Haikyuu: Âm Thanh, Cát Và Gió
Chương 1
Tokyo, Tháng 12 năm 2025.
Mizuki Shiori nằm co ro trong căn hộ áp mái ở Shibuya, nơi trước đây cô từng coi là đỉnh cao của sự nghiệp.
Ánh đèn neon rực rỡ từ bảng hiệu khổng lồ của tòa nhà QFRONT vẫn rọi vào, nhưng giờ đây chúng không còn là hào quang tôn vinh cô nữa; chúng là những ngón tay điện tử chỉ trích, khắc nghiệt.
Năm năm trước, cô là SHIORI, bản giao hưởng hoàn hảo giữa sự thanh lịch Nhật Bản và ngọn lửa Brazil. Mái tóc đen nhánh, đôi mắt lai sắc sảo, và chất giọng độc đáo đã giúp cô vượt qua biên giới.
Album "Samba Silent" đạt No.1 ở 12 quốc gia, bao gồm Nhật Bản và Brazil. Vé concert ở São Paulo, Rio, và Tokyo hết sạch trong 10 phút. Cô là một nữ hoàng Midas chạm vào đâu vàng rực rỡ ở đó.
Nhưng giờ đây, lâu đài đã sụp đổ.
Mọi thứ bắt đầu bằng một tiêu đề giật gân trên tạp chí lá cải Weekly Shinbun: "Sự Thật Về Nữ Hoàng SHIORI: 500 Triệu Yen Trốn Thuế Và Vỏ Bọc Thánh Thiện Giả Tạo."
Cáo buộc trốn thuế là một cú đấm chí mạng vào danh tiếng vốn được xây dựng trên sự minh bạch.
Công ty quản lý Sapphire Entertainment ngay lập tức phủ nhận, nhưng chỉ vài giờ sau, đòn thứ hai ập đến.
Đoạn video chất lượng thấp, mờ ảo nhưng đủ rõ ràng, được đào lại từ tám năm trước, khi cô mới 15 tuổi, còn là một ca sĩ nhỏ vô danh, bốc đồng sinh sống tại Brazil.
Trong đoạn video đó, một cô gái trẻ, tóc đen nhánh đang tranh cãi kịch liệt, thốt ra những lời lẽ tục tĩu, thiếu tôn trọng đối với một người lớn tuổi.
Một câu nói đặc biệt bị cắt ghép và lan truyền: "Những người như ông xứng đáng bị đào thải khỏi cái ngành công nghiệp này!"
Sự cáo buộc tài chính và bằng chứng đạo đức đen tối đã tạo nên một cơn bão hoàn hảo.
Thế giới ảo, nơi từng là bệ phóng của Shiori, giờ đây trở thành nhà tù giam hãm cô.
Hashtag #SHIORI_Liar trở thành xu hướng số một toàn cầu.
Tài khoản mạng xã hội của cô ngập tràn bình luận căm ghét: "Đồ giả tạo!", "Quay về Brazil đi!", "Cô nợ fan một lời xin lỗi về số tiền thuế đã ăn cắp!"
Các thương hiệu lớn như Seiko và Suntory đồng loạt hủy hợp đồng quảng cáo, đính kèm thông cáo báo chí thể hiện sự thất vọng.
Chương trình tạp kỹ Global Stage, nơi cô làm giám khảo, đã gỡ bỏ tất cả các tập có sự tham gia của cô.
Công ty quản lý đưa ra quyết định cuối cùng: "Đình chỉ vô thời hạn mọi hoạt động nghệ thuật của Mizuki Shiori."
Shiori đã ném chiếc điện thoại của mình vào tường.
Cô muốn gào thét, muốn giải thích rằng câu nói năm 15 tuổi chỉ là sự bộc phát trong lúc cãi nhau để bảo vệ chính mình, và cáo buộc trốn thuế là một âm mưu của một đối thủ cạnh tranh đã bị cô từ chối hợp tác.
Nhưng chẳng ai thèm nghe.
❛ Sự thật luôn chết đuối trước những lời vu khống hào nhoáng trên internet. ❜
"Anh đã nghĩ đôi chân chỉ đang băng qua cơn giông,
Bình yên sẽ đến sớm thôi nhưng không,
Có lẽ ông trời muốn anh
Phải học bằng hết tất cả bài học.
