Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Otp NTN X KBH

đôi lời của tui

Bạch y
Bạch y
Hế lô mọi người, tui vừa từ bệnh viện bò về nè 🏥🤣 Không phải đi cấp cứu vì deadline đâu… chắc vậy… Tình hình là: Tác giả: còn sống (tạm thời) ✅ Truyện: vẫn tiếp tục ✅ Đọc giả: còn ở đây hônggg? 👀 Tui quay lại rồi, mọi người chuẩn bị tinh thần đón chương mới nha~ Hoàn toàn không có gì đáng lo đâu… tin tui đi… 😌✨ (Đọc tiếp đi, đừng hỏi sao tự nhiên thấy… đau lòng hơn trước nha 😇)
Bạch y
Bạch y
tui cũng sẽ trả lời các câu hỏi của mọi người đặt ra bằng cách viết thêm một bộ khác dưới dạng gì thì tui cũng chưa biết nữa
Bạch y
Bạch y
thôi thì mọi người coi tạm bộ này đi ha
◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌
◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌
.
.
.
.
.

“Nếu Có Kiếp Sau…”

Bạch y
Bạch y
chap này theo kiểu hiện đại nhé
Đêm đó mưa rất lớn.
NTN đứng dưới mái hiên bệnh viện, hai tay run lên vì lạnh, nhưng cậu chẳng biết là do gió hay do tin nhắn cuối vừa hiện trên màn hình.
Bạch y
Bạch y
(💬này là tin nhắn nha)
Bạch y
Bạch y
(còn -đằng sau là tên ai nhắn nha)
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
💬“Tao xin lỗi. Đừng vào thăm tao nữa.” – KBH.
Minh bấm gọi lại. Thuê bao. Lần nữa. Vẫn thuê bao. Cả thế giới như bị tiếng mưa nuốt chửng.
An là người đầu tiên nắm tay kéo Minh ra khỏi những ngày tối tăm nhất. Hồi cấp ba, Minh là đứa trầm lặng, suốt ngày cúi đầu, lại còn bị bạn bè bắt nạt vì “trông giống gay”. Chúng đẩy cậu vào góc cầu thang, giật cặp, xô vào tường. Hôm đó, Minh tưởng mình sẽ ngã luôn xuống bậc, thì có một bàn tay túm chặt cổ áo thằng cầm đầu, kéo giật lại.
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Đánh người ta vui lắm à?” – KBH cười nhạt, nhưng mắt không hề cười.
Chỉ tốn hai đòn, cả bọn chạy tán loạn. An quay lại, chìa tay ra:
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Đi được không, đồ mít ướt?”
NTN nắm lấy, phát hiện tay KBH ấm đến kỳ lạ.
Từ hôm đó, đi học có người đi cùng, về cũng có người đi cùng. Giờ ra chơi KBH vứt hộp sữa lên bàn Minh, nói như ra lệnh:
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Uống đi, gầy như que củi.”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“ KBH này…”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Hả?”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Cảm ơn…”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Biết rồi.” – KBH quay đi, nhưng đầu tai đỏ lên.
NTN thích KBH từ lúc nào không nhớ. Chỉ biết mỗi lần KBH cười, trái tim cậu nhói lên một cái, vừa ngọt vừa đau.
Nhưng NTN không dám nói. Cậu sợ, nếu mình nói ra mọi thứ sẽ vỡ tan.
...
Năm hai đại học, KBH bắt đầu hay nghỉ buổi. NTN gọi thì KBH chỉ bảo:
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Không sao, tao mệt chút thôi. Mai lên.”
Nhưng “mai” kéo dài thành một tuần, một tháng… Cho tới ngày cô chủ nhiệm báo: “ KBH đang nằm viện.”
NTN lao tới, giày còn chưa kịp cởi. Phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. KBH nằm trên giường, gầy đi thấy rõ, mắt trũng sâu, da xanh xao. Ống truyền cắm trên tay.
