Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(ĐN Fairy Tail) Ánh Trăng Sáng Của Tuyệt Vọng Đỏ

Khởi đầu Mới Tại Khu rừng Bí ẩn

Giữa khu rừng tăm tối đầy hiểm nguy, một cô gái bất tỉnh bỗng mở mắt tỉnh dậy. Không ký ức, không manh mối, chỉ có bóng đêm vây quanh và tiếng thì thầm của những thứ vô hình đang dõi theo từng hơi thở của cô.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(Lờ mờ tỉnh dậy)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(ôm chặt đầu) Đau đầu quá
*GẦM RÀO*
Giữa khu rừng đầy tiếng Gió rét buốt Và Màn xương mù dày đặc
1 tiếng gầm Vang lên xé toạc cả không Gian
Từ Trong Màn đêm U tối 1 con Rồng Hung Ác Lao nhanh ra khỏi nơi U Tối Gầm lên 1 Tiếng Đầy Hung hăng
Jigoku
Jigoku
Gàoooo (gầm gừ)
Thân thể đầy vết thương rách nát, máu nóng nhỏ xuống mặt đất thành từng giọt bốc khói. Đôi mắt nó đỏ rực, hung hăng, hơi thở phả ra những tia lửa lẫn giận dữ
Nó gầm gừ, kéo lê đôi cánh rách nát rồi xua đuổi bất cứ ai đến gần.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(giật mình lui lại tay không ngừng run lên) Nó....nó Đang bị săn đuổi sao
Jigoku
Jigoku
(Há To miệng ra chuẩn bị tấn công)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Rồi xong rồi toai đời nhà ma rồi (ôm đầu)
Jigoku
Jigoku
(khựng lại đau đớn)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(nhìn nó đau đớn)
Jigoku
Jigoku
(Ánh mắt đáng sợ nhưng chứa nổi tuyệt vọng)
Jigoku
Jigoku
(Gầm lên 1 tiếng) Cút Khỏi đây
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(chậm rãi bước đến)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(giọng nhỏ dần đi)Ngươi...ngươi bị thương nặng rồi để ta xem
ẦM!!!!!
Nó Đập mạnh đuôi xuống đất, tạo thành một luồng gió nóng hất tung lá cây quanh Cô
Jigoku
Jigoku
ĐỪNG CÓ LẠI GẦN (gầm lên)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(Giật mình) Ta..ta không có làm hại ngươi đâu
Jigoku
Jigoku
(hơi thở dồn dập, ánh mắt đầy cảnh giác) Con người… Ta không cần sự thương hại của ngươi!
Nó cố đứng vững nhưng đôi chân to lớn khụy xuống. Một giọt máu lớn nhỏ xuống ngay trước mũi chân Cô
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(Lo lắng) Nếu ngươi cứ cố tỏ ra mạng mẽ ngươi sẽ chết
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Ta chỉ muốn giúp ngươi
Jigoku
Jigoku
(thét lên, đau đớn lẫn giận dữ)TA BẢO NGƯƠI ĐI!! Trước khi ta… trước khi ta không kiềm chế được!
Mắt nó lóe lên ánh lửa, nhưng đây không còn là sự hung hăng thuần túy mà là sợ hãi. Sợ Cô bị nó làm hại.
Nó vẫn gầm gừ, nhưng hơi thở đã bắt đầu run rẩy như sắp gục xuống.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(Hít 1 hơi sâu từ từ tiến lại)
Jigoku
Jigoku
(lảo đảo, giọng nhỏ hơn nhưng vẫn đầy cảnh giác) Ngươi… còn chưa chịu đi?
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(nhẹ giọng không dám nhìn thẳng nó)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Ta không rời đi khi có kẻ trước mặt đang đau đớn như vậy. Dù ngươi là rồng… hay quái vật… hay bất cứ thứ gì.
Nó Khựng lại. Nó không ngờ Cô dám trả lời như thế. Một lúc im lặng căng như dây cung. Rồi… nó nhăn mặt, rống lên một tiếng nhỏ không phải để đe dọa, mà vì đau.
cô giơ hai tay lên chứng minh mình không có mang ý xấu
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Tin ta
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Được rồi… ta sẽ lại gần chậm thôi. Nếu ngươi không muốn, chỉ cần gầm một tiếng, ta sẽ dừng.
