| EXSH | Fleurs De Femme
«SongMỹ » Ánh Trăng Trong Lồng.
→Sương đêm Hà Nội tháng mười hai lạnh đến thấu xương. Trong căn phòng kín mít tại một biệt thự vắng ở ngoại ô, không khí còn lạnh hơn cả bên ngoài.
→Ngân Mỹ ngồi trên chiếc ghế bành da, đôi mắt nâu lạnh lùng quan sát Khương Hoàn Mỹ đang co ro trong góc phòng. Ánh đèn vàng hắt bóng dài lên tường, tạo thành những hình thù kỳ quái như đang nhảy múa.
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Mày nghĩ mày có thể trốn được tao ư?"
Giọng Ngân Mỹ trầm, đều đều, không một chút cảm xúc.
→Hoàn Mỹ run rẩy, những vết bầm tím trên cổ tay còn mới, đỏ thẫm dưới ánh đèn. Cô không trả lời, chỉ cúi gầm mặt xuống, mái tóc dài rũ rượi che khuất gương mặt tái nhợt.
→Ba tháng. Đã ba tháng kể từ ngày cô bị bắt đến đây, bị tách khỏi thế giới bên ngoài, trở thành con chim trong lồng của Vũ Thị Ngân Mỹ - người từng là bạn thân thời đại học, người từng nắm tay cô dưới những hàng phượng vĩ nở đỏ rực, người từng thì thầm những lời yêu thương trong đêm.
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Đứng dậy"
//Ra lệnh//
→Hoàn Mỹ chậm rãi đứng lên, thân hình gầy guộc trong bộ đồ ngủ mỏng manh. Cô run rẩy không chỉ vì lạnh, mà còn vì biết những gì sắp xảy ra.
→Ngân Mỹ tiến lại gần, từng bước chậm rãi như con mèo vờn chuột. Ngón tay lạnh lẽo của cô chạm vào cằm Hoàn Mỹ, nâng mặt cô lên.
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Mày vẫn đẹp, dù đã bị vấy bẩn."
#𝐤𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐡𝐨𝐚𝐧𝐦𝐲«𝐨𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞»
"Thả em ra, chị Mỹ."
Giọng Hoàn Mỹ yếu ớt, khàn đặc vì những lần khóc lóc van xin trước đó.
#𝐤𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐡𝐨𝐚𝐧𝐦𝐲«𝐨𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞»
"Em xin chị..."
→Một cái tát giáng xuống, mạnh đến nỗi Hoàn Mỹ choáng váng, ngã xuống sàn gỗ lạnh ngắt.
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Ai cho mày gọi tao bằng 'chị'?"
→Ngân Mỹ quỳ xuống, tóm lấy tóc Hoàn Mỹ, kéo mặt cô sát vào mặt mình.
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Mày đã quên mình là ai rồi sao? Mày là đồ khốn nạn, là kẻ phản bội!"
#𝐤𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐡𝐨𝐚𝐧𝐦𝐲«𝐨𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞»
"Em chưa từng phản bội chị! Chuyện giữa em và chị Vân chỉ là..."
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"CHỊ VÂN?"
→Ngân Mỹ gầm lên, mắt đỏ ngầu.
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Mày dám nhắc đến tên ấy trước mặt tao?"
→Cơn thịnh nộ bùng lên không kiểm soát. Những cú đấm, cú đá trút xuống thân hình gầy yếu của Hoàn Mỹ. Cô không kháng cự, chỉ co người lại, ôm lấy đầu, để những đòn roi tiếp tục giáng xuống.
→Ngân Mỹ thở hổn hển, dừng lại khi thấy máu từ khóe miệng Hoàn Mỹ chảy ra. Cô đứng thẳng dậy, lau tay vào chiếc khăn tay lụa màu trắng.
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Mày biết không"
→giọng Ngân Mỹ đột ngột dịu xuống, trở nên trầm tư
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"tao đã mơ thấy mày đêm qua. Mơ về ngày chúng ta đi chơi Đà Lạt, mày cầm tay tao trên đồi thông, nói rằng sẽ không bao giờ rời xa."
