[RhyHung] Hôn Nhân Khế Ước
#1 Mùa Hè Cuối Cùng Bên Sông
Lee Tlam trầm tính
Rảnh quá nên tạo try
Lee Tlam trầm tính
Mong try sẽ đúng gu mọi người❤
Lee Tlam trầm tính
Giới thiệu qua chỉ có 1 cp chính và k thêm ai khác
Lee Tlam trầm tính
Truyện vào đột ngột nhé
Năm đó,nắng miền quê đậm đến mức chạm vào da cũng nghe nóng rát
Quang Anh- khi ấy mới mười tuổi được gửi về nhà ngoại vì bố mẹ đi công tác xa . Cậu ít nói, ít bạn, lúc nào cũng ôm cuống truyện tranh, ngồi kín dưới bóng cây cạnh con sông nhỏ đang chảy siết
Ngày đầu tiên cậu chẳng mong chờ điều gì,cậu nghĩ đây sẽ lại là một mùa hè dài lê thê đầy sự chán trường không ai chơi không ai nói chuyện
Cho đến khi một tiếng la thất thanh vang lên..
Nguyễn Quang Anh
// giật mình ngẩng đầu //
Nguyễn Quang Anh
Ê coi chừng trượt đó!
Một cậu bé tầm tuổi cậu nhưng gầy hơn, nhỏ hơn đang chạy theo con chó đen. Chân đạp trúng rêu ướt, trượt mạnh. Quang Anh chỉ kịp lao tới kéo tay cậu.
Hai đứa ngã xuống đất, bụi tung lên.
Nguyễn Quang Anh
Cậu đi đứng kiểu gì vậy?
//lẩm bẩm, giọng không hẳn khó chịu.//
Cậu bé kia bật cười, nụ cười sáng nhưng mắt hơi cụp xuống, mang theo một nét buồn lạ.
Lê Quang Hùng
Tớ tên Hùng. Nhà… nhà tớ mới chuyển về cuối xóm. Xin lỗi nha, tớ chạy theo con Bông hoài nên…
//chỉ con chó nhỏ đang vẫy đuôi//
Quang Anh nhìn cái tay còn đang nắm của Hùng, rồi buông ra chậm rãi.
Lê Quang Hùng
C..cậu tên gì thế?
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh
Nói rồi cậu bỏ về nhà không nói câu tạm biệt nào
Lê Quang Hùng
Tớ cảm ơn cậu đã giúp tớ nhaa!!
// hét lớn về phía cậu//
Nguyễn Quang Anh
// Quay lại nhìn Hùng rồi bước chậm rãi về nhà//
Họ gặp nhau như vậy—hoàn toàn tình cờ.
Từ hôm đó, Hùng ngày nào cũng chạy ra bờ sông tìm Quang Anh.
Cậu bé ấy nói nhiều, thích cười, nhưng đôi khi ngồi lặng lẽ nhìn nước chảy, im tới mức Quang Anh phải chạm vai nhắc:
Nguyễn Quang Anh
Sao ngồi như mất hồn vậy?
Lê Quang Hùng
Tớ..Thói quen mà
Dần dần cả hai đã thân với nhau, dính nhau như sam không thể rời xa
Một buổi chiều trời sắp mưa, Hùng bỗng hỏi:
Lê Quang Hùng
Nếu một ngày tớ biến mất, cậu có tìm tớ không?
Nguyễn Quang Anh
Biến… đi đâu?
//ngẩn ra//
Lê Quang Hùng
Tớ không biết.
// lắc đầu, ánh mắt xa xăm//
Quang Anh cứng người vài giây rồi bật ra câu nói rất trẻ con nhưng lại là câu thật lòng nhất thời đó
Nguyễn Quang Anh
Tớ sẽ tìm cậu. Tớ không muốn ngồi một mình
Hùng cười, lần này nụ cười mềm hơn, không mang chút buồn.
Lee Tlam trầm tính
Xàm trâu xàm ngựa🥰
Lee Tlam trầm tính
Huhu đội tuyển như cái dái bò:(
Lee Tlam trầm tính
(a+b)^2=?
#2: Biến mất?
