi không phải là ma, nhưng cũng không phải là
người, cậu có biết con người nào sống hơn một trăm tuổi một mình khỏe mạnh như
tôi không.
- Thế ông là gì – tôi lạnh sống lưng khi biết rằng
nãy giờ mình không nói chuyện với một con người.
- Tôi là cậu! – Rồi lại cười lớn.
- Ông bớt cười đi, ông cười làm tôi nhổm hết cả da
gà đây này. – Tôi đứng dậy bước lui vào nhà đôi mắt không rời khỏi ông ấy, có một
sự sợ hãi nhẹ với người đàn ông trước mặt mình, ít nhất thì tôi đang bước gần đến
lò lửa, nhiều ánh sáng hơn để cảm thấy yên tâm hơn. – Ông đúng là một tên quái
dị.
Ông ấy vẫn giữ thái độ thủng thẳng
không quan tâm đến tôi, hớp một ly trà nhìn lên bầu trời và nói.
- Mưa tới ba giờ sáng, cậu ngủ sớm đi, mai sẽ là một
ngày dài đối với cậu nữa đấy.
Sau đó tôi cảm thấy mọi thứ lại
quay mòng mòng xung quanh mình, mọi vật đều uốn lượn như lúc chiều, lần này tôi
không cảm thấy sợ mà cảm thấy mắc cười, trong suy nghĩ của tôi đơn giản là “sao
mọi thứ lại cứ uốn éo thế nhỉ”. Rồi tôi ngủ lúc nào không hay.
Khi tôi tỉnh dậy tôi thấy xung
quanh mình là nhóm bạn đi cắm trại cùng, mùi cồn, ánh sáng, sợi dây đang cắm
vào tay tôi, tôi đang ở bệnh viện.
- Mày tỉnh dậy rồi đấy à? – Minh lên tiếng trước.
- ừ, sao tao đang ở đây? – Tôi hỏi.
Lan, đứa em nuôi tôi đứng ở đầu
giường lên tiếng:
- Anh không nhớ gì à, anh và anh Minh đi xung
quanh suối nước tìm vị trí dựng lều thì anh bị rắn độc cắn, hai anh đi lạc …
- Khoan! - Tôi ngắt lời. – Em nói ai bị rắn độc cắn.
- Mày chứ ai, nghe nói loại rắn cắn mày là rắn lục
mây, hên chứ rắn lục đuôi đỏ là mày đi chầu ông bà rồi. – Minh nói.
- Không thể nào, tao nhớ mày mới là người bị rắn cắn,
tao dìu mày đi … - tôi thắc mắc.
Ba tôi bước vào nói lớn:
- Con với chả cái, mày đi đâu cũng không nói với
tao một tiếng, sáng nay tao đi tìm mày mà chậm chân chút có khi mày đi gặp mẹ
mày rồi. – Ba tôi nói như hét.
- Ông im miệng đi! Đừng nhắc đến mẹ tôi, tôi đi
đâu chết ở đâu thì việc quái gì đến ông. – Tôi hét lại.
- Thằng mất dạy này! – Ông sấn sổ đến định tát
tôi, nhưng có vẻ thấy tôi đang nằm trên giường bệnh nên ông hục hặc quay lưng bỏ
đi và nói thêm một câu. – Mày chết luôn đi cho tao khỏe cái thân, thằng mất dạy.
Trâm người yêu tôi nhìn ba tôi bước
ra ngoài mà ái ngại nói:
- Ba anh lo cho anh lắm đó, cả đêm qua ông ấy
không hề ngủ.
Tự dưng tôi lại nổi nóng khi nghe
điều đó khiến tôi quát Trâm:
- Em cút luôn đi cho tôi, đừng có nhắc lão già đó.
Mọi người xung quanh đều ngỡ
ngàng khi thái độ tôi kỳ cục như vậy nên không ai nói ai bước hết ra ngoài,
Trâm còn nói thêm trước khi đi:
- Anh cứ như vậy thì ai mà sống nổi với anh chứ? -
Nói xong cô ấy giận dữ đi thẳng không chào hỏi ai cả.
- Mày bị sao vậy Hưng? – Chỉ còn Minh ngồi lại bên
cạnh
- Hôm qua tao nhớ mày mới là người bị rắn cắn –
tôi nhìn Minh với ánh mắt khó hiểu và cố lục lại trí nhớ của mình xem sai ở
đâu.
- Chất độc làm não mày bị liệt mẹ rồi, mới tỉnh dậy
chút đã cáu bẩn với mọi người, bé Trâm nó tưởng mày không qua khỏi nó khóc cả
buổi sáng nay đấy, thế mà mày mới tỉnh dậy chút đã mắng hết người này đến người
khác.
- Tao bị sao vậy!? Hôm qua tao không hề mơ, tao nhớ
tao rất khỏe, ngay cả bây giờ tao vẫn rất khỏe, đây tao có thể bước xuống giường
đi lại bình thường cho mày thấy. – Tôi bước xuống giường bước qua bước lại cho
thằng Minh xem.
- Thôi được rồi, có thể là nhờ sức khỏe mày tốt, một
thằng nặng tám mươi kilo cao một mét tám như mày thì vết kiến cắn này có thể
làm gì mày chứ, nhưng cứ nằm xuống đi, khi nào bác sĩ cho xuất viện thì hẵn xuất
viện.
- Không! tao sẽ xuất viện ngay bây giờ và tao phải
lên cao nguyên Vân Hòa một lần nữa để kiểm chứng lại việc hôm qua, đêm qua tao
không mơ. – Tôi nói chắc nịch.
- Thế mày đã nhớ gì nào nói thử xem? – Minh vừa cười
vừa hỏi không mấy tin tưởng.
- Tao nhớ mày bị rắn cắn, tao dìu mày đi lạc đến một
cái chòi và gặp một ông già quái dị ở đó, ông ấy đã đắp thuốc và cho mày uống
thuốc, đúng rồi đêm qua mưa lớn, rất lớn. – Tôi nói ra mọi thứ theo trí nhớ của
tôi rất rõ ràng không hề mơ hồ chút nào cả.
- Đó là mày nhớ nhé, còn tao nhớ đây này, mày bị rắn
cắn, tao dìu mày đi bị lạc, mày mê sảng, bất tỉnh nên nặng quá tao không thể
dìu mày đi xa được hên sao tao thấy một cái chòi tao dìu mày vào đó, mưa lớn
nên tao đành trú tạm trong đó, mày cứ mơ sảng nói lảm nhảm, tao cứ sợ mày chết,
có mỗi nước mưa cho mày uống thôi. May sao mờ sáng mọi người đã tìm ra đưa mày vào
viện. Đấy và giờ mày là thằng nằm trên giường bệnh, còn tao chả bị sao cả, mày
nói xàm xàm làm sao thấy sợ đấy, chắc chất độc có ảnh hưởng một chút đến thần
kinh rồi. – Minh nói
- Ừ! Chắc vậy, haizz sao tao mơ mà thấy rõ ràng thế
nhỉ! Mà cái chòi đó ở đâu ra vậy
- Nghe bà con ở đó nói đó là chòi tạm trú của dân
đi rừng để lại, trong chòi họ để một cục đá lớn, ai vào đó thì thắp một cây
nhang mong thần rừng bảo hộ.