→Hoàn Mỹ khẽ liếm đi dòng máu trên môi, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
#𝐤𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐡𝐨𝐚𝐧𝐦𝐲«𝐨𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞»
"Em nhớ... em nhớ ngày đó."
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Vậy tại sao?"
→Ngân Mỹ quay lại, đôi mắt đầy tổn thương lộ ra trong khoảnh khắc hiếm hoi.
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Tại sao mày lại chọn Vân? Tại sao lại đá tao đi như một con chó?"
#𝐤𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐡𝐨𝐚𝐧𝐦𝐲«𝐨𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞»
"Vì chị quá độc đoán! Chị muốn kiểm soát mọi thứ về em!"
→Hoàn Mỹ bật khóc thành tiếng
#𝐤𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐡𝐨𝐚𝐧𝐦𝐲«𝐨𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞»
"Chị Vân cho em không gian, sự tự do..."
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"TỰ DO?"
//Cười gằn"
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Vậy giờ mày có tự do không? Mày có không gian không?"
→Cô bước đến chiếc tủ gỗ, mở ra, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Tao có quà cho mày đấy."
→Hoàn Mỹ lùi lại, sợ hãi.
#𝐤𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐡𝐨𝐚𝐧𝐦𝐲«𝐨𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞»
"Cái gì...đó là gì?"
→Ngân Mỹ mở hộp, bên trong là một chuỗi vòng tay bằng bạc có khóa, và một ống tiêm nhỏ.
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Một món quà nhỏ để đảm bảo mày sẽ không bao giờ rời xa tao nữa."
#𝐤𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐡𝐨𝐚𝐧𝐦𝐲«𝐨𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞»
"Không... xin chị... đừng..."
→Hoàn Mỹ bò lùi về phía sau, lưng chạm vào tường lạnh.
→Nhưng sức lực cô đã cạn. Ba tháng bị giam cầm, tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần đã khiến cô kiệt quệ. Ngân Mỹ tiến đến, dễ dàng khống chế cô, tiêm một mũi vào cổ tay.
→Chất lỏng lạnh lẽo tràn vào cơ thể khiến Hoàn Mỹ rùng mình. Vài phút sau, cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
→Ngân Mỹ nhẹ nhàng đeo chiếc vòng bạc vào cổ tay Hoàn Mỹ, khóa lại bằng một ổ khóa tí hon.
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Giờ thì mày là của riêng tao rồi."
→Hoàn Mỹ nhắm nghiền mắt, nước mắt lặng lẽ trào ra. Cô nhớ đến ngày đầu tiên gặp Ngân Mỹ ở giảng đường đại học - một cô gái tự tin, thông minh, với nụ cười có thể làm tan chảy băng giá. Làm sao người ấy lại trở thành con quái vật trước mặt cô?
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Tao yêu mày, Hoàn Mỹ"
→Ngân Mỹ thì thầm, đôi mắt đầy mâu thuẫn giữa sự ái ngại và điên cuồng.
#𝐍𝐠𝐚̂𝐧𝐌𝐲̃|«𝐌𝐲̃𝐌𝐲̃»
"Tao yêu mày đến mức phải giữ mày bên cạnh, dù bằng bất cứ giá nào."
→Đêm khuya dần trôi, Ngân Mỹ bế Hoàn Mỹ lên giường, đắp chăn cho cô, rồi ngồi bên cạnh nhìn cô ngủ. Trong ánh đèn mờ, gương mặt Ngân Mỹ thoáng chút đau đớn, như thể chính cô cũng không hiểu mình đang làm gì.
→Nhưng khi bình minh ló dạng, sự điên cuồng lại trở về. Vòng xoáy của sự ám ảnh, tổn thương và tra tấn lại tiếp diễn, ngày này qua ngày khác, trong căn phòng kín không lối thoát này.
