Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hàm Chi

1 . Hàn Tĩnh Chi

Kinh thành Đại Hạ ...

Tháng tư không khí trong lành mang theo hương hoa nhàn nhạt đã bị cơn mưa lớn rột rửa .

Giờ Dậu* đường lớn kinh thành được bao phủ bởi màn mưa dày đặt , cuồng phong nổi lên quét qua làm người đi đường vội rụt cổ , bước chân cũng trở nên gấp gáp .

(*) 17h - 19h .

Không ai để tâm đến một nữ nhân vẫn bước đi chậm rãi dưới màn mưa , nhìn kỹ sẽ nhận ra bước chân của nàng có chút siêu vẹo lung lay như sắp ngã .

Bộ y phục sờn củ ướt đẫm bó sát khắc hoạ thân hình nữ nhân mảnh khảnh gầy yếu .

Mái tóc dài đen tuyền của nàng cũng dính bết lại trên lưng , làn da trắng nhợt thiếu sức sống không dấu được nhan sắc xinh đẹp ẩn phía sau .

Vóc dáng nhỏ nhắn ngũ quan thanh tú diễm lệ không mang tục khí , nàng hệt như đoá lan chớm nở nơi thâm cốc vừa thanh cao lại chói loá trong đêm , nếu trên người nàng thêm chút da thịt không gầy yếu như hiện tại , có lẽ bốn từ băng thanh ngọc khiết* rất hợp với nàng .

(*) Trong như băng sạch như ngọc .

Làn da trắng như tuyết trên đỉnh băng sơn , mày liễu tựa tranh , đôi mắt hạnh nhuộm một màu bi thương , môi anh đào vốn hồng nhuận căng mọng nay lại trắng bệch .

Thiếu nữ cô độc giữa màn mưa hệt như cành liễu yếu ớt bị gió sương vùi lấp đong đưa sắp gảy , càng tăng thêm vài phần đáng thương khiến người nhìn khó lòng kìm chế muốn lao đến bảo hộ .

Đôi môi anh đào trắng bệch đang mím chặt đủ thấy nàng là đang gắng gượng , bước chân xiêu vẹo giữa chừng phải dừng lại lấy sức sau đó tiếp tục đi về phía trước .

Qua một khắc rốt cuộc trước mắt cũng hiện ra cánh cổng phủ cao lớn sơn son thiếp vàng ghi bốn chữ ' Đoan quốc công phủ ' .

Nữ nhân hai mắt lập tức bừng sáng dồn hết sức lực vào đôi chân chạy nhanh về phía cổng phủ , nhưng đi chưa bao lâu lúc bước lên thềm đá lại hụt chân , cả người nàng ngã nhào về phía trước đầu gối lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhứt .

Cả người như đến cực hạng cuối cùng nàng chỉ kịp móc trong ngực ra miếng ngọc bội hai mắt liền tối sầm bất tỉnh .

Trước khi hoàn toàn mất ý thức nàng mơ hồ thấy bóng dáng hai hộ vệ canh cửa bước về phía mình ...

Khung cảnh thay đổi từ màu đen đặc hoá thành ánh sáng chói loá làm nàng phải dùng tay che mắt lại , giây sau lại biến đổi khiến nàng ngây ngẩn không tin vào mắt mình .

Trước mắt chính là căn trạch viện nhỏ bao bọc khoảng sân rộng , bên phải trồng cây ngô đồng hơn mười năm , nhánh cây lớn đưa ra treo bàn đu dây , bên trên tiểu nữ oa ước chừng ba tuổi được Phụ Thân đẩy phía sau , không quên cẩn thận che chắn để nữ oa khỏi ngã .

Bộ bàn ghế gần đó ngồi hai nữ nhân , một người tóc hoa râm ánh mắt hiền từ nhìn tiểu hài tử trên xích đu nở nụ cười hoà ái .

Người còn lại là một phụ thân chừng hai mươi lăm , hai má thoáng ửng hồng trong mắt đều là hạnh phúc nhìn đôi phụ tử trước mặt .

Một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ , chốc chốc lại vang lên tiếng tiểu hài tử cười trong trẻo , khung cảnh vốn yên bình lập tức hoá thành cảnh quạnh quẽ .

Cây ngô đồng trọi lá đứng chịu gió lạnh của mình đông , căn trạch viện đang tràn ngập tiếng cười lại hoá thành tiếng khóc xé lòng , cửa treo đèn lồng trắng lụa trắng đầy chính đường ở giữa đặt quan tài bằng gỗ , linh vị khắc ái thê chi vị ...

Nam nhân trung niên ôm quan tài không nhúc nhích , đôi mắt nhắm nghiền tựa đầu vào vách quan hai hàng lệ lặng lẽ tuôn rơi .

Không cử động , không một âm thanh phát ra chỉ có giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi , thê lương đến não lòng .

