Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vô Hạn Thư: Minh Sư Tái Khởi

Chiếc tổ kỳ lạ

Tác giả: ThichMiGoi

Lộc cộc… Lộc cộc…

Tiếng đá lởn chởn vang vọng trên vách núi dựng đứng. Nếu có ai đó chứng kiến cảnh này, họ sẽ thấy một thiếu niên mình quấn sợi dây thừng thô ráp ngang bụng, lơ lửng giữa không trung, bám víu vào vách đá hiểm trở.

Thiếu niên ấy tên là Lê Thiên, vừa tròn mười hai tuổi, là đứa trẻ mồ côi lớn lên trong thôn nhỏ nép mình dưới chân núi. Hiện tại, đôi bàn tay nhỏ bé của hắn đang cố gắng với tới những cọng thảo dược quý hiếm, món quà hắn muốn mang về cho lão thầy lang kính trọng trong làng.

Số phận của Lê Thiên thật đáng thương, từ khi còn là hài tử, cha mẹ hắn đã lần lượt ra đi vì căn bệnh quái ác. May mắn thay, hắn được lão thầy lang nhân từ cưu mang. Với tư chất thông minh hơn người, đọc một hiểu mười, Lê Thiên nhanh chóng chiếm được tình thương và sự tận tâm dạy dỗ của lão thầy lang về y thuật. Hắn cũng dốc lòng học tập, ôm ấp hy vọng cứu giúp những người bệnh tật, đặc biệt là những ai có hoàn cảnh nghèo khổ như cha mẹ mình.

Những năm gần đây, tuổi cao sức yếu đã khiến lão thầy lang không còn đủ sức khỏe để lên rừng hái thuốc. Vì lẽ đó, Lê Thiên đã tự nguyện gánh vác trọng trách này.

Thảo dược quý hiếm thường ẩn mình nơi vách đá cheo leo, hiểm trở, buộc Lê Thiên phải mạo hiểm thân mình. Hắn khát khao hái được những dược liệu trân quý nhất, mong muốn bồi bổ cơ thể suy nhược cho người ân nhân già.

- Phù… Cố thêm chút nữa thôi! Sắp chạm tới củ nhân sâm lâu năm này rồi! Nếu hái được nó, chắc chắn ông sẽ khỏe hơn đôi chút!

Khuôn mặt non nớt của Lê Thiên thoáng nét lo lắng. Tuổi già như ngọn đèn trước gió, sức khỏe của lão thầy lang ngày một suy yếu. Nếu Lê Thiên không thể tìm được thảo dược bồi bổ, e rằng thời gian lão ở lại nhân gian chẳng còn bao lâu.

Nhưng ai có thể đoán trước được chữ ngờ? Câu ngạn ngữ "cố quá dễ quá cố" dường như vận vào tình cảnh của Lê Thiên. Khi đôi tay hắn gần chạm vào củ nhân sâm mọc chênh vênh trên vách đá, sợi dây thừng hắn tin tưởng bấy lâu bỗng nhiên có dấu hiệu không chịu nổi nữa.

Chỉ một thoáng nghe thấy những tiếng "roẹt... roẹt..." vang lên rợn người, Lê Thiên cùng chiếc giỏ thuốc sau lưng rơi tự do xuống vực thẳm.

- A a a… Ta không muốn chết…

Tiếng thét kinh hoàng của Lê Thiên xé toạc sự tĩnh lặng của núi rừng, vang vọng khắp không gian bao la.

- Ưm… ưm…

Lê Thiên khẽ hé mi mắt nặng trĩu, hắn hoảng hốt bật dậy, lồng ngực vẫn còn nhộn nhạo dư âm của cú rơi kinh hoàng.

- Ta… chưa chết? Sao có thể?

Lê Thiên lẩm bẩm tự hỏi, giọng nói khàn đặc. Với độ cao hàng trăm thước của vách núi, cú rơi tự do ấy lẽ nào lại không đủ để cướp đi mạng sống của hắn?

Hắn chống tay xuống phía dưới, cố gắng dựng cơ thể đau nhức đứng dậy. Đôi mắt mờ mịt đưa nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy một màu vàng úa bao trùm, đó là màu của những chiếc lá khô héo dưới chân. Sau một hồi định thần, hắn nhận ra nơi mình đang đứng.

- Nơi này giống như… là một cái tổ! Nhưng tại sao lại có một cái tổ khổng lồ đến nhường này cơ chứ?

Lê Thiên kinh ngạc thốt lên. Trước mắt hắn là một cấu trúc kỳ vĩ, một chiếc tổ vĩ đại với đường kính ước chừng gần trăm thước. Tổ được bện từ vô số cành cây khô lớn nhỏ, bên trong lót một lớp lá cây dày đến lạ thường, những chiếc lá khô không rõ tên này chính là ân nhân cứu mạng của Lê Thiên.

- Không được, phải nhanh chóng rời khỏi đây! Dù ta chưa từng nghe ai kể về loài chim nào có tổ lớn đến thế. Nhưng thứ có thể xây dựng một tổ chim đồ sộ như vậy, chắc chắn không phải là một sinh vật tầm thường, có lẽ là một con quái vật! Phải mau chóng rời đi trước khi nó trở về!

Ý nghĩ ấy khiến Lê Thiên rùng mình. Hắn vội vàng bò dậy, đôi mắt dáo dác tìm kiếm chiếc giỏ thuốc đã rơi không xa. Nhặt vội giỏ thuốc lên, hắn nhanh chóng rời đi.

Đột nhiên, chân Lê Thiên vướng phải vật gì đó, hắn ngã nhào xuống lớp lá khô, một tiếng kêu đau đớn bật ra:

- Ái da! Đau quá! Cái quái gì thế này?

Lê Thiên nhăn nhó bò dậy, đôi mắt hướng về "thủ phạm" vừa khiến hắn vấp ngã.

- Một quyển sách?

