Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hồ Sơ [Saabirose X Liu Grace] [Saaliu]

#1

la tui ne
la tui ne
helo
la tui ne
la tui ne
ns nghe nè,hứa kh xóa nx😌
la tui ne
la tui ne
ai nhớ tuôi hôn tâ?
____________
Saa : Cô gái nổi bật nhất trường. Mái tóc nhuộm tím khói được uốn xoăn nhẹ, trang phục học sinh luôn được "biến tấu" một cách táo bạo,váy ngắn hơn quy định, cà vạt nới lỏng Saa sở hữu một vẻ ngoài kiều diễm, đôi mắt to tròn sắc sảo nhưng lại có tính cách kiêu căng, hung dữ và cực kỳ thích bắt nạt những kẻ yếu thế. Hôm nay, cô khoác chiếc áo khoác da màu đen, đứng chặn ngay góc hành lang quen thuộc.
Liu : Một cô gái hoàn toàn đối lập. Đồng phục chỉnh tề, tóc đen dài buộc thấp. Khuôn mặt cô bị che gần hết bởi cặp kính cận dày cộp, gọng đen to bản khiến cô trông càng thêm mờ nhạt. Liu là học bá toàn diện nhưng lại nhút nhát và yếu đuối. Cô đang ôm một chồng sách giáo khoa và tài liệu ôn thi cao như một bức tường.
Hành lang của khu nhà học chính luôn là nơi Saa nữ hoàng không ngai của phượng hoàng độc chiếm. Saa không cần phải nói lớn chỉ cần cô đứng đó, cái không khí kiêu hãnh và áp bức đã đủ để những học sinh khác phải nép mình vào tường. ​Chiều hôm nay, ánh nắng cuối cùng của ngày hắt qua khung cửa sổ, nhuộm mái tóc tím khói của Saa thành một vầng hào quang rực rỡ nhưng lạnh lẽo. Cô mặc chiếc áo đồng phục bị cắt ngắn táo bạo, chiếc cà vạt nới lỏng hờ hững như một tuyên ngôn nổi loạn. Đôi mắt to tròn, sắc sảo và được kẻ eyeliner kỹ lưỡng của Saa ánh lên sự nhàm chán và thù địch không tên. ​Với Saa, thế giới này là một sân khấu nhàm chán, và mọi người xung quanh chỉ là những diễn viên phụ lu mờ. Và không ai lu mờ hơn cái bóng nhạt nhòa đang tiến lại gần góc hành lang này. Liu đi như một hồn ma trong ngôi trường rực rỡ. Đồng phục của cô luôn sạch sẽ, gọn gàng đến mức cứng nhắc. Mái tóc đen dài buộc thấp, khuôn mặt bị che gần hết bởi cặp kính cận gọng đen dày cộp, khiến cô trông như một mô hình học tập vô hồn. ​Liu không có bạn bè, và cô cũng không tìm kiếm họ. Cuộc đời cô chỉ xoay quanh sách vở, công thức, và những con số chính xác. Hôm nay, cô ôm một chồng sách giáo khoa và tài liệu ôn thi cao như một bức tường phòng thủ. Chồng sách ấy nặng trịch, đè nặng lên vai gầy và che khuất tầm nhìn vốn đã hạn chế của cô. ​Mỗi bước chân của Liu đều mang theo sự sợ hãi. Cô biết rõ khu vực này là lãnh thổ của Saa. Liu luôn cố gắng vô hình, mong Saa sẽ lờ đi sự tồn tại của cô như mọi lần. ​Nhưng hôm nay, số phận không chiều lòng Liu
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Ê,nhỏ kia?
Giọng nói cất lên vừa điệu đà vừa mang sức nặng của sự uy hiếp, xuyên thẳng vào màng nhĩ Liu. Liu khựng lại. Toàn thân cô lạnh toát. Cô siết chặt chồng sách, cảm nhận sự đau nhói nơi đầu ngón tay. Cô không dám ngẩng lên, không dám đối diện với ánh mắt sắc như dao cạo của Saa.
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
mày điếc à?hay mày nghĩ có thể đi xuyên tao sao?
Saa bước đến, nụ cười nhếch mép mang vẻ đẹp tàn độc. Cô đưa ngón tay thon dài, sơn móng đỏ, gõ nhẹ vào gọng kính của Liu.
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Tớ...xin lỗi!
Liu lắp bắp, âm thanh khô khốc và nhỏ bé như tiếng côn trùng
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Tớ có tiết học thêm. Xin cậu... cho tớ đi được không?
​Saa bật cười thành tiếng. Tiếng cười của cô nghe như những mảnh thủy tinh vỡ.
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Học thêm?ôi con điên này,nghĩ mình giỏi là làm gì làm hay sao?haha.
Saa giơ tay ra, định giật lấy một cuốn sách từ tay Liu, như một thói quen hủy hoại quen thuộc.
Rồi cô từ từ xé nát các trang,rơi xuống nền
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Rác kìa?quét đê nhỏ kia?
//Sững người//
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
C-Chị..
Mắt cô bắt đầu rơi nhưng giọt nước mắt xuống rồi lại vội lau đi một cách nhanh chóng
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Khóc à?có lợi ích gì chứ?
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Lấy lòng thương hại à?nực cười
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Em không có ý đó..
Cô vứt cuốn sách cô sang một bên như đồ chơi rồi rời đi,để lại Liu một mình tự dọn
________
la tui ne
la tui ne
buồn ngụ quo à
la tui ne
la tui ne
ợ ợ