- Thần rừng! – Tôi ngạc nhiên trong lòng thoáng
suy nghĩ, lão già ấy nói rằng lão không phải là con người nhưng cũng không phải
là ma, không lẽ trong mơ tôi đã gặp sơn thần.
Tôi im lặng không nói gì thêm
trong lòng nhiều suy nghĩ.
- Thôi mày nghỉ ngơi đi, mày đuổi mọi người về hết
rồi chỉ khổ tao, tí nữa tao mua cháo vào cho mày ăn.. – Minh nói rồi bước ra
ngoài.
- Minh! – Tôi gọi với theo – Mua cho tao cơm hộp,
tao khỏe như trâu có gì đâu phải ăn cháo.
- Rồi rồi cơm hộp! – Minh lắc đầu bước ra ngoài
nói lầm bầm nhưng cố để tôi nghe thấy – Tính tình cứ như ông nội người khác vậy.
…
Hai hôm sau tôi được xuất viện,
sinh hoạt hàng ngày làm tôi không còn suy nghĩ đến sự việc ngày hôm đó.
- Làm ly cafe nha anh Hưng. – Nam nhân viên trong
quán cafe Mộc Lan của tôi hỏi khi thấy tôi bước vào quán.
- Ừ, ly đen lấy cho a bao thuốc ba số luôn … À bữa
giờ thằng Huy có ghé qua quán không? – Huy là người mở chung quán với tôi với tỷ
lệ quán tôi sáu mươi nó bốn mươi, hai chúng tôi làm chung nhưng càng ngày càng
có nhiều mâu thuẫn lặt vặt khó nói.
- Ảnh đang làm thu ngân đấy anh, hôm nay chị Trang
thu ngân nghỉ ốm rồi. – Nói xong Nam đi vào.
Nghe thế tôi đi vào chỗ Huy.
- Hôm nay mày thu ngân à? - Tôi vừa nói vừa cười với Huy
- Ừ con Trang nghỉ, mày bệnh khỏe chưa? – Huy cười
lại nhưng không tươi lắm.
- Khỏe rồi, bữa giờ doanh thu ổn không mày.
- Hình như hai tuần nay mày chưa ghé quán phải
không, ế ẩm, mày thấy đấy sáng chủ nhật mà doanh thu tới giờ chỉ hơn ba triệu,
ngày trước buổi sáng chủ nhật phải hơn mười triệu cơ.
- Bên đối diện nó mới mở quán hút hết khách mình
còn gì, tao đang có ý định cải tạo lại quán tươi mới một chút rồi thuê người một
tuần ba buổi đánh guitar mộc trong quán để hút khách, mày thấy sao.
- Cũng hay đấy, nhưng nói thật là tao không còn tiền
để bỏ thêm vô đâu, quỹ thì chỉ còn hơn ba mươi lăm triệu, chi lương và nguyên
liệu nữa ..
- Tao bỏ vô thôi. – Tôi nói với dụng ý là một mình
tôi chi tiền để chia lại phần trăm quán tôi tăng thêm một chút, nhưng Huy biết
ý tôi nên liền bác bỏ
- Không được, có nhiêu chi nhiêu, ban đầu thống nhất
hai thằng thế nào thì giờ cứ vậy mà làm đi. – Huy cau mày.
- Mày không muốn quán phát triển hơn à? – tôi cảm
thấy bực bội.
Suy nghĩ một lúc Huy nói thờ ơ.
- Mày tính hết chi phí tái đầu tư đi, để tao xem
tao có thể lo liệu thêm không.
- Gần hai trăm triệu, tao tính rồi! – Tôi nói ngay..
Huy tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi
- Cái gì! Hai trăm triệu, quán mình nhỏ, mày tái đầu
tư hai trăm triệu là nhiều lắm đấy, phần tao phải bỏ thêm vào tám mươi triệu hiện
tại tao không có đủ đâu.
- Thế thì tao bỏ vào luôn phần của mày tao lấy mười
lăm phần trăm.- Tôi cười.
- Không không! Tao chỉ có bốn mươi thôi mày lấy mười
lăm tao chỉ còn hai mươi lăm phần trăm tao nghĩ tao không có động lực để làm
quán đâu.
- Thế thì bán hết lại cho tao. – Tôi nói thẳng ý định
của mình.
- Không! Mày nghe này! Quán này là tâm huyết của tao,
từ lúc hoạt động đến giờ tao bỏ tâm bỏ sức vào rất nhiều còn mày chỉ cưỡi ngựa
xem hoa chờ hết tháng chia phần thôi. Tao không để mày muốn làm gì làm đâu. –
Thằng Huy nhìn thẳng vào mắt tôi. – Ngay như hôm nay tao phải làm thu ngân
không lương, mà thật ra con Trang thu ngân nó nghỉ ba buổi sáng rồi mày có biết
chút nào không, tao hay mày là đứa lo việc đó.
- Do mày thôi, tao bảo tuyển thêm thu ngân để chia
ca gãy tránh trường hợp nghỉ đột xuất mà mày không chịu cơ mà. – Tôi nói thản nhiên.
- Tuyển thêm thì quỹ lương tăng, lợi nhuận giảm,
mày chỉ nghĩ mày là ông chủ chứ mày chưa bao giờ sâu sát vào quán như tao cả,
tao nói thật không có tao quán này đóng cửa từ một năm trước rồi chứ không phải
tồn tại đến giờ đâu. – Huy gằng giọng.
- Thế thì mày nghỉ đi, xem quán có làm được không?
– Tôi cũng bắt đầu lớn tiếng.
Thằng Huy trợn mắt có lẽ lửa giận
trong lòng nó đang lớn lên, nếu tôi là nó tôi sẽ bỏ vị trí thu ngân và ra khỏi
cửa mặc xác cái quán muốn sao thì muốn. Nhưng đó là suy nghĩ của một thằng có
tính tình bốc đồng như tôi, còn nó im lặng một lúc rồi nói:
- Thôi mày đi ra đi, để tao làm việc, tao sẽ suy
nghĩ rồi nói chuyện với mày sau.
Tôi cười rồi ra ngồi ghế khách của
mình với vẻ ngạo nghễ, suy tính rằng sẽ gây áp lực từ từ để cho thằng Huy cảm
thấy nó không nên ở quán này.
