Bên Nhau Trong Bóng Tối!?[Congb × Mason][Bmason[Congb×mason][Congmason]
Chap1: Bình yên của chúng ta
Buổi sáng nắng nhẹ rọi qua khung cửa sổ, căn phòng nhỏ tràn đầy mùi bánh mì và trà sữa. Em đứng ở bếp, nhồi bột, tay dính một ít bột trắng, còn Hắn dựa vào bàn, ánh mắt dịu dàng quan sát
Nguyễn Thành Công#CôngB#
Em lại làm bánh nữa à? Anh đoán hôm nay em sẽ thả bột khắp phòng nữa rồi/ mắt cười híp/
Nguyễn Xuân Bách#Mason Nguyễn#
Anh thì cứ nhìn thôi, đừng cười nữa, để bột dính cả lên anh là sao?/cười xinh/
Tiếng chuông điện thoại reo vang, nhóm bạn thân nhắn tin rủ đi chơi. Họ đều quen nhau từ thời cấp 3, giờ vẫn giữ thói quen gặp nhau mỗi cuối tuần
Nguyễn Thành Công#CôngB#
Em có đi không?
Nguyễn Xuân Bách#Mason Nguyễn#
đi chứ cuối tuần nào cha vậy
Ra khỏi nhà ,cả nhóm đi dạo quanh công viên gần nhà. Vũ và Bình cười nói rộn rã, Ngọc và Sơn chọc ghẹo em về chuyện hắn và em còn hắn cứ im lặng cười khẽ, đôi khi cúi nhìn em, ánh mắt dịu dàng như muốn bảo vệ cả thế giới cho
Nguyễn Thành Công#CôngB#
Anh thấy em cười là anh hạnh phúc rồi /hắn thì thầm cầm chặt tay em/
Lê Hồng Sơn#Sơn.K#
Tao thấy rồi nhá
Bùi Duy Ngọc#BND#
Nhấy nhem nhười nhà nhanh nhạnh nhúc
Bùi Duy Ngọc#BND#
Mắc ẻ ghê
Bùi Duy Ngọc#BND#
Xì Xì Xì
Lê Hồng Sơn#Sơn.K#
Xì xì xì
Phạm Khôi Vũ#Khoi Vũ#
Bắt đầu rồi đó
Ngô Nguyên Bình#Vương Bình#
2 con rắn này bắt đầu nấu xói rồi đó
Phạm Khôi Vũ#Khoi Vũ#
Sở trường mà
Bùi Duy Ngọc#BND#
Xì xì xì
Phạm Khôi Vũ#Khoi Vũ#
Nín coi
Phạm Khôi Vũ#Khoi Vũ#
Muốn bị giận hả
Bùi Duy Ngọc#BND#
Ơ đâu có xin lũi mò/ánh mắt cầu xin/
Nguyễn Xuân Bách#Mason Nguyễn#
/bật cười/
Nguyễn Thành Công#CôngB#
Giận nhau cái gì
Nguyễn Thành Công#CôngB#
tụi bây có đi nữa không? Một hồi trời tối thui là nghỉ đi à
Lê Hồng Sơn#Sơn.K#
Thoii đi nò
Nguyễn Thành Công#CôngB#
/nằm tay em dắt đi/
Em đỏ mặt, nhưng hạnh phúc len lỏi trong tim. Cả nhóm đi qua những hàng cây rợp nắng, tiếng cười vang như hòa vào nhịp sống bình yên, chẳng ai nhận ra rằng, phía sau những nụ cười ấy, có một bóng tối đang chờ cơ hội len lỏi…
Hôm nay là một ngày bình yên, trọn vẹn, chỉ có hắn,em và những người bạn, cùng nhau tận hưởng tuổi trẻ và tình bạn giản dị nhưng ấm áp
Như Ý
mình xó hộ kia rồi tại thấy NHẠT bỏ mẹ nên viết bộ mới
Như Ý
đảm bảo ngọt luôn nha
Chap 2: những điều lạ lùng
Sáng hôm sau, em tỉnh dậy trước. Căn phòng vẫn tràn ngập ánh nắng vàng nhạt, tiếng chim hót ngoài ban công. Em lặng lẽ đi pha cà phê, nhìn hắn còn đang ngồi cúi đầu bên bàn, cầm cuốn sổ nhỏ chăm chú ghi chép
