Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Sự Cám Dỗ Của Thanh Xuân

chương 1

Bùi Duy Ngọc đứng trước cửa phòng học, điều chỉnh lại chiếc cà vạt ngay ngắn. Dù đã có kinh nghiệm giảng dạy ở một trường khác, đây vẫn là buổi nhậm chức đầu tiên tại ngôi trường danh tiếng này. Anh hít sâu, đẩy cửa bước vào
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Chào các em. Tôi là Bùi Duy Ngọc, giáo viên Ngữ Văn mới của lớp chúng ta. Hy vọng chúng ta sẽ có một năm học thật tốt
Giọng anh trầm ấm, rõ ràng, mang theo sự điềm tĩnh và nghiêm nghị cần thiết
Lớp 12A1 – tập hợp những học sinh ưu tú nhưng cũng nổi tiếng vì độ quậy phá – bỗng im lặng. Duy Ngọc quét mắt qua một lượt. Ngô Kiến Huy, giáo viên Vật Lý đồng thời là người anh thân thiết của anh, đã cảnh báo về độ khó trị của lớp này
Ánh mắt Duy Ngọc dừng lại ở bàn cuối, cạnh cửa sổ
Dưới ánh nắng chiều tà, một nam sinh đang ngủ gật. Tựa lưng vào tường, cậu ta gục đầu xuống cánh tay, mái tóc đen lòa xòa che gần hết khuôn mặt. Khôi Vũ. Duy Ngọc biết cái tên này qua hồ sơ. Học lực xuất sắc, nhưng thái độ học tập... tùy hứng
Cả lớp nín thở chờ xem thầy giáo mới sẽ xử lý Khôi Vũ thế nào. Nhóm bạn thân Cody Nam Võ và Jaysonlei đang cố nhịn cười, còn Congb và Mason thì liếc nhìn nhau đầy tò mò
Duy Ngọc không nói gì. Anh lẳng lặng đặt giáo án xuống bàn, cầm lấy một viên phấn. Anh viết thật nhanh lên bảng đen:
"Hãy miêu tả người đang ở trong ánh nắng."
Sau đó, anh quay lại nhìn cả lớp, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Tôi cần một bài văn ngắn trong mười lăm phút. Ai có thể thức dậy, hãy viết
Đến lúc này, Khôi Vũ cảm nhận được sự im lặng bất thường. Cậu ngước đầu lên, dụi mắt. Ánh nắng hắt nghiêng, tạo nên một vệt sáng chói lọi quanh tóc cậu
Khôi Vũ nhếch môi, định bụng lại xin phép đi vệ sinh để trốn. Nhưng khi tầm mắt cậu chạm vào thầy giáo mới đang đứng thẳng ở bục giảng... thời gian dường như ngưng đọng
Bùi Duy Ngọc cao ráo, áo sơ mi trắng phẳng phiu. Ánh mắt anh màu nâu sậm, đang nhìn thẳng vào Khôi Vũ với một sự tập trung lạ thường
Không phải sự tức giận hay thất vọng, mà là một cảm xúc phức tạp, pha trộn giữa sự nghiêm nghị và một tia ấm áp vô định
Khoảnh khắc đó, Khôi Vũ cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Đó không chỉ là rung động đơn thuần; nó là sự nhận ra
Duy Ngọc cũng cảm nhận được điều tương tự. Khi ánh mắt Khôi Vũ, tưởng chừng vô hồn và mệt mỏi, bất chợt trở nên sắc bén và lấp lánh như sao trời, trái tim Duy Ngọc như bị một lực vô hình siết chặt
Anh hiểu rằng, sự chuyên nghiệp mà anh luôn tự hào đã bị phá vỡ ngay trong tích tắc đầu tiên này
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Em, Khôi Vũ
Duy Ngọc gọi tên cậu, giọng hơi khàn
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Em có thể làm bài văn này không? Hoặc em có muốn ra ngoài rửa mặt
Khôi Vũ lắc đầu, đôi mắt vẫn khóa chặt vào Duy Ngọc. Cậu lấy bút, nở một nụ cười rạng rỡ (nụ cười hiếm hoi khiến cả nhóm bạn 12A1 phải ngạc nhiên)
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Không cần, thưa thầy. Em sẽ viết về ánh nắng định mệnh này
Duy Ngọc đứng sững. Anh biết, tia lửa đã được thắp lên