Và anh không biết liệu mình có thể nào quay trở lại."
Quản lý _ Kiowa Mina
Shiori chị không thể suy sụp mãi.
Quản lý _ Kiowa Mina
Chúng ta phải chiến đấu!!
Quản lý _ Kiowa Mina
Không thể để bọn họ cáo buộc chị như vậy!!
Mizuki Shiori
Chị có thể làm gì lúc mày, Mina?
Mizuki Shiori
Để chị yên đi.
Mizuki Shiori
Mọi thứ kết thúc rồi.
Mizuki Shiori
Hoài bão, khát vọng đều kết thúc rồi.
Cơn bão truyền thông nhanh chóng xé nát những gì còn sót lại trong tâm hồn Shiori.
Trong vòng 48 giờ sau quyết định đình chỉ sự nghiệp, công ty quản lý đã thực hiện một động thái tàn nhẫn và cần thiết: Xóa bỏ toàn bộ các tài khoản mạng xã hội công khai của cô.
Instagram với 30 triệu người theo dõi, Twitter với những dòng chia sẻ chân thật, và kênh YouTube nơi cô tải lên các bản demo đầu tiên – tất cả đều biến mất.
Shiori bị ngắt kết nối hoàn toàn với thế giới mà cô đã dành nửa đời người để xây dựng.
"Ám ảnh với cái cảnh vò đầu,
Đặt kính xuống bàn, buông tiếng thở dài.
And crying every night..
Anh đã làm quá nhiều điều sai.
Từng bỏ ngoài tai là những lời cảnh báo,
Giờ phải công nhận yeah you're right."
: Mizuki, tôi đã từng yêu giọng hát của cô, nhưng cô không xứng đáng.
: Sự thật luôn lộ ra. Cô chỉ là một con cáo già biết giả vờ.
: Tẩy chay Mizuki Shiori.
: Biến đi biến khỏi Nhật Bản!!
Chương 2
Căn hộ áp mái ở Shibuya trở thành một lồng kính xa hoa và lạnh lẽo. Shiori chìm vào trạng thái trầm cảm kéo dài.
Cô là con lai Nhật-Brazil, cô luôn mang theo hai dòng máu: sự kỷ luật, nghiêm khắc của Nhật Bản và ngọn lửa đam mê, cảm xúc mạnh mẽ của Brazil.
Giờ đây, cả hai đều bị tê liệt. Cô không thể kỷ luật bản thân để làm việc, cũng không còn ngọn lửa nào để tiếp tục sáng tạo.
Cô thức dậy vào buổi chiều muộn, ăn một bữa duy nhất với cơm nắm hoặc thức ăn nhanh nguội lạnh. Cô tránh xa âm nhạc. Chiếc mic cũ kỹ nằm cô đơn trong góc phòng.
Và thường ngồi bất động hàng giờ trước cửa sổ, nhìn những người đi bộ phía dưới, cảm thấy mình là một thực thể hoàn toàn tách biệt. Cảm giác tội lỗi và sự oan ức đan xen, tạo thành một cơn đau âm ỉ trong lồng ngực.
Mizuki Shiori
*Mình có xứng đáng không? *
Mizuki Shiori
*Phải chăng mình đã hành động như thế nên đây là quả báo? Phải chăng mình không thể nào... alright được nữa?*
"Anh chỉ muốn nhìn thấy họ cười sau một ngày dài.
Trong một ngày anh đăng đầy bài,
Nhưng đâu thể tưởng tượng đến ngày
Vết mực đó tô đen luôn cả tương lai."
Trong lúc Shiori chìm sâu vào hố đen, ở những góc khuất của internet, một
Tên fanclub chính thức của Shiori là "Samurais do Samba" (Những Chiến Binh Samba), thường được gọi tắt là SdS.
Mặc dù tài khoản chính thức của cô bị xóa, nhóm SdS, đặc biệt là các chi nhánh ở Brazil (nơi cô được yêu mến cuồng nhiệt vì cội nguồn của mình) và các diễn đàn âm nhach ở Nhật, không tin vào các cáo buộc.