Mười lăm phút sau bé Lan bước vào
quán như đã hẹn lúc sáng với tôi. Lan là sinh viên năm thứ hai học ở học viện
Ngân hàng, kết nghĩa anh em với tôi cách đây một năm, thật ra thì tôi chẳng mặn
mà gì chuyện kết nghĩa anh em đâu. Chỉ là vì cô bé xinh quá mà thời điểm làm
quen nhau tôi đã có người yêu và Lan cũng đã có người yêu nên tôi tìm cách kết
thâm giao để tiện sau này tiến xa hơn thôi.
- Anh Hưng ngồi một mình vậy à! – Lan lên tiếng
trước khi ngồi xuống ghế.
- Ngồi đợi em từ sáng đến giờ. - Tôi nói đùa. – Hôm
nay em xinh thế.
Chúng tôi ngồi nói chuyện cười
đùa với nhau hơn nửa tiếng đồng hồ, quán thì ngày càng đông khách hơn, nhân
viên thì chạy đôn chạy đáo, thằng Huy làm thu ngân cũng có vẻ đang rối việc gì
đó, nhưng tôi không quan tâm. Tôi mặc xác quán ra sao thì ra, có vẻ thằng Huy sẽ
lo ổn được. Lâu lâu tôi lại thấy ánh mắt thằng Huy tỏ vẻ không thoải mái, đáng
lẽ ra tôi phải lo cùng nó, nhưng không tôi cứ thờ ơ như vậy nên trong lòng nó tất
nhiên là không thoải mái rồi.
Một lúc sau tôi lại thấy Trâm bước
vào, nụ cười đang đùa giỡn của tôi tắt ngay lập tức. Tôi biết Trâm cũng không
thấy thoải mái gì khi tôi và bé Lan lúc nào cũng thân thiết với nhau.
- Ba em nói anh tối nay qua nhà nói chuyện đấy. –
Trâm nói tỉnh bơ.
- Chuyện gì nghiêm trọng vậy? – Tôi nhìn Trâm dò
xét.
- Anh với em quen nhau cũng lâu rồi, ba định hỏi ý
anh thế nào để tiến tới hôn nhân. – Trâm nói nhưng có vẻ không vui.
- Anh chưa có gì cả …
- Anh cứ hẹn hoài, đợi đến lúc anh có gì chắc em
thành bà cô mất. – Trâm cười gượng.
Lan cảm thấy mình không nên ở giữa
cuộc nói chuyện này nên cô bé đứng dậy chào.
- Thôi chị Trâm với anh ở lại chơi, em đến trường
lấy tài liệu.
Tôi cười chào em rồi lén nhìn qua
thái độ của Trâm. Sau khi Lan đi ra khỏi quán thì Trâm nói thẳng.
- Em không thích con bé đó.
- Em nói gì vậy? Lan là em anh. – Tôi giả giận.
- Em cái gì mà em, hai người lúc nào cũng kè kè với
nhau, hôm trước anh đi dã ngoại không nói gì với em mà lại chở bé Lan đi, bộ em
chết rồi hả. Từ hôm đó đến giờ em nghĩ anh nằm viện nên thôi em bỏ qua hết chứ
không phải em ngu đâu. – Trâm giận.
- Thì bé Lan nó mới chia tay người yêu nên a dẫn
nó đi chơi cho khuây khỏa mà. – Tôi tìm lý do.
- Em không đồng ý, em là người yêu anh. Nếu anh
không nhập viện chắc em cũng chẳng biết là hai người đi với nhau nữa.
- Được rồi anh xin lỗi mà. – Tôi cười xòa.
- Thế anh với em cũng nên tính trước đi để có gì tối
nay anh nói chuyện với ba. – Em quay lại việc chính.
- Ừ để anh tính rồi anh sẽ nói e. – Thật ra thì
tôi chưa muốn có vợ vào thời điểm này, không biết sao hai mươi chín tuổi rồi
tôi vẫn cứ thích sống tự do như bây giờ không muốn bị áp lực việc gia đình.
- Tính tính hoài, em mệt anh rồi đó. – Chỉ nói
nhiêu đó thôi Trâm đã đứng dậy giận dỗi bỏ đi.
Tôi ngồi đó nhìn em bước ra
ngoài, rút một điếu thuốc mồi lửa rồi nhìn vào quầy thu ngân, thoáng thấy ánh mắt
của Huy nhìn tôi nhưng rồi cậu ấy ngó lơ ngay lập tức. Tôi cảm thấy khó chịu với
ánh mắt đó nên hút xong điếu thuốc tôi cũng bỏ đi.
…
Đó là câu chuyện của tôi kể cho
các bạn biết thời điểm tôi ai mươi chín tuổi, các bạn cũng cảm nhận được tôi là
một thanh niên sống thoải mái tiền bạc, nhiều mưu tính. Có lẽ tôi sẽ cứ sống vậy
hoài nếu như không có biến cố cuộc đời mình một lần nữa vào năm ba mươi hai tuổi.
- Ba xin lỗi con.
- Không ba ơi, ba không hề có lỗi, chỉ là con ngu
ngốc quá con không hề biết chút gì cả. - Tôi vừa nói vừa khóc, và đó là lần cuối
cùng tôi gặp ba mình.
Ba mươi hai tuổi, ba tôi mất vì
ung thư. Tôi không hề biết cả cuộc đời của ba không hề quen cô gái nào kể từ
khi mẹ mất, những gì tôi từng nghĩ về ông đều sai hết cả. Cô thư ký xinh đẹp
thường đi với ba chỉ làm tròn nhiệm vụ của một thư ký thuần túy, ba tôi làm
giám đốc một hãng thời trang nhỏ nên việc gặp gỡ các cộng tác viên xinh đẹp, những
buổi ăn nhậu chỉ đơn giản là để phát triển công ty của ba thôi, tôi đã sống với
suy nghĩ sai lầm của mình một khoảng thời gian quá lâu trong khi ba tôi lại là
người ít nói không muốn chia sẻ công việc với con trai mình.
Ba là người vận hành cả đội ngũ
công ty nên khi ba tôi đổ bệnh và mất đột ngột công ty của ba không thể đáp ứng
được đơn hàng cung cấp. Chỉ một tháng sau khi ba tôi nhập viện là công ty đã tuyên bố phá sản và giải thể
toàn bộ, tiền đền hợp đồng cũng khiến căn biệt thự tôi đang ở không cánh mà
bay. Cái quán cafe nhỏ của tôi thì đã phải sang cho người khác sau khi Huy chấp
nhận bán hết phần của nó cho tôi, tôi là một thằng ngu dốt nhưng lại cứ tưởng
mình thông minh, một mình tôi không thể trụ được cái quán đó trong sáu tháng vì
tôi không biết kiểm soát nhiều sự thất thoát nhỏ nhặt trong quán. Còn Trâm? Ừ!
