Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nữ Nhi Kinh Hồng.

Tú cầu tuyển phu quân.

Kinh thành Tuyết quốc năm Du đế thứ mười.

Lúc này bên trong các tửu lâu ồn ào, nhốn nháo vô cùng. Tất cả đều vì một chuyện.

"Nghe gì chưa, thiên kim tiểu thư của Mạc thượng thư, Mạc Tử Lạc hôm nay sẽ ném tú cầu tuyển phu quân đó."

"Vậy sao! Không được, ta cũng phải đi xem. Nếu may mắn nhặt được tú cầu không phải sẽ được ôm tài nữ nổi tiếng kinh thành về nhà sao. Mau tránh ra, ta phải đi!!"

"Ngươi đúng là nằm mộng! Có cướp cũng là ta cướp được! Ngươi mau về ôm nương tử dữ như cọp kia của ngươi đi thôi!"

Nói một hồi đám người lại quay qua đấm nhau, khiến tửu lâu trông y như cái chợ.

Một bên khác lại có người nói: "Các ngươi đi không!? Dù không nhặt được thì cũng thấy được mặt tài nữ chứ, đi thôi đi thôi!"

"Nghe nói năm nay Mạc tiểu thư đã mười tám tuổi rồi, công tử thế gia đạp nát cửa phủ thượng thư để cầu hôn nhiều như nước sông Lượng Hồng!"

"Nhưng không phải tới nay nàng vẫn chưa định hôn sao?"

"Đúng vậy! Vì chuyện này mà Mạc thượng thư sầu thúi ruột. Nhưng vì thương nữ nhi nên không có ép nàng."

"Mạc tiểu thư mất mẫu thân từ nhỏ, một mình nàng chăm lo cho thượng thư phủ ngăn nắp trên dưới, phòng bếp có thể vào chính sảnh có thể lên, nàng còn theo các hoàng tử, công tử thế gia học tập cùng một thái phó, cầm kỳ thư hoạ cái nào cũng tinh thông, tính tình trầm ổn, có dũng có mưu, chẳng kém nam tử, chẳng thua nữ tử, rước được nàng về không phải là lời to rồi sao."

"Cố tình nàng chẳng muốn lấy chồng thì biết làm sao. Hoàng thượng ưu ái nàng còn nói, chỉ cần nàng chọn ai cũng đều ban hôn, nếu nàng không chọn thì ai cũng không thể ép."

"Nhưng cha nàng có thể ép, thế mới có việc ngày hôm nay."

"Cũng đúng, Mạc tiểu thư thiện lương, hiền huệ sao nỡ làm phụ thân buồn lòng. Nghe đồn ông còn nháo thắt cổ nữa kia, Mạc tiểu thư không biết làm sao chỉ có thể đồng ý ném tú cầu, mặc cho số phận."

"Ài..."

Tại một góc tối ít người để ý, một nam tử toàn thân áo bào đen tơ vàng bằng vải Mặc Vân quý giá, đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt trên, chỉ để lộ một đôi môi mỏng lạnh lùng và chiếc cằm cương nghị, hai tay khoanh lại, bả vai dựa vào tường hơi ngẩng đầu nhìn lầu cao trước mặt. Khuôn mặt bị bóng tối che khuất một nửa khiến người ta nhìn không rõ biểu tình.

Bên trong góc tối còn có một người khác.

Mộc Nhất đứng phía sau anh cũng nhịn không được đánh cái rùng mình nhưng một chữ nửa chữ cũng không dám hỏi chủ tử ngài đứng đây làm gì, kinh hoàng nghĩ: Chẳng lẽ muốn cướp tú cầu?

Mặc Tông Triệt nào thèm quan tâm hắn kinh hãi hoảng sợ cái gì, đôi mắt vẫn y như cũ không rời đài cao kia một khắc, giống như muốn xuyên thủng qua nơi đó, lôi chủ nhân nó ra chất vấn tại sao bỏ nhà theo trai?

À không, là tại sao đã hứa hẹn với anh còn đi ném tú cái gì cầu kia.

______

Một nơi khác, Châu Mạn Đình nhìn biển người bên dưới đài cao thì lắc đầu ngao ngán.

Cô đứng ở tửu lâu đối diện, một thân nam trang màu xanh đậm tuấn lãng ngời ngời, mày dài anh khí, mắt hạnh hơi rũ, tóc đen buộc cao cố định chắc chắn bằng kim quan trắng bạc, rủ xuống phía sau một cách đầy mạnh mẽ. Cái eo thon hơi gầy nhưng thế đứng oai vệ.