→Và Hoàn Mỹ biết rằng, cô sẽ chỉ ra khỏi đây khi đã chết, hoặc khi trái tim Ngân Mỹ thôi không còn đập vì cô nữa.
« SaraLyhan » Vệt Nắng Sau Mưa
→Trong căn hộ cao cấp ở quận 2, thành phố Hồ Chí Minh, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống hai bóng người đang đối diện nhau như hai thế giới cách biệt.
→Ánh Hân - hay Sara, như cô thường được gọi - ngồi bên bàn ăn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính. Đôi mắt nâu sáng của cô, thường ngày đầy tự tin và nhiệt huyết, giờ phủ một lớp băng giá. Cô mới hai mươi tư tuổi nhưng đã sở hữu vẻ ngoài và khí chất khiến người khác phải nể phục.
→Đối diện cô, Thảo Linh lặng lẽ dọn dẹp bát đĩa. Dáng người thanh mảnh trong bộ đồ ngủ màu pastel, mái tóc đen dài buông xõa, gương mặt không một biểu cảm. Cô lớn hơn Ánh Hân một tuổi, nhưng trong mối quan hệ này, cô luôn là người ở thế yếu.
#Giọng Sara vang lên, sắc lạnh.
#Thảo Linh dừng tay, nhưng không quay lại
#𝐓𝐫𝐚𝐧𝐭𝐡𝐚𝐨𝐥𝐢𝐧𝐡«𝐥𝐲𝐡𝐚𝐧»
"Gì?"
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Mày không có gì muốn nói với tao sao?"
#𝐓𝐫𝐚𝐧𝐭𝐡𝐚𝐨𝐥𝐢𝐧𝐡«𝐥𝐲𝐡𝐚𝐧»
"không"
#Một tiếng cười khẩy lạnh lẽo vang lên.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Vậy để tao nói cho mày nghe nhé. Hôm nay tao gặp Mai ở quán cà phê. Cô ấy kể tao nghe nhiều chuyện thú vị lắm."
→Thảo Linh khẽ run lên. Mai là đồng nghiệp cũ của cô, người duy nhất còn giữ liên lạc sau khi cô bước vào mối quan hệ với Sara.
#𝐓𝐫𝐚𝐧𝐭𝐡𝐚𝐨𝐥𝐢𝐧𝐡«𝐥𝐲𝐡𝐚𝐧»
"Sara, em và Mai chỉ là bạn bè bình thường."
→Sara đứng dậy, từng bước tiến lại gần.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Bình thường khi hai người đi uống cà phê mỗi tuần? Bình thường khi cô ta gọi điện cho mày lúc nửa đêm?"
#𝐓𝐫𝐚𝐧𝐭𝐡𝐚𝐨𝐥𝐢𝐧𝐡«𝐥𝐲𝐡𝐚𝐧»
"Đó là vì công việc..."
→Thảo Linh quay lại, đôi mắt đen sâu thẳm lộ chút hoảng sợ.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"ĐỪNG NÓI DỐI TAO!"
→Sara quát lên, tay nắm chặt cánh tay Thảo Linh.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Tao biết tất cả. Mai thích mày, và mày biết điều đó. Mày đang tận hưởng sự chú ý của cô ta, đúng không?"
→Nước mắt Thảo Linh ứa ra, nhưng cô không khóc. Cô đã học cách không để lộ cảm xúc trước những cơn ghen tuông vô lý của Sara.
#𝐓𝐫𝐚𝐧𝐭𝐡𝐚𝐨𝐥𝐢𝐧𝐡«𝐥𝐲𝐡𝐚𝐧»
"Em không... em chỉ cần một người bạn."
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Mày có tao rồi!"
#Sara hét lên, giọng đầy tổn thương và tức giận.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Tao là người yêu mày, là người lo cho mày mọi thứ. Tại sao mày lại cần ai khác?"