Họ nhớ đến Shiori không phải qua ánh đèn sân khấu hào nhoáng, mà qua những buổi liveshow nhỏ năm xưa, những lần cô dùng tiền túi giúp đỡ các ca sĩ trẻ gặp khó khăn.
: Ai chẳng có quá khứ, Shiori không làm gì sai hết cáo buộc đó là vu khống!
_ Quá khứ? Quá khứ cái quái gì?
_ Tôi tin Shiori không phải người như thế, cô ấy không phải người vô cớ sẽ xúc phạm ai đó như vậy!!
_ Phải! Lúc đó còn nhỏ, còn trẻ dại ai chẳng có lần lầm lỡ.
_ 15 tuổi nhỏ cái quái gì.
_ Bọn fan Shiori cút đi!!
: Nồi nào vung nấy, idol sao fan vậy.
" Và anh không còn thấy được ánh hào quang,
Chỉ còn thấy bao mũi giáo đang hướng thẳng vào AN
Chưa một đêm nào được ngon giấc.
Không thể đếm những thứ đã mất
Chỉ vì thằng nhóc những năm ấy
Mà bao hoài bão anh phải mang đi vứt."
Quản lý _ Kiowa Mina
Em đã liên hệ luật sư.
Quản lý _ Kiowa Mina
Em sẽ không để vụ này chìm đâu, Shiori.
Quản lý _ Kiowa Mina
Em sẽ kéo chị ra khỏi mớ hỗn độn đó!!
"Xin lỗi những ai đã yêu và cả ghét
Chịu lời cay đắng thay vì lời khen
Làm tất cả trong cảnh làm than,
Con xin lỗi vì không trở về.
Có quá nhiều điều để kể,
Nhưng chỉ mong ba mẹ đừng lo.
Everything's gon be alright."
Áp lực pháp lý từ cáo buộc trốn thuế chỉ là một nửa của gánh nặng. Nửa còn lại là sự tàn phá về mặt cá nhân do Anti-fan gây ra.
Trong tuần thứ ba sau khi bị đình chỉ, một nhóm Anti-fan có tổ chức đã "doxing" (tra cứu thông tin cá nhân) và công khai địa chỉ nhà của bố mẹ cô ở cả hai quốc gia
Nhà của mẹ cô (người Nhật) ở ngoại ô Kanagawa bị chụp ảnh, cùng với những lời chế giễu về sự "giả dối" của bà khi nuôi dạy một đứa con "vô đạo đức". Những bài đăng này ẩn ý rằng mẹ cô cũng đồng lõa trong việc trốn thuế.
Địa chỉ nhà của bố cô (người Brazil) ở São Paulo cũng bị lan truyền. Bố cô, vốn là một người lao động giản dị, bị quấy rối qua điện thoại và bị miêu tả là "kẻ thất bại nuôi dạy một ngôi sao tham lam."
Các trang mạng xã hội của gia đình và người thân bắt đầu ngập tràn tin nhắn đe dọa và vu khống.
Mẹ cô phải nghỉ việc vì quá căng thẳng. Bố cô phải chuyển chỗ ở tạm thời vì sự quấy rối liên tục.
Quản lý _ Kiowa Mina
Em sẽ cho người bảo vệ bố mẹ chị và cả ông bà.
Quản lý _ Kiowa Mina
Em trai chị sẽ tạm thời học gia sư ở nhà, mới tuần trước thằng bé đã đánh nhau với bạn cùng lớp vì dám nói xấu chị.
Quản lý _ Kiowa Mina
Em đã mắng nó chị đừng lo.
Mizuki Shiori
Có phải chị không nên tồn tại không?
Quản lý _ Kiowa Mina
Chị đang nói cái quái gì vậy, Shiori!!?
Quản lý _ Kiowa Mina
Tỉnh táo lại đi!!
Gánh nặng của sự sai lầm năm 15 tuổi và cáo buộc hiện tại đã không chỉ hủy hoại sự nghiệp của cô, mà còn hủy hoại sự bình yên của những người cô yêu thương nhất.
"Dẫu biết quá khứ sẽ chẳng thể đổi thay.
Thời gian đã cố lấp đi những gì sót lại.
Từng dòng suy nghĩ vẫn đang giằng xé con tim từng ngày.