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“KBH…” – NTN gọi khẽ.
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
KBH mở mắt, vẫn cười: “Ơ, đồ mít ướt đến rồi.”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Này… cậu… cậu bị gì vậy?” – Sống mũi NTN cay xè.
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Không sao. Bệnh linh tinh ấy mà.” – KBH quay mặt sang cửa sổ, tránh ánh mắt cậu.
NTN không tin. Nhưng mỗi lần hỏi, KBH đều cười trêu:
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Mày là người yêu tao à mà hỏi kĩ thế?”
Câu nói đùa đó, NTN ôm nó suốt nhiều đêm, tưởng như chỉ cần cậu gật đầu, mọi thứ sẽ khác. Nhưng cậu không dám.
...
Hôm KBH phải chuyển qua khoa điều trị đặc biệt, trời cũng mưa. NTN nhìn theo chiếc giường lăn đi, tay nắm chặt lan can đến trắng bệch. Nghe loáng thoáng bác sĩ nói với mẹ KBH trong hành lang:
Đa nhân vật nam
Đa nhân vật nam
“…ung thư đã di căn… cố gắng điều trị, kéo dài thêm được ngày nào hay ngày đó…”
NTN choáng váng, chân như hóa đá. Thì ra, câu “tao mệt chút thôi” có nghĩa là như vậy.
Đêm đó, một mình trong phòng trọ, NTN đã khóc đến nỗi cả người run rẩy. Cậu mở khung chat, tay lướt trên bàn phím: > “KBH, tớ thích cậu.” Rồi lại xóa. Viết lại. Lại xóa. Cuối cùng, chỉ gửi vỏn vẹn:
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
💬 “Mai tớ vào thăm nhé?”
KBH trả lời rất nhanh:
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Ừ.”
Chỉ một chữ, cũng đủ để NTN ôm điện thoại cười như kẻ ngốc.
...
Những ngày sau đó, NTN gần như coi bệnh viện là nhà. Cậu thay ca với mẹ KBH chăm KBH, bóc cam cho KBH ăn, đọc mấy truyện cười nhạt nhẽo trên mạng cho KBH nghe. Có lần KBH bảo:
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Này, nếu tao chết, mày sẽ nhớ tao không?”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Không nói linh tinh!” – NTN gắt, bàn tay xiết chặt tấm chăn, giọng run run.
KBH bật cười, nhưng rất khẽ:
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Đùa tí thôi. Thấy mày lo là vui rồi.”
NTN muốn ôm KBH, nói rằng “cậu đừng đi đâu hết, ở lại bên mình, mình sẽ chăm cậu cả đời”. Nhưng cậu chỉ cúi đầu, giấu ánh mắt đỏ hoe phía sau cặp kính. Câu “tớ thích cậu” vẫn mắc kẹt ở cổ.
...
Rồi đến một ngày, KBH bắt đầu tránh NTN. KBH không cho NTN chạm vào những tờ giấy kết quả, không cho NTN nghe bất kỳ cuộc nói chuyện nào giữa KBH và bác sĩ. Nụ cười KBH vẫn như cũ, nhưng trong mắt là một tầng mỏng manh gì đó, giống như thủy tinh. Một lần, NTN vô tình nghe thấy trong phòng bác sĩ, tiếng KBH khàn khàn:
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Em không muốn bạn em biết. Nó yếu đuối lắm, chắc chắn sẽ suy sụp.”
Trên đường về, mưa lại rơi. NTN đứng dưới mái hiên, cắn môi đến bật máu. Hóa ra, trong mắt KBH, cậu chỉ là “bạn”.
...
Tin nhắn “Đừng vào thăm tao nữa” đến vào một tối cuối thu. NTN cuống cuồng chạy đến bệnh viện, nhưng y tá nói:
Đa nhân vật nam
Đa nhân vật nam
“Người nhà đã ký, chuyển viện lên thành phố rồi em. Họ đi cách đây một tiếng.”
