Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bình Minh Trong Đêm Tối

Dáng vẻ ngoan ngoan.

[Một nghìn năm trước, thiên thạch từ ngoài vũ trụ rơi xuống giữa trung tâm của trái đất. Vụ va chạm khiến bề mặt của trái đất chia thành các lục địa và đại dương, trung tâm trái đất tạo thành vùng “Cấm địa” riêng biệt. 

Sự kiện này được người đời sau gọi với cái tên “Bước ngoặt khai sinh”. Từ sau sự kiện đó, sinh vật lẫn con người trên trái đất được tiến hoá một cách nhanh chóng và đặc biệt. Sinh vật trong “Cấm địa” sinh trưởng lớn mạnh một cách bất thường, thậm chí có thể di chuyển và tấn công con người.  

Sự biến hoá đó còn được xảy ra trên con người. Một số người sở hữu sức mạnh to lớn, được biết đến với cái tên “Người thức tỉnh”. Họ mang trong mình những năng lực khác nhau như di chuyển đồ vật, chạy nhanh hơn cả phương tiện hiện đại nhất, có thể bay lượn như chim,... Hạn chế ở chỗ, “Người thức tỉnh” chỉ có thể thức tỉnh một năng lực duy nhất trong một đời. Đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ nhưng xác suất nhỏ lên đến một phần một triệu. 

Dần dần, loài người nhanh chóng tổ chức bộ máy xã hội và phân chia các nhánh năng lực của “Người thức tỉnh”. Năng lực thức tỉnh thông thường được phân chia theo các cấp độ khác nhau, từ thấp đến cao chia thành các cấp: Yếu, Thường, Cao và Đặc Biệt. Trong đó, mỗi loại lại chia thành ba cấp độ: thông thường, tinh nhuệ và hiếm…]

Hơi nóng bốc lên trong những ngày hè oi ả ở thành phố H sầm uất. Trung tâm thành phố càng tăng nhiệt khi những tòa nhà cao tầng, những ô cửa kính san sát nhau tạo nên hiện tượng nhà kính vô cùng kinh khủng. Đường nhựa hầm hập hơn ba mươi mấy độ C, dòng người và xe cộ vẫn nườm nượp băng qua những nẻo phố, không hề ngưng nghỉ, dường như không hề để ý tới cái nắng trên đỉnh đầu.

Phạm Minh Hy lười nhác chống tay vào cằm, tai nghe đoạn thông báo của đài phát thanh trong trung tâm mua sắm của thành phố, ngồi trên bàn nhỏ với cốc trà sữa mát lạnh. Lời của phát thanh viên kể về lịch sử của nhân loại khi trải qua sự kiện “Bước ngoặt khai sinh”, kiến thức cơ bản của một con người ở xã hội hiện nay, hằng ngày đều được lặp đi lặp lại.

“Chán thật đấy.”

Phạn Minh Hy vốn dĩ đang chờ đợi những bản nhạc được nghe miễn phí ở đây vậy mà mới nghe được hai bài, họ đã phát đoạn âm thanh kia. Nếu không phải trung tâm mua sắm thành phố luôn cập nhật những bản nhạc thuộc top đầu trên thế giới thì Phạn Minh Hy cũng không ngồi kiên nhẫn đợi chờ như này.

Phạn Minh Hy chán nản, mân mê cốc trà sữa trong tay mình, hút một hơi hết cả trà cả trân châu rồi quyết tâm bỏ đi.

Ngoài đường, người đi bộ dù có che ô nhưng vẫn nép sát vào vệ đường để tìm lấy chút bóng râm che mát, mà cũng không hữu hiệu gì cho cam.

Một bà lão xách theo hai túi táo một bên tay, một bên tay cầm theo chiếc ô chỉ đủ che một người, lững thững bước đi từng bước cẩn thận. Dường như cẩn thận đến mấy cũng không thể khiến bà lão không khỏi vấp phải thanh sắt trên vỉa hè nhô ra. Chân bà khuỵu xuống đất, mấy quả táo như cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nóng mà rơi ra ngoài theo vết rách của túi bóng, lăn long lóc trên mặt đường.

Quả táo tinh nghịch lăn đến chân Phạn Minh Hy vừa đi đến gần đó, cô cúi thấp người xuống nhặt vật ở dưới chân lên, lăn tròn quả táo trong tay rồi mỉm cười đi lại chỗ bà lão.

Bà lão bị vấp khiến đôi chân đau nhức rồi lại bị mấy quả táo trêu chọc còn đang bực bội mắng.

“Trời ơi là trời, mấy quả táo này thật là…”

Đang nhịn đau lúi húi nhặt táo, phía trước mắt bà là một cô gái nhỏ trông khoảng chừng mười mấy tuổi, khuôn mặt tươi rói như ánh mặt trời, mặc trên mình một chiếc váy trắng đơn giản với mái tóc được tết gọn lệch sang một bên, trông vô cùng ngoan ngoãn.

“Bà ơi, đây là táo của bà đúng không ạ?”

Giọng nói trong trẻo của Phạn Minh Hy khiến bà lão càng thêm thiện cảm với đứa bé gái hồn nhiên ngây thơ này, vẻ bực bội trong lòng cũng vơi đi nhiều. Bà lão mỉm cười gật đầu cảm ơn rồi đưa tay lấy quả táo tay cô mới nhìn thấy tay kia của cô bé đang cầm một cây gậy nhựa màu trắng, dài vừa chạm xuống đất.

