- Mẹ, con không thể cưới cô ấy được
- Tại sao?
Người phụ nữ trung niên mang dáng vẻ điềm đạm toát lên khí chất quyền quý khi trên cổ và tay bà đều đeo ngọc phỉ thuý, bà nhâm nhi ly trà nóng ung dung nhìn con trai của mình đang phản ứng gay gắt khi nghe bà nói đến chuyện kết hôn.
Phó Thời Triết hơi nóng nảy trả lời bà.
- Vì con không thích cuộc hôn nhân cưỡng chế
- Nhưng tiểu Vanh rất tốt, con bé rất phù hợp với con ngoài con bé ra mẹ không chấp nhận ai làm con dâu của mẹ
Hắn bị câu nói của bà làm cho sững người, vừa tức nhưng lại không thể làm gì khác suy đi nghĩ lại thì hắn cắn răng mà chấp thuận.
- Được, tuỳ ý mẹ nhưng con nói trước cô ấy có đau khổ hay không sẽ không liên quan đến con
Dứt lời hắn đứng dậy dứt khoát rời đi, sau đó đến quán bar cùng bạn bè chơi thâu đêm.
Cố Tranh Vanh sau khi tan làm thì trở về nhà, vừa thấy Phó phu nhân ngồi rầu rĩ thì nhất thời lo lắng đi đến.
- Dì à, anh ấy lại khiến dì buồn phiền nữa hay sao ạ
Thấy cô tâm trạng bà dần tốt hơn, một cô gái xinh đẹp có dung mạo như hoa như trăng lại mang dáng vẻ thanh thoát nhẹ nhàng nhưng có chút mạnh mẽ như Cố Tranh Vanh, không làm con dâu của bà thì bà thấy tiếc lắm.
Phó phu nhân khẽ đưa tay nắm lấy tay cô.
- Tiểu Vanh à, ta muốn con và Thời Triết kết hôn với nhau nên thằng bé phản đối mãnh liệt, ta biết con cũng có ý với thằng bé mà
Cô khẽ cười gượng gạo, thú thật việc yêu thầm hắn thì có đấy nhưng không quá sâu đậm vì 2 năm trước cô từng chia tay với người cũ cũng là mối tình đầu.
- Nếu anh ấy không đồng ý thì dì đừng ép anh ấy, con chỉ sợ giữa bọn con lại trở nên khó xử
- Nhưng ta thật lòng rất muốn con làm con dâu của ta
Cố Tranh Vanh mím môi, từ lúc mất ba mẹ bà là người nuôi dưỡng cô khôn lớn không cho cô thiếu thốn bất cứ thứ gì kể cả tình yêu thương, cô không thể phụ lòng bà được cuối cùng chấp nhận dù không biết cuộc hôn nhân này sẽ đi đến đâu.
Nhưng cô đoán chắc kéo dài không lâu, hôn nhân không tình yêu cũng giống như trách nhiệm và nghĩa vụ thôi.
- Nếu dì đã nói như vậy thì con không nỡ từ chối, không phải vì muốn trả ơn mà là con tự nguyện
Ánh mắt bà Phó ngập tràn yêu thương dành cho cô, từ nhỏ đến lớn cô luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện không làm cho bà phật lòng.
...
Sau khi hôn lễ kết thúc Phó Thời Triết loạng choạng bước vào phòng tân hôn của cả hai, cô nhíu mày nhẹ khi ngửi mùi nồng nặc của rượu trên người hắn.
- Anh say rồi, nghỉ ngơi trước đi
- Ừ
Hắn lạnh lùng đáp, sau đó không quan tâm như thể xem cô như không khí cởi bỏ áo vest ra rồi nằm phịch xuống giường ngủ ngay lập tức.
Cố Tranh Vanh thở hắt ra.
Cô ngồi xổm xuống cởi đôi giày và tất hắn ra rồi đi vào phòng tắm, lúc đi ra trên tay cô cầm khăn ướt rồi đi đến bên cạnh hắn lau mặt và người.
Sáng sớm ngày hôm sau hắn tỉnh dậy với cái đầu đau nhức đến khó chịu, hắn nghe tiếng mở cửa lập tức ngước nhìn.