Lê Thiên ngạc nhiên cầm lên một quyển sách có vẻ ngoài cổ kính. Bìa sách màu vàng đất sần sùi, vài chỗ còn lấm tấm rêu phong. Khi hắn chạm vào, cảm giác vừa nặng trịch như kim loại, lại vừa mềm mại khó tả.

- Thật kỳ lạ… Hửm, chân mình hình như có chút đau nhức?

Lê Thiên cúi xuống nhìn ngón chân cái, một nửa móng chân đã bị bật mất, để lộ phần thịt đỏ ửng. Hắn vội vàng quăng quyển sách sang một bên, ôm lấy bàn chân đau đớn, vô tình liếc nhìn lại quyển sách kỳ lạ, hắn thấy trên đó loang lổ một vệt máu tươi.

- Chết tiệt! Kẻ nào ác độc lại làm ra một quyển sách bằng kim loại sắc bén như vậy chứ? Ai da, đau quá!

Lê Thiên rên rỉ thảm thiết. Nhưng nghĩ đến chủ nhân khổng lồ của chiếc tổ có thể trở về bất cứ lúc nào, hắn đành cắn răng chịu đựng, đứng dậy lượm lấy giỏ thuốc và khập khiễng bước đi.

Đi được chừng mười bước, Lê Thiên lại chần chừ quay đầu nhìn quyển sách, lẩm bẩm:

- Ngươi đã khiến ta bị thương, ta mang ngươi về xem có bán được chút tiền nào không, coi như đền bù tiền thuốc!

Không thể trách Lê Thiên quá tính toán. Cuộc sống nghèo khó từ nhỏ đã rèn giũa cho hắn thói quen tiết kiệm, lượm lặt từng chút.

Lê Thiên cúi xuống nhặt quyển sách bỏ vào giỏ thuốc, lẫn cùng những cành lá dược liệu. Sau đó, hắn nhanh chóng rời đi, nỗi sợ hãi thôi thúc hắn phải thoát khỏi nơi nguy hiểm này trước khi chủ nhân của chiếc tổ trở về.

Khi đến gần rìa chiếc tổ, Lê Thiên nhận ra nó được bao bọc bởi những cành cây rậm rạp, chằng chịt như một bức tường xanh khổng lồ. Phía trên đầu chỉ lác đác vài khoảng hở nhỏ cho ánh nắng yếu ớt xuyên qua, khiến khung cảnh xung quanh trở nên tối tăm, u ám.

- Chả trách chưa từng nghe ai kể về một cái tổ lớn đến vậy. Bị cành cây che phủ kín mít thế này, nếu không phải ta vô tình rơi xuống, có lẽ cả đời cũng chẳng thể phát hiện ra nó.

Lê Thiên cẩn thận tìm đường ra. Sau vài phút dò dẫm, hắn tìm thấy một thân cây cổ thụ đủ lớn để trèo qua sườn núi gần đó. May mắn thay, sườn núi phía này không quá dốc đứng. Dù ngón chân cái bị thương đau nhức, Lê Thiên vẫn cắn răng chịu đựng, cố gắng trèo xuống, rời xa khỏi chiếc tổ kỳ lạ.

- So với việc chạm trán chủ nhân của cái tổ và bị xé xác, chút đau đớn này vẫn còn chịu đựng được.

Lê Thiên âm thầm tự nhủ, cố gắng xua đi nỗi sợ hãi đang bủa vây.

Trải qua một đoạn đường đầy trắc trở, cuối cùng Lê Thiên cũng men theo những khe nứt trên vách đá mà thoát ra ngoài. Hắn lần theo con đường mòn quen thuộc xuống núi. Khi đặt chân xuống chân núi, ánh tà dương đã nhuộm đỏ cả một góc trời.

Đột nhiên một cơn lạnh lẽo ập đến khiến Lê Thiên rùng mình. Hắn nhịn đau, cố gắng lê bước trở về làng. Với cơ thể gầy gò, suy dinh dưỡng, lại thêm vết thương ở chân, việc chạy trở về dường như là một nhiệm vụ bất khả thi.

Khi cách vách núi nơi hắn hái thuốc chừng nửa cây số, Lê Thiên bỗng nghe thấy một tiếng kêu quái dị từ xa vọng xuống.

- Quác… éc… quác… éc…

Lê Thiên chợt nhớ đến những lời đồn đại gần đây trong làng. Vài người đi săn thú trên ngọn núi này đã mất tích một cách bí ẩn, không ai tìm thấy dấu vết hay thi thể của họ.

Lão thầy lang cũng đã nghiêm khắc cảnh báo Lê Thiên không được một mình lên núi nếu không có việc gì thực sự cần thiết. Lê Thiên vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, luôn nghe lời lão. Nếu không phải vì muốn tìm thuốc bồi bổ cho lão, hắn đã không dám mạo hiểm trèo lên đỉnh núi này.

Giờ đây, Lê Thiên mơ hồ hiểu ra nguyên nhân của những vụ mất tích bí ẩn. Có lẽ không phải do ma quỷ bắt cóc, mà chính là do chủ nhân của chiếc tổ khổng lồ kia gây ra. Nghĩ đến chiếc tổ bí ẩn và tiếng kêu rợn người, nỗi sợ hãi trong lòng hắn càng dâng cao. Bất chấp cơn đau nhức ở ngón chân, hắn ba chân bốn cẳng chạy về phía thôn làng thân thương.

Ngôi làng nhỏ của hắn cách ngọn núi chừng bốn năm dặm. Khi Lê Thiên về đến nơi, trời đã tối hẳn, những ngọn đèn dầu le lói trong bóng đêm mang lại cho hắn cảm giác an toàn, xoa dịu phần nào nỗi sợ hãi.

Rột… rột…

Tiếng dạ dày cồn cào kêu lên không ngừng. Vì quá sợ hãi, hắn đã cố gắng đi bộ liên tục trong một thời gian dài. Giờ đây, khi cơ thể thả lỏng, cảm giác mệt mỏi rã rời, cơn đói cồn cào và cơn đau từ ngón chân đồng loạt ập đến.

