[ BJYX ] Điều Kiện Của Kẻ Thứ Ba
Chapter 1
Tiêu Chiến
// đứng lặng trước bàn làm việc, tay run nhẹ khi mở phong bì thám tử chuyển đến // …Không thể nào…
Bên trong là những tấm ảnh. Là Trần Yến – vợ anh. Và một chàng trai trẻ… gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc, đẹp đến mức khiến người ta khó quên.
Dòng chữ dưới góc ảnh: Vương Nhất Bác – 20 tuổi.
Tiêu Chiến
// nắm chặt mép ảnh đến nhàu // Yến… em đang làm cái gì vậy…
Điện thoại rung lên. Tin nhắn từ thám tử.
Đa nhân vật
Thám tử: Họ gặp nhau thường xuyên. Tối mai hẹn ở quán Café Vệt Nắng.
Tiêu Chiến
// nhắm mắt vài giây, tim nặng trĩu // Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh.
Ngày hôm sau – 19:30 – Quán Café Vệt Nắng
Tiêu Chiến
// mở cửa bước vào, gió lạnh ngoài hiên thổi phất qua cổ áo // …Bàn số 3.
Một chàng trai đang ngồi đó. Áo đen, dáng ngồi tùy ý, ánh mắt liếc ra cửa như đã biết trước anh sẽ đến.
Vương Nhất Bác
Anh đến rồi.
Tiêu Chiến
// hít sâu, kéo ghế ngồi đối diện // Tôi muốn nói thẳng. Tôi biết… quan hệ giữa cậu và vợ tôi.
Vương Nhất Bác
// nhếch môi rất nhẹ // Và?
Tiêu Chiến
// lấy phong bì tiền đặt xuống bàn // Tôi xin cậu. Hãy rời xa cô ấy. Đây là khoản tiền để kết thúc mọi chuyện yên ổn.
Vương Nhất Bác
// nhìn phong bì vài giây rồi đẩy ngược lại // Tôi không cần tiền.
Tiêu Chiến
// ngạc nhiên // Vậy cậu muốn gì? Chỉ cần cậu buông tay, tôi đều có thể đáp ứng.
Vương Nhất Bác
// dựa lưng vào ghế, mắt nheo nhẹ như đang cân đo thứ gì đó // Một đêm.
Tiêu Chiến
// sững người, nhịp thở khựng lại // …Cậu nói lại đi?
Vương Nhất Bác
Anh ở lại với tôi. Một đêm. Không cần làm gì cả. Chỉ cần… ở lại.
Tiêu Chiến
Nhất Bác, yêu cầu này—
Cậu quá đáng rồi.
Vương Nhất Bác
// đặt tay lên bàn, ánh mắt trầm xuống, giọng thấp và rất chắc // Nếu anh thật sự muốn bảo vệ Trần Yến…. Muốn kết thúc chuyện này… Thì chỉ cần ở lại cạnh tôi một đêm thôi. Không vượt giới hạn.
Tôi hứa.
Tiêu Chiến
// bàn tay đặt dưới bàn siết lại đến trắng bệch // Tại sao lại là điều kiện này? Cậu… muốn từ tôi cái gì?
Vương Nhất Bác
// nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh // Anh đồng ý hay không?
Tiêu Chiến
// tim đập loạn, cổ họng nghẹn lại, cố giữ bình tĩnh // …Chỉ một đêm. Và không được làm gì vượt giới hạn
Vương Nhất Bác
// bật cười nhẹ, không mỉa mai, chỉ đầy ẩn ý // Anh không cần nhắc. Tôi biết mình đang muốn gì.
Tiêu Chiến
// đứng dậy, giọng run nhưng cứng // Tôi sẽ đến. Nhưng đây là lần đầu tiên… và cũng là cuối cùng.
Vương Nhất Bác
Anh nói vậy… nhưng xem ra chưa chắc đâu.
Tiêu Chiến
// quay người rời đi, cổ họng nghẹn lại // …
Anh bước ra khỏi quán, gió đêm tạt vào mặt, lạnh đến mức nhức buốt. Tiêu Chiến không biết… điều gì đang đợi mình phía sau “một đêm” ấy.
Ai ăn chay hãy đến với mị
ỉm bộ nì mấy tháng rồi mới nhớ ra 💔
Chapter 2
Tiêu Chiến
// đứng trước cửa căn hộ 1907, tay siết chặt điện thoại, lòng ngổn ngang // …Mình đang làm cái gì vậy…
Cánh cửa mở ra trước khi anh kịp gõ.
Vương Nhất Bác
// tựa vai vào khung cửa, áo thun đen đơn giản, ánh mắt tối nhưng bình tĩnh đến kỳ lạ // Anh đến đúng giờ thật.
Tiêu Chiến
Tôi giữ lời. Và mong cậu cũng vậy.
Vương Nhất Bác
// nhún nhẹ vai, tránh sang một bên // Vào đi.