Đôi mắt Nó dao động. Ngọn lửa trong cổ họng nó yếu dần
Jigoku
Jigoku
(giọng thấp, lộ rõ mệt mỏi) Ngươi… thật ngu ngốc, con người.Lỡ ta nuốt ngươi thì sao?
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Nếu ngươi thật sự muốn, ngươi đã làm rồ (đáp không chút do dự)
Jigoku
Jigoku
(im lặng tắt hẳn tiếng gầm)
Cô tiến đến gần hơn, cảm nhận hơi nóng từ thân thể khổng lồ. Những vết thương sâu đến mức nhìn thấy cả ánh lửa lập lòe bên trong cơ thể nó
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(chìa hai bàn tay đưa nó ngửi)
Nó cúi đầu xuống, đôi mắt to lớn ngang tầm mắt bạn. Ánh nhìn hung hăng đã nhạt đi, thay bằng sự kiệt sức.
Jigoku
Jigoku
(thở dài nặng nề) Ngươi… thật sự muốn giúp ta sao?
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Ừ. Nhưng ta cần biết… ai đã làm ngươi ra nông nỗi này?
Jigoku
Jigoku
(Nhắm mắt. Toàn thân nó run lên như đang cố nuốt giận)
Nó thở nặng nề, đôi cánh rách nát rung lên khi gió lùa qua. Cô nhìn nó chờ câu trả lời, nhưng không ngờ… thứ thoát ra từ cổ họng đầy lửa của nó lại là một giọng nói run run, nén giận:
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Bọn săn rồng sao (hỏi)
Jigoku
Jigoku
Không phải bọn săn rồng. Ta bị một con rồng khác tấn công.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(mở to mắt) Cái gì một con rồng khác nhưng tại sao chứ
Jigoku
Jigoku
(siết chặt móng vuốt xuống đất, làm mặt đất nứt ra)
Jigoku
Jigoku
Vì ta đã phản bội giống loài của mình.(giọng nghẹn lại)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Phản Bội??
Jigoku
Jigoku
ta… cố bảo vệ một con người
Cả cơ thể nó run lên vì đau, cả vết thương lẫn ký ức.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(Run lên Tim đập mạnh)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Ngươi… bảo vệ con người? Tại sao?
Nó hít sâu, ánh lửa trong ngực nó chớp tắt như một ngọn đèn sắp tàn.
Jigoku
Jigoku
Con rồng kia muốn giết người đó… chỉ vì họ lỡ bước vào lãnh địa của loài rồng. Nhưng người ấy không làm gì sai. Và ta… không chịu được cảnh kẻ yếu bị giết chỉ để “giữ luật”
Jigoku
Jigoku
Ta lao vào cản nó. Nhưng… Ta không đánh lại nó vì bọn chúng quá đông.Và Ta bị coi là kẻ phản bội, Và giờ… ta cũng không biết người ta đã bảo vệ… còn sống hay không
Gió đêm thổi qua, mang theo hơi ấm của nó và cảm giác cô độc lan rộng trong không khí
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(tiến thêm một bước giọng khẽ đi)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Ngươi… làm vậy chỉ để cứu một mạng người xa lạ?
Jigoku
Jigoku
(im lặng)
Jigoku
Jigoku
Vì con người đó… đã từng cứu ta trước
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(trái tim bỏng thắt lại)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(cuối xuống nhìn vết thương nó mắt trở nên kiên quyết hơn) Vậy Thì lần này...Để ta cứu ngươi
Nó Nhìn Cô chằm chằm. Trong đôi mắt đầy lửa của nó, lần đầu tiên xuất hiện một thứ… giống như hy vọng
Hết Chap 1

Chữa Trị Giữa đêm rừng

Nó nằm xuống nặng nề, thân thể khổng lồ đổ xuống đất tạo thành một tiếng ầm trầm vang trong đêm
Cô quỳ xuống bên cạnh nó. Hơi thở nóng rực của nó phả vào người Bạn, mang theo mùi tro và máu.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(Quỳ xuống bên cạnh) ta cần xem vết thương của ngươi trước Được chứ!