Lê Thiên cố gắng kéo lê thân xác mỏi mệt về tới căn nhà lá vách đất nằm ở cuối làng. Căn nhà của lão thầy lang nằm ở một nơi hẻo lánh, tách biệt hẳn so với những ngôi nhà khác, bởi vì lão thích sự yên tĩnh và nơi đây cũng có một khoảng đất rộng để lão thỏa thích vun trồng thảo dược.

Lê Thiên khẽ kéo cánh cửa được đan bằng thân tre, từ bên trong vọng ra giọng nói ấm áp:

- Về rồi đấy à? Sao hôm nay lại về muộn như vậy?

- Thưa gia gia, do con không cẩn thận bị thương nên về có hơi trễ!

Trong vô thức, Lê Thiên cảm thấy không nên kể cho lão thầy lang về chiếc tổ kỳ quái trên núi. Có lẽ hắn sợ lão lo lắng, la rầy hoặc ngăn cản hắn tiếp tục lên núi hái thuốc.

Lão thầy lang là một người có uy tín trong thôn. Bởi vì lão thường tận tâm cứu chữa cho người bệnh, nhiều khi còn không nhận một đồng tiền công nào.

Vì thế, dù người tìm đến lão chữa bệnh rất đông, nhưng số tiền lão kiếm được cũng chỉ vừa đủ cho một già một trẻ sống qua ngày. Lê Thiên rất ngưỡng mộ lão, hắn mong muốn khi trưởng thành cũng có được y thuật cao cường như lão, có thể cứu người giúp đời, được mọi người kính trọng.

Thế nhưng, cuộc đời vốn chẳng như là mơ, có lẽ hắn cũng không ngờ được rằng tương lai của hắn sẽ khác xa so với những gì hắn nghĩ.

- Có sao không con? Có cần ta xem qua không?

- Chỉ là vết thương ngoài da thôi, con tự xử lý được. Ông hãy nghỉ ngơi sớm đi!

- Vậy sao… Ta có để lại chút bắp luộc dưới bếp, con ăn đi rồi nghỉ ngơi. Dạo này ta cảm thấy hơi mệt mỏi.

- Vâng!

Lê Thiên nhanh chóng xuống bếp, vội vàng ăn những trái bắp luộc còn ấm. Hiện giờ hắn quá đói, có thực mới vực được đạo!

Sau khi ăn xong, hắn chợt nhớ đến vết thương ở ngón chân. Hắn vội vàng dùng nước muối rửa sơ, sau đó lấy thảo dược có sẵn trong nhà đắp lên rồi cẩn thận băng lại bằng một tấm vải rách.

- Khụ… khụ…

Tiếng ho khan yếu ớt từ phòng bên cạnh của lão thầy lang vọng lại từng đợt, khiến lòng Lê Thiên trào dâng chút tiếc nuối. Nếu chiều nay hắn hái được củ nhân sâm kia, có lẽ sức khỏe của lão đã tốt hơn nhiều rồi.

Thế nhưng, sau khi nghe thấy tiếng kêu quái dị hồi chiều, ý nghĩ quay lại ngọn núi đó để tìm lại củ nhân sâm khiến hắn không khỏi rùng mình. Hơn nữa, hắn cũng không chắc có thể tìm lại được đúng cái vách đá nơi củ nhân sâm mọc.

- Thôi bỏ đi… Còn mạng là còn cơ hội lo cho gia gia! Để mai ta thử tìm ở những ngọn núi khác xem sao.

Lê Thiên tự an ủi bản thân. Bất chợt, hắn nhớ đến quyển sách kỳ lạ nhặt được hồi chiều, liền lục lọi trong giỏ thuốc. Một lúc sau, hắn lấy ra được quyển sách cũ kỹ.

Lê Thiên nằm lên chiếc giường tre ọp ẹp, đưa cuốn sách ra trước ngọn đèn dầu leo lét, cố gắng nhìn rõ hình dạng của nó.

Lúc chiều, hắn không có thời gian xem xét kỹ. Giờ nhìn lại, quyển sách chỉ dài khoảng mười tấc, ngang năm tấc. Trên bìa sách hiện lên những ký tự kỳ quái, hắn biết chữ nhưng lại không thể nhận ra đây là loại văn tự gì.

Ở chính giữa bìa sách là hình ảnh một tòa lâu đài mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện. Hắn cảm giác khi cố gắng nhìn vào tòa lâu đài, nó dường như tan biến, nhưng khi lơ đãng, nó lại hiện ra, vô cùng quái lạ.

Xung quanh tòa lâu đài còn có những hình vẽ khó hiểu, đủ loại điểu trùng, sơn thú… nhưng tất cả đều mang hình thù kỳ dị. Không những thế, vệt máu khô ở góc quyển sách và lớp rêu phong bám trên bìa vẫn còn nguyên, khiến hắn cảm thấy quyển sách này càng thêm phần quái dị.

Sau khi cầm lên xem xét bên ngoài một hồi lâu, Lê Thiên mới nhớ đến việc mở cuốn sách ra xem nội dung bên trong. Khi hắn dùng tay cố gắng mở, hắn mới nhận ra quyển sách này dường như được đúc hoàn toàn từ một khối kim loại.

Dù vẫn thấy những đường kẻ phân chia các trang sách, nhưng dù hắn dùng hết sức cũng không thể cạy ra được. Có lẽ hắn quá gầy yếu, hoặc có lẽ quyển sách này vốn không có cách nào mở ra.

- Không biết kẻ nào thất đức lại làm ra một quyển sách quái gở như vậy, hại ta bị thương, chết tiệt!

Lê Thiên khẽ chửi thầm. Hắn chưa từng nhìn thấy quyển sách nào kỳ lạ đến thế. Tuy nhiên, một cảm giác mơ hồ mách bảo hắn rằng quyển sách này có lẽ rất quý giá.