Nói thế chứ sau 2 ngày sau Quang Anh lại quên béng chuyện đó mà không thắc mắc gì
Chiều muộn ở khu chung cư cũ. Mặt trời sắp lặn, ánh vàng trải lên bãi đất trống nơi hai đứa trẻ đang chơi.
Hùng – cậu bé gầy gò với chiếc áo đã sờn chỉ – đang chạy kéo một con diều tự làm. Bên cạnh cậu là Quang Anh, sạch sẽ và gọn gàng hơn, đôi mắt lúc nào cũng ánh lên sự tò mò về Hùng
Nguyễn Quang Anh
Hùng! Đợi tớ với!
//vừa chạy vừa cười, hơi thở đứt quãng nhưng vui đến khó tả.//
Lê Quang Hùng
//quay lại, nụ cười sáng hẳn//
Nhanh lên, gió sắp đổi rồi!
Những ngày đó, Quang Anh thích Hùng theo cách trẻ con: thích chạy theo, thích nghe Hùng kể chuyện, thích ngồi cạnh nhau gặm ổ bánh mì rẻ tiền.
Không ai nói ra, nhưng cả hai đã trở thành một phần quan trọng trong tuổi thơ của nhau.
Đêm ấy, sau khi chơi diều, Quang Anh vụng về rút trong túi ra một viên kẹo
Nguyễn Quang Anh
Tớ… tặng cậu nè. Tớ để dành cả tuần.
Hùng nhận, mỉm cười – nụ cười khiến Quang Anh đỏ mặt đến tận vành tai.
Nhưng… ánh hoàng hôn đẹp đến thế lại là lần cuối cùng họ ở gần nhau.
Nhưng… ánh hoàng hôn đẹp đến thế lại là lần cuối cùng họ ở gần nhau.
Cha Hùng – nợ nần chồng chất – bị người ta tìm tới. Mẹ Hùng kéo con ra cửa sau, nước mắt chảy dài:
“Hùng, mình phải đi. Ngay bây giờ.”
Cậu bé còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết mình bị kéo đi vội vã, không kịp mang theo gì, cũng không kịp nhìn lại bãi đất nơi con diều còn mắc trên dây điện.
Trời tối. Không một ánh đèn đường.
Hùng nắm chặt tay mẹ, chạy thục mạng qua con hẻm nhỏ, lòng hoảng loạn. Tiếng bước chân của người đàn ông phía sau vọng lại, nhịp đều và đe dọa.
“Hùng, mau lên!” – mẹ cậu vừa chạy vừa gọi. Giọng run run, nước mắt lăn dài trên má.
Cậu bé gầy gò, chân chưa đầy mười hai tuổi, hổn hển.
Mặt đất trơn, mưa vừa tạnh, hơi lạnh len qua từng kẽ tay.
Cậu cố nhìn về phía trước, chỉ thấy bóng tối và những ngôi nhà im lìm.
Một chiếc xe lao tới từ ngõ cụt, đèn pha sáng rực. Mẹ Hùng hét lên:
“Nhảy sang lề đi con!”
Hùng không kịp phản ứng. Chân trượt. Xe đâm trúng.
Cú va chạm khiến cậu bay vút qua không trung, rơi xuống đường. Mắt cậu hoa lên, mọi thứ trở nên chập chờn. Tiếng la hét, tiếng bước chân, tiếng mưa, tất cả hòa thành một mảng hỗn độn.
Quang Anh tỉnh dậy vào sáng hôm sau, chạy sang tìm bạn như thói quen.
Nhưng căn phòng trống trơn. Lạnh ngắt.
Hùng biến mất. Không dấu vết.
Không lời giải thích.
Không lời tạm biệt.
Và Quang Anh giữ khư khư viên kẹo mút chưa kịp cho Hùng.
Nguyễn Quang Anh
Sao cậu lại bỏ tớ..?
Đến lúc này Quang Anh mới nhận ra cậu đã phải lòng cậu bé nhí nhảnh này rồi
Lee Tlam trầm tính
Gì nghĩ ngọt á?
Lee Tlam trầm tính
Khôn đôu
Lee Tlam trầm tính
Chap này lời bộc bạch dài á k đọc k có hiểu nên cban gáng đọc nha dài nhm nó có nhiều yếu tố qtrong
Lee Tlam trầm tính
(a-b)^2=?