Jigoku
Jigoku
(nhắm mắt, Thở mạnh,gật đầu nhẹ nhàng)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(đưa tay lên )
cô Đưa tay lại gần một vết rách sâu nơi vai nó. Lửa li ti rò rỉ từ bên trong như đang kêu cứu.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(rụt tay lại theo phản xạ) nóng quá cơ thể Ngươi đang bị cháy từ bên trong!
Jigoku
Jigoku
(nở một nụ cười mệt mỏi, nửa giỡn nửa đau)Ta là rồng. Bên trong ta vốn đã là lửa. Nhưng vết thương từ móng rồng khác… sẽ khiến lửa của ta mất kiểm soát.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(gật đầu)
Cô Lập tức nhìn quanh rừng và chạy về phía một bụi cây quen thuộc. Sau vài giây, bạn trở lại với những lá cây xanh phát sáng nhạt.
Jigoku
Jigoku
(nhíu mày) Ngươi định làm gì
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Đây là loại thảo dược giảm nhiệt. Ta từng dùng cho thú rừng bị thương bởi lửa.Không biết có hiệu quả với rồng hay không, nhưng… ta không thể đứng nhìn ngươi nổ tung được.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(đặt tay lên vết thương)
Cô Đặt tay lên lớp vảy gần vết thương cảm giác nóng bỏng khiến tay Cô tê rần
Jigoku
Jigoku
(khẽ run) Con người Ngươi không sợ ta sẽ vô tình thiêu cháy ngươi sao?
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(không ngước nhìn nghiến răng cẩn thận áp lá thuốc lên vết thương)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Nếu ta sợ thì ta đã bỏ chạy từ lâu rồi
Jigoku
Jigoku
(im lặng)
Một sự im lặng nặng trĩu mà Cô cảm nhận được có chút cảm động.
Khi những lá cây chạm vào vết thương, vảy rồng phát sáng nhẹ, hơi nóng giảm đi. Toàn thân nó khẽ thả lỏng.
Jigoku
Jigoku
(thở dài sâu, lần đầu tiên không gầm, không đe dọa) Cảm giác này dễ chịu hơn ta tưởng
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(mĩm cười)
Cô mỉm cười, tiếp tục xử lý những vết thương khác. Dưới tay Cô, con rồng không còn giống con quái vật hung tợn ban đầu… mà giống một sinh linh cô độc đã chịu quá nhiều đau đớn.
Một lúc sau, nó mở mắt nhìn
Jigoku
Jigoku
Ngươi tại sao lại tốt với ta như vậy?
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(Hơi trầm mặc) Vì ta biết cảm giác đau mà không ai đứng về phía mình nó tệ đến mức nào.
Lần này, con rồng không nói gì. Nhưng đôi mắt đỏ rực của nó dịu đi như ngọn lửa dữ dội đã chuyển thành tàn tro ấm áp.
Jigoku
Jigoku
(Đôi mắt dần dịu đi và khép lại)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(vẫn hì hục mà đáp thuốc)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(Băng bó vết thương lớn cho nó) Vậy là tạm ổn rồi
Hết chap 2

TRƯỚC BÌNH MINH-PHẢI RỜI ĐI NGAY

Bầu trời phía xa bắt đầu loang một lớp xanh nhạt. Tiếng chim đêm thưa dần, thay bằng gió lạnh buốt thổi qua rừng. Cô vừa băng bó xong một vết thương lớn thì bỗng con rồng giật mình, đôi tai vểnh lên.
Jigoku
Jigoku
(Giọng thấp, cảnh giác) Không được ở đây lâu. Bình minh sắp đến.
Jigoku
Jigoku
(khó hiểu) Tại sao?? trời sáng thì sao?
Jigoku
Jigoku
(cố gắng đứng dậy)
Nó nghiến răng đau đớn, dùng đôi cánh rách chống đỡ cơ thể khổng lồ đứng dậy.
