"Nhật Hạ!"
Đấy là tiếng gọi trìu mến xen lẫn chút đau thương và xót xa của bà nội khi nhìn đứa cháu gái đáng thương lẳng lặng đứng nhìn di ảnh ba mẹ.
Hơn hai mươi năm rồi, hơn hai mươi năm không còn ba mẹ trên cõi đời cho cô cất tiếng gọi thân thương. Vậy nên cứ hễ khi tới ngày giỗ của họ, Ôn Nhật Hạ lại có những giây phút nhớ nhung đến nghẹn lòng khi đứng trước di ảnh.
"Bà nội, Hạ Hạ nhớ ba mẹ chút thôi." Cô quay lại nhìn bà, hai mắt rưng rưng nhưng nụ cười vẫn hiện hữu trên môi.
Bà nội bước tới ôm vội đứa cháu gái bé nhỏ mà xoa dịu nỗi lòng bằng cách lảng sang chuyện khác.
"Thôi, không khóc. Ra đây bà có chuyện muốn nói với con."
Gạt nước mắt chưa kịp rơi khỏi bờ mi, Ôn Nhật Hạ theo chân bà nội ra ngoài phòng khách với nỗi tò mò.
"Chuyện gì mà nhìn nội trang nghiêm thế?"
"Thì còn chuyện gì ngoài chuyện hôn nhân đại sự của con nữa. Nội tìm được mối ngon cho con rồi."
Lại là mối ngon, hình như năm nào Ôn Nhật Hạ cũng nghe bà nhắc tới chuyện này. Mà tính ra thì cũng tại cô, ai bảo 25 tuổi rồi mà chưa chịu yêu ai, không dẫn bạn trai về ra mắt nên bà nội mới đứng ngồi không yên.
"Lần này là bác sĩ hay kỹ sư vậy nội?"
"Không, lần này nội không tìm mà là nhân duyên tự tìm tới."
Nội tìm bạn trai cho cô thì cô không thấy lạ gì nữa, nhưng nhân duyên tự tìm tới thì đây mới lấy làm ngạc nhiên.
"Ở đâu mà tự tìm đến hả nội?"
Nói đến đây, sắc mặt bà lộ rõ trầm tư. Ánh mắt như đang nhìn lại quá khứ cách đây mấy chục năm về trước.
"Chuyện kể ra thì dài dòng lắm nên nội sẽ nói ngắn gọn cho con hiểu rằng giữa con và Nhị thiếu gia nhà họ Nhan từng có mối hôn ước, hôm trước bà nội của cậu ta đã đích thân tới đây tìm bà để ôn lại chuyện xưa và nhắc tới lời hứa hẹn khi cả hai còn trẻ."
Hôn ước? Hai từ này khiến Ôn Nhật Hạ vô thức nhíu mày. Bởi lẽ nếu bà tìm người mai mối thì cô còn có cách tránh né chứ hôn ước như này mà còn liên quan tới thâm tình trước đó thì ca này thật khó cho cô.
"Sao trước giờ con chưa từng nghe nội nhắc tới vậy?"
"Vì nội và bà ấy đã mấy chục năm rồi không gặp lại nhau, bà cứ tưởng lời hứa năm nào chỉ là lời nói đùa vui nên không nói cho con biết."
"Thế sao bà ấy lại biết bà ở đây mà tìm?"
"Thì người ta là người quyền quý, có thế lực trong tay nên cậy người tìm hiểu."
Thấy Ôn Nhật Hạ trầm mặc, bà nội cũng ngập ngừng một lúc mới dám tỏ bày tâm ý.
"Hạ Hạ, nay con cũng lớn tuổi mà nội cũng già cả rồi, trong người thì đầy bệnh tật, giờ nội chỉ mong được nhìn thấy con yên bề gia thất, có người che chở lo lắng cho con trước khi bà nhắm mắt xuôi tay..."
"Nội à, bà lại ăn nói xui xẻo nữa rồi. Bà sẽ sống mãi với con chứ làm gì có chuyện nhắm mắt xuôi tay."
"Ơ con nhỏ này, nội là người chứ có phải quỷ đâu mà sống hoài không chết."
