[Rhycap] [Rhycap] 50 LẦN CHIA TAY – 50 LẦN NGỦ VỚI NHAU
#1
Sinh nhật của Hoàng Đức Duy rơi vào đúng ngày trời mưa xám xịt.
Cậu đợi tin nhắn từ Quang Anh cả buổi sáng. Đợi đến mức màn hình điện thoại đã tối mấy lần, nhưng tin nhắn “Chúc mừng sinh nhật” không hề xuất hiện.
Đến tận chiều, cậu mới thấy anh đăng story…
Là ảnh anh ngồi trong quán bar với vài người bạn, cười lơ đãng, tay kề một cô gái lạ.
Dòng caption: “Thứ bảy chill thế này, muốn say luôn.”
Duy thấy ngực mình nhói lên như có ai bóp mạnh.
Không phải vì cô gái kia—mà vì anh quên mất ngày hôm nay là gì.
Cậu tắt điện thoại, cúi đầu vào đám sách vở trên bàn học, cố lờ đi cái hụt hẫng kia. Nhưng càng cố, tủi thân càng lớn.
Đến tối, đúng 9 giờ, cửa phòng trọ bị gõ mạnh.
Duy giật mình.
Không cần mở cửa cũng biết là ai.
Giọng quen thuộc vang lên, trầm và hơi khàn vì rượu:
NGUYỄN QUANG ANH
Duy, mở cửa
Không có từ “chúc mừng sinh nhật”. Không có tí áy náy nào.
Chỉ đơn giản là giọng điệu lúc nào cũng quen thuộc đến mức Duy ghét — như thể anh đến đây vì cậu là nơi để anh tìm đến khi buồn chán.
Quang Anh đứng đó, áo sơmi mở đến hai cúc, tóc hơi rối, mùi rượu nhẹ phả ra cùng hương nước hoa quen thuộc. Ánh mắt anh dừng lại trên mặt Duy, rồi trên cổ cậu, rồi chậm rãi trượt xuống xương đòn.
Quang Anh cười nhạt, bước vào.
NGUYỄN QUANG ANH
Em giận gì à?
Em giận vì anh quên sinh nhật em. Em giận vì cả ngày anh không nhắn lấy một tin. Em giận vì anh đang đứng ở đây như thể em chỉ là nơi để anh quay về khi chán ai khác.
Quang Anh đóng cửa lại bằng chân. Một tiếng cạch rất nhẹ mà khiến tim Duy đập lệch nhịp.
Anh tiến đến gần, hơi thở ấm kéo sát vào tai Duy.
NGUYỄN QUANG ANH
Mới có một ngày không gặp mà em lạnh vậy?
HOÀNG ĐỨC DUY
Hôm nay… anh không nhớ gì à?
NGUYỄN QUANG ANH
Hôm nay có gì?
Cậu cười, một nụ cười nhạt như tắt đèn.
HOÀNG ĐỨC DUY
Không có gì hết. Anh về đi
Duy định quay đi, nhưng cổ tay bị nắm lại.
Giọng anh thấp xuống, hơi khàn.
Cậu định giật tay ra nhưng không kịp—Quang Anh đã kéo cậu vào lòng, mạnh đến mức lưng Duy va nhẹ vào ngực anh.
NGUYỄN QUANG ANH
Anh nhớ em
Duy cắn môi.
Không phải thứ em muốn nghe… Anh quên sinh nhật em mà.
Quang Anh cúi xuống, môi anh chạm nhẹ lên vành tai Duy.
Hơi nóng ấy khiến toàn thân cậu khựng lại.
NGUYỄN QUANG ANH
Cho anh ở lại đêm nay, được không?
Duy siết chặt tay áo mình.
HOÀNG ĐỨC DUY
Anh quên sinh nhật em rồi
Quang Anh dừng lại thật.
Ánh mắt anh trượt sang gương mặt Duy, nhìn thật lâu.
NGUYỄN QUANG ANH
…Sinh nhật em hôm nay?
NGUYỄN QUANG ANH
Em không nói
HOÀNG ĐỨC DUY
Em phải nói à?
Khoảng lặng đó như kéo dài cả năm trời.
Rồi Quang Anh thở mạnh, một hơi thở nặng nề và bất lực.