Trước quan tài Lão nhân ngồi trên ghế tay chống gậy ánh mắt đầy bi thương nhìn nhi tử đang ôm quan tài , thi thoảng nhìn sang tấm bài vị mới khắc lại nhìn đứa cháu gái vẫn ngây thơ mặt áo tang quỳ bên chậu lửa liên tục cho giấy tiền vào mà không kìm được nước mắt .

Cảnh tang thương đủ làm người đau lòng không nghĩ đến cảnh tượng lần nữa biến hoá , mà lần này không còn hình dáng nam nhân ôm quan tài nữa mà là tiểu cô nương tầm mười tuổi , hai búi tóc nhỏ tán loạn đầu gục vào quan tài gào khóc đầy đau đớn .

Lão nhân lần này không bình tĩnh ngồi trên ghế được nữa , bà ngồi phệch xuống nền đốt giấy tiền cho nhi tử , ngẩn đầu nhìn đứa cháu nhỏ đang chìm đấm trong nỗi đau mất Phụ Mẫu , lời an ủi chỉ đành nuốt vào trong .

Tiểu cô nương khóc đến mệt mỏi tựa lưng bên quan tài được Tổ Mẫu đỡ lấy dỗ dành , nói là dỗ dành thật chất Tổ tôn hai người ôm nhau lặng lẽ rơi nước mắt .

Cảnh bên ngoài bị bóng đêm bao phủ bên trong trạch viên nhỏ Tổ tôn hai người đang dùng bữa tối , lúc này cửa bên ngoài bị người đạp mở , tiểu cô nương bất ngờ giật thót người một cái đánh rơi đũa trên tay .

Khi nhìn thấy người đến tiểu cô nương lẫn Tổ Mẫu không kìm chế được tức giận , nhưng chưa để bọn họ chờ lâu nữ nhân ở cửa đã tiến vào vừa uy hiếm vừa doạ dẫn , tiểu cô nương bị Tổ Mẫu bịt chặt hai tai không nghe được bà và nữ nhân kia nói những gì , chỉ thấy sắc mặt Tổ Mẫu ngày càng khó coi nữ nhân kia lại cười tươi .

Sáng hôm sau Tổ Mẫu dẫn nàng mang theo tay nảy ngồi xe ngựa ra khỏi huyện Hoài Dương , bà chỉ nói bọn họ phải dọn nhà đến thôn Bình An .

Về sau trong căn nhà tranh nhỏ ở cuối thôn Bình An xuất hiện hai bà cháu nương tựa vào nhau sinh sống , cũng may căn nhà tuy nhỏ nhưng bên trong xem như có đủ đồ dùng , miễn cưỡng có thể sống qua ngày .

Dựa vào bạc còn lại trong người Lão nhân gia làm điểm tâm cùng cháu gái đem lên trấn trên bán , bạc kiếm được chỉ đủ ăn đủ mặc nhưng Tổ tôn hai người trôi qua khá an ổn .

Từ khi Mẫu Thân mất Phụ Thân không rõ vì sau dồn hết tâm trí vào nàng , năm tuổi đã học chữ đọc sách trong năm năm ngắn ngủi nàng đã học được không ít , từ khi chuyển đến thôn Bình An mỗi ngày nàng cùng Tổ Mẫu làm điểm tâm lên trấn bán , buổi chiều lại chăm chỉ luyện chữ đọc sách không gọi là hiểu biết sâu rộng như Phụ Thân từng kỳ vọng , nhưng sách người để lại nàng gần như đều học thuộc .

Ngày tháng yên bình không bao lâu lần nữa thiếu nữ vừa cặp kê lại hứng chịu nỗi đau xé lòng khi người thân duy nhất qua đời .

Đếm ấy trời mưa tầm tả gió thổi cỏ lay kèm theo tiếng sấm chớp liên tục , trong căn nhà nhỏ quen thuộc Lão nhân nằm trên giường củ , thiếu nữ thân hình mảnh mai vũ phục bên chân giường khóc nức nở .

Lão nhân cầm chặt tay cháu gái vẫn cười hoà ái trấn an nàng .

" Chi Chi đừng khóc Tổ Mẫu đã lớn tuổi ngày này sớm muộn cũng sẽ đến "

" Khụ Khụ ..."

Thiếu nữ hoảng hốt vuốt ngực cho bà giọng khẩn thiết :" Tổ Mẫu người đừng nói như vậy , đừng bỏ tiểu Chi hức hức ..."

Lão phu nhân thở từng hơi mệt nhọc đưa tay còn lại chỉ hướng bàn đặt linh vị nhi tử , nhi tức .

" Chi Chi đến phía sau bài vị mang hộp gỗ đỏ đến đây "

Thiếu nữ run rẩy chống người dậy nhanh chân đến sau bài vị Phụ Mẫu lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ mang đến giường .

Lão phu nhân nghiên người dùng chút sức lực yếu ớt cuối cùng nói với nàng .