Bà nội khẳng định làm cô phụng phịu không vui. Hơn 20 năm ở với bà rồi, nghèo khổ gì cũng có nhau, mãi tới khi cô ăn học thành tài, kiếm được chút ít tiền phụng dưỡng bà chưa lâu thì nay bà lại tìm cách gả cô đi suốt.
"Hạ! Nếu là mai mối như trước giờ thì nội không dám ép, để con tự ý tìm hiểu, nhưng đối với mối hôn ước này thì không phải vì lời hứa với bạn cũ mà vì nội thấy người đàn ông này xứng với con. Hạ, nội xem ảnh cậu ta rồi, cao ráo đẹp trai lắm con, mà gia đình nhà họ cũng là nhà hào môn, thêm việc bà Lý lại là bạn của bà nên bà rất yên tâm khi gả con về đó. Làm Nhị thiếu phu nhân Nhan gia rồi con không cần bươn chải vất vả nữa."
"Nội ơi, nếu con sợ cực khổ thì đã sớm chọn đại một người để họ nuôi con rồi. Còn đẹp trai cũng có bán ra lấy tiền được đâu, Hạ không muốn lấy chồng, Hạ chỉ muốn ở với bà thôi."
Mặc cho cháu gái nũng nịu đến mấy thì bà nội hôm nay đã có vẻ mặt rất chi là kiên quyết.
"Thôi, nội quyết định kỹ rồi. Nội muốn con gả về Nhan gia, ngày mai nội với bà Lý đã hẹn cho hai đứa gặp nhau, con mà cãi lời bà là bà chết cho con xem."
"Ơ, bà nội... Con không lấy chồng đâu."
"Mày không lấy thì đừng có kêu tao bằng bà. 25 tuổi rồi, già rồi mà cứ nhởn nhơ ra, xưa bà bằng mày là đã một nách hai con rồi đấy."
----------------
Sau đó một ngày, cũng là cái hôm Ôn Nhật Hạ phải đi xem mắt theo ý muốn của bà nội. Vừa đổ xe tới quán ăn mà cô chỉ thầm cầu mong tên đàn ông kia đừng xuất hiện vì cô cho rằng đã là thiếu gia hào môn thì làm gì có chuyện chấp nhận bị sắp đặt.
Đang loay hoay quay xe vào chỗ đỗ thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào làm cô đạp nhầm chân ga, phóng xe lên trước va vào chiếc xe mui trần vừa tới sau.
Sự cố xảy ra bất ngờ, Ôn Nhật Hạ liền hốt hoảng xuống xe xem xét tình hình thì chủ nhân của chiếc mui trần đắt đỏ kia cũng vừa bước xuống.
Anh ta cao ráo phong độ, mặc vest đen lịch lãm, gương mặt góc cạnh trông cũng đẹp, cơ mà Ôn Nhật Hạ chưa thật sự nhìn kỹ đối phương đâu.
Cho tới khi, anh ta cất câu nói đầu tiên: "Lại là chiêu trò gạ gẫm cũ rích của đám con gái, đúng thật phiền phức."
Nghe xong câu nói mà Ôn Nhật Hạ muốn tiền đình tới nơi, cô không thể không ngẩng mặt nhìn lên tên đàn ông vừa thốt ra mấy câu nói tự mãn, tự luyến kia xem dung nhan thật sự thế nào, sau đó mới để lộ nụ cười khinh khỉnh.
"Anh bị ảo à? Chỗ xe bị trầy xước kia muốn bồi thường bao nhiêu, nói đi tôi trả." Vừa nói, Ôn Nhật Hạ vừa lục ví lấy thẻ.
"Bồi thường? Xe này phiên bản giới hạn, cô có chắc mình đủ tiền để đền?"
"Ý anh là chê tôi nghèo không đủ tiền bồi thường cho anh vì anh là người có tiền nên đi xe sang xài đồ hiệu đúng không?"
"Còn phải hỏi." Anh ta tiếp tục tự đắc.
"Thế thôi cảm ơn." Ôn Nhật Hạ nói rồi liền quay lưng đi.
