Trận mưa mùa hạ trút xuống đột ngột, nặng hạt, phủ một màn trắng xóa lên con đường gạch xanh lạnh lẽo. Lục Nghi vẫn đứng đó, dưới mái hiên , tầm mắt xuyên qua màn mưa dày đặc.
Hàng vạn giọt nước va vào mái hiên , bắn tung tóe xuống nền đất ẩm ướt. Gió lạnh luồn qua, nhưng sống lưng Lục Nghi vẫn thẳng tắp. Mặc dù vẻ ngoài không biểu lộ chút cảm xúc nào, đôi mắt sâu thẳm ấy lại chứa đựng những suy tư nặng trĩu. Cô nhìn thẳng vào Mạc Phong Thần, gằn giọng nói.
" Mạc Phong Thần, anh là ai mà dám nói yêu tôi, tôi chỉ là đừa với anh một chút anh lại cho rằng tôi yêu anh sao? Anh không tự nhìn lại bản thân của mình sao?"
Mạc Phong Thần, đứng dưới cơn mưa như thác đổ, anh cố gắng nắm chặt tay Lục Nghi, nói như van xin cô.
" Lục Nghi. Anh xin em đừng bỏ rơi anh, anh hứa sẽ tìm việc làm thêm để lo cho em có một cuộc sống tốt"
Lục Nghi cười khẩy, gạt tay anh ta:" Mạc Phong Thần, anh bị điếc à? Tôi nói là tôi không thích người nghèo, nhất là những người nghèo thích trèo cao như anh"
Mạc Phong Thần anh vẫn cố gắng níu kéo Lục Nghi, giọng anh lạc đi vì buồn tủi:" Lục Nghi, anh xin em, em xem như cho anh một cơ hội được không?"
Lục Nghi kéo mạnh tay lại, ánh mắt chán ghét nhìn anh , trong ánh mắt đó có vài tia khinh thường. Tức giận bỏ đi. Mạc Phong Thần cố gắng chạy lại ôm cô từ phía sau, Lục Nghi lại đẩy mạnh anh ra như thể anh mang trong người căn bệnh lạ. Cô tức giận, liên tiếp tát thẳng vào mặt anh, giọng cao vút hét lớn:" Mạc Phong Thần, anh không có não à? Tôi nói tôi không muốn diễn trò yêu đương với anh nữa, anh biến đi"
Lục Nghi nhanh tay cho vào túi lấy ra một chiếc vòng màu trắng được làm tỉ mỉ ném mạnh xuống đất, chiếc vòng vừa tiếp đất liền nhanh chóng vỡ tan tành, Mạc Phong Thần nhìn theo hạnh động của Lục Nghi , tim anh như siết lại, đó là kỷ vật giữa hai người. Mạc Phong Thần gằn giọng, như thể lấy hết sức mình hỏi cô.:" Lục Nghi, từ trước đến giờ em chỉ là đùa giỡn với tình cảm của tôi sao?"
Lục Nghi cười khinh bỉ:" Mạc Phong Thần , chứ anh nghĩ loại người như anh xứng đáng với tôi sao? Tôi là tiểu thư công ty Lục Thị biết bao nhiêu con người giàu có muốn làm quen, chẳng qua thấy anh vui nên muốn thử xem tình cảm của những loại người nghèo nàn như anh như thế nào? Nên tôi mới theo đuổi anh, nhưng xem ra anh chẳng là cái thá gì hết! Tầm thường đến vô vị"
Mạc Phong Thần chết lặng , anh nhìn cô hốc mắt đỏ hoe không phải anh khóc , mà là do anh quá tức giận, người con gái anh yêu sao lại nhẫn tâm đùa giỡn với tình cảm của anh như thế? Anh cười, nụ cười chua chát. Nhìn Lục Nghi , nói khẽ.