Hắn có thể mang nó đến cho lão Thiết đầu làng xem thử nó có đáng giá không. Lão Thiết là một người đàn ông trung niên đã có thâm niên ba mươi năm trong nghề rèn. Lê Thiên nghĩ lão có lẽ sẽ nhận ra chất liệu của cuốn sách và định giá được nó.

Cứ thế, với ý nghĩ bán được quyển sách sẽ kiếm được một khoản tiền lớn, Lê Thiên dần dần chìm vào giấc ngủ với những giấc mơ đẹp. Tuy nhiên, Lê Thiên lại không hề hay biết rằng, vệt máu khô trên quyển sách đang dần dần biến mất… không, phải nói là đang dần dần bị một thứ gì đó nuốt chửng…

Vô Hạn Thư

Tác giả: ThichMiGoi

Boong… boong… boong…

Ba tiếng chuông trầm vọng, kéo dài, xé tan màn đêm tĩnh lặng. Lê Thiên giật mình choàng tỉnh, lồng ngực hắn phập phồng như vừa trải qua một cuộc rượt đuổi. Mắt hắn mở to, cố gắng định hình khung cảnh xung quanh, nhưng tất cả chỉ là một màn sương khói nhàn nhạt, bao phủ mọi thứ trong một vẻ huyền ảo khó tả.

- Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?

Hàng loạt câu hỏi lớn như sóng trào dâng trong đầu Lê Thiên. Hắn nhớ rõ ràng mình đang nằm trên chiếc giường tre ọp ẹp ở nhà, vậy mà giờ đây… Chẳng lẽ đây là một giấc mơ? Cảm giác choáng váng cùng sự hoang mang tột độ khiến đầu óc hắn trở nên trì trệ, không thể xâu chuỗi bất cứ một ký ức nào.

Cách hắn không xa, một cánh cửa khổng lồ hiện ra trong màn sương, rực rỡ ánh kim quang chói mắt. Trên bề mặt cánh cửa khắc họa những hình thù kỳ dị, phức tạp, tựa như những sinh vật huyền bí đang uốn lượn, giao nhau. Phía trên đỉnh đại môn, lơ lửng ba ký tự cổ quái, vừa xa lạ lại vừa có chút quen thuộc, khiến Lê Thiên không khỏi nheo mắt nhìn kỹ.

Một tia sáng lóe lên trong trí nhớ mơ hồ, Lê Thiên khẽ thốt lên, giọng đầy kinh ngạc:

- Đây… đây không phải là hình dạng bên ngoài bìa quyển sách mà ta vừa lượm được chiều nay sao? Tại sao nó lại nằm trên cánh cửa lớn này?

- Hài tử, thiên đạo hiện giờ do ai chấp chưởng?

Một âm thanh già nua, trầm khàn, vang vọng khắp không gian mờ ảo, tựa như tiếng vọng từ ngàn xưa vọng lại. Lê Thiên giật bắn mình, hoảng loạn đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói.

Bóng tối và sương mù dày đặc bao trùm, không một bóng người. Nỗi sợ hãi dâng lên tột độ, hắn lắp bắp la lớn:

- Ma… ma… có ma… ai cứu ta với…

- Có ngươi mới là ma! Ta là Hồn niệm!

Âm thanh kia đáp lại, mang theo một chút bất mãn.

Lê Thiên run rẩy, cố gắng trấn tĩnh bản thân, lắp bắp đáp lời:

- Ngươi… ngươi không phải là ma thì ra đây đi… đừng có hù dọa ta… gan ta rất nhỏ… tim ta rất yếu… sẽ bị ngươi hù chết mất…

- Ta không thể xuất hiện, ta không phải là… người!

- Thế mà ngươi còn bảo ngươi không phải là ma?

Lê Thiên gần như muốn khóc, giọng hắn nghẹn lại vì sợ hãi.

- Thả ta ra… ta muốn về nhà… ta rất gầy… cả người cũng chưa đến bốn mươi cân… xương cũng không đủ cho ngươi gặm…

Thứ tự xưng là Hồn niệm có chút im lặng. Hắn chỉ cảm thấy khi mở miệng hỏi câu kia khí thế ngút trời, ai ngờ lại khiến cho kẻ được chọn bị dọa đến mức này. Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên trong không gian tĩnh mịch.

Hắn không hiểu rốt cuộc chí bảo danh chấn bốn phương lưu lạc đến mức nào mà lại gặp phải một thí luyện giả đến cả Hồn niệm cũng không biết là gì.

- Được rồi! Đừng làm ồn nữa!

Hồn niệm lên tiếng, giọng mang theo chút bất lực.

- Ngươi có thể tiến vào nơi này cũng coi như là hữu duyên! Đây có thể là cơ hội giúp ngươi một bước phi thiên!

“- a không muốn phi thiên!

Lê Thiên vội vàng xua tay, vẻ mặt đầy lo lắng.

- Ta chỉ muốn sống lâu thêm chút nữa thôi! Người ta thường nói “bay càng cao, ngã càng đau”, ta hồi chiều vừa được trải nghiệm rồi… tốt nhất ta vẫn nên làm lang băm… nhầm… làm lang y sống qua ngày là được! Ngươi hãy thả ta đi, ta van ngươi!

Lê Thiên tuy còn nhỏ tuổi, nhưng hắn luôn mang trong mình sự cảnh giác cao độ. Hắn tin rằng trên đời này không có bữa trưa miễn phí, những thứ tốt đẹp từ trên trời rơi xuống, nếu không phải lừa đảo thì cũng là cạm bẫy.

Hồn niệm lần thứ hai rơi vào im lặng. Hắn quyết định hoàn thành trách nhiệm của mình. Nếu kẻ này không thể kế thừa, thì cùng lắm hắn lại chìm vào giấc ngủ say thêm một vạn tám nghìn năm nữa, cho đến khi trời đất hoang vu cũng được! Dù sao, thời gian hắn chờ đợi cũng không ngắn, có chờ thêm chút nữa cũng chẳng hề gì.

- Im lặng!