#2

la tui ne
la tui ne
ê để làm nốt 3 chap r t di ngủ,nhak
la tui ne
la tui ne
má owi t sợ t xóa nx
la tui ne
la tui ne
ê hôi chc kh s đâu
_________
Như thường lệ,sáng sớm Liu đến sớm hơn mọi người vừa bước ra cửa lớp cô chạm phải một anh lớp bên
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
X-xin lỗi..!
anh lớp bên
anh lớp bên
ah!không sao //cười//
anh lớp bên
anh lớp bên
Em ổn chứ?
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Vâng em ổn..
anh lớp bên
anh lớp bên
Em..có số không?
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
d-dạ có..
anh lớp bên
anh lớp bên
Anh có thể xin số em được chứ?
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Vâng
Sau khi rời đi,Saa bước vào với đám bạn đứng trước mặt Liu.Nói những lời lẽ miệt thị,cô chỉ biết cuối đầu xuống chịu trận,rồi đám bạn bắt đầu cắt tóc của Liu đi,khiến cô phải cầu xin Saa
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
//khóc//Tớ xin lỗi!!đừng cắt nữa..tớ sai rồi..!
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
//cười thỏa mãn//Haha,nhục chưa này?ối ,bạn có sai cái gì đâu nhỉ?
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Thôi
???
???
all :Vâng
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Quỳ trước tao xin lỗi đi?
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Tao tha cho
Cô quỳ mạnh xuống,mắt ướt đẫm,tóc thì bị làm cho rối tung lên hết
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Xin lỗi..
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
To nữa
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
X-Xin lỗi
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
giỡn mặt với tao à?
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
X-XIN LỖI!
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Cẩn thận với tao
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
//rời đi//
Sau khi rời đi,Liu thu mình lại khóc thút thít,cô tự hỏi "tại sao mình lại bị vậy?mình có xứng đáng bị vậy không?"
Về nhà,cô liền chạy lên lầu,khóa trái cửa cầm một vật như lưỡi lam,rồi khiến tự mình chảy máu,vì quá mệt nên cô ngủ thiếp đi khi đang làm bài
Cô khóc rất nhiều,khóc đến nỗi mắt đỏ hoe,quá mệt nên ngủ đi,quá oan ức cô tự làm đau mình "cô sống như không sống"rồi chả ai muốn chơi với cô và bị cô lập hoàn toàn
khi đang ngủ,có một tin nhắn đến sau đó rất nhiều,là anh lớp bên
📲:hello em?ngủ chưa đó?
📲:nay đi học vui không?
_______
la tui ne
la tui ne
ê ngưng di
la tui ne
la tui ne
T mở mắt kh nổi
la tui ne
la tui ne
buồn ngụ vc