Nguyễn Xuân Bách#Mason Nguyễn#
Anh lại thức sớm rồi à?/ bước tới/
Hắn giật mình, vội vàng đóng sổ lại, nụ cười dịu dàng hiện trên môi
Nguyễn Thành Công#CôngB#
À… chỉ là ghi vài ý tưởng thôi, không có gì đâu
Em gật gù, nhưng lòng vẫn cảm thấy lạ. Hắn chưa bao giờ chăm chú ghi chép như vậy.Sau bữa sáng, nhóm bạn tụ tập rủ nhau đi công viên chơi cầu lông. Tiếng cười vang khắp công viên, Vũ còn chạy tới kéo em, trêu
Phạm Khôi Vũ#Khoi Vũ#
Hôm nay thua tao thì phải mua trà sữa nha!
Nguyễn Xuân Bách#Mason Nguyễn#
Ừ, đồng ý, nhưng nhớ là mày cũng tham gia, tao thắng là may trả nhé!
Hắn vẫn im lặng, đứng quan sát, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại quá lâu trên một vài người lạ đi ngang. Em chỉ thấy Hắn chăm chú quá mức, nhưng chưa để tâm nhiều
Buổi chiều, khi nhóm bạn tản ra về, em và hắn đi dạo một mình. Hắn thỉnh thoảng nhíu mày, nhìn vào mấy tên côn đồ bên đường, rồi quay sang em, nở nụ cười nhẹ
Nguyễn Thành Công#CôngB#
Em yên tâm, anh luôn bên cạnh em
Em mỉm cười, tin tưởng tuyệt đối. Nhưng sâu thẳm, một phần nào đó trong hắn – dường như chỉ riêng hắn biết – vẫn chứa một bí mật mà chỉ cần một sơ hở thôi, sẽ khiến Em phải đối diện với nỗi sợ lớn chưa từng thấy.Ngày hôm ấy trôi qua, vẫn bình yên, vẫn vui vẻ. Nhưng những dấu hiệu nhỏ lạ lùng ấy chỉ là những chi tiết tinh vi đã âm thầm gieo mầm cho cơn bão sắp tới…
Chap 3:Những khoảng lặng khó hiểu
Buổi tối hôm ấy, căn nhà trở nên yên tĩnh, ấm áp, chỉ có tiếng quạt chạy đều đều và ánh đèn vàng dịu rọi xuống sàn.Em đang ngồi trên sofa, ôm một chiếc gối mềm xem ti vi, còn hắn đang rửa chén trong bếp. Tiếng nước chảy cùng tiếng đĩa chén va nhẹ vào nhau tạo thành âm thanh rất đỗi bình thường… nhưng với em, có gì đó hơi khác
Hắn im lặng hơn mọi khi.Không phải kiểu lạnh nhạt, mà là… trầm lại. Như đang suy nghĩ một điều gì đó rất sâu
Nguyễn Xuân Bách#Mason Nguyễn#
Anh mệt hả? Hôm nay anh ít nói hơn mọi khi
Hắn ngẩng lên, ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt vốn luôn hiền dịu của hắn. Một khoảnh khắc thoáng qua—rất nhanh—ánh mắt ấy không còn hiền như thường sâu hơn,tối hơn và nguy hiểm hơn
Nguyễn Thành Công#CôngB#
/Mỉm cười dịu dàng/Không đâu. Anh chỉ… suy nghĩ chút chuyện thôi
Em bước tới gần, vòng tay ôm nhẹ eo Hắn từ phía sau
Nguyễn Thành Công#CôngB#
Hửm, chuyện gì vậy?