Bà lão hơi sững người, hình như nhận ra điều gì đó, bà ngẩng lên nhìn đôi mắt của cô bé mới xác định ý nghĩ của mình. Bà nhận ra đôi mắt của cô bé này nhìn qua bình thường như mọi người nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy nó không có hồn, nói chuyện cũng không nhìn thẳng vào đối phương, nhưng khuôn mặt lại tràn đầy sức sống.

Phạn Minh Hy thấy bà lão không nói chuyện nữa thì nghiêng đầu gọi một tiếng, bà lão mới hoàn hồn, lại cảm ơn.

“Cháu bé à, cảm ơn cháu nhé. Cháu muốn đi đâu, bà giúp cháu nhé?”

Phạn Minh Hy mỉm cười, xin từ chối ý tốt của bà rồi hỏi bà có muốn cùng sang đường không, bà lão rất vui vẻ đồng ý. Thế là cả hai cùng nắm tay dắt nhau sang đường, cảnh tượng ấm áp động lòng người.

Bà lão giờ mới nhớ ra, đôi chân vừa bị vấp đến đau điếng của bà hình như không thấy đau nữa rồi. Chẳng lẽ lúc nãy bà già rồi nên bị ảo giác?

Sang đường an toàn, bà lão nhìn cô bé rồi lên tiếng.

“Cháu bé à, cháu sống ở đâu? Bà cùng về với cháu nhé?”

Phạn Minh Hy mỉm cười tươi tắn, vỗ nhẹ lên tay bà như an ủi.

“Bà ơi cháu đã 18 tuổi rồi, không bé nữa rồi ạ. Cháu sống ngay gần đây thôi ạ, cháu tự về được ạ. Cháu cảm ơn bà. Bà đi về cũng cẩn thận nhé ạ.”

Bà lão nhận ra dáng vẻ của cô bé này có lẽ là quen đường thật, bà cũng yên tâm hơn, chào tạm biệt cô bé rồi rời đi. Có lẽ là do lớn tuổi nên bà lão lúc nhớ ra mình định hỏi Phạn Minh Hy cái gì thì cô bé đã đi được một đoạn xa rồi.

Phạn Minh Hy thong thả đi về hướng của một chung cư, chiếc gậy nhỏ gõ cạch cạch xuống nền đất theo từng nhịp chân của cô, không nhanh không chậm như đã được lặp đi lặp lại vô số lần. Đến dưới cổng của chung cư nọ, cô bé đi qua phòng chú bảo vệ chào hỏi một câu rồi đi vào trong theo thói quen.

“Phạn Minh Hy.”

Âm thanh gọi tên cô bé từ đằng sau vang lên vừa to vừa rõ ràng.

Giọng nói quen thuộc cũng không khiến Phạn Minh Hy quá bất ngờ, chỉ hơi mỉm cười chột dạ mà đứng lại tại chỗ.

Chủ nhân của giọng nói kia thì lại hùng hục bước tới từ đằng sau, nhìn mặt như muốn cho ai đó một trận lên hồn. Còn chưa lên tiếng, Phạn Minh Hy đã quay đầu lại, khuôn mặt đáng thương, giọng nói càng thêm phần uỷ khuất.

“Cậu, con sai rồi ạ.”

Mang tiếng là cậu của Phạn Minh Hy nhưng Trần Việt Trường cũng không khỏi bị vẻ đáng thương của cháu mình đánh gục, lần nào cũng như lần nào. Ông đành nhẹ giọng lại, nhẫn nhịn càu nhàu.

“Nhắc cháu bao nhiêu lần rồi, đi nghe nhạc ở trung tâm thương mại làm gì, ở nhà có cả tivi cả máy tính, chỉ cần mở bằng giọng nói là được. cứ một hai phải chạy xa ra đấy làm gì? Rồi đi gì đi những một tiếng đồng hồ mới về, hả?”

Phạn Minh Hy nhỏ giọng cãi cố.

“Cũng có xa đâu, có năm trăm mét thôi mà…”

Trần Việt Trường bị nói lại cũng không chịu thua.

“Năm trăm mét mà cháu đi cả một tiếng đồng hồ? Cháu ngủ trong đấy hay gì?”

Phạn Minh Hy cây ngay không sợ chết đứng.

“Bác sĩ nói rồi, cháu nên ra chỗ đông người, rèn luyện cảm giác tiếp xúc ánh sáng lẫn âm thanh, hoà hợp với mọi người trong xã hội.”

Trần Việt Trường: “.............”

Được rồi, cháu nghe lời nhất. Là người cậu này sơ suất rồi.

Trần Việt Trường quên mất cháu gái mình có vẻ ngoài ngoan hiền bao nhiêu thì tính cách lại ngoan cố bấy nhiêu.

Thở dài một hơi, Trần Việt Trường cầm lấy cái gậy trong tay của Phạn Minh Hy, búng ngón tay cái tách, cả hai người đã xuất hiện ở trước cửa của căn nhà chung cư trên tầng hai mươi của toà nhà.

Phạn Minh Hy cảm nhận được sự di chuyển nhanh hơn cả thang máy của Trần Việt Trường, phì cười. Nhưng Trần Việt Trường thì không thể cười nổi.

“Cháu đó, lần nào cũng thế, làm người cậu này cứ phải thòng tim ra ngoài mới chịu được.”

Phạn Minh Hy cười khúc khích.

“Thế thì không được đâu cậu. Cậu mới ngoài bốn mươi tuổi thôi, cậu còn phải đợi cháu báo hiếu cậu nữa chứ. Với lại, có cháu ở đây, trái tim này của cậu chắc chắn còn phải sống thêm vài chục năm nữa.”

Trần Việt Trường bật cười, gõ nhẹ lên trán Phạn Minh Hy, vừa mở cửa cho cả hai vào nhà vừa nói hỏi thăm xem cô đã đi làm những gì, những lo lắng trước đó như được gác lại một bên.