Anh đưa tay nâng mặt Duy lên, giọng khẽ xuống đến mức gần như run:
NGUYỄN QUANG ANH
Anh xin lỗi
Không biết có phải vì rượu hay không, nhưng lời đó nghe thật đến mức làm Duy muốn khóc.
Cậu quay đi, nhưng Quang Anh đã cúi xuống, môi anh chạm lên má cậu — rất nhẹ, rất chậm, như một lời xin lỗi thành thật hiếm hoi.
NGUYỄN QUANG ANH
Bù cho em… được không?
Tay anh vòng qua eo cậu, kéo cậu áp sát vào cơ thể mình, khoảng cách giữa hai người gần như biến mất.
Duy muốn đẩy anh ra.
Nhưng người cậu lại mềm ra trước, phản bội lý trí.
NGUYỄN QUANG ANH
Cho anh chuộc lỗi… theo cách em thích nhất
Cửa phòng vẫn khép, mưa bên ngoài vẫn rơi nhẹ, và hơi thở Quang Anh phủ đầy lên cổ Duy.
Đêm sinh nhật bắt đầu… theo đúng kiểu mà Duy biết chắc mình sẽ lại không thoát được.
#2
Buổi sáng hôm sau, sân trường đông hơn bình thường.
Sinh viên kéo nhau qua lại, tiếng giày, tiếng cười, tiếng gió lùa qua bóng cây khiến không khí nhộn nhạo.
Duy bước đi với ly cà phê trên tay, cố làm như tối qua không hề xảy ra.
Một tấm ảnh hiện lên:
Quang Anh ôm eo một cô gái trong bar tối qua.
Người gửi là đám bạn trong lớp, kiểu trêu đùa.
Duy hít mạnh một hơi, tay siết chặt cốc cà phê.
Không phải vì ghen—mà vì sự thật là anh hẹn Duy “chuộc lỗi” tối qua… nhưng lại xuất hiện trong bar trước đó với người khác.
Ngay lúc ấy, Quang Anh từ xa bước tới.
Áo sơmi trắng, túi đeo chéo, tay đút túi quần. Ánh mắt lơ đãng nhưng vừa nhìn thấy Duy thì dừng lại.
NGUYỄN QUANG ANH
Em uống cà phê sáng à?
Duy không trả lời.
Cậu đưa màn hình điện thoại lên trước mặt anh.
HOÀNG ĐỨC DUY
Giải thích đi
Quang Anh liếc thoáng qua tấm ảnh.
Một giây. Rồi anh thở ra, nửa cười nửa bực:
NGUYỄN QUANG ANH
Duy, là bạn thôi
HOÀNG ĐỨC DUY
Bạn mà ôm eo sát vậy?
NGUYỄN QUANG ANH
Em làm lớn chuyện quá rồi đấy //nhíu mày//
HOÀNG ĐỨC DUY
Không phải anh đang làm như em vô lý sao?
Tiếng xì xào nổi lên.
Căng thẳng trong không khí rõ đến mức ai cũng tò mò ngoái nhìn.
Quang Anh tiến gần hơn một bước, hạ giọng:
NGUYỄN QUANG ANH
Tối qua chúng ta đã—
HOÀNG ĐỨC DUY
Chuyện tối qua không liên quan
HOÀNG ĐỨC DUY
Anh hôn em xong rồi sáng nay tỏ ra như không có gì. Và anh ôm người khác trước đó. Anh nghĩ em ngu à?
Ánh mắt Quang Anh tối sầm lại.
Anh ghét nhất kiểu bị dồn vào thế này: trước mặt thiên hạ, trước mặt cả trường.
NGUYỄN QUANG ANH
Duy, em đang khiến anh mất mặt đấy
HOÀNG ĐỨC DUY
Vậy tối qua khiến em thành gì?
HOÀNG ĐỨC DUY
Một người thay thế? Một người để anh rảnh thì tìm đến?
Lời đó khiến cả sân trường im vài giây.
Quang Anh siết chặt quai túi đeo, hàm cứng lại.
Anh cúi xuống sát tai Duy, cắn chữ một cách đầy kiềm chế:
NGUYỄN QUANG ANH
Chúng ta nói chuyện ở chỗ khác
HOÀNG ĐỨC DUY
Em không muốn nói thêm gì nữa
Quang Anh không chịu.
