Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nuôi Cháu Của Kẻ Thù !?

chap 1

người dẫn chuyện
người dẫn chuyện
Gió bấc thổi ào qua sườn núi, mang theo mùi khói súng và máu tanh. Bầu trời xám xịt, như muốn nuốt chửng cả chiến trường đẫm xác người.
người dẫn chuyện
người dẫn chuyện
Một bóng người mặc giáp đen bước đi giữa đống hoang tàn. Cặp mắt sắc lạnh như dao – đó là Trương Lăng Vũ, vị sĩ quan nổi tiếng tàn nhẫn nhưng có lý trí sắt đá. Khi chuẩn bị quay lưng rời đi, một âm thanh khẽ khàng lọt vào tai hắn – tiếng nức nở yếu ớt… của trẻ con.
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Giữa chiến trường? Một đứa trẻ?
người dẫn chuyện
người dẫn chuyện
Lăng Vũ dừng lại. Giữa đống đổ nát, một cô bé chừng 5 tuổi co ro trong góc tường sụp, mắt đỏ hoe, tay ôm chặt một chiếc khăn thêu chữ Nguyệt. Bên cạnh là thi thể của một người lính chắc đang cố bế đứa bé chạy trốn khỏi chiến trường bom đạn
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
“Đừng… giết ta… làm ơn…” //cô bé run rẩy nói//
người dẫn chuyện
người dẫn chuyện
Lăng Vũ siết chặt tay. Hắn nhận ra chiếc khăn đó – là hoa văn của quân địch. Một người lính bên cạnh giục:
nhiều nv khác
nhiều nv khác
“Thưa tướng quân, con bé là người của kẻ thù! Giết ngay thôi!”
người dẫn chuyện
người dẫn chuyện
Hắn lặng im. Ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bé, thấy rõ nỗi sợ hãi, bất lực… và cả sự tin tưởng mong manh.
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Từ giờ nó mang họ Trương. Ta nhận nuôi nó
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Từ giờ ngươi sẽ theo họ ta
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Tên Trương Nguyệt An
người dẫn chuyện
người dẫn chuyện
Nguyệt An run rẩy, không hiểu lời nói ấy. Nhưng từ khoảnh khắc đó, cuộc đời cô đã thay đổi.
🏰 Cuộc sống trong doanh trại
người dẫn chuyện
người dẫn chuyện
Cô bé được đưa về doanh trại, nơi tiếng giày binh va vào sàn gỗ vang như trống trận. Ban đầu, Nguyệt An rụt rè, sợ hãi mọi âm thanh: tiếng giáo va, tiếng cười khô khốc của binh sĩ, tiếng lệnh vang nghiêm ngắn. Nhưng Trương Lăng Vũ, dù nghiêm khắc, luôn xuất hiện khi cô gặp nguy hiểm. Hắn dạy cô cách đứng thẳng, cách đi đứng, và quan trọng nhất – cách tự bảo vệ bản thân giữa thế giới đầy bạo lực. Cô bé 5 tuổi ấy từng hét lên khi bị binh sĩ quát:...
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Con không sợ! Con không sợ!
người dẫn chuyện
người dẫn chuyện
Nhưng khi tối xuống, trong lòng vẫn run rẩy và nhấn mạnh sự nhỏ bé của mình. Dần dần, cô quen với tiếng súng, quen với kỷ luật sắt đá, và… quen với hình bóng Lăng Vũ. Khi hắn bước qua doanh trại, cô bé sẽ tự nhủ: “Người ấy… sẽ không để ai làm hại con.” Mùa hè trôi qua, Nguyệt An học cách đọc chữ, biết cầm giáo, biết chạy qua bãi tập luyện như những binh sĩ nhỏ tuổi khác. Nhưng trái tim cô vẫn là một cô bé 5 tuổi, luôn muốn dựa vào Lăng Vũ, luôn tìm sự ấm áp trong ánh mắt lạnh lùng của hắn. Mỗi ngày, hắn xuất hiện, giọng trầm lặng, nhưng khi dạy cô điều gì đó, đôi mắt ấy… lặng yên mà quan sát, như muốn hiểu từng nhịp thở của cô.
⏳ Năm tháng trôi qua
người dẫn chuyện
người dẫn chuyện
Nguyệt An lớn dần trong doanh trại, từ một cô bé sợ hãi thành một cô gái nhạy bén, nhanh nhẹn. Nhưng chiến tranh vẫn chưa kết thúc. Mưa bom, tiếng la hét, và những tấm bia mộ… luôn nhắc nhở cô về thế giới ngoài doanh trại. Cô bắt đầu hiểu rằng, Trương Lăng Vũ không chỉ là người nuôi dưỡng, mà còn là người duy nhất khiến cô cảm thấy an toàn trong thế giới hỗn loạn này. Và dẫu chưa đủ tuổi nhận ra, trái tim Nguyệt An bắt đầu lấp đầy cảm giác gắn bó khó tách rời với vị sĩ quan ấy. Chiến tranh chưa kết thúc… nhưng một câu chuyện khác – câu chuyện về niềm tin, sự trưởng thành, và tình cảm nhen nhóm – đã bắt đầu hình thành.
---
Huhu chap 1 này mới gthieu về bối cảnh thui mọi người ơi 🥲🥲
Chap sau chắc sẽ hay🥲🥲
....