NTN đứng chết lặng tại chỗ. KBH đi rồi. Không một lời tạm biệt. Ngày hôm đó, NTN nhắn cho KBH hàng chục tin:
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
💬“KBH, cậu đang ở đâu?” 💬“Tớ chỉ muốn nhìn cậu một chút thôi.” 💬“Đừng bỏ tớ mà không nói gì như thế…”
Tin nào cũng hai dấu tích xám. Không có trả lời.
...
Hai năm trôi qua. NTN ra trường, đi làm. Mỗi sáng lên xe buýt, qua cổng bệnh viện, cậu đều vô thức quay đầu lại. Mỗi lần mưa, cậu lại nhớ đến mái hiên cũ, nhớ có người từng ép hộp sữa vào tay mình, cau mày nói: “Uống hết, không tao giận.”
Đa nhân vật nam
Đa nhân vật nam
Bạn bè bảo: “Mày phải quên đi chứ.”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
NTN cười: “Ừ.”
Nhưng những đêm thức trắng, cậu vẫn mở khung chat với KBH, đọc lại từ đầu đến cuối như một thói quen tự hành hạ. Khung chat vẫn dừng ở tin nhắn cuối cùng của NTN, cách đây hơn một năm:
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
💬 “Tớ đậu phỏng vấn rồi đó, KBH ơi! Nếu cậu ở đây, chắc cậu sẽ bảo ‘giỏi lắm, đồ mít ướt’ nhỉ?”
Không có hồi đáp.
...
Một buổi chiều cuối đông, mail của một tài khoản lạ gửi tới. Tiêu đề: “Nhờ gửi hộ.” Bên trong là một bức thư được chụp lại, nét chữ quen thuộc đến nỗi NTN chỉ cần lướt qua đã thấy tay mình run bần bật. Đó là chữ của KBH.
“Gửi NTN – đồ mít ướt của tao. Nếu mày đọc được lá thư này, nghĩa là tao đi rồi. Đừng khóc. Tao không thích thấy mày khóc, xấu lắm. Thật ra tao đã biết bệnh mình không qua khỏi từ lâu, trước cả khi mày biết. Tao chọn tránh mày vì sợ. Sợ mày sẽ ở bên tao đến giây phút cuối cùng, sợ sẽ quen với hơi ấm của mày đến mức… chết rồi vẫn không đi nổi. Tao bảo với bác sĩ và mẹ là đừng cho mày biết nơi tao chuyển đến. Tao ích kỷ đúng không? Nhưng tao không muốn lần cuối cùng mày nhìn thấy tao là một cái xác thoi thóp trên giường bệnh. Tao muốn trong đầu mày, tao vẫn là thằng KBH hay cười, hay đánh đầu mày, hay giật vở mày trong giờ Toán. Có một chuyện, giờ tao mới dám nói. Tao thích mày. Thích từ lần đầu tiên thấy mày đứng trong góc cầu thang, run như cầy sấy mà vẫn che cặp sách của mình lại, sợ rách. Tao thấy buồn cười, sao có người ngốc thế. Ngốc đến mức khiến người ta chỉ muốn… che chở cả đời. Tao trêu mày ‘mày là người yêu tao à’ nhưng thực ra lúc đó tao mong mày gật đầu lắm. Mỗi lần mày im lặng, tao lại tự nhủ: ‘Thôi, chắc nó không thích con trai đâu.’ Tao biết mày yếu đuối, nên tao chọn cách biến mất, để mày có thể hận tao, chửi tao cũng được, miễn là mày đi tiếp được. Làm ơn đừng vì tao mà đứng yên một chỗ nữa. Nếu có kiếp sau, tao cầu ông trời cho tao được gặp lại mày. Lúc đó, tao sẽ không trốn nữa. Tao sẽ nắm tay mày, đứng giữa sân trường, hét lên: ‘Đây là người tao thích!’ Còn bây giờ… Tạm biệt, đồ mít ướt. KBH.”