#3

la tui ne
la tui ne
ê khtn t dc 8.🤭🤭🥰🥰😌😌🙏🙏
______
Như thường lệ,cô tiến đế trường với đống sách cầm trên tay
​Đúng lúc đó, một tai nạn xảy ra. Một học sinh nam chạy vội vàng từ phòng học ra, vô tình va mạnh vào vai Liu từ phía sau. ​RẦM! ​Chồng sách cao ngất đổ ập xuống sàn gỗ, tài liệu, sách, giấy tờ văng tung tóe. ​Liu mất thăng bằng, lảo đảo. Cô nhắm nghiền mắt lại, chờ đợi cú ngã đau đớn và sự sỉ nhục từ Saa. ​Nhưng thay vì va chạm với sàn nhà lạnh lẽo, Liu cảm thấy một lực mạnh mẽ, ấm áp ôm chặt lấy ngang eo cô. ​Đó là Saa. Trong một phản xạ không ngờ, Saa đã nhanh tay giữ lấy Liu. Nhưng sức va chạm vẫn quá mạnh, khiến cặp kính dày cộp của Liu bị văng ra, rơi xuống dưới một cuốn sách. ​Liu từ từ mở mắt. Khuôn mặt cô chỉ cách Saa vài phân. ​Thời gian như ngừng lại. ​Saa buông lỏng vòng tay, nhưng cơ thể cô hoàn toàn cứng đờ. Đôi mắt sắc lạnh của cô dán chặt vào khuôn mặt Liu. ​Trước mắt Saa, không còn là mọt Sách mờ nhạt nữa. ​Ánh chiều tà hắt vào hành lang vắng, và không còn vật cản nào che chắn đôi mắt Liu. ​Đôi mắt to tròn, trong veo như thủy tinh, màu nâu nhạt thuần khiết. Hàng mi cong dài, ướt át vì sợ hãi, nhưng lại tạo nên một vẻ đẹp mong manh, thanh tú đến nghẹt thở. Khuôn mặt không tì vết, tinh tế hơn hẳn vẻ ngoài lôi thôi thường ngày. ​Saa cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng, rồi một cơn nóng rực bùng lên trong lồng ngực. Trái tim cô, vốn dĩ luôn lạnh lùng và ổn định, giờ đây đập dồn dập, mất kiểm soát.
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
M-mày..
Saa thốt ra một tiếng khàn đặc, quên mất sự điệu đà thường ngày, và cũng quên luôn cái ý định bắt nạt.
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Thật sự..
Liu vội vàng nhặt sách, không nghe rõ lời Saa vừa nói. Cô chạy vụt đi, bỏ lại một Saa đứng chôn chân giữa hành lang, bối rối trước cảm xúc hoàn toàn mới mẻ, mạnh mẽ và độc chiếm vừa ập đến.
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Tớ..xin lỗi!
Cái cảm giác điên rồ này là gì? Saa đưa tay chạm vào ngực mình. Tao... tao muốn nhìn thấy nó lần nữa.
_ _ _
Sau khoảnh khắc lúng túng ở hành lang, Saa không thể quay lại kiểu bắt nạt cũ. Mọi hành động gây hấn của cô giờ đây đều bị trộn lẫn bởi cảm giác bối rối và độc chiếm mới lạ. Saa khao khát nhìn thấy đôi mắt trong veo không kính của Liu, nhưng càng cố gắng, cô càng dùng lời lẽ hung hăng để che giấu sự rung động của mình. ​Chiều hôm đó, Saa cùng hai cô bạn thân chặn Liu ở cổng trường, nơi ánh nắng đã tắt hẳn, chỉ còn lại ánh đèn đường vàng vọt.
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
mày đi đâu đấy?
Saa hỏi, giọng điệu vẫn là ra lệnh, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào khuôn mặt Liu, cố tìm kiếm một chút biểu cảm khác ngoài nỗi sợ hãi. ​Liu co rúm người lại, chiếc cặp sách ôm chặt trước ngực như một chiếc khiên mỏng manh
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Tớ..tớ đi đếm thư viện thành phố để học bài..
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Học?học gì mà lắm thế
Saa nhếch mép, nhưng cô không giật cặp. Thay vào đó, cô rút ra một cuốn sách Đại Số Tuyến Tính mới toanh, bọc bìa da sang trọng, và ném thẳng vào ngực Liu. Cuốn sách nặng và lạnh, khiến Liu lùi lại một bước.
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Sách trong thư viện đã cũ rách rồi,tao không thích nhìn những thứ đó
Saa nói, cố tình dùng từ ngữ "đồ dùng" để khẳng định quyền sở hữu.
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Dùng cái này mà học nếu làm bẩn, tao sẽ bắt mày trả giá.
Liu ôm lấy cuốn sách mới. Nó đẹp đẽ và đắt tiền, nhưng lại mang theo một áp lực vô hình. Cô biết đây là sự "ân huệ" méo mó của Saa, một hình thức áp đặt khác
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Trần Nguyễn Thanh Nhi-liu grace
Tớ..không cần.
Liu lí nhí phản đối, cảm thấy bị sỉ nhục bởi sự công khai này
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Mày dám từ chối tao?
Saa gằn giọng, sự tự ái bị chạm đến
Trần Thùy Dương-Saabirose
Trần Thùy Dương-Saabirose
Tao bảo mày dùng thì cứ dùng đi! Hay mày muốn tao hủy hoại tất cả đồ đạc của mày như lần trước?
Liu cúi đầu, nhận lấy cuốn sách. "Cảm ơn," cô thì thầm, giọng nghẹn lại vì nước mắt sắp trào ra. Cô không dám đối mặt với Saa nữa, chỉ vội vã chạy đi, cố gắng thoát khỏi tầm kiểm soát đáng sợ này. ​Saa nhìn bóng Liu khuất dần. Trong lòng cô dấy lên cảm giác hụt hẫng và tức giận với chính mình. Cô muốn Liu nhận ra sự "ưu ái" này, chứ không phải sợ hãi và bỏ chạy.
Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi,sao mày không hiểu?
________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play