Là cô đi vào.
- Anh uống canh giải rượu này đi, có thể giảm bớt cơn đau hơn đấy
Hắn nhận lấy uống sạch.
- Cảm ơn
Mặc dù mối quan hệ của cả hai rất tốt cũng phải nói là thanh mai trúc mã, hắn rất đối tốt với cô cho dù là hoàn cảnh nào nhưng với tình cảm nam nữ thì hắn căn bản là không có.
- Anh rửa mặt rồi ra ăn sáng mẹ đang chờ
- Ừ biết rồi
Hắn mau chóng rời giường nhưng chợt nhớ ra một chuyện hắn gọi cô lại.
- Tranh Vanh, dùng bữa xong tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em
Cô có chút nghi hoặc nhưng rồi gật đầu rồi rời đi.
Trong bữa ăn Phó phu nhân cảm thấy ấm áp hơn ngày thường trước kia vì đơn giản là cô đã trở thành cô con dâu của bà, bà không ngần ngại gắp thức ăn cho cô còn không quên mắng cô quá gầy.
- Con nhất định phải ăn nhiều vào, ta rất đau lòng khi con ngày càng ốm đi
Cố Tranh Vanh chỉ đành miễn cưỡng nhận, cô khẽ nhìn đồ ăn trong chén cơm quá đầy có chút gượng gạo.
Phó Thời Triết tinh ý hắn không nói mà hắn làm, hắn gắp lại thức ăn trong chén cơm cô bỏ vào chén cơm hắn trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác của cô, đến cả Phó phu nhân cũng khá sốc.
Trong lòng bà bỗng mừng thầm, mới một đêm mà con trai bà đột nhiên thay đổi hẳn không lẽ hắn dần dần có cảm giác với cô rồi.
Ăn sáng xong cô và hắn vào thư phòng làm việc, hắn không nói chỉ thấy hắn rút ra một tờ giấy trong học tủ.
- Gì vậy?
- Bản hợp đồng
Cố Tranh Vanh nhướng mày khó hiểu.
- Ý anh là sao đây, cứ nói thẳng ra đi
Hắn cũng chẳng muốn dài dòng mà trực tiếp nói thẳng ra.
- Cuộc hôn nhân này sẽ không có kết quả chi bằng làm một bản hợp đồng, trong vòng một năm chúng ta sẽ ly hôn với lý do không hợp tôi nghĩ rằng mẹ sẽ hiểu điều đó
Không ngờ hắn đã tính đến bước này, với một doanh nhân tinh khôn như hắn sao có thể cảm nhận được tấm chân tình của một người phụ nữ, hắn chỉ là không quan tâm bởi hắn luôn nghĩ bản thân nắm thế chủ động có thể kiểm soát tất cả.
Tại một quán bar nổi tiếng nhất ở thành phố A này và chủ sở hữu nơi này là Cố Du Quân cũng là người bạn thân của Phó Thời Triết.
Cả ba người bạn ngồi chung uống rượu, trái với tính cách lạnh lùng điềm tĩnh với hai người kia thì Nguỵ Thế Bằng là một người phong lưu nói nhiều nhưng được cái anh ta cái gì cũng giỏi trừ yêu đương ra.
- Này lão Phó, tôi thấy tiểu Vanh Vanh nhà cậu xinh đẹp thật đấy chỉ tiếc là cậu đến trước tôi một bước
Anh ta nói kiểu đùa giỡn thế nhưng anh ta nhận ngay ánh mắt chết chóc từ Phó Thời Triết.
Hắn gằn giọng nói.
- Cậu muốn chết?
Ngụy Thế Bằng nhanh chóng xua tay tự cứu lấy mình.
- Không không, tôi còn muốn sống lắm
Hắn hừ lên một tiếng tiếp tục uống rượu, bỗng trầm ngâm mặc dù hắn không thích bị sắp đặt với cuộc hôn nhân nhàm chán này thế nhưng Cố Tranh Vanh hắn lại không thể đối xử lạnh nhạt được.