→Thảo Linh lặng im, cúi đầu. Cô nhớ những ngày đầu yêu Sara - một cô gái trẻ trung, nhiệt tình, luôn khiến cô cười vui vẻ. Sara đã cứu cô khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt của gia đình, đưa cô đến thành phố này, cho cô một cuộc sống mới. Nhưng tình yêu ấy dần biến thành sự sở hữu, thành chiếc lồng vàng vô hình.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Tao yêu mày, Linh."
#Giọng Sara đột nhiên dịu xuống, tay buông lỏng, vuốt ve cánh tay mà cô vừa nắm chặt.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Tao yêu mày đến mức không thể chịu được khi thấy mày ở bên ai khác. Mày hiểu không?"
#Thảo Linh gật đầu, như một cái máy. Cô đã nghe câu này quá nhiều lần.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Đi tắm đi."
//ra lệnh"
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Tao đã chuẩn bị nước ấm cho mày rồi."
→Trong phòng tắm sang trọng, Thảo Linh cởi bỏ quần áo, nhìn những vết bầm cũ trên cơ thể mình. Có những vết từ tuần trước, từ tháng trước, từ năm ngoái. Mỗi vết bầm là một ký ức đau đớn, một lời nói sắc như dao, một sự kiểm soát ngày càng siết chặt.
→Cô bước vào bồn tắm, nhắm mắt lại. Nước ấm vây quanh nhưng không thể làm ấm trái tim giá lạnh của cô. Cô nhớ về quê nhà Đà Lạt, nhớ những sương mờ buổi sớm, nhớ mẹ, nhớ cuộc sống giản đơn trước khi gặp Sara.
#Giọng Sara vang lên từ cửa phòng tắm.
#𝐓𝐫𝐚𝐧𝐭𝐡𝐚𝐨𝐥𝐢𝐧𝐡«𝐥𝐲𝐡𝐚𝐧»
"Dạ?"
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Mai mai tao đưa mày đi mua sắm nhé. Mùa này có nhiều bộ sưu tập mới."
#Thảo Linh thở dài. Đó là cách Sara bù đắp sau mỗi lần làm tổn thương cô - những món quà đắt tiền, những chuyến du lịch sang trọng, như thể vật chất có thể xóa đi những vết thương trong lòng.
#𝐓𝐫𝐚𝐧𝐭𝐡𝐚𝐨𝐥𝐢𝐧𝐡«𝐥𝐲𝐡𝐚𝐧»
"Vâng"
#Đêm xuống, Sara ôm Thảo Linh trên giường ngủ lớn.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Mày biết không, hôm nay ở công ty, tao đã đấu thầu thành công dự án lớn. Giám đốc khen tao rất nhiều."
#𝐓𝐫𝐚𝐧𝐭𝐡𝐚𝐨𝐥𝐢𝐧𝐡«𝐥𝐲𝐡𝐚𝐧»
"Chúc mừng em."
//thì thầm//
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Nhưng tao không vui."
#Sara áp mặt vào lưng Thảo Linh.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Vì khi về nhà, tao thấy mày buồn. Mà khi mày buồn, tao cũng không thể vui được."
#Thảo Linh không nói gì. Cô biết đây chỉ là màn dạo đầu cho một đòi hỏi nào đó của Sara.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Linh, mày hứa với tao đi."
#Giọng Sara nhỏ dần, yếu ớt như một đứa trẻ.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Hứa rằng mày sẽ không bao giờ rời xa tao. Hứa rằng mày sẽ chỉ thuộc về mình tao."
#𝐓𝐫𝐚𝐧𝐭𝐡𝐚𝐨𝐥𝐢𝐧𝐡«𝐥𝐲𝐡𝐚𝐧»
"Em hứa.."
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Và mày sẽ không gặp Mai nữa, đúng không?"
#Thảo Linh khẽ run lên. Mai là sợi dây kết nối cuối cùng của cô với thế giới bên ngoài, với cuộc sống trước đây.
