Diệp Tấn xám xịt chạy về, Mặc Tông Triệt đã biết hắn thua.
Cùng thời điểm anh bí mật gửi cho vị hoàng huynh kia một bản tấu chương.
Bên trong cũng không có nói gì nhiều, chỉ đúng sự thật báo lên: "Trận đánh với Mậu thành chúng ta thua, quân ta tổn thất nặng nề, đánh mất doanh trại, phải lùi năm mươi dặm. May mắn bảo tồn được bảy thành binh sĩ và vật tư lương thảo tại quân doanh, coi như có thua cũng không đến mức giây tiếp theo sẽ bị Tuyết quân xâm lược bờ cõi mà không có sức chống trả."
Sau khi Mặc Tông Kỳ nhận tin có biểu hiện gì Mặc Tông Triệt không biết, chỉ biết ngay sau đó Diệp Tấn bị gọi về kinh ngay lập tức, còn anh lại tiếp tục nhận chức thống lĩnh quân doanh Đông Bắc, thay Mặc quốc ổn định biên giới.
Mặc Tông Triệt không nghĩ rằng đây là Mặc Tông Kỳ tin tưởng anh, mục đích của Mặc Tông Kỳ cũng không khó đoán chút nào. Hắn chỉ muốn nhân cơ hội này để anh rời xa kinh thành, rời xa trung tâm quyền lực mà không có cơ hội kéo bè kết cánh. Cho dù đẩy quân doanh Đông Bắc cho anh chưa chắc là tốt nhưng suy cho cùng hoàng đế vẫn là muốn bảo trọng kinh thành trước. Còn biên giới xa xôi, nếu Mặc Tông Triệt có thể tung hoành thì cứ tung hoành.
"Đúng là giảo hoạt."
Mặc Tông Triệt chỉ nói một câu này rồi không thèm quan tâm nữa.
Bên phía Châu Mạn Đình, sau khi biết tin Mậu thành thủ thành thành công thì cô rốt cuộc thở phào nhẹ nhỏm.
Sóng gió Mậu thành qua đi, Mạc Tử Lạc cũng phải rời đi.
Nhưng Đông Mặc Hiên không biết tồn lý do gì lại muốn theo nàng đi Đông thành.
Long Mạn Châu vốn dĩ cũng muốn chạy theo nhưng đã bị Long Dực không nói một câu nắm lên, tống về Long đảo.
Mậu thành náo nhiệt thiếu đi những nhân tố bất ổn lập tức trở lại bình yên như trước đây.
Mạc Tử Lạc bất đắc dĩ nhìn vị nhân huynh tính tình hoạt náo trước mặt mà thở dài: "Ta chỉ có thể cho ngươi đồng hành cùng tới Đông thành, sau đó ta còn có việc không thể bồi ngươi, cũng khó xử cho ngươi theo."
Đông Mặc Hiên nhìn nàng một thân nam trang thì không khỏi hỏi: "Rốt cuộc một cô nương như ngươi vì sao phải chạy ngược chạy xuôi, còn không muốn cho người biết?"
Mạc Tử Lạc không trả lời mà hỏi ngược lại: "Chúng ta có quen thuộc đến mức đó sao?"
"Ít gì ta cũng giúp ngươi thủ thành."
Đông Mặc Hiên nói rất thản nhiên, cũng không phải không có lý.
Nhưng Mạc Tử Lạc chỉ nói: "Ta đã cho ngươi biết tên."
"Hành tẩu giang hồ, cái tên rất quan trọng. Nếu ngươi muốn biết thì dò hỏi một cái là ra, dù sao ngươi cũng thấy Mậu Hằng đối với ta thế nào. Còn chuyện ta muốn làm là cơ mật, ta không thể đảm bảo ngươi có hại cho việc ta muốn làm hay không nên chúng ta không thể đi chung."
"Thôi được, ta không hỏi, nhưng ta có thể đảm bảo với ngươi, ta thật sự không có hại, ta..."
"Ngươi có độc."
Một câu của nàng làm Đông Mặc Hiên suýt nghẹn chết.
Mạc Tử Lạc nhìn khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng thì có chút buồn cười.
Đông Mặc Hiên thấy nàng không có nghiêm khác thì mặt dày lên, dùng chiêu bán thảm: "Ta không phải người Tuyết quốc, ta cũng là trốn nhà đi chơi."