Ừ thì tự mình phải làm quen
Với những thứ vẫn chưa phai
Gói hết năm tháng đã từng lỡ dại,
Bước chân đi tiếp quãng đường dài.
It's gon'be alright"
Mizuki Shiori
* Nếu mình biến mất, mọi chuyện sẽ kết thúc.*
Nếu cô không còn, các Anti-fan sẽ không còn lý do để quấy rối gia đình cô nữa.
Mizuki Shiori
* Có lẽ, chỉ khi mình không còn ở đây, thì mọi thứ mới thực sự “alright” cho họ.*
"Tao đã thấy mày nằm xuống, thấy mày khóc, thấy mày muốn bỏ cuộc!"
"Mày nghĩ chết là hết? Không! Mày chỉ là chạy trốn, là thừa nhận những lời dối trá đó là đúng!"
"Mày đã hứa với Mẹ, mày đã hứa với Bố, rằng mày sẽ dùng tài năng này để chứng minh giá trị của dòng máu lai trong mày!"
"Nếu mày gục ngã, lũ khốn đó thắng! Chúng sẽ nói: Đúng, cô ta có tội, cô ta đã tự kết thúc đời mình vì hối hận!"
Shiori đẩy đổ những bát đĩa đồ ăn nóng hổi mà Mina tận tụy nấu mỗi ngày, đồ ăn rơi vãi thấm vào tờ giấy note em để lại trên bàn trước khi rời đi.
"Anh không muốn hát bao nhiêu lời cần viết.
Cho anh thêm vài verse để anh được rap
Thì may ra đủ tình tiết.
Thu mình trong căn phòng cùng những nghiệt ngã
Mà chỉ bản thân mình biết.
Thèm mà chảy nước miếng
Khi liếc nhìn qua bên khung cửa sổ
Là những người anh em mình đang trình diễn.
Anh có khát vọng-nhưng không ngờ một ngày
Giấc mơ được đứng trên đỉnh cao lại trở thành ác mộng."
Gánh nặng của việc khiến những người thân yêu phải chịu đựng đã làm tê liệt ý chí sống của cô.
Đêm đó, Shiori đã chọn mái nhà của tòa nhà cũ ở Shinjuku, nơi cô đã từng leo lên để tìm cảm hứng sáng tác thuở mới vào nghề, làm nơi kết thúc. Nơi này vừa đủ cao, vừa đủ cô lập.
Cô không để lại thư tuyệt mệnh. Cô không muốn lời cuối cùng của mình là than khóc.
Đối diện với bầu trời đêm Tokyo. Cô nghĩ về mẹ, về bố, về ánh đèn sân khấu ở Brazil, và về những bản nhạc cô đã viết.
Mizuki Shiori
* Mày đã hứa. Mày đã hứa. Mày đã thất hứa.*
Trong khoảnh khắc đó, Shiori không còn nhìn thấy con đường nào khác để bảo vệ gia đình ngoài việc loại bỏ chính nguồn cơn của sự quấy rối – sự tồn tại của cô.
Cú rơi diễn ra trong im lặng, ngoại trừ tiếng gió rít bên tai.
Trong vài giây rơi xuống, tâm trí Shiori không còn sợ hãi...
Chỉ có sự trống rỗng và một nỗi buồn sâu thẳm...
Táo Rùa
Xin chào, tớ là Táo Rùa.
Táo Rùa
Thích ăn táo, và lúc nào cũng chậm chạp vụng về, nên tớ đặt tên là Táo Rùa.
Táo Rùa
Bộ truyện thứ 2 này tớ viết ra khi bài solo của Negav vừa phát hành 2 ngày, với bao nỗi suy tư và ngổn ngang trong lòng tớ đã viết nó.
Táo Rùa
Tớ theo dõi Negav từ lúc atsh mùa 1 phát sóng năm ngoái, không thể nhận bản thân là fan lâu năm của anh ấy, nhưng sau tất cả tớ vẫn ở đây, vẫn cố chấp yêu thương Gip.
Táo Rùa
Với tớ, Gio rất tỏa sáng, anh ấy như một luồng năng lượng mới tỏa sáng trong cuộc sống của tớ vây.