Tiêu Chiến
// bước vào, không khí trong phòng thoảng mùi bạc hà lạnh // Cậu… sống một mình?
Vương Nhất Bác
Ừ. Anh sợ à?
Tiêu Chiến
// liếc sang, hơi nhíu mày // Tôi không sợ.
Vương Nhất Bác
Vậy tốt.
Ngồi đi.
Tiêu Chiến
// ngồi xuống sofa, hai tay đan vào nhau, ánh mắt lảng tránh // Cậu muốn nói chuyện về Trần Yến? Nếu đã hẹn tôi ở đây… thì nên nói rõ.
Vương Nhất Bác
// rót hai ly nước, đặt một ly trước mặt anh // Không. Tôi không muốn nói về cô ấy.
Tiêu Chiến
Vậy… cậu muốn gì?
Vương Nhất Bác
// ngồi xuống, hơi nghiêng người về phía anh // Tôi muốn một đêm anh ở lại đây. Thế thôi.
Tiêu Chiến
Cậu cố tình làm mọi chuyện rắc rối. Nếu chỉ vậy, cậu thả cô ấy sớm hơn không được sao?
Vương Nhất Bác
Vì tôi muốn biết… // dừng một nhịp, ánh mắt khóa chặt anh // …tại sao anh lại khiến tôi thấy tò mò đến vậy.
Tiêu Chiến
// tim hụt một nhịp, giọng trầm xuống // Cậu không nên nói vậy. Tôi đã có vợ.
Vương Nhất Bác
Nhưng người đến đây… là anh.
Không phải cô ấy.
Tiêu Chiến
// siết ly nước, mắt cụp xuống // Tôi đến… để kết thúc chuyện này.
Vương Nhất Bác
// mỉm cười nhẹ, không rõ là cười ai // Kết thúc? Hay bắt đầu một chuyện khác?
Tiêu Chiến
Nhất Bác, đừng nói mập mờ nữa. Một đêm. Không vượt giới hạn. Cậu đã hứa.
Vương Nhất Bác
// chậm rãi gật đầu // Tôi giữ lời. Anh ngồi đó cũng được, ngủ ở sofa cũng được. Miễn anh ở lại.
Tiêu Chiến
// thở mạnh, đứng dậy // Tôi sẽ ngủ ở sofa.
Vương Nhất Bác
// nhìn anh vài giây, giọng thấp // Tùy anh. Nhưng anh nên biết trước // bước đến gần, khoảng cách chỉ còn vài gang tay // một đêm dài lắm.
Tiêu Chiến
// lùi nửa bước, sống lưng căng lên // Cậu đang dọa tôi?
Vương Nhất Bác
Không. Tôi chỉ nói sự thật.
Tiêu Chiến
// nằm trên sofa, mắt mở trừng trừng, không tài nào ngủ được // …
Vương Nhất Bác
// từ phòng bước ra, tay cầm ly nước, dừng lại trước sofa // Anh không ngủ được?
Tiêu Chiến
Cậu cố tình làm tôi khó xử đúng không?
Vương Nhất Bác
Không. Chỉ là… tôi đang nhìn.
Tiêu Chiến
// quay mặt đi, giọng khẽ // Nhìn cái gì?
Vương Nhất Bác
Nhìn xem… Rốt cuộc anh là người tôi nên buông, hay là người tôi không nên buông.
Tiêu Chiến
/ / tim thắt lại, không hiểu nổi bản thân // Nhất Bác… đừng nói thế nữa.
Vương Nhất Bác
// đặt ly nước xuống bàn, ánh mắt dịu đi bất ngờ // Anh yên tâm. Tôi sẽ không chạm vào anh. Không phá giới hạn. Nhưng nếu anh hỏi… tại sao tôi yêu cầu điều này?
Vương Nhất Bác
// cúi nhẹ đầu xuống gần anh hơn // Thì… tôi muốn anh nhớ đêm nay.
Tiêu Chiến
// hơi run, dù không ai đụng vào // Tôi sẽ… chỉ ngủ thôi.
Tiêu Chiến
Cậu cũng về phòng đi.
Vương Nhất Bác
// xoay người định bước đi, rồi dừng lại // Anh Tiêu. Nếu sáng mai anh rời khỏi đây… anh có chắc mình quên được tôi không?
Tiêu Chiến
// nín thở, không trả lời được // …
Vương Nhất Bác
// cười nhạt, quay vào phòng // Chúc ngủ ngon.
Đèn phòng khách mờ lại. Tiêu Chiến nằm đó, tim đập loạn, không biết là vì sợ… hay vì điều gì khác đang dần hình thành trong bóng tối của một đêm không giới hạn.
Chapter 3
Tiêu Chiến
// mở mắt, cổ đau nhẹ vì ngủ trên sofa // …Mình vẫn còn ở đây.