"Nhà ta ở phía nam, rất xa, một mình ta đi ra ngoài thật sự là buồn chán lắm, khó khăn lắm mới nhận thức người thú vị như ngươi, ta cam đoan không hỏi bất cứ cái gì, cũng không can thiệp chuyện của ngươi. Cho ta đi cùng đi, lúc cần thiết ta cũng có thể giúp ngươi mà."
Mạc Tử Lạc bị cậu đến đầu óc ong ong, rất là bất đắc dĩ.
Người này rõ ràng là lớn tuổi hơn nàng nhưng lại rất trẻ con, cùng tiểu công chúa Long Mạn Châu kia vậy mà có chút giống nhau vô cùng, có khi thân phận cũng rất đáng gờm, nàng có chút không muốn dính vào.
Hầy, thật là, đầu năm nay cái thể loại bỏ nhà ra đi sao mà nhiều như vậy. thân phụ mẫu không quản hay gì.
Nói nói, bản thân cũng là thân cha quản không xong đi, sao dám nói người khác.
Mạc Tử Lạc bất đắc dĩ, không biết làm sao xả con hàng này đi.
Đông Mặc Hiên lom lom nhìn nàng, chỉ cần nàng không đồng ý cậu sẽ mặt dày bám lên, chẳng sợ nàng bỏ mình lại, đối với khinh công của bản thân cậu vẫn là tự tin.
Mạc Tử Lạc không biết ý tưởng của hắn nhưng cũng không muốn dây dưa thêm nữa, đồng ý cho hắn đi cùng.
Hành trình ba người bí mật nay lại thêm một con hàng, kế hoạch thật sự là đuổi không kịp biến hoá mà.
Khi ấy ở Tuyết quốc đế đô, phủ nhị hoàng tử.
Du Thiên Thành vẫn một bộ hào hoa phong nhã ngồi ở ghế chủ vị nhưng sắc mặt lại không được tốt chút nào. Nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy sâu trong đáy mắt của y là âm trầm tối tăm.
Lúc này Mã Ngụy đã bị chém đầu thị chúng.
Ngồi trong phòng, Lại bộ thị lang Lâm Việt đến trà cũng uống không vô nhíu mày nói: "Điện hạ, hiện tại Tây Nam đã mất đi thế lực của ta, còn phải cho Mã gia kia một cái công đạo, chúng ta cứ để như vậy sao?"
Dù trong lòng cũng rất khó chịu nhưng Du Thiên Thành phải đè xuống trấn an trợ thủ đắc lực của mình: "Mã thống đốc mất con nên khó lòng thoải mái được, Lâm đại nhân không nên nóng nảy."
Lâm Việt cũng không đến mức vì chút khó khăn mà bất mãn, chẳng qua là...: "Bên kia giống như có động thái mới thưa điện hạ."
Hắn nhìn Du Thiên Thành đầy ẩn ý.
Nhưng Du Thiên Thành lại trấn định nhấp ngụm trà không nhanh không chậm nói: "Chuyện này chúng ta không cần xen vào để tránh phụ hoàng khó chịu. Miễn là huynh ấy không đụng vào chúng ta thì cứ việc để huynh ấy nhảy nhót, có khi làm ra hành động thiêu thân gì còn có lợi cho chúng ta."
"Phải biết rằng bây giờ phụ hoàng còn mạnh khoẻ, lại vừa lên ngôi không được bao nhiêu năm. Năm đó phụ hoàng một đường đánh tới giành lấy ngai vài những người trung thành với phụ hoàng nhiều đến mức chúng ta cũng không thể rõ ràng, làm chuyện hồ đồ chỉ càng khiến cho phụ hoàng giận dữ."
Nếu Du Thiên Hiền muốn thử lửa thì cứ để hắn thử, bọn họ ngồi yên có khi lại ngư ông đắc lợi.
"Ta biết rõ. Mấy năm nay chúng ta im hơi lặng tiếng cốt là để đánh lừa bên kia, ta sẽ không lỗ mãng như Mã Ngụy."
Nhắc tới Mã Ngụy Lâm Việt lại có chút giận, đúng là thành sự không có, bại sự có thừa.