" Chi Chi Tổ Mẫu đã đi qua một đời người nếm trãi đủ thứ mùi vị có thể nhìn thấy con trưởng thành đã không còn tiếc nuối "

Bà chỉ tay vào hộp gỗ giọng yếu ớt nói .

" Bên trong đây là ngọc bội và thư tay của một vị bằng hữu Phụ Thân con từng giúp , người nọ để lại thứ này làm tín vật , con hãy mang theo hai thứ này đến kinh thành họ là người tốt nhất định sẽ giúp đỡ con "

" Về sau Chi Chi của Tổ Mẫu phải sống thật tốt tương lai gả cho người biết yêu thương chăm sóc con . Đợi khi Tổ Mẫu đi con cứ xem thư bên trong sẽ biết nên làm gì , bên ngoài đầy rẫy kẻ xấu con tính tình dịu dàng thiện lương sẽ bị người bắt nạt "

" Nhớ không được tin bất kỳ người nào cũng đừng nhìn mặt mà suy đoán , con người chung quy vẫn cách một lớp da , trước mắt chúng ta chẳng phải có hai súc sinh kia hay sau . Cùng huyết thống thì thế nào chỉ cần đủ lợi ích lương tâm cũng không đáng mấy đồng "

" Khụ khụ khụ ... Tổ Mẫu vô dụng năm xưa chỉ có thể dùng cách thoã hiệp mang theo con đến đây , hiện tại con đã lớn mà Tổ Mẫu sắp ... Sắp không qua khỏi "

" Chi Chi nhất định phải mang theo thứ này đến kinh thành , đừng đau buồn Tổ Mẫu chỉ muốn con được sống tốt , ta và Phụ Mẫu con trên trời sẽ phù hộ cho con bình bình an an ..."

Nói xong bà chỉ kịp sờ má đứa cháu gái đáng thương lần cuối đã ngã người xuống hai mắt nhắm nghiền , một giọt nước mắt lăn dài trên khoé mắt môi nở nụ cười từ ái quen thuộc .

Tổ Mẫu nàng đã đi ...

Hàn Tĩnh Chi ngữa mặt gào khóc đầy thống khổ gần như hoảng loạn như ngây dại , tiếng gió thổi mưa rơi cùng tiếng sấm chớp lấn ác đi tiếng khóc trong căn nhà nhỏ .

Chưa rõ ngày tháng sau này phải đối mặt những gì nhưng nàng đều sẽ cố gắng sẽ không để Tổ Mẫu , Phụ Mẫu trên cao thất vọng ...

Cái tên Tĩnh Chi Phụ Thân đặt chính mong nàng trở thành nữ nhân kiên cường mạnh mẽ , mong nàng có thể trãi qua cuộc sống bình an nhẹ nhàng .

Dường như nàng lại không thể trãi qu cuộc sống Phụ Thân an ổn từng mong đợi ...

Dưới sự giúp đỡ của người trong thôn Tổ Mẫu được hạ táng , nhìn từng gào đất dần che khuất cổ quan tài mỏng tâm trạng nàng cũng hoàn toàn chìm theo .

Qua hai ngày Nhị thúc Nhị thẩm đến cửa tìm nàng , Hàn Tĩnh Chi nhìn hai người chiếm lấy nhà của nàng đuổi Tổ tôn nàng đi mặt không cảm xúc .

Nhìn bọn họ mang theo vẻ mặt tươi cười đến cửa , lời trong lời ngoài có ý đón nàng về Hàn Tĩnh Chi liền hiểu bọn họ muốn bán nàng đi , dứt khoát cầm gậy đuổi bọn họ ra khỏi nhà .

Cứ tưởng ăn mấy gậy của nàng bọn họ biết an phận nhưng không , chưa được bao lâu lại tìm đến còn dẫn theo vị Phu Nhân ăn mặc cao quý .

Hàn Tĩnh Chi cả người lạnh lẽo mắt phóng hàn ý nhìn người đến , trái với gương mặt giả tạo của Nhị Thúc Nhị thẩm vị Phu Nhân kia lại cười hoà ái thân thiện nàng có cảm tưởng như nụ cười Tổ Mẫu .

2. Đoan Quốc Công Phủ

Hoá ra người đến là Phu Nhân quan tri huyện Hoài Dương muốn cưới nàng cho nhi tử bà ta .

Hàn Tĩnh Chi liếc mắt đến chỗ Nhị thúc Nhị thẩm chỉ thấy họ cười nịnh nọt nhìn nàng , còn vị Phu Nhân này trong mắt đều là hoà ái dễ gần .

Nàng không nói nhiều cũng không từ chối , chỉ qua loa vài câu đuổi người đi .

Thật chất Hàn Tĩnh Chi nào tin lời Phu Nhân kia nói , bà ta là Phu Nhân tri huyện nhi tử là tú tài lại sắp thi hương tiền đồ rộng mở , còn nàng chỉ là nữ nhân mồ côi không Phụ Mẫu .