Dòng chữ cuối cùng nhòe đi vì nước mắt ai đó. NTN không biết mình đã khóc từ khi nào. Cậu gục đầu lên bàn, bờ vai run lên từng trận. Thì ra, suốt những năm qua, người cậu yêu cũng yêu cậu. Chỉ là, lời tỏ tình của hai người đều đến muộn. NTN mở khung chat, gõ một dòng:
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
💬 “KBH, tớ cũng thích cậu. Rất thích.”
Tin nhắn gửi đi, hiện hai dấu tích xám. Đầu bên kia, vĩnh viễn không còn ai trả lời.
...
Tối đó, trời lại mưa. NTN ngồi dưới mái hiên năm nào, ôm chặt cuốn sổ cũ nơi cậu đã chép lại lá thư tay không trọn vẹn kia. Mưa táp vào mặt lạnh buốt. Cậu ngửa đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, thì thầm:
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“KBH, cậu ở đâu? Nếu cậu nghe thấy… lần này, cho tớ ích kỷ một chút, được không? Kiếp sau… tớ vẫn muốn được gặp lại cậu. Chỉ lần này thôi, cậu đừng bỏ đi nữa.”
Không có ai trả lời. Chỉ có tiếng mưa, rơi không dứt. Trong tiếng mưa rền, NTN bỗng bật cười. Cậu lau nước mắt bằng mu bàn tay, đứng dậy. Ngày mai, cậu vẫn phải đi làm. Vẫn phải tiếp tục sống, dù trong tim đã mất đi một mảnh không bao giờ tìm lại được. Có lẽ, như KBH nói, họ sẽ gặp lại ở một kiếp nào đó. Còn ở kiếp này, câu “tớ thích cậu” của NTN mãi mãi kẹt lại trong màn mưa đêm cuối cùng.
Bạch y
Bạch y
end phần nếu có kiếp sau rồi nha

“Một Kiếp Mây Tan”

Bạch y
Bạch y
bình luận nói chuyện với tui đi mọi người ơi
Năm mười ba tuổi, KBH được nhặt về Thanh Vân Tông. Khi đó trời đang đổ tuyết, bậc đá lên núi đóng băng trơn trượt. Đám đệ tử ngoại môn chen nhau tránh sang hai bên để nhường đường cho người kia đi qua. Người đó một thân áo đen, tay cầm trường kiếm, lưng thẳng như tùng. NTN – đại sư huynh của Thanh Vân Tông, thiên tư trác tuyệt, đã kết đan khi chưa tới hai mươi. Hôm ấy, hắn dừng lại giữa bậc thềm, cúi đầu nhìn một thiếu niên bẩn thỉu đang quỳ trong tuyết: áo vải rách, môi tím, mắt vẫn cứng đầu ngẩng lên.
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Muốn lên núi?” – NTN hỏi.
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Muốn.” – Thiếu niên run cầm cập, vẫn cố gắng nói rõ.
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Có biết tu tiên là gì không?”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Không biết.” – Cậu dừng một chút – “Chỉ biết… trên núi không có người đánh chết ta.”
Đám đệ tử xung quanh cười rộ. NTN không cười. Hắn nhìn Sở Lạc rất lâu, cuối cùng vung tay, ném một chiếc lệnh bài gỗ xuống:
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Cầm lấy lên núi. Từ nay theo ta, gọi ta là sư huynh.”
...
Sau này, KBH mới biết, trên núi cũng có người có thể đánh chết mình. Nhưng người đó sẽ không bao giờ ra tay. Sư huynh của cậu – NTN – chưa bao giờ đánh cậu, dù là một cái phong nhẹ bằng kiếm vỏ. Năm đầu tiên lên núi, KBH tu hành rất kém. Kinh văn đọc không trôi, ngồi thiền là ngủ gật, điều khí thì tẩu hỏa nhập ma suýt nữa mất mạng. Hôm ấy, cậu bị khí tức nghịch lại, ho máu giữa điện.