Vừa mới mở cửa, Phạn Minh Hy đang nói chuyện với Trần Việt Trường thì nghe thấy ngoài giọng nói của mợ ra thì còn một giọng nói quen thuộc khác. Trần Việt Trường đang thay dép còn chưa kịp đưa gậy cho Phạn Minh Hy thì đã thấy cô bé bám theo tường chạy tót vào bên trong phòng khách.

“Anh!”

Giọng nói tràn ngập vui vẻ và phấn khích của Phạn Minh Hy khiến người đàn ông ngồi trên ghế đang nói chuyện cũng phải quay ra, mỉm cười dịu dàng rồi bước tới cạnh đón lấy bàn tay đang mò mẫm của cô.

Dương An Thịnh cúi thấp người lấy đôi dép mình đang đi đeo vào đôi chân trần của cô bé rồi mới đứng lên, xoa đầu cô, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.

“Lâu rồi không gặp em, Hy.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đã lâu không được nghe thấy, cảm nhận bàn tay đã lâu không được cảm nhận, Phạn Minh Hy vô cùng vui vẻ, vô cùng phấn khích, nhào ngay vào lòng anh để cảm nhận mùi bạc hà thanh mát quen thuộc đã xa cách lâu ngày.

Cô cười tươi rói, ôm chặt lấy anh như không muốn để anh rời đi nữa, người cũng nép sát vào anh không muốn buông.

Trần Việt Trường thấy một màn này như đã quá quen thuộc nên nhắm mắt làm ngơ, lướt qua, đi ôm vợ mình còn tốt hơn.

Hoàng Kiều Ngân lại ghét bỏ đẩy ông sang một bên, mỉm cười nhìn Phạn Minh Hy thiếu điều muốn treo lên người Dương An Thịnh, hắng giọng gợi ý.

“Hy à, hay là con buông Thịnh ra rồi ngồi xuống đây nói chuyện?”

Phạn Minh Hy chối bay.

“Con không đâu!”

Giờ cô giống như một cục nam châm dính chặt trên người Dương An Thịnh, muốn dứt cũng dứt không ra. Trần Việt Trường thở dài lắc đầu đặt tay lên vai vợ, rồi lại đánh mắt ý muốn vợ mình đợi chút.

Sau đó là một khung cảnh vô cùng quen thuộc.

Dương An Thịnh mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu Phạn Minh Hy một cái, rồi nhẹ nhàng nói.

“Ngoan, ngồi xuống nói chuyện cùng anh nhé.”

Lời nói của Dương An Thịnh như có phép màu vậy, Phạn Minh Hy ngay lập tức thả lòng ra, tay vẫn còn nắm chắc không buông nhưng đã ngoan ngoãn để anh dẫn đến sofa phòng khách để ngồi nói chuyện.

Dáng vẻ ngoan ngoan khác hẳn vẻ tinh nghịch vừa nãy khi nói chuyện với cậu của mình. Trần Việt Trường và Hoàng Kiều Ngân cũng sớm đã quá quen thuộc rồi, nhìn hiểu mà cũng chẳng nói được gì.

Dương An Thịnh ổn định cho Phạn Minh Hy ngồi xuống rồi mới cùng mọi người nói chuyện. Trần Việt Trường còn chưa kịp lên tiếng, Phạn Minh Hy ngồi cạnh Dương An Thịnh đã lên tiếng hỏi trước.

“Sao anh lại đột nhiên về vậy ạ? Anh không phải đi làm nhiệm vụ rồi sao? Anh còn phải đi nữa không ạ?”

Dương An Thịnh bình tĩnh vỗ nhẹ tay cô bé ngồi cạnh.

“Anh hoàn thành nhiệm vụ bên đó rồi. Đáng lẽ mai mới về nhưng anh về trước. Lo lắng cho em. Tạm thời không có nhiệm vụ nên không cần đi xa nữa.”

Dương An Thịnh vuốt nhẹ chiếc mũi nhỏ của Phạn Minh Hy. Anh chỉ lo rằng anh không ở cạnh, cô bé này không ăn uống cẩn thận, hoặc có chuyện gì mà anh không kịp biết.

Ánh mắt quét một lượt, khuôn mặt Phạn Minh Hy trông cũng hồng hào, dáng vẻ hoạt bát vẫn còn đó, bàn tay và cổ tay cũng không quá gầy gò nhưng không có dấu hiệu gì tăng cân. Chắc lại không ăn uống tử tế.

Nghe Dương An Thịnh vì lo lắng cho cô mà quay về sớm, Phạn Minh Hy vui vẻ cười tươi định nói tiếp thì bị Trần Việt Trường xen lời.

“Lo lắng cho nó làm gì? Nó giờ giỏi lắm luôn. Ngày nào cơm cũng chỉ ăn một nửa, rau chẳng thèm động, thịt thì còn ăn được vài miếng, đồ này không ăn đồ kia cũng không ăn. Chiều chiều không có việc thì lại lượn ra trung tâm mua sắm ngoài kia cách năm trăm mét để thực hiện lời dặn của bác sĩ. Lợi hại quá trời.”

Phạn Minh Hy: “...............”

Sao mà cậu lại nhiều lời thế nhỉ…

Tinh nghịch.

Tìm được chỗ mách lẻo khiến đứa cháu gái của mình không dám lên tiếng, Trần Việt Trường đắc ý, ngồi tựa lưng vào sofa, vắt chéo chân nhâm nhi tách trà rồi đợi kịch hay.

Phạn Minh Hy nếu mà nhìn được dáng vẻ bây giờ của cậu ruột mình chắc sẽ tức điên lên mất, mặc dù giờ cô cũng đang rất giận rồi.