Thú thật hắn cũng từng trải qua mối tình kéo dài một năm thì kết thúc lý do hắn không biết cách yêu đương chủ yếu tập trung vào sự nghiệp, người con gái ấy không chịu được cũng rời đi.
Có điều hắn vẫn nhởn nhơ không một chút đau lòng hay níu kéo gì mặc cho người con gái ấy rời đi.
Lúc này Cố Du Quân lên tiếng khuyên ngăn khi thấy hắn dùng khá nhiều rượu.
- Tôi biết cậu rất thích uống rượu nhưng đừng lạm dụng quá, cũng đừng ỷ lại bản thân có sức khỏe tốt
Hắn đặt mạnh ly rượu xuống bàn, gương mặt ảm đạm nhìn hai thằng bạn thân.
- Được rồi, tôi về
Dứt lời hắn cầm lấy áo khoác bỏ đi để lại hai người nhìn nhau lắc đầu ngao ngán.
Cố Tranh Vanh là một phóng viên tài chính tuy không quá nổi bật nhưng cô luôn có đam mê về công việc này, dù Phó phu nhân khuyên cô nghỉ ở nhà để cho Phó Thời Triết nuôi thế là cô chỉ mỉm cười nhẹ từ chối, bà biết sự đam mê của cô quá lớn nên cũng không can thiệp vào.
- Thưa mẹ con mới về
Phó phu nhân đang xem tin tức về vụ cháy ở thành phố S, cô chính là người dẫn chương trình phỏng vấn và có mặt tại nơi đám cháy đó.
Vừa nghe giọng của cô bà lập tức tắt ti vi quay sang hỏi han, trên nét mặt bà có phần lo lắng.
- Mau ngồi đây, để ta xem con có bị thương không
Cố Tranh Vanh đành cười gượng, có vẻ như bà ấy lo lắng hơi thái quá khi trên người cô vẫn lành lặn.
- Mẹ à, con không sao đâu lúc đó con đứng từ xa nên không bị thương nào cả
- Thế thì ta yên tâm rồi
Cô khẽ cười nhẹ.
- Nhưng mà đám cháy đó lớn quá chắc hẳn nhiều người thiệt mạng, ta sẽ quyên góp tiền cho những gia đình bị thiệt hại
- Vâng, con cùng mẹ ủng hộ
Hai người nhìn nhau cười sau đó cô dìu bà về phòng nghỉ ngơi, vừa hay đi ra bắt gặp Phó Thời Triết cũng trở về nhà rất nhanh cô nhướng mày có chút khó chịu ngay.
- Anh uống rượu?
- Ừ, một chút
- Một chút của anh là trên người nồng nặc đến thế sao
Hắn ngửi ngửi trên người mình, đúng thật là quá nồng.
- Được rồi tôi đi tắm đây
- Anh đã ăn gì chưa
Hắn phất tay ý bảo không ăn rồi đi thẳng lên phòng, lúc hắn đi ra thấy trên bàn là một tô bún ốc liễu châu vẫn còn nóng hổi hắn quay sang nhìn cô.
- Uống rượu mà không ăn thì không tốt cho dạ dày
Phó Thời Triết trên người chỉ quấn khăn ngắn ngang hông từ từ bước đến chỗ cái bàn, mà không biết Cố Tranh Vanh chỉ trong nhất thời mà nuốt nước bọt khi mà tấm lưng vững chắc ấy đập vào mắt cô đến cả vóc dáng không chê vào đâu được, cô không ngờ người đàn ông này lại hoàn hảo về mọi mặt kể cả khuôn mặt lẫn học thức cao.
Nói thật hắn vốn chính là mẫu đàn ông nhiều cô gái ở thành phố A này âm thầm ao ước có được, nhiều cô cũng tiếc nuối khi hắn kết hôn.
Và cũng có những lời nói trái chiều khi bọn họ nói cô nhan sắc bình thường không nổi bật không hợp với hắn, vốn dĩ cô không bận tâm nên rất bình thản mà sống.
Phó Thời Triết nhìn tô bún mà cười nhạt.