Táo Rùa
Trong bài solo, lúc anh ấy ngã xuống cũng là lúc mọi kí ức ùa về nó khiến mình khóc mãi, năm 2024 là một năm quá nhiều biến cố, anh ấy biết mình sai, biết mình phạm sai lầm và anh ấy đang sửa chữa nó.
Táo Rùa
Không thể phủ nhận, cũng không thể bênh, chỉ mong tất cả mọi người đều có thể nhìn nhận theo nhiều khía cạnh.
Táo Rùa
Ai cũng có sai lầm, quan trọng là cách thay đổi như thế nào.
Chương 3
!!Các nhân vật sẽ nói tiếng Bồ Bồ Đào Nha!!
Cảm giác cuối cùng mà Mizuki Shiori nhớ được là cái lạnh của cơn gió Shibuya tháng 11 cắt vào da thịt khi rơi xuống từ tầng cao nhất của một tòa nhà dân cư cũ.
Cái lạnh thấu xương của dòng đời, cái lạnh của sự cô độc, và cái lạnh lẽo của lòng người.
Cô nhớ mình đã buông xuôi tất cả, để cơ thể rơi dần xuống, để những tiếng chửi rủa, những dòng hashtag ác ý trên mạng xã hội ("#ShioriGianDối", "#KẻTrốnThuế", "#ĐứaConBấtHiếu") tan biến vào hư vô.
Cô chắc chắn mình đã chết.
Đó là sự giải thoát duy nhất cho một ngôi sao đã vụt tắt, một kẻ tội đồ bị cả thế giới quay lưng ở tuổi 25.
Thế nhưng, tại sao lại nóng thế này?
Không khí đặc quánh, nồng nặc mùi muối biển và mùi hăng hắc của nhựa đường nung chảy dưới nắng.
Tiếng ồn ào không phải là sự tĩnh lặng của cái chết, mà là tiếng còi xe inh ỏi, tiếng nhạc Samba văng vẳng từ xa và tiếng người cười nói huyên náo.
Trần nhà màu kem quen thuộc với chiếc quạt trần đang quay đều đều, phát ra tiếng "cót két" nhịp nhàng. Ánh nắng gay gắt xuyên qua rèm cửa, chiếu thẳng vào mặt cô.
Không phải ánh đèn flash của phóng viên. Đó là nắng của Rio de Janeiro.
Cô bật dậy, hơi thở dồn dập như người vừa ngoi lên từ đáy biển. Đầu cô đau như búa bổ.
Đôi bàn tay cô… nó không gầy guộc và cũng chẳng chằng chịt vết cắt của dao găm. Nó thon dài, làn da bánh mật khỏe khoắn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Shiori lảo đảo bước xuống giường, chân nam đá chân chiêu lao về phía chiếc gương lớn ở góc phòng.
Trong gương là một cô gái trẻ. Mái tóc xoăn nhẹ màu đen xõa tung, đôi mắt to tròn lai giữa nét dịu dàng của mẹ và sự sâu thẳm của bố.
Gương mặt này… là của cô, nhưng là phiên bản tràn đầy sức sống của năm 18 tuổi.
Ánh mắt cô rơi xuống cuốn lịch treo tường
Một tiếng hét xé toạc không gian yên tĩnh của căn nhà nhỏ.
Shiori gào lên, âm thanh khản đặc và đầy tuyệt vọng. Cô vơ lấy lọ hoa trên bàn trang điểm, ném mạnh vào tấm gương.
Tiếng kính vỡ tan tành vang lên chói tai. Những mảnh vỡ phản chiếu ngàn vạn khuôn mặt méo mó của cô.
Mizuki Shiori
Tại sao không để tôi chết đi!!
Mizuki Shiori
Tại sao tôi lại còn sống!!!
Cô điên cuồng đập phá mọi thứ trong tầm tay. Sách vở, đĩa CD, những giải thưởng âm nhạc thời niên thiếu… tất cả bị hất tung xuống sàn.
Cơn trầm cảm, con quái vật đã nuốt chửng cô ở tuổi 25, vẫn nguyên vẹn ở đó, trong linh hồn này. Nó không biến mất chỉ vì thời gian quay ngược.