Không lý do gì bà ta cưới nàng cho nhi tử , cho dù vì nhan sắc thì với thân phận của mình Hàn Tĩnh Chi tự biết mình chỉ đủ làm thiếp , người làm quan đương nhiên muốn lấy thê tử có gia thế , mới có lợi cho con đường sau này .

Hôm sau nàng liền trở lại huyện Hoài Dương cách thôn Bình An hơn ba canh giờ đi đường , vào đến thành nàng quay lại nhà củ đứng từ xa ngắm nhìn .

Bên ngoài chỉ thấy tường vây bao quanh không còn bóng dáng cây ngô đồng , dường như mọi thứ đã được sửa đổi không còn chút gì quen thuộc .

Hỏi người xung quanh nàng mới biết thì ra Nhị thúc chiếm đoạt căn nhà này là muốn bán cho người khác , chủ nhân hiện tại của căn nhà đã cho xây lại toàn bộ .

Lúc nàng rời đi chỉ mười tuổi dáng người nhỏ nhắn của nàng trông không khác tiểu cô nương cùng tuổi là bao .

Đương nhiên người trước mặt không nhận ra ...

Hàn Tĩnh Chi trở lại thôn Bình An đã là tối muộn , nàng mang theo cơn giận giữ quay về nhanh chống thu dọn chút y phục , cẩn thận gói ba bài vị người thân lại ngay trong đêm bỏ trốn .

Cưới thê cho nhi tử gì chứ chỉ là lừa gạt , tri huyện đã bốn mươi căn bản không có nhi tử , vị Phu Nhân kia muốn nàng gả cho tri huyện làm thiếp giúp sinh hài tử mới đúng .

Sở dĩ chọn nàng là vì khi lên trấn trên bán điểm tâm vô tình lão ta nhìn trúng nàng .

Tuy gia cảnh nghèo khó chỉ mặc áo vải thô vẫn không dấu được dung nhan xinh dẹp , làn da mịn màn phía sau , lão tri huyện vốn nổi danh háo sắc hậu viện một thê năm thiếp , không đến mức bắt ép dân nữ nhưng lão ta sẽ âm thầm dùng thủ đoạn phía sau uy hiếp , chưa đến vài ngày nhất định sẽ lấy được người về .

Sở dĩ chờ đến hôm nay cũng vì Tổ Mẫu vừa qua đời hắn là sợ xui xẻo nên mới gắng nhịn vài hôm .

Phụ Thân dạy nàng đọc sách viết chữ không phải để làm thiếp , hơn nữa nàng đã hứa với Tổ Mẫu nhất định sẽ sống tốt , mà hậu viện tên tri huyện kia nào phải nơi tốt lành .

Vốn còn định qua thất đầu của Tổ Mẫu nàng sẽ đến kinh thành , nhưng xảy ra chuyện này dân không đấu lại quan , thôn Bình An thuộc quyền cai quản của tri huyện Hoài Dương .

Theo lời vị thẩm thẩm kia lén nói với nàng lão ta không thoã hiệp được sẽ dùng kế cưỡng đoạt trước nạp về sau , hai vị thiếp thất vừa cưới cũng là như vậy .

Lão cầu nhi tử đến phát điên nếu họ chưa hoài nhi tử lão vẫn sẽ tiếp tục , mà mục tiêu tiếp theo chính là nàng .

Hàn Tĩnh Chi thay một thân y phục củ kỷ trên mặt bôi than đen che dấu làn da trắng mịn , đứng ngắm nhìn căn nhà nàng từng ở năm năm lần cuối , không do dự xoay người bỏ đi .

Nàng chọn đi đường núi vòng một vòng lớn qua huyện Hoài Dương đi về hướng kinh thành .

Trước khi quay lại nàng đã mua một tấm bản đồ Đại Hạ , chỉ cần dựa theo nó đi hai tháng có thể đến được kinh thành .

Nàng không đủ bạc để thuê xe chỉ đành gắng gượng đi bộ , nhờ than đen mang theo suốt dọc đường không gặp trắc trở , cả người nàng rách nát củ kỷ chỉ khiến người khác cách xa .

Lúc đến ngoài cửa thành nàng tìm nơi thay y phục tắm gội qua loa mới vào kinh , nhưng lúc này tinh thần lẫn thể xác nàng đều mệt mỏi , gặp phải mưa lớn chỉ có thể gượng đến cổng quốc công phủ thì đã ngã quỵ .

Hàn Tĩnh Chi mơ một giấc mơ dài hồi tưởng lại người thân , nhớ lại từng thời khắc vui vẻ cùng Tổ Mẫu Phụ Mẫu , đến khi bọn họ điều biến mất , trạch viện nhỏ quen thuộc thay bằng ngôi nhà lạ lẫm , cây ngô đồng nơi Phụ Thân tự làm bàn đu dây cho nàng cũng không còn ...