"Ê nhỏ kia, quay lại đây bảo." Người đàn ông mặt xuống sắc nhìn cô.
"Còn gì nữa à?" Cô thản nhiên đáp.
"Đã nói chuyện bồi thường xong chưa mà đi rồi?"
"Bồi thường gì nữa? Anh chê tôi nghèo không đủ tiền bồi thường rồi còn gì."
"Tôi nói khi nào?"
"Thì khi nãy. Nè bây giờ tôi hỏi anh, ý anh là đang chê tôi nghèo không đủ tiền bồi thường cho anh đúng không?"
"Ừ."
"Thế thì đúng rồi đó, tại anh chê mà."
Một chữ "ừ" giải quyết xong cả vấn đề. Rõ ràng anh là người bị thiệt hại mà giờ phải ôm ấm ức nhìn theo người phụ nữ đang ung dung rời đi kia, thậm chí lát nữa còn phải mang xe đi sửa bằng tiền túi. Oái oăm hơn khi mà đây là lần đầu tiên có một cô gái dám trả treo, chọc tức anh.
Sau sự cố, Ôn Nhật Hạ cứ tưởng cả hai sẽ không bao giờ gặp lại nhau vì vốn dĩ quả đất này vừa to vừa rộng. Nào ngờ, khi cô ngồi vào bàn ăn với bà nội và bà Lý còn chưa kịp hỏi nhau câu nào thì người đàn ông kia lại từ xa đi tới.
"Ơ, anh chê mà lại theo tôi vào tận đây cơ à?"
Ôn Nhật Hạ cất câu nói, hai bà đều nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, riêng người đàn ông lại hơi cười nhạt, rồi nhanh chóng quay sang chào hỏi người lớn.
"Chào bà, cháu là Nhan Chấn Hạo."
"Bà Kim, cháu trai của tôi đó." Bà Lý không giấu được nét mặt hãnh diện khi giới thiệu về cháu nội của mình.
Và rồi thì Ôn Nhật Hạ cũng lập tức ngộ ra, ậm ừ nhủ với lòng mình rằng trái đất này cũng không to gì mấy.
"Thằng bé đúng là đẹp trai phong độ lại còn lễ phép nữa chứ."
Nghe bà nội khen anh mà Ôn Nhật Hạ sượng trân. Ấn tượng tốt thế này thì cô càng không thể chạy trốn cuộc hôn nhân này rồi.
"Ờ mà hình như hai đứa có quen nhau hả?" Bà Lý dò hỏi cũng vì câu nói khi nãy của cô.
"Dạ không/Dạ có."
Ôn Nhật Hạ bảo không quen, còn Nhan Chấn Hạo lại nói có. Tình huống trông thật dở khóc dở cười.
"Đứa có đứa không rốt cuộc là sao?"
"Dạ thật ra thì con với cô ấy vừa gặp nhau trong bãi đổ xe thôi, cũng nhờ Ôn tiểu thư..."
"Chắc là nhờ nhân duyên đưa đẩy, ý trời an bày nên bọn con mới gặp được nhau trước đó ạ."
Không để Nhan Chấn Hạo nói về chuyện vừa xảy ra ở bãi đổ xe nên Ôn Nhật Hạ vội cướp lời, tất nhiên là vì cô không muốn bản thân để lại ấn tượng xấu trong mắt người lớn. Dù sao thì hình ảnh ngỗ nghịch vừa rồi vẫn không nên để nhiều người biết. Nhưng mà cô "chữa cháy" bằng mấy lời như thế thì hai vị trưởng bối được phen hài lòng.
"Lần đầu gặp nhau đã để lại ấn tượng tốt như thế thì đây đúng là nhân duyên tiền định rồi bà Kim à. Thôi thế này, để tôi quay về bảo tụi nhỏ sắp xếp sính lễ mang tới nhà bà rồi mình coi ngày lành tháng tốt cho hai đứa nó thành hôn luôn, bà thấy sao?"
"Dù gì thì chuyện này cũng đã được chúng ta hứa hẹn từ trước, giờ coi như chọn ngày thực hiện thôi mà." Bà Kim cười tán thành.