Ngược lại, việc phải sống lại, phải đối diện với tương lai tăm tối mà cô đã biết trước kết cục khiến sự phẫn nộ bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết.
Ông Roberto _ Bố
Sao thế con?
Một người đàn ông trung niên với làn da ngăm đen, mái tóc hoa râm và khuôn mặt phúc hậu lao vào. Bố của cô. Ông Roberto. Ông đang mặc chiếc tạp dề làm bếp, trên tay vẫn còn dính chút bột mì.
Nhìn thấy bố, Shiori khựng lại.
Ký ức ùa về như thác lũ. Trong dòng thời gian trước, khi scandal nổ ra, cộng đồng mạng đã tấn công ông, gọi ông là "người cha vô trách nhiệm", đào bới đời tư của ông ở Brazil khiến ông lên cơn đau tim nhập viện.
Dù Mina, quản lý của cô đã che giấu mọi thứ, nhưng cô biết, cô biết hết, ấy thế mà bản thân cô lại không thể quay về, cô đã không thể về thăm ông lần cuối.
Shiori thì thào, giọng run rẩy.
Ông Roberto hoảng hốt nhìn căn phòng tan hoang, rồi nhìn đứa con gái đang đứng giữa đống đổ nát, chân trần dẫm lên những mảnh kính vỡ rớm máu.
Ông Roberto _ Bố
Shiori! Ôi Chúa ơi!
Ông Roberto _ Bố
Con sao thế này!
Ông lao đến, bất chấp những mảnh sành vỡ, bế bổng cô lên đặt lại xuống giường.
Nhưng Shiori không thể bình tĩnh. Sự chạm vào của người sống, hơi ấm của bố càng làm cô hoảng loạn.
Cô đẩy ông ra, co rúm người lại vào góc tường, hai tay ôm chặt lấy đầu, che tai lại như muốn trốn tránh cả thế giới.
Mizuki Shiori
Đừng lại gần con!
Mizuki Shiori
Con là tai họa... Con sẽ giết chết mọi người mất... Làm ơn, để con chết đi...
Cô lảm nhảm bằng tiếng Nhật, rồi chuyển sang tiếng Bồ Đào Nha, xen lẫn những tiếng nấc nghẹn ngào.
Ông Roberto _ Bố
Shiori, bình tĩnh nào con gái, bố đây.
Ông Roberto _ Bố
Không ai chết cả, con đang ở nhà.
Ông Roberto đau xót, cố gắng nắm lấy tay con gái nhưng cô rụt lại như phải bỏng.
Mizuki Shiori
Bố không hiểu đâu!
Mizuki Shiori
Họ sẽ giết bố... Họ sẽ chửi rủa bố... Tất cả là tại con...
Shiori gào lên, nước mắt giàn giụa làm nhòe đi tầm nhìn.
Trong đầu cô lúc này không phải là căn phòng ấm áp ở Rio, mà là hàng ngàn bình luận ác ý, là ánh đèn flash chói lòa, là trát hầu tòa, là sự cô độc đến cùng cực.
Cơn hoảng loạn ập đến. Shiori cảm thấy lồng ngực mình bị ép chặt, không thể thở nổi. Cô cào cấu vào cổ họng mình, cố tìm lấy chút không khí.
Ông Roberto _ Bố
Shiori! Hít thở đi con! Nhìn bố này!
Ông Roberto hoảng sợ tột độ, ông chưa bao giờ thấy con gái mình như thế này.
Cô bé Shiori của ông luôn vui vẻ, yêu đời, luôn nghêu ngao hát mỗi sáng. Tại sao chỉ sau một giấc ngủ trưa, con bé lại biến thành một con thú bị thương cùng đường tuyệt lộ thế này?
Ông ôm chặt lấy cô, mặc cho cô giãy giụa, mặc cho móng tay cô cào xước cánh tay ông.
Ông vỗ về vào lưng cô, thì thầm những lời cầu nguyện, những lời ru mà ngày bé ông vẫn thường hát.
Ông Roberto _ Bố
Không sao đâu, meu anjo (thiên thần của bố).
Ông Roberto _ Bố
Bố ở đây rồi.
Ông Roberto _ Bố
Sẽ không ai làm hại con cả.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play