Nếu chỉ như vậy thì người xung quanh sẽ cho là "chàng" muốn đi cướp tú cầu.

Cố tình trên eo cô lại dắt một thanh đao bản rộng quấn bằng vải đen, toàn thân nhiễm lên sát khí ngùn ngụt khiến người xung quanh hận không thể né xa cô ba thước.

Châu Mạn Đình thì hoàn toàn không biết gì. Cô còn đang bận thoái mạ Mạc nha đầu chết tiệt kia, khi không lại bắt cô đi cướp cầu, cô nhìn giống hạng hoa hoa công tử lắm sao.

Một ngày trước.

"Mạn Đình, giúp tỷ muội đi mà!"

"Chỉ cần một đao chém nát cái tú cầu kia là được rồi, như vậy là cứu thanh mai nhiều năm rồi đó!"

Mạc Tử Lạc ôm chặt eo Châu Mạn Đình khóc nháo, nào có giống một thiên kim tài nữ hiền thục ổn trọng đâu cơ chứ, rõ ràng là một xú nha đầu chỉ biết hố người.

Giờ nghĩ lại giống như mình bị nàng tính kế, cô đưa tay đỡ trán thầm nói thói đời hiểm ác, có thể cho cô quay ngược thời gian đến thời điểm cha kêu cô về kinh không, cô có chết cũng phải cột chặt bản thân với biên cương, nửa bước cũng không đi đâu hết.

Haizz, giờ cũng chỉ có thể cắn răng mà làm.

_____

Khi đó phía trên lầu cao.

"Tiểu thư, nên ra rồi."

Tiểu Hoả nhìn tiểu thư nhà mình nằm dài trên bàn mà âu sầu, tai nghe những tiếng bàn tán của người đến xem ném tú mà muốn gào thét: Các ngươi lầm rồi!!!

Mạc cô nương thật sự không phải như thế đâu!!

Mạc Tử Lạc giống như không nghe thấy, giống như quyết tâm phải bám dính lấy bàn trà.

Ba ngàn tóc đen trải dài trên sóng lưng xinh đẹp, eo nhỏ vai thon, lộ ra một bên sườn mặt như hoạ, mắt bồ câu đen lánh, mày mảnh nhẹ nhàng, cái mũi ngọc cao thẳng cùng đôi môi nhỏ hơi hồng không chút phấn son, khuôn mặt nhỏ xinh một bàn tay nam nhân cũng có thể che hết. Rõ ràng là một tiểu nữ tử nhưng nàng năm nay đã mười tám rồi, trong miệng cha nàng là già rồi chẳng ai thèm.

Thiệt là cổ hủ mà.

"Haizz, đi thôi."

Sống chết gì thì cũng một đao thôi, hơn nữa đã có tỷ muội tốt, sợ gì chứ, tiến lên.

Chém tú cầu.

Mạc Tử Lạc khí thế hừng hực mà đứng dậy, đứng trước cửa chỉnh lại y phục bất chỉnh vì bị nàng đè ép, đưa tay thon dài đẩy cửa.

Két.

Ngay khoảnh khắc đó khí chất toàn thân nàng lập tức thay đổi, như trở thành một người khác.

Nàng một thân áo xanh nhạt nhã nhặn điềm tĩnh như mặt nước hồ thu, dáng người thon dài trước có sau có, tóc đen tung bay, như tiên hạ phàm.

Môi nhỏ hơi nhếch lên một chút không lộ biểu tình nhìn xuống dưới.

Tiểu Hoả trong lòng hô to biến thân thành công.

Xung quanh cũng liền vang lên một mảng hô thanh:

"Ấu ấu, Mạc tiểu thư, ném cho ta, ném cho ta!"

"Ngươi mau tránh, nàng ném cho ta này, đừng nhìn hắn!"

"Ngươi tránh!"

"Ngươi mới phải tránh!"

Bên dưới chưa chi đã loạn thành một đống, ồn ào hiên náo đến mức khiến đầu mày xinh đẹp của Mạc Tử Lạc giật giật vài cái, mất kiên nhẫn vô cùng.

Cố tình người bên dưới chỉ lo tranh giành nên nhìn không thấy.

Chỉ có Mặc Tông Triệt mắt sáng như ưng bắt ngay biểu cảm này của nàng, lòng thầm nói: Đúng là nữ nhân ta nhìn trúng, nhướng mày cũng cá tính như vậy.