- Em đừng đối tốt quá, người ảnh hưởng lớn nhất lớn là em mà
Cô khoanh tay trước ngực không lạnh không nhạt lên tiếng.
- Không hẳn, sợ dĩ tôi làm vậy chỉ vì muốn xem anh như một anh trai
Hắn nghênh mặt rồi nhíu mày khó chịu, trong lòng bỗng chốc thấy không tự nhiên vừa bứt rứt.
- Tôi không có hứng ăn, đem bỏ đi
Nói xong hắn đi đến tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm, Cố Tranh Vanh khá bất ngờ trước sự thay đổi thái độ đột ngột của hắn.
Nhìn tô bún bản thân cất công nấu vậy mà hắn thẳng thắn gạt bỏ, cô đem xuống và ngồi đó ăn.
Đến đêm khuya bụng Phó Thời Triết cồn cào đến khó chịu, hắn lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được bất quá rời giường rón rén ra ngoài.
Chưa bao lâu thì cô thức giấc vì khô rát cổ họng, cô đi xuống để uống nước thì giật mình bắt gặp hắn đang làm gì đó ở phòng bếp vì hắn đang đứng quay lưng với cô.
- Anh làm gì ở đây vậy?
Phó Thời Triết giật bắn người.
Hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến bản thân có một ngày phải trở nên thảm hại đến như vậy, vì cái tôi quá cao hơn quả núi mà giờ đây phải ấp úng trả lời.
- Tôi...tôi đuổi chuột thôi
Thế nhưng hắn không dám quay người lại, Cố Tranh Vanh nhíu chặt mày khó hiểu ngôi nhà rộng lớn sạch sẽ và được khử trùng cẩn thận không tài nào lại có chuột xuất hiện ở đây được, với cả dáng vẻ rón rén của hắn cứ khiến cô nghi hoặc.
- Đuổi chuột? Nhưng sao anh lại lúng búng như ngậm hột thị vậy
- Có sao?
Phó Thời Triết nhanh chóng dọn dẹp chiến trường trước khi bước chân cô ngày càng một gần.
Ánh mắt cô lập tức tinh ý ngay thế nhưng không muốn vạch trần chỉ có thể nén cười, cô không nói lời nào mà trực tiếp nấu bún cho hắn.
- Anh ngồi xuống ghế đợi tôi một chút
Như bị phát hiện hai bên tai hắn đỏ ửng vừa ngượng ngùng cũng vừa tức giận, chỉ vì từ chối bún cô nấu mà giờ phải lung tung phòng bếp kiếm ăn chưa kịp ăn miếng nào thì cô đã xuất hiện bất thình lình.
Có thể là cháy rừng hắn cũng không xuống núi.
- Được rồi, anh ăn đi
- Ừ cảm ơn em
Hắn dẹp đi sự gượng gạo ra một bên không khách khí nhận lấy tô bún ốc, Cố Tranh Vanh không thể ngờ là hắn có thể ăn sạch không chừa lại một cộng nào.
- Khuya rồi vào ngủ thôi
Phó Thời Triết đứng dậy nói với cô, cô gật đầu theo sau hắn về phòng.
Tuy hai người ở chung một phòng chung giường nhưng cả hai có khoảng cách nhất định, không ai làm phiền ai cũng may chiếc giường khá rộng.
...
Cố Tranh Vanh nhân lúc kết thúc buổi làm có đi ngang tập đoàn Phó thị ngẫm nghĩ chút thế là đi vào, các nhân viên ở đây biết cô là vợ hắn nên rất biết điều lễ phép chào hỏi cô.
- Xin chào thiếu phu nhân
- Ừm
Cô khẽ cười nhẹ rồi đi lướt qua vào thang máy, các nhân viên nhanh chóng túm lại bàn tán xì xầm to nhỏ với nhau.
- Này cô biết không, cô ấy không chỉ là Phó thiếu phu nhân mà còn là phóng viên khá nổi tiếng đấy
- Thật sao? Chắc tôi phải xuyên coi thời sự mới được
Một cô gái chống cằm ánh mắt cực kỳ ngượng mộ vừa tưởng tượng.