#𝐓𝐫𝐚𝐧𝐭𝐡𝐚𝐨𝐥𝐢𝐧𝐡«𝐥𝐲𝐡𝐚𝐧»
"Sara, Mai chỉ là bạn..."
#Sara ngồi bật dậy, mắt đỏ ngầu.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Mày đã hứa với tao rồi! Mày nói mày sẽ chỉ thuộc về tao!"
#𝐓𝐫𝐚𝐧𝐭𝐡𝐚𝐨𝐥𝐢𝐧𝐡«𝐥𝐲𝐡𝐚𝐧»
"Em... em sẽ không gặp Mai nữa."
#Thảo Linh nhắm nghiền mắt, giọng nghẹn ngào.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Cảm ơn mày. Tao biết mày yêu tao mà."
#Đêm khuya, khi Sara đã ngủ say, Thảo Linh trở mình nhìn ra cửa sổ. Thành phố không ngủ vẫn lấp lánh ánh đèn, nhưng với cô, thế giới này ngày càng nhỏ bé, ngột ngạt.
#Cô nhớ lời Sara nói một năm trước:
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Tình yêu của em có thể hơi quá mức, nhưng đó là vì em yêu chị quá nhiều."
#Một tình yêu sai cách. Một tình yêu biến thành gánh nặng, thành xiềng xích. Một tình yêu khiến cô mất dần bản thân, mất dần những mối quan hệ, mất dần hy vọng.
#Nhưng mỗi khi cô định rời đi, lại nhớ về ánh mắt trẻ thơ của Sara khi cô khóc, về những ngày họ từng hạnh phúc, về lời hứa "𝐬𝐞̃ 𝐛𝐚̉𝐨 𝐯𝐞̣̂ 𝐜𝐡𝐢̣ 𝐬𝐮𝐨̂́𝐭 đ𝐨̛̀𝐢" mà Sara đã thốt ra khi giải cứu cô khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt.
#Sáng hôm sau, Thảo Linh thức dậy, thấy Sara đã chuẩn bị bữa sáng trên bàn. Cô mặc bộ đồ công sở chỉn chu, tươi cười như một thiếu nữ vô tư.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Chào buổi sáng, chị yêu!"
#Sara hôn lên má Thảo Linh.
#𝐇𝐚𝐧𝐬𝐚𝐫𝐚
"Hôm nay trời đẹp quá. Chúng ta sẽ có một ngày tuyệt vời."
#Thảo Linh gật đầu, mỉm cười gượng gạo. Cô biết, vòng xoáy này sẽ tiếp tục - những lời ngọt ngào, những món quà, rồi những nghi ngờ, những lời nói sắc như dao, những vết thương mới trên thể xác và tâm hồn.
#Và cô không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa, trong căn nhà sang trọng này, với người yêu trẻ tuổi có cách yêu sai lầm đến đau đớn.
«Miucam» |Cánh Bướm Gãy Trong Lồng Son
#Sáu năm, đủ để một người tưởng chừng đã học được cách che chắn trái tim mình trước những cơn bão đời. Nhưng với Ánh Nhật, sáu năm ấy dường như chỉ làm sâu thêm những vết nứt trong lòng cô, biến cô thành một pháo đài cô độc với những bức tường lạnh lẽo bằng nỗi thất vọng và sự kiểm soát. Cô bước vào đời sống của Hoàn Mỹ như một cơn gió mùa đông bắc – lạnh lẽo, mạnh mẽ, và tàn nhẫn xé toạc những tấm màn mỏng manh của sự ngây thơ.
#Buổi sáng đầu tiên Hoàn Mỹ chuyển đến căn hộ của Ánh Nhật, không khí ngột ngạt đến mức khó thở. Cô gái trẻ đứng giữa phòng khách rộng thênh thang, trang trí tối giản đến lạnh lùng, với va-li nhỏ bé bên cạnh. Ánh Nhật ngồi bệt trên sofa da đen, chân này gác lên chân kia, tay cầm điếu thuốc cháy dở. Khói thuốc lượn lờ quanh khuôn mặt sắc sảo của cô.