Nói là buổi hẹn cho hai người trẻ biết mặt nhau vậy chứ trong lòng hai bà đã sớm đưa ra quyết định kết duyên cho đôi trẻ như lời hứa hẹn năm xưa.
Ôn Nhật Hạ thấy Nhan Chấn Hạo cứ im im như đồng ý làm cô cũng cau mày khó hiểu. Lẽ nào anh cũng muốn cưới cô làm vợ thật sao? Mới gặp đã cưới, hôn nhân không tình yêu mà anh cũng chịu?
"À ừm dạ... hai bà không cần hỏi ý tụi con sao ạ?"
"Ờ nhỉ, ý của Hạ Hạ thế nào ta còn chưa biết chứ ý của Hạo Hạo nhà bà thì thằng bé đã đồng ý nên nó mới chịu đến đây đó." Bà Lý vẫn rất vui vẻ và nở mày nở mặt vì có cậu cháu trai quá ngoan ngoãn.
Ôn Nhật Hạ quay sang nhìn bà nội, cô biết bà đang lo lắng, sợ cô không chịu nghe lời, nhìn ánh mắt đầy hy vọng của bà, cô chỉ còn cúi đầu chịu trận.
"Hạ Hạ của tôi cũng đồng ý nên mới có mặt ở đây, đúng không con?"
"Vâng! Nhưng chuyện hôn sự trọng đại vẫn không nên quyết định quá vội vàng, cháu muốn có thêm chút thời gian để xác định kỹ hơn..."
Đến phút chót, Ôn Nhật Hạ vẫn chọn làm theo ý mình, khiến bầu không khí chợt trở nên ngột ngạt, khó xử.
Lén đưa mắt nhìn cô, Nhan Chấn Hạo lại âm thầm nhếch mép. Kiểu như cuối cùng cũng trả được mối thù vài phút trước.
Một tháng sau...
"Nói đi, anh muốn gì ở tôi?"
Đó là câu hỏi Nhan Chấn Hạo nhận được từ Ôn Nhật Hạ sau khi kết thúc lễ cưới và quay trở về phòng riêng tại Nhan gia.
"Cô tự nhìn lại mình xem từ trên xuống dưới có chỗ nào thu hút người khác không mà hỏi tôi muốn gì." Anh khinh khỉnh đáp.
"Thế anh đồng ý kết hôn với người không chút đặc biệt thu hút như tôi làm gì để bây giờ chung cảnh cá mè một lứa." Ôn Nhật Hạ cũng nào chịu thua.
Cô đứng, anh thì ngồi, nói qua nói lại không ai nhường ai.
"Vậy cô thì sao? À mà chắc chắn do thấy tôi đẹp trai nên cầm lòng không được."
"Đẹp đâu không thấy chỉ toàn thấy một tên ảo tưởng vừa khùng vừa điên đang ở ngay trước mặt."
Như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt người đàn ông khiến anh hoá đá, bởi lẽ đây là lần đầu tiên có người dám nói anh khùng điên ảo tưởng, trong khi chỉ cần Nhan Chấn Hạo anh đặt một chân ra đường thôi cũng khiến biết bao cô nàng say đắm ngất ngây rồi.
"Cô..."
"Cô tôi cái gì, anh đúng là cái đồ đáng ghét. Đang yên đang lành lại xuất hiện làm gì chứ."
Ngay lúc này, Ôn Nhật Hạ thật sự quá buồn bực, bức rứt trong người. Lấy chồng, làm dâu, rời xa bà nội, sao mà mọi thứ lại tới nhanh như thế chứ? Cô còn chưa kịp có mối tình vắt vai, chưa biết thế nào là yêu một người đã phải lực bất tòng tâm về làm vợ người ta, giờ bảo cô không chán ghét cũng không được.
"Không muốn sao ngay từ đầu không từ chối đi." Nhan Chấn Hạo nhàn nhạt lên tiếng.
"Tôi mà từ chối thì bà nội từ tôi, bà còn tuyệt thực hết hai ngày chỉ để ép tôi lấy anh, bà muốn tốt cho tôi nhưng chắc gì đã tốt đâu. Còn anh nữa, rõ ràng có thể dễ dàng không chấp thuận cuộc hôn nhân này, vậy mà không làm, tôi không tin anh ngoan như lời đồn."