Cơn đau quen thuộc từ tâm truyền đến nàng gục ngã trước mộ người thân gào khóc đầy đau khổ ...

Trong căn phòng xa lạ bàn ghế giường tủ đều dùng gỗ thượng hạng , vật trang trí bày biện xung quanh đều đắc đỏ xa hoa , đủ biết chủ nhân nơi này không chỉ giàu có mà địa vị cũng cao .

Trên giường lớn rèm lụa được vén lên lộ ra dung nhan nữ tử xinh đẹp ngũ quan thanh tú , hai mắt nhắm nghiền đang lâm vào hôn mê .

Chỉ tiết vẻ đẹp ấy lại bao phủ sự bi thương cả người gầy yếu trắng nhợt .

Bên cạnh giường một vị Phu Nhân đang ngồi trên ghế nhìn nàng chăm chú , khoé mắt ửng đỏ đầy thương tiếc .

Bà có gương mặt trái xoan phúc hậu , dù tuổi ngoài tứ tuần nhưng da dẻ mịn màng không tỳ vết , chắc hẳn bảo dưỡng vô cùng tốt .

Phía sau nữ nhân tầm hai mươi dáng người yểu thiệu thướt tha , vẻ ngoài toát ra khí chất thanh cao lại dịu dàng đức hạnh .

Mỗi cái liếc mắt nhấc tay thoát ra phong thái thế gia , hai người ăn vận phục sức đến gót hài đều cho thấy thân phận cao quý .

Thấy Phu Nhân lo lắng hốc mắt ửng đỏ nữ nhân phía sau đặt tay lên nhìn bà an ủi .

" Mẫu Thân đừng lo , đại phu đã nói Hàn cô nương chỉ là thân thể suy yếu không được ăn uống nghĩ ngơi đầy đủ nên mới hôn mê đoán chừng sẽ tỉnh lại nhanh thôi "

Người lên tiếng là Thế Tử phi Đoan quốc công phủ Liễu thị , người ngồi trước mặt là Bà Mẫu của nàng quốc công phu nhân Hà thị .

Hà thị biết nhi tức không nỡ thấy bà đau lòng nên mới an ủi , cũng dịu giọng trả lời .

" Ta biết , nhưng nhìn con bé thành ra như vậy Mẫu Thân không kìm được nhớ đến Phụ Mẫu con bé năm xưa đã giúp đỡ ta thế nào ... Làm sao lại ra nông nổi này chứ một mình con bé đến kinh thành lẽ nào ..."

Liễu thị vỗ vỗ tay cắt ngang lời chưa kịp nói của Hà thị .

Nàng ta biết Bà Mẫu tâm địa lương thiện làm người đặt nhân nghĩa chữ tính lên đầu , nàng cũng nghe qua về chuyện trước đây Bà Mẫu kể lại , cũng biết vị cô nương trên giường là ai .

Liễu thị vừa định nói tiếp bên tai nghe tiếng nức nở truyền đến .

" Mẫu Thân , Phụ Thân , Tổ Mẫu đừng bỏ Chi Chi ... Hức Hức đừng bỏ Chi Chi mà ...."

Liễu thị , Hà thị hai mặt nhìn nhau không dấu được lo lắng .

Hà thị nhìn nước mắt từ khoé mắt Hàn Tĩnh Chi liên tục rơi rất nhanh đã ướt một bên tóc mai , giọng nức nở của nàng càng lớn gần như hoảng loạn .

Bà nhẹ lay vai nàng gọi :" Tĩnh Chi con mau tỉnh dậy đi đừng làm Bá Mẫu lo lắng "

Hàn Tĩnh Chi được lay gọi từ từ mở mắt , hốc mắt đã ngập nước theo cử động đồng tử giọt nước mắt thanh tỉnh rơi xuống .

Nhận ra đỉnh giường xa lạ nghe giọng người bên cạnh gọi nàng quay sang , chỉ thấy người gọi mình là vị Phu Nhân vẻ ngoài dịu dàng .

Hà thị thấy nàng tỉnh lại thở phào nhẹ nhỏm tay chấp lại để trước trán vái vài lần .

" Đa tạ Phật Tổ phù hộ con bé đã tỉnh lại "

Bà quay sang nhìn Hàn Tĩnh Chi .

" Tĩnh Chi con thấy trong người thế nào đã đở hơn chưa "

Chưa đợi nàng trả lời đã dặn dò tỳ nữ :" Ngọc Mai mau đến nhà bếp mang tổ yến ta đã dặn hầm trước đến đây "

Hàn Tĩnh Chi lúc này mới nhận thấy bên cạnh vị Phu Nhân này còn một nữ nhân búi tóc phụ nhân , nàng chống đở người ngồi dậy Hà thị liền đưa tay đỡ lấy nàng miệng tươi cười thân thiết .

" Từ từ đã con vừa tỉnh dậy không cần vội "

Bà nói xong đỡ Hàn Tĩnh Chi tựa lưng lên gối , hơi khom người quan sát nét mặt nàng , chưa rõ bà thấy gì nhưng sau đó liền gật đầu cười nói .