Đa nhân vật nam
Đa nhân vật nam
Đám đệ tử xung quanh hoảng hốt, có kẻ cười nhạo: “Đồ rác rưởi dưới núi cũng tưởng mình có thể tu tiên.”
Trong cơn choáng, KBH mơ hồ nghe tiếng bước chân rất nhanh. Người lao vào ôm lấy cậu, tay ấn lên lưng giúp cậu điều tức. Một hơi linh lực ôn hòa tiến vào kinh mạch loạn thành một nồi cháo.
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Thả… ra…” – Cậu gắng nói – “Sư huynh, bẩn…”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Câm miệng.” – NTN hơi nhíu mày – “Không ai chê ngươi bẩn.”
Hơi nóng từ lòng bàn tay kia chạy khắp người, lấp đầy cái lạnh đã quen thuộc với KBH từ nhỏ. Sau đó rất lâu, mỗi lần nhớ lại, cậu đều ngây ngốc nghĩ:
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
*Hóa ra được người ta giữ lại, cảm giác là như thế.*
Bạch y
Bạch y
*...* này là suy nghĩ nha
...
KBH không thông minh, nhưng rất chịu khó. Màn đêm trên núi hạ xuống, đèn trong phòng đệ tử dần dần tắt. Chỉ có một ngọn đèn nhỏ nơi gian phòng cuối cùng của dãy hành lang vẫn sáng. Đó là phòng của KBH Cậu dùng tay lần từng chữ trong tâm pháp, miệng đọc nhỏ đến khàn tiếng. Nhiều đêm, NTN đứng dưới hiên, nhìn thấy bóng dáng gầy gò kia ngồi quay lưng với cửa sổ, lưng hơi khom, như một con mèo hoang cố cuộn mình lại cho vừa chiếc chăn quá ngắn. Cuối cùng, hắn thở dài, gõ nhẹ:
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Vào.”
Cửa mở, KBH ngơ ngác ló đầu ra:
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Sư… sư huynh?”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Lại đây.”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
NTN vẫy tay, đặt một cuộn da dê lên bàn: “Ta sửa lại tâm pháp cho ngươi rồi, dễ hiểu hơn.”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
KBH nhận lấy, ngón tay run run: “Cho… cho em?”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Không cho ngươi thì cho ai.”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“…Em không có gì tặng lại cho sư huynh.”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
NTN ngẩn một nhịp, hơi cong môi: “Tu cho giỏi là được.”
Câu nói rất bình thường. Nhưng với KBH, đó là lần đầu tiên có người nói với cậu – không phải “đừng gây phiền phức”, không phải “mau cút”, mà là “tu cho giỏi”. Như thể cậu… thật sự có thể làm được. Từ đó, cậu càng điên cuồng cố gắng hơn, chỉ mong có ngày quay lại, có thể đứng ngang bên hắn. Không phải dưới, cũng không phải phía sau.
...
Mười năm trôi qua như một nháy mắt. KBH từ một thiếu niên run rẩy giữa tuyết trở thành tu sĩ trẻ của Thanh Vân Tông, thực lực đủ để tự mình xuống núi trảm yêu trừ ma. Ngày cậu kết đan thành công, toàn tông mở tiệc. Tiệc tan, đèn trong đại điện tắt dần, chỉ còn ánh trăng vắt ngang đỉnh núi. KBH tìm được NTN trên một vách đá sau núi. Hắn đứng đó, tay cầm một bầu rượu, tóc buộc lỏng, áo đen phấp phới trong gió đêm.
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Sư huynh.” – KBH nhẹ giọng.
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Ừ.” – NTN đưa bầu rượu cho cậu – “Uống không?”
KBH ngửa đầu uống một ngụm, bị cay đến ho sặc, mắt đỏ lên.