Hồn niệm quát lên, cắt ngang lời nói của Lê Thiên.

- Ta không có dư bao nhiêu linh niệm để tranh luận với ngươi! Ngươi hãy nghe cho kỹ đây! Đây là bên trong Vô Hạn Thư…

- Vô Hạn Thư là cái gì?

Lê Thiên ngơ ngác hỏi.

- Cái đó có ăn được không? Có bán được không?

- Ngươi im miệng lại cho ta!

Hồn niệm gầm gừ, giọng đầy vẻ uy hiếp.

- Có tin ta ăn ngươi không?

Hắn thực sự rất muốn có một bàn tay để tát cho tên nhóc này một cái, dù hiện tại hắn chỉ là một Hồn niệm vô hình. Tên tiểu tử này vừa nãy còn sợ hãi đến suýt ngất xỉu, bây giờ lại trở nên vô lễ, lắm lời đến khiến người ta chán ghét.

Lê Thiên có chút ngượng ngùng, cười hề hề làm lành. Khi hắn xác định cái thứ gọi là Hồn niệm này không có ý định làm hại mình, bản tính tò mò của một đứa trẻ trỗi dậy mạnh mẽ trong tâm trí hắn, lấn át cả nỗi sợ hãi ban đầu. Dù sao, hắn cũng là một đứa trẻ thông minh, ham học hỏi những điều mới lạ, chỉ là cái tật lắm miệng đôi khi khiến người khác phải đau đầu.

- Ta là Hồn niệm, coi như là người hướng dẫn trong Vô Hạn Thư này…

Hồn niệm giới thiệu lại một lần nữa, hắn nói được nửa chừng thì dừng lại, quan sát thấy Lê Thiên đang chăm chú lắng nghe, không có vẻ gì sẽ cắt ngang lời mình, hắn mới có chút yên tâm tiếp tục. Cũng không thể trách hắn được, dù sao hắn đã ngủ say không biết bao nhiêu ngàn năm, hắn cũng chẳng còn nhớ lần cuối cùng mình mở miệng là khi nào nữa.

- Vô Hạn Thư được tạo ra nhằm bồi dưỡng những thí luyện giả đủ điều kiện phát triển thành Minh Sư. Ta thấy ngươi có lẽ chỉ là một người thường, còn chưa tiếp xúc đến những điều cơ bản nhất của giới tu luyện, chứ đừng nói đến việc nghe danh Minh Sư đã tuyệt tích!

Lê Thiên gật gật đầu, nghe có chút hiểu, có chút không. Thực ra hắn rất muốn mở miệng hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ Hồn niệm nổi giận, cho nên đành ngoan ngoãn ngậm miệng lắng nghe.

Hồn niệm có chút tán thưởng sự nghe lời bất ngờ của Lê Thiên, hắn tiếp tục nói bằng giọng già nua, có phần cứng nhắc:

- Minh sư là gì thì lát nữa ngươi bước qua đại môn sẽ tự khắc biết. Còn bây giờ, ta sẽ nói cho ngươi biết những điều cần thiết!

- Thứ nhất, thí luyện giả cần phải có tâm trí mạnh mẽ. Ngươi cũng coi như miễn cưỡng đạt đủ điều kiện, vì thế mới có thể truyền tải linh hồn tiến vào bên trong Vô Hạn Thư. Bằng không, cho dù ngươi có ngâm Vô Hạn Thư vào cả thùng máu của ngươi cũng không thể đủ điều kiện tiến vào nơi này!

Lê Thiên đột nhiên nhớ tới vết thương rách toạc ở chân vào buổi chiều. Thì ra, chính sự cố bất ngờ đó đã vô tình kích hoạt điều kiện để hắn tiến vào đây.

- Thứ hai, ngươi chỉ có hai lần thử nghiệm. Nếu như có thể thông qua thí luyện, ngươi sẽ nhận được phần thưởng, chính thức nhập môn, học tập để trở thành Minh Sư. Nếu không thì…

- Nếu không thì sao?

Lê Thiên vội vàng hỏi, giọng hắn lộ rõ vẻ lo lắng cho số phận nhỏ bé của mình.

- Ngươi sẽ bị xóa trí nhớ, không còn nhớ những gì đã xảy ra hôm nay. Ta sẽ tiếp tục ngủ say, chờ đợi một thí luyện giả thích hợp khác. Hiện giờ, nếu ngươi không muốn tham gia thí luyện, ta cũng có thể đưa ngươi ra ngoài, tất nhiên, ngươi cũng sẽ bị xóa trí nhớ!

- Phù… không chết là được!

Lê Thiên thở phào nhẹ nhõm. Nếu không ảnh hưởng đến tính mạng thì tốt rồi! Cho dù có là bảo vật vô giá, cũng cần phải có mạng để hưởng thụ.

- Hừ! Minh sư tìm người truyền thừa, chứ không tìm quỷ hồn! Chúng ta đã có đủ rồi!

Hồn niệm hừ lạnh một tiếng.

- Nếu ta muốn hại ngươi, thì ngươi đã không biết chết bao nhiêu lần rồi!

- Thưa tiền bối, không biết còn vấn đề quan trọng nào nữa không?

Lê Thiên sau khi nghe nói không nguy hiểm đến tính mạng, liền thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, cúi người cung kính hỏi. Dù sao lần "thí luyện" này cũng có phần thưởng, lại không gây hại cho bản thân, cớ gì hắn lại từ chối? Mà cho dù hắn muốn chống cự, thì một đứa trẻ mười hai tuổi như hắn có thể làm gì được người ta? Hắn vẫn có chút tự hiểu lấy mình.

- Hiện tại thì chỉ có vài điều như vậy. Ngươi dù sao cũng là lần đầu xuất hồn tiến vào Vô Hạn Thư. Ngươi hãy về nghỉ ngơi. Ngày mai vào đầu giờ Tý, chỉ cần chạm vào Vô Hạn Thư, tập trung tinh thần là có thể tiến vào nơi này, bắt đầu thí luyện. Lúc này, ngươi hãy trở về đi!