" Quả thật rất giống , con và Mẫu Thân mình giống nhau như đúc . Nhìn xem đôi mắt hạnh này cùng đôi môi anh đào như cùng một khuôn khắc ra "

Lời nói vừa ra Hà thị mới sựt nhớ lúc nàng đến trong tình trạng ướt sủng , nhiều ngày mệt mỏi đến mức hôn mê hai ngày .

Nhìn gương mặt tái nhợt , mắt hơi cụp xuống của nàng Hà thị liền hối hận .

" Con đừng suy nghĩ gì là do Bá Mẫu lỡ lời "

Hàn Tĩnh Chi cố liên tưởng gương mặt bản thân thành Mẫu Thân , nàng đã không còn nhớ bà nữa có lẽ khi đó nàng quá nhỏ .

Trong khí ức của nàng chỉ có bóng dáng Mẫu Thân mơ hồ không rõ khuôn mặt , chỉ như vậy cũng đủ biết bà rất xinh đẹp .

Ngẩn đầu nhìn Phu Nhân trước mắt lại nhìn nữ nhân bên cạnh , nàng cất giọng hơi khàn vì hai ngày chưa uống nước .

" Phu Nhân người là ..."

Hà thị quên mất bản thân kích động khi thấy nàng tỉnh , chưa tự giới thiệu chẳng trách trong mắt Hàn Tĩnh Chi đều là mờ mịt .

" Con cứ gọi ta là Bá Mẫu , đây là trưởng tức của ta con cứ gọi nó là Liễu Tỷ Tỷ "

" Đây là Quốc Công phủ "

Hàn Tĩnh Chi liếc nhìn y phục trên người hai người trong lòng đã có suy đoán .

" Người là Phu Nhân Quốc Công phủ "

Hà thị có chút mờ mịt hỏi :" Phụ Mẫu con lẽ nào chưa nói về thân phận chúng ta "

Hàn Tĩnh Chi gật đầu :" Tổ Mẫu muốn tiểu nữ đến kinh thành , trên thư chỉ ghi là Lăng gia "

Hàn Tĩnh Chi đã chứng thực được suy đoán trong lòng nghĩ thầm Phụ Mẫu nàng chỉ là dân thường gia cảnh sa sút lý nào có quen biết với Quốc Công phủ .

Hàn Tĩnh Chi kéo chăn vừa định xuống giường tay đã bị Hà thị giữ lại .

" Nha đầu này ta biết ngay là con sẽ làm như vậy , giữa Quốc Công phủ và Hàn gia giao tình rất tốt , nhà con còn có ơn cứu mạng với chúng ta "

Liễu thị từ đầu mắt không rời Hàn Tĩnh Chi sau khi nàng tỉnh lại mọi cử động đều thu trong mắt .

Nàng xuất thân Hầu phủ có gia thế trong kinh , từ nhỏ học tập lễ nghi quy củ rất biết cách nhìn người .

Nàng nhận ra vị cô nương trước mắt này thật sự bất ngờ khi nghe Bà Mẫu nhận là Phu Nhân Quốc Công phủ , lẽ nào Phụ Mẫu nàng chưa nói cho nàng nghe chuyện năm xưa .

Nghĩ vậy nàng liền lên tiếng :" Tĩnh Chi muội muội đừng khách sáo , Mẫu Thân đã nói như vậy thì muội cứ an tâm "

Do dự chốc lát nàng cũng lên tiếng hỏi :" Trưởng bối Hàn gia chưa nói về Quốc Công phủ ít nhất cũng từng nhắc qua về Lăng gia , cô nương một mình đến đây đi đường vất vã họ ắt hẳn rất lo lắng "

Hàn Tĩnh Chi thoáng sững sờ vị Thế Tử phi này thật sự rất kinh diễm , gương mặt sắc sảo đôi mắt hoa đào nổi bật trên làn da trắng hồng , đây là nữ nhân đẹp nhất nàng từng thấy .

Khoé môi hơi mỉm cười đáy mắt là một mảnh thật lòng , không giống như Phu Nhân tri huyện và Nhị Thẩm .

Nàng thật thà lắc đầu :" Năm tiểu nữ năm tuổi Mẫu Thân sau khi dâng hương trở về thì bệnh nặng qua đời , năm mười tuổi Phụ Thân trong lúc lên núi không cẩn thận rơi xuống núi cũng qua đời ... "

3 Cô Nương Trong Phủ Ok

Hàn Tĩnh Chi dừng lại giọng cũng buồn bã khi nhớ đến Tổ Mẫu .

" Trước khi mất Tổ Mẫu đã đưa cho tiểu nữ một hộp gỗ bên trong có ngọc bội và thư tay , còn có một con dấu nhỏ ..."