Anh nắm cổ tay Duy kéo lại, hơi mạnh quá khiến cà phê trên tay cậu lắc tràn ra, vài giọt văng lên giày.
Duy quát nhẹ.
Lần đầu tiên cậu lớn giọng như vậy.
Mọi ánh mắt đều đổ về phía họ.
Quang Anh nhìn thẳng vào mắt Duy, lửa giận lẫn chút… tổn thương?
Anh buông tay ra, nhưng giọng khàn xuống:
NGUYỄN QUANG ANH
Tối qua anh ở bên em thật
NGUYỄN QUANG ANH
Ảnh kia chụp lúc trước đó. Em biết rõ tính anh mà
Duy cảm giác như ai đó bóp mạnh vào tim.
Đáng lẽ cậu nên mặc kệ.
Đáng lẽ cậu không nên chờ lời xin lỗi nữa.l xg
HOÀNG ĐỨC DUY
Vậy còn tin nhắn?
Duy giơ điện thoại, giọng run nhẹ.
HOÀNG ĐỨC DUY
Khi nào rảnh qua nhà em chơi nhé”? Em cũng chỉ là một trong số đó thôi à?
Quang Anh nheo mắt.
Đây là lúc anh thực sự tức.
Duy giật tay, lùi một bước.
Cơn gió thổi qua làm tà áo của Quang Anh phất lên, để lộ phần cổ tay gân guốc—và cả sự mất kiểm soát trong mắt anh.
Trong khoảnh khắc đó, Quang Anh nhỏ giọng nhưng gằn từng chữ:
NGUYỄN QUANG ANH
Em theo anh xuống tầng hầm
HOÀNG ĐỨC DUY
Không có gì để nói
NGUYỄN QUANG ANH
Anh không yêu cô ta
Duy sững lại.
Chỉ một giây thôi — nhưng Quang Anh nhìn thấy.
Anh nắm lấy cơ hội đó, bước gần hơn, kéo nhẹ tay áo Duy:
NGUYỄN QUANG ANH
Xuống dưới. Anh giải thích
NGUYỄN QUANG ANH
Đi với anh
Sự kiên quyết trong giọng anh khiến Duy mất cảnh giác.
Đến khi nhận ra, cậu đã bị kéo khỏi sân trường, dọc theo hành lang, xuống cầu thang dẫn vào khu nhà xe tầng hầm, nơi chỉ có ánh đèn vàng mờ và tiếng quạt thông gió.
Không gian trống hoác khiến bước chân hai người vang lên rõ ràng.
Vừa đến góc khuất, Quang Anh xoay người, đẩy Duy dựa vào tường, cánh tay đặt hai bên khiến cậu kẹt vào giữa.
NGUYỄN QUANG ANH
Em nghĩ anh coi ai cũng giống em?
Quang Anh không cho.
Anh cúi sát hơn, mũi gần chạm vào cổ Duy.
Giọng anh khàn đến mức khiến lồng ngực cậu nóng rát:
NGUYỄN QUANG ANH
Em giận vì anh ôm người khác… hay vì tối qua anh ở bên em trước?
HOÀNG ĐỨC DUY
Anh tránh ra
Quang Anh nắm lấy cổ tay cậu, kéo lên quá đầu, ghì nhẹ vào tường — không bạo lực, chỉ đủ để Duy không chạy.
NGUYỄN QUANG ANH
Anh đã nói là ảnh cũ
NGUYỄN QUANG ANH
Em không tin?
HOÀNG ĐỨC DUY
Không liên quan
NGUYỄN QUANG ANH
Có liên quan
NGUYỄN QUANG ANH
Vì em đang ghen
NGUYỄN QUANG ANH
Vậy môi em run làm gì?
Khoảng cách giữa họ gần đến mức từng hơi thở trộn lẫn vào nhau.
Tiếng xe máy từ xa vọng lại, nhưng ở góc này chỉ có hai người — và mùi da thịt quen thuộc của anh bao trùm Duy.
Quang Anh đặt một tay lên eo cậu, siết nhẹ, kéo sát cơ thể cậu vào mình.