Châu Mạn Đình thì chán ghét nhăn chặt mày nhìn cảnh tượng kia, cảm thấy bi ai thay cho tỷ muội tốt.

Ở nơi không ai thấy, Mạc Tử Lạc đưa mắt về phía cô, hai người nhanh chóng trao đổi thông điệp.

Cô gật đầu nhìn nàng, tay để trên đao chuẩn bị ra trận.

Mạc Tử Lạc cầm lấy tú cầu trong tay tiểu Hoả, dưới ánh mắt của đám người, tú cầu 7 màu xinh đẹp tung lên trong không trung rồi mau chóng rớt xuống.

"A mau tránh ra, của ta!"

"Nó bay về phía ta, a ha ha ha!!!"

Bên dưới một mảnh người ngã ngựa đổ, Châu Mạn Đình nhanh chóng bay ra, khinh thường nhìn một đám tay trói gà không chặt phía dưới, cảm thấy thế cục đã định, tú cầu cách cô không tới một cánh tay.

Lúc này, biến cố xảy ra.

Châu Mạn Đình chỉ thấy một bóng đen phóng tới, vậy mà cùng lúc chạm vào tú cầu.

Cô nhăn mày, nhanh trí đập quả cầu bay xuống dưới.

Mạc Tử Lạc nhìn cảnh này trong lòng hết hồn.

Nàng nhẹ cau mày nhìn người nam nhân mặc áo đen đeo mặt nạ bạc bất ngờ xuất hiện kia, trong lòng mặc niệm mười tám đời tổ tông nhà hắn, nhưng trên mặt thì điềm nhiên như không.

Tiểu Hoạ thấy rõ tiểu thư nhà mình rõ ràng đang rất vui vẻ nay lại bấu chặt mép váy, khó hiểu vô cùng.

Mặc Tông Triệt vốn mang tâm thái định chắc sẽ bắt được tú cầu nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi mím môi nhíu mày.

Nhưng khi anh định đuổi theo thì ngay lập tức đã nhận một cái đạp của Châu Mạn Đình.

Anh buộc phải buông tha, sâu kín nhìn Mộc Nhất, bản thân đưa tay lên chắn một đá sắc bén của đối thủ nhưng vẫn còn ung dung như chưa dùng hết lực, ở trên không trung lộn một vòng rớt xuống cây trụ treo lồng đèn gần đó. Phong thái tuấn lãng, tóc đen bay loạn, đẹp trai chết người.

Châu Mạn Đình cũng theo đà ngã về phía sau, đạp mạnh lên vai một người đứng dưới khiến kẻ kia la oái oái rồi nhanh chóng bám lên lan can tửu lâu, đưa mắt tìm tú cầu.

Trong khi đó Mộc Nhất nhận được chỉ thị của chủ tử mà lòng băng giá.

Chủ tử ngài vậy mà thật đi cướp, còn bắt hắn cướp cùng, chơi trò gì vậy nè.

Nhưng hắn cũng không chần chừ, nhanh chóng chui vào đám người, một cước đá vào quả tú cầu đang rơi xuống, chuẩn xác bay thẳng về phía chủ tử mình.

Mạc Tử Lạc giật mình, vừa nhìn đã biết tình thế không ổn rồi.

Nhưng nàng chỉ có thể gấp gáp trong lòng nhìn quả tú cầu đang bay mà chẳng thể làm gì.

Châu Mạn Đình cũng giật mình nhưng phản ứng lại rất nhanh.

Mắt thấy đối phương có người giúp đỡ, không thể cướp cầu, vậy thì chỉ có thể phá nát nó thôi.

Sau đó dưới ánh mắt của bao người cô lao ra ngoài, tay nắm chặt chuôi đao.

Xẹt một cái.

Ánh sáng khúc xạ lên thân đao khiến nhiều người đang ngẩng đầu cũng phải nhìu mày nhắm mắt lại.

Bởi vì không ai ngờ tới sẽ có người phá tú cầu nên cứ ngơ ra nhìn lưỡi đao sắc bén tiếp xúc với quả cầu mỏng manh.

Đến Mặc Tông Triệt cũng đơ người nhìn người kia nắm thanh đao sáng choang mà lao về phía tú cầu đang bay, vì sửng sờ mà lỡ mất thời cơ, cứ thế trơ mắt nhìn tú cầu chia năm sẻ bảy, vải hồng bay phất phới.