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Quy tắc đầu tiên"
#giọng Ánh Nhật trầm, pha chút khàn, vang lên không cần cao độ.
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Đừng bao giờ hỏi tôi đi đâu, làm gì, với ai."
#𝐤𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐡𝐨𝐚𝐧𝐦𝐲«𝐨𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞»
"Vâng"
#Hoàn Mỹ gật đầu, hai tay nắm chặt vào nhau trước bụng.
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Quy tắc thứ hai"
#Ánh Nhật nhìn thẳng vào mắt cô gái trẻ, ánh mắt như dao cứa.
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
“Mọi thứ ở đây là của tôi. Kể cả em.”
#Lời nói ấy buông xuống như một lời tuyên án. Hoàn Mỹ cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô không hiểu sao mình lại đồng ý bước vào thế giới này, chỉ vì những lời hứa hẹn mơ hồ về sự bảo vệ, về một bờ vai để dựa vào. Giờ đây, cô chỉ thấy trước mặt là vực thẳm.
#Những ngày đầu, mọi thứ còn mang vỏ bọc của sự lịch sự lạnh nhạt. Ánh Nhật mua cho Hoàn Mỹ quần áo mới – toàn những màu tối, kiểu dáng đơn giản, không giống chút nào với những chiếc váy sáng màu cô từng thích. Cô sắp xếp lịch học, lịch sinh hoạt cho Hoàn Mỹ, thậm chí chọn cả bạn mà cô được phép giao du. Hoàn Mỹ như một con rối đẹp, được treo trong lồng kính sang trọng nhưng ngột ngạt
#Rồi những vết nứt bắt đầu lộ diện.
#Một tối, Hoàn Mỹ về muộn hơn mười phút sau buổi học vẽ ngoài trời với nhóm bạn. Vừa bước chân vào cửa, một cái bóng đã lao tới, tay nắm chặt lấy cổ tay cô. Lực mạnh đến mức khiến Hoàn Mỹ kêu lên một tiếng.
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Tôi đã dặn em về trước 6 giờ"
#Ánh Nhật nói, giọng đều đều nhưng đầy áp lực. Hơi thở của cô phả ra mùi rượu mạnh.
#𝐤𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐡𝐨𝐚𝐧𝐦𝐲«𝐨𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞»
"Em… em xin lỗi. Nhóm vẽ chưa xong, và…"
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Và em nghĩ cái nhóm vẽ vớ vẩn ấy quan trọng hơn lời tôi nói?"
#Ánh Nhật cắt ngang, kéo Hoàn Mỹ sát lại gần. Đôi mắt nâu của cô đen kịt, không một tia sáng.
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Em thuộc về tôi, hoàn mỹ. Thời gian của em, cuộc sống của em, đều là của tôi. Em không có quyền tự ý quyết định bất cứ điều gì."
#Nỗi sợ hãi trào lên trong cổ họng Hoàn Mỹ. Cô cố gắng rút tay ra, nhưng vô vọng.
#𝐤𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐡𝐨𝐚𝐧𝐦𝐲«𝐨𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞»
"Chị ánh nhật, làm ơn… chị làm em đau."
#Ánh Nhật bật cười, một âm thanh khô khốc không chút vui vẻ.
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Em còn chưa biết đau thực sự là gì đâu"
#Cô buông tay Hoàn Mỹ ra đột ngột, khiến cô gái trẻ loạng choạng suýt ngã.
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Lên phòng. Không có cơm tối cho những kẻ không biết nghe lời"
#Hoàn Mỹ ôm lấy cổ tay đã ửng đỏ, nước mắt tràn ra nhưng cô cắn chặt môi để không khóc thành tiếng. Cô quay lưng bước lên cầu thang, từng bước nặng trĩu. Cảm giác cô độc và lạc lõng nhấn chìm cô. Đây không phải là thứ tình yêu cô hằng mơ ước. Đây là một nhà tù, với người cai ngục độc đoán và khắc nghiệt.