Duy giật mình, tay đặt lên ngực anh như muốn đẩy ra… nhưng chỉ chạm vào lớp áo sơmi mỏng và hơi ấm bên dưới.
NGUYỄN QUANG ANH
Đừng làm căng nữa, Duy
NGUYỄN QUANG ANH
Đêm qua em biết rõ anh muốn ai
Duy ngẩng lên, định phản bác, nhưng môi anh đã kề lên mép môi cậu — không chạm, chỉ đủ gần để khiến đầu óc cậu choáng váng.
NGUYỄN QUANG ANH
Nếu em còn giận…
Tay anh trượt từ eo lướt nhẹ lên lưng áo Duy, rồi kéo cậu siết sát vào lòng mình, hơi thở nóng phả lên môi cậu.
Duy nắm chặt áo anh, tim đập như muốn vỡ.
NGUYỄN QUANG ANH
Nhìn anh đi
Duy ngước lên.
Trong đôi mắt đen sâu ấy không còn bar, không còn cô gái, không còn story tối qua.
Chỉ có một thứ — cậu.
Khoảnh khắc đó, Duy biết mình lại thua rồi.
#3
Sân thượng vắng người, gió thổi phần phật nhưng hai đứa lại im lặng đến nghẹt thở.
Duy đứng tựa lan can, mắt đỏ hoe nhưng giọng vẫn cố giữ bình tĩnh:
HOÀNG ĐỨC DUY
Chúng ta… dừng ở đây đi. Em không muốn làm trò hề nữa
Quang Anh đứng cách vài bước, tay nhét túi quần, ánh mắt sắc như muốn xé toang từng lớp phòng vệ của Duy.
NGUYỄN QUANG ANH
Em nói gì?
HOÀNG ĐỨC DUY
Anh có người khác nhắn tin, em thấy hết rồi. Em không muốn… năn nỉ yêu thương từ một người chẳng coi em ra gì
Không đợi Quang Anh nói thêm, Duy quay người định đi.
Nhưng chỉ trong một giây, cổ tay cậu bị giật mạnh.
Quang Anh kéo Duy đập lưng vào bức tường phía sau — thật mạnh, đến mức tiếng va chạm vang lên.
Hơi thở của anh nóng đến mức phả thẳng vào cổ Duy.
NGUYỄN QUANG ANH
Chia tay?
NGUYỄN QUANG ANH
Em nghĩ anh để em đi dễ vậy sao?
Duy nghiêng mặt, tránh ánh mắt ấy.
Nhưng câu đó vừa dứt, Quang Anh đã cúi xuống, chặn hoàn toàn lời nói bằng một nụ hôn sâu đến nghẹt thở.
Không dịu dàng. Không xin phép. Chỉ có nỗi sợ, sự tuyệt vọng, và sự chiếm hữu hoang dại.
Duy đẩy mạnh, nhưng anh giữ gáy cậu, kéo sát hơn nữa.
NGUYỄN QUANG ANH
Xin em…Đừng bỏ anh
HOÀNG ĐỨC DUY
Anh… anh có người khác rồi…
Một từ thôi, nhưng nức nở.
Anh nói như người vừa bị rút hết khí.
Rồi Quang Anh cúi đầu, đặt trán lên vai Duy.
Vai cậu lập tức ướt.
Nhưng không phải kiểu yếu đuối.
Mà là kiểu vừa cố kìm, vừa đau, vừa tức chính mình.
NGUYỄN QUANG ANH
Anh ngu. Anh sai. Nhưng đừng nói chia tay. Em mà rời đi… anh chịu không nổi
Duy siết tay lại, ngực đập loạn, nhưng vẫn đáp bằng giọng run run:
HOÀNG ĐỨC DUY
Em… em mệt lắm rồi
NGUYỄN QUANG ANH
Vậy để anh chứng minh… từ hôm nay em không phải là lựa chọn. Em là… thứ duy nhất anh có thể thở nổi
Anh lại hôn xuống — lần này chậm hơn, run rẩy hơn, như van xin.
Tay anh trượt xuống eo Duy, giữ thật chặt, như sợ buông ra sẽ mất mãi mãi.
Cánh cửa sân thượng khép lại phía sau.
Chỉ còn tiếng thở nặng, xen lẫn tiếng nức nghẹn của cả hai.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play