Dương An Thịnh cười nhưng giọng nói lại không nghe ra điệu cười.

“Ồ? Em lại kén ăn rồi?”

Phạn Minh Hy nhanh chóng tìm cách chữa cháy.

“Không có đâu anh. Là món cậu làm không ngon bằng anh mà.”

Dáng vẻ đáng yêu lại đáng thương lúc nãy còn sử dụng với Trần Việt Trường giờ đã đổi sang Dương An Thịnh, đương nhiên vẫn nhanh chóng đạt được hiệu quả. Dương An Thịnh không nói gì mà chỉ cười nhẹ.

Trần Việt Trường còn đang ung dung tựa lưng vào ghế giờ đã ngồi bật dậy, kháng nghị.

“Con nói gì cơ? Cơm nuôi con lớn bằng từng này mà con dám chê không ngon hả? Cái đứa bất hiếu này!”

Phạn Minh Hy cũng chẳng ngoan ngoãn nổi nữa, nghênh ngang cãi lý.

“Cậu à, cậu phải nghe cả câu chứ. Con có bảo cơm của cậu không ngon đâu, chỉ là không ngon bằng anh thôi mà.”

“Cái con bé này, nuôi con lớn rồi con đưa khuỷu tay ra ngoài thế hả? Uổng công cậu mày yêu thương nâng niu mày nhá.”

“Cậu yêu thương thì yêu thương nhưng con cũng là một công dân ăn ngay nói thật, phải bảo vệ lẽ phải chứ ạ.”

……….

Cuộc cãi cọ ấu trĩ của hai cậu cháu cũng không phải chuyện lạ, không lần nào không vô tri  và không lần nào Phạn Minh Hy không thắng. Trần Việt Trường tự kỷ tựa đầu vào vai vợ.

“Đúng là con gái lớn rồi không giữ được mà… hư hư…”

Phạn Minh Hy còn chưa thôi, xát muối thêm một câu.

“Một nửa con gái thôi cậu ơi. Cậu còn có một thằng con trai nữa cơ mà. Quan tâm con trai cậu đi chứ ạ.”

Nhắc đến con trai, Trần Việt Trường mới nhớ ra.

Thằng oắt con đấy vậy vẫn chưa thấy về nhà!

Giờ đã là tám giờ tối rồi, lại la cà lang thang ở đâu rồi không biết.

Trần Việt Trường đau đầu day trán, thân là một “Người thức tỉnh” cộng thêm việc còn là giáo viên chủ nhiệm nổi tiếng của trường THPT thành phố H, nhưng ông đến thằng con trai mình cũng quản không nổi.

Hoàng Kiều Ngân nhanh tay âm thầm gọi điện cho thằng con của mình Trần Hoàng Hưng, nhưng chỉ nghe được tiếng điện thoại báo thuê bao không liên lạc được. Điện thoại đưa cho thằng con mình đúng là chỉ dùng để làm cảnh.

Mẹ có cứu rồi nhưng mà là con không nghe, này thì ăn quả đòn là đáng.

Trần Việt Trường máu bắt đầu dồn lên não, đứng phắt dậy vừa đi quanh nhà tìm cái chổi lông gà vừa lẩm bẩm.

“Thằng oắt con, cả ngày chỉ biết lêu lổng, lên trường thì không thèm học hành. Hôm nay ông đây sẽ cho mày lên đời.”

Hoàng Kiều Ngân cũng không hề có ý kiến gì, bà luôn nghĩ con cái nếu được yêu thương bằng lời nói mà ngoan ngoãn thì tốt, còn nếu không có tác dụng thì cứ “yêu cho roi cho vọt” mà triển. Bà ung dung ngồi chỉ chỗ để chổi lông gà cho Trần Việt Trường.

“Đừng đánh nhập viện nhé. Mai còn phải đi học đó.”

Trần Việt Trường giơ tay dấu oke rồi đi lấy cái chổi lông gà.

Phạn Minh Hy đổ thêm dầu vào lửa.

“Yên tâm đi ạ. Có con ở đây mà, cậu cứ thoải mái lên roi.”

Phạn Minh Hy và Dương An Thịnh thầm cầu nguyện cho cậu em nào đó đang trong cuộc chơi của mình còn có thể bình an bước về nhà.

Đến khi Trần Việt Trường cầm chắc chổi lông gà trong tay rồi khí thế hừng hực chuẩn bị dịch chuyển đến chỗ thằng con mình, Phạn Minh Hy vội hỏi.

“Cậu ơi, cậu biết nhóc Hưng ở đâu không ạ?”

Trần Việt Trường ngớ ra nghĩ nghĩ.

“Chắc vẫn là tiệm net lần trước chứ gì, cậu biết thừa.”

Phạn Minh Hy mỉm cười, giơ ngón tay lắc lắc, cái đầu nhỏ cũng lắc theo.

“No no no. Cậu quá ngây thơ rồi cậu ơi. Tiệm net đó đã bị cậu bắt hai lần rồi. Nhóc ấy sẽ không ở đấy chơi nữa đâu.”

Trần Việt Trường nghĩ cũng có lý, chưa kịp hỏi thì Dương An Thịnh đã lên tiếng hỏi mang theo ý cười.

“Thế em nghĩ nhóc Hưng sẽ ở đâu?”

Phạn Minh Hy chắc nịch lý luận.