Như đang chúc mừng hắn cướp tú cầu thất bại.

"..."

Thật là muốn chửi má nó.

Mộc Nhất cũng cứng đờ, ngay sau đó theo phản xạ đưa mắt nhìn chủ tử nhà mình khí lạnh toàn thân, tự nhiên rùng mình một cái, mẹ nó ơi.

Trong khi đó người vui nhất lại chính là Mạc Tử Lạc. Nàng suýt thì muốn nhảy dựng lên vì vui sướng.

Nhưng may mà nàng còn nhớ tình thế lúc này không thể làm như vậy nên cố nén lại kịp, vội vàng bình ổn cảm xúc, rất chân thật mà hơi nhíu mày nhìn tú cầu mình ném ra, tỏ vẻ không vui.

Châu Mạn Đình thành công phanh thây trái cầu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng bay trở lại tửu lâu lúc trước.

Nhưng cô vừa đứng vững đã nghe thấy một loạt tiếng chỉ trích.

"Ngươi làm trò gì thế?"

"Không cướp được cũng để người khác cướp chứ, cớ gì hủy cầu của Mạc cô nương!"

"Giờ thì làm sao?"

Người bên dưới vừa mở mắt đã thấy tú cầu nát mất, ầm ĩ mắng người, xúc động muốn nhào lên đánh cô cũng có.

Không có hiền tế.

"Mọi người, có thể nghe Tử Lạc nói một câu không?"

Mắt thấy tình huống mất khống chế, Mạc Tử Lạc đúng lúc đứng ra lớn tiếng nói, âm thanh mềm mại rõ ràng chui vào tai mỗi người.

Mặc Tông Triệt thoát khỏi cơn buồn bực nhìn nàng yểu điệu đi lại gần thanh chắn, để mọi người có thể thấy rõ mình, trong lòng không khỏi ngẩn ngơ.

Thân ảnh nhỏ xinh trong hậu hoa viên năm đó nay đã trưởng thành phong hoa tuyệt đại đến như vậy rồi...

Khổ nổi nàng chưa chịu nhìn anh cái nào.

"Như mọi người đã thấy đó, tú cầu đã biến thành như vậy, các vị cũng đừng trách vị nhân huynh này, có lẽ chỉ là nhất thời lỡ tay thôi."

Mạc Tử Lạc cố nén khóe môi đang giương lên, ảo não nói: "Nhưng bây giờ tú cầu đã không còn, xem như là Tử Lạc không có duyên phận với các vị, xin thứ lỗi cho, cảm ơn mọi người đã ưu ái Tử Lạc."

Nói xong nàng khom lưng cúi chào với bên dưới, thành ý xin lỗi mười phần chẳng ai bắt bẻ được chút nào.

"Ai da, không phải lỗi của nàng mà."

"Đúng vậy đúng vậy, Mạc cô nương không cần khách khí."

Người người mồm năm miệng mười tỏ vẻ bản thân không sao, chỉ tới góp vui thôi làm Châu Mạn Đình cứ tưởng phải đánh một trận nữa trố mắt ra.

Nhìn Mạc Tử Lạc trên đài cao cô không khỏi nghĩ, xem ra mấy năm không gặp, nhân khí của tỷ muội tốt đã cao như vậy.

Còn biết biến sắc mặt... Đúng là tiểu hồ ly giảo hoạt.

Cô lắc đầu ngao ngán rồi quay lưng đi mất.

Mạc Tử Lạc nhìn cô đi thì vẫy tay với mọi người, lúc gần đi chỉ liếc mắt lạnh nhạt nhìn Mặc Tông Triệt một cái rồi lập tức quay lưng.

Nhìn cảnh này, gân xanh trên trán Mặc Tông Triệt không ngừng giật giật, nội lực toàn thân muốn bạo tẩu.

Nhưng tính cách lãnh đạm khiến anh nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, dưới ánh mắt của bao người rời đi.

Chỉ là bóng lưng hơi thê lương rồi.

Mộc Nhất không dám hó hé tiếng nào vội vàng đuổi theo.

Một trận cướp tú cầu cứ thế chấm dứt một cách chẳng ai ngờ.

Rồi nó cũng nhanh chóng trở thành đề tài cho chúng dân nhàm rỗi có thứ để tám với nhau suốt một thời gian dài.