chương 2

Mười lăm phút trôi qua trong im lặng căng thẳng. Duy Ngọc thu thập các bài làm. Hầu hết học sinh miêu tả Khôi Vũ với các từ ngữ như "đẹp trai", "ngủ gật", hoặc mô tả kỹ thuật ánh sáng
Đến bài của Khôi Vũ, Duy Ngọc gần như không thở được
Khôi Vũ viết không dài, nhưng chữ viết rõ ràng, sắc nét như chính tính cách cậu. Bài văn không hề miêu tả cậu ta, mà miêu tả người đang đứng dưới ánh đèn rực rỡ của bục giảng
Khôi Vũ
Khôi Vũ
“Người ở trong ánh nắng không phải là một vệt sáng, mà là nơi ánh sáng hội tụ và dừng lại. Thầy đứng đó, không phải là tượng đài giáo điều, mà là một sự kiềm chế hoàn hảo. Lạnh lùng trên bề mặt, nhưng nếu nhìn sâu hơn vào ánh mắt đó, người ta sẽ thấy một vệt lửa nhỏ đang cố sức bị dập tắt. Ánh nắng chiếu vào vai thầy không ấm bằng nhiệt độ cơ thể đang tỏa ra sự nghiêm túc, nhưng đồng thời lại báo hiệu một sự tan chảy sắp xảy ra
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Nếu có một định mệnh, nó không nằm ở sự gặp gỡ tình cờ, mà ở sự nhận biết lẫn nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ánh nắng đó là lời mời gọi. Và tôi, là kẻ sẵn sàng bước vào.”
Duy Ngọc đọc xong, bàn tay cầm bài văn hơi run. Đây không phải là một bài làm văn, đây là một lời tuyên chiến, một sự thổ lộ tinh tế, táo bạo, và hoàn toàn đi ngược lại quy tắc
Khôi Vũ đã nhìn xuyên qua lớp vỏ nghiêm nghị của anh, và điều này khiến Duy Ngọc vừa kinh hãi vừa bị kích thích mãnh liệt
Chiều hôm đó, tại Văn phòng Giáo viên
Duy Ngọc đang sắp xếp lại tài liệu thì có tiếng gõ cửa. Khôi Vũ bước vào, không có vẻ gì là học sinh cần hỗ trợ, mà giống như một vị khách tự tin
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thầy Duy Ngọc
Khôi Vũ nói, giọng điệu thân mật hơn mức cần thiết
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Em đến để hỏi về bài văn của em. Em được điểm mấy ạ
Duy Ngọc giữ vẻ mặt lạnh lùng
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Bài văn của em xuất sắc về mặt ý tưởng, nhưng thiếu tính khách quan của một bài văn miêu tả. Tám điểm rưỡi
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Tám điểm rưỡi cho một lời thổ lộ thì có vẻ hơi ít
Khôi Vũ nhếch môi cười, thu hẹp khoảng cách
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Đây là trường học, Khôi Vũ. Đây là Văn học
Duy Ngọc đặt tập bài lên bàn, cố ý để lộ chiếc nhẫn bạc đơn giản trên ngón tay
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Đừng nhầm lẫn giữa cảm xúc cá nhân và việc học
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Cảm xúc cá nhân chính là thứ làm cho Văn học sống động, thầy giáo. Và em chắc chắn em không nhầm lẫn
Khôi Vũ dựa nhẹ vào mép bàn, đôi mắt không rời khỏi Duy Ngọc
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thầy biết rõ điều đó. Ánh mắt thầy cũng đã nói với em như vậy
Lời nói đó như một nhát dao. Duy Ngọc biết mình đã thua cuộc trong cuộc đối thoại này. Anh lùi lại một bước, tránh ánh mắt trực diện của cậu học trò
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Giờ làm việc của tôi kết thúc rồi. Em về đi, Khôi Vũ
Anh nói, giọng căng thẳng
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Vâng. Tạm biệt thầy
Khôi Vũ không nài nỉ thêm. Cậu cười nhẹ, cúi chào một cách lịch thiệp, nhưng ngay trước khi ra khỏi cửa, cậu quay lại
Khôi Vũ
Khôi Vũ
À, thầy Ngọc
Khôi Vũ thì thầm
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Em đã thêm thầy vào danh sách bạn bè trên mạng xã hội rồi. Không phải vì em muốn thầy duyệt đâu. Em chỉ muốn thầy biết, ranh giới thầy trò đã được đặt ra, nhưng tường thành đã bắt đầu rạn nứt rồi
Cánh cửa đóng lại. Duy Ngọc đứng dựa vào bàn làm việc, thở dốc. Anh mở điện thoại, và thấy thông báo: Khôi Vũ đã gửi lời mời kết bạn
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, biết rõ chỉ cần nhấn "Chấp nhận" là anh đã chính thức bước vào vùng cấm. Nhưng ánh mắt kiên định, táo bạo của Khôi Vũ vẫn ám ảnh tâm trí anh
Yylam ( tui là con tác giả)
Yylam ( tui là con tác giả)
Chào mọi người nhaa , mọi người thấy truyện này như nào ạ
Yylam ( tui là con tác giả)
Yylam ( tui là con tác giả)
Nếu có vấn đề gì hay tui có sai xót gi mọi người góp ý cho tui nhé
Yylam ( tui là con tác giả)
Yylam ( tui là con tác giả)
đừng quên đọc xong rồi yêu thích cho tui nha , tặng quà tặng thêm chương nhaaa -))
Yylam ( tui là con tác giả)
Yylam ( tui là con tác giả)
Cảm ơn mọi người nhiều nhaaa 🥰😘