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
NTN không nhịn được cười, vươn tay vỗ nhẹ sau lưng cậu: “Ngốc.”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
KBH ho xong, bỗng nhiên hỏi: “Sư huynh, nếu em không lên núi… bây giờ sẽ thế nào?”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
NTN nhíu mày: “Trời lạnh như vậy, có lẽ ngươi đã chết trong tuyết rồi.”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Ừ.” – KBH cười khẽ – “Cho nên, đời này… em nợ huynh một mạng.”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Không cần trả.”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Em muốn trả.”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
KBH nghiêng đầu, trong đôi mắt đen là ánh trăng vỡ vụn: “Em tu đến bây giờ, cũng chỉ vì muốn… đứng bên cạnh huynh. Dù là đánh trận hay chống trời, chỉ cần huynh đi, em đi.”
Tần Nguyệt im lặng.
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
Một lát sau, hắn quay mặt đi, tránh cái nhìn kia: “Ngươi là đệ tử Thanh Vân, không phải cái bóng của ta.”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Em biết.” – KBH cười, tim lại hơi đau – “Nhưng dù là đệ tử Thanh Vân, em cũng là người của sư huynh.”
Câu “người của sư huynh” rơi xuống, nặng nề hơn tiếng sét. NTN siết chặt bầu rượu.
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Ngươi…” – Hắn trầm giọng – “KBH, ngươi hiểu mình đang nói cái gì không?”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Em hiểu.” – KBH nhìn thẳng vào mắt hắn, không trốn tránh – “Em là… bot.”
Bạch y
Bạch y
tại tui hông nhớ là gọi như nào nên cứ gọi là bot với top đi ha 😅
Mặt NTN khựng lại, không ngờ cậu dùng cách nói thẳng như dao cắt.
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Huynh là top.” – KBH nói tiếp, giọng nhỏ đi, nhưng từng chữ rõ ràng – “Nếu huynh không ghét, đời này em muốn… chỉ tu một người, là huynh.”
Gió trên vách đá thổi mạnh, làm tà áo hai người lay động. NTN nhìn khuôn mặt trắng mịn kia, nhớ lại thiếu niên quỳ trong tuyết năm đó, nhớ cái lưng nhỏ bé run rẩy trên bồ đoàn, nhớ từng vết thương trên tay cậu khi luyện kiếm. Hắn muốn nói – ta không ghét. Hắn rất muốn vươn tay ôm lấy cậu, nói: “Vậy thì ở bên ta đi.” Nhưng trên đỉnh núi, chuông cảnh giới bất chợt vang lên – ba tiếng gấp gáp. Chuông báo ma.
Cả không trung run lên, linh lực hỗn loạn. Một luồng khí tức tà ác từ phía Bắc tràn tới, làm mặt đất cũng run lên.
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Ma vực mở.” – NTN buông bầu rượu, ánh mắt lạnh lại trong nháy mắt – “Về tông môn.”
Hắn xoay người, không kịp nói thêm câu nào. Sau đó, chiến loạn kéo dài, không cho họ cơ hội nhắc lại những lời của đêm đó.
...
Ma vực mở, yêu ma tràn lên nhân gian, tu chân giới hỗn loạn. NTN dẫn đầu một đội tu sĩ, xông vào khe nứt ma vực ở Bắc Hải, lấy thân ngăn dòng. KBH theo sát hắn, dù bị sư tôn, trưởng lão ngăn cản bao nhiêu lần cũng không chịu ở lại tông môn.
Trong ma vực, ma khí đen đặc như sương, mỗi hơi thở đều như nuốt dao cạo. Trận chiến kéo dài tám ngày tám đêm. Tu sĩ hai bên chết không đếm xuể. Ngày thứ chín, ma chủ xuất hiện. Đó là một bóng đen khổng lồ, mắt đỏ như máu, mỗi bước đi là một mảng đất hóa thành tro tàn. NTN một kiếm chém xuống, bị đánh văng mấy chục trượng. Ma chủ cười vang, tay vươn ra, tóm lấy hắn. Khoảnh khắc đó, một thân ảnh từ phía sau lao lên, dùng toàn lực đẩy hắn sang một bên. Đó là KBH Cậu đổi vị trí với hắn. Vuốt ma xuyên thẳng qua ngực cậu. Máu tươi phun ra, bắn đầy lên mặt NTN
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
KBH!!!