"Lục Nghi. Anh hy vọng sau này em sẽ không hối hận vì những gì em nói hôm nay"
Lục Nghi gật gù:"Mạc Phong Thần, anh yên tâm. Lục Nghi tôi chưa bao giờ biết hối hận là gì"
Mạc Phong Thần mỉm cười, lặng lẽ quay bước rời đi, khi anh đi khuất , Lục Nghi bây giờ mới hạ nụ cười xuống nước mắt rưng rưng, cắn chặt môi không cho tiếng nất vang ra. Cô quay lưng về hướng ngược lại, trong lòng là những ngổn ngang tâm sự. Giữa tình cảm của cô và tương lai Lục Gia, cô không thể ích kỉ sống cho riêng mình, cô nợ Mạc Phong Thần một lời xin lỗi, nợ anh một tấm chân tình . Nhưng cô không thể đứng nhìn cha mẹ, gia đình mình bị đẩy vào con đường cùng. Cô phải giúp họ, giúp tương lai của Lục gia .
Khi Lục Nghi về đến căn biệt thự của gia đình cô, cha cô ông Lục Minh thở dài bất lực, mẹ cô bà Tuệ thì giọng buồn bã nói:" Lục Nghi, sao bây giờ con mới về. Bên gia đình của Mạc Ngôn vừa về khi nãy"
Lục Nghi mệt mỏi, không nhìn cha mẹ mình, cô đi thẳng lên phòng, vừa đi cô vừa nói: " Mọi chuyện cha mẹ quyết định là được rồi, bây giờ cha mẹ tính sao, con điều nghe như vậy"
Ông bà Tuệ Minh nhìn theo hướng cô , cả hai bất lực thở dài. Bọn họ cũng không muốn cô bị mang ra làm cuộc trao đổi Hôn Nhân Thương Mại, nhưng bây giờ ngoài trừ cô ra thì không ai có thể giúp Lục gia vượt qua cơn khủng hoảng này. Mẹ cô, bà Tuệ nói như tự trách:" Tôi chẳng ra làm sao khi phải đem con gái mình ra giao dịch "
Ông Mịn cúi đầu, hai tay xoa vào nhau thở dài mệt mỏi nói:" Bà đừng nói thế! Chính tôi cũng là người có lỗi với con bé khi đã dùng tình cảm ép buộc nó. Nhưng tôi không thể nhìn công sức cha mẹ tôi để lại nay phải tan tành"
Trên phòng, Lục Nghi ngờ đối diện với bàn trang điểm, hình ảnh cô được phản chiếu qua tấm gương, ánh mắt mệt mỏi, gương mặt thất thần. Cô không khóc, không làm loạn. Cô bình thản, giống như mọi chuyện vừa diễn ra , tất cả đều không liên quan đến cô.
Nhưng chỉ có cô mới biết, trái tim cô đang chảy máu như thế nào?
Lục Nghi ngồi thẩn thờ trước bàn trang điểm thật lâu, đến khi hai mí mắt của cô dần dần trĩu nặng cô mới lên giường đi ngủ. Gần nữa tháng nay, bầu không khí trong nhà cô rất ngột ngạt. Không ai nói với ai câu nào, nếu như có nói thì sẽ là những câu như'' Lục Nghi, con phải vì gia đình. Vì Lục gia'' hoặc là''Lục Nghi , cha mẹ nuôi con ,không hy vọng con báo hiếu, chỉ mong con giúp đỡ Lục gia vượt qua giai đoạn khó khăn này''
Ban đầu cô từ chối, cô muốn cùng Mạc Phong Thần chạy thật xa, đến một nơi không ai biết cô và anh là ai , bất đầu lại cuộc đời. Nhưng sau những lời nói của cha mẹ, những lần họ bật khóc để van xin cô. Lục Nghi mềm lòng, nói đúng hơn là cô không thể từ chối. Liền chấp nhận làm theo lời bọn họ, chia tay Mạc Phong Thần, gả vào Mạc Gia, là một gia tộc lớn, có tất cả mọi thứ trong tay, kể cả trong và ngoài nước. Nhưng họ lại có một người con trai Tên là Mạc Ngôn, bị thiểu năng trí tuệ sau một lần lên cơn sốt không được điều trị kịp thời, nên bị ảnh hưởng đến não bộ. Tâm trí chỉ dừng lại ở một đứa trẻ lên năm. Lần đầu tiên , Mạc Ngôn vô tình gặp Lục Nghi ở trong vui chơi trẻ em, lúc đó, cô dẫn em trai họ mình vào chơi. Thì không biết từ đâu, Mạc Ngôn chạy ra và nắm tay cô , khen cô xinh đẹp. Muốn cô chơi với anh ta. Ban đầu Lục Nghi sợ hãi cố gắng vùng vẫy khỏi bàn tay của Mạc Ngôn. Nhưng anh như đứa trẻ lên năm, thân hình to cao, lại ôm ghìm lấy Lục Nghi. Cô hoảng loạn, la hét . Một lúc lâu bảo vệ mới chạy lại kéo Mạc Ngôn ra. Anh ta vẫn cười hì hì khen Lục Nghi xinh đẹp. Trong lúc đó, mọi người bu quanh xem chuyện liền bị chất giọng thanh cao, quyền lực của một người phụ nữ làm cho e đè'' Xem cái gì? Chưa từng thấy trai gái ôm nhau bao nhiêu sao?''