Chúng tôi chia tay từ lâu lắm rồi, tôi là một thằng cao ngạo không hề biết Trâm
đã chịu đựng tôi nhiều như thế nào.
- Xin chia buồn với mày. – Minh vỗ vai tôi trong lễ
tang.
Tôi im lặng đứng trước linh cửu của
ba mình, thằng Minh vừa định bước ra về tôi đã nói.
- Mày còn nhớ đường đến cái thác ba năm trước tụi
mình đi không?
- Tao không chắc, mà chi vậy.
- Chôn cất ba tao xong mày đi với tao lên đó một chuyến.
- Chi vậy! Tao không ngại đi với mày đâu, nhưng ấn
tượng của tao với nơi đó không tốt lắm.
- Tao cũng không rõ, chỉ đơn giản là tao muốn lên
đó một chuyến thôi. – Tôi nói mắt nhìn xa ra bầu trời.
- Được thôi! Đi dã ngoại à, rủ mấy đứa đi chung
cho vui không, ba mất chắc mày buồn lắm. – Minh nhún vai nói.
- Không! Tao không cảm thấy buồn, tao cảm thấy thắc
mắc nhiều hơn là buồn bã. Mày với tao đi thôi đừng rủ ai nữa.
Minh tròn mắt nhìn tôi.
- Hai thằng lên đó làm gì mày?
- Đi không! – Tôi nói như ra lệnh.
- Haizz! Mày thật là, tính tình không thể đổi được!
Rồi tao đi với mày xui xẻo thế nào tao lại là bạn thân mày chứ. - Nói rồi Minh
lắc đầu đi ra ngoài.
…
Ba ngày sau tôi và Minh đi xe máy
lên cao nguyên Vân Hòa cách thành phố tôi ở sau mươi kilomet, rồi lần mò đến
bìa rừng. Chúng tôi gởi xe rồi bắt đầu băng rừng, thật ra là lối mòn của người
đi rừng để lại nên đường đi cũng không quá khó khăn.
- Nãy tao hỏi người trong thôn họ nói chỉ cần theo
đường này đi sáu trăm mét là tới cái suối, rồi rẽ phải bên gốc cây thầu dầu lớn
đi thêm mấy chục mét lối mòn nữa là tới trại. Không hiểu sao ngày trước mình đi
lạc được.
- Lúc đó tao có gọi mọi người, trong rừng im ắng
đáng lẽ ra khoản cách mấy chục mét mọi người phải nghe được chứ nhỉ. – Tôi nói.
- Tao nói rồi não mày lúc đó bị vấn đề. Tao mới là
người gọi, mày mê sảng có nhớ cái gì đâu. – Minh cười.
Tôi im lặng không trả lời vì thật
sự tôi không tin tưởng trí nhớ mình lắm.
Cuối cùng tôi với nó cũng đến trại
rừng, nhưng mọi thứ trong trí nhớ tôi khác hẳn. Không hề có vại nước nào trước
trại cả, cũng có thể đã ba năm rồi nên mọi thứ đã thay đổi. Căn trại nhỏ hơn, ủ
dột ẩm mốc nhiều hơn.
- Nguyên đêm ở đây chăm mày, mày cứ rên hừ hừ tao
cứ sợ mày chết, nơi này đối với tao mà nói chẳng vui vẻ gì. – Minh nói lòng đầy
hoài niệm.
- Vào đi.
Tôi đẩy cửa tre bước vào, không hề
có giường, không hề có bếp lửa như trí nhớ của mình, nhưng lại có một viên đá
màu xanh trắng thẳng đứng cao tầm một mét nằm giữa trại, trên phiến đá có ghi
hai chữ màu đỏ “Sơn thần”. Ngay trước phiến đá có một cái lư hương bằng ống tre
có vài chân nhang ở đó.
- Cục đá này đẹp nhỉ. - Minh nói cắt ngang suy
nghĩ của tôi.
- Nhang ở đâu mà họ cắm nhỉ, đi rừng họ còn mang
theo nhang à? – Tôi tò mò tìm xung quanh thử có bó nhang nào không.
- Sau lưng viên đá có đó, chắc họ cầm theo rồi để
sẵn ở đó, hồi đó tao cũng thắp nhang.
Tôi vòng ra phía sau viên đá thì
thấy đúng là có một bó nhang, tôi lấy ra rồi hỏi Minh.
- Mày thắp không?
- Ừ! Lên đây rồi không biết có linh thiêng không
nhưng cũng cứ đốt một cây đi.
Tôi bật lửa đốt cây nhang nhìn
vào hòn đá và thầm khấn: “Tôi nghĩ tôi đã gặp ông rồi, và bây giờ tôi muốn gặp
lại ông lần nữa”.
Tôi cắm nhang nhìn vào hòn đá vô
tri ấy với một cảm xúc khó tả, tôi tặc lưỡi bước ra ngoài thầm suy nghĩ “mình
đang làm cái quái gì thế nhỉ?”.
- Đi đâu đấy? – Minh hỏi.
- Đi về! - Tôi gắt gỏng.
- Ơ thằng này bị điên à, mày bắt tao đi mấy chục
kilomet lên này chỉ để thắp nhang cục đá này thôi đấy hả? - Minh cáu lên.
Tôi bước ra ngoài lòng đầy bực tức,
bất chợt mắt tôi như nhòa đi, bắt đầu rồi, mọi thứ lại uốn éo như ngày trước,
cái cây trước mặt hình như đang nhảy múa thì phải, không mọi thứ đều nhảy múa.
Trong lòng tôi dâng lên một niềm vui khác lạ, đúng rồi, mọi thứ phải như vậy,
tôi quay lại nhìn cái trại sau lưng mình, nó đây rồi không khác gì cái trại
trong trí nhớ mình cả, sạch sẽ hơn, tươm tất hơn, có hai cái ghế tre và một bàn
trà trước mái hiên. Tôi hân hoan bước vào cửa một lần nữa, đúng rồi bên phải là
một bếp lò, bên trái là một cái giường tre, không có viên đá nào ở đó cả. Nhưng
tôi chợt hoảng “Minh đâu rồi” mình bước ra ngoài nó còn ở trong nhà mà, nó đâu
rồi. Tôi vội vã bước ra ngoài định tìm nó thì thấy ông già gàn dở đó lần nữa,
lão ấy đang đứng thẳng đối diện cửa chính nhìn vào tôi với một nụ cười.
- Lại là cậu đấy à? – Lão già thủng thẳng bước đến
ngồi lên chiếc ghế nhìn lên trời rồi nói tiếp. – Vô thần vô thánh như cậu mà
cũng đến cầu xin gặp một cục đá sao.
- Bạn tôi đâu? – Tôi hỏi.
- Nó không đến đây. – Lão tủm tỉm cười.
- Cậu ấy đi với tôi đến đây cơ mà? – Tôi thắc mắc.