#Nhưng rồi, vào một ngày mưa gió, khi Hoàn Mỹ bị ốm sốt, mọi thứ lại có chút xáo trộn. Cô nằm co ro trên giường, người nóng như lửa đốt. Cánh cửa phòng mở ra, Ánh Nhật bước vào với dáng vẻ lạnh lùng thường lệ, nhưng trên tay lại là một bát cháo nóng còn bốc khói.
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Ngồi dậy ăn đi"
#Giọng cô vẫn cứng nhắc, nhưng động tác đỡ Hoàn Mỹ dậy lại có phần vụng về, không còn sắt đá như mọi khi.
#Hoàn Mỹ ăn từng thìa cháo ấm, lòng dậy lên một sự xao động kỳ lạ. Trong khoảnh khắc mỏng manh này, cô tưởng như thấy một tia nắng hiếm hoi xuyên qua bức tường lạnh giá của Ánh Nhật. Có lẽ, sâu trong con người ấy, vẫn còn chút gì đó ấm áp?
#Nhưng ảo tưởng ấy tan vỡ thật nhanh
#Khi Hoàn Mỹ khỏe lại, Ánh Nhật lại trở về với con người cũ. Cô kiểm soát Hoàn Mỹ chặt hơn, ghen tuông vô cớ với cả những người bạn cùng lớp, những cái nhìn vô tình từ người lạ. Mỗi lần Hoàn Mỹ tỏ ra muốn độc lập, muốn có không gian riêng, là một lần Ánh Nhật dùng lời nói sắc như dao hoặc sự im lặng đóng băng để trừng phạt.
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Em nghĩ em là ai?"
#Một lần, khi Hoàn Mỹ ngập ngừng đề cập đến việc muốn đi du học một khóa ngắn hạn, Ánh Nhật đã hỏi như vậy, kèm theo một nụ cười khinh bỉ.
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Không có tôi, em chỉ là một đứa nhỏ không biết gì, vẽ vài bức tranh vô giá trị."
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Tôi cho em tất cả: chỗ ở, sự bảo vệ, thậm chí là cảm hứng. Và đây là cách em báo đáp tôi?"
#Lời nói ấy như những mũi kim đâm xuyên qua trái tim non nớt của Hoàn Mỹ. Cô nhận ra mình đang mắc kẹt trong một mối quan hệ độc hại, nơi tình yêu được đong đếm bằng sự sở hữu và lòng biết ơn bị biến thành xiềng xích.
#Cô bắt đầu tìm cách chống cự, dù chỉ là những phản kháng yếu ớt. Cô cố tình về muộn hơn một chút, mặc những bộ đồ sáng màu cất giấu từ trước, hoặc im lặng không nói gì cả ngày. Mỗi lần như vậy, lại châm ngòi cho một cuộc chiến lạnh hoặc nóng giữa hai người.
#Cho đến một đêm, sau một cuộc cãi vã lớn về việc Hoàn Mỹ nhận được lời mời triển lãm tranh cá nhân từ một gallery nhỏ, Ánh Nhật đã đập vỡ chiếc ly rượu yêu thích của mình vào tường. Mảnh thủy tinh văng tung tóe.
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Em muốn rời khỏi tôi? em muốn ra ngoài kia, một mình?"
#Ánh Nhật tiến đến gần, khuôn mặt tái đi vì giận dữ và một thứ gì đó gần như là tuyệt vọng.
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Em không được phép. Em sẽ không bao giờ được phép."
#Trong ánh mắt điên loạn của Ánh Nhật lúc ấy, Hoàn Mỹ không chỉ thấy sự tức giận, mà còn thấy một nỗi sợ hãi sâu thẳm. Nỗi sợ bị bỏ rơi. Nỗi sợ cô độc. Và chính lúc đó, cô chợt hiểu ra một điều tàn nhẫn: cả hai họ đều là những tù nhân. Ánh Nhật là tù nhân của quá khứ và sự kiểm soát, còn cô là tù nhân trong chính căn phòng lồng son này.