Jigoku
Jigoku
Ánh sáng ban ngày sẽ khiến khí lửa trong cơ thể ta bùng lên.Với vết thương thế này ta có thể phát nổ nếu không tìm nơi hạ nhiệt.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(Trợn Mắt) VẬY SAO KHÔNG NÓI NGAY TỪ ĐẦU?!
nó rít lên đầy bực bội không phải nổi giận, mà là lúng túng.
Jigoku
Jigoku
Ta không nghĩ mình sẽ sống tới lúc bình minh…!
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(im lặng rồi thở dài)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Thế giờ sao? Nơi nào có thể giúp ngươi hạ nhiệt?
Jigoku
Jigoku
(nhìn sâu vào rừng)
Nó Nhìn sâu vào rừng, ánh mắt có gì đó như sợ hãi lẫn quyết tâm.
Jigoku
Jigoku
Có một nơi.Một khe núi cổ, sâu đến mức ánh sáng không thể chạm tới đáy.Nhưng ta không thể bay tới đó trong tình trạng này.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(nhìn đôi cánh nó khẽ lắc đầu)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Vậy chúng ta đi bộ. Dù mất bao lâu cũng được.
Jigoku
Jigoku
(quay đầu lại nhìn cô)
Jigoku
Jigoku
Đó là đường của loài rồng. Nó sẽ rất nguy hiểm cho con người như ngươi.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(khoanh tay, thẳng thắn) Ta đã đi tới đây rồi. Không lẽ giờ bỏ ngươi lại cho cháy nổ?
Jigoku
Jigoku
(há miệng định phản bác)
Jigoku
Jigoku
(cuối đầu xuống ánh mắt phức tạp)
Jigoku
Jigoku
Được.Nhưng ngươi phải đi sát phía dưới cổ ta. Nếu có gì xảy ra ta sẽ che cho ngươi.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(gật đầu)
Nó bắt đầu chậm chạp bước đi, để lại vệt máu dài trên nền đất. Cô đi sát bên cạnh, thi thoảng đỡ những phần vảy lung lay, giúp nó giữ thăng bằng.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Này… ngươi tên gì?
Jigoku
Jigoku
(khựng lại) Jigoku
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(mĩm cười nhẹ)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Được rồi, Jigoku,Ta sẽ đưa ngươi tới khe núi đó. Không để ngươi phát nổ giữa rừng đâu, yên tâm.
Nó Rống nhẹ một tiếng giống như tiếng cười mệt mỏi.
Hai người một rồng, một người tiếp tục tiến sâu vào rừng u tối, hướng về khe núi bí ẩn trước khi mặt trời kịp ló lên
Jigoku
Jigoku
Vậy còn Ngươi
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Ta á hả?
Jigoku
Jigoku
Chứ ai ở đây chỉ có ta và mi (hơi đưa mắt nhìn cô)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Akarui Tsukiakari
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Có Nghĩa là Ánh Trăng sáng đó (cười khờ)
Jigoku
Jigoku
Ánh Trăng sáng sao tên này có dẽ hợp với ngươi đó
Rừng trở nên tối dần dù trời đang gần sáng những tán cây dày che lấp ánh trăng.Jigoku lê từng bước nặng nề, tiếng thở nóng hổi vang đều trong không khí. cô đi ngay dưới cổ nó, bàn tay thi thoảng chạm nhẹ vào lớp vảy nóng để giữ thăng bằng
Một lúc lâu im lặng trôi qua. Cô là người mở lời trước.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Jigoku Trước khi bị tấn công ngươi sống ở đâu?
Jigoku
Jigoku
(thở dài)Ta sống ở vùng núi Lorthel. Một nơi mà những con rồng như ta được dạy rằng: “Con người là thứ phải tránh xa”.Nhưng ta chưa bao giờ tin hoàn toàn điều đó.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(nhìn cổ nó giọng nhẹ nhàng)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Vì người đã từng cứu ngươi?