“Ở khu phố gần trường của nhóc ấy có ba tiệm net, một tiệm là tiệm lần trước đã được loại trừ. Một tiệm ở ngay đằng sau trường học, nguy hiểm quá lớn, nhóc ấy sẽ không chọn. Chỉ còn một tiệm ở bên kia phố, cách nhà không quá xa nhưng đủ thời gian và không gian để nhóc ấy chuồn về nhà theo một đường khác mà không bị cậu bắt gặp. Nên, nhóc Hưng sẽ ở tiệm net bên kia phố đó.”

Trần Việt Trường và Hoàng Kiều Ngân cùng ngơ ra mấy giây, chỉ có Dương An Thịnh là bật cười mấy tiếng, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé tự tin lý luận kia khen ngợi.

“Hy của chúng ta thật lợi hại.”

Phạn Minh Hy được khen ngợi vô cùng tự hào, đắc ý dụi đầu vào vai anh như chú mèo nhỏ đang làm nũng được vuốt lông.

Phạn Minh Hy thường hay ngồi nghe Dương An Thịnh kể những nhiệm vụ của anh nên logic cũng dần được thừa hưởng. Những nhiệm vụ nào có thể tiết lộ thông tin anh đều sẽ kể cho cô nghe. Không ngờ nghe riết, Phạn Minh Hy lại nghe ra được năng lực suy đoán như cảnh sát như vậy.

Trần Việt Trường tỉnh táo lại nghe theo lời Phạn Minh Hy nhanh chóng định vị địa điểm trên bản đồ điện thoại rồi búng tay một cái, người dịch chuyển đến chỗ tiệm net để bắt sống  thằng oắt con nhà mình.

Ba người còn lại cũng không chờ đợi hai bố con nhà họ Trần nữa, ba người quyết định ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.

Trong bữa cơm, Phạn Minh Hy bị Dương An Thịnh dỗ cho ăn đủ mọi thứ, không thiếu thứ nào. Cô bé lại giở thói chán ăn, tìm tới Hoàng Kiều Ngân để giải cứu nhưng bị Dương An Thịnh phát hiện, chặt đứt suy nghĩ muốn cầu cứu viện, kéo tay nhỏ không an phận về. Hoàng Kiều Ngân cũng không nỡ để Phạn Minh Hy dằn vặt với đồ ăn nhưng Dương An Thịnh quá kiên quyết nên bà cũng chẳng thể làm được gì.

Dương An Thịnh nhìn cô bé đang đấu tranh tư tưởng với đống thức ăn thì nghĩ đến dáng vẻ hiên ngang lập luận vừa nãy và bây giờ, hoàn toàn trái ngược. Đúng là không biết nên chọn con người nào mới là Phạn Minh Hy nữa, quá đỗi đáng yêu.

Đánh vật mãi, Phạn Minh Hy mới chiến thắng đống quân địch mang tên đồ ăn kia, cô nằm dài trên sofa, cảm nhận sự bình yên sau trận chiến. Dương An Thịnh ngồi xuống cạnh cô bé, trên tay cầm theo đĩa táo đã được gọt sẵn, cầm một miếng đút cho cô bé lười nhác đang nằm dài kia. Mọi hành động đều vô cùng quen thuộc và tự nhiên.

Ngoài cửa truyền đến tiếng của Trần Việt Trường và Trần Hoàng Hưng đang lớn tiếng cãi nhau không biết trời đất. Chung cư này mỗi tầng đều chỉ có một căn duy nhất nhưng diện tích khá rộng, thường là dành cho những gia đình vào sinh sống. Đương nhiên cả tầng hai mươi này đều là của nhà họ nên không gian để thực hiện việc “dạy dỗ” con cái cũng vô cùng lớn.

Phạn Minh Hy ngồi thẳng dậy, mỉm cười.

“Niềm vui an ủi tâm hồn đến rồi.”

Dương An Thịnh còn định nói lại thì đã thấy Trần Việt Trường xách tai thằng con ngỗ nghịch của mình vào trong nhà, miệng còn không ngừng mắng mỏ.

“Thằng nhóc thối, dám lấy tiền của ông đây mài lưng ra làm đi net hả? Gan to tim béo lên rồi đúng không?”

Trần Việt Trường tay xắn áo, tay đung đưa cây chổi lông gà, Trần Hoàng Hưng với dáng người một học sinh cấp 3, dậy thì xong thì khá cao ráo, lúc này lại rụt đầu rụt cổ chạy nhanh ra chỗ Phạn Minh Hy, nơi an toàn nhất trong mọi tình huống.

“Huhuhu con biết lỗi rồi mà… Chị, chị mau cứu em…”

Phạn Minh Hy cười tươi rói, vừa vỗ nhẹ lấy bàn tay đang nắm chặt cầu xin mình vừa cắn miếng táo, hỏi lại.

“Cứu em hả? Em chắc chắn không?”

Dương An Thịnh nhận ra Phạn Minh Hy lộ chiếc đuôi hồ ly, khóe miệng khẽ cong, im lặng ra nhập hội xem kịch với Hoàng Kiều Ngân.

Trần Hoàng Hưng thấy Phạn Minh Hy hình như có ý định cứu mình khỏi trận đòn thì ngay lập tức gật lấy gật để.

“Vâng chị ơi. Mau cứu em. Chị bảo em làm gì cũng được.”

Phạn Minh Hy mỉm cười, rồi nghiêng đầu nói.

“Cậu ơi, nhóc Hưng đã nói thế rồi, chắc cũng biết lỗi rồi. Hay là cho nhóc ấy lấy công chuộc tội đi ạ.”

Trần Việt Trường còn không hiểu cô cháu gái của mình sao? Cầu tình cho thằng nhóc ấy? Chỉ sợ là thằng nhóc này phải chịu mệt với Phạn Minh Hy ý chứ.

Ông hừ nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống cạnh vợ nghe Phạn Minh Hy nói.

