[CapRhy] Đã Từng..
Chuơng 1:
Thành phố Lumeria, đêm phủ xuống như tấm khăn lụa đen thẫm, ánh đèn neon hắt lên từng vệt sáng nhấp nháy, soi rõ ranh giới giữa tầng lớp quyền lực và vực sâu tội lỗi
Ở trung tâm thành phố, tòa nhà Levine cao sừng sững
Trong bóng tối phía bên kia, một hang ổ ngầm nằm ẩn dưới những con hẻm ngoằn ngoèo — lãnh địa của The Silent Vipers, băng mafia khét tiếng nhất trong giới ngầm
Hai thế lực ấy… tồn tại như hai cực của một cán cân không bao giờ cân bằng
Hoàng Đức Duy — Doanh Nhân trẻ, LàEnigma, khí chất sắc lạnh như lưỡi dao un thép
Hoàng Đức Duy
/Đứng trước bảng điện tử, giọng nói trầm, rành rọt/
Hoàng Đức Duy
Báo cáo thiệt hại tuyến phía Nam
Trợ Lí Minh
/bước lên, tay run nhẹ/ Thưa ngài… lại là The Silent Vipers
Trợ Lí Minh
Chúng cướp toàn bộ lô hàng hợp tác với Liên minh Đông Á. Không ai dám phản kháng
Phòng họp chìm vào im lặng
Hoàng Đức Duy
/chống tay lên bàn, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia lạnh băng/
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Quang Anh… đúng là không bao giờ để tôi yên
NVP
Một giám đốc: /run rẩy mở lời/ Hoàng Tổng, chúng ta… có nên thương lượng không?
Hoàng Đức Duy
Không /cắt ngang, lạnh lẽo/
Hoàng Đức Duy
Chỉ có kẻ yếu mới quỳ gối thương lượng
Ánh mắt anh chợt trở nên xa xăm, như nhớ đến điều gì
Người ấy — Alpha đứng đầu thế lực tội phạm, lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng lại mang đôi mắt như vực sâu biết nuốt cả ánh sáng
Người từng… xuất hiện trong cuộc đời anh như một vết cắt không bao giờ liền sẹo
Cùng thời điểm ấy, trong một tầng hầm rộng lớn của The Silent Vipers, ánh đèn vàng mờ hắt lên gương mặt sắc lạnh của Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/ngồi trên ghế, chân bắt chéo, điếu thuốc cháy dở/
Pheromone Alpha của cậu không mềm mại như người ta vẫn nghĩ — mà sắc như thuốc súng, khiến không khí xung quanh căng như dây đàn
NVP
Một đàn em: /bước vào/ Anh RHYDER, hàng của Levine… tụi em xử lý xong rồi
Nguyễn Quang Anh
/Gật nhẹ, giọng trầm khàn/ Dấu vết?
NVP
- Không để lại gì cả. Không có camera nào còn tồn tại
Nguyễn Quang Anh
/đáp/ Tốt
Đôi mắt cậu lóe lên sự nguy hiểm quen thuộc — nhưng phía sau đó lại có chút gì như… mệt mỏi? Day dứt? Không rõ
NVP
Một thành viên khác: /mạnh dạn hỏi/
NVP
- Anh RHYDER, có cần gửi lời cảnh cáo đến Hoàng Đức Duy không?
Nguyễn Quang Anh
/dập tắt điếu thuốc, đứng dậy, khoác áo choàng đen, từng bước uy nghi nhưng cô độc/
Nguyễn Quang Anh
/nói chậm rãi/ Không cần
Nguyễn Quang Anh
/Rồi nhìn lên trần nhà, ánh sáng hắt lên làm lộ đôi mắt thẫm buồn/
Nguyễn Quang Anh
Hắn biết đó là lời cảnh cáo rồi
Cả phòng im lặng.
Không còn ai dám thắc mắc
Không ai dám nhắc đến quá khứ giữa hai người họ — mối ràng buộc mang tên định mệnh mà họ từng cố xóa nhưng không thể
Trên cao, Đức Duy đứng trước cửa kính, thành phố thu nhỏ dưới chân anh
Dưới sâu, Quang Anh bước qua hành lang tối, bóng đổ dài như vết thương không liền
Hai con người.
Hai thế lực.
Hai trái tim từng chạm nhau… rồi rời ra như bầu trời và đáy biển
Và từ đêm đó, một cuộc chiến mới — giữa quyền lực, thù hằn, và tình yêu đã chết — bắt đầu rẽ thành số phận không ai lường được
__________________________
Chương 2:
Khu cảng số 7, nửa đêm.
Sương biển dày như màn khói, ánh đèn vàng heo hắt chiếu xuống những container im lìm
Không ai biết rằng chỉ vài phút nữa, nơi này sẽ trở thành chiến trường giữa hai thế lực lớn nhất thành phố
Một đoàn xe đen bóng từ từ tiến vào — thuộc sở hữu Tập đoàn Levine.