- Ừ thì nó đến đây, nhưng chỉ cậu mới đến đây thôi.
– Lão ấy lại cười.
- Lần nào gặp ông tôi cũng cảm thấy bực mình, ông
nói năng cứ như cõi trên vậy. – Tôi gắt nhẹ.
- Thì đúng rồi, tôi là người cõi trên mà. – Lão ấy
cười lớn xác nhận. – Ngồi đi, đừng lo cho bạn cậu.
Lần này tôi tỏ vẻ kính trọng ông
già ấy hơn nên ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Cậu tìm ta có việc gì?- Ông lão mở lời.
- Tôi .. tôi …
Ông lão vừa rót trà vừa đưa mắt
nhìn thái độ ấp úng của tôi rồi lại cười hà hà.
- Ông ăn cái gì mà cười hoài vậy – tôi gắt nhẹ.
- Tôi ăn chay. – Ông ấy lại cười.
- Thôi được rồi, lần này tôi tin ông hơn rồi đấy.
Ông là sơn thần à? Mọi việc ở ông tôi thấy rất kỳ lạ, quang cảnh ở đây nữa …
- Ô! cậu nghĩ tôi là sơn thần à? – Ông ấy có vẻ ngạc
nhiên. – Không không! Tôi là cậu mà nhớ không.
- Rồi rồi! với ông cái gì nói ra cũng hợp lý hết.
– Tôi lắc đầu chán ngán vì cái kiểu nói chuyện vòng vòng của ông lão này không
hợp với người nóng tính như tôi. – Mọi chuyện vừa rồi là thế nào, đây không phải
là căn chòi sập xệ lúc tôi vừa bước vào, ông cho tôi một lời giải thích được không?
– Tôi hỏi tỏ vẻ tôn trọng.
- Thái độ cậu được hơn rồi đấy! điều gì đã thay đổi
cậu thế cậu trai? – Ông ấy hỏi nhưng thật ra không hề hỏi rồi nói tiếp. – Cậu
đang ở vùng không gian khác rất gần với nơi cậu sống, mà nói đúng hơn là nơi
này chính là tâm trí cậu đấy.
- Là sao? – tôi thắc mắc
- Cậu nhìn cái chum vỡ ở kia đi, có phải cái chum
đó do cậu làm vỡ không? – Ông ấy chỉ về cái chum nước tôi làm vỡ cách đây a năm
khi lần đầu thấy hiện tượng mọi thứ uốn lượn.
- Đúng rồi – Nhưng sao nó vẫn ở đó, ba năm rồi còn
gì, tôi thầm thắc mắc.
- Mọi thứ ở đây cậu đang thấy là những thứ được
tâm trí cậu tạo ra nó sẽ không bao giờ thay đổi trừ khi cậu muốn, kể cả tôi, kể
cả căn nhà này, kể cả bốn anh lính ở trong kia kể cả toàn bộ khu rừng này.
- Tôi tạo ra nơi này sao, ông nói gì có lý hơn được
không! – Tôi ngạc nhiên. – Vậy ông thật ra là ai?
Vừa hỏi xong câu đó chợt tôi lắc
đầu ngao ngán, sao mình cứ đi hỏi câu đó hoài, tất nhiên ông ấy sẽ trả lời ông ấy
là mình rồi.
- Đúng rồi đó! – Ông ấy trả lời như đọc được tâm
trí tôi rồi cười ha hả làm tôi thấy mệt mỏi với kiểu suy nghĩ của ông này.
Ông lão nói tiếp.
- Ta là cậu, là vạn vật, ta ở mọi nơi, mọi suy
nghĩ của bất kỳ ai ở không gian này và cả những không gian khác. Ta là sơn thần,
nhưng ta cũng không phải là sơn thần. – Ông lão nói lớn miệng vẫn cười.
- Lần trước tại sao tôi gặp được ông? – Tôi hỏi.
- Lần trước người cậu gặp là sơn thần không phải
ta, nhưng ta cũng là sơn thần của vùng núi này. – Ông lão lại nói lớn.
- Cái gì vậy ông già, ông nói chuyện cứ như bị thần
kinh vậy. – Tôi cảm thấy hối hận vì cố tìm gặp ông già dở người này.
- Ha ha! Cậu chưa thể hiểu được đâu, nói vấn đề của
cậu đi, ta vui vì cậu tin rằng ta có thể giải quyết được suy nghĩ đang rối bời
của cậu.
- Đừng xưng ta nữa, nghe khó chịu lắm biết không
ông già, xưng tôi ông đi, tôi không thích nói chuyện với người cõi trên. – Tôi
cáu.
- Ha ha! Tôi xin lỗi, ngôn ngữ con người quá đơn
giản nhưng đôi lúc cũng dễ gây nhầm lẫn. – Ông ấy cười.
Ông cũng nhầm lẫn sao? – Tôi
thoáng suy nghĩ, rồi nói tiếp.
- Tại sao mọi việc lại xảy ra với tôi thế này hả
ông già. Ngày trước ông nói tôi là một người thất bại, nhưng bây giờ tôi mới là
một thằng thất bại thực sự đây này. Mẹ mất rồi đến ba mất, tài sản cũng không
còn, công việc thì không có, tiền bạc còn lại bắt đầu hết dần, tôi phải đi ở trọ,
người yêu thì không có, bạn bè cũng không, tôi đã làm gì sai?
- Tôi thấy cậu đang có rất nhiều đấy chứ, cái cậu
đang có nhiều hơn ngày trước nữa là khác. – Ông lão cười hiền.
- Tôi có gì chứ? - Tôi hơi buồn.
- Cậu biết yêu thương cha cậu, cậu biết nhún nhường
người khác hơn, cái tôi của cậu đã giảm xuống rõ rệt, cậu đã biết tin vào thần
thánh, những trải nghiệm của cậu đã thay đổi cậu từ trong nội tâm. Ngày trước đối
với tôi mà nói cậu chẳng có gì cả, nhưng giờ cậu đang có rất nhiều. Cậu không cảm
nhận được trái tim cậu đã thay đổi rồi à. – Ông lão hiền từ nhìn tôi.
Tôi suy nghĩ miên man một lúc rồi
lắc đầu nói.
- Chỉ đơn giản là tôi đã lớn hơn thôi, những thứ
tôi đã mất quá nhiều ông già ạ. Nếu ông là một ông thần ông có thể giúp tôi
không?
- Ta luôn luôn giúp cậu, ta luôn ở bên cạnh cậu bảo
vệ cậu …
- Để tôi mất tất cả thế này à? – Tôi chua chát ngắt
lời ông lão.
Ông lão dừng lại không còn nụ cười
thường trực trên môi, ông nhìn ra ngoài đưa tay vuốt bộ râu xồm xoàm trông hơi
bẩn của ông ấy. Ông ấy suy nghĩ một xíu rồi chỉ về hướng bụi cây trước nhà rồi
nói.