Chương 3

Sáng hôm sau, Duy Ngọc tham dự cuộc họp chuyên môn đầu tiên. Anh ngồi giữa Ngô Kiến Huy (Vật Lý) và Phạm Đình Thái Ngân (Lịch Sử). Không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng khi thầy Karik (Toán), trưởng ban chuyên môn, bắt đầu phát biểu
Karik, với vẻ mặt nghiêm nghị và ánh mắt sắc lạnh, dường như đại diện cho mọi quy tắc và kỷ luật.
karik
karik
Thầy Duy Ngọc
Karik mở lời, giọng chậm rãi
karik
karik
Tôi đã xem qua một số báo cáo về lớp 12A1. Tôi muốn nhắc thầy một điều: 12A1 là lớp trọng điểm, nhưng cũng là lớp có nhiều cá tính khó kiểm soát. Đặc biệt là cậu Khôi Vũ
Duy Ngọc cảm thấy lòng mình thắt lại khi tên Khôi Vũ được nhắc đến
karik
karik
Khôi Vũ là học sinh giỏi, nhưng thái độ thiếu tôn trọng. Thầy Ngọc, đừng để sự nhân nhượng của thầy bị hiểu lầm thành sự bao che
Karik nhấn mạnh, nhìn thẳng vào Duy Ngọc
karik
karik
Tại ngôi trường này, ranh giới thầy trò phải tuyệt đối rõ ràng. Đó là đạo đức nghề nghiệp tối thiểu
Ngô Kiến Huy vội vàng chen vào, nở nụ cười hòa giải
Ngô kiến Huy
Ngô kiến Huy
Thầy Karik nói đúng, Duy Ngọc. Nhưng cậu đừng quá lo. Khôi Vũ chỉ cần một chút định hướng. Cậu cứ làm theo cách của mình là được
Thái Ngân cũng gật đầu đồng tình với Ngô Kiến Huy, ánh mắt hiền hòa
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
Duy Ngọc là giáo viên có năng lực, tôi tin cậu ấy biết cách xử lý
Thái Ngân nói, giọng điệu ôn hòa
Duy Ngọc mỉm cười gượng gạo, đáp lại Karik:
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Tôi hiểu, thưa thầy. Tôi sẽ chú ý đến nguyên tắc
Trong khi đó, ở lớp 12A1, Khôi Vũ đang ngồi giữa nhóm bạn
CongB
CongB
Tám điểm rưỡi cho một lời tỏ tình
Congb vừa cười vừa chọc Khôi Vũ
jaysonlei
jaysonlei
Mày viết gì mà ghê vậy, Khôi Vũ
Jaysonlei hùa theo, vẻ mặt đầy tò mò
Khôi Vũ nhún vai, thờ ơ:
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Chỉ là một bài văn bình thường thôi
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có thể thấy rõ văn phòng của Duy Ngọc
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Nhưng thầy ấy đã đọc, và thầy ấy hiểu
Sơn K, người luôn quan sát kỹ lưỡng, đặt tay lên vai Khôi Vũ
Sơn K
Sơn K
Cẩn thận đấy. Thầy Duy Ngọc là thầy giáo mới, áp lực sẽ lớn lắm. Mày đang đẩy cả hai vào thế khó