#Một cảm giác mệt mỏi tột độ tràn ngập Hoàn Mỹ. Cô nhìn xuống những mảnh thủy tinh lấp lánh dưới chân, rồi nhìn lên khuôn mặt đang dần mất đi vẻ điềm tĩnh của người phụ nữ trước mặt. Tình yêu, nếu có thể gọi thứ cảm xúc hỗn độn này là tình yêu, đã trở thành một vũng lầy, kéo cả hai cùng chìm xuống.
#Cô không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay người, bước về phía cửa sổ phòng ngủ tầng trên. Cánh cửa sổ lớn mở ra, làn gió đêm lạnh buốt ùa vào. Phía dưới, thành phố vẫn hừng hực ánh đèn, một thế giới rộng lớn mà cô chưa từng thực sự thuộc về.
#Tiếng bước chân vội vã của Ánh Nhật vang lên phía sau. Giọng cô lúc này không còn giận dữ, mà đầy hoảng loạn.
#𝐀𝐧𝐡𝐧𝐡𝐚𝐭|«𝐌𝐢𝐮𝐥𝐞»
"Hoàn Mỹ! Em đang làm gì vậy? Xuống đây ngay!"
#Hoàn Mỹ quay lại, nước mắt lặng lẽ trào ra. Gương mặt cô trong veo dưới ánh trăng mờ ảo.
#𝐤𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐡𝐨𝐚𝐧𝐦𝐲«𝐨𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞»
"Em mệt rồi, chị Ánh Nhật ạ. Em mệt vì phải sống trong cái lồng này."
#𝐤𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐡𝐨𝐚𝐧𝐦𝐲«𝐨𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞»
"Và chị cũng vậy, phải không? Chị cũng mệt vì phải canh giữ nó."
#Ánh Nhật đứng chết lặng. Tất cả sự phòng thủ, tất cả vỏ bọc cứng rắn dường như trong tích tắc đó bị đập vỡ. Trong mắt cô lúc này chỉ còn lại sự trống rỗng và đau đớn. Cô tiến một bước về phía trước, bàn tay run run đưa ra.
#Nhưng khoảng cách giữa họ, giờ đây không chỉ là vài bước chân. Đó là cả một vực thẳm của sự tổn thương, hiểu lầm, và một thứ tình yêu lệch lạc đã ăn mòn cả hai tâm hồn.
#Khi Ánh Nhật chạm được vào tay Hoàn Mỹ, cô siết chặt, như muốn giữ lại thứ cuối cùng còn sót lại trong đời mình. Nhưng đôi mắt Hoàn Mỹ nhìn cô, không còn sợ hãi, cũng không còn hy vọng, chỉ là một sự bình thản đến đáng sợ.
#𝐤𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐡𝐨𝐚𝐧𝐦𝐲«𝐨𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞»
"Chúng ta… thả nhau ra nhé"
//thì thầm//
#Rồi trong một cử động mà về sau Ánh Nhật không bao giờ hiểu nổi là do cô kéo mạnh, hay do chính Hoàn Mỹ buông xuôi, hai bóng hình mỏng manh cùng ngả ra ngoài khung cửa sổ, rơi vào màn đêm dày đặc.
#Sự rơi xuống ấy có lẽ không chỉ là sự kết thúc của thể xác. Đó là sự giải thoát cuối cùng, bi thảm và tàn khốc, cho hai tâm hồn đã quá mệt mỏi vì yêu theo cách sai lầm. Họ không chết vì ghét nhau. Họ chết vì không thể tìm được cách yêu nhau đúng đắn, và cũng không thể buông tay khi còn có thể.
#Giữa những ánh đèn thành phố lạnh lùng, câu chuyện của họ khép lại, không lời giải, không sự tha thứ, chỉ để lại một khoảng trống mênh mông và day dứt khôn nguôi về những điều đã có thể, nhưng mãi mãi không thành.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play