Nhưng dù gì đối phương cũng là người bên nhà mẹ đẻ của Du Thiên Thành, Lâm Việt tự biết chừng mực mà không thể hiện ra. Dù sao người chết cũng đã chết, không cần vì hắn mà tạo bất lợi cho mình.
Thật ra Lâm Việt không biết Du Thiên Thành đối với chuyện này cũng rất tức giận. Vốn dĩ những năm này hắn rút đầu làm rùa, nếu không có bằng chứng thì phụ hoàng chẳng thể nào tính lên đầu hắn được. Nhưng cố tình Mã Ngụy lại là em họ của hắn, coi như hắn nói mình không có liên quan thì ai tin?
Cũng may hắn không để bộ chứng cứ gì chứng tỏ mình đã sai khiến Mã Ngụy, nể tình hắn là con của người nên bây giờ mới không có chuyện gì.
"Vốn dĩ điện hạ còn muốn sau khi Châu Hàn Đình chết thì cưới Châu Mạn Đình để dễ bề tiếp nhận binh quyền Tây Nam, kết quả bây giờ người đã mất, kế hoạch liền chết trong trứng nước."
Du Thiên Thành cố nén khó chịu nói: "Không sao, Châu gia tạm thời cứ để đó đi."
"Châu Kình Thiên vừa mất con gái, đừng chọc ông ấy. Dù sao Mạc Tử Lạc không còn ở kinh thành, Du Thiên Hiền có muốn bám vào thượng thư phủ cũng không được mà còn bị phụ hoàng nghi kỵ. Chúng ta không lỗ."
Lâm Việt thấy hắn nói đúng thì không nói nữa.
Khi ấy ở một nơi khác.
Du Thiên Hiền nhìn người bên dưới hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Điện hạ, như vậy không ổn đâu..."
Nội thị thái giám thiếp thân bên người Du Thiên Lỗi ngập ngùng muốn nói lại thôi.
Du Thiên Lỗi không hiểu nhìn hắn: "Tại sao, ta chỉ đi chúc mừng Mạc thượng thư."
"Điện hạ, người biết bệ hạ vẫn luôn nhìn chằm chằm Mạc phủ. Thượng thư phủ là cánh tay đắc lực của bệ hạ, người không muốn nhìn thấy ai lôi kéo trong lúc này. Bây giờ Mạc cô nương đã đi rồi, Mạc phủ chỉ còn Mạc thượng thư. Người ngoài nhìn vào sẽ không thấy ngài chỉ muốn chúc mừng vì Mạc cô nương mà cho rằng ngài muốn lôi kéo Mạc thượng thư, bệ hạ sẽ không vui đâu."
Lý Lam cố gắng khuyên nhủ.
"Vậy ta không đi, nhưng quà phải mang tới."
Du Thiên Lỗi vẫn không muốn buông tha.
"Vâng ạ, tiểu nhân đi liền."
Lý Lam thở dài nhưng vẫn biết đúng lúc thì dừng. Thái tử đã chịu nhượng bộ như vậy cũng là tốt lắm rồi.
...
"Thanh nhi, con thật sự muốn đi?"
Lữ thái y nhìn nhi tử vừa mới trở về đã lại muốn đi muốn nói lại thôi.
Lữ Thanh biết ông muốn nói gì nhưng lòng hắn đã quyết, không muốn nghe. Hắn chấp tay kiên quyết nói: "Vâng ạ."
Lữ thái y vẫn không muốn buông tha: "Thật ra công chúa..."
"Phụ thân!"
Lữ Thanh ngắt lời ông.
Lữ thái y thở dài, cuối cùng cũng không nói nữa mà hỏi: "Được rồi, con muốn đi đâu?"
"Đi tới đâu hay tới đó, làm một đại phu hành y tế thế thôi ạ."
"Con nhớ phải cẩn thận."
"Nhi tử biết."
Khi này trên đường phố Đông Thành thình lình xuất hiện bốn nam tử, bốn người không ai khác chính là nhóm Mạc Tử Lạc vừa từ Mậu thành tới.
Lúc họ đến nơi thì Đông thành đã về đêm, Mạc Tử Lạc quyết định nhanh nói: "Chúng ta đi tìm tửu lâu trước."
"Mặc thiếu hiệp muốn làm gì thì có thể tùy thời mà đi, tầm hai ngày nữa ta sẽ theo thương đội rời đi, thứ không thể tiếp tục phụng bồi thiếu hiệp."