" Tổ Mẫu cũng vì lo lắng ngày tháng sau này ở thôn Bình An không nơi nương tựa bị người làm khó cho nên trước khi mất mới giao tín vật lại , chỉ nói muốn tiểu nữ đến kinh thành tìm bằng hữu của Phụ Mẫu người sẽ giúp tiểu nữ "

" Ban đầu còn chưa biết Lăng phủ ở nơi nào đến khi đưa ra con dấu nhỏ binh lính canh cổng thành mới chỉ đường , tiểu nữ còn nghĩ vị bằng hữu kia là người làm trong Quốc Công phủ "

Hà thị ngỡ ngàng .

Hàn huynh vì sao chưa từng nhắc đến một lời ?

Ngay cả khi qua đời Hàn lão phu nhân cũng không nói ra ?

Hay vì lo lắng Hàn Tĩnh Chi biết thân phận bọn họ sẽ không dám tìm đến ?

Nhưng có một chuyện khác làm bà để tâm hơn trên mặt thoáng nghiêm túc .

" Tĩnh Chi con nói cho Bá Mẫu nghe vì sao con và Hàn lão phu nhân lại ở thôn Bình An , ta nhớ Hàn gia vốn ở huyện Hoài Dương "

Hàn Tĩnh Chi cuối mắt nhìn bàn tay bà đang cầm lấy tay mình , không rõ người trước mặt là thật tình hay chỉ muốn qua loa vì thế lời nói càng thận trọng .

" Là Nhị thúc Nhị thẩm đến cửa không biết đã nói gì nhưng hôm sau Tổ Mẫu liền mang tiểu nữ đến Bình An thôn "

Nhìn nàng kể lại những chuyện đau lòng trên mặt lại bình thản , một cô nương nhỏ tuổi như nàng đã phải trãi qua sinh ly tử biệt khó trách ...

Hà thị lại không kìm được nước mắt .

" Không sau , có Bá Mẫu ở đây từ nay về sau không một ai có thể bắt nạt được con nữa "

Liễu thị bên cạnh cũng không nhịn được khoé mắt ửng đỏ , nàng lớn lên ở kinh thành phồn hoa ngoài học những quy củ cứng ngắt kia ra nàng nào phải trãi qua chút vất vã nào .

Từ khi sinh ra đã có ma ma nha hoàn hầu hạ , đến y phục cũng không cần tự thay .

Nay thấy Hàn Tĩnh Chi tuổi nhỏ đã phải trãi qua nỗi đau mất người thân một đường bôn ba đến kinh thành vất vã nàng cơ hồ đoán được .

Liễu thị liếc nhìn phía chân Hàn Tĩnh Chi ẩn dưới lớp chăn , tâm trạng lúc này khó lòng diễn tả được .

Hai ngày trước nàng cùng Phu Quân từ yến tiệc Vương phủ trở về , vừa đến cửa đã thấy hai hộ vệ đỡ một nữ nhân ngất xỉu .

Người kia ăn vận áo vải nâu đã củ , cả người ướt sủng làn da trắng bệch , gương mặt xinh đẹp kia làm nàng không khỏi sửng sốt .

Hộ vệ nhanh chóng đưa ngọc bội trong tay Hàn Tĩnh Chi đến , Phu Quân vừa nhìn đã nhận ra đây là ngọc bội của Phụ Thân liền mang người vào phủ .

Bà Mẫu vừa thấy ngọc bội bước chân vội vã đến chỗ Hàn Tĩnh Chi , nàng đích thân phân phó nha hoàn thay y phục chăm sóc , cho nên vết thương trên chân Hàn Tĩnh Chi nàng nhìn thấy rất rõ .

Đôi hài gần như mòn hết phần gót bàn chân nhỏ nhắn của nàng đầy vết xướt mới có củ có , có vết thương đã kết vảy chứng tỏ cách đây không lâu .

Lòng bàn chân phồng một mãng lớn đầy máu , không chỉ nàng mà ngay cả đám nha hoàn trong phòng thấy cũng phải hít hà vài tiếng .

Những vết thương này thật sự quá doạ người còn là trên người một cô nương , đau đớn này không phải ai cũng chịu được .

Hà thị xuất thân từ Hà gia một trong những gia tộc lâu đời tại Kim Lăng Phụ Thân là Thái Phó Hoàng Thượng nguyên lão hai triều , dù đã qua đời nhưng địa vị của bà trong kinh vẫn cao hơn mệnh phụ khác một bật .

Người ngoài chỉ thấy bà là Phu Nhân Quốc Công cao quý trên dưới đều muốn kết giao nịnh nọt , không ai nghĩ bà sẽ thương tiếc cho một cô nương khóc đến hoa lê đái vũ* .

*Giống như hoa lê dính hạt mưa vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Trong lúc bầu không khí trùng xuống nha hoàn bê tổ yến đi đến Hà thị nhận lấy đưa cho Hàn Tĩnh Chi .