- Nghe nói cô ấy tốt nghiệp Harvard với học bổng toàn phần, nghiên cứu tiến sĩ song ngành kinh tế và tài chính tại đại học Cambridge, thứ gì chịu nổi vừa giỏi giang vừa xinh đẹp...thú thật rất hợp với sếp chúng ta
- Đúng đúng...
Tiếng giày cao gót vang nhẹ khiến hắn đang làm việc phải ngước lên nhìn, đang chuẩn bị cau có đuổi người thì chợt nhận ra đó là Cố Tranh Vanh.
Hắn điều chỉnh tâm tình lại, không lạnh không nhạt lên tiếng.
- Sao em lại đến đây?
- Tiện đường nên ghé thăm anh
Phó Thời Triết gấp công việc sang một bên rồi đi đến ngồi xuống ghế dành cho khách.
- Ăn chưa
- Chưa, anh mời à?
- Ừ, đi thôi
Cả hai cùng nhau rời khỏi tập đoàn trước sự ánh mắt ngượng mộ của các nhân viên ở đây, khi mà trợ lý Lục lái xe đến anh ta nhanh chóng mở cửa xe giúp cô.
Phó Thời Triết tinh ý nhanh chóng bước theo sau cô chỉ cách nửa bước sau đó đưa tay lên cao sợ đầu cô đụng trúng rồi mới vào sau.
Tại một nhà hàng cao cấp, cả hai nhanh chóng gọi món.
Trong lúc đợi món ăn lên bàn thì cô nhìn trong vô thức thấy ở đó không xa cô bắt gặp một người, người đó chính là mối tình đầu của cô.
Trông anh không được thoải mái khi ở bên cạnh mẹ mình, rõ ràng rất gượng gạo.
Hắn nhìn theo hướng mắt của cô liền lập tức nhíu mày khó chịu ngay.
- Ham he với người đàn ông khác có tính là ngoại tình không
- Sao?
Cố Tranh Vanh quay sang nhìn hắn với ánh mắt bàng hoàng, người đàn ông này lại dở chứng gì nữa đây.
- Có vẻ như em vẫn còn luyến tiếc người cũ nhỉ, cũng phải thôi hai người vẫn còn yêu nhau nhưng không thể được với nhau kia mà
- Còn hay không cũng không liên quan đến anh, chuyện của tôi anh không nên quan tâm
- Tôi không có dư hơi để quan tâm chuyện cỏn con này
Cô im lặng không nói nữa, hắn thấy mình cũng hơi quá lời nên im lặng nốt luôn.
Thức ăn nhanh chóng mang đến được bài bản đẹp mắt nhìn, cô không thèm quan tâm hẳn chỉ tập trung ăn vì bụng cô quá là đói rồi.
Trợ lý Lục thấy tình hình không ổn liền muốn chuồn đi thế nhưng bị hắn bắt đứng ở đó.
- Định đi đâu
- A, chợt nhận ra tôi còn có công việc chưa xử lý nên muốn vào trong xe làm nốt
- Không cần, cậu cứ ở đó
Anh ta chỉ biết khóc thét trong lòng chẳng thể làm gì khác, Cố Tranh Vanh nhíu mày tỏ ra chán ghét khi thấy món ăn có hành.
- Tôi không ăn cái này
Hắn thừa biết cô ghét ăn hành nên khi cô nói không thích hắn liền kéo món đó để chỗ hắn.
- Tôi đi vệ sinh một lát
- Ừ
Trợ lý Lục thấy ánh mắt hắn luôn dõi theo bóng lưng cô rời đi thì không khỏi bĩu môi lẩm bẩm.
- Chỉ là vô tình gặp tình cũ thôi mà, hà cớ gì giám đốc lại khó chịu cơ chứ..thiếu phu nhân có làm gì sai...
Phó Thời Triết nghiến răng rồi thở hắt ra, có thể bình tĩnh lên tiếng.
- Tôi nghe thấy hết đấy
Trợ lý Lục cười cười gãi đầu đáp.
- Cái đó,...tôi cố tình nói lớn để cho ngài nghe đấy ạ
???
Download MangaToon APP on App Store and Google Play