- Nếu cho cậu chọn là một cái cây thì cậu chọn làm
một cái cây non đằng kia hay cậu sẽ chọn là cái cây knia lớn phía bên kia? – Ông
lão chỉ về cái cây non xong lại chỉ về hướng cái cây rất lớn bên cạnh.
- Tôi muốn là cái cây lớn. – Tôi nói không suy nghĩ.
- Nhưng cái cây lớn ấy cũng từng là một cây non cậu
bé. Cái cây non ấy chỉ sống cho nó thôi giống như cậu bây giờ vậy, nó phải tồn
tại phải vượt qua cái lạnh, sâu bệnh và rất nhiều điều kiện khắc nghiệt trong rừng
này. Nhưng khi nó đã lớn như cái cây kia rồi thì nó không chỉ sống cho nó, nó
là nhà của rất nhiều loài chim, là thức ăn của rất nhiều loài thú, nó bảo hộ những
cây non bên cạnh nó khỏi gió bão. – Ông lão nói miên man.
- Có liên quan gì đến tôi chứ? - Tôi thắc mắc.
- Cậu đừng mong chờ việc tôi sẽ ban cho cậu phước
lành, ban cho cậu tiền tài vật chất hay bất cứ điều gì cậu muốn. Tôi là cái cây
lớn đó, tôi chỉ sống cho tôi thôi cậu trai, nhưng tôi sống càng khỏe mạnh thì vạn
vật sẽ nương nhờ vào tôi. Bản thân cậu và cái cây nhỏ kia cũng vậy, cậu phải sống
cho tốt …
- Nhưng có liên quan gì đến tôi chứ? - Tôi cảm thấy
không kiên nhẫn được nên ngắt lời ông ấy lần nữa.
- Ha ha! Cậu đúng là người thiếu kiên nhẫn, thôi
được rồi tôi hỏi cậu thế này, cậu có tin vào nhân quả không?
- Tôi không tin, ông là thần thánh nhưng không phải
ông nói gì cũng có lý đâu. Con người chết đi là hết, nhân quả cái khỉ gì chứ …
- Tôi từng là một con người. – Ông lão ngắt lời.
- Ông nói sao? Sao có lúc ông lại tự xưng mình là
sơn thần, tự xưng ông là tôi, rồi giờ ông lại nói ông là một con người, tôi
nghe người ta nói rằng nói xạo bị quỷ sứ kéo lưỡi đấy, ông không tin vào nhân
quả sao? – Tôi vui cười vì mình đang lấy luận điệu của ông ấy để trả lại ông ấy.
- Ha ha! Cậu nghĩ thế là thú vị à! Thôi được rồi
tôi sẽ giải thích về cuộc đời của mình một chút cho cậu khỏi lăn tăn việc này nữa,
cố gắng nghe thôi đừng ngắt lời tôi. – Ông ấy hớp một ngụm trà rồi thản nhiên kể
- Cách đây hơn bảy mươi năm tôi chính là cậu bây giờ\, nhưng cậu đừng nghĩ cậu sẽ
là tôi nhé, đấy là suy nghĩ sai lầm thường thấy của con người. Con người luôn
cho rằng thời gian là tuyến tính, là một đường thẳng có quá khứ, hiện tại,
tương lai, và vật chất tồn tại trong nó cũng đi theo quy trình thời gian đó.
Nhưng không phải đâu, thời gian không hề bất biến, nó thay đổi có lúc nhanh, có
lúc chậm, với mỗi người khác nhau thì thời gian khác nhau, mỗi cõi giới khác
nhau thì thời gian cũng khác nhau và đôi khi nó đi theo vòng tròn. Khi tôi là cậu
tôi đều trả qua quá khứ như cậu, tôi cũng từng gặp một tôi khác như cậu gặp tôi
bây giờ vậy, nên mọi nỗi đau, mọi suy nghĩ của cậu tôi đều thấu hiểu, thấu hiểu
rất rõ. Duyên dẫn tôi đi và tôi bắt đầu có câu trả lời cho cuộc đời mình cho đến
ngày tôi quyết định ẩn tu với một vị đạo sĩ. Tôi đã học phép tu tiên, tôi đã sống
đến hơn ba trăm tuổi rồi một lần nọ tôi vì giúp đời mà phải bỏ mạng, thầy của
tôi đã đưa hồn tôi về núi này để tôi tu luyện trở thành thần núi tạo phúc giúp
đời. Viên đá sa thạch mà cậu khấn vái ấy đang giữ nguyên thần của tôi, viên đá
đó là thân xác của tôi ở cõi người …
- Ba trăm tuổi? Tạo sao hôm trước ông nói ông chỉ
hơn một trăm tuổi. – Tôi thắc mắc.
- Đừng ngắt lời tôi chứ, đó là suy nghĩ của cậu
thôi, vạn vật vận hành không giống như cách cậu suy nghĩ đâu. Nguyên thần này vẫn
đang tu luyện tạo phước mong rằng sẽ còn lên được những cảnh giới cao hơn nữa.
Còn tôi mà cậu đang thấy đây là một phần lớn hơn và bao gồm cả nguyên thần của
Thần núi, tôi là do cậu tạo ra. Sau bao nhiêu kiếp nữa linh hồn cậu sẽ thăng tiến
không còn là cái cây non kia nữa mà đã trở thành một cái cây lớn rồi cậu mới
quay trở lại để bảo hộ cây non, chính là bảo hộ cậu bây giờ. Nói sao cho dễ hiểu
nhỉ, dòng đời cậu đang sống cũng giống như một bộ phim vậy, cậu là diễn viên
trong bộ phim, sau khi quay phim xong cậu xem lại bộ phim của mình và bắt đầu cắt
ghép chỉnh sửa cho phim hay hơn, tốt hơn.
- Vậy ông chính là phần chỉnh sửa đó của tôi? – Tôi
bắt đầu lờ mờ hiểu ra vấn đề.
- Chính xác rồi đấy, cậu đã tạo ra tôi, sắp đặt
tôi gặp bản thân cậu ở thời điểm nào từ trước khi cậu được sinh ra, tất cả đều
có mục đích cả, mục đích là để linh hồn cậu có thể thăng tiến thuận lợi hơn.
- Thế thì thật không công bằng, nếu ai cũng đã
thăng tiến trở thành một đấng toàn năng có thể hiệu chỉnh bộ phim của đời người
thì tại sao bộ phim này vẫn còn, tại sao tôi vẫn phải chịu những khổ đau thế
này, người đời cũng chịu những khổ đau như tôi, tại sao đấng toàn năng đó, hay
là chính ông không biến mọi thứ trở nên tươi đẹp hơn hả. Và còn một vấn đề nữa,
nếu như cuộc đời tôi và tất cả mọi người đã được định sẵn thì tại sao mọi người
phải cố gắng sống chứ, họ cứ buông thả bản thân, người giàu sẽ giàu, còn người
nghèo thì cố gắng mấy vẫn cứ nghèo. – Không phải tôi không tin ông, nhưng những
gì ông nói thật khó chấp nhận.