Âm thanh của Hồn niệm vang vọng rồi dần tan biến trong không gian.

- Tiền bối…

Lê Thiên vừa kịp thốt ra hai tiếng thì đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Hắn phát hiện bản thân vẫn đang nằm trên chiếc giường tre quen thuộc trong căn nhà nhỏ. Phải mất một lúc hắn mới hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mơ màng.

Một giấc mơ thật kỳ lạ!

Lê Thiên lắc lắc đầu, cố gắng xua đi dư âm của giấc mơ vừa rồi. Cảm giác mọi thứ quá chân thật khiến hắn không khỏi nghi hoặc. Tuy nhiên, không hiểu vì sao tâm trí hắn lại vô cùng mệt mỏi, một cơn buồn ngủ kéo đến, và hắn lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Lê Thiên thức dậy, bắt đầu những công việc thường nhật như mọi ngày. Những ký ức về đêm qua dường như đã tan biến hoàn toàn. Cho dù có đôi lúc vô thức nhớ lại, hắn cũng chỉ coi đó là một giấc mơ bình thường như bao giấc mơ khác.

Một ngày làm việc vất vả lại trôi qua. Lão lang đã quá già yếu, Lê Thiên không nỡ để lão làm bất cứ việc gì nặng nhọc, vì vậy hầu hết công việc trong nhà đều do hắn chủ động đảm nhận.

Sau bữa tối đạm bạc, hắn thường leo lên giường ngủ rất sớm. Cái thôn nhỏ này nằm ở một nơi hẻo lánh, cuộc sống của mọi người chủ yếu diễn ra vào ban ngày, ban đêm thường ngủ sớm để lấy sức, trẻ con trong thôn cũng không được phép ra ngoài vào thời điểm này.

Ngoài trời lúc này đã là giữa đêm, ánh trăng mờ ảo rọi xuống mái nhà tranh. Quyển sách nhỏ mà Lê Thiên vô tình bỏ quên dưới gối đột nhiên tỏa ra một vầng hào quang yếu ớt, lung linh trong bóng tối. Bàn tay hắn vô thức quờ quạng trong giấc ngủ, lại vô tình chạm vào quyển sách đang phát sáng…

Thí luyện bắt đầu

Tác giả: ThichMiGoi

- Boong… boong… boong…

Ba tiếng chuông trầm đục vang lên, kéo Lê Thiên trở về thực tại. Hắn giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn quanh không gian sương mù quen thuộc.

- Lại là nơi này sao? Chẳng lẽ giấc mơ còn có thể lặp lại?

Hắn lẩm bẩm, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

- Hừ! Ngươi còn định ngủ đến bao giờ?

Âm thanh hừ lạnh quen thuộc của Hồn niệm vang lên, ẩn chứa một chút khó chịu.

- Ta cai quản Vô Hạn Thư này đã trăm ngàn năm, ngươi cũng coi như là kẻ đặc biệt, đã được tham gia thí luyện, vậy mà còn dám ngủ quên?

Âm thanh lạnh lùng của hồn niệm vang lên, hắn càng ngày càng có chút ngứa mắt tên tiểu tử này.

- A, xin lỗi tiền bối!

Lê Thiên vội vàng tạ lỗi, hắn lúc này đã nhớ lại ký ức của ngày hôm qua.

- Không phải là do ta cố ý, chỉ là ta hơi mệt mỏi. Với lại, ta đang tuổi ăn tuổi lớn, ai mà chẳng cần ngủ. Ta nghĩ tiền bối chắc cũng cần nghỉ ngơi chứ?

Câu hỏi ngây ngô của Lê Thiên khiến Hồn niệm nghẹn lời. Thực ra, hắn không chỉ cần ngủ mà còn cần ngủ rất sâu và rất nhiều để hồi phục chút ít tinh niệm ít ỏi còn sót lại. Chẳng nói đâu xa, hắn cũng chỉ vừa mới thức tỉnh ngày hôm qua mà thôi.

- Được rồi, đừng có mà già mồm nữa!

Hồn niệm thúc giục.

- Ngươi mau tiến vào trong đại môn để tham gia thí luyện đi!

Hồn niệm mở miệng hối thúc, Lê Thiên có chút nghi ngờ. Thật tình mà nói, hắn không dám hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của một kẻ mà mình thậm chí còn chưa nhìn thấy hình dáng thật sự, huống chi đó lại là một Hồn niệm kỳ lạ.

- Quả thật khi ta bước vào tham gia thí luyện sẽ không có nguy hiểm gì sao?

Hắn thận trọng hỏi.

- Ta đã nói rồi, nếu ngươi không muốn tham gia thí luyện thì ta sẽ đưa ngươi ra ngoài. Cùng lắm thì ta lại ng… khụ… lại tu luyện thêm một vạn năm nữa để chờ người khác cũng được. Đừng lãng phí thời gian của ta!

Nói thật, tuy Lê Thiên sợ hãi, thế nhưng kêu hắn không có chút nào tò mò thì là lời lời nói dối, đứng trước quang cảnh kỳ ảo, tráng lệ này có thể không tò mò được sao?

- Được rồi, ta tham gia!

Lê Thiên hạ quyết tâm, nghĩ bụng nếu người ta muốn hại mình thì đâu cần phải rườm rà như vậy, chỉ cần một vỗ là xong.

- Vậy ta cần phải làm gì tiếp theo, tiền bối?

- Ngươi hãy tiến lại gần đại môn, đưa tay đặt lên trên đó, giữ cho tâm trí bình tĩnh, thả lỏng. Đây cũng coi như là một loại khảo nghiệm tâm trí của ngươi. Nếu đầu óc quá hỗn tạp, việc trở thành Minh Sư chỉ là mơ tưởng. Nên nhớ, ngươi chỉ có ba lần thử!

Lê Thiên chậm rãi tiến về phía đại môn, trong lòng không ngừng cảnh giác. Chỉ cần có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, hắn sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy, dù không chắc có thể thoát được hay không.