Tiếng gầm gần như xé họng. KBH bị hất văng, đập mạnh vào tảng đá, cả người như bị xé rách. NTN đánh bật ma chủ, lao tới ôm lấy cậu. Một tay hắn giữ chặt sau lưng cậu, tay còn lại điên cuồng truyền linh lực, nhưng máu trào ra càng nhiều, không cách nào ngăn lại.
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“KBH! Không được ngủ!” – Hắn run rẩy – “Nghe ta nói!”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Sư… huynh…” – KBH cố mở mắt, tầm nhìn đã mơ hồ – “Em… đỡ cho huynh một chiêu… có đau lắm không?”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Câm miệng.” – Giọng NTN khàn đặc – “Đau là ta đau.”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
KBH cười, khóe môi vương đầy máu: “Em tưởng… huynh sẽ nói… ‘đáng đời, ai bảo nghịch lệnh’…”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Ngươi dám.” – NTN ấn tay lên miệng vết thương, linh lực điên cuồng gào thét trong thân thể cậu – “Ta cấm ngươi chết.”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Sư huynh.” – KBH nhìn hắn, ánh mắt dần dần an tĩnh – “Huynh… còn nhớ đêm đó em nói gì không?”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Đừng nói.” – Hắn nghiến răng – “Đợi ta cứu…”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Em nói…” – KBH cắt lời, mỗi chữ như rút từ lồng ngực rách nát – “Em là bot… em thích huynh…”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Ta biết.” – NTN run tay, lần đầu tiên trong đời, hắn cúi đầu, áp trán lên trán cậu – “Ta cũng…”
Hắn muốn nói – ta cũng thích ngươi, ta cũng là công chỉ muốn móc tim ra đặt vào tay ngươi. Nhưng vết nứt ma vực phía sau bỗng nhiên mở rộng. Ma khí điên cuồng tràn ra, ập tới như sóng. Nếu khe nứt này không bị phong ấn, toàn bộ Bắc Hải, toàn bộ nhân gian… sẽ bị nuốt.
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
KBH nhìn thấy, khóe môi cong lên: “Huynh đi đi.”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Ta không đi.” – NTN siết chặt cậu – “Ta không để ngươi một mình ở đây.”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Không phải… em một mình.” – KBH khẽ cười – “Ma nhiều như vậy, rất… náo nhiệt…”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Câm miệng!” – NTN gần như gầm lên, linh lực bùng ra, muốn dùng chính thần hồn mình để che vết nứt.
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Sư huynh.” – KBH cắt ngang – “Cho em… làm gì đó để trả huynh… được không?”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Ngươi đã—”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Chưa đủ.” – Cậu lắc đầu, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên kỳ lạ – “Em… nợ huynh một mạng. Giờ… trả cả người luôn.”
Nói rồi, cậu đẩy mạnh tay Tần Nguyệt ra. Trong tích tắc đó, KBH rút kiếm, quay người nhảy thẳng vào giữa vết nứt ma vực.
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“KBH!!!”
Tiếng thét của NTN như bị nuốt chửng trong tiếng gào của ma khí. Giữa hư vô đen ngòm, một vầng sáng trắng bùng lên – đó là linh lực cuối cùng của KBH Cậu dùng máu mình làm dẫn, xương làm cọc, thần hồn làm trận. Khe nứt bị ép lại. Ma vực run rẩy, phát ra tiếng gào thảm thiết.