Dẫn đầu là Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/bước xuống xe, gió biển thổi bay mái tóc đen, ánh mắt lạnh lẽo như thép nung trong băng giá/
Anh đang định ra lệnh cho đội an ninh tiến lên thì một tiếng động vang lên từ mái container
Giọng nói ấy… trầm, sắc, và đầy khiêu khích
Thế giới như khựng lại nửa nhịp
Trên nóc container, ánh trăng rọi xuống bóng dáng đang ngồi vắt vẻo, áo khoác đen phủ gió
Nguyễn Quang Anh — thủ lĩnh The Silent Vipers
Đôi mắt Alpha ấy lạnh đến mức khiến không khí như đông thành băng
Hoàng Đức Duy
/khẽ nheo mắt/ Vẫn là em
Nguyễn Quang Anh
/bật xuống khỏi nóc cao, tiếp đất nhẹ như mèo, tiến lại gần với dáng đi ung dung nguy hiểm/
Nguyễn Quang Anh
Lô hàng này thuộc về chúng tôi /nói, tàn thuốc lá đỏ rực giữa đêm/
Hoàng Đức Duy
/Hừ nhẹ/ Không có cái gọi là "thuộc về" khi chưa ai ký nhận
Nguyễn Quang Anh
/mỉm cười, nụ cười nửa miệng nhưng vô cùng sát thương/
Nguyễn Quang Anh
Thế thì đơn giản lắm… bên nào mạnh hơn thì giữ
Câu nói chưa dứt, từ bóng tối phía sau, cả hai phe đồng loạt rút súng
Không khí đặc quánh pheromone Enigma – Alpha
Chỉ cần một tia lửa nhỏ… sẽ nổ tung
Hoàng Đức Duy
/tiến lên một bước, ánh mắt dán lên Quang Anh như muốn xuyên thẳng vào linh hồn/
Hoàng Đức Duy
Em hết đường rồi hả, Quang Anh? Từ mafia đường phố mà dám nhắm đến lô hàng của tôi?
Nguyễn Quang Anh
/Cười khẩy/ Đừng gọi tôi là "em". Tôi và anh kết thúc từ lâu rồi
Từ ngữ ấy như lưỡi dao rạch thẳng vào vết thương chưa kịp lành trong lòng Duy
Hoàng Đức Duy
/Thoáng khựng lại, nhưng chỉ một giây/ Ý cậu… là muốn tuyên chiến?
Nguyễn Quang Anh
/Nhún vai, giọng bình thản/ Nếu cần
Hoàng Đức Duy
/bật cười — tiếng cười không có chút ấm áp/
Hoàng Đức Duy
Cậu nghĩ mình là ai? Một Alpha — làm trùm một băng đảng? Cậu không thắng được tôi đâu
Nguyễn Quang Anh
/Nhấc cằm lên, ánh mắt sắc như lưỡi dao/ Thử xem
Tiếng kim loại siết chặt vang lên.
Cả hai phe đều đã sẵn sàng bóp cò
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Quang Anh phất tay ra hiệu — đám thuộc hạ lập tức tung lưới thép từ nhiều phía, quăng thẳng vào đội của Duy, khiến họ mất vị trí
Hoàng Đức Duy
/Chửi thầm/ Chết tiệt!
Nguyễn Quang Anh
/lao đến, nhanh như chớp, kề súng lên ngực Duy/
Khoảng cách gần đến mức Duy có thể cảm nhận hơi thở của cậu phả lên cổ
Nguyễn Quang Anh
Anh luôn xem thường Alpha chúng tôi vì chúng tôi yếu hơn Enigma các anh..
Hoàng Đức Duy
Tôi chỉ xem thường cậu /đáp, ánh mắt không hề trốn tránh/
Nguyễn Quang Anh
/Nghiêng đầu, nụ cười lạnh lẽo hiện lên/ Vậy bây giờ… ai đang ở thế trên?
Đúng lúc ấy, tiếng còi báo động vang lên từ xa
Một lực lượng thứ ba — cảnh sát đặc nhiệm — đang đến
Nguyễn Quang Anh
/lùi lại, bỏ súng xuống theo một đường cong nhẹ nhàng nhưng sắc lẹm như cắt không khí/
Trước khi rút quân, anh nhìn thẳng vào mắt Duy
Nguyễn Quang Anh
/Giọng nhỏ nhưng đủ để Duy nghe/ Đây mới chỉ là bắt đầu… Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/siết nắm tay, nhìn theo bóng Quang Anh biến mất vào bóng tối/
Lòng anh dâng lên cảm giác quen thuộc — vừa giận, vừa đau, vừa… nhớ
Và anh biết:
Cuộc chiến với The Silent Vipers…
Thật ra chỉ là cái cớ cho cuộc chiến cũ giữa anh và Quang Anh — cuộc chiến chưa bao giờ kết thúc
__________________________
Chương 3:
Đêm hôm đó sau vụ tranh giành hàng ở cảng, bầu trời thành phố phủ một màu xám nặng trĩu
Tưởng như mọi thứ đã kết thúc, nhưng với một Alpha và một Omega mang mối dây ràng buộc chưa từng được hóa giải… mọi chuyện chỉ mới bắt đầu
Hoàng Đức Duy
/ném chiếc áo khoác dính bụi vào ghế, đưa tay day thái dương/
Từ sau cuộc chạm mặt ở cảng, cơ thể anh nóng lên bất thường, pheromone tỏa ra mạnh đến mức trưởng phòng an ninh đứng cách hai mét mà vẫn phải nuốt khan
Trợ Lí Minh
/rụt rè hỏi/ Hoàng… Hoàng Tổng, ngài có muốn gọi bác sĩ xét nghiệm pheromone không ạ?