Chap 2

07:12
Bình minh trên doanh trại. Mưa phùn, lạnh thấu xương
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Nguyệt An, thức chưa?
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Dạ… con vừa dậy. Áo giáp của ngài… vẫn còn ướt mưa à?
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Ừ. Không sao. Ăn sáng chưa?
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Dạ chưa… con không muốn ăn…
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Nguyệt An… không ăn thì sẽ mệt. Ăn chút thôi.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Vâng… //lén nhìn hắn, thấy tay hắn cầm chiếc thìa, vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt hơi mềm//
Lạc Hàn Du
Lạc Hàn Du
Sáng nay tập chạy chưa hai người? Tôi với Tuyết Cầm đang tập ngoài sân.
Mạnh Tuyết Cầm
Mạnh Tuyết Cầm
Đừng làm Nguyệt An sợ nhé, Lạc Hàn Du 😏
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Con… không sợ đâu… //tim thót lên khi nhìn Lăng Vũ đứng phía sau giám sát//
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Chạy nhanh, sai lệnh là đánh.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Dạ… //cắn răng, chạy theo Tuyết Cầm//
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Tướng quân… hôm nay con có thể hỏi một chuyện không?
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Nói đi.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Tại sao… ngài lại… nhận nuôi con? Con là… người của địch mà…
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Vì nếu ta để ai hại con… sẽ là lỗi của ta. Đơn giản vậy thôi.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
…Dạ. //lòng ấm áp lạ thường, ánh mắt lén nhìn hắn//
Lạc Hàn Du
Lạc Hàn Du
Nguyệt An, tập xong chưa? Đi ăn với chúng tôi đi.
Mạnh Tuyết Cầm
Mạnh Tuyết Cầm
Ừ, lâu rồi không ăn chung.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Dạ… con đi ngay.
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Đi cẩn thận. Đừng để lạc.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Vâng, thưa tướng quân.
Lạc Hàn Du
Lạc Hàn Du
Nguyệt An, đi nhanh lên, chậm là tụi anh sẽ ăn hết đồ ngon mất.
Mạnh Tuyết Cầm
Mạnh Tuyết Cầm
Ừ, đừng lẽo đẽo mãi sau lưng chúng tôi.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Dạ… //vội chạy theo, miệng lẩm bẩm: “Không được té… không được té…”//
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
//Nhìn theo từ xa, nghiêm nghị// Không được chậm. Không ai được bắt nạt cô.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
//Đặt tay lên ngực, cảm giác ấm áp lan ra// Vâng… thưa tướng quân.
người dẫn chuyện
người dẫn chuyện
Nhóm đi qua sân, mùi cơm nóng phảng phất trong không khí, tiếng cười nói của binh sĩ xen lẫn tiếng mưa rơi. Nguyệt An cảm thấy tim mình rộn ràng, vừa hồi hộp vừa an tâm khi có Lăng Vũ đứng phía xa theo dõi.
Mạnh Tuyết Cầm
Mạnh Tuyết Cầm
Nguyệt An, cậu chọn gì? Cơm hay cháo?
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Con… muốn ăn cơm với rau và một ít thịt.
Mạnh Tuyết Cầm
Mạnh Tuyết Cầm
Nghe có vẻ ít thôi, nhưng đủ để cậu không đói.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Dạ… //ngồi xuống, lòng ấm áp. Lăng Vũ vẫn đứng xa, ánh mắt dõi theo cô. Cô biết, hắn luôn quan sát, luôn muốn bảo vệ.//
Lạc Hàn Du
Lạc Hàn Du
Ăn xong thì tập bắn cung tiếp nhé. Nguyệt An phải luyện tốt mới theo kịp bọn anh.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Dạ… con sẽ cố gắng.
Lạc Hàn Du
Lạc Hàn Du
//Trong lòng nhắc nhở// Nhớ đeo bảo hộ. Đừng chủ quan.
người dẫn chuyện
người dẫn chuyện
Ăn xong, Nguyệt An và nhóm bạn cùng nhau đi ra sân tập bắn cung. Cô căng cung, mũi tên bay thẳng vào bia. Lăng Vũ đứng nhìn, gió thổi qua, mái tóc hắn ướt mưa, nhưng đôi mắt vẫn lặng yên. Cô nhận ra… giữa nghiêm khắc và kỷ luật, vẫn có một khoảng ấm áp dành riêng cho mình.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
//Trong lòng tự nhủ// Tướng quân… sao ngài luôn làm con vừa sợ vừa tin nhỉ…
---
Huhu mn thấy chap nay tẻ nhạt đk tui cũng thấy vậy...
Tui sẽ cố gắng viết hay ạaa🥲
---