Mạc Tử Lạc nhìn Đông Mặc Hiên chấp tay.
"Vậy có duyên chúng ta sẽ gặp lại."
Đông Mặc Hiên tự biết chừng mực nên không nói thêm gì mà nhẹ nhàng phất tay đi mất.
Mạc Tử Lạc nhìn phương hướng cậu biến mất mà có điều suy nghĩ, xong bản thân cũng thở nhẹ ra, xem như giải quyết được một rắc rối.
"Mạc công tử, người này rất không bình thường, nghe giọng thì có vẻ giống người Miêu, nhưng ngữ âm lại có chút giống người trung thổ."
Định Quân ở phía sau lên tiếng.
"Miễn không phải địch nhân thì mặc kệ người ta đi. Nghĩ ngơi một chút rồi chúng ta đi tìm Đông thành chủ."
Mạc Tử Lạc vừa nói vừa bước vào tửu lâu.
"Điều tra thiếu niên đó."
Trong một góc tối, Mộc Nhất nói với Mộc Tam.
"Đã làm rồi."
Mộc Tam nhún vai tỏ vẻ còn đợi ngươi nói thì trăng đã lặn.
Mộc Nhất không thèm so đo, ngược lại hướng sự chú ý lên người Mạc Tử Lạc.
"Mạc cô nương tội gì phải chạy xa như vậy để vận lương?"
Hắn không hiểu.
"Muốn trường kỳ chiến đấu thì phải có lương thực thôi, nuôi bao nhiêu quân như vậy, không có lương lấy gì mà ăn chứ?"
Mộc Tam lườm hắn.
"Nhưng đâu nhất thiết để Mạc cô nương đi, nàng ấy là một nữ tử."
Đây chính là điều Mộc Nhất không hiểu.
Mộc Tâm nói một câu trúng đích: "Ngươi thấy nữ tử nhà ai vậy không?"
Mộc Nhất: "..."
Mạc Tử Lạc không biết cuộc đối thoại dỡ hơi của hai người, sau khi ở tửu lâu tắm rửa thay đồ nghỉ ngơi một chút nàng liền ra cửa. Cho dù bên ngoài trời đã tối.
Cũng may Mậu Hằng đã đánh tiếng trước nên quá trình cô gặp Đông thành chủ rất suôn sẻ. "Mạc quân sư, lương thảo đã gom đủ cho cô nương, chúng ta cũng đã giao cho thương đội có tiếng nhất đang có mặt tại Đông thành. Để hạ quan dẫn cô nương qua đó."
Khi thấy Mạc Tử Lạc thành chủ Đông thành rất niềm nở, nếu không phải Mạc Tử Lạc đã từ chối thì ông còn muốn mở tiệc tẩy trần cho nàng.
Mạc Tử Lạc không biết vì sao. Chẳng lẽ là nghe tiếng mình từ trước? Nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều mà chấp tay nói: "Đa tạ Đông thành chủ."
Hiện tại nàng chỉ mong có thể sớm vận lương về, nghĩ vậy nàng liền theo Đông thành chủ đi gặp chủ nhân thương đội.
Đám người từ phủ thành chủ xuyên qua nửa con phố mới tìm thấy nơi ở lại của thương đội.
Lan Giang thương đội.
Khi Mạc Tử Lạc thấy cái tên này thì giấu không nổi bất ngờ.
Đúng lúc đó phía sau nàng chợt vang lên tiếng gọi: "Mạc cô nương?"
Mạc Tử Lạc vừa nghe đã hiểu rõ, quay đầu lại cười nói: "Lan Tố, đã lâu không gặp."
"Không ngờ lại ở Đông thành nhìn thấy cô nương."
Lan Tố trong miệng Mạc Tử Lạc cười ha ha đi tới gần vỗ vai nàng một cái, hào khí vạn trượng lại phong tình vạn chủng.
Lan Tố là bà chủ của thương đội Lan Giang, thân hình bốc lửa không nói âm thanh còn mị hoặc, dẫu cho ai nhìn vào cũng không khỏi ngẩn ngơ. Cứ nhìn xem tên đàn ông Đình Quân ngày thường ít nói bây giờ còn âm thầm đỏ mặt không dám nhìn thẳng người ta thì hiểu.