Bà lướt ánh mắt sắc bén qua từng người đang đứng xem kịch vui, bọn họ liền sợ hãi tản ra. Chỉ có Lục Nghi vẫn còn thẩn thờ đứng đó. Liền bị bà phu nhân kia quát lớn.'' Cô chưa từng bị trai ôm hay sao mà la hét ghê thế? Ba đời nhà cô có tu mới được con trai tôi để mắt. Không biết vui mừng mà còn ở đó la hét''
Lục Nghi tuy có tức giận trước những lời nói thiếu lịch sự của vị phu nhân đang đứng trước mặt mình nhưng cô là người hiểu lễ nghi nên không so do . Cúi đầu định rời đi thi thì bị lực mạnh của bàn tay Mạc Ngôn kéo lại, anh ta cười ngây ngô nói.'' Chị xinh đẹp, ở lại với em đi''
Lục Nghi nhìn người đàn ông to lớn, và lớn hơn mình vài tuổi lại gọi mình là chị. Lại còn kêu cô chơi cùng. Lục Nghi vừa bực mình, vừa thương hại. Nhìn hai mẹ con họ, cô thấy rất có tiền. Nhưng đứa con lại là một người thiểu năng, cô cảm giác thương hại cho họ. Nên mỉm cười nói vì Mạc Ngôn'' Anh ngoan, không quấy nữa, buông tay ra để tôi về nhà kẻo cha mẹ tôi la''
Mạc Ngôn hướng ánh mắt trong veo, ngây thơ nhìn Lục Nghi, suy nghĩ một chút anh ta nói'' Chị xinh đẹp, vậy thì chị dẫn em về theo chị đi. Em gặp cha mẹ chị năn nỉ họ đừng la chị ''
Lục Nghi bất lực không biết phải làm sao thì giọng người phụ nữ uy nghiêm khi nãy lại vang lên'' Mạc Ngôn, buông tay người ra mau. Không nghe là mẹ sẽ về mách ba, lúc đó con đừng có khóc lóc với mẹ là bị ba la nha không?''
Lục Nghi nhìn người đàn ông to lớn sợ hãi , lập tức rút tay về. Nhìn cô với ánh mắt tiếc nuối nói.'' Chị Xinh đẹp, ước gì chị về nhà chơi với em, em hứa em sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị''
Lục Nghi lắc đầu, nắm tay em họ định rời đi. Liền bị bà Phu nhân kia hỏi.'' Cô tên gì? Con nhà ai? Năm nay bao nhiêu tuổi?''
Lục Nghi khó chịu, cô nhăn mặt định rời đi liền bị Bà ta gọi lại .'' Ơ, con bé này. Tôi hỏi sao cô không trả lời?
Lục Nghi bây giờ mới miễn cưỡng nói'' Con là con của cha mẹ con, con tên do cha mẹ con đặt. Năm nay con bao nhiêu tuổi thì cứ nhìn vào khai sinh sẽ biết cô ạ''
Vị Phu nhân kia lập tức cứng họng, không thể nói ra thêm câu nào, nhân lúc đó, Lục Nghi cùng người em họ mới lên bảy nhanh chóng rời đi.
Khi Lục Nghi cùng em họ bảy tuổi trở về lại biệt thự cô đâu biết cuộc sống của cô khởi đầu cho một chuỗi những sự kiện đầy bi kịch.