"Ngoan thật mà, ngoan mới khiến bà vui." Anh đáp thẳng mà cô thì đập trán bất lực.
Kết hôn với người không yêu, sao anh có thể bình thản tới thế chứ?
"Qua đây xem cái này đi." Nhan Chấn Hạo mở hộc tủ lấy ra một số giấy tờ gì đó rồi đặt trên bàn chờ cô qua xem.
"Hợp đồng hôn nhân?" Hai mắt Ôn Nhật Hạ lập tức phát sáng khi nhìn thấy tiêu đề trên tờ giấy A4.
"Người tôi yêu còn đang bận học bên Mỹ. Vậy nên cuộc hôn nhân này cũng chỉ để bà nội vui lòng, sau khi bạn gái tôi trở về thì mọi chuyện sẽ kết thúc."
"Thời hạn?"
"Một năm, chính xác là 364 ngày, trước khi bạn gái tôi về nước một ngày thời hạn hợp đồng sẽ kết thúc."
Chi tiết rõ ràng như thế cũng đủ thấy Nhan Chấn Hạo trân trọng mối quan hệ yêu đương của mình như thế nào, ngược lại xem nhẹ cuộc hôn nhân này đến nhường nào.
Cơ mà không sao, Ôn Nhật Hạ căn bản cũng chẳng quan tâm, cô còn đang thấy vui mừng nữa là đằng khác.
"Sau khi chấm dứt hợp đồng, bên A sẽ được bồi thường 50 tỷ. Bên A, là tôi?"
"Không thích sao? 50 tỷ bồi thường cho một năm thanh xuân nhưng đủ cho cô sống tốt đến già." Nhan Chấn Hạo thoải mái trả lời.
Nhị thiếu trâm anh thế phiệt mà, 50 tỷ đối với anh có là gì, thế mà khi xem xong nội dung và trước khi ký tên Ôn Nhật Hạ lại thản nhiên gạch bỏ điều khoản cuối cùng cũng như từ chối số tiền 50 tỷ cho hai năm thanh xuân kia.
"Tôi hoàn toàn đủ khả năng trở thành phú bà nên không cần nhận số tiền này."
"Dù gì thì làm dâu ít nhiều cũng chịu thiệt thòi, hơn nữa đối với cuộc hôn nhân do bà nội sắp đặt này mẹ tôi lại không đồng ý, nên bà ấy sẽ không vui khi gặp cô đâu, nên cân nhắc kỹ xem có cần lấy tiền bồi thường không."
"Vậy thì để xem thời gian tới mẹ anh đối với tôi như nào đã."
Gánh nặng trong lòng như được trút bỏ khiến tâm tình Ôn Nhật Hạ nhanh chóng trở lại vui vẻ, hồn nhiên. Mà thật ra thì Nhan Chấn Hạo cũng nhẹ lòng, vì ban đầu anh chỉ sợ gặp phải người vừa gặp đã yêu anh thôi, như vậy hôn nhân sẽ day dưa khó dứt gây nhiều phiền toái.
"Tuy tôi hơn cô hai tuổi nhưng có thể xem như bạn bè. Ở đây cần gì cứ nói với tôi, chỉ cần những lúc không có ai cô đừng vì một phút say nắng trước nhan sắc quá đổi ưu tú của tôi mà phát sinh tình cảm là được."
Rồi rồi, bệnh tự luyến lại tái phát. Anh nói xong mà Ôn Nhật Hạ chỉ biết lắc đầu.
"Ừ thì cứ cho rằng anh cũng có tí nhan sắc đi, cơ mà nhan sắc đỉnh cách mấy cũng không cứu vớt được căn bệnh trong người anh đâu."
"Bệnh? Tôi bệnh gì?"
"Bệnh ảo tưởng, tự luyến đó. Làm như mình đẹp cái ai nhìn cũng muốn yêu vậy. Xin lỗi nha, bà đây chê anh không phải gu."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play