chap 3

06:52
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Sáng nay trời mưa phùn… con có nên tập chạy không ạ?
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Mưa không phải lý do để nghỉ tập. Nguyệt An, đứng dậy. Nếu sợ lạnh, mặc áo thêm.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Dạ… //cắn răng, run run bước ra sân//
6h55
Lạc Hàn Du
Lạc Hàn Du
Nguyệt An, hôm nay sẽ chạy cùng tụi anh nhé. Tôi sẽ không để em té đâu.
Mạnh Tuyết Cầm
Mạnh Tuyết Cầm
Ừ, đồng hành cùng Nguyệt An nào. Nhớ giữ nhịp thở, không được quá sức.
người dẫn chuyện
người dẫn chuyện
Nguyệt An theo sau Lạc Hàn Du và Tuyết Cầm. Lăng Vũ đứng trên ban công, giám sát từng bước chân nhỏ bé của cô. Mưa nhẹ rơi, mái tóc cô ướt nhẹp, nhưng ánh mắt vẫn cương nghị.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Thưa tướng quân… con chạy không nổi nữa…
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Còn 10 vòng nữa. Nguyệt An, con đã hứa sẽ không bỏ cuộc.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Dạ… //cắn môi, bước tiếp. Mồ hôi lẫn mưa rơi trên má, mắt nhìn thẳng vào bóng Lăng Vũ phía xa//
Lạc Hàn Du
Lạc Hàn Du
Cố lên nào, Nguyệt An! Chỉ vài vòng nữa thôi!
Mạnh Tuyết Cầm
Mạnh Tuyết Cầm
Nguyệt An giỏi lắm, đừng bỏ cuộc.
người dẫn chuyện
người dẫn chuyện
Nguyệt An bắt đầu mệt, nhưng khi nhìn Lăng Vũ, trái tim lại dậy lên niềm can đảm. Cô bé nhận ra: không chỉ là kỷ luật, mà còn là niềm tin vào người đứng trước mình.
12:15
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Tướng quân… hôm nay con có chuyện muốn hỏi.
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Nói đi.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Khi con lớn lên… có thể… con sẽ mạnh như ngài không?
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Không phải mạnh về tay chân, mà là mạnh về tâm trí. Nguyệt An, con đã biết đứng dậy sau vấp ngã. Đó mới là sức mạnh.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
…Dạ… //lòng ấm áp, nhìn lên bầu trời mưa, nơi Lăng Vũ đứng//
16:30
Lạc Hàn Du
Lạc Hàn Du
Nguyệt An, tối nay cùng tụi anh học chiến thuật nhé.
Mạnh Tuyết Cầm
Mạnh Tuyết Cầm
Ừ, không được ngủ quên nha.
nu9 nhỏ
nu9 nhỏ
Dạ… //vừa đi, vừa nghĩ: Lăng Vũ thật sự… quan tâm con nhiều đến thế sao…//
Trương Lăng Vũ
Trương Lăng Vũ
Nhớ mang áo giáp. Không được chủ quan.
người dẫn chuyện
người dẫn chuyện
Nguyệt An lén nhìn hắn, thấy ánh mắt nghiêm nghị nhưng hơi mềm. Lần đầu cô nhận ra… giữa chiến tranh và kỷ luật, vẫn có chỗ cho sự quan tâm. Tim cô bé rung lên một cảm giác lạ, vừa sợ vừa tin.
---
Hết rồi
Mời đoàn mình di chuyển sang chap khác nhé🥸🥸
não có giới hạn không nghĩ được mà viết
---

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play