Jigoku
Jigoku
(gật đầu)
Jigoku
Jigoku
Đúng vậy.Hôm đó ta bị kẹt dưới tảng đá lớn sau một vụ lở núi. Ta còn nhỏ yếu.Nếu không có người đó, hẳn ta đã chết từ lâu.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Người đó trông thế nào?
Jigoku
Jigoku
(cố nhớ, ánh mắt xa xăm)
Jigoku
Jigoku
Nhỏ bé nhưng dũng cảm hơn bất kỳ rồng trưởng thành nào ta từng biết.,Họ không hề bỏ chạy khi thấy ta,Họ còn đặt tay lên đầu ta và nói“Đừng sợ.”
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(Khựng lại Một cảm giác lạ chạy dọc sống lưng)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Ngươi nhớ tên họ chứ
Jigoku
Jigoku
Không. Khi ta tỉnh lại, họ đã biến mất. Từ đó ta luôn nghĩ không phải con người nào cũng tàn độc như lời rồng già nói.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(nhìn xuống đất, tay vô thức nắm lại. Có gì đó trong câu chuyện đó khiến bạn thấy quen thuộc nhưng bạn chưa dám hỏi sâu hơn.)
Jigoku
Jigoku
(liếc xuống bạn)
Jigoku
Jigoku
Còn ngươi thì sao? Tại sao ngươi lại ở trong rừng một mình giữa đêm?
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(hơi giật mình)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(vài giây im lặng
Hai người tiếp tục bước qua lớp rừng Jigoku cảm nhận được bước chân của bạn chậm lại, hơi thở khẽ run… như thể có điều gì Cô đang nén lại từ lâu.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(hít thở sâu) Ta không có cha.Cũng không có mẹ.
Giọng Cô khàn lại, nhỏ như tiếng gió
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Từ nhỏ ta đã bị bỏ rơi. Lớn lên ta bị gọi là “đứa trẻ không ai cần”.Bị nói ta đem lại xui xẻo.Họ ném đá, đuổi đánh chỉ vì ta khác họ
Jigoku
Jigoku
(đứng im lặng. Ánh mắt nó không còn hung dữ, không còn sợ hãi chỉ còn nỗi đau đồng cảm )
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Khi ta lớn hơn họ bảo ta là tai họa của làng. Họ đuổi ta ra khỏi nơi đó. Ta chạy,chạy mãi và cuối cùng lạc vào cánh rừng này (khẽ rung lên)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(rơi 1 giọt nước mắt xuống mu bàn tay)
Jigoku
Jigoku
(giọng trầm, đầy giận dữ thay bạn)Con người những kẻ đó Họ thật tàn nhẫn.
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Nhưng ta vẫn tin đâu đó vẫn có những người tốt.Người từng cứu ngươi Và bây giờ ngươi
Jigoku
Jigoku
Ngươi nghĩ ta là người tốt?
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Nếu ngươi không tốt ngươi đã không bảo vệ con người kia.Ngươi đã không gầm lên vì sợ làm ta bị thương. Và ngươi cũng không cần cố bước đi dù cơ thể đang rách nát như thế.
Jigoku
Jigoku
(Quay mặt đi, đôi cánh khẽ run không phải vì đau, mà vì cảm xúc nó không quen.)
Jigoku
Jigoku
(chậm rãi lên tiếng)Ngươi không còn một ai ư?
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Không. Nhưng ta không còn thấy cô đơn nữa.
Jigoku
Jigoku
(cúi thấp đầu đến nỗi trán nó chạm gần bàn tay cô)
Jigoku
Jigoku
Nếu vậy Ta sẽ là người đầu tiên đứng về phía ngươi. Dù cả thế giới quay lưng
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(sững lại tim thắt lại)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
(đưa tay ra đặt lên đầu Jigoku, giữa lớp vảy nóng ấm)
Akarui tsukiakari
Akarui tsukiakari
Cảm ơn ngươi
Trong ánh sáng nhạt của buổi tinh mơ, giữa khu rừng u tối một con rồng bị thương và một cô gái bị bỏ rơi tìm thấy nhau không phải vì số phận trớ trêu, mà vì cả hai đều biết thế nào là bị thế giới vứt bỏ
Hết chap 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play