#3: Gặp lại sau nhiều năm
Lee Tlam trầm tính
Đau không?
Lee Tlam trầm tính
đau chứ, đau như tui bị dưới tb con Lý vậy đm
Lee Tlam trầm tính
Giờ cho ngọt nha?
Lee Tlam trầm tính
Diễn biến hơi nhanh, cban đọc có ổn k cho mihh xin ykien
Nhiều năm trôi qua. Quang Anh vẫn thường nhớ đến Hùng, nhớ nụ cười trẻ con, nhớ buổi chiều bên bờ sông. Nhưng Hùng thì sao? Anh không biết. Bao năm, không một lời nhắn, không một dấu hiệu nào.
Một buổi chiều, Quang Anh đi qua con phố cũ – nơi từng là sân chơi tuổi thơ. Anh đang dừng lại trước cửa tiệm tạp hoá thì nhìn thấy một chàng trai đứng chọn đồ. Dáng người cao, gầy, mái tóc rối, đôi mắt lơ đãng… ánh mắt ấy khiến tim anh nghẹn lại.
Nguyễn Quang Anh
''Đó là..Hùng sao?''
//thầm nghĩ, không dám tin mắt mình.//
Anh bước tới, giọng run run nhưng cố bình tĩnh
Nguyễn Quang Anh
H-Hùng.. Là cậu phải không?
Lê Quang Hùng
//quay lại, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, trống rỗng.//
Anh..là ai? Sao anh biết tên tôi?
Quang Anh nín thở. Bao năm tháng chờ đợi, giờ đứng trước Hùng, cậu lại… không nhận ra mình. Không một chút vụn ký ức nào lóe lên trong mắt cậu.
Nguyễn Quang Anh
Cậu..cậu không nhớ tớ hay sao?
//giọng nghẹn lại//
Lê Quang Hùng
//nhún vai, giọng khẽ phũ//
Tôi… tôi không biết anh là ai. Thật ra, tôi không quan tâm.
Quang Anh lặng người, tim nhói lên từng nhịp. Cậu bé năm xưa đã biến mất. Mười hai năm trôi qua, tất cả ký ức đẹp đẽ về tuổi thơ đều tan biến. Hùng quay đi, bước nhanh, không hề ngoái lại.
Nguyễn Quang Anh
//Gọi nhẹ//
Hùng…
Lê Quang Hùng
//Hắng giọng, lạnh//
Đừng gọi tôi như vậy. Tôi không phải người mà anh đang tìm
Quang Anh biết mình không thể ép buộc. Anh đứng đó, nhìn Hùng khuất dần trong đám đông. Một cảm giác trống rỗng đè nặng. Không phải là đau, mà là sự thật phũ phàng: cậu bé năm xưa đã biến mất khỏi đời mình, trong cả ký ức và hiện tại.
Nguyễn Quang Anh
//Thở dài, giọng khẽ//
Được thôi… nếu cậu muốn quên, tớ sẽ để cậu quên.
Hùng không quay lại. Chỉ bước đi, tựa như không tồn tại quá khứ nào từng liên kết họ.
Quang Anh đứng yên, ánh mắt theo dõi bóng lưng gầy gò, trong lòng vừa lạnh lùng, vừa ngậm ngùi. Cậu bé năm xưa đã hoàn toàn biến mất – trong cả tim lẫn ký ức của Hùng.
Khoảnh khắc ấy, Quang Anh hiểu rằng, mọi thứ không còn là quá khứ êm đềm, mà là sự thật phũ phàng của hiện tại.
Anh thở ra, gạt đi cảm xúc, nhấc chân bước đi, để Hùng đi trước.
Đêm đến, con phố cũ vẫn yên tĩnh, nhưng trong lòng Quang Anh, một nỗi trống rỗng lạnh lùng bám theo bóng người vừa khuất.
Lee Tlam trầm tính
Ê xàm thế
Lee Tlam trầm tính
Tui sẽ cố gắng cải thiện sao cho thoại nvat nhiều honn giờ lười sửa lại lắmm
Lee Tlam trầm tính
A^2-b^2=?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play