Mùi đồ ăn thơm nhẹ thoang thoảng từ bếp bay ra.
Vương Nhất Bác
// đang đeo tạp dề, quay đầu lại khi thấy anh thức // Anh dậy rồi à. Rửa mặt đi, ăn sáng.
Tiêu Chiến
// ngồi bật dậy, hơi ngơ // Cậu… nấu?
Vương Nhất Bác
Không lẽ tôi gọi đồ ăn nhanh cho anh? Đi đi, tôi làm xong rồi.
Tiêu Chiến
// lúng túng đứng lên // Tôi… chỉ ăn sáng thôi. Xong tôi về.
Vương Nhất Bác
Ừ. Bữa sáng thôi. Tôi đâu có nói thêm gì khác.
Tiêu Chiến
// nhìn cậu nghi ngờ // Cậu luôn nói vậy nhưng chẳng bao giờ đơn giản thật sự.
Vương Nhất Bác
// nhếch mép cười nhẹ // Anh cứ thử tin tôi một lần xem.
Tiêu Chiến
// vừa ăn vừa cố tránh ánh mắt đối diện // Cũng… ngon đấy.
Vương Nhất Bác
Vậy anh ăn nhiều chút. Tối qua anh đâu ngủ được mấy.
Tiêu Chiến
// ngừng đũa, liếc lên // Cậu nhìn tôi cả đêm chắc?
Vương Nhất Bác
// bình thản uống sữa // Ừ.
Vương Nhất Bác
Sao? Tôi đâu có làm gì vượt giới hạn.
Điện thoại rung.
Tên hiển thị: Trần Yến.
Không khí lập tức thay đổi.
Tiêu Chiến
// vội cầm điện thoại, đứng dậy // Alo, Yến à? Anh—
Trần Yến
Sao anh đi đâu cả đêm không về? Em gọi mãi không được…
Tiêu Chiến
// lúng túng, tim đập mạnh // Yến, anh… anh có việc—
Chưa kịp nói hết câu thì Vương Nhất Bác bước tới, giật thẳng điện thoại trên tay anh.
Tiêu Chiến
Nhất Bác! Trả lại—!
Vương Nhất Bác
// áp máy lên tai, nói bằng giọng trầm thấp, rõ từng chữ // Anh ấy đang ở với tôi.
Không có tiếng hét, không có phản ứng dữ dội. Chỉ một khoảng im lặng kéo dài vài giây.
Trần Yến
// giọng bình tĩnh lạ thường // …Ừ. Tôi biết rồi. Hai người nói chuyện tiếp đi.
Tiêu Chiến
// như bị đông cứng // Cậu… bị điên rồi à?! Trả điện thoại đây!
Vương Nhất Bác
// giơ cao điện thoại, nhìn anh với ánh mắt ẩn ẩn ý cười // Cô ấy bình tĩnh thật. Hơn tôi tưởng.
Tiêu Chiến
Nhất Bác! Đừng có làm mọi chuyện rối lên nữa! Đưa đây!
Vương Nhất Bác
Anh gọi lại làm gì? Nói gì? Giải thích gì?
Tiêu Chiến
Tất nhiên là phải giải thích! Nếu cô ấy hiểu lầm—
Vương Nhất Bác
// chặn lời, giọng thấp và chắc // Để cô ấy hiểu lầm đi.
Tiêu Chiến
Không được! Cậu không có quyền—
Vương Nhất Bác
// tiến sát một bước, giọng lạnh đi một nhịp // Anh đến đây. Anh ở lại đây. Anh ăn sáng ở đây. Tôi nói sai cái gì?
Tiêu Chiến
// sững lại, nghẹn một chút // …Nhất Bác… trả điện thoại cho tôi.
Vương Nhất Bác
// im lặng nhìn anh vài giây, ánh mắt như đang suy đoán // Nếu tôi không đưa thì sao?
Vương Nhất Bác
// nhún vai // Đùa thôi. Anh căng thẳng quá. // Đặt điện thoại vào tay Tiêu Chiến //
Tiêu Chiến
// giật lấy, lùi một bước, giọng gắt mà run nhẹ // Tôi về đây.
Vương Nhất Bác
// đứng tựa vào bàn, nhìn theo anh, giọng mơ hồ // Anh cứ về đi.
Nhưng sớm muộn gì… anh vẫn phải quay lại thôi.
Tiêu Chiến
// quay mặt đi, không dám nhìn nữa // Tôi sẽ không quay lại đâu.
Vương Nhất Bác
Anh nói thế… nhưng tim anh không nói vậy.
Tiêu Chiến
// cắn môi, gằn giọng // Tạm biệt.
Anh xoay người ra cửa, bước nhanh như chạy trốn.
Vương Nhất Bác
// nhìn cánh cửa đóng lại, miệng khẽ nhếch nhẹ // …Được rồi. Từ đây mới bắt đầu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play