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Đừng theo…” – Giọng nói của KBH mơ hồ vang lên trong đầu NTN – “… huynh còn… phải sống…”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Ta không cần sống!” – NTN hét – “Không có ngươi, ta sống để làm gì?!”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Để nhớ em.” – Giọng KBH rất nhẹ, rất xa – “Ai đó phải… nhớ em từng tồn tại…”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Ta không chỉ nhớ!” – Hắn run rẩy – “Ta muốn ngươi ở bên…”
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
Kiện Bàn Hiệp Thiên Phú
“Đời này… không bên được nữa rồi…” – KBH cười, giọng gần như tan vào hư vô – “Vậy… để kiếp sau em lại đi tìm huynh nhé… Lần này… em sẽ nói sớm hơn một chút…”
Lời chưa dứt, vết nứt khép lại. Không còn ánh sáng trắng. Không còn hơi thở. Không còn KBH.
...
Chiến tranh kết thúc. Người ta nói: “NTN chân quân dùng một kiếm chém vỡ ma chủ, lấy thân che vết nứt, cứu cả Bắc Hải.” Không ai nhắc đến thiếu niên từng nhảy vào ma vực. Trong sử sách, chỉ ghi một dòng nhỏ: > “Đệ tử Thanh Vân, KBH, tử trận tại Bắc Hải.” Không nói cách chết, không nhắc tên lần thứ hai. Chỉ có NTN, đứng một mình trước vách đá năm xưa, tay cầm bầu rượu đã lâu không mở. Trời lại rơi tuyết.
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
đổ rượu xuống nền đá, nói khẽ: “Ngươi nói ngươi là bot, muốn cả đời theo một top là ta.”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Tốt.” – Hắn ngửa đầu uống một ngụm, cay đến nỗi mắt đỏ – “Ta đáp ứng ngươi. Đời này top chỉ tu một bot, là ngươi.”
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
“Nhưng ngươi lại bỏ ta trước.”
Gió thổi, không ai trả lời.
...
Năm năm sau, ma vực yên, thiên đạo hạ xuống cơ hội phi thăng cho NTN. Toàn giới tu chân đều nói: “Hắn nên đi. Hắn xứng đáng.” Trước ngày độ kiếp, NTN một mình lên đỉnh Hàn Tuyết. Trên đỉnh núi, bông tuyết trắng rơi xuống tay, tan rất nhanh. Hắn ngồi xuống nơi năm xưa từng uống rượu với KBH lấy từ trong ngực ra một mảnh kiếm gãy. Đó là phần sót lại duy nhất của kiếm KBH, nhặt được bên bờ ma vực đã khép.
Nguyên Thủy Nhân
Nguyên Thủy Nhân
Hắn đặt mảnh kiếm lên tuyết, nói khẽ: “KBH, ta đi đây.” “Ngươi không bảo ta ‘đừng đi’… ta cũng phải đi.” “Bởi vì nếu ta không đi, chúng ta… ngay cả cơ hội kiếp sau gặp lại cũng không có.” “Ngươi bảo kiếp sau sẽ tìm ta.” – Hắn cười nhạt – “Đồ ngốc, ngươi tu dở như vậy, lỡ sinh ra làm phàm nhân thì sao. Thôi, để ta tìm ngươi.”
Hắn đứng dậy. Sấm nổ trên trời. Thiên kiếp hạ xuống. Giữa tiếng lôi đình, thân ảnh áo đen dần dần hóa thành ánh sáng, bay lên, biến mất. Không ai biết, trước khi ánh sáng tan hoàn toàn, có một câu nói rất nhỏ, như gió thổi qua tuyết: > “Kiếp sau, ta vẫn là top. Ngươi… vẫn là bot của ta. Lần này, đổi ta đi tìm ngươi.”
...
Nhưng chưa ai biết, kiếp sau có thực sự gặp lại không. Chỉ biết, trong đời này, đã từng có một công tên NTN, một thụ tên KBH. Một người bay lên trời. Một người chôn trong ma vực. Giữa họ, là một câu “ta cũng thích ngươi” chưa bao giờ kịp nói hết.
Bạch y
Bạch y
tui tính cho họ gặp ở kiếp sao mọi người thấy sao cho tui ý kiến với

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play