“Dù gì con cũng sắp nhập học ở trường rồi, trường đại học khuôn viên lớn hơn trường cấp 3 nhiều. Con đi lại cũng không tiện lắm, để nhóc Hưng chạy vặt cho con trong một năm đầu đi, cũng đỡ cậu với mợ phải chạy đi chạy lại. Thế nào ạ?”

Phạn Minh Hy vỗ nhẹ tay Trần Hoàng Hưng để cậu nhóc bày tỏ thái độ.

Cậu nhóc học sinh lớp mười một, năng lực cũng vừa được thức tỉnh, là một người có sức mạnh thể chất vượt trội, tính cách nghịch ngợm, thường chạy nhảy lung tung không nghe lời học hành tử tế.

Trần Hoàng Hưng nghĩ rằng với năng lực của mình thì việc chạy vặt gì đó chỉ là điều quá đỗi đơn giản. Hơn nữa, so với trận đòn của ông bố mình thì làm chân chạy vặt của chị họ sẽ đơn giản hơn nhiều, thậm chí còn có thể ăn gian nhiều thời gian đi chơi hơn.

Sau khi cân nhắc nhanh ba giây trong đầu, Trần Hoàng Hưng quyết định đồng ý dứt khoát luôn.

“Vâng ạ. Chị cứ yên tâm giao cho em.”

Phạn Minh Hy nhận được sự đồng ý sảng khoái của Trần Hoàng Hưng thì mỉm cười vui vẻ.

Chỉ có ba người còn lại nhận ra được cái bẫy mà Phạn Minh Hy giăng ra cho Trần Hoàng Hưng, mà cậu nhóc ngây thơ nào đó vẫn tươi cười chấp nhận thỏa thuận với chị mình. Để làm bằng chứng chống gian dối, Phạn Minh Hy đưa điện thoại ra cho Trần Hoàng Hưng ghi âm lời hứa sẽ làm chân chạy vặt cho chị họ mình trong năm nhất đại học.

Ván đã đóng thuyền, ông bố Trần Việt Trường thở dài nhìn thằng con trai ngốc nghếch của mình, đi vào trong ăn cơm. Mẹ Hoàng Kiều Ngân thì ân cần nhìn con trai rồi vỗ vai cổ vũ.

“Cố lên con trai.”

Dương An Thịnh cũng vỗ vai Trần Hoàng Hưng.

“Cố lên em trai.”

Phạn Minh Hy cũng nói giống vậy rồi đứng dậy, được Dương An Thịnh đưa về phòng. Đi được mấy bước, Phạn Minh Hy dừng lại rồi quay người nói.

“À, chị quên nói cho nhóc biết. Là chị bảo cậu đi tóm nhóc ở đâu đó.”

Nói dứt lời cô bé giật nhẹ tay Dương An Thịnh để anh mau dẫn cô bé đi về phòng, khoé miệng anh còn nhếch lên khá rõ ràng ý cười thêm phần nuông chiều trò nghịch ngợm của cô bé nào đó.

Phòng khách không người chỉ để lại mình Trần Hoàng Hưng ngơ ngác.

Mọi người đang đùa con sao???

Quen thuộc.

Ngày hè nóng nực của thành phố H khiến người ta cảm giác như không bao giờ hết với mức nhiệt cao đến phát sợ. Thời điểm nóng nhất trong năm cũng là lúc học sinh được nghỉ hè nên dù nắng nóng học sinh vẫn tranh thủ ra ngoài chơi cùng bạn bè và gia đình.

Trần Hoàng Hưng với tâm thế của một học sinh cấp ba được nghỉ hè, vô cùng ung dung thư thái, bài vở trên bàn không thèm để vào mắt, ngồi vắt vẻo trên cái ghế xoay, ngón tay nhanh nhẹn lướt trên bàn phím phát ra những tiếng lạch cạch. Trên miệng vừa nhai bim bim vừa nói chuyện, khiến vụn bim bim vương vãi khắp nơi.

“Nhanh nhanh, bắn bên trái, bên trái. Trời má, thằng ngu kia mày không phân được trái phải hả? Cút qua đây cho ông mau lên.”

Sức hút của “bình nguyên vô tận” quả thật là vô tận.

Phạn Minh Hy đứng ngoài cửa tay đang giơ trên không trung trước cửa phòng của Trần Hoàng Hưng, nghe được tiếng gào hét cùng đám bạn chơi game của thằng em họ mình thì chán chẳng buồn gọi.

Hoàng Kiều Ngân thấy Phạn Minh Hy chán nản đứng mãi không gõ cửa thì tiến tới.

“Để mợ.”

Còn chưa dứt lời, Hoàng Kiều Ngân quen tay mở cửa phòng thằng con trai của mình ra một cách dứt khoát. Trần Hoàng Hưng vừa nhìn thấy mẹ đi vào thì lập tức buông tay khỏi bàn phím cơ trên bàn, đứng thẳng ngay ngắn như phản xạ tự nhiên, tỏ vẻ ngoan ngoãn, mặc kệ lời kêu gào của đồng đội trong game.

Hoàng Kiều Ngân không nói nhiều.

“Đi với chị con qua trường đi.”

Trần Hoàng Hưng trong tâm thức còn lưu giữ toàn hình ảnh trò chơi kêu than.

“Thôi mà mẹ, trời vừa nắng vừa nóng, con không…”

Câu nói còn chưa hết, Trần Hoàng Hưng đã cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Hoàng Kiều Ngân. Lời của nóc nhà không thể làm trái, nói một là một hai là hai.