Nhưng đừng nhìn Lan Tố một bộ nữ nhân yểu điệu mà lầm, cô chính là một cao thủ.
Ngày xưa mỗi lần Mạc Tử Lạc đi thương là đều đi cùng Lan Giang thương đội cho nên hai bên đã sớm quen thuộc lẫn nhau đến không thể nào quen hơn.
Đông thành chủ thấy vậy thì kinh ngạc vô cùng: "Hóa ra hai vị quen biết à?"
"Thế thì đơn giản rồi, hạ quan giao Mạc cô nương lại cho Lan chủ."
Lan Tố nhìn cũng không nhìn ông, đưa tay phẩy phẩy như đuổi ruồi.
Đông thành chủ cũng không giận mà rời đi.
Ông đi rồi Lan Tố càng thêm thoải mái choàng vai bá cổ Mạc Tử Lạc trêu ghẹo: "Dạo trước ta có về kinh thành, không ngờ lại nghe tin ngươi được phong cái gì thưởng. Ngươi không biết đâu, trước cửa Mạc phủ người ra người vào, ngựa xe như nước, ta còn tưởng ngươi có hỷ nữa cơ."
"Lan tỷ nói đùa, vậy ra Lan Giang thương hội sẽ phụ trách lần đi thương này sao?"
Lan Tố nhún vai: "Ta cũng không ngờ người muốn vận lương lại là ngươi."
"Mà sao ngươi lại ở Đông thành thế?"
Nói rồi lại không đợi nàng trả lời đã kéo nàng đi về phía tửu lâu: "Đi nào, thời gian còn dài, không cần vội. Chúng ta đi tâm sự."
Lan Tố lắc eo mông đồ sộ dùng cánh tay mảnh khảnh ôm vai Mạc Tử Lạc, không cho nàng có cơ hội chối từ đã kéo đi.
Mạc Tử Lạc bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đi theo cô.
Ở chỗ tối Mộc Nhất có chút kinh nghi bất định nhìn Lan Tố.
Trong khi Mộc Tam trố mắt nhìn Lan Tố cả người như bốc lửa ôm Mạc Tử Lạc, không chút suy nghĩ bật thốt lên: "Nữ nhân này muốn cướp người với chủ tử nhà mình!?"
"..."
Mộc Nhất lập tức trợn trắng mắt đập cho hắn một phát.
"Ái! Ngươi đánh ta làm gì?"
Mộc Tam kêu oai oái né ra xa.
"Ngươi không chú ý sao! Lan Giang thương đội hình như là của thế lực thần bí kia!"
Mộc Nhất thiệt muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong có gì.
Mộc Tam đáp một cách ngu ngơ: "Hả? À, hình như vậy."
"..."
Mộc Nhất ôm tim nhìn trời muốn thét dài: Chủ tử! Sao người để cho hắn đi cùng thuộc hạ, tên ngốc này thuộc hạ không cần, thuộc hạ muốn trả hàng!
"Hắc xì!"
Bên trong doanh trướng Mặc quân, Mặc Tông Triệt đột nhiên đánh cái hắc hơi rõ to khiến ba quân tướng sĩ bên dưới đều giật mình quay lại nhìn anh.
Giang Tùy nói: "Vương gia, nay gió lớn, ngài nên giữ gìn sức khỏe."
"Không sao, tiếp tục đi."
Mặc Tông Triệt xua tay, trong lòng thầm nói là ai đang nhắc mình.
Nhưng rất nhanh anh chẳng nghĩ nữa mà đưa mắt nhìn trời, xem ra tối nay trời sẽ giáng tuyết lớn. Nghĩ tới tuyết anh lại nhớ người con gái kia.
Bây giờ nàng ấy đang làm gì.
Anh lại bắt đầu nhớ người rồi.
Mạc Tử Lạc bị người nhớ thương lúc này đang uống trà cùng Lan Tố.
Lan Tố ngã nửa người ngồi nghiêng trên ghế, tay chóng vào mặt bàn, tay bưng ly rượu nhắm nháp vừa nói: "Tử Lạc, ngươi cũng thật lỗ mãng, quân doanh nào phải chốn dành cho nữ tử."
"Lan tỷ có thể bôn ba, sao Tử Lạc không thể?"
Mạc Tử Lạc không cho là đúng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play