Trợ Lí Minh
Chỉ số của ngài đang tăng quá cao
Hoàng Đức Duy
/liếc qua, ánh mắt lạnh đến mức người kia gần như muốn ngừng thở/ Không cần
Hoàng Đức Duy
Tôi bảo không /Giọng trầm và khắt lại/
Anh biết nguyên nhân.
Mùi hương Alpha ấy… dù yếu, dù mỏng như sương đêm, vẫn đủ khiến cơ thể anh phản ứng dữ dội
Hoàng Đức Duy
/đứng dậy, đập mạnh tay lên bàn, giọng khàn xuống/
Hoàng Đức Duy
Sao đến bây giờ… cơ thể mình vẫn còn nhớ rõ nó như vậy?
Một Enigma như anh, chưa từng để pheromone thất thường vì bất kỳ Omega hay Alpha nào — ngoại trừ cậu
Nỗi bực bội, sôi sục, cùng một chút gì đó giống như khao khát bị dồn nén nhiều năm… ập về không kiểm soát
Tại hang ổ The Silent Vipers
Còn ở phía bên kia, Quang Anh vừa bước ra khỏi phòng tắm, tóc ướt rũ xuống
Nguyễn Quang Anh
/đang lau người thì cơ thể chợt chấn động/
Pheromone từ tuyến sau gáy đột ngột tỏa mạnh, khiến mấy đàn em đứng ngoài hành lang lập tức choáng váng
NVP
Một tên: /vội đập cửa/ Anh RHYDER! Mùi pheromone của anh… bọn em chịu không nổi!
Nguyễn Quang Anh
/cắn răng, giọng nghẹn lại/ Cút ra xa 20 mét! Đừng lại gần!
Nguyễn Quang Anh
/ngay lập tức khoác áo, nắm cạnh bàn để giữ thăng bằng/
Mùi Enigma đó… đậm như rượu mạnh, tràn vào ý thức cậu không xin phép
Quá quen thuộc.
Quá nguy hiểm
Nguyễn Quang Anh
/hít mạnh, cố kiểm soát tuyến pheromone nhưng càng ép, cơ thể càng run lên/
Nguyễn Quang Anh
Không thể nào… Sao sau bao nhiêu năm… vẫn phản ứng mạnh như vậy?
Một Alpha thủ lĩnh như cậu, người có thể kìm nén pheromone cả khi bị truy sát, vậy mà chỉ cần chạm mặt Duy một lần đã mất kiểm soát
Nguyễn Quang Anh
/Đập tay lên bàn, thở dốc/
Nguyễn Quang Anh
Đừng nói… là dấu hiệu của ‘bản định mệnh’…
Trong thế giới ABO, chỉ khoảng 1/100.000 Alpha/Omega hay Enigma/Alpha tồn tại kết nối đặc biệt đến mức pheromone tự tìm nhau, dù đã tách xa nhiều năm
Cre: Chat Gờ Pờ Tờ
Nó gọi là:
Liên kết Định Mệnh
— thứ gần như không thể cắt đứt, dù cả hai có muốn rời xa đến mức nào
Nguyễn Quang Anh
/nhìn vào gương. Khuôn mặt lạnh lùng của mình thoáng một vệt đau rất nhẹ/
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy… tại sao lại là anh chứ?
Cùng thời điểm đó – Hai nơi, một phản ứng
Hoàng Đức Duy
/đứng trước cửa sổ đêm, hơi thở nặng và lồng ngực nóng ran/
Hoàng Đức Duy
/khẽ gọi cái tên mà bản thân tưởng đã xóa khỏi cuộc đời/ Quang Anh…
Cùng khoảnh khắc ấy, ở căn phòng tối của The Silent Vipers
Nguyễn Quang Anh
/Tựa đầu vào tường, nhắm mắt lại, thì thầm không thành tiếng/ …Đức Duy…
Không ai nghe được.
Không ai biết
Nhưng pheromone của họ — như hai dòng chảy mạnh mẽ, vô hình — đã chạm nhau lần nữa, dù cách xa nửa thành phố
Không một thế lực nào, không một sự thù hằn nào có thể ngăn mối dây ấy thức tỉnh
Dù họ có muốn hay không…
Số phận lại một lần nữa kéo họ về phía nhau
__________________________
Download MangaToon APP on App Store and Google Play