Từ xa nhìn lại, đại môn đã vô cùng to lớn, nhưng khi đến gần, Lê Thiên mới thực sự cảm nhận được sự vĩ đại vượt xa mọi hình dung. Nó cao sừng sững như một vách núi khổng lồ, trên bề mặt chạm khắc vô vàn kỳ trùng dị thú, những hình nhân quái lạ, cùng với những loại trái cây mà hắn chưa từng thấy bao giờ. Hắn không khỏi dừng chân ngắm nhìn một lúc.

- Nhanh đặt tay lên đại môn, đừng có mà ngẩn người ra nữa!

Hồn niệm lại một lần nữa lên tiếng thúc giục.

Lê Thiên chần chừ một lát rồi kiên quyết đưa tay chạm vào cánh cửa lạnh lẽo. Hắn cố gắng hít sâu, thả lỏng cơ thể, giữ cho tâm trí hoàn toàn tĩnh lặng. Năm phút trôi qua mà vẫn không có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn kiên nhẫn hít thở đều đặn, nhắm mắt thư giãn.

Đột nhiên, một vầng kim quang rực rỡ tỏa ra, dần dần bao bọc lấy cánh tay hắn. Lê Thiên cảm nhận được sự bất thường, vội vàng mở mắt muốn rút tay lại, nhưng cơ thể dường như không còn nghe theo sự điều khiển, hoảng hốt, hắn kêu lên:

- Tiền bối, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngươi lừa ta sao?

- Yên tĩnh! Cái đồ nhát chết này, ngươi sắp được đưa vào Học đạo rồi. Đây là cửa ải đầu tiên ngươi cần vượt qua, kim quang này chỉ đang đánh giá tư chất cơ thể của ngươi mà thôi!

- Vậy sao? Tư chất của ta thế nào? Có phải là thiên tài trăm năm có một không?

Lê Thiên tò mò hỏi, lúc này kim quang đã lan đến ngực hắn.

- Thiên tài cái rắm!

Hồn niệm không chút khách khí đáp.

- Tuy nói rằng Minh Sư chủ yếu tu luyện linh niệm, nhưng từ xa xưa đã có câu: “Một đầu óc minh mẫn trong một cơ thể khỏe mạnh”. Nghĩa là một cơ thể cường tráng là nền tảng cho một trí tuệ sáng suốt và hiệu quả. Tư chất cơ thể của ngươi quá tệ, chỉ là phàm linh, thậm chí còn không có linh thể, muốn gia nhập vào những môn phái tu tiên hạ đẳng nhất cũng không có cửa. May mắn cho ngươi là đụng phải Vô Hạn Thư. Tốt nhất ngươi nên quý trọng cơ hội này! Tư chất cơ thể vẫn có thể dùng ngoại lực bù đắp được, còn Tâm giới mà phế thì coi như xong.

Lê Thiên lặng lẽ nghe, trong lòng dâng lên sự thất vọng. Đúng như lời Hồn niệm, hắn biết mình không có gì đặc biệt, nhưng khi nghe lời thật sự vẫn cảm thấy một chút hụt hẫng bên trong.

- Tiền bối...

Hắn khẽ gọi.

- Được rồi, ngươi có cả vạn câu hỏi, ta làm sao trả lời hết được, sau này ngươi sẽ tự khắc hiểu. Giờ thì mau tiến vào đi thôi!

Vừa dứt lời, Lê Thiên cảm thấy như bị một lực hút mạnh mẽ kéo vào một không gian khác. Hắn muốn hét lên nhưng cổ họng nghẹn lại, không phát ra được âm thanh nào...

Sau một thoáng choáng váng, cảm giác khó chịu dần tan biến. Lê Thiên ngẩng đầu nhìn, trước mắt hắn là một bình đài rộng lớn đến kinh ngạc, có thể chứa đến hàng ngàn người mà không chật chội. Bình đài được lát bằng những phiến gạch hình vuông màu lục bảo, mỗi cạnh chừng một thước.

- Đây là đâu?

Lê Thiên thầm hỏi, dù đã dần quen với những điều kỳ lạ nhưng không gian này vẫn khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn. Xung quanh bình đài là một khoảng không đen kịt như mực, chỉ thỉnh thoảng lóe lên những đốm sáng nhỏ li ti, tựa như bầu trời đêm đầy sao.

- Không biết gạch lót dưới chân có phải là ngọc thạch mà người ta hay nói không nhỉ? Nếu thật thì đúng là xa xỉ quá, cạy được một miếng mang về chắc chắn sẽ phát tài to!

Lê Thiên thầm nghĩ. Nếu Hồn niệm bên ngoài mà biết được ý nghĩ này của hắn, có lẽ hắn sẽ không tiếc hao tổn linh niệm quý giá mà tạo ra một bàn tay tóm chết hắn ngay lập tức. Ngọc thạch bình thường làm sao có thể dùng để lát bình đài này, như vậy chẳng phải là vứt bỏ bộ mặt của toàn bộ Minh Sư sao?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng sự yên tĩnh đến đáng sợ nơi này khiến Lê Thiên không khỏi cảm thấy bất an.

- Người thí luyện, ngươi đã sẵn sàng chưa?

Một giọng nói cứng nhắc vang lên, không thể phân biệt được giới tính, khiến Lê Thiên giật mình thon thót.

- Tiền bối, là ngươi sao? Đừng có dọa vãn bối nữa mà!

Hắn gào lên.

Không có ai đáp lại. Lê Thiên lúc này thực sự đã bị dọa cho sợ hãi.

- Người thí luyện, ngươi đã sẵn sàng chưa?

Âm thanh cứng nhắc đó lặp lại một lần nữa. Lúc này Lê Thiên mới nhận ra chủ nhân của giọng nói này dường như không thể linh hoạt như Hồn niệm ngoài kia, tựa hồ là một vật vô tri vô giác.

- Đã sẵn sàng!