______

Trong Mạc phủ, cha Mạc nóng lòng đi qua đi lại trong đại sảnh, lâu lâu lại ngóng ra cổng chính, nửa muốn mau chóng muốn biết kết quả, nửa lại sợ quá nhanh con gái không tìm được lang quân tốt, cứ thế mang tâm trạng hồi hộp vừa chờ mong không ngừng đi tới đi lui.

Mạc Tử Lạc vừa đến cửa nhà đã nhìn thấy ánh mắt của lão cha, nàng đưa tay bợ tim, hít sâu một hơi, giả bộ thương tâm đi vào.

"Cha."

"Nữ nhi ngoan, hiền tế đâu?"

Mạc Diệp nhìn ra phía sau nàng, muốn nhìn thấy lang quân tương lai của con gái.

Nhưng nhìn mãi mà chẳng thấy ai.

"Cha à..."

Mạc Tử Lạc đau đớn nhìn ông, đầu hơi cúi nhẹ xuống, chính hiệu là một bộ dạng tan nát cõi lòng: "Không có hiền tế, cha đừng nhìn nữa."

"Không có hiền tế!?"

Mạc thượng thư vừa sững sốt vừa đau lòng vội vàng ôm lấy con gái, đối với tỳ nữ cận thân tiểu Hoả hỏi dồn: "Rốt cuộc sao vậy?"

"Ai nha tiểu Hoả, có chuyện gì vậy?"

Tiểu Hoả trợn mắt nhìn tiểu thư mà nhà đang diễn, lại nhìn lão gia hai mắt trợn trừng nhìn mình, căng da đầu đáp: "Dạ thưa lão gia, tú cầu nát rồi, không có phu tế."

"Hả? Nát? Cái gì nát vậy?"

Mạc Diệp ngây người nhìn tiểu Hoả.

"Là... Là tú cầu của tiểu thư bị người ta giành nhau đến nát."

Tiểu Hoả không dám nói bị chém nát.

"Giành nhau đến nát rồi..."

Mạc thượng thư ngây ngẩn một đỗi rồi khó nói tâm tình phức tạp cỡ nào nhịn đau mà ai ủi con gái: "Ai nha cũng có gì đâu, này là do mị lực của nữ nhi quá lớn."

"Không sao, lần sau lại ném cái khác."

"A? Hả?"

Mạc Tử Lạc đang vui vẻ vì thoát được một kiếp lập tức cứng đờ.

"Thôi không cần đâu cha, con gái muốn ở bên người cả đời, thôi con mệt quá con về trước đây ạ!"

Như bị dẫm phải đuôi, nàng vội vàng ném lại một câu này rồi nhanh chóng cong chân bỏ chạy.

Mạc Diệp không kịp giữ lại trơ mắt nhìn cái bóng của nữ nhi mất hút sau lối đi ra nội viện.

"Haizzz..."

Ông thở dài ngao ngán, rõ ràng nhận ra con gái chỉ là theo ý ông mới miễn cưỡng ném tú cầu chứ chẳng hề mặn mà gì, kết quả này có khi là điều nó muốn nhất.

Cũng không phải ông muốn ép buộc gì nó. Tú nhi mất sớm, ông nhìn nó lớn lên, thay ông quán xuyến mọi thứ, còn chẳng chịu thua kém nam tử, nói tới binh đao mưu kế còn thông thuộc hơn nữ tắc, ông chỉ sợ nó càng ngày càng nam tính, không muốn lấy chồng, để lỡ thời gian đẹp nhất để tìm phu quân thì sau này có hối hận cũng không kịp nữa.

Nhưng thời gian chẳng đợi ông, chớp mắt con bé đã mười tám cái xuân xanh rồi...

"Lão gia người đừng thương tâm, tiểu thư chỉ là kém chọn thôi."

Chu quản gia ở phía sau an ủi ông, vậy mà vô tình nhắc ông một chuyện: "Không phải sắp tới có cái lễ săn bắn mùa thu do hoàng cung tổ chức sao. đến lúc đó tài tuấn khắp kinh thành đều tới, sợ gì không tìm được người vừa ý chứ ạ."

"Đúng nha!"

Hai mắt Mạc Diệp sáng lên, kích động vỗ đùi cái bép.

Sao ông có thể quên cái này nhỉ!

"Đúng đúng, còn có yến hội trước hôm đó nữa. Lão Chu, ông mau bảo tú phường may cho nó vài bộ y phục thật đẹp, còn cả giáp y nữa."

Mạc Diệp vội vàng dặn dò Chu quản gia, bản thân thì phóng nhanh về phía hậu viện của con gái cưng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play