Trần Hoàng Hưng hiểu được ý nghĩa của ánh mắt mà mẹ đưa ra, một là nghe lời hai là ăn đòn, không còn bước thương lượng nào ở đây.

Trần Hoàng Hưng ngậm chặt mồm lại nuốt mấy câu than vãn muốn đình công vào trong bụng, nhanh tay nhanh chân cầm áo khoác, cầm mũ đi ra ngoài.

Phạn Minh Hy cũng cạn lời với thằng em họ này, thường ngày bị Trần Việt Trường mắng mỏ đủ điều cũng cứ nhơn nhơn cái mặt ra, nhưng cứ Hoàng Kiều Ngân lên tiếng là như cái máy làm theo không sai tí nào, đương nhiên là trừ chuyện đi học.

Phạn Minh Hy ra ngoài cửa thay giày, mới đi được một bên, cô đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, đứng bật dậy khiến Trần Hoàng Hưng đang ngồi đi giày bên cạnh cũng giật mình.

Phạn Minh Hy mở cửa, rạng rỡ cười.

“Anh, anh đến rồi ạ?”

Dương An Thịnh vừa mới bước đến trước cửa nhà, còn chưa kịp ấn chuông cửa đã được  Phạn Minh Hy chào đón bất ngờ khiến anh có chút sững người.

Anh mỉm cười “ừm” một tiếng rồi nhìn một bên chân đi tất còn chưa kịp đi giày của cô, nét cười rõ hơn, đặt tay lên vai để cô bé ngồi xuống bậc thềm trong nhà.

“Sao biết là anh?”

Dương An Thịnh vừa đi giày cho Phạn Minh Hy vừa bình tĩnh hỏi.

Phạn Minh Hy cười tươi đung đưa bên chân đã đi xong giày.

“Em nghe được tiếng bước chân của anh mà.”

Phạn Minh Hy đến cả tiếng bước chân của Dương An Thịnh dù không cần dùng năng lực thức tỉnh cũng có thể nghe được, bởi hai người đã quá quen thuộc với đối phương. Anh hiểu rõ những bất tiện và tâm tư trong lòng của cô, cô nghe được những âm thanh thuộc về riêng anh.

Quả thật không phải ai cũng có thể dành tình cảm cho đối phương để cảm nhận được hết những thứ nhỏ nhặt ấy.

Dương An Thịnh mỉm cười, buộc dây giày cẩn thận cho Phạn Minh Hy rồi xoa đầu cô bé, đỡ cô đứng dậy. Anh nói vọng vào trong nhà cho Hoàng Kiều Ngân đang bận bịu trong bếp nghe.

“Cô ơi, bọn cháu đi đây ạ.”

Hoàng Kiều Ngân ừ một tiếng thật to từ trong bếp.

Ba người lên xe ô tô của Dương An Thịnh qua trường đại học của Phạn Minh Hy.

Nhiệt độ ngoài trời nắng nóng bao nhiêu thì vừa lên xe nhiệt độ trở nên mát mẻ bấy nhiêu.

Trần Hoàng Hưng ngồi một mình ở ghế sau thoải mái nằm dài người làm biếng, cầm điện thoại lướt cho qua thời gian.

Dương An Thịnh chỉnh lại điều hoà ở ghế phụ cho Phạn Minh Hy rồi mới quay lại khởi động xe.

“Giấy tờ cần làm thủ tục em mang đủ chưa?”

Phạn Minh Hy mỉm cười, nhanh nhẹn đáp.

“Dạ, mợ giúp em chuẩn bị xong rồi ạ.”

Dương An Thịnh cũng theo cô khẽ nhếch nhẹ bên môi, ừm nhẹ một tiếng.

“Lát nữa anh đưa em vào.”

Phạn Minh Hy vâng dạ, chưa kịp nói tiếp thì bị Trần Hoàng Hưng chặn ngang.

“Thế em đến đây làm gì?”

Thằng nhỏ này, việc gì cũng làm không nên thân, chỉ có việc chen lời là không bao giờ sai.

Phạn Minh Hy quay nghiêng đầu lại, miệng mỉm cười đầy ẩn ý.

“Đến cho em xem thử nơi em chạy việc sắp tới đó.”

Trần Hoàng Hưng chậc một tiếng lơ đãng.

“Có gì phải xem đâu. trường chị với trường em chắc cũng chẳng khác nhau là mấy. Hơn nữa, em cũng thức tỉnh năng lực rồi, mấy việc lặt vặt sao làm khó được em.”

Rồi cu cậu lại tiếp tục chơi game trên điện thoại, không để ý Phạn Minh Hy ngồi ở ghế phụ đang che miệng nhịn cười nãy giờ, càng không biết Dương An Thịnh đang nhìn mình với ánh mắt thương hại mà không nói.

Đi tầm hai mươi phút, xe đã đến trước cửa trường học.

Dương An Thịnh lái xe vào trường tìm chỗ đỗ xe, rồi cả ba người mới xuống xe.

Anh xuống xe vòng qua ghế phụ của Phạn Minh Hy mở cửa xe, đưa cánh tay mình ra để cô bé cầm lấy mà bước xuống.

Phạn Minh Hy theo thói quen ngồi chờ anh đến khi nghe được tiếng cửa xe bên cạnh mình  được mở ra mới cầm tay anh mà từ từ bước xuống. Mỗi hành động của hai người đều trùng  khớp với nhau như đã được lặp lại vô số lần, không nhờ bất cứ máy móc hay năng lực nào, chỉ đơn thuần là sự quen thuộc giữa hai người.

Bên cạnh hai người vang lên tiếng thất thanh.

“Vãi…”

Trần Hoàng Hưng vừa xuống xe, nhìn quang cảnh xung quanh.