Lê Thiên bất đắc dĩ lên tiếng sau một hồi suy nghĩ.

- Vòng đầu tiên, quy tắc như sau: Trong vòng nửa canh giờ, ngươi cần ghi nhớ và chọn các loại thảo dược phù hợp với công dụng đưa ra. Ngươi chỉ được phép sai ba lần.

- Khoan đã, nếu sai quá ba lần thì sao?

Lê Thiên hỏi xong thì không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Chỉ thấy trước mặt hắn xuất hiện hai trụ cột bằng cẩm thạch cao đến ngực.

- Trong bất kỳ lĩnh vực tu luyện nào, đan đạo đều đóng vai trò vô cùng quan trọng, thậm chí có thể nói là lĩnh vực hỗ trợ không thể thiếu. Không có đan dược, người tu luyện sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong việc đột phá bình cảnh và chữa trị vết thương một cách hiệu quả. Vì thế, các đời tiền bối Minh Sư rất coi trọng đan đạo, dù không phải ai cũng có thể trở thành một đan sư, nhưng việc hiểu biết về đan đạo có tác dụng rất lớn. Vòng thứ nhất, từng loại thảo dược và công dụng của nó sẽ lần lượt xuất hiện. Ngươi có nửa canh giờ để ghi nhớ. Sau khi hết thời gian ghi nhớ, cột bên trái sẽ hiển thị một công dụng hoặc đặc điểm nào đó, ngươi cần chọn đúng một trăm loại thảo dược trong số một ngàn loại. Ngươi chỉ cần ra hiệu, cột bên phải sẽ tự động chuyển đổi hình ảnh thảo dược cho ngươi lựa chọn. Bắt đầu giai đoạn thứ nhất!

Âm thanh cứng nhắc vang lên giải thích cho Lê Thiên, hắn chăm chú lắng nghe.

- Ta phản đối! Làm sao có thể trong vòng nửa canh giờ mà nhớ được nhiều thứ như vậy?

Lê Thiên vội vàng phản bác. Nhưng vẫn như cũ, không ai đáp lại hắn. Hắn chỉ còn cách bất đắc dĩ tập trung quan sát ánh sáng phát ra từ hai cột cẩm thạch. Từ khi bước chân vào nơi gọi là Vô Hạn Thư này, những chuyện kỳ lạ hắn chứng kiến đã không ít, vì vậy hắn cũng dần quen với những điều khó hiểu.

Lúc này, hai cột cẩm thạch đồng loạt tỏa sáng. Một bên hiển thị hình ảnh hư ảo của một loại thảo dược, bên còn lại xuất hiện những dòng chữ giải thích đặc điểm và công dụng của nó.

Lê Thiên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ và tò mò, rất nhanh hắn đã bị thu hút bởi những hình ảnh và thông tin này. Dù sao hắn cũng coi như là một thầy lang học việc, nên rất hứng thú với các loại thảo dược, bình thường hắn cũng đọc rất nhiều sách về chúng. Tuy nhiên, càng về sau, những loại thảo dược xuất hiện càng kỳ lạ, tên gọi khó nhớ, công dụng thì quái dị, dường như hắn chưa từng nghe nói đến bao giờ, khiến cho việc ghi nhớ của Lê Thiên trở nên khó khăn hơn.

- Không ngờ Mãn Trầu Thảo lại có tác dụng như vậy, lúc nào đó ta sẽ thử xem!

Lê Thiên vừa ghi nhớ vừa đưa tay chuyển đổi hình ảnh. Chẳng mấy chốc, nửa canh giờ trôi qua. Hai cột cẩm thạch ngừng phát sáng.

Lê Thiên khẽ nhắm mắt lại, ngồi xuống cố gắng tiêu hóa toàn bộ những gì vừa nhìn thấy. Lúc này, khuôn mặt non nớt của Hắn trở nên tập trung và tĩnh lặng lạ thường, không còn vẻ nhút nhát như trước.

- Hiện tại bắt đầu sang giai đoạn thứ hai! Ngươi có thời gian một nén nhang (khoảng 15 phút)!

Cột bên trái hiện lên dòng chữ:

- Công dụng rèn luyện gân cốt cho phàm nhân, thúc đẩy trao đổi chất, thích mọc nơi râm mát, ẩm ướt. Tuy nhiên, khi tưới nhiều nước thì rất dễ chết, thời gian tưới thích hợp nhất chính là giữa đêm.

Khi nhìn thấy dòng chữ này, tay phải của Lê Thiên bắt đầu di chuyển, hình ảnh các loại thảo dược hiện lên và thay đổi nhanh như chớp. Trong số một ngàn loại thảo dược này, có rất nhiều loại có công dụng rèn luyện gân cốt. Việc lựa chọn chính xác với lượng thông tin ít ỏi như vậy vốn đã rất khó, lại còn bị áp lực về thời gian.

Rất nhanh chóng, Lê Thiên đã tìm ra đáp án mình cần, đó chính là Hoàng Diệp Thảo.

Để kịp thời gian, hắn phải tập trung cao độ, tốc độ lướt tìm hình ảnh thảo dược của hắn rất nhanh, dường như chưa đến một giây một loại. Cứ thế, hắn đã hoàn thành được bảy tám mươi loại thảo dược.

Không thể không nói, Lê Thiên quả thực có trí nhớ rất tốt và phản ứng nhanh nhạy. Dù không phải là nhất tâm nhị dụng, nhưng tốc độ tìm ra đáp án của hắn gần như chỉ mất hai ba giây cho một loại.

Cần phải nhớ rằng đây là thí luyện chọn người thừa kế Minh Sư, những người thí luyện trước đây dù kém cỏi nhất cũng phải đạt đến cảnh giới Nạp khí cảnh. Thể chất và tâm trí của họ dù là phàm nhân mạnh nhất cũng không thể so sánh được, không nói là khác biệt như trời với đất, nhưng gấp vài chục lần là điều hoàn toàn có thật.

 

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play