" Con mau ăn trước đã hai ngày hôn mê còn chưa ăn được gì , ăn xong ngủ một giấc sẽ ổn . Về sau con là cô nương trong Quốc Công phủ cứ an tâm ở lại cứ xem đây là nhà chúng ta như người thân "

Biết nàng không rõ thân phận họ nên mới đến tìm sợ nàng từ chối liền nói tiếp vài câu nhanh chóng đứng lên rời đi .

Liễu thị ngồi xuống ghế dịu dàng cười nói :" Mẫu Thân đang gấp muốn đi tìm Phụ Thân , về sau muội giống như các cô nương trong nhà gọi ta một tiếng Đại tẩu là được "

" Nhân lúc cháo còn nóng muội ăn trước đã để nguội sẽ không ngon "

Hàn Tĩnh Chi nghe Liễu thị nói vậy cuối đầu nhìn chén tổ yến trên tay có chút thất thần .

Nếu lúc Phụ Thân qua đời Tổ Mẫu nói cho nàng nghe về vị bằng hữu này sớm hơn , có phải Tổ tôn hai người sẽ được giúp đỡ an ổn sống tại nhà củ , mà Tổ Mẫu sẽ không vì vậy mà vất vã .

Có phải người hiện tại vẫn còn sống !

Hà thị đi nhanh đến chính chính sảnh vừa đi vừa lau nước mắt , đám hạ nhân trong phủ cũng là lần đầu nhìn thấy không khỏi tò mò .

Chính sảnh Quốc Công gia Lăng Bá Thiên ngồi ghế trên , bên cạnh là trưởng tử Thế Tử Quốc Công phủ Lăng Thiên Vũ đang nhàn nhã thưởng trà .

Lăng Bá Thiên đã ngoài bốn mươi lớn hơn Hà thị hai tuổi , ông là văn thần vẻ ngoài đoan chính văn nhã , mặc thân trường bào nâu tay áo rộng là kiểu thường phục văn nhân thường dùng .

Lăng Bá Thiên là văn thần nhưng chưa đến mức nghiêm khắc khó gần , trái lại ông tính tình dễ chịu khá hoà ái .

Trên triều là trọng thần đắc lực hồi phủ là Phụ Thân gương mẫu yêu thương nhi nữ , là Tổ Phụ đặc biệt cưng chiều cháu trai , cháu gái .

Lăng Thiên Vũ thừa hưởng từ Lăng Bá Thiên phong thái đoan chính , cốt cách văn nhân ngấm sâu vào xương tủy , ngũ quan có phần nghiêm nghị .

Vẻ ngoài tuấn tú dáng người thon dài , một thân trường sam trắng toát ra vài phần thư sinh , tuy chỉ mới hai mươi ba nhưng mười bảy tuổi đã vào Hàn Lâm , nhân phẩm tốt lại có tài .

Có thể nói Quốc Công phủ ngày sau có hắn toạ trấn càng danh chấn kinh thành .

Đoan Quốc Công phủ là tước vị truyền đời , nhưng Lăng Thiên Vũ không giống công tử thế gia khác chỉ dựa vào kế thừa tước vị không tài đức .

Thế Tử Đoan Quốc Công phủ người sau có tài hơn người trước .

Hắn từ nhỏ đã bộc lộ tài năng , không chỉ vẻ ngoài văn nhã ngữ khí ôn hoà khiến đám tiểu thư kinh thành dậy sóng một thời .

Khác với Phụ Thân hoà ái dễ gần hắn lại mang nét nghiêm nghị thoạt nhìn trông khó gần , nhưng thật chất bẩm sinh hắn có gương mặt nghiêm nghị .

Thấy thê tử hốc mắt phím hồng đi đến Lăng Bá Thiên vào vừa rót cho bà chén trà .

" Thế nào nha đầu đã tỉnh "

Hà thị vừa bình ổn đôi chút nghe đến Hàn Tĩnh Chi liền cầm khăn lau khoé mắt .

" Phu thê Hàn đệ và Lão tổ tông đã qua đời , con bé vất vả một đường đến đây ... Hai bàn chân đầy vết thương phải nghĩ ngơi vài ngày mới có thể xuống giường "

Nói xong nước mắt rơi không kìm chế được , Lăng Bá Thiên dỗ dành thê tử nét mặt vừa hoang mang lại sầu khổ .

Lúc Hàn Tĩnh Chi được đưa vào phủ ông đang ở thư phòng , nàng là nữ nhân ông không tiện đến thăm chỉ để phu nhân nhi tức chăm sóc .

Còn mình đợi ở nhà chính , nhưng Hàn Tĩnh Chi đã hôn mê hai ngày , trong hai ngày này ông đều ngồi trong sảnh đợi tin .

Vết thương trên người nàng ông dĩ nhiên không biết , hiện tại nghe thê tử nói khó tránh xúc động khi nghe huynh đệ kết nghĩa đã qua đời , cuối cùng sâu kính thở dài một hơi .

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play