Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Anh Trai.[H-Crow X H-TBlue].

#.1

-----
Lưu ý: đều phụ thuộc vào ChatGpt.
Gia đình Hiha The Blue sống trong một căn biệt thự vừa phải, không quá xa hoa nhưng đủ để mọi tiện nghi luôn đầy đủ. Mỗi góc nhà đều được sắp xếp gọn gàng, tràn ngập ánh sáng và màu sắc nhẹ nhàng, phản chiếu sự chăm chút tinh tế của bố mẹ. Từ nhỏ, Blue đã được yêu chiều đặc biệt: bữa ăn nóng hổi luôn sẵn sàng, phòng riêng được trang trí theo sở thích, quần áo, sách vở đều đầy đủ và đẹp đẽ.
Bố mẹ luôn theo dõi cậu một cách tỉ mỉ, quan tâm từng chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống hằng ngày, từ việc học đến những sở thích cá nhân. Cậu có cảm giác mọi thứ đều phục vụ cho mình, như một thói quen tự nhiên mà gia đình không bao giờ cần nhắc đến.
Thế nhưng khi Hiha Crow – em trai nuôi của Blue – xuất hiện, bầu không khí gia đình dường như thay đổi. Crow được bố mẹ cưng chiều một cách đặc biệt, đôi khi còn hơn cả Blue. Những món quà nhỏ, những lời khen, những cử chỉ ân cần… đều dồn lên Crow khiến Blue thoáng thấy một luồng cảm giác lạ: vừa ghen tỵ, vừa khó hiểu. Sự nuông chiều mà cậu từng quen thuộc giờ bị san sẻ, thậm chí nhường hẳn cho một người khác.
Dẫu vậy, gia đình vẫn tràn đầy ấm áp. Từng bữa cơm, từng ánh mắt quan tâm, từng vật dụng trong phòng của Blue và Crow đều nhắc nhở cậu rằng cậu vẫn là người được yêu thương, chỉ là bây giờ, tình yêu ấy được chia sẻ theo cách mà cậu chưa từng trải qua. Một sự thay đổi tinh tế, nhưng đủ để Blue nhận ra rằng không chỉ bản thân cậu mới là trung tâm của mọi sự quan tâm trong ngôi nhà này nữa.
Blue vừa bước qua cánh cổng, ánh nắng chiều hắt qua kẽ lá chiếu lên mái tóc cậu. Căn nhà im lặng như thường lệ, nhưng ngay trong phòng khách, cậu nhìn thấy anh – Crow – đang ngồi dựa lưng vào ghế sô-pha, ánh mắt vô tư nhưng đầy tự tin. Những chi tiết quen thuộc của Crow: áo sơ mi hơi nhăn, đôi giày cũ nhưng bóng loáng, và nụ cười nửa miệng khiến không gian xung quanh như sáng bừng lên.
Blue khựng lại ở cửa, cảm giác vừa lạ vừa quen len vào trong lòng. Ngay cả khi bố mẹ vắng nhà, sự hiện diện của Crow vẫn làm căn phòng như có một luồng sinh khí khác. Mọi thứ dường như thay đổi: tiếng bước chân, ánh sáng, không khí… tất cả đều nhường chỗ cho anh. Blue cảm nhận được sự nuông chiều mà Crow vô tình nhận được, một điều mà trước đây chỉ dành riêng cho cậu.
Cậu đứng đó, nhìn anh một lúc, rồi bước vào, mang theo cả nỗi bâng khuâng, lẫn một chút ghen tỵ nhẹ nhàng. Ngôi nhà quen thuộc giờ đây vừa ấm áp vừa xa lạ, chỉ vì sự xuất hiện của Crow.
H-Crow.
H-Crow.
Anh trai, anh về rồi ạ?.
H-TBlue.
H-TBlue.
Đừng gọi tao, là anh.
H-TBlue.
H-TBlue.
Tao không ưa mày, đồng nghĩa với việc, đừng gọi tao là anh!.
H-Crow.
H-Crow.
..Vâng-
H-TBlue.
H-TBlue.