- Ha ha, cậu hiểu vấn đề nhanh đấy. – Ông lão cười
rồi nói tiếp. – Tôi nói rồi mọi thứ không vận hành theo cách cậu nghĩ. Tôi là cậu
nhưng tôi không phải là tương lai của cậu, cậu quyết định và lựa chọn cuộc đời
cậu thế nào là do cậu chứ không ai định sẵn cả.
Tôi chợt nghĩ đến mấu chốt của sự
mâu thuẫn nên liền nói.
- Ông từng nói ông có khả năng nhìn thấy trước sự
việc của một trăm năm sau và biết sự việc của trăm năm trước. Nếu mọi thứ không
được sắp sẵn thì tại sao có thể thấy trước được chứ.
Ông lão ngạc nhiên nhìn tôi rồi
cười lớn nói.
- Tôi nói câu đó cách đây ba năm rồi mà cậu vẫn nhớ
à. Thần núi chỉ có thể thấy sự việc của vài trăm năm thôi, nhưng tôi mà cậu
đang nói chuyện là một tôi khác mức độ thăng tiến cao hơn rất nhiều, tôi có thể
tiên đoán sự việc của vài triệu năm sau, thậm chí là hàng tỷ năm sau. Tiên đoán
được dựa vào nhân quả.
- Nhân quả! – Tôi lẩm bẩm.
- Nếu cậu trồng hạt ớt, cậu sẽ tiên đoán được một
tuần sau cậu có cây ớt, một tháng sau cậu sẽ có trái ớt để ăn. Cậu gieo nhân là
hạt ớt thì cái quả của cậu là trái ớt, cậu có thể tiên đoán trước được sự việc.
Tôi có thể dựa vào Nhân hiện tại mà cả vũ trụ này đang gieo để tiên đoán Quả của
nó vài triệu năm sau, điều này không hề khó. Tuy nhiên đó chỉ là tiên đoán, còn
cây ớt có sống được hay không, có đơm hoa kết trái được hay không thì còn phụ
thuộc vào nhiều thứ nữa. Thế nên lời tiên đoán không bao giờ chính xác được.
- Vậy tương lai của tôi thì sao, ông có thể nói
cho tôi biết không? – Tôi tò mò.
- Tất nhiên là ta biết tương lai của cậu, nhưng điều
đó không hề quan trọng như cậu nghĩ, cậu nên biết mình đang gieo những nhân gì
thì tự cậu có thể đoán được tương lai gần và xa của cậu thôi.
- Vậy ông trả lời cho tôi đơn giản một câu thôi,
tôi sẽ giàu hay nghèo? – Tôi cười khiêu khích.
- Cậu muốn giàu hay nghèo? – Lão ấy hỏi lại.
- Tất nhiên là muốn giàu rồi, ai mà lại muốn mình
nghèo cơ chứ.
- Thế thì cậu sẽ giàu. Quy luật của vũ trụ là đồng
khí tương cầu, đồng thanh tương ứng, cậu muốn gì cậu sẽ có cái đó. – Ông ấy
nói.
- Thế ai cũng muốn giàu nhưng tại sao vẫn có người
nghèo vậy ông già.
- Vì phước của họ không đủ mà nghiệp của họ lớn
hơn phước nên họ phải gánh chịu điều đó. – Ông thản nhiên trả lời ngay.
- Vậy phước của tôi nhiều hay ít? – Tôi muốn biết
về mình.
Ông lão nhìn tôi một lúc rồi nhún
vai trả lời.
- Được thôi, tôi sẽ lộ thiên cơ một chút vậy! Cậu
nghe đây, cậu là một phần của linh hồn lớn có rất nhiều phước, cái phước ấy rất
lớn, nhưng khi linh hồn ấy tự phân tách mình ra làm nhiều phần để trải nghiệm
thì lại chia cho cậu một phần phước không quá nhiều chỉ đủ để trải nghiệm cuộc
sống này thôi. Tổng hồn của cậu hiện tại đang chia ra làm mười sáu linh hồn,
trong đó có ta, có thần núi mà cậu đã biết và một số linh hồn khác. Phước của tổng
hồn của cậu và tôi bao gồm cả vũ trụ này thì cậu nghĩ phước đó ít hay nhiều. Nếu
nói theo ngôn ngữ trần gian thì tổng hồn ấy của cậu là một vị có quyền hành rất
cao, đã chia ra làm mười sáu phần nhưng vẫn đủ để có vị làm thần núi, có vị làm
thần sông, có vị làm bồ tát, có vị làm vua một cõi trời, nhưng cũng có người
như cậu, và có cả hồn của những con chó nữa. – Ông ấy cười khà khà.
- Tôi lớn đến thế cơ à? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
- Có thể cậu không hiểu hết những điều thiên thượng
đang dành cho cậu và cậu cứ oán trách đời, oán trách người, nhưng cậu không biết,
chính cậu đã chọn cuộc sống này chứ không ai áp đặt cậu cả. Cuộc đời của cậu sẽ
còn nhiều biến động hơn nữa, biến động nhiều đến mức tổng hồn đã sợ rằng cậu
không thể vượt qua được nên phải sắp xếp tôi ở bên cạnh cậu theo dõi cậu. Muốn
giúp cậu thì tôi phải là cậu, cậu phải nương nhờ chính từ bên trong cậu chứ cậu
không thể cầu thần cầu thánh bên ngoài được.
Tôi suy nghĩ thêm về những gì ông
ấy nói, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn và hỏi lại để xác thực.
- Vậy theo nghĩa nào đó thì ông chính là tôi.?
- Ha ha! Có gì mà cậu lăn tăn nữa chứ, tôi chính
là cậu, nếu nói đúng hơn thì tôi là Phật Tánh của cậu.
- Phật Tánh!!? – Tôi nhắc lại
- Tôi là tâm thiện của cậu, tôi luôn ở nơi này
vùng không gian mà cậu đã tạo ra, đây là nơi đồn trú duy nhất cậu có thể trở về
nếu gặp chướng ngại trong cuộc đời. Tôi không tạo phép thần thông gì đâu nên cậu
đừng mong sẽ xin được gì từ tôi, đây chỉ là nơi để linh hồn cậu nghỉ ngơi thôi.
– Ông ấy nói cứ như đang đọc suy nghĩ của tôi vậy.
- Đúng là tôi định xin ông cái gì đó, ông đừng đọc
suy nghĩ tôi nữa được không, tôi không thoải mái với điều đó. – ôi nhíu mày.