Hàng cây thẳng tắp bên những con đường dài, tán cây to che bóng hết con đường, có đến mấy toà nhà cao hơn chục tầng, đường đi vừa dài vừa nhiều lối rẽ. Một trận chấn kinh không thể không khiến Trần Hoàng Hưng ngộp thở.

Người ta nói tuổi trẻ chưa trải sự đời chính là như vậy.

Phạn Minh Hy nghe được tiếng cậu bạn nhỏ nào đó ngạc nhiên đến mức chửi bậy thì mỉm cười.

“Sao thế? Cũng chỉ bằng trường em thôi mà?”

Trần Hoàng Hưng quạu, cau có ôm đầu.

“Bằng thế quái nào được? Nó phải to gấp đôi trường em ý chứ?”

Dương An Thịnh phổ cập kiến thức.

“Cũng chỉ to hơn gấp rưỡi thôi, tính ra nếu em đi bộ thì từ chỗ học của Hy ra đến cổng trường cũng chỉ tầm 6km thôi.”

Trần Hoàng Hưng mắt vẫn trợn tròn nhìn ngắm xung quanh, khẽ an ủi lòng mình một câu.

“Cũng may em có thức tỉnh năng lực rồi nếu không làm sao mà đi nổi trong cái mê cung này.”

Phạn Minh Hy cười nhẹ giả vờ không có tội tình gì.

“Hửm, chị chưa nói cho em biết hả? Trong trường có kết giới bảo vệ, hạn chế năng lực của người thức tỉnh đó.”

Trần Hoàng Hưng cứng đờ, không tin vào tai của mình, Phạn Minh lại phổ cập kiến thức cho cậu nhóc ngây thơ nào đó.

“Vì để đảm bảo an toàn cho toàn bộ sinh viên, trường Đại học Trung ương Quốc gia, trường chị nhập học và cái nơi mà em gọi là cái mê cung ấy, được lập một kết giới bảo vệ xung quanh trường để hạn chế năng lực của tất cả người thức tỉnh. Trừ một số trường hợp là “Người thức tỉnh’” cấp Đặc biệt không bị ảnh hưởng mấy thì trong trường chúng sinh bình đẳng. Với cái thể trạng vừa mới thức tỉnh như em thì chẳng sử dụng được năng lực đâu.”

Thế giới hoàn toàn sụp đổ, có thể nghe được tiếng tim vỡ của Trần Hoàng Hưng lúc này. Cậu nhìn Phạn Minh Hy oán trách.

“Sao chị không nói với em trước?”

Phạn Minh Hy vô tội nghiêng đầu hỏi lại.

“Em có hỏi chị hả?”

Cậu nhóc ngây thơ nào đó nhìn khuôn mặt đầy vô tội mà gian xảo của Phạn Minh Hy, cậu dường như đã nhìn thấy cái đuôi hồ ly của chị mình. Chỉ là quá muộn rồi.

Trần Hoàng Hưng bực bội uất ức mà lại không thể làm gì được. Nói thì nói không lại, đánh thì… Dương An Thịnh chắc chắn sẽ về phe của Phạn Minh Hy, cậu nhóc căn bản đánh không lại.

Trần Hoàng Hưng tự kỷ một mình ngồi sụp xuống oán trách không dừng.

Phạn Minh Hy thì đứng một bên hưởng thụ cảm giác con mồi sập bẫy. Cuối cùng cũng không đành lòng mà an ủi cậu nhóc Trần Hoàng Hưng một câu.

“Yên tâm đi, chị cũng bắt nhóc chạy qua chạy lại nhiều đâu, với cả chị cũng nhờ Chi chỉ cho nhóc biết đường đi lối lại rồi.”

Nghe đến cái tên trong câu nói của Phạn Minh Hy, Trần Hoàng Hưng lập tức phấn chấn hơn hẳn.

“Chị Chi vẫn học cùng chị ạ? Vậy tốt quá rồi. Giấy tờ này mang vào bên trong nộp đúng không? Em đi cho.”

Trần Hoàng Hưng vừa cười tít mắt vừa giật lấy tập tài liệu trong tay Dương An Thịnh rồi chạy vụt đi không thấy bóng dáng đâu.

Hứ, thằng nhóc này trong đầu nghĩ gì Phạn Minh Hy cô còn không biết sao. Nói đến người bạn thân của cô Hứa Nhã Chi một cái là y như rằng tích cực hơn hẳn, đỡ tốn công cô và Dương An Thịnh đi vào nộp hồ sơ.

Phạn Minh Hy cười khúc khích vì đạt được quá ngưỡng mục tiêu.

Dương An Thịnh và Phạn Minh Hy thanh thản đi vào khuôn viên trường, ngồi xuống chiếc ghế đá dưới tán cây. Dương An Thịnh lấy giấy thấm lau mồ hôi trên trán cô bé hỏi.

“Em lại bẫy thằng nhóc đó hả?”

Phạn Minh Hy cũng không ngạc nhiên khi anh đoán ra được. Anh là người duy nhất từ trước tới giờ luôn đoán được cô muốn làm gì, giống như anh có thêm một năng lực là đọc được suy nghĩ của cô vậy.

“Này sao gọi là bẫy được. Đây là “đôi bên cùng có lợi”. Chân tay thì phát triển mà đầu óc thì chậm chạp, làm sao trách em được.”

Phạn Minh Hy vừa nói vừa tự hào mà vênh mặt. Không hề thấy mình quá đáng.

Dương An Thịnh thấy cô bé nhà mình đáng yêu vô cùng, cười nhẹ xoa chiếc đầu nhỏ vì sự “thông minh lanh lợi” của cô bé.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play