Trong phòng khách xa hoa của biệt thự Lục Gia, gia đình giàu có, nổi tiếng của thành phố là Mạc Thị đang ngồi đối diện với cha mẹ Lục Nghi. Trái với không khí vui vẻ của một buổi chạm mặt sui gia thông thường, buổi nói chuyện đầy nặng nề và căng thẳng. Lời nói ra vào đều mang tính toán, xã giao giả tạo. Phu nhân Mạc Gia, bà Thiên Thanh nhìn về hướng cha mẹ Lục Nghi nói với giọng thanh cao.
" Tôi không thích vòng vo, tôi nói thẳng. Con trai tôi Mạc Ngôn, năm nay 27 tuổi nhưng lại chỉ có trí não của một đứa trẻ lên năm. Nó cực kỳ thích con gái nhà anh chi , nên tôi với ông nhà mới đích thân xuống đây để bàn chuyện hôn sự"
Cha mẹ cô ban đầu là bất ngờ, sau đó lại vui vẻ từ chối khéo léo:" Dạ thưa anh chị, con bé Lục Nghi nhà chúng tôi còn khờ dại nên chúng tôi......."
Cha mẹ Lục Nghi còn chưa nói hết thì ông Mạc Ngô , chủ tịch tập đoàn Lục thị, lên tiếng cắt ngang:" Anh Lục, Chị Lục. Vợ chồng tôi đến là muốn giúp đỡ gia đình mình trước, sau đó mới đến chuyện kết hôn của bọn nhỏ! Tôi nghe nói công ty Lục gia đang gặp một chút khó khăn nếu như bây giờ không cố gắng giải quyết êm đẹp thì e rằng Lục gia sẽ bị xóa sổ"
Cha mẹ Lục Nghi nghe những lời từ ông Mạc Ngôn, trong lòng liền có chút suy nghĩ. Con gái ông bà cũng thương , nhưng khi nghĩ về công ty Lục gia thì ông bà thêm phần đắng đo. Ông Mạc Ngô biết mình đã nói đúng chỗ nên liền nhìn sang phía vợ mình. Bà Thiên Thanh lên tiếng" Tuy con trai tôi bị thiểu năng nhưng cơ thể thì vẫn phát triển tốt. Nếu như con gái ông bà về làm dâu cho chúng tôi mà sinh ra một đứa con nữa thì cuộc sống sau này của Lục gia ông bà không cần phải suy nghĩ. Mạc Thị chúng tôi sẽ sẵn sàng trợ giúp về tài chính."
Bà Tuệ có vẻ siêu lòng. Nhưng khi nhìn về phía Mạc Ngôn, liền trầm mặc. Ông Lục Minh thở dài bất lực:" Xin anh chị cho nhà chúng tôi suy nghĩ lại và cũng tìm cách nói chuyện với con bé Lục Nghi, tôi e rằng con bé không chấp nhận"
Bà Thiên Thanh cười khẩy :" Anh chị quả thật nghèo mà thích nuông chiều con cái quá nhỉ? Gia đình chúng tôi qua đây là hỏi ý bật làm cha, làm mẹ chứ không dư dả thời gian mà chờ anh chị hỏi ý con anh chị. Đã vậy rồi thì chúng tôi về, anh chị xem như chưa từng nghe gì đi"
Bà Thiên Thanh quay sang phía chồng mình, giọng dửng dưng:" ông Ngô, chúng ta về thôi. Ở đây mất thời gian của chúng ta quá, một phút, một giây Mạc Thị kiếm ra biết bao nhiêu tiền, vậy mà dành thời gian cho những loại người không xứng đáng thật là phiền phức"
Sự khinh thường hiện rõ qua từng lời nói của Bà Thiên Thanh dành cho gia đình cô. Ông Mạc Ngô Thở dài, phủi tay đứng dậy , vừa đứng dậy vừa nhìn về phía Ông Lục Minh , nói như thể đe dọa:" Ông Lục Minh, lần này là do gia đình ông không chịu hợp tác với nhà chúng tôi, sau này gia đình hay công ty ông gặp vấn đề gì thì đừng phiền đến Mạc Thị tôi là được"
Ánh mắt của Ông Lục Minh trĩu nặng, đẫm một nỗi bất lực tột cùng. Ông nhìn về phía ông Mạc Ngô , không phải bằng sự thù hận, mà bằng một nỗi đau câm lặng. Trong đáy mắt hằn lên những nếp nhăn của thời gian, là sự day dứt vì không thể bảo vệ con gái mình khỏi số phận đã an bài. Ánh nhìn đó tựa như lời xin lỗi không thốt nên lời , và là sự chấp nhận cay đắng trước thực tế không thể thay đổi.