Vương Bình đồng ý:
Vương Bình
Vương Bình
Đúng thế. Tụi tao ủng hộ mày, nhưng chuyện này không phải trò đùa
Mason, ít nói hơn cả, chỉ thầm thì với Congb:
Mason Nguyễn
Mason Nguyễn
Nhưng mà công nhận, thầy giáo mới đẹp trai thật
Congb cười khúc khích
CongB
CongB
Đúng là tình yêu sét đánh mà
Khôi Vũ quay lại, ánh mắt đầy quyết tâm
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Tao biết mình đang làm gì. Tao yêu từ cái nhìn đầu tiên. Và lần đầu tiên trong đời, tao sẽ không chạy trốn
Tan học, Duy Ngọc đang đi bộ trên hành lang. Anh vẫn suy nghĩ về lời cảnh báo của Karik. Anh cần phải tạo ra một rào cản vô hình với Khôi Vũ
Đột nhiên, Khôi Vũ xuất hiện từ một góc khuất, chặn đường anh. Cậu không nói gì, chỉ giơ ra một chai nước khoáng lạnh
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Thầy khát nước
Khôi Vũ giải thích ngắn gọn, như thể đây là điều đương nhiên
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Em biết. Và chai này đã được làm lạnh hoàn hảo
Duy Ngọc nhìn chằm chằm vào chai nước, sau đó ngước lên nhìn Khôi Vũ.
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Khôi Vũ, làm ơn giữ khoảng cách. Đây là hành lang trường học
Duy Ngọc nói khẽ, giọng đầy mệt mỏi
Khôi Vũ mỉm cười, nụ cười gần như chiến thắng
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Em chỉ là một học sinh quan tâm đến sức khỏe của giáo viên mình. Có gì sai ạ?
Bùi Duy Ngọc
Bùi Duy Ngọc
Sai ở chỗ, sự quan tâm của em...
Duy Ngọc dừng lại, anh không thể nói ra điều đó
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Được rồi
Khôi Vũ hạ giọng, bước lùi lại một bước, nhưng đôi mắt vẫn không rời Duy Ngọc
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Em xin lỗi. Em sẽ giữ khoảng cách ở nơi công cộng
Khôi Vũ đặt chai nước lên chiếc ghế đá gần đó
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Nhưng thầy Ngọc
Khôi Vũ nói, giọng điệu gần như thì thầm nhưng đầy sự đe dọa
Khôi Vũ
Khôi Vũ
Em sẽ không ngừng lại. Nếu em không thể tiếp cận thầy ở trường, em sẽ tìm cách khác. Em sẽ đợi thầy ở bên ngoài bức tường này
Nói rồi, Khôi Vũ quay lưng bước đi, để lại Duy Ngọc đứng một mình, tay nắm chặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng lạnh

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play