Hắn im lặng vài giây. Bàn tay đang rửa chén khựng lại
Nguyễn Thành Công#CôngB#
…Anh không muốn em lo
Giọng Hắn nhỏ nhưng nặng.Giống như đang che giấu điều gì đó.Em không hỏi nữa, chỉ dụi đầu vào lưng Hắn, khẽ thì thầm
Nguyễn Xuân Bách#Mason Nguyễn#
Em ở đây mà
Hắn cười nhẹ, gỡ tay em ra nhưng không lạnh lùng—chỉ như muốn em lui ra để Hắn làm xong việc
Đêm xuống.Em nằm trên giường, chơi điện thoại, còn hắn ngồi ở bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Đèn phòng ngủ tắt bớt, chỉ còn ánh đèn bàn hắt lên nửa gương mặt hắn
Nguyễn Xuân Bách#Mason Nguyễn#
Anh chưa ngủ à?/nghiêng đầu/
Nguyễn Thành Công#CôngB#
Ừ. Em ngủ trước đi
Nguyễn Xuân Bách#Mason Nguyễn#
Không. Em muốn đợi anh
Hắn khựng nhẹ, nhưng không quay lại. Em chỉ nhìn được một phần gương mặt Hắn—nửa sáng nửa tối.Dáng vẻ ấy… khiến em bất giác rùng mình nhẹ, chẳng hiểu vì sao.Hắn viết gì đó vào cuốn sổ. Mỗi nét bút đều mạnh, sắc, như người đang cố kìm nén điều gì
Nguyễn Xuân Bách#Mason Nguyễn#
Anh viết gì vậy?
Nguyễn Thành Công#CôngB#
Nhật ký
Nhưng khi em nghiêng đầu cố nhìn, hắn ngay lập tức đóng sổ lại. Động tác nhanh đến mức làm em giật mình
Nguyễn Thành Công#CôngB#
Em ngủ đi
Giọng Hắn mềm nhưng có chút… sắc.Em nằm xuống, đắp chăn, nhưng mắt vẫn nhìn về phía hắn. Ánh đèn bàn chiếu lên gương mặt hắn khiến bờ môi hơi cong lên như đang cười—một kiểu cười không rõ là dịu dàng hay bí ẩn
Không biết bao lâu sau, hắn mới lên giường, nhẹ nhàng kéo em vào lòng. Cánh tay hắn vòng qua eo em, siết nhẹ, hơi thở phả vào cổ em
Nguyễn Thành Công#CôngB#
Em đừng rời xa anh nha
Câu nói bất ngờ, như thì thầm, nhưng đầy… sự van xin lẫn đe dọa vô hình
Nguyễn Xuân Bách#Mason Nguyễn#
Sao em phải bỏ anh? Anh nói gì lạ vậy/mở mắt,khẽ nhíu mày/
Nguyễn Thành Công#CôngB#
Chỉ là… anh sợ/Dụi đầu vào hõm cổ em/
Nguyễn Xuân Bách#Mason Nguyễn#
Sợ gì?
Nguyễn Thành Công#CôngB#
…Sợ mất em
Hắn ôm em chặt hơn, chặt đến mức em thấy khó thở. Nhưng em không đẩy ra. Cảm giác ấm áp vẫn lớn hơn nỗi bất an thoáng qua
Em còn ở đây. Anh đừng lo
Hắn không trả lời, chỉ vùi mặt vào cổ em. Nhưng em không thấy ánh mắt của hắn lúc đó—ánh mắt không giống một người đang ngủ, mà giống một con thú đang ôm lấy thứ mà nó không bao giờ muốn mất
Ngày hôm sau thức dậy, Em thấy Hắn đã dọn sẵn bàn ăn, nụ cười tươi như chưa từng có gì bất thường.Bình yên lại quay về.Ít nhất… là Em nghĩ vậy
Download MangaToon APP on App Store and Google Play