Ông liền gật đầu đồng ý, giọng nghẹn đi:" Ông Ngô, tôi , tôi đồng ý. Xin ông đừng bỏ rơi Lục gia chúng tôi"
Ông Mạc Ngô cười khẩy, gương mặt dâng lên sự hả hơi , Bà Thiên Thanh nở nụ cười nhếch mép. Vuốt nhẹ chiếc nhẫn kim cương trên tay mình nói khẽ:" Xem ra, ai rồi cũng phải cúi đầu trước quyền lực nhà chúng ta thôi"
Bà Thiên Thanh nheo mắt, phóng một ánh nhìn sắc bén như dao về phía ông bà Tuệ Minh. Ánh mắt đó không có chút hơi ấm nào, chỉ có sự kiêu ngạo và lạnh lẽo của một người đứng ở vị thế cao hơn. Nó như một lời tuyên bố không lời rằng: 'Các người nên biết vị trí của mình ở đâu khi gả con gái vào nhà này'. Đó là cái nhìn đầy thách thức.
Cuối cùng, cha mẹ Lục Nghi chỉ biết cúi đầu im lặng trước uy lực của gia đình Mạc Thị.
Lục Nghi về, gương mặt còn vui vẻ khi vừa cùng Mạc Phong Thần đi dạo, vừa vào phòng khách liền bị một bầu không khí ngột ngạt làm cho khựng lại, cha mẹ cô đang ngồi bất động trên sofa, ánh mắt buồn bã nhìn về phía cô. Lục Nghi vui vẻ hỏi:" Cha , mẹ..có chuyện gì khiến hai người buồn sao?"
Ông bà Tuệ Minh thở dài, đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho Lục Nghi nghe. Cô lập tức đứng bật dậy, từ chối:" Không được! Làm sao con có thể lấy một người chồng với trí não mới lên năm được chứ? Cha, mẹ. Sao hai người lại nhận lời bọn họ?"
Ánh mắt của Bà Tuệ trĩu nặng, đong đầy sự đau lòng và xót xa. Trong đáy mắt bà, sự lo lắng, bất lực không thể nói thành lời. Ông Lục Minh thở dài nói:" Lục Nghi, cha biết con không dễ dàng chấp nhận được chuyện này nhưng ngoại trừ con ra không ai có thể cứu lấy Lục gia được nữa, cha bất tài làm liên lụy đến con và mẹ rồi".
Ông Lục Minh ngồi đó, tấm lưng còng xuống vì gánh nặng của số phận, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Ông khóc không thành tiếng, tiếng nấc nghẹn ứ nơi cổ họng. Mỗi lời ép buộc cô phải gả cho kẻ ngu si độn kia thốt ra khỏi miệng ông đều như một nhát dao đâm vào chính trái tim mình. Ông đưa tay run rẩy ôm lấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt, ánh mắt van nài Lục Nghi tha thứ, một sự van nài đầy bất lực của người cha không thể bảo vệ được cốt nhục của mình, đành dùng chính tay mình đẩy con vào bi kịch.
Bà Tuệ ngồi im thin thít trên sofa, cơ thể dường như đã chết lặng. Bà không khóc thành tiếng, nước mắt dường như đã cạn khô trước bi kịch của gia đình . Ánh mắt bà bi thương tột độ, hướng về phía Ông Lục Minh đang gào khóc. Đó là một cái nhìn không oán trách, không giận hờn, chỉ có sự tuyệt vọng và đau đớn thấu tận tâm can. Trong ánh nhìn đó là câu hỏi không lời từ Bà Tuệ : "Chúng ta đã sai ở đâu mà để con mình phải chịu đựng thế này?'"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play