- Tôi có đọc đâu, suy nghĩ của cậu là của tôi cơ
mà, mọi suy nghĩ của cậu đều nằm trong đây. – Nói xong ông ấy tự chỉ vào đầu
mình rồi cười ha hả.
Tôi lắc đầu chán ngán.
- Ông già, vậy nơi này là nơi nào, đây có phải là
trại rừng cho người đi rừng không, tại sao mọi thứ cứ biến đổi như vậy, ngoài
tôi ra có ai từng đến nhà ông không. – Tôi nhìn xung quanh thắc mắc.
- Giải thích với cậu thế nào nhỉ, đây chính là
vùng đất của thần núi, ta chỉ là người ở nhờ thôi. Thần núi đang tu luyện ở đây
cùng bốn đệ tử của ông ấy là các linh hồn chiến sĩ tử trận, họ là tứ đại kim
cang là linh hồn bảo hộ vùng núi này. Tầng cậu đang sống là tầng bên dưới, họ ở
trên cậu một tầng nên cậu không thể thấy họ được nhưng họ lại thấy cậu rất rõ.
Quang cảnh và đường đi ở hai tầng không có nhiều khác biệt, nhưng đó là hai nơi
khác nhau hoàn toàn, tạm gọi là không gian khác đi.
- Hèn gì đôi lúc tôi thấy quang cảnh cứ méo mó hóa
ra là vì sự khác nhau giữa quang cảnh thật và quang cảnh không gian này.
- Dẫn cậu đến được nơi này chính là nhờ vào khói
nhang, khi nhang tắt đi thì cậu phải trở về … Uhm hình như … Cũng sắp rồi đó.
- Lần trước tôi có thắp nhang đâu? – Tôi thắc mắc.
- Cậu Minh đã thắp nhang khấn nguyện cho cậu tai
qua nạn khỏi, cậu ấy là người bạn tốt của cậu qua nhiều đời nhiều kiếp rồi, cậu
nên trân trọng. – Ông ấy nhắc nhở.
- Minh sao? – Tôi nghĩ lại đôi lúc mình thật quá
đáng với cậu ấy.
- Vài kiếp trước cậu ấy là bạn cùng chiến trường với
cậu, cậu ấy đã hi sinh để cậu có thể chạy thoát sự truy đuổi của quân thù, trước
khi chết cậu ấy còn cười và nói “kiếp sau tao vẫn muốn làm bạn với mày”. - Cậu
nghĩ xem, phước đức của cậu từ đâu mà có để có một người bạn tốt đến như vậy,
hãy tạo thêm thiện duyên, đừng gây thêm nghiệp.
- Nó từng chết để tôi được sống cơ à! – Tôi tròn mắt
ngạc nhiên.
Ông lão nhìn ra bầu trời đang
chuyển sang màu vàng nhẹ rồi nhắc.
- Cậu về được rồi, không ở đây được nữa!
Tôi vội vàng:
- Từ từ đã ông già tôi còn muốn hỏi …- Chưa nói hết
câu bắt đầu mọi thứ lại méo mó, ngay cả gương mặt ông già đang cười cũng méo mó
trước mắt tôi.
…
- Gì vậy mày tự nhiên đứng đơ ra một lúc vậy? –
Minh lay người tôi.
Tôi đứng lặng trở về với thực tại,
mọi thứ lại như cũ, khu rừng ẩm thấp mái tranh tiêu điều không tươi sáng như
lúc tôi còn ngồi với ông già ấy. Tôi quay qua nhìn Minh rồi cười nói.
- Tao hiểu rồi!
Mặt nó đơ ra vài giây rồi gắt gỏng.
- Mày cứ như bị thần kinh vậy, bắt tao lên đây
chưa được năm phút rồi kêu về tao hết chịu nổi mày rồi.
Tôi im lặng vỗ vai nó trong lòng
đầy cảm kích vì những gì ở tiền kiếp nó đã làm cho tôi.
- Thôi từ từ về, dọn dẹp cho nơi này sạch sẽ rồi
anh em mình về, nơi này ẩm mốc ghê quá. – Tôi đề nghị chân thành.
Mặt nó lại nghệch ra mấy giây, đứng
im nhìn tôi quay vào bên trong trại.
- “Anh em mình về”?? Má mày, mày bị ai nhập rồi hả?
– Nó ngạc nhiên với kiểu nói chuyện khác thường của tôi.
Hai cây nhang vẫn còn cháy, tôi
chỉ mới thắp, hình như mọi sự xảy ra ở đây chỉ vài phút thôi, nhưng cuộc nói
chuyện giữa tôi và ông già ấy kéo dài hơn nửa tiếng rồi, có vẻ như thời gian giữa
hai không gian khác biệt rất nhiều và lúc nhanh lúc chậm chứ không hề tuyến
tính. Thằng Minh tuy tỏ vẻ khó chịu và cứ chửi lầm bầm, nhưng nó cũng giúp tôi
dọn dẹp, quét lá trước sân, cột lại những thanh xương trại lâu ngày méo mó và sập
xẹ.
- Ở đây có gì đặc biệt đối với mày à? – Minh hỏi
ngờ ngợ.
- Ông thần núi này đã giúp tao qua cơn hoạn nạn
ngày hôm đó. – Tôi trả lời đơn giản.
Minh dừng lại tròn mắt ngạc
nhiên:
- Mày thấy gì sao? – Nói xong nó đưa tay sờ vào
viên đá tỏ vẻ kinh ngạc.
Thật không sao hiểu được, thằng
Minh chỉ mới đưa tay chạm vào cục đá nặng cả tấn đó nó đã đổ rầm úp xuống đất,
làm cả hai thằng giật mình. Thằng Minh run lẩy bẩy:
- Tao .. tao chỉ mới chạm vào tao còn không dùng một
tí lực nào. – Nó lắp bắp phân trần.
Tôi nhìn viên đá với vẻ kinh ngạc
hết cỡ, không cần nó nói tôi cũng biết, dù cả hai thằng dùng sức mà đẩy cũng
chưa chắc viên đá này đổ xuống được chứ đừng nói là chỉ chạm nhẹ.
- Thôi tao đi về, tao sợ nơi này lắm rồi, lần sau
có cho tiền tao cũng không đến đây nữa đâu. – Thằng Minh nói với vẻ mặt hoảng sợ,
nó biết đây không phải là sự việc bình thường, không thể bình thường được, nó vội
vàng bước ra ngoài đi thẳng miệng lắp bắp nói nhỏ. - Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi,
tôi không cố ý.
Tôi không nói gì chỉ bước theo
sau nó. Tôi thấy có một mảnh vỡ của hòn đá nhỏ bằng đốt tay cái rơi vào tầm mắt
mình, nên tôi nhặt lên và cầm đi luôn, tôi không cảm thấy sợ hãi như thằng
Minh, chỉ là ngạc nhiên thôi.
…
Download MangaToon APP on App Store and Google Play