//Đi lên lầu//.
H-Crow.
H-Crow.
...//Gấp sách lại để trên kệ lại, suy nghĩ việc làm thân với anh//.
Mẹ Blue vừa đi làm về, thấy anh ngồi trên ghế sofa, ánh mắt dò xét nhưng dịu dàng. Bà nhìn Crow, rồi hỏi về việc anh làm thân với Blue dạo này thế nào. Crow cúi đầu một chút, giọng buồn bã
H-Crow.
H-Crow.
Anh ấy.. Bảo không ưa con, nên đừng gọi anh ấy là anh..
#.
#.
Mẹ Blue: Chắc anh con mới đi học về, nên mệt thôi. Con đừng để ý anh ấy! Đợi anh ấy hết mệt rồi con hẳn nói chuyện con nhé.//Xoa đầu anh//.
H-Crow.
H-Crow.
..//Gật đầu nhẹ, giọng hơi nhỏ// ..Vâng..
#.
#.
Ừm..//Bỏ tay xuống//.
#.
#.
À mà Crow này-
H-Crow.
H-Crow.
Vâng?.//Nhìn cô//.
#.
#.
Ngày mai, con đi học chung với anh hai nhé!.
H-Crow.
H-Crow.
À vâng.."Con không biết anh ấy chịu hay không.."
#.
#.
Ừm- Thôi, con lên kêu anh hai xuống đi. Mẹ làm đồ ăn cho hai đứa ăn nhé!.
H-Crow.
H-Crow.
À vâng..
H-Crow.
H-Crow.
//Đi lên lầu, gõ cốc cốc vào phòng anh//.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ vang lên khẽ trên cánh cửa, nhịp điệu đều đều, mang theo một chút e dè nhưng vẫn đầy mong chờ.
H-TBlue.
H-TBlue.
Ai vậy?.//Vang lên//.
H-Crow.
H-Crow.
Ugh.. Anh trai, đi xuống lầu mẹ làm đồ ăn ạ!.
H-TBlue.
H-TBlue.
Ờ biết rồi, đi xuống đi
H-Crow.
H-Crow.
Vâng-//Đi xuống lầu//.
#.
#.
Sao rồi con?.//Đang làm đồ ăn//.
H-Crow.
H-Crow.
Anh ấy bảo xíu xuống ạ.
#.
#.
Thế à? Hmm, vậy để mẹ làm món anh con thích.
H-Crow.
H-Crow.
Vâng.
Tiếng lạch cạch của nồi niêu vang lên từ bếp, hòa cùng mùi thơm của món ăn. Blue đứng gần cửa, nghe rõ từng tiếng thìa va vào chảo, tiếng nước sôi sủi tăm, và cả tiếng cô hắng giọng khi khuấy nấu. Không gian tràn đầy ấm áp, vừa quen thuộc vừa dịu dàng.
Blue vừa bước xuống cầu thang, mũi chợt hít phải một làn mùi thơm quen thuộc khiến cậu thoáng giật mình. Cậu biết đó là mùi mình thích nhất, nhưng cố nén cảm giác, ép mình tỏ ra bình thản, như thể chẳng hề quan tâm. Tim cậu lặng lẽ rung động dưới vẻ ngoài điềm tĩnh ấy.
H-TBlue.
H-TBlue.
//Đi xuống cầu thang//.
#.
#.
À Blue? Con xuống rồi à con?
H-TBlue.
H-TBlue.
Vâng.
#.
#.
Nay mẹ làm cơm sườn cho con đó Blue, ăn đi con.
H-TBlue.
H-TBlue.
Ờ.. Con cảm ơn.
#.
#.
Ừm.
Trong lúc ăn, Blue cảm nhận ánh mắt Crow cứ dán chặt vào má mình. Má cậu phồng lên tự nhiên, muốn chọt một cái cho thỏa lòng nhưng lại kìm lại. Sợ làm anh khó chịu, lại còn mẹ cả hai ở đây, cậu ngồi ăn một cách bình thường, nín nhịn, lòng vừa bực vừa muốn cười.
End.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play